Chương 112: Hùng hài tử
Tiêu Thất Gia
06/12/2018
Bạch phủ.
Bạch Tiểu Thần ôm trong ngực một con tiểu Bạch Hổ, im lặng đi sau lưng nha hoàn.
Nửa ngày, nha hoàn dừng lại, chỉ vào kho củi phía trước nói: "Nơi này chính là chỗ ở hôm nay của ngươi."
Kho củi?
Bạch Tiêu vì không yên lòng nên đi theo Bạch Tiểu Thần, vừa nhìn một cái bắt gặp nha hoàn lạnh lùng đi vào kho củi, dung nhan tuấn mỹ lập tức bị bao phủ bởi vẻ lạnh lẽo.
"Thần Nhi không chỉ là con của tỷ tỷ mà còn là cháu trai của ta!" Hắn cong khóe môi cười lạnh: "Là ai cho phép ngươi an bài hắn ở kho củi?"
Nha hoàn khẽ cắn môi: "Đây là lão phu nhân an bài."
"Lão phu nhân?" Bạch Tiêu lạnh lùng cười một tiếng: "Bà ta thì tính là lão phu nhân gì chứ? Chỉ là một ngoại nhân thôi cũng có quyền làm chủ việc của Bạch gia?"
Dưới cỗ áp bách của Bạch Tiêu, nha hoàn không dám nói lời nào. Tuy nói lão phu nhân là một ngoại nhân, nhưng gia chủ làm việc đều dựa vào bà, lời lão phu nhân nói ai dám không tuân theo?
"Thiếu gia, thỉnh ngươi đừng làm khó nô tỳ, nếu không, gia chủ trở về..."
"Cút!"
Bạch Tiêu quát lớn một tiếng: "Quay về nói cho bà ta, Thần Nhi sẽ tự ta an bài, không cần một ngoại nhân xen vào việc của người khác."
Sau khi dứt lời, Bạch Tiêu cũng không nhìn nha hoàn một chút nào, hắn cúi người ôm lấy bánh bao nhỏ trước mặt, giọng nói ôn hòa, ánh mắt dịu dàng.
"Thần Nhi, đêm nay ngươi ngủ cùng ta, ngày mai ta đưa ngươi qua bên kia với tỷ tỷ."
"Cữu cữu, bên cạnh hẳn là có nhà kề đúng không, " ánh mắt Bạch Tiểu Thần lấp lóe mấy lần, thiên chân vô tà nói, "Thần Nhi ở nhà kề là được rồi, mặt khác, bất luận hôm nay có phát sinh chuyện gì, cữu cữu cũng đừng tới đây, xem như không có chuyện gì xảy ra."
Bạch Tiêu bất ngờ, con ngươi hạ xuống, đối mặt với đôi mắt đen làm tâm hắn chấn một chút, trầm ngâm nói: "Được, cữu cữu nghe ngươi."
Tiểu gia hỏa này, hoàn toàn không giống như đứa trẻ năm tuổi, thành thục đến mức đôi khi người trưởng thành cũng phải thẹn không bằng.
"Tiểu Mễ, chúng ta đi."
Bạch Tiểu Thần cười rất đáng yêu, con ngươi giống như biết phát sáng, ánh mắt hắn tương tự như Đế Thương, đều là đôi mắt hồ ly xảo trá.
...
Lúc này, trong đông sương phòng, Vu Dung nảy lên một tiếng, sắc mặt khó xử: "Nương, tại sao ngươi lại mang thằng nhãi ranh kia về?"
Nhi tử Bạch Nhan lại không có sinh non, mà lại... còn là một hùng hài tử không hiểu chuyện, ngay cả Tôn lão cũng không biết, đứa trẻ như vậy sau này làm gì có tiền đồ?
"Năm đó ta không thể bán Bạch Nhan, vậy bây giờ, ta liền đem con của nàng bán đi!"
Đáy mắt Vu lão phu nhân xẹt qua tia âm lãnh, vừa nghĩ đến sáu năm trước do tiện nhân Bạch Nhan kia hại bà tổn thất một viên đan dược, lòng của bà ta liền co rút lại.
Vu Dung hơi kinh ngạc, xoắn xuýt nói: "Nương, sở dĩ chúng ta có thể bán Bạch Nhan là vì Bạch Chấn Tường không có ở nhà, xem như Bạch Chấn Tường bất công với chúng ta, chúng ta cũng không thể bán đi cốt nhục của hắn, cho nên, ngươi muốn bán thằng nhãi kia chỉ sợ rất khó."
Trên thực tế, lúc trước khi Lam Nguyệt còn sống, Bạch Chấn Tường đối xử với nữ nhi này rất tốt.
Dù cho có một khoảng thời gian Vu Dung làm đương gia chủ mẫu, Bạch Chấn Tường cũng không làm ra việc gì gây tổn thương cho Bạch Nhan.
Chỉ tiếc, mẫu nữ Vu Dung vì muốn cho Bạch Nhan xuống nước, ở trước mặt Bạch Chấn Tường buông lời gièm pha, lại thêm Bạch Nhan đời trước không lục đục với nhau, không cách nào thắng được mẫu nữ Vu Dung, lúc đó mới khiến Bạch Chấn Tường càng ngày càng thất vọng với nữ nhi này."
Thất vọng đến cuối cùng, tự nhiên sẽ không còn tình cảm.
Nhưng không có tình cảm sẽ có nghĩa là Bạch Chấn Tường vì một viên đan dược mà bán đi nữ nhi, trừ khi cho hắn đầy đủ lợi ích, có lẽ hắn sẽ đồng ý...
Bạch Tiểu Thần ôm trong ngực một con tiểu Bạch Hổ, im lặng đi sau lưng nha hoàn.
Nửa ngày, nha hoàn dừng lại, chỉ vào kho củi phía trước nói: "Nơi này chính là chỗ ở hôm nay của ngươi."
Kho củi?
Bạch Tiêu vì không yên lòng nên đi theo Bạch Tiểu Thần, vừa nhìn một cái bắt gặp nha hoàn lạnh lùng đi vào kho củi, dung nhan tuấn mỹ lập tức bị bao phủ bởi vẻ lạnh lẽo.
"Thần Nhi không chỉ là con của tỷ tỷ mà còn là cháu trai của ta!" Hắn cong khóe môi cười lạnh: "Là ai cho phép ngươi an bài hắn ở kho củi?"
Nha hoàn khẽ cắn môi: "Đây là lão phu nhân an bài."
"Lão phu nhân?" Bạch Tiêu lạnh lùng cười một tiếng: "Bà ta thì tính là lão phu nhân gì chứ? Chỉ là một ngoại nhân thôi cũng có quyền làm chủ việc của Bạch gia?"
Dưới cỗ áp bách của Bạch Tiêu, nha hoàn không dám nói lời nào. Tuy nói lão phu nhân là một ngoại nhân, nhưng gia chủ làm việc đều dựa vào bà, lời lão phu nhân nói ai dám không tuân theo?
"Thiếu gia, thỉnh ngươi đừng làm khó nô tỳ, nếu không, gia chủ trở về..."
"Cút!"
Bạch Tiêu quát lớn một tiếng: "Quay về nói cho bà ta, Thần Nhi sẽ tự ta an bài, không cần một ngoại nhân xen vào việc của người khác."
Sau khi dứt lời, Bạch Tiêu cũng không nhìn nha hoàn một chút nào, hắn cúi người ôm lấy bánh bao nhỏ trước mặt, giọng nói ôn hòa, ánh mắt dịu dàng.
"Thần Nhi, đêm nay ngươi ngủ cùng ta, ngày mai ta đưa ngươi qua bên kia với tỷ tỷ."
"Cữu cữu, bên cạnh hẳn là có nhà kề đúng không, " ánh mắt Bạch Tiểu Thần lấp lóe mấy lần, thiên chân vô tà nói, "Thần Nhi ở nhà kề là được rồi, mặt khác, bất luận hôm nay có phát sinh chuyện gì, cữu cữu cũng đừng tới đây, xem như không có chuyện gì xảy ra."
Bạch Tiêu bất ngờ, con ngươi hạ xuống, đối mặt với đôi mắt đen làm tâm hắn chấn một chút, trầm ngâm nói: "Được, cữu cữu nghe ngươi."
Tiểu gia hỏa này, hoàn toàn không giống như đứa trẻ năm tuổi, thành thục đến mức đôi khi người trưởng thành cũng phải thẹn không bằng.
"Tiểu Mễ, chúng ta đi."
Bạch Tiểu Thần cười rất đáng yêu, con ngươi giống như biết phát sáng, ánh mắt hắn tương tự như Đế Thương, đều là đôi mắt hồ ly xảo trá.
...
Lúc này, trong đông sương phòng, Vu Dung nảy lên một tiếng, sắc mặt khó xử: "Nương, tại sao ngươi lại mang thằng nhãi ranh kia về?"
Nhi tử Bạch Nhan lại không có sinh non, mà lại... còn là một hùng hài tử không hiểu chuyện, ngay cả Tôn lão cũng không biết, đứa trẻ như vậy sau này làm gì có tiền đồ?
"Năm đó ta không thể bán Bạch Nhan, vậy bây giờ, ta liền đem con của nàng bán đi!"
Đáy mắt Vu lão phu nhân xẹt qua tia âm lãnh, vừa nghĩ đến sáu năm trước do tiện nhân Bạch Nhan kia hại bà tổn thất một viên đan dược, lòng của bà ta liền co rút lại.
Vu Dung hơi kinh ngạc, xoắn xuýt nói: "Nương, sở dĩ chúng ta có thể bán Bạch Nhan là vì Bạch Chấn Tường không có ở nhà, xem như Bạch Chấn Tường bất công với chúng ta, chúng ta cũng không thể bán đi cốt nhục của hắn, cho nên, ngươi muốn bán thằng nhãi kia chỉ sợ rất khó."
Trên thực tế, lúc trước khi Lam Nguyệt còn sống, Bạch Chấn Tường đối xử với nữ nhi này rất tốt.
Dù cho có một khoảng thời gian Vu Dung làm đương gia chủ mẫu, Bạch Chấn Tường cũng không làm ra việc gì gây tổn thương cho Bạch Nhan.
Chỉ tiếc, mẫu nữ Vu Dung vì muốn cho Bạch Nhan xuống nước, ở trước mặt Bạch Chấn Tường buông lời gièm pha, lại thêm Bạch Nhan đời trước không lục đục với nhau, không cách nào thắng được mẫu nữ Vu Dung, lúc đó mới khiến Bạch Chấn Tường càng ngày càng thất vọng với nữ nhi này."
Thất vọng đến cuối cùng, tự nhiên sẽ không còn tình cảm.
Nhưng không có tình cảm sẽ có nghĩa là Bạch Chấn Tường vì một viên đan dược mà bán đi nữ nhi, trừ khi cho hắn đầy đủ lợi ích, có lẽ hắn sẽ đồng ý...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.