Chương 241: Quá quen không tiện hạ thủ (1)
Tiêu Thất Gia
26/03/2019
Não quang Sở Y Y chợt lóe lên:""Ta nhớ rõ Nam Cung Lân cùng tiểu Thần
nhi là cùng ra đời một ngày, lại từ nhỏ hắn có thể ra lệnh cho nhiều yêu thú, chẳng lẽ..... Nam Cung Lân đoạt đi công lao của tiểu Thần nhi?""
Kể từ đó, liền có trò hay để xem.
"Tẩu tử, ta sẽ không tha thứ cho những tên khốn đó, dám mượn thanh danh yêu thú nhất tộc làm mưa làm gió!""
Năm đó huynh trưởng xuống trần thế, dị tượng vạn thú triều tông cũng xuất hiện, bây giờ yêu thú cảm nhận được tiểu chất nhi sinh ra, về tình về lý đều phải triều phái hắn!
Nam Cung Lân tính là cái gì? Một nhân loại bình thường thôi, Yêu giới yêu thú nàng vì sao phải cung nghênh hắn xuất thế?
Đế Tiểu Vân càng nghĩ càng giận, nếu người nhà của Nam Cung Dực ở trước mặt nàng, nàng chắc chắn sẽ không chịu được mà muốn đem hắn bóp chết!
"Đế Tiểu Vân, có một chuyện ta nghĩ mãi mà không rõ,"" mi tâm Sở Y Y nhíu chặt,""Vì sao tiểu Thần nhi sinh ra sẽ làm vạn thú triều tông? Tại sao ngươi biết được?""
"Đó là đương nhiên vì tiểu Thần nhi là....."
Đế Tiểu Vân muốn nói, bỗng nhiên một cái tay bên cạnh đưa đến, một mực bịt miệng nàng lại.
"Ô ô..." Nàng vùng vẫy hai lần, không thể tránh thoát, chỉ có thể ngước mắt dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Bạch Nhan.
Bạch Nhan lạnh căm căm quét mắt về phía Đế Tiểu Vân:"Lời không nên nói thì nói ít đi."
Ánh mắt Đế Tiểu Vân hiện lên tia nghi hoặc, không rõ lời Bạch Nhan nói có ý gì...
"Thân phận tiểu Thần nhi, ngươi không thể nói cho ai cả". Bạch Nhan cuối đầu xuống, dùng âm thanh cảnh báo chỉ hai người mới có thể nghe.
Nghe nói như thế, Đế Tiểu Vân mới giật mình, nàng vội vàng gật gật đầu.
Bạch Nhan lúc này mới buông lỏng tay ra.
Dù đối với Bạch Tiêu, nàng cũng không nói ra thân phận chính của Bạch Tiểu Thần, không phải vì không tin tưởng hắn, chỉ là nếu biết tin này, có lẽ sẽ mang đến phiền phức cho hắn...
"Bạch Nhan, ngươi có phải đang giấu ta chuyện gì hay không?" Sở Y Y phiết cái miệng nhỏ, ủy ủy khuất khuất hỏi.
"Y Y có một số việc... Ta bây giờ chưa thể nói cho ngươi," khóe miệng Bạch Nhan nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.
Thời điểm nàng ngước mắt, trông thấy thiếu niên một bộ bạch tuyết trường sam từ ngoài viện bước vào, nàng dừng lại, nói:"Tiêu nhi, ngươi trở về rồi? Người thanh niên lúc trước ngươi cứu như thế nào rồi?"
Ít ngày trước đó, Bạch Tiêu vì cứu thanh nhiên kia, không cẩn thận làm đan dược bị lộ ra trong mắt người Bạch gia, lại đưa tới một đám sài lang hổi báo.
Theo Bạch Tiêu nói, lúc trước nàng không từ mà biệt, có một lần Bạch Tiêu ra ngoài tìm nàng, cũng tại khi đó kết bạn với thanh niên, hơn nữa đối phương đã từng cứu mạng hắn.
"Tỷ, hắn đã không sao." Khuôn mặt Bạch Tiêu lạnh lùng giơ lên một nụ cười, ánh mắt chuyển tới Đế Tiểu Vân,"Vị cô nương này là..."
Sở Y Y hắn biết, nhưng dung nhan Đế Tiểu Vân rất xa lạ, lúc này mới khiến hắn hỏi một câu.
"Muội muội Đế Thương." Khóe môi Bạch Nhan giương lên.
Miệng Đế Tiểu Vân cong lên:"So với giới thiệu kiểu này, ta càng hi vọng ngươi có thể nói ta là cô cô của tiểu Thần nhi."
Cô cô Thần nhi?
Đáy mắt Bạch Tiêu xẹt qua một tia kinh ngạc,thoáng qua liền biến mất, hắn khẽ cười:"Đế cô nương, ta tên Bạch Tiêu, Bạch Nhan là tỷ ta."
Đế Tiểu Vân cười hì hì tiến lên, đưa tay vỗ bã vai bạch Tiêu:"Tiểu Tiêu Tiêu, ngươi là đệ đệ của chị dâu ta, vậy cũng là đệ đệ của ta, về sau tỷ bảo kê ngươi, ngươi ở đại lục này hoành hành đi sẽ không có vấn đề gì."
Bạch Tiêu sững sờ, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Nhan, thiếu nữ nhiệt tình như vậy, hắn thật có chút không đỡ nổi...
Kể từ đó, liền có trò hay để xem.
"Tẩu tử, ta sẽ không tha thứ cho những tên khốn đó, dám mượn thanh danh yêu thú nhất tộc làm mưa làm gió!""
Năm đó huynh trưởng xuống trần thế, dị tượng vạn thú triều tông cũng xuất hiện, bây giờ yêu thú cảm nhận được tiểu chất nhi sinh ra, về tình về lý đều phải triều phái hắn!
Nam Cung Lân tính là cái gì? Một nhân loại bình thường thôi, Yêu giới yêu thú nàng vì sao phải cung nghênh hắn xuất thế?
Đế Tiểu Vân càng nghĩ càng giận, nếu người nhà của Nam Cung Dực ở trước mặt nàng, nàng chắc chắn sẽ không chịu được mà muốn đem hắn bóp chết!
"Đế Tiểu Vân, có một chuyện ta nghĩ mãi mà không rõ,"" mi tâm Sở Y Y nhíu chặt,""Vì sao tiểu Thần nhi sinh ra sẽ làm vạn thú triều tông? Tại sao ngươi biết được?""
"Đó là đương nhiên vì tiểu Thần nhi là....."
Đế Tiểu Vân muốn nói, bỗng nhiên một cái tay bên cạnh đưa đến, một mực bịt miệng nàng lại.
"Ô ô..." Nàng vùng vẫy hai lần, không thể tránh thoát, chỉ có thể ngước mắt dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Bạch Nhan.
Bạch Nhan lạnh căm căm quét mắt về phía Đế Tiểu Vân:"Lời không nên nói thì nói ít đi."
Ánh mắt Đế Tiểu Vân hiện lên tia nghi hoặc, không rõ lời Bạch Nhan nói có ý gì...
"Thân phận tiểu Thần nhi, ngươi không thể nói cho ai cả". Bạch Nhan cuối đầu xuống, dùng âm thanh cảnh báo chỉ hai người mới có thể nghe.
Nghe nói như thế, Đế Tiểu Vân mới giật mình, nàng vội vàng gật gật đầu.
Bạch Nhan lúc này mới buông lỏng tay ra.
Dù đối với Bạch Tiêu, nàng cũng không nói ra thân phận chính của Bạch Tiểu Thần, không phải vì không tin tưởng hắn, chỉ là nếu biết tin này, có lẽ sẽ mang đến phiền phức cho hắn...
"Bạch Nhan, ngươi có phải đang giấu ta chuyện gì hay không?" Sở Y Y phiết cái miệng nhỏ, ủy ủy khuất khuất hỏi.
"Y Y có một số việc... Ta bây giờ chưa thể nói cho ngươi," khóe miệng Bạch Nhan nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.
Thời điểm nàng ngước mắt, trông thấy thiếu niên một bộ bạch tuyết trường sam từ ngoài viện bước vào, nàng dừng lại, nói:"Tiêu nhi, ngươi trở về rồi? Người thanh niên lúc trước ngươi cứu như thế nào rồi?"
Ít ngày trước đó, Bạch Tiêu vì cứu thanh nhiên kia, không cẩn thận làm đan dược bị lộ ra trong mắt người Bạch gia, lại đưa tới một đám sài lang hổi báo.
Theo Bạch Tiêu nói, lúc trước nàng không từ mà biệt, có một lần Bạch Tiêu ra ngoài tìm nàng, cũng tại khi đó kết bạn với thanh niên, hơn nữa đối phương đã từng cứu mạng hắn.
"Tỷ, hắn đã không sao." Khuôn mặt Bạch Tiêu lạnh lùng giơ lên một nụ cười, ánh mắt chuyển tới Đế Tiểu Vân,"Vị cô nương này là..."
Sở Y Y hắn biết, nhưng dung nhan Đế Tiểu Vân rất xa lạ, lúc này mới khiến hắn hỏi một câu.
"Muội muội Đế Thương." Khóe môi Bạch Nhan giương lên.
Miệng Đế Tiểu Vân cong lên:"So với giới thiệu kiểu này, ta càng hi vọng ngươi có thể nói ta là cô cô của tiểu Thần nhi."
Cô cô Thần nhi?
Đáy mắt Bạch Tiêu xẹt qua một tia kinh ngạc,thoáng qua liền biến mất, hắn khẽ cười:"Đế cô nương, ta tên Bạch Tiêu, Bạch Nhan là tỷ ta."
Đế Tiểu Vân cười hì hì tiến lên, đưa tay vỗ bã vai bạch Tiêu:"Tiểu Tiêu Tiêu, ngươi là đệ đệ của chị dâu ta, vậy cũng là đệ đệ của ta, về sau tỷ bảo kê ngươi, ngươi ở đại lục này hoành hành đi sẽ không có vấn đề gì."
Bạch Tiêu sững sờ, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Nhan, thiếu nữ nhiệt tình như vậy, hắn thật có chút không đỡ nổi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.