Chương 16: Ta là Đại tiểu thư Bạch gia (2)
Tiêu Thất Gia
08/11/2018
Edit: ThienDa
"Vậy liền đánh cho ta, đánh cho đến chết!" lông mày Bạch Nhan nhíu lại, hiển nhiên quên mất vừa rồi còn dặn Bạch Tiểu Thần không được gây chuyện thị phi, "Đánh chết mẫu thân phụ trách, thật sự vô dụng thì ngươi còn có sư công."
Nhi tử của Bạch Nhan nàng, ai dám khi dễ?
Bạch Tiểu Thần ánh mắt xoay chuyển, có những lời này của mẫu thân là hắn liền yên tâm.
Mẫu thân chỉ nói không cho người Bạch gia nhìn thấy hắn, cũng không có nói, hắn không thể chủ động tìm những người kia gây phiền phức!
Nếu không xả giận cho mẫu thân, hắn làm sao có thể cam tâm?
"Mẫu thân, Bảo Bảo sẽ ở bên trong chờ người về, người có cữu cữu rồi đừng quên mất Bảo Bảo."
Bạch Tiểu Thần kéo kéo ống tay áo Bạch Nhan, tội nghiệp nhìn nàng.
Sắc mặt Bạch Nhan đen lại. Trí nhớ nàng kém như vậy? Sẽ quên mười tháng hoài thai?
"Mẫu thân, trí nhớ của người thực sự kém," Bạch Tiểu Thần liếc mắt một cái liền biết mẫu thân hắn suy nghĩ cái gì, "Người đến cha Bảo Bảo đều có thể quên, chưa biết chừng ngày nào sẽ quên Bảo Bảo."
Bạch Nhan giơ tay lên, gõ gõ trán Bạch Tiểu Thần: "Hàng ngày đừng nghì nhiều việc như vậy, Tiểu Mễ, ngươi xem chừng hắn."
Đây không phải lần đầu tiên Bạch Nhan rời khỏi Bạch Tiểu Thần. Trước đó, nàng không muốn mượn sức sư phụ để báo thù, bởi vậy trong mấy năm nay, có một khoảng thời gian nàng bồi dưỡng thế lực bên ngoài, nhưng mà khác biệt một chút vì đây là lần đầu mang Bạch Tiểu Thần ra khỏi Thánh Đảo, Bạch Nhan có phần không yên lòng.
Trong mắt nàng, Tiểu Mễ so với Bạch Tiểu Thần đáng tin cậy hơn.
Tiểu Mễ ô một tiếng, dùng móng vuốt vỗ ngực thề son sắt, giống như đảm bảo sẽ chiếu cố tốt Bạch Tiểu Thần.
Có Tiểu Mễ cam đoan, Bạch Nhan mới yên tâm rời đi.
"Tiểu Mễ," Bạch Tiểu Thần xem phương hướng Bạch Nhan rời đi, trong lòng không tha, hắn cắn cắn cái miệng nhỏ, "Bảo Bảo đẹp trai như vậy, cữu cữu nhất định sẽ thích đúng không? Ngươi nói, nếu mẫu thân mang cữu cữu tới, Bảo Bảo chuẩn bị lễ vật gì cho hắn mới tốt? Nếu không, đem đan dược mẫu thân cho chúng ta ăn vặt cho cữu cữu một nửa."
Bạch Tiểu Thần không biết đan dược trân quý cỡ nào, hắn chỉ nhìn thấy mấy vị sư công thường xuyên vì đan dược nương luyện chế mà ra tay đánh nhau, nghĩ rằng cữu cữu cũng nhất định sẽ thích.
Tiểu Mễ trợn trắng mắt, không trả lời Bạch Tiểu Thần, nó rời khỏi cái ôm của Bạch Tiểu Thần, tìm nơi ấm áp nằm xuống phơi nắng....
-----------------------------
Xa cách nhiều năm, quang cảnh Bạch phủ vẫn như cũ.
Bạch Nhan đứng trước cửa Bạch phủ, một màn sỉ nhục của sáu năm trước xẹt qua trong mắt nàng, đôi mắt hơi thu lại, hàn quang hiện ra.
"Sáu năm, rốt cuộc ta đã trở lại..."
Nàng đã trở lại!
Quãng thời gian phong quang của bọn họ, đã tới lúc kết thúc!
Nợ nàng, nàng hết thảy sẽ đòi về!
"Ngươi là ai?" Thị vệ canh giữ cửa tiến gần Bạch Nhan, trong mắt hiện lên tia kinh diễm, tiếp theo lại xuất hiện khinh thường, "Nơi này là đại môn Bạch phủ, không phải nơi loại người nào cũng có thể vào! Nhất là nữ nhân như ngươi vọng tưởng muốn vào Bạch phủ, những năm qua ta quả thực gặp nhiều!"
Có một câu nói: Mắt chó nhìn người thấp!
Thị vệ trước mặt giải thích như vậy là có ý tứ gì!
Không, nói hắn mắt chó là vũ nhục động vật trung thành!
"Ta là Bạch gia Đại tiểu thư," Bạch Nhan thanh âm hơi lạnh, "Ngươi nói ta không có tư cách đi vào?"
Bạch gia Đại tiểu thư?
Nói cách khác, nữ tử bạch y này, là người sáu năm trước chưa thành thân mà đã có con, cùng nam nhân bỏ trốn Đại tiểu thư Bạch phủ?
"Ngươi nói ngươi là Đại tiểu thư Bạch gia, ta phải tin ngươi?" thị vệ rất nhanh lấy lại tinh thần, cười trào phúng, "Ngươi nếu không có chứng cứ, liền cút cho ta!"
"Vậy liền đánh cho ta, đánh cho đến chết!" lông mày Bạch Nhan nhíu lại, hiển nhiên quên mất vừa rồi còn dặn Bạch Tiểu Thần không được gây chuyện thị phi, "Đánh chết mẫu thân phụ trách, thật sự vô dụng thì ngươi còn có sư công."
Nhi tử của Bạch Nhan nàng, ai dám khi dễ?
Bạch Tiểu Thần ánh mắt xoay chuyển, có những lời này của mẫu thân là hắn liền yên tâm.
Mẫu thân chỉ nói không cho người Bạch gia nhìn thấy hắn, cũng không có nói, hắn không thể chủ động tìm những người kia gây phiền phức!
Nếu không xả giận cho mẫu thân, hắn làm sao có thể cam tâm?
"Mẫu thân, Bảo Bảo sẽ ở bên trong chờ người về, người có cữu cữu rồi đừng quên mất Bảo Bảo."
Bạch Tiểu Thần kéo kéo ống tay áo Bạch Nhan, tội nghiệp nhìn nàng.
Sắc mặt Bạch Nhan đen lại. Trí nhớ nàng kém như vậy? Sẽ quên mười tháng hoài thai?
"Mẫu thân, trí nhớ của người thực sự kém," Bạch Tiểu Thần liếc mắt một cái liền biết mẫu thân hắn suy nghĩ cái gì, "Người đến cha Bảo Bảo đều có thể quên, chưa biết chừng ngày nào sẽ quên Bảo Bảo."
Bạch Nhan giơ tay lên, gõ gõ trán Bạch Tiểu Thần: "Hàng ngày đừng nghì nhiều việc như vậy, Tiểu Mễ, ngươi xem chừng hắn."
Đây không phải lần đầu tiên Bạch Nhan rời khỏi Bạch Tiểu Thần. Trước đó, nàng không muốn mượn sức sư phụ để báo thù, bởi vậy trong mấy năm nay, có một khoảng thời gian nàng bồi dưỡng thế lực bên ngoài, nhưng mà khác biệt một chút vì đây là lần đầu mang Bạch Tiểu Thần ra khỏi Thánh Đảo, Bạch Nhan có phần không yên lòng.
Trong mắt nàng, Tiểu Mễ so với Bạch Tiểu Thần đáng tin cậy hơn.
Tiểu Mễ ô một tiếng, dùng móng vuốt vỗ ngực thề son sắt, giống như đảm bảo sẽ chiếu cố tốt Bạch Tiểu Thần.
Có Tiểu Mễ cam đoan, Bạch Nhan mới yên tâm rời đi.
"Tiểu Mễ," Bạch Tiểu Thần xem phương hướng Bạch Nhan rời đi, trong lòng không tha, hắn cắn cắn cái miệng nhỏ, "Bảo Bảo đẹp trai như vậy, cữu cữu nhất định sẽ thích đúng không? Ngươi nói, nếu mẫu thân mang cữu cữu tới, Bảo Bảo chuẩn bị lễ vật gì cho hắn mới tốt? Nếu không, đem đan dược mẫu thân cho chúng ta ăn vặt cho cữu cữu một nửa."
Bạch Tiểu Thần không biết đan dược trân quý cỡ nào, hắn chỉ nhìn thấy mấy vị sư công thường xuyên vì đan dược nương luyện chế mà ra tay đánh nhau, nghĩ rằng cữu cữu cũng nhất định sẽ thích.
Tiểu Mễ trợn trắng mắt, không trả lời Bạch Tiểu Thần, nó rời khỏi cái ôm của Bạch Tiểu Thần, tìm nơi ấm áp nằm xuống phơi nắng....
-----------------------------
Xa cách nhiều năm, quang cảnh Bạch phủ vẫn như cũ.
Bạch Nhan đứng trước cửa Bạch phủ, một màn sỉ nhục của sáu năm trước xẹt qua trong mắt nàng, đôi mắt hơi thu lại, hàn quang hiện ra.
"Sáu năm, rốt cuộc ta đã trở lại..."
Nàng đã trở lại!
Quãng thời gian phong quang của bọn họ, đã tới lúc kết thúc!
Nợ nàng, nàng hết thảy sẽ đòi về!
"Ngươi là ai?" Thị vệ canh giữ cửa tiến gần Bạch Nhan, trong mắt hiện lên tia kinh diễm, tiếp theo lại xuất hiện khinh thường, "Nơi này là đại môn Bạch phủ, không phải nơi loại người nào cũng có thể vào! Nhất là nữ nhân như ngươi vọng tưởng muốn vào Bạch phủ, những năm qua ta quả thực gặp nhiều!"
Có một câu nói: Mắt chó nhìn người thấp!
Thị vệ trước mặt giải thích như vậy là có ý tứ gì!
Không, nói hắn mắt chó là vũ nhục động vật trung thành!
"Ta là Bạch gia Đại tiểu thư," Bạch Nhan thanh âm hơi lạnh, "Ngươi nói ta không có tư cách đi vào?"
Bạch gia Đại tiểu thư?
Nói cách khác, nữ tử bạch y này, là người sáu năm trước chưa thành thân mà đã có con, cùng nam nhân bỏ trốn Đại tiểu thư Bạch phủ?
"Ngươi nói ngươi là Đại tiểu thư Bạch gia, ta phải tin ngươi?" thị vệ rất nhanh lấy lại tinh thần, cười trào phúng, "Ngươi nếu không có chứng cứ, liền cút cho ta!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.