Chương 175: Trộm đan dược? (4)
Tiêu Thất Gia
13/01/2019
Bạch Chấn Tường muốn đưa Bạch Chỉ cho Đế Thương, nhưng không nghĩ
tới chuyện Bạch Chỉ hầu hạ nam nhân, đến lúc đó dùng mấy ngón tay, cũng
giải quyết được chuyện này.
Dưới cái nhìn của hắn, bất luận là thất trinh trước khi thành thân, hay sau khi thành thân cùng nam nhân khác quan hệ mập mờ, đều đáng chết!
"Phụ thân, ngươi nói Bạch Nhan có quan hệ với Phượng Lâu?" Bạch Chỉ cố lấy một hơi, hỏi.
Trong mắt Bạch Chấn Tường hiện lên vẻ lạnh lẽo: "Bạch Nhan là hoa khôi Phượng Lâu, chuyện này mọi người đều biết rồi, nàng không hổ là nữ nhi Lam Nguyệt, năm đó Lam Nguyệt mập mờ không rõ với đương kim hoàng đế, nếu không phải nàng vừa đẹp vừa lắm tiền, ta cũng sẽ không lấy nàng."
Lam Nguyệt là đệ nhất mỹ nhân Lưu Hỏa quốc, lại hiền lành lương thiện, nhưng trong lòng Bạch Chấn Tường nàng vẫn luôn dính vết bẩn.
Lúc mà bọn họ còn chưa quen biết, Thái hậu đã muốn cho Lam Nguyệt làm hoàng hậu, ngay cả hoàng đế cũng đã dự tính cho nàng tiến cung.
Mặc dù Lam Nguyệt đã cự tuyệt, nhưng trong lòng Bạch Chấn Tường, vẫn luôn cảm thấy Lam Nguyệt không giữ phụ đạo, phải chăng hoàng đế và Thái hậu cũng có suy nghĩ này?
Bấy giờ, Bạch Chấn Tường đang trong phẫn nộ, không chú ý tới tay Bạch Chỉ đã nắm thành quyền, mang theo ánh mắt dữ tợn.
Bạch Nhan!
Lại là Bạch Nhan!
Nàng bị bắt vào Phượng Lâu, nhất định có liên quan tới Bạch Nhan! Nàng tuyệt đối không thể tha thứ cho nữ nhân này!
"Chỉ Nhi, trước mắt ngươi dưỡng thương cho tốt," Bạch Chấn Tường nhìn thân thể đầy vết thương của Bạch Chỉ, khẽ cau mày, "Nhất là những vết sẹo này phải xóa đi, nếu không, sau có vào Thương Vương phủ làm phi, chúng sẽ thành khuyết điểm của ngươi."
Thương Vương phủ?
Bạch Chỉ sửng sốt, hơi cúi đầu: "Phụ thân, Thương Vương phủ đối xử với chúng ta như vậy, làm sao ta vào Thương Vương phủ được chứ?"
"Chuyện này ngươi không cần quan tâm, ta tự có biện pháp, lúc này, ngươi chỉ cần yên tâm chờ Thương Vương thú ngươi vào phủ là được rồi." Bạch Chấn Tường cười tự tin, chậm rãi nói.
Trong mắt Bạch Chỉ hơi lóe, thâm tâm lại nhen nhóm lên ngọn lửa hi vọng.
Chỉ cần có thể vào Thương Vương phủ, kể cả để nàng làm thiếp, nàng cũng cam tâm tình nguyện...
...
Không thể trách được, kế hoạnh của Bạch Chấn Tường rất hoàn hảo, đáng tiếc là gặp phải Bạch Nhan và Đế Thương, khi hắn còn chưa bắt đầu thực hiện, đã xảy ra một chuyện khiến Bạch Chấn Tường hối hận suốt đời.
Trong ngày, đại ca Vu Dung là Vu Phi mang theo một đôi nhi nữ tới nương nhờ Bạch gia, khi bọn họ vừa đặt chân đến hoàng thành, còn chưa kịp nghỉ chân, đã bắt gặp Bạch Tiêu mồ hôi mồ kê đang cứu một thanh niên hôn mê bất tỉnh.
Như thế thì cũng không có gì, nhưng cố tình dùng cách thông thường thì Bạch Tiêu không cứu nổi nam nhân này, nên phải lấy ra một viên đan dược.
Trông thấy viên đan dược kia, hai mắt Vu Phi chăm chăm vào nó, lúc Bạch Tiêu không có phòng bị, liền bổ một kiếm xuống.
Nếu như bình thường, một kiếm này không thể làm Bạch Tiêu bị thương, nhưng bây giờ toàn bộ sự chú ý của Bạch Tiêu đều đặt lên người thanh niên này, căn bản không để tâm tới công kích phía trước, nên bị một kiếm này hất bay ra ngoài, phun một ngụm máu tươi.
Người bí mật bảo vệ Bạch Tiêu ở gần đó cũng bị dọa cho choáng váng, một chiêu này quá đột ngột, cộng thêm khoảng cách quá gần, đợi đến lúc bọn họ kịp phản ứng, thì chỉ có thể hóa giải một chút uy lực, để kiếm chém lệch đi!
Thế nhưng kiếm khí còn sót lại vẫn làm Bạch Tiêu bị thương...
"Bạch công tử!"
Nam tử từ trong chỗ tối nhảy ra, đỡ Bạch Tiêu dậy, lại vội đút cho hắn một viên đan dược, một tên khác thì mau chóng rời khỏi, đi tới cổ trạch bẩm báo cho Bạch Nhan.
Dưới cái nhìn của hắn, bất luận là thất trinh trước khi thành thân, hay sau khi thành thân cùng nam nhân khác quan hệ mập mờ, đều đáng chết!
"Phụ thân, ngươi nói Bạch Nhan có quan hệ với Phượng Lâu?" Bạch Chỉ cố lấy một hơi, hỏi.
Trong mắt Bạch Chấn Tường hiện lên vẻ lạnh lẽo: "Bạch Nhan là hoa khôi Phượng Lâu, chuyện này mọi người đều biết rồi, nàng không hổ là nữ nhi Lam Nguyệt, năm đó Lam Nguyệt mập mờ không rõ với đương kim hoàng đế, nếu không phải nàng vừa đẹp vừa lắm tiền, ta cũng sẽ không lấy nàng."
Lam Nguyệt là đệ nhất mỹ nhân Lưu Hỏa quốc, lại hiền lành lương thiện, nhưng trong lòng Bạch Chấn Tường nàng vẫn luôn dính vết bẩn.
Lúc mà bọn họ còn chưa quen biết, Thái hậu đã muốn cho Lam Nguyệt làm hoàng hậu, ngay cả hoàng đế cũng đã dự tính cho nàng tiến cung.
Mặc dù Lam Nguyệt đã cự tuyệt, nhưng trong lòng Bạch Chấn Tường, vẫn luôn cảm thấy Lam Nguyệt không giữ phụ đạo, phải chăng hoàng đế và Thái hậu cũng có suy nghĩ này?
Bấy giờ, Bạch Chấn Tường đang trong phẫn nộ, không chú ý tới tay Bạch Chỉ đã nắm thành quyền, mang theo ánh mắt dữ tợn.
Bạch Nhan!
Lại là Bạch Nhan!
Nàng bị bắt vào Phượng Lâu, nhất định có liên quan tới Bạch Nhan! Nàng tuyệt đối không thể tha thứ cho nữ nhân này!
"Chỉ Nhi, trước mắt ngươi dưỡng thương cho tốt," Bạch Chấn Tường nhìn thân thể đầy vết thương của Bạch Chỉ, khẽ cau mày, "Nhất là những vết sẹo này phải xóa đi, nếu không, sau có vào Thương Vương phủ làm phi, chúng sẽ thành khuyết điểm của ngươi."
Thương Vương phủ?
Bạch Chỉ sửng sốt, hơi cúi đầu: "Phụ thân, Thương Vương phủ đối xử với chúng ta như vậy, làm sao ta vào Thương Vương phủ được chứ?"
"Chuyện này ngươi không cần quan tâm, ta tự có biện pháp, lúc này, ngươi chỉ cần yên tâm chờ Thương Vương thú ngươi vào phủ là được rồi." Bạch Chấn Tường cười tự tin, chậm rãi nói.
Trong mắt Bạch Chỉ hơi lóe, thâm tâm lại nhen nhóm lên ngọn lửa hi vọng.
Chỉ cần có thể vào Thương Vương phủ, kể cả để nàng làm thiếp, nàng cũng cam tâm tình nguyện...
...
Không thể trách được, kế hoạnh của Bạch Chấn Tường rất hoàn hảo, đáng tiếc là gặp phải Bạch Nhan và Đế Thương, khi hắn còn chưa bắt đầu thực hiện, đã xảy ra một chuyện khiến Bạch Chấn Tường hối hận suốt đời.
Trong ngày, đại ca Vu Dung là Vu Phi mang theo một đôi nhi nữ tới nương nhờ Bạch gia, khi bọn họ vừa đặt chân đến hoàng thành, còn chưa kịp nghỉ chân, đã bắt gặp Bạch Tiêu mồ hôi mồ kê đang cứu một thanh niên hôn mê bất tỉnh.
Như thế thì cũng không có gì, nhưng cố tình dùng cách thông thường thì Bạch Tiêu không cứu nổi nam nhân này, nên phải lấy ra một viên đan dược.
Trông thấy viên đan dược kia, hai mắt Vu Phi chăm chăm vào nó, lúc Bạch Tiêu không có phòng bị, liền bổ một kiếm xuống.
Nếu như bình thường, một kiếm này không thể làm Bạch Tiêu bị thương, nhưng bây giờ toàn bộ sự chú ý của Bạch Tiêu đều đặt lên người thanh niên này, căn bản không để tâm tới công kích phía trước, nên bị một kiếm này hất bay ra ngoài, phun một ngụm máu tươi.
Người bí mật bảo vệ Bạch Tiêu ở gần đó cũng bị dọa cho choáng váng, một chiêu này quá đột ngột, cộng thêm khoảng cách quá gần, đợi đến lúc bọn họ kịp phản ứng, thì chỉ có thể hóa giải một chút uy lực, để kiếm chém lệch đi!
Thế nhưng kiếm khí còn sót lại vẫn làm Bạch Tiêu bị thương...
"Bạch công tử!"
Nam tử từ trong chỗ tối nhảy ra, đỡ Bạch Tiêu dậy, lại vội đút cho hắn một viên đan dược, một tên khác thì mau chóng rời khỏi, đi tới cổ trạch bẩm báo cho Bạch Nhan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.