Chương 269: Vạch trần (2)
Tiêu Thất Gia
27/04/2019
Edit by Tiên Vô Sắc
Hai cái yêu cầu trước còn dễ nói,nhưng cái cuối cùng là cái quỷ gì?
Cái gì mà không nuôi nổi hắn?
Tuy nhiên với thu nhập của Phượng Lâu, nuôi một trăm con Ly Long đều dư xài.
“Bạch cô nương,” Khuôn mặt Lôi Minh biến đổi, vội vàng nói, “Con Ly Long này từ trước đến nay đều không nhận người, cô xem như mẫu thân của Bạch tiểu công tử, thì cũng…”
“Ô.” Ly Long ai oán một tiếng, dùng đầu nhu thuận cọ lấy tay Bạch Nhan, trong ánh mắt kẹp chứa sự lấy lòng cùng sợ hãi.
Đúng vậy, sợ hãi.
Ly Long thận trọng nhìn Bạch Nhan, biểu hiện kia…So với vừa rồi nhìn Bạch Tiểu Thần thì lúc này có mấy phần kính sợ.
Chỉ tiếc những người khác không chú ý cảm xúc Ly Long, đều cho rằng nó đối với Bạch Nhan như thế là thân mật, vẻn vẹn vì Bạch Nhan là mẫu thân của Bạch Tiểu Thần.
“Mẫu phi,” Nam Cung Lân suy tính, nước mắt lần nữa rớt xuống, “Con muốn con Ly Long kia, Ly Long vốn là của con, vì sao nó đối với Bạch Tiểu Thần tốt như vậy?”
Sắc mặt Bạch Nhược trắng nhợt, nàng nhìn thấy Lôi Minh sắc mặt càng ngày càng khó coi, sợ lại bị Nam Cung Nguyên quát lớn, vội vàng nói chặn lại: “Lân nhi, đừng nói nữa, chúng ta bây giờ phải đi rồi.”
“Không, con không đi, con muốn Ly Long! Con còn muốn trở thành Thiếu chủ Yêu Thú tông! Con muốn để Bạch Tiểu Thần quỳ xin tha thứ!”
Nam Cung Lân la khóc, nước mắt nước mũi chảy một mặt, hung hăng tránh khỏi tay Bạch Nhược.
Khuôn mặt Bạch Nhược biến đổi, bộp một tiếng, bàn tay tát lên mặt Nam Cung Lân.
Nam Cung Lân bị cái tát này đánh thành ngốc, ngẩng đầu nhìn Bạch Nhược, nước mắt rơi càng nhiều.
“Mẫu phi, người đánh con, thế mà đánh con, oa, con ghét mẫu phi!”
Sắc mặt Bạch Nhược chợt xanh chợt tím, lần đầu tiên hối hận vì đã dung túng Nam Cung Lân nhiều năm như vậy…
“Hừ!”
Lôi Minh hừ lạnh một tiếng, khóe môi câu lên một đường con châm chọc: “Từ khi nào ngay cả một phế vật, đều có thể trở thành Thiếu chủ Yêu Thú chúng ta? Thái tử, Thái Tử Phi, chuyện này, các ngươi có phải nên cho bổn trưởng lão một lời giải thích?”
Nam Cung Dực sắc mặt cứng đờ, khúm núm mà nói: "Đây…đây chỉ là Lân nhi lỡ lời, nó dù sao vẫn còn nhỏ…”
“Chính bởi vì là còn nhỏ, hắn không biết Yêu Thú tông là cái gì? Lại hiểu rõ Thiếu tông chủ như thế nào?” Ánh mắt Lôi Minh như kiếm, “Nếu không phải các ngươi thường xuyên nói bên tai hắn, hắn sẽ hiểu sao?”
Nam Cung Dực gương mặt tuấn tú trắng bệch, hắn không trả lời Lôi Minh, quay đầu nhìn về phía Bạch Nhan, cắn răng nói: “Bạch Nhan, tốt xấu gì chúng ta đã từng có một đoạn tình, nàng liền đối đãi với ta như vậy?”
Thanh âm chưa dứt, đột nhiên một tiếng cười lạnh từ phía sau truyền tới, mang theo áp bách nặng nề.
“Bản vương cũng không biết, vị hôn thê của bản vương từ khi nào cùng ngươi có một đoạn tình?”
Đám người khẽ giật mình, đều theo tiếng nói chuyển mắt qua…
Dưới ánh nắng chói chang, một đầu tóc bạc cực kì loá mắt.
Nam nhân yêu diễm khuynh thành, tuyệt thế như họa, mặt hoàn mỹ nghiêng càng là sự kinh diễm khiến tim người đập thình thịch.
Nhưng nữ tử trong thiên hạ này chỉ có thể như vậy.
Ánh mắt của hắn, từ đầu tới cuối chỉ nhìn Bạch Nhan, giữa vài bước, liền đi tới trước mặt nàng, đưa tay đem nữ tử một thân áo đỏ khuynh thành tuyệt diễm túm vào ngực.
“Tiểu Nhan, ánh mắt nàng trước kia thật kém, may mắn hiện tại ánh mắt chuyển tốt, lúc này mới không bỏ qua bản vương.”
Nam nhân khoe khoang như vậy, Bạch Nhan là lần đầu nhìn thấy.
Nàng trừng mắt nhìn Đế Thương: “Nếu ánh mắt ta kém đến mức này, vậy ta nguyện tự đâm hai mắt.”
Hai cái yêu cầu trước còn dễ nói,nhưng cái cuối cùng là cái quỷ gì?
Cái gì mà không nuôi nổi hắn?
Tuy nhiên với thu nhập của Phượng Lâu, nuôi một trăm con Ly Long đều dư xài.
“Bạch cô nương,” Khuôn mặt Lôi Minh biến đổi, vội vàng nói, “Con Ly Long này từ trước đến nay đều không nhận người, cô xem như mẫu thân của Bạch tiểu công tử, thì cũng…”
“Ô.” Ly Long ai oán một tiếng, dùng đầu nhu thuận cọ lấy tay Bạch Nhan, trong ánh mắt kẹp chứa sự lấy lòng cùng sợ hãi.
Đúng vậy, sợ hãi.
Ly Long thận trọng nhìn Bạch Nhan, biểu hiện kia…So với vừa rồi nhìn Bạch Tiểu Thần thì lúc này có mấy phần kính sợ.
Chỉ tiếc những người khác không chú ý cảm xúc Ly Long, đều cho rằng nó đối với Bạch Nhan như thế là thân mật, vẻn vẹn vì Bạch Nhan là mẫu thân của Bạch Tiểu Thần.
“Mẫu phi,” Nam Cung Lân suy tính, nước mắt lần nữa rớt xuống, “Con muốn con Ly Long kia, Ly Long vốn là của con, vì sao nó đối với Bạch Tiểu Thần tốt như vậy?”
Sắc mặt Bạch Nhược trắng nhợt, nàng nhìn thấy Lôi Minh sắc mặt càng ngày càng khó coi, sợ lại bị Nam Cung Nguyên quát lớn, vội vàng nói chặn lại: “Lân nhi, đừng nói nữa, chúng ta bây giờ phải đi rồi.”
“Không, con không đi, con muốn Ly Long! Con còn muốn trở thành Thiếu chủ Yêu Thú tông! Con muốn để Bạch Tiểu Thần quỳ xin tha thứ!”
Nam Cung Lân la khóc, nước mắt nước mũi chảy một mặt, hung hăng tránh khỏi tay Bạch Nhược.
Khuôn mặt Bạch Nhược biến đổi, bộp một tiếng, bàn tay tát lên mặt Nam Cung Lân.
Nam Cung Lân bị cái tát này đánh thành ngốc, ngẩng đầu nhìn Bạch Nhược, nước mắt rơi càng nhiều.
“Mẫu phi, người đánh con, thế mà đánh con, oa, con ghét mẫu phi!”
Sắc mặt Bạch Nhược chợt xanh chợt tím, lần đầu tiên hối hận vì đã dung túng Nam Cung Lân nhiều năm như vậy…
“Hừ!”
Lôi Minh hừ lạnh một tiếng, khóe môi câu lên một đường con châm chọc: “Từ khi nào ngay cả một phế vật, đều có thể trở thành Thiếu chủ Yêu Thú chúng ta? Thái tử, Thái Tử Phi, chuyện này, các ngươi có phải nên cho bổn trưởng lão một lời giải thích?”
Nam Cung Dực sắc mặt cứng đờ, khúm núm mà nói: "Đây…đây chỉ là Lân nhi lỡ lời, nó dù sao vẫn còn nhỏ…”
“Chính bởi vì là còn nhỏ, hắn không biết Yêu Thú tông là cái gì? Lại hiểu rõ Thiếu tông chủ như thế nào?” Ánh mắt Lôi Minh như kiếm, “Nếu không phải các ngươi thường xuyên nói bên tai hắn, hắn sẽ hiểu sao?”
Nam Cung Dực gương mặt tuấn tú trắng bệch, hắn không trả lời Lôi Minh, quay đầu nhìn về phía Bạch Nhan, cắn răng nói: “Bạch Nhan, tốt xấu gì chúng ta đã từng có một đoạn tình, nàng liền đối đãi với ta như vậy?”
Thanh âm chưa dứt, đột nhiên một tiếng cười lạnh từ phía sau truyền tới, mang theo áp bách nặng nề.
“Bản vương cũng không biết, vị hôn thê của bản vương từ khi nào cùng ngươi có một đoạn tình?”
Đám người khẽ giật mình, đều theo tiếng nói chuyển mắt qua…
Dưới ánh nắng chói chang, một đầu tóc bạc cực kì loá mắt.
Nam nhân yêu diễm khuynh thành, tuyệt thế như họa, mặt hoàn mỹ nghiêng càng là sự kinh diễm khiến tim người đập thình thịch.
Nhưng nữ tử trong thiên hạ này chỉ có thể như vậy.
Ánh mắt của hắn, từ đầu tới cuối chỉ nhìn Bạch Nhan, giữa vài bước, liền đi tới trước mặt nàng, đưa tay đem nữ tử một thân áo đỏ khuynh thành tuyệt diễm túm vào ngực.
“Tiểu Nhan, ánh mắt nàng trước kia thật kém, may mắn hiện tại ánh mắt chuyển tốt, lúc này mới không bỏ qua bản vương.”
Nam nhân khoe khoang như vậy, Bạch Nhan là lần đầu nhìn thấy.
Nàng trừng mắt nhìn Đế Thương: “Nếu ánh mắt ta kém đến mức này, vậy ta nguyện tự đâm hai mắt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.