Chương 63: Vì mẫu thân báo thù (1)
Tiêu Thất Gia
08/11/2018
Edit: ThienDa
Quả nhiên.
Nghe thấy Bạch Tiêu nói đến Bạch Nhan, Bạch Tiểu Thần do dự trong chốc lát: "Ta chỉ cần không đem mình lộ ra là được rồi."
Bạch Tiêu giật mình, đang muốn mở miệng, thì thấy Bạch Tiểu Thần đã ôm Tiểu Mễ bước ra ngoài.
Thân hình tiểu nam hài biến mất dưới ánh trăng, chậm rãi đi về phía đình viện.
---------
Ánh trăng chiếu vào gương mặt phấn điêu ngọc trác của Bạch Tiểu Thần.
Bạch Tiểu Thần dừng bước, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt tròn trịa của Tiểu Mễ: "Tiểu Mễ, ngươi có biết nữ nhân xấu xa kia ở đâu không?"
"Ta biết, ngươi đi theo ta."
Tiểu Mễ từ trong ngực Bạch Tiểu Thần nhảy xuống, chạy nhanh về phía trước.
Ban đêm ở Bạch gia rất yên tĩnh, ngẫu nhiên có vài người đi tuần tra, đều bị Bạch Tiểu Thần và Tiểu Mễ tránh được.
Xa xa, trông thấy ánh đèn phát ra từ một gian phòng.
"Tiểu Mễ, ngươi ở chỗ này chờ ta một chút..."
Bạch Tiểu Thần đem Tiểu Mễ giấu đi, cẩn thận bước về phía gian phòng còn sáng đèn, bước đi của hắn rất nhẹ, sợ rằng sẽ quấy nhiễu người trong phòng...
...
Trong phòng, Vu lão phu nhân ngồi bên cạnh bàn, Vu Dung ngồi sát một bên, trong phòng chỉ có một nha hoàn đứng yên lặng chờ lệnh.
"Dung Nhi, đã nhiều năm như vậy, bụng ngươi làm sao còn không có động tĩnh?" sắc mặt Vu lão phu nhân không kiên nhẫn, "Ngươi nếu không sinh được nhi tử, về sau Bạch gia này sẽ rơi vào tay tiểu súc sinh Bạch Tiêu!"
Sắc mặt Vu Dung cứng đờ, nàng cúi đầu nhìn vùng bụng bằng phẳng, khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ.
"Nương, ta cũng không có cách nào, từ lúc sinh hạ Chỉ Nhi, về sau ta không có mang thai, vì thế ta tìm đan dược sư xem bệnh, tên đan dược sư kia nói thân thể ta rất khỏe mạnh, bệnh tật khả năng là ở Bạch Chấn Tường."
Vu lão phu nhân giật mình, chăm chú nhíu mày: "Chỉ cần ngươi không có vấn đề, có hài tử là vấn đề rất dễ."
"Nương, lời này của ngươi là có ý gì?" Vu Dung kinh ngạc ngẩng đầu, thần sắc nhìn lão phu nhân có chút vặn vẹo.
"Tất cả Bạch gia, đều là của chúng ta, tuyệt đối không thể tặng cho cái tạp chủng Bạch Tiêu!"
Sắc mặt nàng ta điên cuồng, hận nghiến răng nghiến lợi.
"Cho nên... ngươi tìm người mang thai, nhất định phải sinh được nhi tử."
Soạt!
Vu Dung cả kinh đứng lên, chén trà bị nàng ta đụng rơi xuống đất, nước trà nóng hổi bắn vào tay, đôi mắt tràn đầy vẻ không thể tin.
"Nương, ngươi đang nói cái gì? Ngươi sao có thể để ta phản bội Bạch Chấn Tường? Huống chi, nếu chuyện này hắn biết được..."
Khuôn mặt Vu lão phu nhân hiện ra vẻ dữ tợn: "Chẳng lẽ ngươi muốn hết thảy của Bạch gia, để cho tiểu súc sinh Bạch Tiêu kế thừa? Hắn dựa vào cái gì cướp đi đồ ở trong tay chúng ta?"
"Thế nhưng, nếu ta sinh nhi tử, Bạch Tiêu vẫn là huyết mạch Bạch gia, mà thế nhân đều biết, Bạch gia là nhờ Lam Nguyệt mới có ngày hôm nay, nếu chúng ta làm như vậy, sẽ dễ dàng rơi vào đầu sóng ngọn gió."
Nội tâm Vu Dung có chút lo lắng, nàng ta không phải lo Bạch Tiêu sẽ cướp đi hết thảy, mà sợ bị người đời vũ nhục.
"Không phải có câu "gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó", đồ cưới Lam Nguyệt đưa tới, là Bạch gia nên được! Bây giờ ngươi là đương gia chủ mẫu Bạch gia, đồ của nàng cũng là của ngươi! Ai dám nói thêm cái gì?"
Vu lão phu nhân lạnh lùng hừ một tiếng, khuôn mặt già nua xuất hiện một tia lo lắng: "Về phần Bạch Tiêu... Ta có biện pháp để hắn thân bại danh liệt!"
Quả nhiên.
Nghe thấy Bạch Tiêu nói đến Bạch Nhan, Bạch Tiểu Thần do dự trong chốc lát: "Ta chỉ cần không đem mình lộ ra là được rồi."
Bạch Tiêu giật mình, đang muốn mở miệng, thì thấy Bạch Tiểu Thần đã ôm Tiểu Mễ bước ra ngoài.
Thân hình tiểu nam hài biến mất dưới ánh trăng, chậm rãi đi về phía đình viện.
---------
Ánh trăng chiếu vào gương mặt phấn điêu ngọc trác của Bạch Tiểu Thần.
Bạch Tiểu Thần dừng bước, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt tròn trịa của Tiểu Mễ: "Tiểu Mễ, ngươi có biết nữ nhân xấu xa kia ở đâu không?"
"Ta biết, ngươi đi theo ta."
Tiểu Mễ từ trong ngực Bạch Tiểu Thần nhảy xuống, chạy nhanh về phía trước.
Ban đêm ở Bạch gia rất yên tĩnh, ngẫu nhiên có vài người đi tuần tra, đều bị Bạch Tiểu Thần và Tiểu Mễ tránh được.
Xa xa, trông thấy ánh đèn phát ra từ một gian phòng.
"Tiểu Mễ, ngươi ở chỗ này chờ ta một chút..."
Bạch Tiểu Thần đem Tiểu Mễ giấu đi, cẩn thận bước về phía gian phòng còn sáng đèn, bước đi của hắn rất nhẹ, sợ rằng sẽ quấy nhiễu người trong phòng...
...
Trong phòng, Vu lão phu nhân ngồi bên cạnh bàn, Vu Dung ngồi sát một bên, trong phòng chỉ có một nha hoàn đứng yên lặng chờ lệnh.
"Dung Nhi, đã nhiều năm như vậy, bụng ngươi làm sao còn không có động tĩnh?" sắc mặt Vu lão phu nhân không kiên nhẫn, "Ngươi nếu không sinh được nhi tử, về sau Bạch gia này sẽ rơi vào tay tiểu súc sinh Bạch Tiêu!"
Sắc mặt Vu Dung cứng đờ, nàng cúi đầu nhìn vùng bụng bằng phẳng, khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ.
"Nương, ta cũng không có cách nào, từ lúc sinh hạ Chỉ Nhi, về sau ta không có mang thai, vì thế ta tìm đan dược sư xem bệnh, tên đan dược sư kia nói thân thể ta rất khỏe mạnh, bệnh tật khả năng là ở Bạch Chấn Tường."
Vu lão phu nhân giật mình, chăm chú nhíu mày: "Chỉ cần ngươi không có vấn đề, có hài tử là vấn đề rất dễ."
"Nương, lời này của ngươi là có ý gì?" Vu Dung kinh ngạc ngẩng đầu, thần sắc nhìn lão phu nhân có chút vặn vẹo.
"Tất cả Bạch gia, đều là của chúng ta, tuyệt đối không thể tặng cho cái tạp chủng Bạch Tiêu!"
Sắc mặt nàng ta điên cuồng, hận nghiến răng nghiến lợi.
"Cho nên... ngươi tìm người mang thai, nhất định phải sinh được nhi tử."
Soạt!
Vu Dung cả kinh đứng lên, chén trà bị nàng ta đụng rơi xuống đất, nước trà nóng hổi bắn vào tay, đôi mắt tràn đầy vẻ không thể tin.
"Nương, ngươi đang nói cái gì? Ngươi sao có thể để ta phản bội Bạch Chấn Tường? Huống chi, nếu chuyện này hắn biết được..."
Khuôn mặt Vu lão phu nhân hiện ra vẻ dữ tợn: "Chẳng lẽ ngươi muốn hết thảy của Bạch gia, để cho tiểu súc sinh Bạch Tiêu kế thừa? Hắn dựa vào cái gì cướp đi đồ ở trong tay chúng ta?"
"Thế nhưng, nếu ta sinh nhi tử, Bạch Tiêu vẫn là huyết mạch Bạch gia, mà thế nhân đều biết, Bạch gia là nhờ Lam Nguyệt mới có ngày hôm nay, nếu chúng ta làm như vậy, sẽ dễ dàng rơi vào đầu sóng ngọn gió."
Nội tâm Vu Dung có chút lo lắng, nàng ta không phải lo Bạch Tiêu sẽ cướp đi hết thảy, mà sợ bị người đời vũ nhục.
"Không phải có câu "gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó", đồ cưới Lam Nguyệt đưa tới, là Bạch gia nên được! Bây giờ ngươi là đương gia chủ mẫu Bạch gia, đồ của nàng cũng là của ngươi! Ai dám nói thêm cái gì?"
Vu lão phu nhân lạnh lùng hừ một tiếng, khuôn mặt già nua xuất hiện một tia lo lắng: "Về phần Bạch Tiêu... Ta có biện pháp để hắn thân bại danh liệt!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.