Y Không Muốn Làm Sư Tôn Pháo Hôi
Chương 17: Độ thiện cảm: -300
Đông Nhật Hạ Đích Noãn Miêu
22/07/2022
Tạ Miên không nói gì, hắn đang nhìn con chim sẻ nằm trong lòng bàn tay của Lâm Trạm, cánh của nó rõ là bị người cố tình bẻ gãy.
Lâm Trạm thấy Tạ Miên im lặng, chân mày nhíu lại có hơi lo lắng, vội vàng nói tiếp: "Nghe nói bí cảnh Phi Tinh Sa Thành mười ngày sau sẽ mở, ta sẽ cho ngươi một danh ngạch. Vậy ngươi có thể giúp ta chăm sóc con chim nhỏ này mấy ngày không?" Nói xong, Lâm Trạm đưa chim sẻ về phía Tạ Miên, lại nhanh chóng lấy thuốc trị thương từ trong túi càn khôn ra.
"Mời vừa rồi ta ngửi thấy mùi thuốc, là ngươi bị thương sao? Có nặng lắm không? Sao lại không cẩn thận như vậy."
Ánh mắt ý vị sâu xa của Tạ Miên đảo trên người Lâm Trạm một vòng, cuối cùng rơi vào bình thuốc, là thuốc trị gãy xương.
Hắn không cần nhìn nữa, cũng không nhận lấy mà là nghiêng đầu cười khẽ, tựa như cảm thấy Lâm Trạm nói chuyện hơi buồn cười.
"Lâm tôn giả không thu đồ đệ, chỉ có một danh ngạch vào bí cảnh, nếu cho đệ tử rồi... vậy Lâm tôn giả không đến Phi Tinh Sa Thành nữa sao? Đệ tử nghe nói cơ duyên để Lâm tôn giả đột phá hóa thần kỳ ngay tại bí cảnh, nếu không đi quả thực rất đáng tiếc."
Lâm Trạm mặc dù đã chuẩn bị tinh thần gặp hắc liên hoa Tạ Miên, nhưng lúc này đối diện với lời nói sắc bén của đối phương, khiến Lâm Trạm vẫn không khỏi sợ hãi, cảm giác bị nhìn thấu tất cả.
Kế hoạch còn chưa bắt đầu đã kết thúc, thật thảm hại.
Lâm Trạm cố nở nụ cười, gượng gạo giải thích: "Ta nghĩ cách tìm thêm một danh ngạch nữa là được, không phải vấn đề lớn lao gì."
"Vậy sao?" Tạ Miên bật cười, "Xem ra danh ngạch này đối với Lâm tôn giả mà nói thì rất dễ lấy, chỉ là... không biết ai nguyện ý nhường lại một danh ngạch nhỉ?"
Tất nhiên Lâm Trạm không thể nói là lấy từ tay sư tôn ngươi, nụ cười trên mặt hắn cũng sắp không giữ được rồi.
Tạ Miên lại tiếp lời: "Thật ra thì đệ tử chỉ muốn nói, Lâm tôn giả không cần làm vậy, đệ tử đã có danh ngạch, của sư tôn cho. Ngoài ra, đệ tử cũng không bị gãy xương, nếu không phải đã biết Lâm tôn giả lương thiện, thường xuyên quan tâm đệ tử trong tông, đệ tử còn nghĩ rằng ngài đây là đang nguyền rủa đệ tử bị thương."
"Nói tóm lại, đa tạ Lâm tôn giả quan tâm, đệ tử xin nhận tấm lòng."
Lâm Trạm hoàn toàn chôn chân tại chỗ, có cảm giác như mình đang diễn hề, hắn bần thần hồi lâu mới bình tĩnh lại, "Sư tôn ngươi đã cho danh ngạch?"
Tạ Miên cười đến cong mắt, "Đúng vậy."
Đúng —— vậy——
Đúng —— vậy——
Đúng —— vậy——
Hai chữ vang vọng lặp đi lặp lại trong đầu Lâm Trạm, khuấy cho hắn suýt nữa ói máu, kế hoạch tỉ mỉ sắp đặt nửa ngày, tất cả đều đổ sông đổ biển!
Hệ thống cũng trợn tròn mắt, nó nhanh chóng kiểm tra tình tiết cốt truyện đã thay đổi, 【Ký chủ, dựa theo tính toán thì không thể nhầm lẫn. Tạ Miên giết chết Tín Điểu, bị Ngụy Diên tố cáo khiến Giang Hoài Ngọc ghi hận, sau đó hắn bị Lý Lạc Giới trả thù, xương cốt bị thương.】
【Ngoài ra, Giang Hoài Ngọc vì hận Tạ Miên hại y bị trừng phạt nên không cho hắn danh ngạch. Tạ Miên làm sao có thể xin được từ tay sư tôn hắn chứ?】
【Chẳng lẽ Tạ Miên nói dối, hắn nói dối cũng không được lợi ích gì.】 Lâm Trạm bề ngoài cố gắng giữ nụ cười lịch sự, nội tâm đã muốn giết hệ thống, 【Ngươi câm miệng đi, không đáng tin cậy chút nào.】
Hệ thống im lặng, tập trung ý chí đi tra tới cùng là sai ở đâu, tại sao lại lệch nhiều như vậy.
Bầu không khí vô cùng khó xử, Lâm Trạm lúng túng nói: "À vậy sao? Nếu thế ta sẽ tìm người khác chăm sóc nó vậy."
Tạ Miên mặt không đổi sắc, cười đáp, "Tìm người khác cũng tốt, đệ tử còn phải phải chuẩn bị vào Phi Tinh Sa Thành, quả thực không có hơi sức chăm sóc nó, Lâm tôn giả thứ lỗi." Tạ Miên bước lên vài bước, dùng kiếm gạt cây cối ngã xuống ra.
"Vừa rồi không biết là Lâm tôn giả, còn tưởng là thứ gì khác, thật ngại."
Tạ Miên dọn đường đi ra, Lâm Trạm không cần nghĩ cũng biết là đối phương đang đuổi khéo. Lâm Trạm không còn lí do gì để ở lại đây nữa, chỉ là trước khi đi hắn còn muốn thử xem có lấy được chút thiện cảm nào của Tạ Miên hay không.
Lâm Trạm đắn đo chốc lát, chú ý đến thanh kiếm của Tạ Miên, bèn thử khen ngợi: "Thanh kiếm thật tốt."
"Lâm tôn giả quá khen" Lông mi Tạ Miên khẽ run, hắn cụp mắt, có chút ngượng ngùng trả lời, "Được sư tôn cho phép nên mới lấy về từ Kiếm Trủng, sư tôn thật tốt."
Lâm Trạm: "..."
Lâm Trạm: Ta đệt mẹ ngươi, Tạ Miên ngươi cố ý đúng không!
...
Lâm Trạm vẻ mặt hoảng hốt xoay người rời đi trong gió lạnh.
Ngay tại thời điểm đó, hắn nghe hệ thống nhắc nhở về điểm công lược.
Độ thiện cảm hiện tại của Tạ Miên: -300
Vốn dĩ là -100, bây giờ thì rớt một lèo xuống -300 rồi. Lâm Trạm tức điên người, khi rời khỏi Trường Lộc Thiên hắn mới bùng nổ, thẳng tay vứt chim sẻ qua một bên.
【Hệ thống chết tiệt! Lần sau còn nghe ngươi thì ta là con heo!】
Lâm Trạm thấy Tạ Miên im lặng, chân mày nhíu lại có hơi lo lắng, vội vàng nói tiếp: "Nghe nói bí cảnh Phi Tinh Sa Thành mười ngày sau sẽ mở, ta sẽ cho ngươi một danh ngạch. Vậy ngươi có thể giúp ta chăm sóc con chim nhỏ này mấy ngày không?" Nói xong, Lâm Trạm đưa chim sẻ về phía Tạ Miên, lại nhanh chóng lấy thuốc trị thương từ trong túi càn khôn ra.
"Mời vừa rồi ta ngửi thấy mùi thuốc, là ngươi bị thương sao? Có nặng lắm không? Sao lại không cẩn thận như vậy."
Ánh mắt ý vị sâu xa của Tạ Miên đảo trên người Lâm Trạm một vòng, cuối cùng rơi vào bình thuốc, là thuốc trị gãy xương.
Hắn không cần nhìn nữa, cũng không nhận lấy mà là nghiêng đầu cười khẽ, tựa như cảm thấy Lâm Trạm nói chuyện hơi buồn cười.
"Lâm tôn giả không thu đồ đệ, chỉ có một danh ngạch vào bí cảnh, nếu cho đệ tử rồi... vậy Lâm tôn giả không đến Phi Tinh Sa Thành nữa sao? Đệ tử nghe nói cơ duyên để Lâm tôn giả đột phá hóa thần kỳ ngay tại bí cảnh, nếu không đi quả thực rất đáng tiếc."
Lâm Trạm mặc dù đã chuẩn bị tinh thần gặp hắc liên hoa Tạ Miên, nhưng lúc này đối diện với lời nói sắc bén của đối phương, khiến Lâm Trạm vẫn không khỏi sợ hãi, cảm giác bị nhìn thấu tất cả.
Kế hoạch còn chưa bắt đầu đã kết thúc, thật thảm hại.
Lâm Trạm cố nở nụ cười, gượng gạo giải thích: "Ta nghĩ cách tìm thêm một danh ngạch nữa là được, không phải vấn đề lớn lao gì."
"Vậy sao?" Tạ Miên bật cười, "Xem ra danh ngạch này đối với Lâm tôn giả mà nói thì rất dễ lấy, chỉ là... không biết ai nguyện ý nhường lại một danh ngạch nhỉ?"
Tất nhiên Lâm Trạm không thể nói là lấy từ tay sư tôn ngươi, nụ cười trên mặt hắn cũng sắp không giữ được rồi.
Tạ Miên lại tiếp lời: "Thật ra thì đệ tử chỉ muốn nói, Lâm tôn giả không cần làm vậy, đệ tử đã có danh ngạch, của sư tôn cho. Ngoài ra, đệ tử cũng không bị gãy xương, nếu không phải đã biết Lâm tôn giả lương thiện, thường xuyên quan tâm đệ tử trong tông, đệ tử còn nghĩ rằng ngài đây là đang nguyền rủa đệ tử bị thương."
"Nói tóm lại, đa tạ Lâm tôn giả quan tâm, đệ tử xin nhận tấm lòng."
Lâm Trạm hoàn toàn chôn chân tại chỗ, có cảm giác như mình đang diễn hề, hắn bần thần hồi lâu mới bình tĩnh lại, "Sư tôn ngươi đã cho danh ngạch?"
Tạ Miên cười đến cong mắt, "Đúng vậy."
Đúng —— vậy——
Đúng —— vậy——
Đúng —— vậy——
Hai chữ vang vọng lặp đi lặp lại trong đầu Lâm Trạm, khuấy cho hắn suýt nữa ói máu, kế hoạch tỉ mỉ sắp đặt nửa ngày, tất cả đều đổ sông đổ biển!
Hệ thống cũng trợn tròn mắt, nó nhanh chóng kiểm tra tình tiết cốt truyện đã thay đổi, 【Ký chủ, dựa theo tính toán thì không thể nhầm lẫn. Tạ Miên giết chết Tín Điểu, bị Ngụy Diên tố cáo khiến Giang Hoài Ngọc ghi hận, sau đó hắn bị Lý Lạc Giới trả thù, xương cốt bị thương.】
【Ngoài ra, Giang Hoài Ngọc vì hận Tạ Miên hại y bị trừng phạt nên không cho hắn danh ngạch. Tạ Miên làm sao có thể xin được từ tay sư tôn hắn chứ?】
【Chẳng lẽ Tạ Miên nói dối, hắn nói dối cũng không được lợi ích gì.】 Lâm Trạm bề ngoài cố gắng giữ nụ cười lịch sự, nội tâm đã muốn giết hệ thống, 【Ngươi câm miệng đi, không đáng tin cậy chút nào.】
Hệ thống im lặng, tập trung ý chí đi tra tới cùng là sai ở đâu, tại sao lại lệch nhiều như vậy.
Bầu không khí vô cùng khó xử, Lâm Trạm lúng túng nói: "À vậy sao? Nếu thế ta sẽ tìm người khác chăm sóc nó vậy."
Tạ Miên mặt không đổi sắc, cười đáp, "Tìm người khác cũng tốt, đệ tử còn phải phải chuẩn bị vào Phi Tinh Sa Thành, quả thực không có hơi sức chăm sóc nó, Lâm tôn giả thứ lỗi." Tạ Miên bước lên vài bước, dùng kiếm gạt cây cối ngã xuống ra.
"Vừa rồi không biết là Lâm tôn giả, còn tưởng là thứ gì khác, thật ngại."
Tạ Miên dọn đường đi ra, Lâm Trạm không cần nghĩ cũng biết là đối phương đang đuổi khéo. Lâm Trạm không còn lí do gì để ở lại đây nữa, chỉ là trước khi đi hắn còn muốn thử xem có lấy được chút thiện cảm nào của Tạ Miên hay không.
Lâm Trạm đắn đo chốc lát, chú ý đến thanh kiếm của Tạ Miên, bèn thử khen ngợi: "Thanh kiếm thật tốt."
"Lâm tôn giả quá khen" Lông mi Tạ Miên khẽ run, hắn cụp mắt, có chút ngượng ngùng trả lời, "Được sư tôn cho phép nên mới lấy về từ Kiếm Trủng, sư tôn thật tốt."
Lâm Trạm: "..."
Lâm Trạm: Ta đệt mẹ ngươi, Tạ Miên ngươi cố ý đúng không!
...
Lâm Trạm vẻ mặt hoảng hốt xoay người rời đi trong gió lạnh.
Ngay tại thời điểm đó, hắn nghe hệ thống nhắc nhở về điểm công lược.
Độ thiện cảm hiện tại của Tạ Miên: -300
Vốn dĩ là -100, bây giờ thì rớt một lèo xuống -300 rồi. Lâm Trạm tức điên người, khi rời khỏi Trường Lộc Thiên hắn mới bùng nổ, thẳng tay vứt chim sẻ qua một bên.
【Hệ thống chết tiệt! Lần sau còn nghe ngươi thì ta là con heo!】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.