Quyển 1 - Chương 46: Địch ý
Hạ Nhật Phấn Mạt
28/04/2018
Không ai chú ý tới, ngay trên hành lang lầu hai của tửu lầu, một đôi chủ tớ đang đứng ở nơi đó, hết thảy vừa mới phát sinh, đều bị hai người thu hết vào đáy mắt.
Nam tử cầm đầu mặc một thân hắc y, ánh mắt cao ngạo lạnh băng, đáy mắt thâm sâu tràn ngập sự bình tĩnh, đầu tóc đen nhánh, tuấn mỹ khiến người không thể không âm thầm kinh ngạc cảm thán. Xung quanh người hắn đều tản ra một luồn hơi thở lạnh lẽo. Nam tử đứng phía sau hắn, tuy rằng không bì được với hắn, nhưng cũng khiến người không thể không chú ý đến sự tồn tại của hắn.
Nhưng, cố tình sự tồn tại hấp dẫn người chú mục như vậy, lại khiến bất luận kẻ nào cũng đều không cảm giác được sự tồn tại của bọn họ.
"Thật đúng là một vật nhỏ thú vị." Khoé miệng nam tử hắc y cầm đầu gợi lên một nụ cười lạnh nhạt, "Bất quá, thật sự không nghĩ tới, vật nhỏ này còn có khả năng y thuật."
Nghe thấy chủ tử nhà mình nói thế, đáy mắt tên hộ vệ phía sau hiện lên một tia nghi hoặc. Sao chủ thượng lại biết bạch y nữ tử này? Một nữ tử màhuyền lực thấp kém giống như con kiến như thế, nếu so với chủ thượng, hẳn là sẽ không có bất luận giao thoa gì mới đúng!
"Như thế nào, Toàn Dực, cảm thấy rất kỳ quái sao?" Giọng nói lãnh đạm của hắc y nam tử vang lên.
"Thuộc hạ không dám." Toàn Dực cung kính cúi đầu, lập tức thu hồi tâm tư của mình.
Hắn ta thiếu chút nữa là quên mất tính tình chủ thượng, chính là không thích người khác suy đoán nhiều hơn đối chuyện của hắn. Hắn ta vừa rồi thiếu chút nữa đã phạm vào cấm kỵ của chủ thượng.
"Không cần phải khẩn trương như vậy." Đôi mắt của hắc y nam tử nhìn chằm chằm phương hướng Mộ Dung Khuynh Nhan đã biến mất.
"Chủ thượng, ngài lưu lại địa phương nhỏ này đã lâu, có phải nên đi về hay không?" Toàn Dực sau khi nhìn thấy nam tử không có dấu hiệu tức giận, mở miệng khuyên, "Ở đây căn bản là không có vật mà chúng ta muốn tìm, nói không chừng, đây chỉ là tin đồn do những gia hỏa kia truyền ra mà thôi.""Mặc kệ có phải lời đồn hay không, nếu đã tới, vậy cứ cẩn thận tìm kiếm một phen!"
"Nhưng, chủ thượng, nếu ngài không quay về, chẳng lẽ không lo lắng ——" Hiển nhiên Toàn Dực không có tâm tính tốt như vậy, hắn lo lắng, nếu như chủ thượng vẫn luôn không quay về, chỉ sợ sẽ có sai lầm.
"Bản tôn không có gì phải lo lắng." Đáy mắt nam tử hiện lên một tia sát ý, "Bản tôn đã biến mất, vừa lúc có thể nhìn xem một chút, đến tột cùng là có bao nhiêu kẻ đầu trâu mặt ngựa. Thừa dịp cơ hội này, cẩn thận chỉnh đốn một chút, có một số người không cần lưu lại, cũng là thời điểm nên thanh trừ."
Nhìn bộ dáng của chủ thượng, Toàn Dực cũng không dám nói thêm gì nữa.
......Edit & Dịch: Emily Ton.....
Bên kia, đám người Nam Cung Diệp, cũng nhìn thấy một màn Mộ Dung Khuynh Nhan cứu người. Bọn họ cũng không thể nào nghĩ tới, nữ tử vừa mới tranh phòng cùng với bọn họ cư nhiên sẽ là một dược sư. Thời điểm khi bọn họ ra cửa, vừa lúc nhìn thấy Mộ Dung Khuynh Nhan thu châm.
Vốn dĩ bọn họ cũng không biết đến tột cùng đã phát sinh sự tình gì, sau khi nghe mọi người xung quanh nghị luận, mới biết được sự tình đã qua.
Lập tức, Nam Cung Diệp cảm thấy may mắn, vừa rồi không tranh phòng cùng nàng. Phải biết rằng, ở bên trong đại lục Thánh Hồng, dược sư vẫn có địa vị rất cao. Tuy rằng không biết cấp bậc dược sư của nàng. Nhưng thêm một vị bằng hữu, cũng tốt hơn là thêm một kẻ địch nhân.
Mộ Dung Khuynh Tuyết nhìn bóng dáng màu trắng đã đi xa, khẽ cau mày, nheo mắt, đáy mắt hiện lên ánh sáng tăm tối. Không biết vì sao, khi nhìn thấy thân ảnh màu trắng kia, nàng ta luôn có cảm giác thực sự không thoải mái, giống như là địch ý trào ra từ chỗ sâu trong trái tim mình. Rõ ràng nàng ta căn bản là không quen biết người này, nhưng cố tình vẫn sinh ra cảm giác như vậy.
Nam tử cầm đầu mặc một thân hắc y, ánh mắt cao ngạo lạnh băng, đáy mắt thâm sâu tràn ngập sự bình tĩnh, đầu tóc đen nhánh, tuấn mỹ khiến người không thể không âm thầm kinh ngạc cảm thán. Xung quanh người hắn đều tản ra một luồn hơi thở lạnh lẽo. Nam tử đứng phía sau hắn, tuy rằng không bì được với hắn, nhưng cũng khiến người không thể không chú ý đến sự tồn tại của hắn.
Nhưng, cố tình sự tồn tại hấp dẫn người chú mục như vậy, lại khiến bất luận kẻ nào cũng đều không cảm giác được sự tồn tại của bọn họ.
"Thật đúng là một vật nhỏ thú vị." Khoé miệng nam tử hắc y cầm đầu gợi lên một nụ cười lạnh nhạt, "Bất quá, thật sự không nghĩ tới, vật nhỏ này còn có khả năng y thuật."
Nghe thấy chủ tử nhà mình nói thế, đáy mắt tên hộ vệ phía sau hiện lên một tia nghi hoặc. Sao chủ thượng lại biết bạch y nữ tử này? Một nữ tử màhuyền lực thấp kém giống như con kiến như thế, nếu so với chủ thượng, hẳn là sẽ không có bất luận giao thoa gì mới đúng!
"Như thế nào, Toàn Dực, cảm thấy rất kỳ quái sao?" Giọng nói lãnh đạm của hắc y nam tử vang lên.
"Thuộc hạ không dám." Toàn Dực cung kính cúi đầu, lập tức thu hồi tâm tư của mình.
Hắn ta thiếu chút nữa là quên mất tính tình chủ thượng, chính là không thích người khác suy đoán nhiều hơn đối chuyện của hắn. Hắn ta vừa rồi thiếu chút nữa đã phạm vào cấm kỵ của chủ thượng.
"Không cần phải khẩn trương như vậy." Đôi mắt của hắc y nam tử nhìn chằm chằm phương hướng Mộ Dung Khuynh Nhan đã biến mất.
"Chủ thượng, ngài lưu lại địa phương nhỏ này đã lâu, có phải nên đi về hay không?" Toàn Dực sau khi nhìn thấy nam tử không có dấu hiệu tức giận, mở miệng khuyên, "Ở đây căn bản là không có vật mà chúng ta muốn tìm, nói không chừng, đây chỉ là tin đồn do những gia hỏa kia truyền ra mà thôi.""Mặc kệ có phải lời đồn hay không, nếu đã tới, vậy cứ cẩn thận tìm kiếm một phen!"
"Nhưng, chủ thượng, nếu ngài không quay về, chẳng lẽ không lo lắng ——" Hiển nhiên Toàn Dực không có tâm tính tốt như vậy, hắn lo lắng, nếu như chủ thượng vẫn luôn không quay về, chỉ sợ sẽ có sai lầm.
"Bản tôn không có gì phải lo lắng." Đáy mắt nam tử hiện lên một tia sát ý, "Bản tôn đã biến mất, vừa lúc có thể nhìn xem một chút, đến tột cùng là có bao nhiêu kẻ đầu trâu mặt ngựa. Thừa dịp cơ hội này, cẩn thận chỉnh đốn một chút, có một số người không cần lưu lại, cũng là thời điểm nên thanh trừ."
Nhìn bộ dáng của chủ thượng, Toàn Dực cũng không dám nói thêm gì nữa.
......Edit & Dịch: Emily Ton.....
Bên kia, đám người Nam Cung Diệp, cũng nhìn thấy một màn Mộ Dung Khuynh Nhan cứu người. Bọn họ cũng không thể nào nghĩ tới, nữ tử vừa mới tranh phòng cùng với bọn họ cư nhiên sẽ là một dược sư. Thời điểm khi bọn họ ra cửa, vừa lúc nhìn thấy Mộ Dung Khuynh Nhan thu châm.
Vốn dĩ bọn họ cũng không biết đến tột cùng đã phát sinh sự tình gì, sau khi nghe mọi người xung quanh nghị luận, mới biết được sự tình đã qua.
Lập tức, Nam Cung Diệp cảm thấy may mắn, vừa rồi không tranh phòng cùng nàng. Phải biết rằng, ở bên trong đại lục Thánh Hồng, dược sư vẫn có địa vị rất cao. Tuy rằng không biết cấp bậc dược sư của nàng. Nhưng thêm một vị bằng hữu, cũng tốt hơn là thêm một kẻ địch nhân.
Mộ Dung Khuynh Tuyết nhìn bóng dáng màu trắng đã đi xa, khẽ cau mày, nheo mắt, đáy mắt hiện lên ánh sáng tăm tối. Không biết vì sao, khi nhìn thấy thân ảnh màu trắng kia, nàng ta luôn có cảm giác thực sự không thoải mái, giống như là địch ý trào ra từ chỗ sâu trong trái tim mình. Rõ ràng nàng ta căn bản là không quen biết người này, nhưng cố tình vẫn sinh ra cảm giác như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.