Chương 71
Thần Vụ Quang
24/03/2020
Diệp Thu Hàm thấy người phụ nữ kia nhìn Trình Sở Tiêu có chút căm giận,
đúng lúc này thì nghe Trình Sở Tịnh cười nói: “Chị đưa Nguyệt Quyên đến
rồi, bọn em cũng lâu rồi chưa gặp mặt nhỉ?” Nói xong cô quay đầu về phía Nguyệt Quyên vẫy tay. Cô gái đứng ở cửa lúc này mới đi vào, đứng trước
mặt Trình Sở Tiêu lạnh nhạt gật đầu: “Lâu rồi không gặp.”
Lúc này càng làm cho Diệp Thu Hàm cảm thấy việc kì lạ sắp xảy ra rồi, cô cảm thấy Trình Sở Tiêu đối mặt với cô gái này dường như không được tự nhiên cho lắm, hơn nữa giọng nói còn có chút hoảng loạn: “Đúng là lâu rồi không gặp nhỉ,”
Người phụ nữ tên Nguyệt Quyên cười nhạt: “Anh nhất định không muốn gặp lại em mới đúng chứ.”
“Anh..., không có ý đó .” Trình Sở Tiêu lắp bắp trước lời mỉa mai của cô gái.
Nhanh chóng nhận thấy Trịnh Sở Tịnh dùng tiếng anh nói chuyện, hai người cũng tự nhiên không nói tiếng Trung nữa.
Cảm thấy mình đứng ở đây cảm giác bị xem nhẹ triệt để, Diệp Thu Hàm cô cũng không biết nên lên tiếng nói hay không, hơn nữa ba người bọn họ nói chuyện như vậy làm cô cảm thấy có chút bị bỏ rơi. Mãi cho đến khi Trình Sở Tiêu bắt đầu nói tiếng Trung: “Quên giới thiệu cho mọi người biết, đây là bạn gái của em Diệp Thu Hàm, cô ấy là bác sĩ trưởng của khoa tim ngoại. Thu Hàm, đây là chị anh Trình Sở Tịnh, đây là bạn của anh Trần Nguyệt Quyên. Vì tôn trọng cô ấy em mong mọi người sẽ dùng tiếng trung nói chuyện.
“Em có bạn gái rồi sao? Trời ơi, cái này mới đúng là bất ngờ lớn.”
Trình Sở Tịnh suýt nữa nhảy cẫng lên, lập tức nhiệt tình ôm Thu Hàm một cái: “ Thật xin lỗi, lúc nãy chỉ mãi trò chuyện với Sở Tiêu không để ý đến em ở đây, em nhất định phải bỏ qua cho chị. Em thật là xinh đẹp, dùng tiếng Trung nói chuyện em nhất định là người yêu của Sở Tiêu rồi ,rất vui được gặp em.”
Thu Hàm cười: “ không phải thế đâu.” Cô nhìn Trình Sở Tịnh, trong lòng nghĩ ông trời đã quá thiên vị Trịnh gia rồi, có hai người con vừa đẹp vừa có tài hoa như vậy.
“Vậy chị nói không sai chứ, Sở Tiêu chưa từng yêu ai thật lòng, nhà chị cũng có chút nghi ngờ giới tính của em ấy. Nếu em ấy thật may mắn gặp được em, chị và bố mẹ chị cũng rất cảm ơn em, nhất là bố chị rất truyền thống, luôn muốn có một đứa cháu trai hoặc cháu gái.”
Cô không ngờ rằng tính cách của Sở Tiêu với chị gái anh lại có khác biệt lớn đến vậy, đối diện với sự nhiệt tình của Trình Sở Tịnh cô không biết làm gì, chuyện cô tự chuyển khoa cũng chưa nói với anh, hơn nữa hôm nay lại có thêm một người chị nữa và cả chuyện chia tay có phần cảm thấy ngượng ngùng và tổn thương.
“Tôi không ngờ rằng lại có người thích anh ấy. Bác sĩ Diệp, tôi không biết nên chúc mừng hay buồn cho cô nữa.”
Cô ngoảnh đầu nhìn Trần Nguyệt Quyên, không biết tại sao cô lại nói như thế nữa.
“Thu Hàm, em đừng để ý, Nguyệt Quyên tính cách cô ấy là vậy nói chuyện có chút lạnh nhạt nhưng không có ác ý gì đâu, ý của cô ấy là nói Sở Tiêu tương đối khó tiếp xúc nhưng em cũng chịu được.” Trình Sở Tịnh liền nhanh chóng giải thích.
Trần Nguyệt Quyên gật đầu cười: “ Đúng là tôi biểu đạt không tốt. Tôi lại giới thiệu một lần nữa, tôi là Trần Nguyệt Quyên, bạn của Sở Tiêu, là một bác sĩ nha khoa.”
Bạn của Trình Sở Tiêu thật đúng là những người không tầm thường chút nào, cô chú ý đến những cử chỉ của Trần Nguyệt Quyên. Cô thật không hiểu , nếu như Trình Sở Tiêu thích Nguyệt Quyên hoặc là 2 người đã từng qua lại với nhau. Mặc dù Trình Sở Tịnh trước mặt có thể nói Trịnh Sở Tiêu trước đây chưa từng yêu ai, nhưng Trần Nguyệt Quyên với Trình Sở Tiêu không có quá khứ gì nhưng mối quan hệ giữa 2 bọn họ thật sự làm cho người ta phải suy nghĩ.
Mặc dù trong lòng có chút hoài nghi nhưng cô cũng không có ý định tìm hiểu, việc bây giờ cô cần làm là giữ khoảng cách với Trình Sở Tiêu và còn cả chuyện của Trương Diệu Thân,cô nên gọi cho anh ta một cuộc điện thoại nói rõ cô không giúp được anh lần này và giữa cô và anh nay chỉ là bạn bình thường mẹ anh ta không cần phải thường xuyên qua lại như vậy.
Trình Sở Tiêu không để ý đến lời của Nguyệt Quyên,nói với chị: “Em đưa mọi người đến khách sạn, em đã đặt khách sạn ngay gần bệnh viện.”
Trình Sở Tịnh chớp mắt: “không phải em có thuê nhà sao, bọn chị sống ở đó cũng được ,làm xong phẫu thuật chúng ta cùng về sẽ không làm phiền đến em đâu.”
“Không tiện cho lắm, sẽ ảnh hưởng đến em và Thu Hàm.”
Trình Sở Tịnh cười à lên một tiếng: “Chị quên mất có cô em dâu này, vậy em đưa tụi chị đến khách sạn đi.”
Thấy bọn họ chuẩn bị rời đi cô thở nhẹ nhõm,định đi ra khỏi phòng làm việc của Sở Tiêu thì bị anh kéo lại: “Em cũng đi cùng đi, anh một mình làm không hết được.”
Cô không biết đi đến khách sạn thì có việc gì phải làm chứ nhưng không tiện từ chối nên cùng đi với Trình Sở Tiêu.
Đến khách sạn Trình Sở Tiêu dẫn chị gái lên phòng, cô giúp Nguyệt Quyên sắp xếp đồ đạc,vì sợ có chút khác biệt về cách sống và văn hóa nên khi nói chuyện cô rất là cẩn thận.
Trần Nguyệt Quyên cũng cảm thấy được sự dè dặt của cô liền nói: “Tôi tốt nghiệp xong mới sang Mỹ, bố mẹ tôi vẫn sống ở Trung Quốc, tôi thật ra cũng là người Trung Quốc, cô không cần phải cảm thấy khác biệt.”
Diệp Thu Hàm còn nghĩ Nguyệt Quyên giống với Trình Sở Diệu khó gần nhưng cô không ngờ cô lại cởi mở như vậy, lập tức nói: “ Vậy cô ở mỹ làm một bác sĩ cũng xem như rất tài năng.”
Trần Nguyệt Quyên nói: “Tôi thà rằng chưa từng đến Mỹ.”
Nói xong thấy Thu Hàm có chút ngơ người liền cười nói: “Tôi cũng chỉ thuận miệng nói thôi,hay là tôi cũng gọi cô là Thu Hàm nhỉ?”
“Đương nhiên được rồi.”
“Thu Hàm, cô hiểu rõ con người của Trình Sở Tiêu không, tôi thấy mối quan hệ tình cảm giữa 2 người không được tốt cho lắm, tôi không có ý nói cô không tốt mà là Trình Sở Tiêu không xứng với cô.”
Diệp Thu Hàm cô nghĩ cho dù Trình Sở Tiêu làm chuyện gì đó,nhưng lần đầu gặp lại Nguyệt Quyên cũng không nên nói những lời đó chứ.
“Lần đầu gặp mặt tôi lại nói bạn trai cô như vậy, cô cho rằng con người tôi không ra gì,nhưng tôi nói đều là sự thật, anh ta làm người làm việc đều không có trách nhiệm, chỉ vì mình không để ý đến người khác, cô tốt nhất nên để ý quan sát đã.”Trần Nguyệt Quyên trực tiếp nói ra.
Diệp Thu Hàm nghĩ lại cảnh cô và Trình Sở Tiêu gặp nhau,cảm thấy anh ấy không phải là loại người như Nguyệt Quyên nói,mà anh lại là 1 con người vô cùng trách nhiệm, vô cùng chu đáo.
“Tôi không cần quan sát nữa, chúng tôi đã chia tay rồi.” giọng điệu của Thu Hàm có chút không vừa ý với những điều Nguyệt Quyên vừa nói.
“ Thật sao?”Lúc này đến lượt Nguyệt Quyên bất ngờ.
“Tuy nhiên chúng tôi chia tay không phải bởi vì anh ấy không tốt, mà nguyên nhân là do cá nhân tôi. Có thể nói Trình Sở Tiêu mà tôi quen với người mà cô nói thật không giống nhau,đối với tôi anh ấy là một người đàn ông khó mà tìm được, cũng nói với cô cô đừng nhạo báng anh ấy nữa.”
Trần Nguyệt Quyên không để ý đến: “ Bất luận là vì lí do gì, chia tay đối với cô mà nói cũng là chuyện tốt, Trình Sở Tiêu không đáng để có hạnh phúc.”
Thu Hàm rất tức giận, cái người con gái này luôn dùng từ ngữ chỉ trích Trình Sở Tiêu mà còn dám nhận là bạn , thật đúng không thuyết phục chút nào.
“Ai cũng có quyền có được hạnh phúc, không thể vì bản thân sống không tốt mà ác ý nhạo báng người khác.” Diệp Thu Hàm đoán giữa 2 người bọn họ nhất định có chuyện gì đó ,cô không kiêng nể gì mà nói ra những lời rất khó nghe.
Không ngờ rằng những lời của Thu Hàm làm cho Trần Nguyệt Quên mặt trắng bệch, cô ta không nói gì trực tiếp đi vào phòng rửa mặt không còn để ý đến Thu Hàm, Thu Hàm cũng trở lại bình thường quay lưng đi tìm Trình Sở Tiêu.
“Tại sao lại không vui rồi, có phải Nguyệt Quyên nói với em gì không?” Trình Sở Tiêu hỏi cô.
“Không có , là em có chuyện muốn nói với anh.” Cô căn bản không để ý những lời Trần Nguyệt Quyên vừa nói.
Trình Sở Tiêu cười vui vẻ: “Nói đi, chúng ta lâu lắm rồi không vừa đi vừa nói chuyện như thế này, anh rất nhớ đến những ngày chúng ta cùng nhau chen tàu điện ngầm đi làm tan làm với nhau.”
Câu nói này của Trình Sở Tiêu làm cho cô nghĩ lại vì cô mà anh đã làm rất nhiều chuyện, trong lòng không kìm được liền cắn môi cuối cùng cũng nói ra: “Em đã xin chủ nhiệm chuyển khoa rồi, em có ý định chuyển đi.”
Trình Sở Diệu đáp lại là 1 vẻ trầm mặc, tiếp đó giọng điệu có chút không lưu loát: “Em là vì trốn anh mới làm thế thì không cần thiết như vậy.”
“Cũng không hoàn toàn là vì thế,là em không muốn sống cuộc sống mỗi ngày đều vì người khác mà quá khổ cực, như vậy rất mệt.”
Thu Hàm, em có thích làm việc ở khoa tâm ngoại hay không tự em biết rõ, mọi khó khăn đều có thể khắc phục,con người em có chút thiên phú không nên dễ dàng từ bỏ như vậy.Nếu như em muốn nghỉ ngơi điều chỉnh lại bản thân, anh sẽ đồng ý chăm sóc em cho đến khi làm chuẩn bị tốt, hơn nữa đợi em chuẩn bị tốt xong anh sẽ bất cứ lúc nào cũng vì em để em có một môi trường làm việc tốt nhất.”
Thu Hàm lắc đầu: “Như vậy em càng thấy xấu hổ, như câu vừa nãy em chỉ muốn làm một người bình thường, có rất nhiều chuyện giữa 2 chúng ta rất khó câu thông, càng không muốn mắc ơn.”
“Chuyển khoa rồi không phải muốn cắt đứt mối quan hệ với anh sao?” Trình Sở Tiêu hỏi.
Cô không nói gì ngầm thừa nhận
“Em vẫn là không quên được Trương Diệu Thân, chuẩn bị quay lại với anh ta?”
“Điều này không nhất định, phải xem tình hình đã.” Cô ngập ngừng đưa ra hai đáp án, mục đích là không để Trình Sở Tiêu có thêm bất cứ hi vọng gì, nhưng thật sự không nói ra lời trong lòng chỉ có thể không đồng ý cũng không thừa nhận.
Trình Sở Tiêu dừng chân chăm chú nhìn cô: “Thu Hàm, em có thể không chọn anh, nhưng đừng lấy hạnh phúc của mình làm trò đùa.”
Cô nhìn thấy Trình Sở Tiêu quan tâm mình như vậy chỉ có thể lắc đầu: “ Anh yên tâm, em sẽ có trách nhiệm với tương lai của em.”
Nói xong trong lòng cô nghĩ, bọn cô lần này cũng xem như kết thúc rồi, bản thân từ bỏ một người đàn ông tốt như vậy,sợ rằng cả đời sau này cũng kiếm không được người tốt như Trịnh Sở Tiêu rồi.
Còn Trình Sở Tiêu nhìn thấy vẻ mặt khóc không ra của Diệp Thu Hàm cảm thấy có chút an ủi: cô rõ ràng là không nỡ từ bỏ anh, đã vậy anh cũng không thể từ bỏ cô.
Lúc này càng làm cho Diệp Thu Hàm cảm thấy việc kì lạ sắp xảy ra rồi, cô cảm thấy Trình Sở Tiêu đối mặt với cô gái này dường như không được tự nhiên cho lắm, hơn nữa giọng nói còn có chút hoảng loạn: “Đúng là lâu rồi không gặp nhỉ,”
Người phụ nữ tên Nguyệt Quyên cười nhạt: “Anh nhất định không muốn gặp lại em mới đúng chứ.”
“Anh..., không có ý đó .” Trình Sở Tiêu lắp bắp trước lời mỉa mai của cô gái.
Nhanh chóng nhận thấy Trịnh Sở Tịnh dùng tiếng anh nói chuyện, hai người cũng tự nhiên không nói tiếng Trung nữa.
Cảm thấy mình đứng ở đây cảm giác bị xem nhẹ triệt để, Diệp Thu Hàm cô cũng không biết nên lên tiếng nói hay không, hơn nữa ba người bọn họ nói chuyện như vậy làm cô cảm thấy có chút bị bỏ rơi. Mãi cho đến khi Trình Sở Tiêu bắt đầu nói tiếng Trung: “Quên giới thiệu cho mọi người biết, đây là bạn gái của em Diệp Thu Hàm, cô ấy là bác sĩ trưởng của khoa tim ngoại. Thu Hàm, đây là chị anh Trình Sở Tịnh, đây là bạn của anh Trần Nguyệt Quyên. Vì tôn trọng cô ấy em mong mọi người sẽ dùng tiếng trung nói chuyện.
“Em có bạn gái rồi sao? Trời ơi, cái này mới đúng là bất ngờ lớn.”
Trình Sở Tịnh suýt nữa nhảy cẫng lên, lập tức nhiệt tình ôm Thu Hàm một cái: “ Thật xin lỗi, lúc nãy chỉ mãi trò chuyện với Sở Tiêu không để ý đến em ở đây, em nhất định phải bỏ qua cho chị. Em thật là xinh đẹp, dùng tiếng Trung nói chuyện em nhất định là người yêu của Sở Tiêu rồi ,rất vui được gặp em.”
Thu Hàm cười: “ không phải thế đâu.” Cô nhìn Trình Sở Tịnh, trong lòng nghĩ ông trời đã quá thiên vị Trịnh gia rồi, có hai người con vừa đẹp vừa có tài hoa như vậy.
“Vậy chị nói không sai chứ, Sở Tiêu chưa từng yêu ai thật lòng, nhà chị cũng có chút nghi ngờ giới tính của em ấy. Nếu em ấy thật may mắn gặp được em, chị và bố mẹ chị cũng rất cảm ơn em, nhất là bố chị rất truyền thống, luôn muốn có một đứa cháu trai hoặc cháu gái.”
Cô không ngờ rằng tính cách của Sở Tiêu với chị gái anh lại có khác biệt lớn đến vậy, đối diện với sự nhiệt tình của Trình Sở Tịnh cô không biết làm gì, chuyện cô tự chuyển khoa cũng chưa nói với anh, hơn nữa hôm nay lại có thêm một người chị nữa và cả chuyện chia tay có phần cảm thấy ngượng ngùng và tổn thương.
“Tôi không ngờ rằng lại có người thích anh ấy. Bác sĩ Diệp, tôi không biết nên chúc mừng hay buồn cho cô nữa.”
Cô ngoảnh đầu nhìn Trần Nguyệt Quyên, không biết tại sao cô lại nói như thế nữa.
“Thu Hàm, em đừng để ý, Nguyệt Quyên tính cách cô ấy là vậy nói chuyện có chút lạnh nhạt nhưng không có ác ý gì đâu, ý của cô ấy là nói Sở Tiêu tương đối khó tiếp xúc nhưng em cũng chịu được.” Trình Sở Tịnh liền nhanh chóng giải thích.
Trần Nguyệt Quyên gật đầu cười: “ Đúng là tôi biểu đạt không tốt. Tôi lại giới thiệu một lần nữa, tôi là Trần Nguyệt Quyên, bạn của Sở Tiêu, là một bác sĩ nha khoa.”
Bạn của Trình Sở Tiêu thật đúng là những người không tầm thường chút nào, cô chú ý đến những cử chỉ của Trần Nguyệt Quyên. Cô thật không hiểu , nếu như Trình Sở Tiêu thích Nguyệt Quyên hoặc là 2 người đã từng qua lại với nhau. Mặc dù Trình Sở Tịnh trước mặt có thể nói Trịnh Sở Tiêu trước đây chưa từng yêu ai, nhưng Trần Nguyệt Quyên với Trình Sở Tiêu không có quá khứ gì nhưng mối quan hệ giữa 2 bọn họ thật sự làm cho người ta phải suy nghĩ.
Mặc dù trong lòng có chút hoài nghi nhưng cô cũng không có ý định tìm hiểu, việc bây giờ cô cần làm là giữ khoảng cách với Trình Sở Tiêu và còn cả chuyện của Trương Diệu Thân,cô nên gọi cho anh ta một cuộc điện thoại nói rõ cô không giúp được anh lần này và giữa cô và anh nay chỉ là bạn bình thường mẹ anh ta không cần phải thường xuyên qua lại như vậy.
Trình Sở Tiêu không để ý đến lời của Nguyệt Quyên,nói với chị: “Em đưa mọi người đến khách sạn, em đã đặt khách sạn ngay gần bệnh viện.”
Trình Sở Tịnh chớp mắt: “không phải em có thuê nhà sao, bọn chị sống ở đó cũng được ,làm xong phẫu thuật chúng ta cùng về sẽ không làm phiền đến em đâu.”
“Không tiện cho lắm, sẽ ảnh hưởng đến em và Thu Hàm.”
Trình Sở Tịnh cười à lên một tiếng: “Chị quên mất có cô em dâu này, vậy em đưa tụi chị đến khách sạn đi.”
Thấy bọn họ chuẩn bị rời đi cô thở nhẹ nhõm,định đi ra khỏi phòng làm việc của Sở Tiêu thì bị anh kéo lại: “Em cũng đi cùng đi, anh một mình làm không hết được.”
Cô không biết đi đến khách sạn thì có việc gì phải làm chứ nhưng không tiện từ chối nên cùng đi với Trình Sở Tiêu.
Đến khách sạn Trình Sở Tiêu dẫn chị gái lên phòng, cô giúp Nguyệt Quyên sắp xếp đồ đạc,vì sợ có chút khác biệt về cách sống và văn hóa nên khi nói chuyện cô rất là cẩn thận.
Trần Nguyệt Quyên cũng cảm thấy được sự dè dặt của cô liền nói: “Tôi tốt nghiệp xong mới sang Mỹ, bố mẹ tôi vẫn sống ở Trung Quốc, tôi thật ra cũng là người Trung Quốc, cô không cần phải cảm thấy khác biệt.”
Diệp Thu Hàm còn nghĩ Nguyệt Quyên giống với Trình Sở Diệu khó gần nhưng cô không ngờ cô lại cởi mở như vậy, lập tức nói: “ Vậy cô ở mỹ làm một bác sĩ cũng xem như rất tài năng.”
Trần Nguyệt Quyên nói: “Tôi thà rằng chưa từng đến Mỹ.”
Nói xong thấy Thu Hàm có chút ngơ người liền cười nói: “Tôi cũng chỉ thuận miệng nói thôi,hay là tôi cũng gọi cô là Thu Hàm nhỉ?”
“Đương nhiên được rồi.”
“Thu Hàm, cô hiểu rõ con người của Trình Sở Tiêu không, tôi thấy mối quan hệ tình cảm giữa 2 người không được tốt cho lắm, tôi không có ý nói cô không tốt mà là Trình Sở Tiêu không xứng với cô.”
Diệp Thu Hàm cô nghĩ cho dù Trình Sở Tiêu làm chuyện gì đó,nhưng lần đầu gặp lại Nguyệt Quyên cũng không nên nói những lời đó chứ.
“Lần đầu gặp mặt tôi lại nói bạn trai cô như vậy, cô cho rằng con người tôi không ra gì,nhưng tôi nói đều là sự thật, anh ta làm người làm việc đều không có trách nhiệm, chỉ vì mình không để ý đến người khác, cô tốt nhất nên để ý quan sát đã.”Trần Nguyệt Quyên trực tiếp nói ra.
Diệp Thu Hàm nghĩ lại cảnh cô và Trình Sở Tiêu gặp nhau,cảm thấy anh ấy không phải là loại người như Nguyệt Quyên nói,mà anh lại là 1 con người vô cùng trách nhiệm, vô cùng chu đáo.
“Tôi không cần quan sát nữa, chúng tôi đã chia tay rồi.” giọng điệu của Thu Hàm có chút không vừa ý với những điều Nguyệt Quyên vừa nói.
“ Thật sao?”Lúc này đến lượt Nguyệt Quyên bất ngờ.
“Tuy nhiên chúng tôi chia tay không phải bởi vì anh ấy không tốt, mà nguyên nhân là do cá nhân tôi. Có thể nói Trình Sở Tiêu mà tôi quen với người mà cô nói thật không giống nhau,đối với tôi anh ấy là một người đàn ông khó mà tìm được, cũng nói với cô cô đừng nhạo báng anh ấy nữa.”
Trần Nguyệt Quyên không để ý đến: “ Bất luận là vì lí do gì, chia tay đối với cô mà nói cũng là chuyện tốt, Trình Sở Tiêu không đáng để có hạnh phúc.”
Thu Hàm rất tức giận, cái người con gái này luôn dùng từ ngữ chỉ trích Trình Sở Tiêu mà còn dám nhận là bạn , thật đúng không thuyết phục chút nào.
“Ai cũng có quyền có được hạnh phúc, không thể vì bản thân sống không tốt mà ác ý nhạo báng người khác.” Diệp Thu Hàm đoán giữa 2 người bọn họ nhất định có chuyện gì đó ,cô không kiêng nể gì mà nói ra những lời rất khó nghe.
Không ngờ rằng những lời của Thu Hàm làm cho Trần Nguyệt Quên mặt trắng bệch, cô ta không nói gì trực tiếp đi vào phòng rửa mặt không còn để ý đến Thu Hàm, Thu Hàm cũng trở lại bình thường quay lưng đi tìm Trình Sở Tiêu.
“Tại sao lại không vui rồi, có phải Nguyệt Quyên nói với em gì không?” Trình Sở Tiêu hỏi cô.
“Không có , là em có chuyện muốn nói với anh.” Cô căn bản không để ý những lời Trần Nguyệt Quyên vừa nói.
Trình Sở Tiêu cười vui vẻ: “Nói đi, chúng ta lâu lắm rồi không vừa đi vừa nói chuyện như thế này, anh rất nhớ đến những ngày chúng ta cùng nhau chen tàu điện ngầm đi làm tan làm với nhau.”
Câu nói này của Trình Sở Tiêu làm cho cô nghĩ lại vì cô mà anh đã làm rất nhiều chuyện, trong lòng không kìm được liền cắn môi cuối cùng cũng nói ra: “Em đã xin chủ nhiệm chuyển khoa rồi, em có ý định chuyển đi.”
Trình Sở Diệu đáp lại là 1 vẻ trầm mặc, tiếp đó giọng điệu có chút không lưu loát: “Em là vì trốn anh mới làm thế thì không cần thiết như vậy.”
“Cũng không hoàn toàn là vì thế,là em không muốn sống cuộc sống mỗi ngày đều vì người khác mà quá khổ cực, như vậy rất mệt.”
Thu Hàm, em có thích làm việc ở khoa tâm ngoại hay không tự em biết rõ, mọi khó khăn đều có thể khắc phục,con người em có chút thiên phú không nên dễ dàng từ bỏ như vậy.Nếu như em muốn nghỉ ngơi điều chỉnh lại bản thân, anh sẽ đồng ý chăm sóc em cho đến khi làm chuẩn bị tốt, hơn nữa đợi em chuẩn bị tốt xong anh sẽ bất cứ lúc nào cũng vì em để em có một môi trường làm việc tốt nhất.”
Thu Hàm lắc đầu: “Như vậy em càng thấy xấu hổ, như câu vừa nãy em chỉ muốn làm một người bình thường, có rất nhiều chuyện giữa 2 chúng ta rất khó câu thông, càng không muốn mắc ơn.”
“Chuyển khoa rồi không phải muốn cắt đứt mối quan hệ với anh sao?” Trình Sở Tiêu hỏi.
Cô không nói gì ngầm thừa nhận
“Em vẫn là không quên được Trương Diệu Thân, chuẩn bị quay lại với anh ta?”
“Điều này không nhất định, phải xem tình hình đã.” Cô ngập ngừng đưa ra hai đáp án, mục đích là không để Trình Sở Tiêu có thêm bất cứ hi vọng gì, nhưng thật sự không nói ra lời trong lòng chỉ có thể không đồng ý cũng không thừa nhận.
Trình Sở Tiêu dừng chân chăm chú nhìn cô: “Thu Hàm, em có thể không chọn anh, nhưng đừng lấy hạnh phúc của mình làm trò đùa.”
Cô nhìn thấy Trình Sở Tiêu quan tâm mình như vậy chỉ có thể lắc đầu: “ Anh yên tâm, em sẽ có trách nhiệm với tương lai của em.”
Nói xong trong lòng cô nghĩ, bọn cô lần này cũng xem như kết thúc rồi, bản thân từ bỏ một người đàn ông tốt như vậy,sợ rằng cả đời sau này cũng kiếm không được người tốt như Trịnh Sở Tiêu rồi.
Còn Trình Sở Tiêu nhìn thấy vẻ mặt khóc không ra của Diệp Thu Hàm cảm thấy có chút an ủi: cô rõ ràng là không nỡ từ bỏ anh, đã vậy anh cũng không thể từ bỏ cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.