Chương 57: Chương 54.4 Như ý lang quân
Link Khê
28/03/2016
Vô Ưu biết có nói thêm cái gì, nàng cũng không thể hiểu, cho nên rõ ràng chỉ cười cười, cũng không nói lời nào. Một lát sau, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng nói của Bình Nhi."Đại nãi nãi, đại gia đến đây!"
Phút chốc, thấy Tiết Kim Văn liền đi đến, Vô Ưu nhanh phúc phúc thân mình."Phụ thân!"
"Ngươi đã ở a!" Tiết Kim Văn nhìn Vô Ưu đang ở trong này, mỉm cười ngồi ở trước bàn bát tiên. Chu thị vội đứng dậy rót cho Tiết Kim Văn một ly trà đặt ở trước mặt. Cười hỏi: "Đêm nay đã dùng cơm ở nơi nào?"
"Vài đồng nghiệp cùng nhau ăn uống chút rượu."Đôi mắt Tiết Kim Văn đã mang theo một ít cảm giác say.
"Nhanh uống chén nước trà giải rượu đi!" Chu thị nói xong liền đi tới sau lưng Tiết Kim Văn, tay đấm bóp lưng cho vi phu, Tiết Kim Văn một mặt hưởng thụ, hơi hơi nhắm hai mắt lại. Tiết Vô Ưu thấy thế, liền lặng lẽ lui ra ngoài.
Ra khỏi phòng Chu thị, Vô Ưu nhìn Bình Nhi đến nói: "Kêu Hưng Nhi đến trong phòng ta một chuyến, ta có lời muốn nói cùng hắn!"
Nghe nói như thế, Bình Nhi không khỏi có chút buồn bực, bởi vì Hưng Nhi dù sao cũng là nam nhân cùng đại gia đi cùng xuất môn, bình thường ngay tại người gác cổng, trừ phi có việc thì rất ít đến hậu trạch. Bình Nhi nhanh lên tiếng, đi nhanh ra chỗ người gác cổng đi kêu Hưng Nhi.
Không bao lâu sau, Bình Nhi liền mang theo Hưng Nhi vào phòng Vô Ưu phòng, bởi vì là khuê phòng của tiểu thư, cho nên Bình Nhi tiến vào đáp lời, còn Hưng Nhi đứng ở ngoài phòng. Bình Nhi đi đến ngồi ở cạnh bàn bát tiên trước mặt Tiết Vô Ưu, trả lời: "Nhị tiểu thư, Hưng Nhi đã đến!"
"Lấy cái thảm trải dưới đất cho hắn, cho hắn bước vào bên trong phòng mà nói!" Vô Ưu đáp.
"Là." Bình Nhi nhanh cầm một cái thảm trải dài từ cửa đến giữa phòng, sau đó lôi kéo Hưng Nhi đi thỉnh an Tiết Vô Ưu, rồi ngồi ở bước trên.
Vô Ưu nhìn Hưng Nhi ngồi ở chân bước trên liền cười nói: "Hưng Nhi, ngươi đi theo đại gia ở bên ngoài nhiều năm như vậy, cũng hẳn là biết một chút việc thôn trang ngoài kinh thành này đi?"
Nghe được Vô Ưu hỏi cũng không biết như thế nào lại hỏi những lời này, Hưng Nhi không biết phải đáp sao, cho nên tự mình đem những gì mình biết nói ra."Hồi nhị tiểu thư, nô tài tuy rằng đi theo đại gia, nhưng đều là hoạt động ở trong kinh thành, về phần ngoài thành thời điểm nô tài có đi giúp thu địa tô vài lần, cũng có nghe được bằng hữu của nô tài bàn luận quá, thôn trang ngoài kinh thành không ít, nhưng nơi này dù sao cũng là đất dưới chân thiên tử, cho nên những thôn trang tốt đều là của những người nhà cao cửa rộng giàu có, một vài phú hộ cũng có, hàng năm này những thôn trang đều cung cấp dưa và trái cây rau dưa tươi mới còn có một ít lương thực được chế biến cung cấp cho những gia phú quý dùng ăn. Cũng có một vài thôn trang nhỏ, Đông gia cũng có một vài hộ không lớn, ngoài chợ đều đến đó lấy những thực vật tươi mới đến bán, có thể kiếm được không ít tiền bạc!"
Nghe xong lời này, Vô Ưu gật gật đầu, sau đó hỏi: "Theo ngươi biết nếu muốn ở ngoài kinh thành mua một thôn trang nhỏ cần bao nhiêu bạc đâu?"
Nghe xong lời này, Hưng Nhi cả kinh! Sau đó ngẩng đầu nhìn sang Bình Nhi đứng cách Tiết Vô Ưu không xa, mới trả lời: "Nếu ruộng đất không lớn lắm, phòng ở trong thôn trang, ao với cây cối tốt như lời nói... Kia thế nào ít nhất cũng phải hơn hai ngàn bạc đâu!"
Nghe xong Hưng Nhi nói, Vô Ưu quay đầu ánh mắt ẩn ý nhìn Liên Kiều một cái, Liên Kiều hiểu ý, liền xoay người từ trong ngăn tủ lấy ra mấy tấm ngân phiếu, đi đến trước mặt Hưng Nhi đưa cho hắn. Hưng Nhi kinh ngạc tiếp nhận, vừa cúi đầu thấy mấy tấm ngân phiếu kia, cộng lại là ba ngàn lượng bạc, không khỏi giật mình nói: "Nhị tiểu thư, đây là ngân phiếu ba ngàn lượng bạc!"
Vừa nghe lời này, một bên Bình Nhi cũng không khỏi cẩn thận, hỏi: "Nhị tiểu thư, ngài đưa Hưng Nhi nhiều bạc như vậy làm gì?"
Nhìn đến ánh mắt giật mình của bọn họ, Vô Ưu cười nói: "Hưng Nhi, ngươi sử dụng bạc đó mua một thôn trang nhỏ ngoài kinh thành cho ta đi!"
"Nhị tiểu thư muốn mua thôn trang?" Bình Nhi cùng Hưng Nhi đều ngoài ý muốn.
"Ân." Vô Ưu gật gật đầu, sau đó dặn nói: "Chuyện này trước đừng nói cho đại gia với Đại nãi nãi, ta sợ làm bọn họ giật mình, chờ mấy ngày nữa mua thôn trang về tay, ta sẽ tìm một cơ hội thích hợp để nói cho bọn họ là được!"
"Nhị tiểu thư, chuyện lớn như vậy chỉ sợ là Hưng Nhi làm không tốt đi? Vạn nhất có cái gì sơ xuất..." Bình Nhi có chút lo lắng.
Hưng Nhi cũng đánh gãy lời của nàng."Ta chưa ăn thịt heo, còn chưa nhìn thấy heo chạy sao? Lại nói những năm gần đây bên ngoài đi theo đại gia lâu cũng có một ít kiến thức, ta sẽ dè dặt cẩn thận, nhị tiểu thư đã để mắt Hưng Nhi ta, tự động là ta sẽ đem toàn lực ra ứng phó biến chuyện xấu thành chuyện tốt!"
Bình Nhi còn muốn nói cái gì, thì Vô Ưu đã cười đánh gãy lời nàng nói: "Bình Nhi, ta cũng tin Hưng Nhi mới đem việc này giao cho hắn đi làm, ngươi cũng đừng ngăn cản nữa. Hưng Nhi, nhớ chọn một thôn trang phòng xá mới một chút, tốt nhất là thanh u một chút, giá cao hơn tí cũng không có gì!"
"Là, lời nhị tiểu thư nói nô tài nhớ kỹ!" Hưng Nhi chạy nhanh gật đầu nói. Bình Nhi gặp Vô Ưu nói như thế, cũng sẽ không lại ngăn đón .
"Tốt lắm, thời điểm cũng không còn sớm, đi xuống nghỉ ngơi đi!" Vô Ưu nói xong, liền bưng lên nước trà đến trước mặt. Bình Nhi cùng Hưng Nhi nhanh lui xuống.
Bình Nhi và Hưng Nhi đi rồi, Liên Kiều cười rót thêm nước trà cho Tiết Vô Ưu."Nhị tiểu thư, ngài vừa rồi cho nô tì đưa ra nhiều bạc như vậy, nhưng lại đem Bình Nhi và Hưng Nhi dọa rồi!"
"Ta cũng không nghĩ tới nhanh như vậy là đủ ba ngàn lượng, hai ngày trước Tôn tiên sinh có đưa cho ta một trương ngân phiếu năm trăm lượng bạc, nói là lợi nhuận mấy tháng năm này. Ta nghĩ chờ chúng ta về sau có thôn trang của mình rồi từ đó thông qua mấy gian phòng ở một đại viện mướn thêm vài nhân công chế dược, Tôn tiên sinh có nói với chúng ta là các hiệu thuốc đều cung không đủ cầu đâu!" Vô Ưu cười nói.
"Vậy cứ như vậy, nhị tiểu thư ngài nhưng đã mua đồ cưới cho bản thân không ít đâu!" Liên Kiều cười nói.
"Ngươi nha, chỉ biết tới đồ cưới, đúng rồi, năm nay ngươi đã hai mươi rồi? Xem ra là ta nên lưu ý nhà nào cho ngươi đâu." Vô Ưu trêu ghẹo nói.
"Chán ghét! Nhị tiểu thư ngươi lúc nào cũng lấy nô tì làm thú vui. Hừ." Nói xong, Liên Kiều liền vung đầu đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng Liên Kiều tức giận, Tiết Vô Ưu cười nhẹ. Nghĩ rằng: Rốt cục cũng đợi được một ngày đủ bạc mua một thôn trang. Ước mơ này ở kiếp trước nàng đã từng tưởng tượng qua, có một tòa trang viên thuộc về mình, nằm ở trên ghế mây, ngắm nhìn một mảnh bầu trời xanh thẳm thuộc về mình, ở trong thành thị ồn ào náo động lại có nơi yên tĩnh thuộc về nàng. Ở hiện đại này ước mơ này xa không thể kịp với được, cơ hồ cũng không có thể thực hiện được. Không nghĩ tới khi nàng đến thời cổ đại này, chỉ bằng một đời mười bảy năm đầu đã thực hiện được, ha ha, có phải thời cổ đại so với hiện đại phức tạp hơn một chút?
...
Mấy ngày sau, ở Tiết gia có một sự kiện vui mừng lớn, Tiết Nghĩa vào kỳ thi mùa xuân năm nay đã thi đậu tú tài, người trong một nhà Tiết gia đều vui mừng quá đỗi, nhất là Lí thị lần này rốt cục cũng vênh váo tự đắc một lần, cáo ốm lâu như thế phảng phất như một ngày bệnh trên người nàng đã khỏi hẳn, lo trong lo ngoài chúc mừng con trai của mình đã thi đậu tú tài, khí sắc so với lúc chưa cáo ốm còn tốt hơn rất nhiều!
Tiết Nghĩa tuy rằng chỉ là thứ xuất, nhưng lại là con trai duy nhất ở Tiết gia, tuy rằng trước kia không nên thân, nhưng lần này có thể thi đậu tú tài là nằm ngoài ý muốn của Tiết Kim Văn, làm phụ thân đương nhiên là dị thường cao hứng, vậy Tiết lão thái thái càng không cần phải nói, dù sao cũng là tôn tử duy nhất, được nuông chiều từ nhỏ, chỉ là mấy năm gần đây nàng không tới, bởi vì hắn luôn chống đối lại trưởng bối, cho nên nàng mới từ từ lạnh nhạt dần, lần này có thể như thế, nỗi đau của Tiết lão thái thái không khỏi lại nổi lên một chút!
Giữa trưa có mời mấy bàn, đều là những nhà thân thích cùng với cùng những đồng nghiệp của Tiết Kim Văn, buổi tối Tiết lão thái thái xiêm áo một bàn ở trong phòng, người người thân thích với Tiết gia đều chúc mừng một ít.
"Hôm nay ta thật sự là cao hứng, Nghĩa ca khảo ba lần đều là ba lần thi rớt, năm nay thế nhưng lại có thể trúng tú tài, cũng không uổng mấy năm nay Tiết gia chúng ta thay hương, đến cuối là không đến mức quá mất mặt mũi trước mặt người thân!" Tiết lão thái thái cười nói.
Nghe nói như thế, Lí thị không khỏi trách móc nói: "Lão thái thái, Nghĩa ca về sau a hắn nhất định sẽ đọc sách thật tốt, ngài chỉ có một tôn tử như vậy, đại gia cũng chỉ một đứa con trai, về sau còn phải trông cậy vào hắn mà rọi sáng cửa nhà đâu!" Thời điểm nói lời này, Lí thị cố ý liếc mắt một cái về phía Chu thị đang ngồi ở bên người Tiết lão thái thái. Ý tứ lại hết sức rõ ràng, ngươi là chính thất thì thế nào? Không có con trai hết thảy đều đồng nghĩa với không có con. Về sau gia chủ cái gia sản này là con trai của nàng, nàng mới là người có tư cách là hoàng thái hậu nha!
"Nghĩa ca, về sau càng phải thêm nỗ lực mới là, ngươi nên tranh thủ thời điểm thi Hương mà lãnh được cái bằng cử nhân trở về!" Hai câu nói cuối cùng làm cho Chu thị trong lòng rất là không dễ chịu, nhưng trên mặt vẫn như Ninja rùa, còn nói thêm một ít lời chúc mừng dễ nghe. Dù sao nàng cũng là chính thất, không thể cùng một loại kiến thức như thiếp được, nàng rộng lượng một chút, như vậy mẫu thân và phu quân mới thích nàng. Mấy năm nay nàng luôn luôn cũng đều làm như vậy, nhưng nàng cũng không biết người hiền sẽ bị người khi dễ, ngựa hiền sẽ bị người đố kỵ, hôm nay có thể xoay người cũng không phải bằng vào sự rộng lượng khoan dung của nàng.
Phút chốc, thấy Tiết Kim Văn liền đi đến, Vô Ưu nhanh phúc phúc thân mình."Phụ thân!"
"Ngươi đã ở a!" Tiết Kim Văn nhìn Vô Ưu đang ở trong này, mỉm cười ngồi ở trước bàn bát tiên. Chu thị vội đứng dậy rót cho Tiết Kim Văn một ly trà đặt ở trước mặt. Cười hỏi: "Đêm nay đã dùng cơm ở nơi nào?"
"Vài đồng nghiệp cùng nhau ăn uống chút rượu."Đôi mắt Tiết Kim Văn đã mang theo một ít cảm giác say.
"Nhanh uống chén nước trà giải rượu đi!" Chu thị nói xong liền đi tới sau lưng Tiết Kim Văn, tay đấm bóp lưng cho vi phu, Tiết Kim Văn một mặt hưởng thụ, hơi hơi nhắm hai mắt lại. Tiết Vô Ưu thấy thế, liền lặng lẽ lui ra ngoài.
Ra khỏi phòng Chu thị, Vô Ưu nhìn Bình Nhi đến nói: "Kêu Hưng Nhi đến trong phòng ta một chuyến, ta có lời muốn nói cùng hắn!"
Nghe nói như thế, Bình Nhi không khỏi có chút buồn bực, bởi vì Hưng Nhi dù sao cũng là nam nhân cùng đại gia đi cùng xuất môn, bình thường ngay tại người gác cổng, trừ phi có việc thì rất ít đến hậu trạch. Bình Nhi nhanh lên tiếng, đi nhanh ra chỗ người gác cổng đi kêu Hưng Nhi.
Không bao lâu sau, Bình Nhi liền mang theo Hưng Nhi vào phòng Vô Ưu phòng, bởi vì là khuê phòng của tiểu thư, cho nên Bình Nhi tiến vào đáp lời, còn Hưng Nhi đứng ở ngoài phòng. Bình Nhi đi đến ngồi ở cạnh bàn bát tiên trước mặt Tiết Vô Ưu, trả lời: "Nhị tiểu thư, Hưng Nhi đã đến!"
"Lấy cái thảm trải dưới đất cho hắn, cho hắn bước vào bên trong phòng mà nói!" Vô Ưu đáp.
"Là." Bình Nhi nhanh cầm một cái thảm trải dài từ cửa đến giữa phòng, sau đó lôi kéo Hưng Nhi đi thỉnh an Tiết Vô Ưu, rồi ngồi ở bước trên.
Vô Ưu nhìn Hưng Nhi ngồi ở chân bước trên liền cười nói: "Hưng Nhi, ngươi đi theo đại gia ở bên ngoài nhiều năm như vậy, cũng hẳn là biết một chút việc thôn trang ngoài kinh thành này đi?"
Nghe được Vô Ưu hỏi cũng không biết như thế nào lại hỏi những lời này, Hưng Nhi không biết phải đáp sao, cho nên tự mình đem những gì mình biết nói ra."Hồi nhị tiểu thư, nô tài tuy rằng đi theo đại gia, nhưng đều là hoạt động ở trong kinh thành, về phần ngoài thành thời điểm nô tài có đi giúp thu địa tô vài lần, cũng có nghe được bằng hữu của nô tài bàn luận quá, thôn trang ngoài kinh thành không ít, nhưng nơi này dù sao cũng là đất dưới chân thiên tử, cho nên những thôn trang tốt đều là của những người nhà cao cửa rộng giàu có, một vài phú hộ cũng có, hàng năm này những thôn trang đều cung cấp dưa và trái cây rau dưa tươi mới còn có một ít lương thực được chế biến cung cấp cho những gia phú quý dùng ăn. Cũng có một vài thôn trang nhỏ, Đông gia cũng có một vài hộ không lớn, ngoài chợ đều đến đó lấy những thực vật tươi mới đến bán, có thể kiếm được không ít tiền bạc!"
Nghe xong lời này, Vô Ưu gật gật đầu, sau đó hỏi: "Theo ngươi biết nếu muốn ở ngoài kinh thành mua một thôn trang nhỏ cần bao nhiêu bạc đâu?"
Nghe xong lời này, Hưng Nhi cả kinh! Sau đó ngẩng đầu nhìn sang Bình Nhi đứng cách Tiết Vô Ưu không xa, mới trả lời: "Nếu ruộng đất không lớn lắm, phòng ở trong thôn trang, ao với cây cối tốt như lời nói... Kia thế nào ít nhất cũng phải hơn hai ngàn bạc đâu!"
Nghe xong Hưng Nhi nói, Vô Ưu quay đầu ánh mắt ẩn ý nhìn Liên Kiều một cái, Liên Kiều hiểu ý, liền xoay người từ trong ngăn tủ lấy ra mấy tấm ngân phiếu, đi đến trước mặt Hưng Nhi đưa cho hắn. Hưng Nhi kinh ngạc tiếp nhận, vừa cúi đầu thấy mấy tấm ngân phiếu kia, cộng lại là ba ngàn lượng bạc, không khỏi giật mình nói: "Nhị tiểu thư, đây là ngân phiếu ba ngàn lượng bạc!"
Vừa nghe lời này, một bên Bình Nhi cũng không khỏi cẩn thận, hỏi: "Nhị tiểu thư, ngài đưa Hưng Nhi nhiều bạc như vậy làm gì?"
Nhìn đến ánh mắt giật mình của bọn họ, Vô Ưu cười nói: "Hưng Nhi, ngươi sử dụng bạc đó mua một thôn trang nhỏ ngoài kinh thành cho ta đi!"
"Nhị tiểu thư muốn mua thôn trang?" Bình Nhi cùng Hưng Nhi đều ngoài ý muốn.
"Ân." Vô Ưu gật gật đầu, sau đó dặn nói: "Chuyện này trước đừng nói cho đại gia với Đại nãi nãi, ta sợ làm bọn họ giật mình, chờ mấy ngày nữa mua thôn trang về tay, ta sẽ tìm một cơ hội thích hợp để nói cho bọn họ là được!"
"Nhị tiểu thư, chuyện lớn như vậy chỉ sợ là Hưng Nhi làm không tốt đi? Vạn nhất có cái gì sơ xuất..." Bình Nhi có chút lo lắng.
Hưng Nhi cũng đánh gãy lời của nàng."Ta chưa ăn thịt heo, còn chưa nhìn thấy heo chạy sao? Lại nói những năm gần đây bên ngoài đi theo đại gia lâu cũng có một ít kiến thức, ta sẽ dè dặt cẩn thận, nhị tiểu thư đã để mắt Hưng Nhi ta, tự động là ta sẽ đem toàn lực ra ứng phó biến chuyện xấu thành chuyện tốt!"
Bình Nhi còn muốn nói cái gì, thì Vô Ưu đã cười đánh gãy lời nàng nói: "Bình Nhi, ta cũng tin Hưng Nhi mới đem việc này giao cho hắn đi làm, ngươi cũng đừng ngăn cản nữa. Hưng Nhi, nhớ chọn một thôn trang phòng xá mới một chút, tốt nhất là thanh u một chút, giá cao hơn tí cũng không có gì!"
"Là, lời nhị tiểu thư nói nô tài nhớ kỹ!" Hưng Nhi chạy nhanh gật đầu nói. Bình Nhi gặp Vô Ưu nói như thế, cũng sẽ không lại ngăn đón .
"Tốt lắm, thời điểm cũng không còn sớm, đi xuống nghỉ ngơi đi!" Vô Ưu nói xong, liền bưng lên nước trà đến trước mặt. Bình Nhi cùng Hưng Nhi nhanh lui xuống.
Bình Nhi và Hưng Nhi đi rồi, Liên Kiều cười rót thêm nước trà cho Tiết Vô Ưu."Nhị tiểu thư, ngài vừa rồi cho nô tì đưa ra nhiều bạc như vậy, nhưng lại đem Bình Nhi và Hưng Nhi dọa rồi!"
"Ta cũng không nghĩ tới nhanh như vậy là đủ ba ngàn lượng, hai ngày trước Tôn tiên sinh có đưa cho ta một trương ngân phiếu năm trăm lượng bạc, nói là lợi nhuận mấy tháng năm này. Ta nghĩ chờ chúng ta về sau có thôn trang của mình rồi từ đó thông qua mấy gian phòng ở một đại viện mướn thêm vài nhân công chế dược, Tôn tiên sinh có nói với chúng ta là các hiệu thuốc đều cung không đủ cầu đâu!" Vô Ưu cười nói.
"Vậy cứ như vậy, nhị tiểu thư ngài nhưng đã mua đồ cưới cho bản thân không ít đâu!" Liên Kiều cười nói.
"Ngươi nha, chỉ biết tới đồ cưới, đúng rồi, năm nay ngươi đã hai mươi rồi? Xem ra là ta nên lưu ý nhà nào cho ngươi đâu." Vô Ưu trêu ghẹo nói.
"Chán ghét! Nhị tiểu thư ngươi lúc nào cũng lấy nô tì làm thú vui. Hừ." Nói xong, Liên Kiều liền vung đầu đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng Liên Kiều tức giận, Tiết Vô Ưu cười nhẹ. Nghĩ rằng: Rốt cục cũng đợi được một ngày đủ bạc mua một thôn trang. Ước mơ này ở kiếp trước nàng đã từng tưởng tượng qua, có một tòa trang viên thuộc về mình, nằm ở trên ghế mây, ngắm nhìn một mảnh bầu trời xanh thẳm thuộc về mình, ở trong thành thị ồn ào náo động lại có nơi yên tĩnh thuộc về nàng. Ở hiện đại này ước mơ này xa không thể kịp với được, cơ hồ cũng không có thể thực hiện được. Không nghĩ tới khi nàng đến thời cổ đại này, chỉ bằng một đời mười bảy năm đầu đã thực hiện được, ha ha, có phải thời cổ đại so với hiện đại phức tạp hơn một chút?
...
Mấy ngày sau, ở Tiết gia có một sự kiện vui mừng lớn, Tiết Nghĩa vào kỳ thi mùa xuân năm nay đã thi đậu tú tài, người trong một nhà Tiết gia đều vui mừng quá đỗi, nhất là Lí thị lần này rốt cục cũng vênh váo tự đắc một lần, cáo ốm lâu như thế phảng phất như một ngày bệnh trên người nàng đã khỏi hẳn, lo trong lo ngoài chúc mừng con trai của mình đã thi đậu tú tài, khí sắc so với lúc chưa cáo ốm còn tốt hơn rất nhiều!
Tiết Nghĩa tuy rằng chỉ là thứ xuất, nhưng lại là con trai duy nhất ở Tiết gia, tuy rằng trước kia không nên thân, nhưng lần này có thể thi đậu tú tài là nằm ngoài ý muốn của Tiết Kim Văn, làm phụ thân đương nhiên là dị thường cao hứng, vậy Tiết lão thái thái càng không cần phải nói, dù sao cũng là tôn tử duy nhất, được nuông chiều từ nhỏ, chỉ là mấy năm gần đây nàng không tới, bởi vì hắn luôn chống đối lại trưởng bối, cho nên nàng mới từ từ lạnh nhạt dần, lần này có thể như thế, nỗi đau của Tiết lão thái thái không khỏi lại nổi lên một chút!
Giữa trưa có mời mấy bàn, đều là những nhà thân thích cùng với cùng những đồng nghiệp của Tiết Kim Văn, buổi tối Tiết lão thái thái xiêm áo một bàn ở trong phòng, người người thân thích với Tiết gia đều chúc mừng một ít.
"Hôm nay ta thật sự là cao hứng, Nghĩa ca khảo ba lần đều là ba lần thi rớt, năm nay thế nhưng lại có thể trúng tú tài, cũng không uổng mấy năm nay Tiết gia chúng ta thay hương, đến cuối là không đến mức quá mất mặt mũi trước mặt người thân!" Tiết lão thái thái cười nói.
Nghe nói như thế, Lí thị không khỏi trách móc nói: "Lão thái thái, Nghĩa ca về sau a hắn nhất định sẽ đọc sách thật tốt, ngài chỉ có một tôn tử như vậy, đại gia cũng chỉ một đứa con trai, về sau còn phải trông cậy vào hắn mà rọi sáng cửa nhà đâu!" Thời điểm nói lời này, Lí thị cố ý liếc mắt một cái về phía Chu thị đang ngồi ở bên người Tiết lão thái thái. Ý tứ lại hết sức rõ ràng, ngươi là chính thất thì thế nào? Không có con trai hết thảy đều đồng nghĩa với không có con. Về sau gia chủ cái gia sản này là con trai của nàng, nàng mới là người có tư cách là hoàng thái hậu nha!
"Nghĩa ca, về sau càng phải thêm nỗ lực mới là, ngươi nên tranh thủ thời điểm thi Hương mà lãnh được cái bằng cử nhân trở về!" Hai câu nói cuối cùng làm cho Chu thị trong lòng rất là không dễ chịu, nhưng trên mặt vẫn như Ninja rùa, còn nói thêm một ít lời chúc mừng dễ nghe. Dù sao nàng cũng là chính thất, không thể cùng một loại kiến thức như thiếp được, nàng rộng lượng một chút, như vậy mẫu thân và phu quân mới thích nàng. Mấy năm nay nàng luôn luôn cũng đều làm như vậy, nhưng nàng cũng không biết người hiền sẽ bị người khi dễ, ngựa hiền sẽ bị người đố kỵ, hôm nay có thể xoay người cũng không phải bằng vào sự rộng lượng khoan dung của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.