Chương 162: Hôn sự của Dung tỷ
Link Khê
16/06/2020
"Bẩm cô nãi nãi, mọi người đang chờ cô nãi nãi ở đại sảnh! Sáng sớm nay
vừa nhận được tin Thẩm gia phái người truyền tới nói hôm nay ngài sẽ về
cả lão thái thái, đại gia và đại nãi nãi đều rất vui vẻ, hôm nay đại gia còn xin nghỉ không đến nha môn đấy!" Bình Nhi bước đến đỡ Vô Ưu vừa đi
vào vừa nói.
"Mọi chuyện ở nhà vẫn tốt chứ?" Nghe nói như thế, Vô Ưu vui vẻ cười một tiếng.
"Vẫn tốt! Mọi người đều mạnh khỏe." Tống mụ bên cạnh nhanh chóng trả lời.
Chốc lát, mọi người vây quanh Vô Ưu bước vào cổng Tiết gia. Đằng sau các sai vặt chuyển đồ từ trên xe xuống. Khó có lần Vô Ưu về nhà nên mang theo không ít quà tặng, đương nhiên cái này cũng do Thẩm Quân phái người chuẩn bị, Thẩm Quân còn hỏi Vô Ưu có cần hắn về cùng không, Vô Ưu nghĩ thầm: Lần này nàng về là để thăm người nhà, chủ yếu là xem tình trạng của Chu thị mà thôi, nếu hắn đi cùng sẽ ảnh hưởng đến nhiều người, không dễ xử lý nên nàng đã uyển chuyển từ chối! Chẳng qua hắn vẫn dặn dò bọn hạ nhân sắp xếp mọi thứ thỏa đáng.
Đi vào đại sảnh, Vô Ưu thấy gần như tất cả mọi người trong Tiết gia đều ở đây, Tiết lão thái thái ngồi trên chỗ chính giữa, phía trước là Tiết Kim Văn, bên cạnh là Chu thị, Lý thị, Dung tỷ, chỉ không thấy Nghĩa ca, chắc là đang đi học?
"Vô Ưu thỉnh an tổ mẫu, cha, nương, nhị nương!" Vô Ưu đi vào phòng rồi phúc thân.
"Về là tốt rồi, về là tốt rồi, mau dâng trà cho cô nãi nãi!" Tiết lão thái thái nhìn thấy Vô Ưu rất vui vẻ.
"Vô Ưu, nương rất nhớ con!" Chu thị thấy Vô Ưu đến mau chóng bước đến bên cạnh nàng, nắm tay nàng, nước mắt rơi xuống.
Thấy Chu thị có vẻ mập ra nhưng sắc mặt vẫn hồng hào, xem ra sức khỏe vẫn tốt, nàng thở phào nhẹ nhõm! Lại nhìn dáng vẻ rơi lệ của bà, Vô Ưu đau xót, vội vàng nói: "Nương, không phải nữ nhi về rồi sao? Nương nên vui mới phải!" Nói xong, nàng cầm khăn tay lau nước mắt cho Chu thị.
"Đúng vậy, nữ nhi về rồi, nàng khóc cái gì?" Tiết Kim Văn bên cạnh vội vàng nói.
Lúc này, Chu thị mới lau nước mắt, cười gật đầu nói: "Phải vui vẻ, vui vẻ!"
Lý thị cười đi đến, đánh giá Vô Ưu từ trên xuống dưới, nịnh nọt: "Lần này cô nãi nãi về nhà càng rạng rỡ hơn, tỷ tỷ, tỷ xem cách trang điểm này, quần áo này, khí phái này đúng là không chê vào đâu được, quả là khí chất của phu nhân đại tướng quân!"
Hôm nay, Vô Ưu mặc một bộ bối tử màu xanh nhạt in hoa văn chìm, cổ áo gắn ngọc trai sáng ngời, rất ưu nhã, búi tóc cao cài một bộ trang sức mạ vàng khảm ngọc bích, rất chói mắt, nếu dúng vài từ hiện đại để hình dung thì đó là khiêm tốn mà cao sang! Mọi người thầm kính phục, chỉ có Dung tỷ ngồi ở đó đôi mắt sưng đỏ lóe lên ánh coi thường. Chẳng qua nàng chẳng có cảm tình gì với cô em gái này nên không thèm để ý!
Tiếp đó, bọn sai vặt đem quà tặng Vô Ưu mang tới vào nhà, chỉ chốc lát sau trong đại sảnh đã bày đầy mọi đồ vật. Rượu, tơ lụa, bánh ngọt, dược liệu... Cái gì cũng có, Vô Ưu chuẩn bị quà riêng cho từng người, ai ai cũng vui vẻ không thôi, ngay cả bọn hạ nhân cũng được nhận tiền thưởng.
Vô Ưu ngồi xuống trò chuyện với mọi người một lúc. Đang nói, Tiết lão thái thái nhìn ra phía cửa, tò mò nói: "Không phải hôm nay người Chu gia đến sao?
Nghe nói như thế, Tiết Kim Văn cũng nhíu mày, nói: "Nói cũng phải, nửa canh giờ nữa là giữa trưa rồi!"
Nghe mọi người nói, Vô Ưu hơi tò mò, Chu gia này là ai? Đến nhà làm gì? Sau đó lại nghe thấy Lý thị nói một câu: "Không đến thì thôi! Chẳng lẽ còn muốn nhà chúng ta đi cầu xin bọn họ?"
Nghe nói như thế Vô Ưu càng cảm thấy kỳ lạ, vô ý liếc nhìn Dung tỷ một cái mới thấy sắc mặt nàng ta xanh mét, dáng vẻ rất không vui! Lúc này, Tiết lão thái thái nói: "E rằng là không gom góp được tiền mua mấy thứ gọi là lễ vật qua đây nên mới kéo dài đến bây giờ? Thật ra nhà chúng ta cũng biết tình trạng của Chu gia, mấy thứ miễn được đã miễn rồi, mau phái người ra ngoài xem xem đi, có phải bọn họ đến rồi nhưng không dám vào hay không!"
"Vâng!" Tiết Kim Văn gật đầu một cái, nhanh chóng bảo Hưng Nhi đi ra ngoài xem.
Lúc này, rốt cuộc Vô Ưu cũng nói chuyện: "Tổ mẫu, Chu gia này là ai? Đến nhà chúng ta làm gì?"
Nghe thấy câu hỏi của Vô Ưu, Tiết lão thái thái mới cười nói: "Khoảng thời gian này cháu không ở nhà nên không biết chuyện trong nhà. Chu gia này cách nhà chúng ta hai con đường, tuy gia cảnh bần hàn nhưng công tử Chu gia lại có học vấn tốt, năm nay mới hai mươi tuổi, mười năm tuổi đỗ tú tài, mười tám tuổi đỗ cử nhân, vẻ ngoài cũng tuấn tú lịch sự. Vì vậy ta đã nhờ bà mối đi làm mai, muốn gả Dung tỷ đến Chu gia!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu ngẩn ra! Nghĩ thầm: Dù sao Dung tỷ cũng đã mười sáu bảy tuổi, cũng đến tuổi phải đính hôn rồi, quay đầu nhìn Dung tỷ, chỉ thấy ánh mắt của nàng ta rất thản nhiên, hình như còn có khinh thường, nàng biết Dung tỷ ỷ mình vừa xinh đẹp vừa có tài nghệ nên yêu cầu rất cao, chắc nàng ta muốn gả cho đạt quan quý nhân hoặc là nhà buôn giàu có, nhất định là không vừa mắt thư sinh nghèo này, hơn nữa từ trong giọng nói của Lý thị cũng có thể thấy Lý thị rất không vừa lòng, bà ta còn muốn dựa vào cuộc hôn nhân của đứa con gái này để dựa thế mà!
"Vậy có thể nói hôn sự này đã thành rồi sao?" Vô Ưu cười hỏi.
"Coi như là thành rồi! Bà mối nói mẫu thân Chu công tử rất vui vẻ. Ai, cháu không biết đâu mẫu thân Chu công tử bị bệnh quanh năm, năm xưa trượng phu chết, một người dẫn một nhi tử một nữ nhi sống nương tựa lẫn nhau, may mà Chu công tử này là một người có thiên phú, nhất định sau này có thể đề danh bảng vàng! Vậy nên ta muốn dành mối hôn sự này cho Dung tỷ, tuy rằng bây giờ kham khổ một chút nhưng tốt xấu nhà chúng ta cũng có thể một tay, ăn mặc không thành vấn đề, nói không chừng sau này có thể làm quan phu nhân đó!" Tiết lão thái thái nói.
Nghe nói như thế, Vô Ưu nghĩ thầm: Thật ra cũng khổ cho lão thái thái phải suy tính trăm bề! Dòng dõi Tiết gia các nàng không cao nhưng tốt xấu gì cũng là nhà quan, bây giờ nàng gả vào nhà cao cửa rộng cũng coi như là nước lên thì thuyền lên nhưng thực chất thì vẫn kém xa, hơn nữa Dung tỷ là một thứ nữ muốn có được một mối hôn sự tốt cũng không dễ, chỉ có hai con đường, một là làm thiếp cho quan lại, hai là gả cho thứ tử nhà quan nhưng đi theo hai con đường này đều phải sống ngột ngạt cả đời. Làm thiếp nhà quan đương nhiên là không cần nói, trong nhà quan địa vị thư tử kém xa đích tử! Nếu có thể tìm được một nam tử trẻ tuổi có tiền đồ gả qua làm thê thất nói không chừng về sau người này sẽ lên như diều gặp gió, đến lúc đó cũng coi như là khổ tận cam lai, địa vị người vợ tào khang càng không cần phải nói, bây giờ chỉ phải chịu khổ chút thôi, đây cũng là một con đường rất tốt, suy cho cùng làm chính thê sau này không phải chịu những cơn giận không đâu, chỉ có điều Lý thị và Dung tỷ đều là người có ánh mắt thiển cận, liệu các nàng có hiểu được nỗi khổ tâm của lão thái thái này không?
Quả nhiên, Lý thị nói: "Tuy rằng lời lão thái thái có lý nhưng ai biết được sau này Chu công tử có thể thi đậu tiến sĩ không? Nghe nói Chu gia chỉ có một căn nhà ngói năm gian, chỉ có một tiểu nha hoàn một lão già trông cửa, hơn mười mẫu đất cằn ngoài thành, thêm cả Chu phu nhân kia uống thuốc quanh năm, hơn mười hơn mười mẫu đất này còn chưa đủ tiền thuốc, Dung tỷ của chúng ta từ nhỏ được nuông chiều từ bé, nếu gả qua đó có thể chịu khổ được sao? Ngộ nhỡ Chu công tử này cả đời không thể thi đỗ tiến sĩ, trong nhà lại không có việc kinh doanh gì, cũng không có nghề nào kiếm ra tiền, thế thì phải sống sao chứ?"
"Bây giờ Chu công tử đã là cử nhân rồi, nghe nói rất chăm chỉ hiếu học, tài trí hơn người, mấy năm nữa nhất định có thể đỗ tiến sĩ, nữ nhân các người đúng là tóc dài kiến thức ngắn!" Tiết Kim Văn không vui nói.
Dung tỷ muốn nói gì đó nhưng lại khó mở miệng, Vô Ưu nhìn thấy, khóe miệng nhếch lên, đưa tay bưng chén trà qua cúi đầu uống. Trong lòng lại đang nghĩ: Dung tỷ này nhất định sẽ không cam tâm tình nguyện gả cho một người nghèo khổ, lần này lão thái thái và phụ thân đã phí công rồi!
Đương nhiên Lý thị vẫn nói giúp nữ nhi: "Đại gia, coi như là thiếp tóc dài kiến thức ngắn cũng được, bây giờ chúng ta đang suy tính cho hạnh phúc của Dung tỷ! Đại gia nói xem sao chúng ta không tìm một nhà đã biết chắc chắn gả Dung tỷ qua hưởng phúc?"
Nghe nói như thế, Tiết Kim Văn liếc mắt nhìn Lý thị: "Làm gì có chuyện tốt như vậy? Dung tỷ... Thân phận của Dung tỷ thế nào ngươi không rõ sao? Dù cho được vào nhà cao cửa rộng thì không làm thiếp cũng làm vợ thứ tử, thân phận địa vị như vậy quá kém, ngươi không biết sao?"
"Vậy cũng tốt hơn là phải sống kham khổ bần hàn?" Lý thị lẩm bẩm.
Lời nói của Lý thị làm Tiết Kim Văn lập tức tức giận, nện tách trà lên bàn, âm thanh nặng nề vang lên, Tiết Kim Văn phát cáu: "Nói ngươi thiển cận đúng là thiển cận, chính thê không làm lại muốn để nữ nhi đi làm thiếp thất người ta, ngươi thật sự đang lo nghĩ cho nữ nhi sao? Dù gì ngươi cũng làm mẫu thân đó!"
Thấy Tiết Kim Văn nổi giận, Lý thị và Dung tỷ không dám lên tiếng, bầu không khí có phần căng thẳng, Chu thị vội nói: "Đại gia, ngài đừng nóng giận! Muội muội cũng vì nghĩ cho Dung tỷ mà thôi, sợ sau này Dung tỷ không được sống tốt. Thiếp cũng làm mẫu thân, tâm trạng này thiếp có thể hiểu được!"
"Nhưng mà mệnh của thiếp không tốt như mệnh tỷ tỷ, tỷ tỷ có hai nữ nhi, một làm nữ quan trong cung, một gả vào phủ Hầu gia. Ai, Dung tỷ của thiếp thì mệnh khổ, phải gả vào nhà như vậy... Ai!" Nói xong, Lý thị lại bắt đầu khóc lóc nỉ non.
Trans by LeeMon.
"Mọi chuyện ở nhà vẫn tốt chứ?" Nghe nói như thế, Vô Ưu vui vẻ cười một tiếng.
"Vẫn tốt! Mọi người đều mạnh khỏe." Tống mụ bên cạnh nhanh chóng trả lời.
Chốc lát, mọi người vây quanh Vô Ưu bước vào cổng Tiết gia. Đằng sau các sai vặt chuyển đồ từ trên xe xuống. Khó có lần Vô Ưu về nhà nên mang theo không ít quà tặng, đương nhiên cái này cũng do Thẩm Quân phái người chuẩn bị, Thẩm Quân còn hỏi Vô Ưu có cần hắn về cùng không, Vô Ưu nghĩ thầm: Lần này nàng về là để thăm người nhà, chủ yếu là xem tình trạng của Chu thị mà thôi, nếu hắn đi cùng sẽ ảnh hưởng đến nhiều người, không dễ xử lý nên nàng đã uyển chuyển từ chối! Chẳng qua hắn vẫn dặn dò bọn hạ nhân sắp xếp mọi thứ thỏa đáng.
Đi vào đại sảnh, Vô Ưu thấy gần như tất cả mọi người trong Tiết gia đều ở đây, Tiết lão thái thái ngồi trên chỗ chính giữa, phía trước là Tiết Kim Văn, bên cạnh là Chu thị, Lý thị, Dung tỷ, chỉ không thấy Nghĩa ca, chắc là đang đi học?
"Vô Ưu thỉnh an tổ mẫu, cha, nương, nhị nương!" Vô Ưu đi vào phòng rồi phúc thân.
"Về là tốt rồi, về là tốt rồi, mau dâng trà cho cô nãi nãi!" Tiết lão thái thái nhìn thấy Vô Ưu rất vui vẻ.
"Vô Ưu, nương rất nhớ con!" Chu thị thấy Vô Ưu đến mau chóng bước đến bên cạnh nàng, nắm tay nàng, nước mắt rơi xuống.
Thấy Chu thị có vẻ mập ra nhưng sắc mặt vẫn hồng hào, xem ra sức khỏe vẫn tốt, nàng thở phào nhẹ nhõm! Lại nhìn dáng vẻ rơi lệ của bà, Vô Ưu đau xót, vội vàng nói: "Nương, không phải nữ nhi về rồi sao? Nương nên vui mới phải!" Nói xong, nàng cầm khăn tay lau nước mắt cho Chu thị.
"Đúng vậy, nữ nhi về rồi, nàng khóc cái gì?" Tiết Kim Văn bên cạnh vội vàng nói.
Lúc này, Chu thị mới lau nước mắt, cười gật đầu nói: "Phải vui vẻ, vui vẻ!"
Lý thị cười đi đến, đánh giá Vô Ưu từ trên xuống dưới, nịnh nọt: "Lần này cô nãi nãi về nhà càng rạng rỡ hơn, tỷ tỷ, tỷ xem cách trang điểm này, quần áo này, khí phái này đúng là không chê vào đâu được, quả là khí chất của phu nhân đại tướng quân!"
Hôm nay, Vô Ưu mặc một bộ bối tử màu xanh nhạt in hoa văn chìm, cổ áo gắn ngọc trai sáng ngời, rất ưu nhã, búi tóc cao cài một bộ trang sức mạ vàng khảm ngọc bích, rất chói mắt, nếu dúng vài từ hiện đại để hình dung thì đó là khiêm tốn mà cao sang! Mọi người thầm kính phục, chỉ có Dung tỷ ngồi ở đó đôi mắt sưng đỏ lóe lên ánh coi thường. Chẳng qua nàng chẳng có cảm tình gì với cô em gái này nên không thèm để ý!
Tiếp đó, bọn sai vặt đem quà tặng Vô Ưu mang tới vào nhà, chỉ chốc lát sau trong đại sảnh đã bày đầy mọi đồ vật. Rượu, tơ lụa, bánh ngọt, dược liệu... Cái gì cũng có, Vô Ưu chuẩn bị quà riêng cho từng người, ai ai cũng vui vẻ không thôi, ngay cả bọn hạ nhân cũng được nhận tiền thưởng.
Vô Ưu ngồi xuống trò chuyện với mọi người một lúc. Đang nói, Tiết lão thái thái nhìn ra phía cửa, tò mò nói: "Không phải hôm nay người Chu gia đến sao?
Nghe nói như thế, Tiết Kim Văn cũng nhíu mày, nói: "Nói cũng phải, nửa canh giờ nữa là giữa trưa rồi!"
Nghe mọi người nói, Vô Ưu hơi tò mò, Chu gia này là ai? Đến nhà làm gì? Sau đó lại nghe thấy Lý thị nói một câu: "Không đến thì thôi! Chẳng lẽ còn muốn nhà chúng ta đi cầu xin bọn họ?"
Nghe nói như thế Vô Ưu càng cảm thấy kỳ lạ, vô ý liếc nhìn Dung tỷ một cái mới thấy sắc mặt nàng ta xanh mét, dáng vẻ rất không vui! Lúc này, Tiết lão thái thái nói: "E rằng là không gom góp được tiền mua mấy thứ gọi là lễ vật qua đây nên mới kéo dài đến bây giờ? Thật ra nhà chúng ta cũng biết tình trạng của Chu gia, mấy thứ miễn được đã miễn rồi, mau phái người ra ngoài xem xem đi, có phải bọn họ đến rồi nhưng không dám vào hay không!"
"Vâng!" Tiết Kim Văn gật đầu một cái, nhanh chóng bảo Hưng Nhi đi ra ngoài xem.
Lúc này, rốt cuộc Vô Ưu cũng nói chuyện: "Tổ mẫu, Chu gia này là ai? Đến nhà chúng ta làm gì?"
Nghe thấy câu hỏi của Vô Ưu, Tiết lão thái thái mới cười nói: "Khoảng thời gian này cháu không ở nhà nên không biết chuyện trong nhà. Chu gia này cách nhà chúng ta hai con đường, tuy gia cảnh bần hàn nhưng công tử Chu gia lại có học vấn tốt, năm nay mới hai mươi tuổi, mười năm tuổi đỗ tú tài, mười tám tuổi đỗ cử nhân, vẻ ngoài cũng tuấn tú lịch sự. Vì vậy ta đã nhờ bà mối đi làm mai, muốn gả Dung tỷ đến Chu gia!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu ngẩn ra! Nghĩ thầm: Dù sao Dung tỷ cũng đã mười sáu bảy tuổi, cũng đến tuổi phải đính hôn rồi, quay đầu nhìn Dung tỷ, chỉ thấy ánh mắt của nàng ta rất thản nhiên, hình như còn có khinh thường, nàng biết Dung tỷ ỷ mình vừa xinh đẹp vừa có tài nghệ nên yêu cầu rất cao, chắc nàng ta muốn gả cho đạt quan quý nhân hoặc là nhà buôn giàu có, nhất định là không vừa mắt thư sinh nghèo này, hơn nữa từ trong giọng nói của Lý thị cũng có thể thấy Lý thị rất không vừa lòng, bà ta còn muốn dựa vào cuộc hôn nhân của đứa con gái này để dựa thế mà!
"Vậy có thể nói hôn sự này đã thành rồi sao?" Vô Ưu cười hỏi.
"Coi như là thành rồi! Bà mối nói mẫu thân Chu công tử rất vui vẻ. Ai, cháu không biết đâu mẫu thân Chu công tử bị bệnh quanh năm, năm xưa trượng phu chết, một người dẫn một nhi tử một nữ nhi sống nương tựa lẫn nhau, may mà Chu công tử này là một người có thiên phú, nhất định sau này có thể đề danh bảng vàng! Vậy nên ta muốn dành mối hôn sự này cho Dung tỷ, tuy rằng bây giờ kham khổ một chút nhưng tốt xấu nhà chúng ta cũng có thể một tay, ăn mặc không thành vấn đề, nói không chừng sau này có thể làm quan phu nhân đó!" Tiết lão thái thái nói.
Nghe nói như thế, Vô Ưu nghĩ thầm: Thật ra cũng khổ cho lão thái thái phải suy tính trăm bề! Dòng dõi Tiết gia các nàng không cao nhưng tốt xấu gì cũng là nhà quan, bây giờ nàng gả vào nhà cao cửa rộng cũng coi như là nước lên thì thuyền lên nhưng thực chất thì vẫn kém xa, hơn nữa Dung tỷ là một thứ nữ muốn có được một mối hôn sự tốt cũng không dễ, chỉ có hai con đường, một là làm thiếp cho quan lại, hai là gả cho thứ tử nhà quan nhưng đi theo hai con đường này đều phải sống ngột ngạt cả đời. Làm thiếp nhà quan đương nhiên là không cần nói, trong nhà quan địa vị thư tử kém xa đích tử! Nếu có thể tìm được một nam tử trẻ tuổi có tiền đồ gả qua làm thê thất nói không chừng về sau người này sẽ lên như diều gặp gió, đến lúc đó cũng coi như là khổ tận cam lai, địa vị người vợ tào khang càng không cần phải nói, bây giờ chỉ phải chịu khổ chút thôi, đây cũng là một con đường rất tốt, suy cho cùng làm chính thê sau này không phải chịu những cơn giận không đâu, chỉ có điều Lý thị và Dung tỷ đều là người có ánh mắt thiển cận, liệu các nàng có hiểu được nỗi khổ tâm của lão thái thái này không?
Quả nhiên, Lý thị nói: "Tuy rằng lời lão thái thái có lý nhưng ai biết được sau này Chu công tử có thể thi đậu tiến sĩ không? Nghe nói Chu gia chỉ có một căn nhà ngói năm gian, chỉ có một tiểu nha hoàn một lão già trông cửa, hơn mười mẫu đất cằn ngoài thành, thêm cả Chu phu nhân kia uống thuốc quanh năm, hơn mười hơn mười mẫu đất này còn chưa đủ tiền thuốc, Dung tỷ của chúng ta từ nhỏ được nuông chiều từ bé, nếu gả qua đó có thể chịu khổ được sao? Ngộ nhỡ Chu công tử này cả đời không thể thi đỗ tiến sĩ, trong nhà lại không có việc kinh doanh gì, cũng không có nghề nào kiếm ra tiền, thế thì phải sống sao chứ?"
"Bây giờ Chu công tử đã là cử nhân rồi, nghe nói rất chăm chỉ hiếu học, tài trí hơn người, mấy năm nữa nhất định có thể đỗ tiến sĩ, nữ nhân các người đúng là tóc dài kiến thức ngắn!" Tiết Kim Văn không vui nói.
Dung tỷ muốn nói gì đó nhưng lại khó mở miệng, Vô Ưu nhìn thấy, khóe miệng nhếch lên, đưa tay bưng chén trà qua cúi đầu uống. Trong lòng lại đang nghĩ: Dung tỷ này nhất định sẽ không cam tâm tình nguyện gả cho một người nghèo khổ, lần này lão thái thái và phụ thân đã phí công rồi!
Đương nhiên Lý thị vẫn nói giúp nữ nhi: "Đại gia, coi như là thiếp tóc dài kiến thức ngắn cũng được, bây giờ chúng ta đang suy tính cho hạnh phúc của Dung tỷ! Đại gia nói xem sao chúng ta không tìm một nhà đã biết chắc chắn gả Dung tỷ qua hưởng phúc?"
Nghe nói như thế, Tiết Kim Văn liếc mắt nhìn Lý thị: "Làm gì có chuyện tốt như vậy? Dung tỷ... Thân phận của Dung tỷ thế nào ngươi không rõ sao? Dù cho được vào nhà cao cửa rộng thì không làm thiếp cũng làm vợ thứ tử, thân phận địa vị như vậy quá kém, ngươi không biết sao?"
"Vậy cũng tốt hơn là phải sống kham khổ bần hàn?" Lý thị lẩm bẩm.
Lời nói của Lý thị làm Tiết Kim Văn lập tức tức giận, nện tách trà lên bàn, âm thanh nặng nề vang lên, Tiết Kim Văn phát cáu: "Nói ngươi thiển cận đúng là thiển cận, chính thê không làm lại muốn để nữ nhi đi làm thiếp thất người ta, ngươi thật sự đang lo nghĩ cho nữ nhi sao? Dù gì ngươi cũng làm mẫu thân đó!"
Thấy Tiết Kim Văn nổi giận, Lý thị và Dung tỷ không dám lên tiếng, bầu không khí có phần căng thẳng, Chu thị vội nói: "Đại gia, ngài đừng nóng giận! Muội muội cũng vì nghĩ cho Dung tỷ mà thôi, sợ sau này Dung tỷ không được sống tốt. Thiếp cũng làm mẫu thân, tâm trạng này thiếp có thể hiểu được!"
"Nhưng mà mệnh của thiếp không tốt như mệnh tỷ tỷ, tỷ tỷ có hai nữ nhi, một làm nữ quan trong cung, một gả vào phủ Hầu gia. Ai, Dung tỷ của thiếp thì mệnh khổ, phải gả vào nhà như vậy... Ai!" Nói xong, Lý thị lại bắt đầu khóc lóc nỉ non.
Trans by LeeMon.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.