Chương 146: Nhìn với con mắt khác
Link Khê
27/02/2019
Sau đó, nha hoàn rót cho hai người Thẩm Quân và Vô Ưu mỗi người một chén trà nóng, sau đó đều lui ra ngoài. Sau khi cửa phòng bị đóng, trong
phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở và tiếng lật sách hòa vào với nhau.
Qua thật lâu, bỗng nhiên một hướng của gian phòng truyền đến một giọng lẩm bẩm: "Ai động vào sách của ta?"
Nghe nói như thế, Vô Ưu ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy người ở trước bàn sách cầm một quyển sách cau mày, lúc này Vô Ưu mới nhớ tới, hôm nay lúc nàng đọc quyển sách của Thẩm Quân vì để tránh lần sau đọc lại không tìm thấy trang thứ bao nhiêu. Vì vậy, sau một lát, Vô Ưu đứng dậy, vừa đi về phía tủ sách vừa giải thích: "Ngươi nói quyển kia?"
Nghe nói như thế, Thẩm Quân ngẩng đầu một cái, nhìn thấy Vô Ưu đi tới trước bàn sách, hắn nghi ngờ cầm quyển sách trên tay hỏi: "Vậy là ngươi đọc?"
Vô Ưu cúi đầu nhìn, chỉ thấy trang sách mình gập vẫn đang được mở ra, mới cười nói: "Đúng vậy, ngày hôm nay ta thấy quyển sách này rất thú vị, vì vậy lật đọc vài trang, vì để lần sau đọc không đến mức không tìm thấy chỗ nào, nên ta đã gập trang sách này lại, xin lỗi nha, không có sự đồng ý của ngươi đã cầm sách của ngươi lên đọc!"
Nghe nói như thế, Thẩm Quân cúi đầu nhìn lướt qua quyển sách trên tay mình, không khỏi nhướng mày hỏi: "Loại sách này ngươi cũng thích đọc?" Những quyển sách nhàm chán kể lại địa lý nhân tình này có rất ít cô gái đọc, hắn cũng là vì hiểu rõ nước ngoài một chút để ngừa sau này có chiến tranh nên mới đọc.
Nghe vậy, Vô Ưu không nhịn được nói: "Sách này sao vậy? Không phải rất thú vị sao?"
"Thú vị? Thú vị chỗ nào?" Thẩm Quân tò mò hỏi.
Sau đó, Vô Ưu tràn đầy phấn khởi trả lời: "Nước Nam Chiếu này là một quốc gia tiếp giáp Đại Tề chúng ta, có người nói đô thành Đại Lý của nước Nam Chiếu là một nơi bốn mùa như mùa xuân, hàng ngày có thể ngửi được hương hoa, hoa ở chỗ đó còn rẻ hơn đồ ăn! Phong cảnh càng không cần phải nói, có núi có sông, hơn nữa sơn minh thủy tú, điều cực kỳ đặc sắc là nơi đó còn có rất nhiều núi tuyết, trên núi tuyết thì dược liệu quý giá càng không cần phải nói, các loại tuyết liên, đông trùng hạ thảo. Nơi đó còn có thật nhiều dân tộc thiểu số, dân tộc Bạch, dân tộc Ha-ni, dân tộc Mosuo, dân tộc Di,... vân... vân, có người nói có đến hai mươi ba mươi dân tộc, tục lệ ở đó cũng vô cùng đặc sắc, đương nhiên còn có mỹ thực của các dân tộc nha, thịt dê đen, các loại cá nước lạnh. Ai nha! Nếu có một ngày có thể đi đến đó nhìn một chút thì thật tốt quá!" Nói xong, Vô Ưu ngẩng đầu nhìn xà nhà, giống như đã nhìn thấy Đại Lý trời xanh mây trắng đó!
Thật ra, hôm nay nhìn thấy này, Vô Ưu cũng cảm thấy rất kỳ lạ, so sánh với bản đồ trong lịch sử sau
này, nàng xác định chỗ này là Vân Nam thời hiện đại, hình như trong lịch sử Trung Quốc chỗ này cũng từng được gọi là Nam Chiếu, cụ thể thì nàng
đã quên! Thật ra lúc ở hiện đại nàng thật sự rất muốn đi đến nơi bốn mùa như mùa xuân này, chỉ là vẫn không có cơ hội, đến khi vừa muốn đi,
không ngờ lại xuyên qua đến đây, quả thật là rất nuối tiếc. Nhưng sau
khi đọc được quyển sách này, vậy mà lại phát hiện ở Đại Tề cũng có nơi
như Vân Nam, phỉ thúy ở đó khá nổi tiếng, không biết có thể đi vào trong đó dạo chơi một chút thuận tiện mua chút phỉ thúy về hay không? Chẳng
qua hình như đây chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi, vì nơi đó cách đô
thành Đại Tề một hai ngàn dặm!
Nghe đến mấy cái này, Thẩm Quân không thể không xem xét cô gái nhỏ trước mắt này một lần nữa, quyển sách này hắn cũng đọc rất lâu, chung quy mà nói toàn bộ tinh túy bên trong đều được nàng nói ra, nàng chỉ lật xem vài trang mà thôi, mà hắn đọc vài ngày những điều tổng kết được cũng chỉ có những điều này, trước đây hắn cho rằng phụ nữ thanh cao tao nhã thì biết chút cầm kỳ thư họa, dung tục thì chỉ biết nấu nướng thêu thùa, nếu không thì hầu hạ đàn ông sinh con mà thôi, không ngờ nàng chẳng những biết y thuật, mà y thuật còn giỏi hơn đàn ông, bây giờ nhiều lắm là buổi trưa đọc “Nam Chiếu ký sự “ rất dày này một chút hình như cũng đã biết tinh túy của quyển sách này!
Nhìn thấy hắn nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt khác thường, Vô Ưu không nhịn được cúi đầu nhìn chính mình, thấy quần áo của nàng rất phẳng phiu, cũng không có chỗ nào không ổn, không nhịn được hỏi: "Sao vậy? Sao ngươi lại nhìn ta như vậy?"
Lúc này, Thẩm Quân mới coi như phục hồi lại tinh thần, nói: "À, không có! Ngươi nghĩ đi nơi đó du ngoạn hình như không quá dễ, vì Nam Chiếu này cách kinh thành Đại Tề xấp xỉ hai nghìn dặm, hơn nữa tuy rằng Nam Chiếu là nước chư hầu của Đại Tề chúng ta, nhưng gần đây lại rục rịch, từng lần muốn vượt qua biên giới gây chuyện, vì vậy bây giờ biên cương rất không yên ổn, vậy thì càng không đi được!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu không khỏi có chút thất vọng, xúc động nói: "Thì ra là thế, ta nói tại sao ngươi cầm “Nam Chiếu ký sự” này đã nhiều ngày, thì ra là có thể có chiến tranh!"
Nghe vậy, Thẩm Quân không nhịn được cảm thán cô gái trước mặt này là một người có sức quan sát rất mạnh, vậy mà hắn cũng thích nói chuyện với nàng. Sau một lát, hắn nói: "Nếu thật sự có chiến tranh, ngươi cho rằng đọc “Nam Chiếu ký sự” này thật sự có tác dụng?" Thẩm Quân thầm nghĩ: Suy cho cùng là phụ nữ, thông minh đi nữa cũng sẽ không hiểu chuyện đánh giặc của đàn ông!
Nghe thấy thái độ khinh bỉ kia trong lời nói và một tia coi thường trong ánh mắt Thẩm Quân, điều này làm Vô Ưu rất căm tức, tuy rằng ở thời đại này phụ nữ là vật phụ thuộc đàn ông, nhưng nàng có tư tưởng hiện đại vẫn rất khó tiếp thu! Vì vậy, sau một lát, nàng liền nói: "Đương nhiên là không có tác dụng! Vì đánh trận phải biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng. Đến chỗ của người khác đánh trận quan trọng nhất là phải quen thuộc địa hình, hiểu rõ tư tưởng và tục lệ của dân bản xứ, trong quyển sách này chỉ có hậu giả, tuy rằng cũng miêu tả một ít về tiền giả, nhưng nếu nói tường tận thì vẫn kém xa! Vì vậy nếu ngươi thực sự muốn phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, tốt nhất là bây giờ bắt đầu phái người đi Nam Chiếu, ghi chép tường tận địa hình, e rằng sau này khi ngươi thật sự phải đi chinh chiến trên mảnh đất kia có lẽ là mấu chốt để giành thắng lợi!"
Nghe xong lời này, Thẩm Quân không khỏi nhìn thẳng vào Vô Ưu, bởi vì chuyện này hắn đã làm mấy ngày trước, không ngờ suy nghĩ của nàng và hắn lại giống nhau! Sau một lát, Thẩm Quân càng hứng thú thêm, tiếp tục hỏi: "Nếu để ngươi nói nếu Đại Tề muốn chinh phạt Nam Chiếu có bao nhiêu phần thắng?"
Nghe vậy, Vô Ưu đã nhìn ra ánh mắt Thẩm Quân nhìn nàng không còn khinh thường vừa rồi nữa ... Tên đàn ông thối này thật sự cho rằng phụ nữ không bằng bọn họ, chỉ biết sinh con nấu cơm, thật ra ở hiện đại rất nhiều lĩnh vực người dẫn đầu đều là phụ nữ! Sau đó, Vô Ưu cười nói: "Hai quân đương đầu không chỉ so người ngựa hai bên, thật ra chủ yếu là năng lực và quân chi viện cùng với sức mạnh của một nước, người ngựa thì đương nhiên Đại Tề chúng ta không ít, cũng không có thiếu tướng lĩnh như nhị gia ngươi, về phần phần thắng bao nhiêu thì phải xem thánh thượng có bao nhiêu quyết tâm với trận chiến này và Đại Tề có thể bỏ ra bao nhiêu lương thảo vật tư! Vì dù sao Nam Chiếu cũng là một nước nhỏ, dân số không nhiều lắm, hơn nữa đa số là dân tộc thiểu số, sẽ không thiếu mâu thuẫn nội bộ của chính bọn họ, vì vậy rất dễ bị phân hoá. Dù sao Đại Tề cũng là nước lớn mênh mông, sức mạnh ai lớn ai nhỏ liếc mắt cũng có thể thấy được!"
Nghe nói như thế, Thẩm Quân không khỏi nhướng mày, vì Vô Ưu nói ra những câu có lý, sự thật là như vậy, giờ khắc này, vậy mà Thẩm Quân cũng đã bội phục Vô Ưu, hiểu biết của một người phụ nữ nàng không ít hơn hắn chút nào, hơn nữa nhìn cách thức nhìn nhận vấn đề cũng rất toàn diện, nếu là nam, nhất định cũng là một nhân tài hiếm có! Thảo nào Tần Hiển lại coi trọng nàng như vậy, xem ra Tần Hiển mới là người biết nhìn người!
Nhìn thấy hình như Thẩm Quân nhìn mình như nhìn quái vật, Vô Ưu hé miệng cười. Nghĩ thầm: Thật ra không phải nàng đang chứng tỏ cái gì, chỉ là muốn để hắn biết đừng khinh thường phụ nữ! Những gì bọn họ biết, những điều có thể nhìn ra phụ nữ cũng sẽ nhìn ra!
Sau đó, Thẩm Quân lại muốn nói: "..."
"Ta quay lại đọc sách thuốc đây!" Vô Ưu không muốn nói chuyện tiếp với hắn, lúc Thẩm Quân vẫn chưa nói ra, Vô Ưu liền nói một câu, sau đó xoay người rời khỏi trước bàn sách, đi đến trước bàn bát tiên, cầm sách thuốc của mình lên lần nữa rồi bắt đầu đọc.
Nhìn thấy tình cảnh này, Thẩm Quân không khỏi có chút ngượng ngùng, đương nhiên cũng có chút mất mát, bởi vì hắn còn muốn tiếp tục nói chuyện nước Nam Chiếu này với Vô Ưu! Chẳng qua thấy hình như nàng cũng không muốn tiếp tục nói với hắn nữa, hắn cũng không phải một người không biết thức thời, tuy rằng trong lòng hơi thất vọng, nhưng vẫn đưa tay cầm lấy quyển “Nam Chiếu ký sự” kia tiếp tục đọc ...
Lúc canh hai hôm nay, Vô Ưu đi lên giường ngủ trước như cũ, không biết Thẩm Quân đọc sách xem bản đồ sẽ thức khuya đến khi nào. Nhưng, sáng sớm hôm sau, bọn họ lại rời giường cùng lúc, vì bọn nha hoàn đã chuẩn bị nước rửa mặt xong chờ bên ngoài!
Sau khi các nha hoàn hầu hạ Thẩm Quân và Vô Ưu đánh răng rửa mặt xong, Thẩm Quân liền nói: "Ta cùng nàng đi thỉnh an lão phu nhân đi?"
Nghe nói như thế, Vô Ưu mới ý thức tới thì ra hôm nay hắn không đi sớm là chờ cùng mình đi thỉnh an lão phu nhân. Một luồng cảm kích nhanh chóng trào lên trong ngực, vì hôm qua nàng nghĩ một lúc lâu mới ngủ, Thẩm lão phu nhân vốn không thích nàng lắm, bây giờ vì những lời nói của Ngọc quận chúa càng nghi ngờ nàng hơn, nàng đang nghĩ hôm nay đi thỉnh an lão phu nhân có thể bị bị sập cửa vào mặt hay không, bây giờ nghe thấy Thẩm Quân chủ động nói đi cùng nàng, đương nhiên nàng rất vui vẻ!
"Ừ." Vô Ưu lập tức gật đầu cười. Sau đó, vừa ra đến trước cửa, Vô Ưu nhìn Xuân Lan Liên Kiều bọn họ bên cạnh một cái, phân phó Thu Lan bên cạnh nói: "Thu Lan, nói với phòng bếp hôm nay nhị gia ăn sáng ở nhà, bảo phòng bếp chuẩn bị thêm mấy món ăn!"
"Vâng." Thu Lan nghe xong, lập tức lên tiếng trả lời rồi đi.
Sau đó, Thẩm Quân và Vô Ưu mới ra khỏi cửa. Trên đường, Vô Ưu cười nói: "Hôm nay ngươi cố ý ở lại cùng ta đi thỉnh an lão phu nhân sao?" Vì chỗ ở của bọn họ cách nơi ở của lão phu nhân cũng khá xa, mà còn phải đi qua một vườn hoa rất lớn, hai người đi tới ngay cả một lời nói cũng không có thật là đè nén, vì vậy Vô Ưu liền tìm đề tài.
Nghe nói như thế, Thẩm Quân lại nói: "Đúng lúc hôm nay trong quân doanh không có chuyện gì, vì vậy liền đi muộn một chút!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu nhịn được nói trong lòng: Thẩm Quân này, thật là không thú vị gì! Rõ ràng là có lòng tốt cùng mình đi thỉnh an lão phu nhân, sợ lão phu nhân làm mình khó xử mà thôi, nhưng lại cứ không thừa nhận! Thật là lần đầu nhìn thấy người như hắn, đối xử tốt với người khác còn tự cho mình một lý do, còn cái gì mà đúng lúc hôm nay trong quân doanh không có chuyện gì. Ai, quả thật là không biết nên nói hắn thế nào!
Thấy hồi lâu Vô Ưu không nói gì, Thẩm Quân quay đầu nhìn Vô Ưu, cũng hỏi: "Ngược lại ngươi bây giờ cũng rất giống một hiền thê lương mẫu đó, còn phân phó người bảo phòng bếp chuẩn bị thêm các món ăn cho ta. Còn nhớ trước đây đại ca cũng rất ít khi ăn ở nhà, mỗi lúc ở nhà đại tẩu cũng cực kỳ tỉ mỉ phân phó phòng bếp chuẩn bị các món ăn đại ca thích!" Bất tri bất giác, giống như hai người bọn họ đều đã tiến vào trạng thái nhập vào nhân vật.
Nghe Thẩm Quân nói như vậy, Vô Ưu cố ý giương cằm lên, học theo giọng điệu của Thẩm Quân nói: "Đúng lúc hôm nay khẩu vị của ta tốt, muốn ăn nhiều một chút, vì vậy để phòng bếp làm nhiều món ăn một ít!"
Đột nhiên thấy Vô Ưu học bộ dạng của hắn khi nói chuyện, Thẩm Quân không nhịn được bật cười! Lúc này, Vô Ưu chắp tay sau lưng học Thẩm Quân nhìn thấy Thẩm Quân nở nụ cười, lập tức ngây ngẩn cả người! Mà Thẩm Quân sau khi cười xong, đột nhiên phát hiện Vô Ưu mở to mắt nhìn mình chằm chằm, khuôn mặt không khỏi cứng lại, hỏi: "Ngươi nhìn ta như thế làm gì?"
Mà Vô Ưu thì như phát hiện lục địa mới bước lên hai bước đi tới trước mặt Thẩm Quân, đưa tay chỉ mặt của Thẩm Quân, ngạc nhiên nói: "Ngươi cười! Ngươi vậy mà lại cười!"
Nghe nói như thế, Thẩm Quân không nhịn được hừ một tiếng, sau đó cúi đầu nhìn Vô Ưu thấp hơn hắn khoảng một cái đầu hỏi: "Ta cười ngươi một chút ngươi phải kích động như thế sao?"
"Đương nhiên ta kích động! Bởi vì ta nhìn ngươi nhiều lần như vậy, cũng chưa từng nhìn thấy ngươi cười một lần nào. Trước đây ta còn tưởng rằng ngươi căn bản sẽ không cười đấy!" Vô Ưu ngước đầu nhìn Thẩm Quân cao lớn trả lời.
Nghe vậy, vậy mà Thẩm Quân lại cười một lần nữa! Chẳng qua lần này cười có thể hình dung là dở khóc dở cười. Vì nào có ai trời sinh đã không cười đâu? Nhưng lời nói của Vô Ưu cũng không kỳ lạ, vì quả thực là hắn không thích cười, ở trên chiến trường cũng có biệt hiệu là Thẩm Quân mặt lạnh thương lạnh, thật ra khi còn nhỏ hắn không như vậy, mà sau khi trở về từ chiến trường mới từ từ càng lúc càng ít nụ cười. Bởi vì hắn biết sự thảm thiết trên chiến trường, bắt đầu từ lúc đó lại càng không thích nở nụ cười! Không nói, hình như đã rất lâu hắn không cười một lần, hôm nay có thể cười hai lần, thật đúng là phá kỷ lục rồi đó!
Trước đây lúc nhìn thấy nàng đều là dáng vẻ dịu dàng hiền thục, bây giờ hoạt bát như vậy hình như thật đáng yêu, ngắm nhìn nàng hôm nay mặc một bộ bối tử màu xanh nhàn nhạt, hình như trong lòng bỗng nhiên có một cảm giác không nói rõ được cũng không tả rõ được bốc lên! Hắn cũng không biết loại cảm giác này là loại tình cảm như thế nào, chỉ là hắn sống đến bây giờ rất ít có cảm giác đúng là như vậy rồi. Thật ra nàng cũng không xinh đẹp bao nhiêu, hắn cũng đã thấy nhiều đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, nhưng lại không làm hắn có cảm giác này. Kiểu tóc của nàng hôm nay chỉ buộc lên đơn giản, trang sức trên tóc cũng không nhiều, chỉ có hai cây trâm ngọc và một đóa trâm hoa mà thôi, lại vô cùng đẹp mắt, dáng vẻ rất nhẹ nhàng khoan khoái! Thật ra hắn cũng rất ghét một số phụ nữ quý tộc đầu đầy châu ngọc, khiến người ta hoa cả mắt, gần đến mức không nhìn thấy tóc trên búi tóc, hình như nàng rất đơn giản, đơn giản khiến người ta cảm thấy rất thoải mái!
Sau một lát, mặc dù càng ngày càng có hảo cảm với nàng, nhưng Thẩm Quân vẫn dời ánh mắt về phía khác, giọng nói hơi không tự nhiên: "Không có ai trời sinh lại không biết cười, chỉ là ta không thích cười mà thôi!"
Chứng kiến hắn khôi phục dáng vẻ lạnh như băng trước kia, Vô Ưu cũng thu lại nụ cười, sau đó xoay người đi về phía trước. Thẩm Quân thấy thế, cũng không nói gì nữa, sóng vai cùng Vô Ưu đi về phía trước. Nhưng trong lòng Vô Ưu vẫn nghĩ đến mỉm cười vừa rồi trên mặt hắn, không nói hắn cười lên vẫn rất đẹp mắt đó!
Phút chốc hai người đã đến nơi ở của Thẩm lão phu nhân, vừa đến ngoài cửa phòng chính, một nha đầu vội vàng chạy tới, phúc thân nói: "Thỉnh an nhị gia nhị nãi nãi!"
Thẩm Quân nói với nha đầu kia: "Lão phu nhân đã dậy chưa?"
"Đã dậy rồi, Song Hỉ tỷ tỷ đang chải đầu cho lão phu nhân!" Nha đầu kia nhanh chóng trả lời.
Sau đó, Thẩm Quân phân phó nha đầu kia: "Đi bẩm báo với lão phu nhân, ta và nhị nãi nãi đến thỉnh an lão nhân gia!"
"Vâng, nhị gia nhị nãi nãi chờ một chút!" Nói xong, nha đầu kia xoay người vén mành lên chạy vào trong nhà bẩm báo.
Thẩm Quân và Vô Ưu đứng chờ, Vô Ưu nghĩ thầm: Đây là chỗ tốt khi Thẩm Quân tới đây với mình, tất cả mọi người rất cung kính hắn, hơn nữa truyền lời nên truyền, căn bản sẽ không chậm trễ một khắc nào, không nói, khi đứng trước mặt Thẩm Quân ngược lại nàng còn có thêm mấy phần sức mạnh, lẽ nào đây chính là cáo mượn oai hùm người ta nói sao?
Không bao lâu, chỉ thấy nha đầu kia vén rèm lên chạy ra, cúi đầu trả lời Thẩm Quân rất cung kính: "Bẩm nhị gia, lão phu nhân nói nếu ngài bận thì đi sớm đi, không cần thỉnh an ngài ấy, bây giờ ngài ấy đang chải đầu, không muốn bị người khác quấy rầy!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu cũng không bất ngờ, bởi vì nàng biết nhất định lão phu nhân không muốn gặp nàng bây giờ. Thẩm Quân nghe nói như thế, chân mày cau lại, sau đó nói: "Ngươi đi nói với lão phu nhân, nói hôm nay ta không bận, bảo Song Hỉ từ từ chải cho lão phu nhân, ta và nhị nãi nãi đứng chờ ở đây được rồi!" Thẩm Quân cũng biết cũng không phải là lão phu nhân không muốn nhìn thấy hắn, mà là không muốn gặp Vô Ưu mà thôi.
Nghe thấy lời nói của Thẩm Quân, nhìn nha đầu kia hình như hơi khó xử. Thật ra kẻ ngốc cũng biết vừa rồi chẳng qua là lão phu nhân lấy lý do mà thôi, thật ra là căn bản không muốn gặp Vô Ưu, chỉ chải đầu mà thôi đi vào vấn an nói chuyện còn có thể cản trở bà ấy chải đầu sao? Chỉ là ngược lại đã khó cho nha đầu kia, không biết nên đi vào nói thế nào.
Đúng lúc này, màn cửa bỗng nhiên bị vén lên, một người mặc áo màu đỏ sẫm hơn nha đầu kia đi ra từ bên trong, Vô Ưu ngẩng đầu nhìn lên, là Song Hỉ, Vô Ưu nghĩ thầm: Song Hỉ là đại nha hoàn đắc lực nhất bên cạnh lão phu nhân, chủ tử ở Thẩm gia này đều cho nàng mấy phần thể diện! Xem ra thể diện của Thẩm Quân không nhỏ, nếu là mình đến, phỏng chừng ngay cả Song Hỉ cũng không lộ mặt đã đuổi nàng đi rồi?
Chỉ thấy Song Hỉ đi đến Thẩm Quân và Vô Ưu, cũng phúc thân thỉnh an một cái: "Song Hỉ thỉnh an nhị gia nhị nãi nãi!"
Nhìn thấy Song Hỉ, Thẩm Quân nhìn màn cửa một cái, nói: "Không phải ngươi đang chải đầu cho lão phu nhân sao?"
Nghe nói như thế, Song Hỉ quay đầu nhìn tiểu nha đầu kia một cái, sau khi phái nàng ta đi, mới cười nói: "Nhị gia, nhị nãi nãi, hôm nay nô tỳ chải đầu cho lão phu nhân nhưng thế nào ngài ấy cũng không hài lòng, vốn đã chải kĩ rồi, nhưng hôm nay tâm trạng của lão phu nhân không tốt lắm, cũng không muốn gặp người khác, bây giờ đang ngả trên kháng chờ đưa bữa sáng vào đó! Không bằng ngày khác nhị gia và nhị nãi nãi quay lại?"
Nghe nói như thế, Thẩm Quân và Vô Ưu liếc mắt nhìn nhau, sau đó Thẩm Quân mới nói: "Vậy được rồi, vậy ngươi hầu hạ lão phu nhân cho tốt, ta và nhị nãi nãi của ngươi lần khác lại đến là được!"
"Vâng, nhị gia nhị nãi nãi đi thong thả!" Song Hỉ nhanh chóng tiễn nói.
Thẩm Quân và Vô Ưu ra khỏi viện của Thẩm lão phu nhân, đi một mạch về chỗ ở của mình. Trên đường, Vô Ưu không nói gì, đang nghĩ trong lòng: Vừa rồi Song Hỉ nói ngày khác quay lại, vậy buổi tối hôm nay cũng không cần đi thỉnh an sao? Như vậy rõ ràng là không muốn nhìn thấy mình đi?
Thấy Vô Ưu sau khi ra khỏi viện của lão phu nhân không nói gì, Thẩm Quân nghĩ nàng không vui, nói: "Ngươi đừng để tâm, lão phu nhân đã già, có đôi khi tính cách tình cảm cũng như trẻ con vậy, một thời gian nữa bà ấy quên chuyện đó đi là tốt rồi!"
Nói là như thế, nhưng Vô Ưu biết nếu muốn để lão phu nhân không tức giận nữa phỏng chừng cũng không đơn giản như vậy, nếu đơn giản như vậy nàng cũng bất ngờ. Nàng cố gắng ngẩng đầu cười nói: "Ta không để tâm!"
Nghe nói như thế, Thẩm Quân nhìn Vô Ưu một cái, đương nhiên cho rằng nàng chỉ nói vậy thôi. Đối với một người phụ nữ, điều lo lắng nhất là mẹ chồng không thích nàng đi? Sau đó, hai người đi tới vườn hoa chỗ hành lang gấp khúc, Vô Ưu giương mắt nhìn, đầy trong vườn là những đóa hoa nhiều màu sắc, dưới ánh nắng mặt trời rất rực rỡ, vừa rồi đi qua lo lắng nên cũng không nhìn kỹ, bây giờ nhìn lại thực sự rất đẹp, tuy rằng trước đây ở Tiết gia cũng có một vườn hoa nhỏ, nhưng không thể so với vườn hoa lớn này!
"Những đóa hoa nở trong vườn hoa này thật đẹp!" Vô Ưu không nhịn được dừng bước, đứng trên hành lang gấp khúc nhìn một biển hoa cách đó không xa nói.
Nghe nói như thế, Thẩm Quân cũng nhìn theo ánh mắt Vô Ưu nhìn về phía vườn hoa, dưới ánh bình minh này những đóa hoa quả thực rất mỹ lệ, muôn hồng nghìn tía! Đưa mắt nhìn sang Vô Ưu, chỉ thấy nàng cười tươi như hoa, giống như chuyện vừa rồi không gặp được lão phu nhân nàng không để tâm chút nào! Thẩm Quân không nhịn được cau mày hỏi: "Hình như ngươi không để bụng chuyện lão phu nhân bất mãn với ngươi chút nào?"
Nghe nói như thế, Vô Ưu kinh ngạc quay đầu nhìn, thấy Thẩm Quân đang cau mày nhìn mình, nàng không nhịn được nói: "Không có? Ai nói ta không để bụng chứ?"
"Vậy ngươi còn có tâm trạng ở đây thưởng thức hoa cỏ gì đó, nếu là những con dâu khác đã sớm khóc sướt mướt rồi!" Thẩm Quân không nhịn được nói.
Nghe vậy, Vô Ưu lại rất hùng hồn nói: "Lẽ nào để bụng phải khóc sướt mướt sao? Lại nói lão phu nhân không thích ta, ta khóc sướt mướt cũng vô ích mà?"
Nói mấy câu đã làm Thẩm Quân lập tức á khẩu không trả lời được, vì lời Vô Ưu nói quả thật không sai! Nghe nói như thế, Thẩm Quân nhìn chằm chằm Vô Ưu, thực sự không còn lời nào để nói, sau đó xoay người đi về. Thấy hắn đi, Vô Ưu liền đuổi theo sát, một lát sau hai người một trước một sau đi vào viện của mình, lúc này, các nha đầu thấy bọn họ đã về, nhanh chóng thu xếp bày cơm.
Sau đó không lâu, bữa sáng hôm nay đã được bày trên bàn cơm, sữa đậu nành, canh trứng gà, mười hai món ăn mặn, trứng gà, bánh bột mì, bánh táo, quẩy và hai loại bánh ngọt, rất phong phú!
Qua thật lâu, bỗng nhiên một hướng của gian phòng truyền đến một giọng lẩm bẩm: "Ai động vào sách của ta?"
Nghe nói như thế, Vô Ưu ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy người ở trước bàn sách cầm một quyển sách cau mày, lúc này Vô Ưu mới nhớ tới, hôm nay lúc nàng đọc quyển sách của Thẩm Quân vì để tránh lần sau đọc lại không tìm thấy trang thứ bao nhiêu. Vì vậy, sau một lát, Vô Ưu đứng dậy, vừa đi về phía tủ sách vừa giải thích: "Ngươi nói quyển
Nghe nói như thế, Thẩm Quân ngẩng đầu một cái, nhìn thấy Vô Ưu đi tới trước bàn sách, hắn nghi ngờ cầm quyển sách trên tay hỏi: "Vậy là ngươi đọc?"
Vô Ưu cúi đầu nhìn, chỉ thấy trang sách mình gập vẫn đang được mở ra, mới cười nói: "Đúng vậy, ngày hôm nay ta thấy quyển sách này rất thú vị, vì vậy lật đọc vài trang, vì để lần sau đọc không đến mức không tìm thấy chỗ nào, nên ta đã gập trang sách này lại, xin lỗi nha, không có sự đồng ý của ngươi đã cầm sách của ngươi lên đọc!"
Nghe nói như thế, Thẩm Quân cúi đầu nhìn lướt qua quyển sách trên tay mình, không khỏi nhướng mày hỏi: "Loại sách này ngươi cũng thích đọc?" Những quyển sách nhàm chán kể lại địa lý nhân tình này có rất ít cô gái đọc, hắn cũng là vì hiểu rõ nước ngoài một chút để ngừa sau này có chiến tranh nên mới đọc.
Nghe vậy, Vô Ưu không nhịn được nói: "Sách này sao vậy? Không phải rất thú vị sao?"
"Thú vị? Thú vị chỗ nào?" Thẩm Quân tò mò hỏi.
Sau đó, Vô Ưu tràn đầy phấn khởi trả lời: "Nước Nam Chiếu này là một quốc gia tiếp giáp Đại Tề chúng ta, có người nói đô thành Đại Lý của nước Nam Chiếu là một nơi bốn mùa như mùa xuân, hàng ngày có thể ngửi được hương hoa, hoa ở chỗ đó còn rẻ hơn đồ ăn! Phong cảnh càng không cần phải nói, có núi có sông, hơn nữa sơn minh thủy tú, điều cực kỳ đặc sắc là nơi đó còn có rất nhiều núi tuyết, trên núi tuyết thì dược liệu quý giá càng không cần phải nói, các loại tuyết liên, đông trùng hạ thảo. Nơi đó còn có thật nhiều dân tộc thiểu số, dân tộc Bạch, dân tộc Ha-ni, dân tộc Mosuo, dân tộc Di,... vân... vân, có người nói có đến hai mươi ba mươi dân tộc, tục lệ ở đó cũng vô cùng đặc sắc, đương nhiên còn có mỹ thực của các dân tộc nha, thịt dê đen, các loại cá nước lạnh. Ai nha! Nếu có một ngày có thể đi đến đó nhìn một chút thì thật tốt quá!" Nói xong, Vô Ưu ngẩng đầu nhìn xà nhà, giống như đã nhìn thấy Đại Lý trời xanh mây trắng đó!
Thật ra, hôm nay nhìn thấy
Nghe đến mấy cái này, Thẩm Quân không thể không xem xét cô gái nhỏ trước mắt này một lần nữa, quyển sách này hắn cũng đọc rất lâu, chung quy mà nói toàn bộ tinh túy bên trong đều được nàng nói ra, nàng chỉ lật xem vài trang mà thôi, mà hắn đọc vài ngày những điều tổng kết được cũng chỉ có những điều này, trước đây hắn cho rằng phụ nữ thanh cao tao nhã thì biết chút cầm kỳ thư họa, dung tục thì chỉ biết nấu nướng thêu thùa, nếu không thì hầu hạ đàn ông sinh con mà thôi, không ngờ nàng chẳng những biết y thuật, mà y thuật còn giỏi hơn đàn ông, bây giờ nhiều lắm là buổi trưa đọc “Nam Chiếu ký sự “ rất dày này một chút hình như cũng đã biết tinh túy của quyển sách này!
Nhìn thấy hắn nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt khác thường, Vô Ưu không nhịn được cúi đầu nhìn chính mình, thấy quần áo của nàng rất phẳng phiu, cũng không có chỗ nào không ổn, không nhịn được hỏi: "Sao vậy? Sao ngươi lại nhìn ta như vậy?"
Lúc này, Thẩm Quân mới coi như phục hồi lại tinh thần, nói: "À, không có! Ngươi nghĩ đi nơi đó du ngoạn hình như không quá dễ, vì Nam Chiếu này cách kinh thành Đại Tề xấp xỉ hai nghìn dặm, hơn nữa tuy rằng Nam Chiếu là nước chư hầu của Đại Tề chúng ta, nhưng gần đây lại rục rịch, từng lần muốn vượt qua biên giới gây chuyện, vì vậy bây giờ biên cương rất không yên ổn, vậy thì càng không đi được!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu không khỏi có chút thất vọng, xúc động nói: "Thì ra là thế, ta nói tại sao ngươi cầm “Nam Chiếu ký sự” này đã nhiều ngày, thì ra là có thể có chiến tranh!"
Nghe vậy, Thẩm Quân không nhịn được cảm thán cô gái trước mặt này là một người có sức quan sát rất mạnh, vậy mà hắn cũng thích nói chuyện với nàng. Sau một lát, hắn nói: "Nếu thật sự có chiến tranh, ngươi cho rằng đọc “Nam Chiếu ký sự” này thật sự có tác dụng?" Thẩm Quân thầm nghĩ: Suy cho cùng là phụ nữ, thông minh đi nữa cũng sẽ không hiểu chuyện đánh giặc của đàn ông!
Nghe thấy thái độ khinh bỉ kia trong lời nói và một tia coi thường trong ánh mắt Thẩm Quân, điều này làm Vô Ưu rất căm tức, tuy rằng ở thời đại này phụ nữ là vật phụ thuộc đàn ông, nhưng nàng có tư tưởng hiện đại vẫn rất khó tiếp thu! Vì vậy, sau một lát, nàng liền nói: "Đương nhiên là không có tác dụng! Vì đánh trận phải biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng. Đến chỗ của người khác đánh trận quan trọng nhất là phải quen thuộc địa hình, hiểu rõ tư tưởng và tục lệ của dân bản xứ, trong quyển sách này chỉ có hậu giả, tuy rằng cũng miêu tả một ít về tiền giả, nhưng nếu nói tường tận thì vẫn kém xa! Vì vậy nếu ngươi thực sự muốn phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, tốt nhất là bây giờ bắt đầu phái người đi Nam Chiếu, ghi chép tường tận địa hình, e rằng sau này khi ngươi thật sự phải đi chinh chiến trên mảnh đất kia có lẽ là mấu chốt để giành thắng lợi!"
Nghe xong lời này, Thẩm Quân không khỏi nhìn thẳng vào Vô Ưu, bởi vì chuyện này hắn đã làm mấy ngày trước, không ngờ suy nghĩ của nàng và hắn lại giống nhau! Sau một lát, Thẩm Quân càng hứng thú thêm, tiếp tục hỏi: "Nếu để ngươi nói nếu Đại Tề muốn chinh phạt Nam Chiếu có bao nhiêu phần thắng?"
Nghe vậy, Vô Ưu đã nhìn ra ánh mắt Thẩm Quân nhìn nàng không còn khinh thường vừa rồi nữa ... Tên đàn ông thối này thật sự cho rằng phụ nữ không bằng bọn họ, chỉ biết sinh con nấu cơm, thật ra ở hiện đại rất nhiều lĩnh vực người dẫn đầu đều là phụ nữ! Sau đó, Vô Ưu cười nói: "Hai quân đương đầu không chỉ so người ngựa hai bên, thật ra chủ yếu là năng lực và quân chi viện cùng với sức mạnh của một nước, người ngựa thì đương nhiên Đại Tề chúng ta không ít, cũng không có thiếu tướng lĩnh như nhị gia ngươi, về phần phần thắng bao nhiêu thì phải xem thánh thượng có bao nhiêu quyết tâm với trận chiến này và Đại Tề có thể bỏ ra bao nhiêu lương thảo vật tư! Vì dù sao Nam Chiếu cũng là một nước nhỏ, dân số không nhiều lắm, hơn nữa đa số là dân tộc thiểu số, sẽ không thiếu mâu thuẫn nội bộ của chính bọn họ, vì vậy rất dễ bị phân hoá. Dù sao Đại Tề cũng là nước lớn mênh mông, sức mạnh ai lớn ai nhỏ liếc mắt cũng có thể thấy được!"
Nghe nói như thế, Thẩm Quân không khỏi nhướng mày, vì Vô Ưu nói ra những câu có lý, sự thật là như vậy, giờ khắc này, vậy mà Thẩm Quân cũng đã bội phục Vô Ưu, hiểu biết của một người phụ nữ nàng không ít hơn hắn chút nào, hơn nữa nhìn cách thức nhìn nhận vấn đề cũng rất toàn diện, nếu là nam, nhất định cũng là một nhân tài hiếm có! Thảo nào Tần Hiển lại coi trọng nàng như vậy, xem ra Tần Hiển mới là người biết nhìn người!
Nhìn thấy hình như Thẩm Quân nhìn mình như nhìn quái vật, Vô Ưu hé miệng cười. Nghĩ thầm: Thật ra không phải nàng đang chứng tỏ cái gì, chỉ là muốn để hắn biết đừng khinh thường phụ nữ! Những gì bọn họ biết, những điều có thể nhìn ra phụ nữ cũng sẽ nhìn ra!
Sau đó, Thẩm Quân lại muốn nói: "..."
"Ta quay lại đọc sách thuốc đây!" Vô Ưu không muốn nói chuyện tiếp với hắn, lúc Thẩm Quân vẫn chưa nói ra, Vô Ưu liền nói một câu, sau đó xoay người rời khỏi trước bàn sách, đi đến trước bàn bát tiên, cầm sách thuốc của mình lên lần nữa rồi bắt đầu đọc.
Nhìn thấy tình cảnh này, Thẩm Quân không khỏi có chút ngượng ngùng, đương nhiên cũng có chút mất mát, bởi vì hắn còn muốn tiếp tục nói chuyện nước Nam Chiếu này với Vô Ưu! Chẳng qua thấy hình như nàng cũng không muốn tiếp tục nói với hắn nữa, hắn cũng không phải một người không biết thức thời, tuy rằng trong lòng hơi thất vọng, nhưng vẫn đưa tay cầm lấy quyển “Nam Chiếu ký sự” kia tiếp tục đọc ...
Lúc canh hai hôm nay, Vô Ưu đi lên giường ngủ trước như cũ, không biết Thẩm Quân đọc sách xem bản đồ sẽ thức khuya đến khi nào. Nhưng, sáng sớm hôm sau, bọn họ lại rời giường cùng lúc, vì bọn nha hoàn đã chuẩn bị nước rửa mặt xong chờ bên ngoài!
Sau khi các nha hoàn hầu hạ Thẩm Quân và Vô Ưu đánh răng rửa mặt xong, Thẩm Quân liền nói: "Ta cùng nàng đi thỉnh an lão phu nhân đi?"
Nghe nói như thế, Vô Ưu mới ý thức tới thì ra hôm nay hắn không đi sớm là chờ cùng mình đi thỉnh an lão phu nhân. Một luồng cảm kích nhanh chóng trào lên trong ngực, vì hôm qua nàng nghĩ một lúc lâu mới ngủ, Thẩm lão phu nhân vốn không thích nàng lắm, bây giờ vì những lời nói của Ngọc quận chúa càng nghi ngờ nàng hơn, nàng đang nghĩ hôm nay đi thỉnh an lão phu nhân có thể bị bị sập cửa vào mặt hay không, bây giờ nghe thấy Thẩm Quân chủ động nói đi cùng nàng, đương nhiên nàng rất vui vẻ!
"Ừ." Vô Ưu lập tức gật đầu cười. Sau đó, vừa ra đến trước cửa, Vô Ưu nhìn Xuân Lan Liên Kiều bọn họ bên cạnh một cái, phân phó Thu Lan bên cạnh nói: "Thu Lan, nói với phòng bếp hôm nay nhị gia ăn sáng ở nhà, bảo phòng bếp chuẩn bị thêm mấy món ăn!"
"Vâng." Thu Lan nghe xong, lập tức lên tiếng trả lời rồi đi.
Sau đó, Thẩm Quân và Vô Ưu mới ra khỏi cửa. Trên đường, Vô Ưu cười nói: "Hôm nay ngươi cố ý ở lại cùng ta đi thỉnh an lão phu nhân sao?" Vì chỗ ở của bọn họ cách nơi ở của lão phu nhân cũng khá xa, mà còn phải đi qua một vườn hoa rất lớn, hai người đi tới ngay cả một lời nói cũng không có thật là đè nén, vì vậy Vô Ưu liền tìm đề tài.
Nghe nói như thế, Thẩm Quân lại nói: "Đúng lúc hôm nay trong quân doanh không có chuyện gì, vì vậy liền đi muộn một chút!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu nhịn được nói trong lòng: Thẩm Quân này, thật là không thú vị gì! Rõ ràng là có lòng tốt cùng mình đi thỉnh an lão phu nhân, sợ lão phu nhân làm mình khó xử mà thôi, nhưng lại cứ không thừa nhận! Thật là lần đầu nhìn thấy người như hắn, đối xử tốt với người khác còn tự cho mình một lý do, còn cái gì mà đúng lúc hôm nay trong quân doanh không có chuyện gì. Ai, quả thật là không biết nên nói hắn thế nào!
Thấy hồi lâu Vô Ưu không nói gì, Thẩm Quân quay đầu nhìn Vô Ưu, cũng hỏi: "Ngược lại ngươi bây giờ cũng rất giống một hiền thê lương mẫu đó, còn phân phó người bảo phòng bếp chuẩn bị thêm các món ăn cho ta. Còn nhớ trước đây đại ca cũng rất ít khi ăn ở nhà, mỗi lúc ở nhà đại tẩu cũng cực kỳ tỉ mỉ phân phó phòng bếp chuẩn bị các món ăn đại ca thích!" Bất tri bất giác, giống như hai người bọn họ đều đã tiến vào trạng thái nhập vào nhân vật.
Nghe Thẩm Quân nói như vậy, Vô Ưu cố ý giương cằm lên, học theo giọng điệu của Thẩm Quân nói: "Đúng lúc hôm nay khẩu vị của ta tốt, muốn ăn nhiều một chút, vì vậy để phòng bếp làm nhiều món ăn một ít!"
Đột nhiên thấy Vô Ưu học bộ dạng của hắn khi nói chuyện, Thẩm Quân không nhịn được bật cười! Lúc này, Vô Ưu chắp tay sau lưng học Thẩm Quân nhìn thấy Thẩm Quân nở nụ cười, lập tức ngây ngẩn cả người! Mà Thẩm Quân sau khi cười xong, đột nhiên phát hiện Vô Ưu mở to mắt nhìn mình chằm chằm, khuôn mặt không khỏi cứng lại, hỏi: "Ngươi nhìn ta như thế làm gì?"
Mà Vô Ưu thì như phát hiện lục địa mới bước lên hai bước đi tới trước mặt Thẩm Quân, đưa tay chỉ mặt của Thẩm Quân, ngạc nhiên nói: "Ngươi cười! Ngươi vậy mà lại cười!"
Nghe nói như thế, Thẩm Quân không nhịn được hừ một tiếng, sau đó cúi đầu nhìn Vô Ưu thấp hơn hắn khoảng một cái đầu hỏi: "Ta cười ngươi một chút ngươi phải kích động như thế sao?"
"Đương nhiên ta kích động! Bởi vì ta nhìn ngươi nhiều lần như vậy, cũng chưa từng nhìn thấy ngươi cười một lần nào. Trước đây ta còn tưởng rằng ngươi căn bản sẽ không cười đấy!" Vô Ưu ngước đầu nhìn Thẩm Quân cao lớn trả lời.
Nghe vậy, vậy mà Thẩm Quân lại cười một lần nữa! Chẳng qua lần này cười có thể hình dung là dở khóc dở cười. Vì nào có ai trời sinh đã không cười đâu? Nhưng lời nói của Vô Ưu cũng không kỳ lạ, vì quả thực là hắn không thích cười, ở trên chiến trường cũng có biệt hiệu là Thẩm Quân mặt lạnh thương lạnh, thật ra khi còn nhỏ hắn không như vậy, mà sau khi trở về từ chiến trường mới từ từ càng lúc càng ít nụ cười. Bởi vì hắn biết sự thảm thiết trên chiến trường, bắt đầu từ lúc đó lại càng không thích nở nụ cười! Không nói, hình như đã rất lâu hắn không cười một lần, hôm nay có thể cười hai lần, thật đúng là phá kỷ lục rồi đó!
Trước đây lúc nhìn thấy nàng đều là dáng vẻ dịu dàng hiền thục, bây giờ hoạt bát như vậy hình như thật đáng yêu, ngắm nhìn nàng hôm nay mặc một bộ bối tử màu xanh nhàn nhạt, hình như trong lòng bỗng nhiên có một cảm giác không nói rõ được cũng không tả rõ được bốc lên! Hắn cũng không biết loại cảm giác này là loại tình cảm như thế nào, chỉ là hắn sống đến bây giờ rất ít có cảm giác đúng là như vậy rồi. Thật ra nàng cũng không xinh đẹp bao nhiêu, hắn cũng đã thấy nhiều đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, nhưng lại không làm hắn có cảm giác này. Kiểu tóc của nàng hôm nay chỉ buộc lên đơn giản, trang sức trên tóc cũng không nhiều, chỉ có hai cây trâm ngọc và một đóa trâm hoa mà thôi, lại vô cùng đẹp mắt, dáng vẻ rất nhẹ nhàng khoan khoái! Thật ra hắn cũng rất ghét một số phụ nữ quý tộc đầu đầy châu ngọc, khiến người ta hoa cả mắt, gần đến mức không nhìn thấy tóc trên búi tóc, hình như nàng rất đơn giản, đơn giản khiến người ta cảm thấy rất thoải mái!
Sau một lát, mặc dù càng ngày càng có hảo cảm với nàng, nhưng Thẩm Quân vẫn dời ánh mắt về phía khác, giọng nói hơi không tự nhiên: "Không có ai trời sinh lại không biết cười, chỉ là ta không thích cười mà thôi!"
Chứng kiến hắn khôi phục dáng vẻ lạnh như băng trước kia, Vô Ưu cũng thu lại nụ cười, sau đó xoay người đi về phía trước. Thẩm Quân thấy thế, cũng không nói gì nữa, sóng vai cùng Vô Ưu đi về phía trước. Nhưng trong lòng Vô Ưu vẫn nghĩ đến mỉm cười vừa rồi trên mặt hắn, không nói hắn cười lên vẫn rất đẹp mắt đó!
Phút chốc hai người đã đến nơi ở của Thẩm lão phu nhân, vừa đến ngoài cửa phòng chính, một nha đầu vội vàng chạy tới, phúc thân nói: "Thỉnh an nhị gia nhị nãi nãi!"
Thẩm Quân nói với nha đầu kia: "Lão phu nhân đã dậy chưa?"
"Đã dậy rồi, Song Hỉ tỷ tỷ đang chải đầu cho lão phu nhân!" Nha đầu kia nhanh chóng trả lời.
Sau đó, Thẩm Quân phân phó nha đầu kia: "Đi bẩm báo với lão phu nhân, ta và nhị nãi nãi đến thỉnh an lão nhân gia!"
"Vâng, nhị gia nhị nãi nãi chờ một chút!" Nói xong, nha đầu kia xoay người vén mành lên chạy vào trong nhà bẩm báo.
Thẩm Quân và Vô Ưu đứng chờ, Vô Ưu nghĩ thầm: Đây là chỗ tốt khi Thẩm Quân tới đây với mình, tất cả mọi người rất cung kính hắn, hơn nữa truyền lời nên truyền, căn bản sẽ không chậm trễ một khắc nào, không nói, khi đứng trước mặt Thẩm Quân ngược lại nàng còn có thêm mấy phần sức mạnh, lẽ nào đây chính là cáo mượn oai hùm người ta nói sao?
Không bao lâu, chỉ thấy nha đầu kia vén rèm lên chạy ra, cúi đầu trả lời Thẩm Quân rất cung kính: "Bẩm nhị gia, lão phu nhân nói nếu ngài bận thì đi sớm đi, không cần thỉnh an ngài ấy, bây giờ ngài ấy đang chải đầu, không muốn bị người khác quấy rầy!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu cũng không bất ngờ, bởi vì nàng biết nhất định lão phu nhân không muốn gặp nàng bây giờ. Thẩm Quân nghe nói như thế, chân mày cau lại, sau đó nói: "Ngươi đi nói với lão phu nhân, nói hôm nay ta không bận, bảo Song Hỉ từ từ chải cho lão phu nhân, ta và nhị nãi nãi đứng chờ ở đây được rồi!" Thẩm Quân cũng biết cũng không phải là lão phu nhân không muốn nhìn thấy hắn, mà là không muốn gặp Vô Ưu mà thôi.
Nghe thấy lời nói của Thẩm Quân, nhìn nha đầu kia hình như hơi khó xử. Thật ra kẻ ngốc cũng biết vừa rồi chẳng qua là lão phu nhân lấy lý do mà thôi, thật ra là căn bản không muốn gặp Vô Ưu, chỉ chải đầu mà thôi đi vào vấn an nói chuyện còn có thể cản trở bà ấy chải đầu sao? Chỉ là ngược lại đã khó cho nha đầu kia, không biết nên đi vào nói thế nào.
Đúng lúc này, màn cửa bỗng nhiên bị vén lên, một người mặc áo màu đỏ sẫm hơn nha đầu kia đi ra từ bên trong, Vô Ưu ngẩng đầu nhìn lên, là Song Hỉ, Vô Ưu nghĩ thầm: Song Hỉ là đại nha hoàn đắc lực nhất bên cạnh lão phu nhân, chủ tử ở Thẩm gia này đều cho nàng mấy phần thể diện! Xem ra thể diện của Thẩm Quân không nhỏ, nếu là mình đến, phỏng chừng ngay cả Song Hỉ cũng không lộ mặt đã đuổi nàng đi rồi?
Chỉ thấy Song Hỉ đi đến Thẩm Quân và Vô Ưu, cũng phúc thân thỉnh an một cái: "Song Hỉ thỉnh an nhị gia nhị nãi nãi!"
Nhìn thấy Song Hỉ, Thẩm Quân nhìn màn cửa một cái, nói: "Không phải ngươi đang chải đầu cho lão phu nhân sao?"
Nghe nói như thế, Song Hỉ quay đầu nhìn tiểu nha đầu kia một cái, sau khi phái nàng ta đi, mới cười nói: "Nhị gia, nhị nãi nãi, hôm nay nô tỳ chải đầu cho lão phu nhân nhưng thế nào ngài ấy cũng không hài lòng, vốn đã chải kĩ rồi, nhưng hôm nay tâm trạng của lão phu nhân không tốt lắm, cũng không muốn gặp người khác, bây giờ đang ngả trên kháng chờ đưa bữa sáng vào đó! Không bằng ngày khác nhị gia và nhị nãi nãi quay lại?"
Nghe nói như thế, Thẩm Quân và Vô Ưu liếc mắt nhìn nhau, sau đó Thẩm Quân mới nói: "Vậy được rồi, vậy ngươi hầu hạ lão phu nhân cho tốt, ta và nhị nãi nãi của ngươi lần khác lại đến là được!"
"Vâng, nhị gia nhị nãi nãi đi thong thả!" Song Hỉ nhanh chóng tiễn nói.
Thẩm Quân và Vô Ưu ra khỏi viện của Thẩm lão phu nhân, đi một mạch về chỗ ở của mình. Trên đường, Vô Ưu không nói gì, đang nghĩ trong lòng: Vừa rồi Song Hỉ nói ngày khác quay lại, vậy buổi tối hôm nay cũng không cần đi thỉnh an sao? Như vậy rõ ràng là không muốn nhìn thấy mình đi?
Thấy Vô Ưu sau khi ra khỏi viện của lão phu nhân không nói gì, Thẩm Quân nghĩ nàng không vui, nói: "Ngươi đừng để tâm, lão phu nhân đã già, có đôi khi tính cách tình cảm cũng như trẻ con vậy, một thời gian nữa bà ấy quên chuyện đó đi là tốt rồi!"
Nói là như thế, nhưng Vô Ưu biết nếu muốn để lão phu nhân không tức giận nữa phỏng chừng cũng không đơn giản như vậy, nếu đơn giản như vậy nàng cũng bất ngờ. Nàng cố gắng ngẩng đầu cười nói: "Ta không để tâm!"
Nghe nói như thế, Thẩm Quân nhìn Vô Ưu một cái, đương nhiên cho rằng nàng chỉ nói vậy thôi. Đối với một người phụ nữ, điều lo lắng nhất là mẹ chồng không thích nàng đi? Sau đó, hai người đi tới vườn hoa chỗ hành lang gấp khúc, Vô Ưu giương mắt nhìn, đầy trong vườn là những đóa hoa nhiều màu sắc, dưới ánh nắng mặt trời rất rực rỡ, vừa rồi đi qua lo lắng nên cũng không nhìn kỹ, bây giờ nhìn lại thực sự rất đẹp, tuy rằng trước đây ở Tiết gia cũng có một vườn hoa nhỏ, nhưng không thể so với vườn hoa lớn này!
"Những đóa hoa nở trong vườn hoa này thật đẹp!" Vô Ưu không nhịn được dừng bước, đứng trên hành lang gấp khúc nhìn một biển hoa cách đó không xa nói.
Nghe nói như thế, Thẩm Quân cũng nhìn theo ánh mắt Vô Ưu nhìn về phía vườn hoa, dưới ánh bình minh này những đóa hoa quả thực rất mỹ lệ, muôn hồng nghìn tía! Đưa mắt nhìn sang Vô Ưu, chỉ thấy nàng cười tươi như hoa, giống như chuyện vừa rồi không gặp được lão phu nhân nàng không để tâm chút nào! Thẩm Quân không nhịn được cau mày hỏi: "Hình như ngươi không để bụng chuyện lão phu nhân bất mãn với ngươi chút nào?"
Nghe nói như thế, Vô Ưu kinh ngạc quay đầu nhìn, thấy Thẩm Quân đang cau mày nhìn mình, nàng không nhịn được nói: "Không có? Ai nói ta không để bụng chứ?"
"Vậy ngươi còn có tâm trạng ở đây thưởng thức hoa cỏ gì đó, nếu là những con dâu khác đã sớm khóc sướt mướt rồi!" Thẩm Quân không nhịn được nói.
Nghe vậy, Vô Ưu lại rất hùng hồn nói: "Lẽ nào để bụng phải khóc sướt mướt sao? Lại nói lão phu nhân không thích ta, ta khóc sướt mướt cũng vô ích mà?"
Nói mấy câu đã làm Thẩm Quân lập tức á khẩu không trả lời được, vì lời Vô Ưu nói quả thật không sai! Nghe nói như thế, Thẩm Quân nhìn chằm chằm Vô Ưu, thực sự không còn lời nào để nói, sau đó xoay người đi về. Thấy hắn đi, Vô Ưu liền đuổi theo sát, một lát sau hai người một trước một sau đi vào viện của mình, lúc này, các nha đầu thấy bọn họ đã về, nhanh chóng thu xếp bày cơm.
Sau đó không lâu, bữa sáng hôm nay đã được bày trên bàn cơm, sữa đậu nành, canh trứng gà, mười hai món ăn mặn, trứng gà, bánh bột mì, bánh táo, quẩy và hai loại bánh ngọt, rất phong phú!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.