Chương 134: Ước ao đố kị
Link Khê
10/09/2018
"Nãi nãi!"
"Mẹ, người sao vậy?" Vô Ưu thấy thế nhanh chóng đặt chén trà trong tay xuống ân cần hỏi.
"Không có... Không có việc gì! Gần đây luôn cảm thấy trong dạ dày khó chịu." Chu thị nhíu mày nói.
"Liệu có ăn phải cái gì tổn thương đến dạ dày rồi hay không?" Vô Ưu ngắm khuôn mặt Chu thị.
"Cũng không có! Vẫn là vài thứ trước đây ăn mà thôi. Không biết tại sao mấy ngày nay vẫn luôn cảm thấy tức ngực, dạ dày cũng ê ẩm khó chịu." Chu thị trả lời.
"Đúng vậy, mấy ngày nay nãi nãi rất dễ bị mệt rã rời, lúc nào cũng miễn cưỡng, nô tỳ vẫn luôn nói cho mời một đại phu đến xem, nhưng mà nãi nãi cứ khăng khăng mình không có việc gì!" Tống mụ ở một bên nói.
Nghe nói như thế, Vô Ưu thắc mắc: “Tại sao nương lại chưa từng nói với ta?"
"Bởi vì nhị tỷ ngài phải xuất giá rồi, có thể nói nãi nãi đã quá bận rộn một hồi, hơn nữa không phải lão nô không nói, là sợ sẽ làm ngài lo lắng, cái này vẫn luôn là quan trọng nhất đó! Có thể ngàn vạn không có cái gì quan trọng bằng chữa bệnh, nhưng cũng không quan trọng bằng việc không để chậm trễ?" Tống mụ cau mày lo lắng nói.
" Liên Kiều, mau cầm mạch chẩm tới!" Vô Ưu nghe được cũng có chút nóng nảy, nhanh chóng phân phó Liên Kiều.
" Vâng." Liên Kiều vội vàng lấy mạch chẩm từ trong hòm thuốc ra. Vô Ưu là một đại phu, hơn nữa vẫn duy trì thói quen như cũ, chính là đi đến đâu sẽ mang hòm thuốc đến đó, hiện tại càng không phải ngoại lệ, bởi vì trong hòm thuốc có rất nhiều dụng cụ là độc nhất vô nhị ở thế giới này, không có chúng nó nàng căn bản không thể hành nghề chữa bệnh!
Chu thị đặt cổ tay của mình lên trên mạch chẩm, Vô Ưu vươn ba ngón tay đè xuống mạch đập của Chu thị, chân mày hơi nhíu, tinh thần đều tập trung vào mạch đập trên ba đầu ngón tay, dần dần, trán Vô Ưu từ hơi nhíu bắt đầu từ từ tản ra, sau đó phút chốc liền hoàn toàn giãn ra, cuối cùng nụ cười đều treo trên gương mặt Vô Ưu!
Thấy Vô Ưu nở nụ cười, Tống mụ ở bên cạnh vội vàng hỏi: "Nhị tỷ, có phải nãi nãi của chúng ta không có bệnh gì hay không? Chỉ là mấy ngày trước bận bịu chuẩn bị hôn sự cho ngài nên mới mệt nhọc?"
"Cũng có nguyên nhân ở phương diện này." Vô Ưu cười nói.
Thấy Vô Ưu rút ngón tay trở về, Chu thị cũng rút cổ tay lại, Liên Kiều liền thu lại mạch chẩm, Chu thị cũng vội vàng nói: "Ta nói không có chuyện gì, Tống mụ còn chuyện bé xé ra to, ta chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được rồi!"
"Người phải nghỉ ngơi một chút, hơn nữa phải nghỉ một khoảng thời gian rất dài!" Vô Ưu nói.
"Một khoảng thời gian rất dài? Phải bao lâu vậy?" Nghe được lời nói của Vô Ưu, Chu thị hỏi có chút nóng nảy.
Vô Ưu suy nghĩ một chút, sau đó trả lời: "Đại khái khoảng mười tháng đi!"
"Lâu như vậy? Chẳng lẽ ta thực sự bị bệnh?" Nghe xong câu nói đó, Chu thị liền nhíu mày.
"Vâng, chính xác mà nói thì coi như là một loại bệnh!" Vô Ưu mỉm cười nói.
Nghe nói như thế, Chu thị và Tống mụ đều khẩn trương lên, miệng nhanh chóng đồng thanh hỏi: "Bệnh gì?"
"Có tin vui!" Vô Ưu cười rồi nói ra hai chữ.
Nghe nói như thế, chẳng những là Chu thị, Tống mụ, ngay cả Liên Kiều ở một bên đều mở to hai mắt nhìn chằm chằm Vô Ưu. Sau một lúc lâu, Chu thị lắp ba lắp bắp hỏi: "Cái...Cái gì? Con nói là bệnh gì?"
"Có tin vui! Mẹ, người mang thai rồi." Vô Ưu trực tiếp nói.
Lần này, nghe Vô Ưu nói rõ ràng, sau khi biết là mình không có nghe lầm, Chu thị ngồi liệt trên ghế, trên mặt là vui sướng không gì sánh nổi lại kinh ngạc không dám tin tưởng, lầu bầu nói: "Mang thai? Ta mang thai rồi? Điều này... Điều này sao có thể chứ?"
Lúc này, Tống mụ ở bên cạnh nhanh chóng hỏi Vô Ưu: "Nhị tỷ, ngài chắc chắn chứ? Sẽ không tính sai đúng không?"
Nghe nói như thế, Vô Ưu cười nói: "Nếu như mang thai cũng có thể tính sai, vậy sau này ta cũng không cần khám bệnh cho người khác rồi!"
Nghe vậy, Tống mụ liền nói lời chúc mừng Chu thị: "Chúc mừng nãi nãi! Đây chính là đại hỉ sự. Thảo nào mấy ngày này nãi nãi dễ bị mệt rã rời, còn hay tức ngực, chúng ta ai cũng không nghĩ đến phương diện này, mấy ngày này, lão nô đúng là mắt mờ rồi, thì ra là có chuyện như vậy!"
Lúc này, Chu thị đã bình tĩnh lại đôi chút, trên mặt vô cùng vui sướng, nhưng lại có chút thẹn thùng nói: "Ta đã từng này tuổi rồi còn mang thai, có làm cho bọn hạ nhân chê cười hay không đây?"
"Cái này có gì đáng cười, mẹ, người đang tuổi trung niên, đừng nói một thai, cho dù sinh hai thai nữa cũng không phải là không thể!" Vô Ưu cười nói. Năm nay Chu thị mới đầu bốn mươi, hơn nữa bảo dưỡng cũng không tệ, thân thể cũng tốt hơn ban đầu rất nhiều, ở cổ đại số người sinh con ở tuổi này không nhiều, nhưng ở hiện đại, nữ cường nhân nữ minh tinh lại nhiều hơn rất nhiều, số người vừa mới kết hôn sinh con ở tuổi này cũng không thiếu!
"Nhị tỷ nói đúng, có cái gì đáng cười chứ? Phải ước ao được như ngài mới đúng! Ai nha, có phải lập tức đi bẩm báo lão thái thái và đại gia hay không đây? Bọn họ nhất định sẽ cười toe toét!" Tống mụ cười nói.
"Khách chắc vẫn chưa đi, ngươi cứ chờ một chút đi!" Chu thị cười nói.
Lúc này, Liên Kiều bỗng nhiên cười nói: "Nãi nãi, nếu như nhị tiểu thư cũng có thể mau chóng mang thai mà nói, nãi nãi và nhị tiểu thư có thể sẽ sinh con cùng lúc! Lại đều là tiểu thiếu gia thì càng tốt."
"Em nói nhảm cái gì đó?" Lời nói của Liên Kiều khiến Vô Ưu đỏ mặt lên. Nghĩ thầm: Mang thai? Nàng và Thẩm Quân như vậy sợ rằng mười năm nữa cũng không thể mang thai. Lại nói cuộc sống của nàng bây giờ còn chưa có an bài tốt, chứ đừng nói tới chuyện muốn có hài tử!
"Như thế nào lại là nói bậy? Ta cảm thấy Liên Kiều nói đúng, con cũng phải nghĩ biện pháp mau chóng mang thai mới đúng!" Chu thị ở một bên nói.
"A? Cái này... Cái này nào có biện pháp tốt? Mang thai là chuyện thuận theo tự nhiên!" Vô Ưu ngượng ngùng nói.
"Con là đại phu, đương nhiên là có loại phương thuốc có thể mau chóng mang thai? Nếu như có thể mang thai lập tức, đồng thời còn có thể một lần liền sinh được nam mà nói, con liền đứng vững ở Thẩm gia rồi! Đừng như mẹ, sinh hai lần đều là bé gái, ở trước mặt hay sau lưng người khác đều không ngóc đầu lên được, cũng khiến cho bà bà và trượng phu lạnh nhạt!" Chu thị lại lấy chính bản thân mình để giáo dục thuyết phục người khác rồi.
Nhưng mà, Vô Ưu lại không cho là như vậy: "Nương, đứng vững gót chân hay không cũng không nhất định cần nhờ sinh nhi tử, phụ nữ tự có năng lực của mình có thể đứng vững gót chân!"
Nghe nói như thế, Chu thị cũng gật đầu, nói: "Nếu có thể giống như hai chị em các con có chút bản lĩnh còn có thể, nhưng mà phụ nữ trong thiên hạ chẳng phải giống nhau sao? Còn lại cũng đều là dựa vào chồng mới có thể đững vững gót chân?"
Lúc này, Tống mụ nói chen vào: " Nhị tỷ, bây giờ có thể nhìn ra đứa bé trong bụng nãi nãi là bé trai hay là bé gái hay không?"
"Cái này xem không quá chuẩn!" Vô Ưu chần chờ một chút nói.
Trong khoa học hiện đại, thai nhi từ ba tháng trở lên mới có thể siêu âm nhìn ra là nam hay là nữ, ở cổ đại, cũng có biện pháp xem, chính là xem mạch đập, thông thường nếu là bé gái hỉ mạch sẽ chậm hơn một chút, của bé trai hẳn là hỉ mạch sẽ nhanh hơn một chút, những điều này Vô Ưu đã đọc qua trong sách Trung y cổ, thực ra vừa rồi Vô Ưu cũng để ý, cảm giác cái thai này của Chu thị chắc là bé trai, nhưng dù sao nàng cũng không kiểm nghiệm qua, phần nắm chắc không phải là rất lớn, lại nói cũng không muốn lỡ như sau này là bé gái sẽ làm cho Chu thị thất vọng quá lớn. Ở hiện đại, nàng hết sức ghét việc giám định giới tính thai nhi, bởi vì có rất nhiều cặp vợ chồng bởi vì muốn có con trai tại thời điểm người phụ nữ mang thai ba, bốn tháng đi làm giám định giới tính, nếu như là bé trai mà nói thì để lại, nếu là bé gái liền phá thai, rất nhiều bé gái còn chưa liếc mắt nhìn thế giới này đã bị cha mẹ ruột của mình bóp chết. Cho nên Vô Ưu vẫn luôn một mực phản đối phân biệt giới tính trẻ sơ sinh, vì vậy nàng cũng không muốn nói cho Chu thị đứa bé trong bụng là nam hay nữ!
Nghe thấy Vô Ưu nói xem không đúng, Tống mụ nóng nảy siết tay nói: "Ai nha! Nếu như cái thai này của nãi nãi sinh ra là tiểu thiếu gia thì tốt rồi, như vậy cái thai trong bụng nãi nãi sẽ là con trai trưởng rồi, cái gì Nghĩa ca đều sẽ phải đứng dịch sang một bên, sau này nhị nãi nãi cũng đừng nghĩ lại trở mình ở trong nhà này! Nhưng nếu như vẫn là tiểu thư mà nói, vậy..." Tống mụ không có nói hết lời.
Lời nói của Tống mụ cũng làm cho Chu thị nhíu mày, đại khái cũng rất hi vọng cái thai này có thể sinh ra một cậu bé? Vô Ưu thấy vậy, mặc dù trong lòng có chút khó chịu, nhưng ngoài miệng vẫn khuyên nhủ: "Mẹ, cho dù là bé trai hay bé gái con và tỷ tỷ nhất định sẽ thích, người cũng không cần phải suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần người và đứa bé trong bụng bình an là tốt rồi! Những thứ khác cũng không cần nghĩ tới, mọi chuyện con và tỷ tỷ sẽ giúp người giải quyết!"
"Ừm" Nghe được lời nói của Vô Ưu, Chu thị cũng coi như là an tâm vỗ tay Vô Ưu, nói: "Mẹ đến cái tuổi này rồi, tất cả khổ cực đều đã trải qua, nói thật tâm tư muốn sinh con cũng không gấp như vậy, nhưng con và tỷ tỷ con bây giờ cũng không ở bên cạnh mẹ, mặc kệ là nam hay nữ đều có thể ở bên cạnh mẹ, nếu không trong lòng thật sự là muộn phiền đó!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu cười nói: "Mẹ có thể nghĩ như vậy thật là tốt nhất!"
Nghe thấy lời nói của hai mẹ con, Tống mụ ở một bên cũng vui vẻ cười, đại khái ở trong lòng của nàng cũng không quá để ý chuyện là nam hay nữ! Liên Kiều ở bên cạnh lại nói thêm một câu: "Nhị tiểu thư, cho dù là tiểu thư hay thiếu gia chúng ta đều thích, nếu để nhị nãi nãi biết nãi nãi của chúng ta lại có thai rồi, nói không chừng còn vô cùng khẩn trương đâu đấy! Nếu như nãi nãi của chúng ta thực sự sinh tiểu thiếu gia, giá trị của nhị nãi nãi và Nghĩa ca liền xuống dốc không phanh rồi!"
"Vậy là sắp có người không ngủ yên giấc!" Tống mụ cười nói.
Tuy nhiên người nói vô tâm, người nghe hữu ý, nghe xong lời nói của Liên Kiều, Vô Ưu nhíu mày lại, cúi đầu suy nghĩ hồi lâu! Thấy dáng vẻ cúi đầu suy tư của Vô Ưu, Tống mụ khẩn trương hỏi: "Nhị tỷ, ngài đang suy nghĩ gì vậy? Có phải nãi nãi có gì không ổn hay không?" Thực ra thì Tống mụ cũng không khác gì mẹ ruột của Chu thị, mấy chục năm qua đều hầu hại bên cạnh nàng, cho nên Tống mụ lo lắng nhất chính là chuyện của nàng!
Thấy đôi mắt lo lắng của Tống mụ, Vô Ưu nhanh chóng trả lời: "Thân thể của mẹ không có chuyện gì, Tống mụ hãy yên tâm! Chẳng qua là ta có một việc tương đối lo lắng."
"Chuyện gì vậy?" Tống mụ hỏi.
Sau đó, ánh mắt Vô Ưu có chút ngưng trọng nói: "Mẹ mới mang thai hai tháng, thai vẫn chưa ổn định. Hơn nữa nếu nhị di nương bọn họ biết mẹ mang thai, với cách làm người còn có cách đối nhân xử thế của bọn họ mà nói đảm bảo nếu không được sẽ làm ra sự tình bất lợi đối với thai nhi trong bụng mẹ, cho nên chúng ta không thể không phòng!"
"Vậy ý của ngài là?" Nghe lời nói của Vô Ưu, Tống mụ ngẫm lại thấy nàng nói rất đúng.
Vô Ưu liếc Liên Kiều ở bên cạnh, cũng may bốn phía không có người khác, sau đó nháy mắt cho Liên Kiều, Liên Kiều hiểu ý liền đi tới cửa, đi ra ngoài nhìn một chút, cũng không có bất kỳ người nào lui tới! Sau đó, Vô Ưu nói: "Chi bằng chuyện mẹ mang thai trước hết đừng để lộ ra, đến lúc mẹ mang thai ba tháng thai đã ổn định rồi lại nói cho người nhà, đến lúc đó phỏng chừng người khác muốn đùa giỡn dùng thủ đoạn gì cũng không quá dễ dàng!"
"Chủ ý này hay, nãi nãi người xem thế nào?" Tống mụ hỏi Chu thị.
Chu thị gật đầu nói: " Ta thấy cũng tốt, không bằng cứ làm như vậy đi!"
"Vậy mẹ người có thể ngàn vạn lần đừng nói lộ ra miệng trước mặt cha hay không!" Vô Ưu dặn dò.
"Cái này là đương nhiên!" Chu thị gật đầu.
"Được rồi, khoảng thời gian hơn một tháng này ngài nhất định phải chú ý nghỉ ngơi, chớ mệt mỏi, tốt nhất là đừng xuất môn đi lại, dù sao tuổi của người không nhỏ, chớ có chuyện rắc rối gì! Được rồi bên cạnh người chỉ có hai người Tống mụ và Bình nhi, Tống mụ và Bình nhi còn phải giúp ngài quản chuyện trong nhà, không bằng con để Liên Kiều ở lại chăm sóc người, như vậy con mới yên tâm!"
"Cái này không cần! Bên cạnh mẹ có Tống mụ và Bình nhi là đủ rồi, với lại lần trước Tống mụ cũng mua người hầu hạ mẹ, hai nha hoàn đó cũng rất ngoan ngoãn lanh lợi, có thể giúp Tống mụ làm không ít chuyện, chỗ của mẹ con hãy yên tâm, chỉ cần chính con ở bên đó ổn thoả là tốt rồi!" Chu thị kiên trì nói.
"Đúng vậy, nhị tỷ, ngài cứ yên tâm đi, nãi nãi ở nơi này còn có ta và Bình nhi!" Tống mụ ở một bên vỗ ngực nói.
Thấy các nàng kiên trì, Vô Ưu đành phải gật đầu nói: "Vậy được rồi! Chẳng qua nếu như có bất kỳ chuyện gì phải ngay lập tức phái người đi Thẩm gia tìm ta, ta cũng sẽ nghĩ biện pháp trở về chẩn mạch chomẹ, nói chung, mọi chuyện không thể có sơ sẩy!" Vô Ưu không yên lòng dặn dò, sau đó Chu thị lại nói rất nhiều lời thân mật không đề cập tới...
Bên này, trong phòng Nghĩa ca là một cảnh lộn xộn.
Nghĩa ca nằm ở trên giường, thỉnh thoảng nôn thốc nôn tháo, thỉnh thoảng ôm đầu hô to đau đầu, Lý thị ngồi hầu hạ bên giường, lúc thì bóp đầu cho hắn, lúc thì đấm lưng cho hắn, vài nha đầu đi đi vào vào vì không chịu nổi thứ Nghĩa ca mang đến, Dung tỷ đứng ở một bên lấy khăn tay lụa che miệng, mùi khó ngửi làm cho cả gian phòng đều thối hoắc cùng với mùi rượu, thật là khiến người ta buồn nôn chết!
"Mẹ, mẹ, đầu đau quá! Trái tim cũng cháy đến hoảng sợ..." Nghĩa ca kêu lung tung, cả khuôn mặt đỏ bừng, tay khó chịu níu lấy chăn.
Lý thị ở một bên đau lòng đến rơi nước mắt, chỉ có thể tận tình khuyên: "Con nhịn thêm một chút, chờ tác dụng của rượu này đi qua thì tốt rồi! Hồng Hạnh, Lục Liễu, hai người tiểu đề tử các ngươi có đi thúc giục nhà bếp hay không? Tại sao vẫn chưa đưa canh giải rượu tới?"
Lục Liễu nghe thấy chủ tử chửi mắng, nhanh chóng trả lời: "Nhị nãi nãi, canh giải rượu đang nấu, lập tức sẽ xong ngay!"
Lý thị mặt nghiêm nghị nói: "Mau thúc giục!" Sau đó, lại quay đầu cười dỗ dành con trai: "Chờ một chút nữa, uống canh giải rượu xong sẽ tốt rồi!"
Dung tỷ đứng ở một bên chứng kiến tình cảnh này, không khỏi bĩu môi nói: "Ngươi cũng thật là, so tinh thần và thể lực với tỷ phu làm cái gì, ỷ vào tửu lượng của chính mình tốt, muốn chuốc say người ta, thật không nghĩ tới trên thế giới này nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, tửu lượng của người ta hơn ngươi không phải chỉ một chút, kết quả thế nào? Tỷ phu vẫn yên lành ngồi ở phòng khách nói chuyện cùng cha, nhưng ngươi lại tốt rồi nằm ở chỗ này như say chết!"
Nghĩa ca tuy là say, thế nhưng nghỉ ngơi một lúc lâu đầu óc coi như là tỉnh táo lại, nghe được em gái nói mình như vậy, hắn không khỏi khí thế bại hoại nói: "Rốt cuộc ta có phải là ca ca ruột thịt của ngươi hay không hả? Thấy ta khó chịu như vậy ngươi liền vui sướng đúng không? Còn luôn miệng kêu tỷ phu, ngươi rất thân với Vô Ưu đó sao?"
Bị Nghĩa ca trực tiếp khiển trách một trận, Dung tỷ rất là không phục nói: "Không phải lúc buổi trưa ngươi cũng luôn miệng kêu một tiếng tỷ phu sao? Ngươi còn nói ta?"
"Ngươi..." Nghĩa ca bị nói xong á khẩu không trả lời được, khuôn mặt đều nghẹn đến đỏ bừng.
Lúc này, Lý thị ở một bên nói: "Dung tỷ, con cũng thật là, sao lại giúp người ngoài như vậy? Nghĩa ca mới là ca ca ruột của con, hai người các con đều là từ trong bụng ta mà ra!"
"Con...Con chẳng phải gọi một câu tỷ phu thôi sao? Mẹ! Lúc đó chẳng phải ngài để cho chúng con gọi sao?" Dung tỷ rất là không phục nói.
Lý thị lại nói rất có lí: "Lúc đó là mẹ đang khách sáo, ai, bây giờ không giống trước kia, phu quân của Vô Ưu đó Thẩm Quân người ta chính là Uy Vũ đại tướng quân, là người ở bên cạnh đương kim hoàng thượng cũng có thể chen mồm vào được, sau này chúng ta còn có việc phải cầu người ta, hiện tại cũng chỉ có thể giả ý nịnh hót một chút! Nghĩa ca con cũng thật là, Hôm nay con chuốc rượu người ta làm cái gì? Nếu như đắc tội người ta đây chẳng phải là uổng phí khổ tâm của mẹ con rồi sao?"
Nghĩa ca cũng là nói: "Mẹ, ngài đừng ngây thơ như vậy! Người trong đại phòng hận chúng ta tận xương, ngài cho rằng bọn họ sẽ giúp chúng ta sao? Không bỏ đá xuống giếng đã là tốt rồi! Hôm nay con chỉ muốn chuốc rượu Thẩm Quân đó mà thôi, không nghĩ tới tửu lượng không bằng người ta!"
Nghe nói như thế, Lý thị lại nhíu mày, nói: "Bọn họ không giúp con, đến lúc đó cha con cũng sẽ nhìn không nổi, dù sao cha con có thể cũng chỉ có một đứa con trai là con mà thôi!"
"Mẹ, con thấy tỷ... Thẩm Quân đó dường như cũng không phải là người khó dây dưa, e rằng hắn có thể giúp chúng ta một chút đó?" Dung tỷ suýt chút nữa nói ra hai chữ tỷ phu, cuống quít sửa lại.
"Ai biết được, nhưng mà hôm nay Vô Ưu đó thực sự là nở mày nở mặt, mẹ thấy Thẩm Quân đó đối với cô ta là nói gì nghe nấy, con không thấy được sao? Ngay cả ly rượu đều không để cô ta uống, tất cả đều bị hắn chặn lại. Hơn nữa hôm nay vừa đến liền làm lễ nửa quỳ với lão thái thái và cha con, còn ở trước mặt cả nhà chúng ta một chút cái giá của đại tướng quân cũng không có, ngay cả lễ lại mặt hôm nay ai ai cũng có phần, hơn nữa đều là đồ không mua được trên thị trường, có thể thấy Vô Ưu đó rất được Thẩm Quân sủng ái, chắc thời gian sau này của chúng ta càng khó chịu hơn rồi. Con ma bệnh đó chẳng những có nữ nhi trong cung làm chỗ dựa cho nàng, hiện tại lại có một nữ nhi làm đại tướng quân phu nhân cho nàng giữ thể diện, ai, thực sự là khiến ta đi xuống như đã chết! Dung tỷ, sau này mẹ khả năng liền trông cậy vào con cũng có thể gả vào nhà tốt, cũng kiếm về một chút mặt mũi trở về cho mẹ, đến lúc đó cũng giúp anh trai con một chút, chúng ta cũng nở mày nở mặt!" Sau khi nói đến đây, đôi mắt Lý thị tràn đầy đố kỵ và bất mãn.
Dung tỷ sau đó nói: "Mẹ, ngài yên tâm, con gái tuyệt đối sẽ không để ngài thất vọng!"
Thế nhưng, Nghĩa ca ở một bên xì mũi coi thường nói: "Hừ, chỉ bằng nàng? Nàng ngay cả mặt của một quý công tử cũng không thấy, làm sao gả vào nhà tốt? Ta vẫn chờ thơm lây nàng? Coi như hết, hãy để cho nàng chờ người anh trai này hứa cho nàng nhà tốt mà thôi!"
Nghe nói như thế, Dung tỷ không hài lòng, kêu lên: "Ngươi không dậy nổi như vậy làm cái gì? Làm sao ngươi biết ta không thể gả vào nhà tốt? Ta còn để cho ngươi hứa ta cho người ta? Ngươi xem một chút ngươi bây giờ? Cả ngày làm chuyện xấu, ngươi thi cử nhân còn không biết đến năm nào mới thi được đâu!"
Sau đó, hai anh em liền ầm ĩ rùm beng, Lý thị ở một bên không thể làm gì khác hơn là khuyên: "Các con làm cái gì vậy? Mẹ còn chưa có chết đâu! Hiện tại liền rùm beng ầm ĩ? Phải biết rằng các con mới là người thân, sau này đều là cánh tay của nhau, người một nhà cũng khinh thường nhau như vậy, còn muốn người khác để mắt các con sao?"
"Hừ!"
"Hừ!" Sau đó, Nghĩa ca và Dung tỷ đều tức giận quay lưng đi, không ai để ý ai!
Thấy thế, Lý thị đẩy Dung tỷ một cái nói: "Được rồi, con về phòng nghỉ ngơi trước đi, mẹ ở đây trông ca ca con là được!"
"Vâng" hừ lạnh một tiếng, Dung tỷ liền rời đi.
Dung tỷ đi rồi, Nghĩa ca oán trách Lý thị: "Ngài xem nàng đi, đều là bị ngài chiều thành quen!"
"Mẹ đâu chỉ nuông chiều nàng? Lẽ nào không nuông chiều con sao? Đều làm hư cả hai con rồi! Ai, cái mạng này của ta làm sao khổ như vậy chứ?" Lý thị than thở nói.
Lúc này, Hồng Hạnh bưng một cái khay lên, trong khay có một chén canh vẫn còn bốc hơi nóng. Đi tới trước giường, nói: "Nhị nãi nãi, canh giải rượu tới rồi!"
Mắng chửi qua đi, Lý thị vẫn không nỡ con trai không gì sánh được như cũ, vội vàng bưng canh giải rượu từ trong khay đến, cười nói: "Được rồi, mau uống canh giải rượu đi!"
"Không muốn uống đâu!" Nghĩa ca la hét.
"Con ngoan! Mau mau uống, nếu không con biết rồi đó sẽ khó chịu!" Lý thị vừa dỗ vừa khuyên, đến khi Nghĩa ca uống canh giải rượu mới thôi.
Dung tỷ về đến trong phòng, rầu rĩ ngồi bên giường tức giận. Lời nói của Nghĩa ca lúc nãy nàng cũng không quá để ý, giống như Lý thị nói rốt cuộc hai người là anh em cùng một mẹ, nàng cũng không để trong lòng. Chỉ là làm cho trong lòng nàng để ý nhất chính là sự nở mày nở mặt trong lần trở về này của Vô Ưu, hôm nay Vô Ưu trở về mặc một thân hồng nhạt mang giày vải bồi đế châu quang, chất liệu và chế tác đều không phải là bộ dáng ở thời điểm trước đây ở nhà, hơn nữa búi tóc trên đầu chải cẩn thận tỉ mỉ, đeo một bộ trâm cài tóc bằng vàng nạm bảo thạch đỏ rực, vì là cô dâu mới, bên tóc mai còn đeo một đóa hoa xếp đỏ sậm khảm nạm trân châu, người cũng đẹp hơn rất nhiều, nhất là vị phu quân Thẩm Quân bên người, chẳng những địa vị hiển hách, tướng mạo anh tuấn, lại còn quan tâm chăm sóc Vô Ưu, tuy là không hay nói cười, trên mặt lạnh lùng, nhưng đối với Vô Ưu lại mềm giọng ôn hòa, ngay cả người ngựa lúc hôm nay quay về cũng rất là khiến người ta hâm mộ và ghen ghét, vài con ngựa cao to dưới sự hướng dẫn của Thẩm Quân mở đường, phía sau bốn chiếc xe ngựa thật to, rất nhiều bà tử nha đầu theo sau, ngay cả lễ gặp mặt cũng có thể diện như vậy. Ngẫm lại đời này mình phỏng chừng cũng rất khó vượt qua nàng, trước đây thật ra nàng rất tự phụ về dung mạo của mình, ngẫm lại dung mạo của mình diễm lệ, thi cầm thư họa vũ mọi thứ đều có thể, thế nào cuối cùng cũng phải gả tốt hơn Vô Ưu, tuy rằng nàng là đích nữ, nàng chỉ là một thứ nữ, nhưng bây giờ cũng là tâm ý khó bằng nhau rồi, dường như bị nàng đè nặng khắp nơi, quả thực đè nặng đến mức nàng không thở nổi!
mạch chẩm: cái gối để đặt cổ tay lên khi chẩn mạch.
"Mẹ, người sao vậy?" Vô Ưu thấy thế nhanh chóng đặt chén trà trong tay xuống ân cần hỏi.
"Không có... Không có việc gì! Gần đây luôn cảm thấy trong dạ dày khó chịu." Chu thị nhíu mày nói.
"Liệu có ăn phải cái gì tổn thương đến dạ dày rồi hay không?" Vô Ưu ngắm khuôn mặt Chu thị.
"Cũng không có! Vẫn là vài thứ trước đây ăn mà thôi. Không biết tại sao mấy ngày nay vẫn luôn cảm thấy tức ngực, dạ dày cũng ê ẩm khó chịu." Chu thị trả lời.
"Đúng vậy, mấy ngày nay nãi nãi rất dễ bị mệt rã rời, lúc nào cũng miễn cưỡng, nô tỳ vẫn luôn nói cho mời một đại phu đến xem, nhưng mà nãi nãi cứ khăng khăng mình không có việc gì!" Tống mụ ở một bên nói.
Nghe nói như thế, Vô Ưu thắc mắc: “Tại sao nương lại chưa từng nói với ta?"
"Bởi vì nhị tỷ ngài phải xuất giá rồi, có thể nói nãi nãi đã quá bận rộn một hồi, hơn nữa không phải lão nô không nói, là sợ sẽ làm ngài lo lắng, cái này vẫn luôn là quan trọng nhất đó! Có thể ngàn vạn không có cái gì quan trọng bằng chữa bệnh, nhưng cũng không quan trọng bằng việc không để chậm trễ?" Tống mụ cau mày lo lắng nói.
" Liên Kiều, mau cầm mạch chẩm tới!" Vô Ưu nghe được cũng có chút nóng nảy, nhanh chóng phân phó Liên Kiều.
" Vâng." Liên Kiều vội vàng lấy mạch chẩm từ trong hòm thuốc ra. Vô Ưu là một đại phu, hơn nữa vẫn duy trì thói quen như cũ, chính là đi đến đâu sẽ mang hòm thuốc đến đó, hiện tại càng không phải ngoại lệ, bởi vì trong hòm thuốc có rất nhiều dụng cụ là độc nhất vô nhị ở thế giới này, không có chúng nó nàng căn bản không thể hành nghề chữa bệnh!
Chu thị đặt cổ tay của mình lên trên mạch chẩm, Vô Ưu vươn ba ngón tay đè xuống mạch đập của Chu thị, chân mày hơi nhíu, tinh thần đều tập trung vào mạch đập trên ba đầu ngón tay, dần dần, trán Vô Ưu từ hơi nhíu bắt đầu từ từ tản ra, sau đó phút chốc liền hoàn toàn giãn ra, cuối cùng nụ cười đều treo trên gương mặt Vô Ưu!
Thấy Vô Ưu nở nụ cười, Tống mụ ở bên cạnh vội vàng hỏi: "Nhị tỷ, có phải nãi nãi của chúng ta không có bệnh gì hay không? Chỉ là mấy ngày trước bận bịu chuẩn bị hôn sự cho ngài nên mới mệt nhọc?"
"Cũng có nguyên nhân ở phương diện này." Vô Ưu cười nói.
Thấy Vô Ưu rút ngón tay trở về, Chu thị cũng rút cổ tay lại, Liên Kiều liền thu lại mạch chẩm, Chu thị cũng vội vàng nói: "Ta nói không có chuyện gì, Tống mụ còn chuyện bé xé ra to, ta chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được rồi!"
"Người phải nghỉ ngơi một chút, hơn nữa phải nghỉ một khoảng thời gian rất dài!" Vô Ưu nói.
"Một khoảng thời gian rất dài? Phải bao lâu vậy?" Nghe được lời nói của Vô Ưu, Chu thị hỏi có chút nóng nảy.
Vô Ưu suy nghĩ một chút, sau đó trả lời: "Đại khái khoảng mười tháng đi!"
"Lâu như vậy? Chẳng lẽ ta thực sự bị bệnh?" Nghe xong câu nói đó, Chu thị liền nhíu mày.
"Vâng, chính xác mà nói thì coi như là một loại bệnh!" Vô Ưu mỉm cười nói.
Nghe nói như thế, Chu thị và Tống mụ đều khẩn trương lên, miệng nhanh chóng đồng thanh hỏi: "Bệnh gì?"
"Có tin vui!" Vô Ưu cười rồi nói ra hai chữ.
Nghe nói như thế, chẳng những là Chu thị, Tống mụ, ngay cả Liên Kiều ở một bên đều mở to hai mắt nhìn chằm chằm Vô Ưu. Sau một lúc lâu, Chu thị lắp ba lắp bắp hỏi: "Cái...Cái gì? Con nói là bệnh gì?"
"Có tin vui! Mẹ, người mang thai rồi." Vô Ưu trực tiếp nói.
Lần này, nghe Vô Ưu nói rõ ràng, sau khi biết là mình không có nghe lầm, Chu thị ngồi liệt trên ghế, trên mặt là vui sướng không gì sánh nổi lại kinh ngạc không dám tin tưởng, lầu bầu nói: "Mang thai? Ta mang thai rồi? Điều này... Điều này sao có thể chứ?"
Lúc này, Tống mụ ở bên cạnh nhanh chóng hỏi Vô Ưu: "Nhị tỷ, ngài chắc chắn chứ? Sẽ không tính sai đúng không?"
Nghe nói như thế, Vô Ưu cười nói: "Nếu như mang thai cũng có thể tính sai, vậy sau này ta cũng không cần khám bệnh cho người khác rồi!"
Nghe vậy, Tống mụ liền nói lời chúc mừng Chu thị: "Chúc mừng nãi nãi! Đây chính là đại hỉ sự. Thảo nào mấy ngày này nãi nãi dễ bị mệt rã rời, còn hay tức ngực, chúng ta ai cũng không nghĩ đến phương diện này, mấy ngày này, lão nô đúng là mắt mờ rồi, thì ra là có chuyện như vậy!"
Lúc này, Chu thị đã bình tĩnh lại đôi chút, trên mặt vô cùng vui sướng, nhưng lại có chút thẹn thùng nói: "Ta đã từng này tuổi rồi còn mang thai, có làm cho bọn hạ nhân chê cười hay không đây?"
"Cái này có gì đáng cười, mẹ, người đang tuổi trung niên, đừng nói một thai, cho dù sinh hai thai nữa cũng không phải là không thể!" Vô Ưu cười nói. Năm nay Chu thị mới đầu bốn mươi, hơn nữa bảo dưỡng cũng không tệ, thân thể cũng tốt hơn ban đầu rất nhiều, ở cổ đại số người sinh con ở tuổi này không nhiều, nhưng ở hiện đại, nữ cường nhân nữ minh tinh lại nhiều hơn rất nhiều, số người vừa mới kết hôn sinh con ở tuổi này cũng không thiếu!
"Nhị tỷ nói đúng, có cái gì đáng cười chứ? Phải ước ao được như ngài mới đúng! Ai nha, có phải lập tức đi bẩm báo lão thái thái và đại gia hay không đây? Bọn họ nhất định sẽ cười toe toét!" Tống mụ cười nói.
"Khách chắc vẫn chưa đi, ngươi cứ chờ một chút đi!" Chu thị cười nói.
Lúc này, Liên Kiều bỗng nhiên cười nói: "Nãi nãi, nếu như nhị tiểu thư cũng có thể mau chóng mang thai mà nói, nãi nãi và nhị tiểu thư có thể sẽ sinh con cùng lúc! Lại đều là tiểu thiếu gia thì càng tốt."
"Em nói nhảm cái gì đó?" Lời nói của Liên Kiều khiến Vô Ưu đỏ mặt lên. Nghĩ thầm: Mang thai? Nàng và Thẩm Quân như vậy sợ rằng mười năm nữa cũng không thể mang thai. Lại nói cuộc sống của nàng bây giờ còn chưa có an bài tốt, chứ đừng nói tới chuyện muốn có hài tử!
"Như thế nào lại là nói bậy? Ta cảm thấy Liên Kiều nói đúng, con cũng phải nghĩ biện pháp mau chóng mang thai mới đúng!" Chu thị ở một bên nói.
"A? Cái này... Cái này nào có biện pháp tốt? Mang thai là chuyện thuận theo tự nhiên!" Vô Ưu ngượng ngùng nói.
"Con là đại phu, đương nhiên là có loại phương thuốc có thể mau chóng mang thai? Nếu như có thể mang thai lập tức, đồng thời còn có thể một lần liền sinh được nam mà nói, con liền đứng vững ở Thẩm gia rồi! Đừng như mẹ, sinh hai lần đều là bé gái, ở trước mặt hay sau lưng người khác đều không ngóc đầu lên được, cũng khiến cho bà bà và trượng phu lạnh nhạt!" Chu thị lại lấy chính bản thân mình để giáo dục thuyết phục người khác rồi.
Nhưng mà, Vô Ưu lại không cho là như vậy: "Nương, đứng vững gót chân hay không cũng không nhất định cần nhờ sinh nhi tử, phụ nữ tự có năng lực của mình có thể đứng vững gót chân!"
Nghe nói như thế, Chu thị cũng gật đầu, nói: "Nếu có thể giống như hai chị em các con có chút bản lĩnh còn có thể, nhưng mà phụ nữ trong thiên hạ chẳng phải giống nhau sao? Còn lại cũng đều là dựa vào chồng mới có thể đững vững gót chân?"
Lúc này, Tống mụ nói chen vào: " Nhị tỷ, bây giờ có thể nhìn ra đứa bé trong bụng nãi nãi là bé trai hay là bé gái hay không?"
"Cái này xem không quá chuẩn!" Vô Ưu chần chờ một chút nói.
Trong khoa học hiện đại, thai nhi từ ba tháng trở lên mới có thể siêu âm nhìn ra là nam hay là nữ, ở cổ đại, cũng có biện pháp xem, chính là xem mạch đập, thông thường nếu là bé gái hỉ mạch sẽ chậm hơn một chút, của bé trai hẳn là hỉ mạch sẽ nhanh hơn một chút, những điều này Vô Ưu đã đọc qua trong sách Trung y cổ, thực ra vừa rồi Vô Ưu cũng để ý, cảm giác cái thai này của Chu thị chắc là bé trai, nhưng dù sao nàng cũng không kiểm nghiệm qua, phần nắm chắc không phải là rất lớn, lại nói cũng không muốn lỡ như sau này là bé gái sẽ làm cho Chu thị thất vọng quá lớn. Ở hiện đại, nàng hết sức ghét việc giám định giới tính thai nhi, bởi vì có rất nhiều cặp vợ chồng bởi vì muốn có con trai tại thời điểm người phụ nữ mang thai ba, bốn tháng đi làm giám định giới tính, nếu như là bé trai mà nói thì để lại, nếu là bé gái liền phá thai, rất nhiều bé gái còn chưa liếc mắt nhìn thế giới này đã bị cha mẹ ruột của mình bóp chết. Cho nên Vô Ưu vẫn luôn một mực phản đối phân biệt giới tính trẻ sơ sinh, vì vậy nàng cũng không muốn nói cho Chu thị đứa bé trong bụng là nam hay nữ!
Nghe thấy Vô Ưu nói xem không đúng, Tống mụ nóng nảy siết tay nói: "Ai nha! Nếu như cái thai này của nãi nãi sinh ra là tiểu thiếu gia thì tốt rồi, như vậy cái thai trong bụng nãi nãi sẽ là con trai trưởng rồi, cái gì Nghĩa ca đều sẽ phải đứng dịch sang một bên, sau này nhị nãi nãi cũng đừng nghĩ lại trở mình ở trong nhà này! Nhưng nếu như vẫn là tiểu thư mà nói, vậy..." Tống mụ không có nói hết lời.
Lời nói của Tống mụ cũng làm cho Chu thị nhíu mày, đại khái cũng rất hi vọng cái thai này có thể sinh ra một cậu bé? Vô Ưu thấy vậy, mặc dù trong lòng có chút khó chịu, nhưng ngoài miệng vẫn khuyên nhủ: "Mẹ, cho dù là bé trai hay bé gái con và tỷ tỷ nhất định sẽ thích, người cũng không cần phải suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần người và đứa bé trong bụng bình an là tốt rồi! Những thứ khác cũng không cần nghĩ tới, mọi chuyện con và tỷ tỷ sẽ giúp người giải quyết!"
"Ừm" Nghe được lời nói của Vô Ưu, Chu thị cũng coi như là an tâm vỗ tay Vô Ưu, nói: "Mẹ đến cái tuổi này rồi, tất cả khổ cực đều đã trải qua, nói thật tâm tư muốn sinh con cũng không gấp như vậy, nhưng con và tỷ tỷ con bây giờ cũng không ở bên cạnh mẹ, mặc kệ là nam hay nữ đều có thể ở bên cạnh mẹ, nếu không trong lòng thật sự là muộn phiền đó!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu cười nói: "Mẹ có thể nghĩ như vậy thật là tốt nhất!"
Nghe thấy lời nói của hai mẹ con, Tống mụ ở một bên cũng vui vẻ cười, đại khái ở trong lòng của nàng cũng không quá để ý chuyện là nam hay nữ! Liên Kiều ở bên cạnh lại nói thêm một câu: "Nhị tiểu thư, cho dù là tiểu thư hay thiếu gia chúng ta đều thích, nếu để nhị nãi nãi biết nãi nãi của chúng ta lại có thai rồi, nói không chừng còn vô cùng khẩn trương đâu đấy! Nếu như nãi nãi của chúng ta thực sự sinh tiểu thiếu gia, giá trị của nhị nãi nãi và Nghĩa ca liền xuống dốc không phanh rồi!"
"Vậy là sắp có người không ngủ yên giấc!" Tống mụ cười nói.
Tuy nhiên người nói vô tâm, người nghe hữu ý, nghe xong lời nói của Liên Kiều, Vô Ưu nhíu mày lại, cúi đầu suy nghĩ hồi lâu! Thấy dáng vẻ cúi đầu suy tư của Vô Ưu, Tống mụ khẩn trương hỏi: "Nhị tỷ, ngài đang suy nghĩ gì vậy? Có phải nãi nãi có gì không ổn hay không?" Thực ra thì Tống mụ cũng không khác gì mẹ ruột của Chu thị, mấy chục năm qua đều hầu hại bên cạnh nàng, cho nên Tống mụ lo lắng nhất chính là chuyện của nàng!
Thấy đôi mắt lo lắng của Tống mụ, Vô Ưu nhanh chóng trả lời: "Thân thể của mẹ không có chuyện gì, Tống mụ hãy yên tâm! Chẳng qua là ta có một việc tương đối lo lắng."
"Chuyện gì vậy?" Tống mụ hỏi.
Sau đó, ánh mắt Vô Ưu có chút ngưng trọng nói: "Mẹ mới mang thai hai tháng, thai vẫn chưa ổn định. Hơn nữa nếu nhị di nương bọn họ biết mẹ mang thai, với cách làm người còn có cách đối nhân xử thế của bọn họ mà nói đảm bảo nếu không được sẽ làm ra sự tình bất lợi đối với thai nhi trong bụng mẹ, cho nên chúng ta không thể không phòng!"
"Vậy ý của ngài là?" Nghe lời nói của Vô Ưu, Tống mụ ngẫm lại thấy nàng nói rất đúng.
Vô Ưu liếc Liên Kiều ở bên cạnh, cũng may bốn phía không có người khác, sau đó nháy mắt cho Liên Kiều, Liên Kiều hiểu ý liền đi tới cửa, đi ra ngoài nhìn một chút, cũng không có bất kỳ người nào lui tới! Sau đó, Vô Ưu nói: "Chi bằng chuyện mẹ mang thai trước hết đừng để lộ ra, đến lúc mẹ mang thai ba tháng thai đã ổn định rồi lại nói cho người nhà, đến lúc đó phỏng chừng người khác muốn đùa giỡn dùng thủ đoạn gì cũng không quá dễ dàng!"
"Chủ ý này hay, nãi nãi người xem thế nào?" Tống mụ hỏi Chu thị.
Chu thị gật đầu nói: " Ta thấy cũng tốt, không bằng cứ làm như vậy đi!"
"Vậy mẹ người có thể ngàn vạn lần đừng nói lộ ra miệng trước mặt cha hay không!" Vô Ưu dặn dò.
"Cái này là đương nhiên!" Chu thị gật đầu.
"Được rồi, khoảng thời gian hơn một tháng này ngài nhất định phải chú ý nghỉ ngơi, chớ mệt mỏi, tốt nhất là đừng xuất môn đi lại, dù sao tuổi của người không nhỏ, chớ có chuyện rắc rối gì! Được rồi bên cạnh người chỉ có hai người Tống mụ và Bình nhi, Tống mụ và Bình nhi còn phải giúp ngài quản chuyện trong nhà, không bằng con để Liên Kiều ở lại chăm sóc người, như vậy con mới yên tâm!"
"Cái này không cần! Bên cạnh mẹ có Tống mụ và Bình nhi là đủ rồi, với lại lần trước Tống mụ cũng mua người hầu hạ mẹ, hai nha hoàn đó cũng rất ngoan ngoãn lanh lợi, có thể giúp Tống mụ làm không ít chuyện, chỗ của mẹ con hãy yên tâm, chỉ cần chính con ở bên đó ổn thoả là tốt rồi!" Chu thị kiên trì nói.
"Đúng vậy, nhị tỷ, ngài cứ yên tâm đi, nãi nãi ở nơi này còn có ta và Bình nhi!" Tống mụ ở một bên vỗ ngực nói.
Thấy các nàng kiên trì, Vô Ưu đành phải gật đầu nói: "Vậy được rồi! Chẳng qua nếu như có bất kỳ chuyện gì phải ngay lập tức phái người đi Thẩm gia tìm ta, ta cũng sẽ nghĩ biện pháp trở về chẩn mạch chomẹ, nói chung, mọi chuyện không thể có sơ sẩy!" Vô Ưu không yên lòng dặn dò, sau đó Chu thị lại nói rất nhiều lời thân mật không đề cập tới...
Bên này, trong phòng Nghĩa ca là một cảnh lộn xộn.
Nghĩa ca nằm ở trên giường, thỉnh thoảng nôn thốc nôn tháo, thỉnh thoảng ôm đầu hô to đau đầu, Lý thị ngồi hầu hạ bên giường, lúc thì bóp đầu cho hắn, lúc thì đấm lưng cho hắn, vài nha đầu đi đi vào vào vì không chịu nổi thứ Nghĩa ca mang đến, Dung tỷ đứng ở một bên lấy khăn tay lụa che miệng, mùi khó ngửi làm cho cả gian phòng đều thối hoắc cùng với mùi rượu, thật là khiến người ta buồn nôn chết!
"Mẹ, mẹ, đầu đau quá! Trái tim cũng cháy đến hoảng sợ..." Nghĩa ca kêu lung tung, cả khuôn mặt đỏ bừng, tay khó chịu níu lấy chăn.
Lý thị ở một bên đau lòng đến rơi nước mắt, chỉ có thể tận tình khuyên: "Con nhịn thêm một chút, chờ tác dụng của rượu này đi qua thì tốt rồi! Hồng Hạnh, Lục Liễu, hai người tiểu đề tử các ngươi có đi thúc giục nhà bếp hay không? Tại sao vẫn chưa đưa canh giải rượu tới?"
Lục Liễu nghe thấy chủ tử chửi mắng, nhanh chóng trả lời: "Nhị nãi nãi, canh giải rượu đang nấu, lập tức sẽ xong ngay!"
Lý thị mặt nghiêm nghị nói: "Mau thúc giục!" Sau đó, lại quay đầu cười dỗ dành con trai: "Chờ một chút nữa, uống canh giải rượu xong sẽ tốt rồi!"
Dung tỷ đứng ở một bên chứng kiến tình cảnh này, không khỏi bĩu môi nói: "Ngươi cũng thật là, so tinh thần và thể lực với tỷ phu làm cái gì, ỷ vào tửu lượng của chính mình tốt, muốn chuốc say người ta, thật không nghĩ tới trên thế giới này nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, tửu lượng của người ta hơn ngươi không phải chỉ một chút, kết quả thế nào? Tỷ phu vẫn yên lành ngồi ở phòng khách nói chuyện cùng cha, nhưng ngươi lại tốt rồi nằm ở chỗ này như say chết!"
Nghĩa ca tuy là say, thế nhưng nghỉ ngơi một lúc lâu đầu óc coi như là tỉnh táo lại, nghe được em gái nói mình như vậy, hắn không khỏi khí thế bại hoại nói: "Rốt cuộc ta có phải là ca ca ruột thịt của ngươi hay không hả? Thấy ta khó chịu như vậy ngươi liền vui sướng đúng không? Còn luôn miệng kêu tỷ phu, ngươi rất thân với Vô Ưu đó sao?"
Bị Nghĩa ca trực tiếp khiển trách một trận, Dung tỷ rất là không phục nói: "Không phải lúc buổi trưa ngươi cũng luôn miệng kêu một tiếng tỷ phu sao? Ngươi còn nói ta?"
"Ngươi..." Nghĩa ca bị nói xong á khẩu không trả lời được, khuôn mặt đều nghẹn đến đỏ bừng.
Lúc này, Lý thị ở một bên nói: "Dung tỷ, con cũng thật là, sao lại giúp người ngoài như vậy? Nghĩa ca mới là ca ca ruột của con, hai người các con đều là từ trong bụng ta mà ra!"
"Con...Con chẳng phải gọi một câu tỷ phu thôi sao? Mẹ! Lúc đó chẳng phải ngài để cho chúng con gọi sao?" Dung tỷ rất là không phục nói.
Lý thị lại nói rất có lí: "Lúc đó là mẹ đang khách sáo, ai, bây giờ không giống trước kia, phu quân của Vô Ưu đó Thẩm Quân người ta chính là Uy Vũ đại tướng quân, là người ở bên cạnh đương kim hoàng thượng cũng có thể chen mồm vào được, sau này chúng ta còn có việc phải cầu người ta, hiện tại cũng chỉ có thể giả ý nịnh hót một chút! Nghĩa ca con cũng thật là, Hôm nay con chuốc rượu người ta làm cái gì? Nếu như đắc tội người ta đây chẳng phải là uổng phí khổ tâm của mẹ con rồi sao?"
Nghĩa ca cũng là nói: "Mẹ, ngài đừng ngây thơ như vậy! Người trong đại phòng hận chúng ta tận xương, ngài cho rằng bọn họ sẽ giúp chúng ta sao? Không bỏ đá xuống giếng đã là tốt rồi! Hôm nay con chỉ muốn chuốc rượu Thẩm Quân đó mà thôi, không nghĩ tới tửu lượng không bằng người ta!"
Nghe nói như thế, Lý thị lại nhíu mày, nói: "Bọn họ không giúp con, đến lúc đó cha con cũng sẽ nhìn không nổi, dù sao cha con có thể cũng chỉ có một đứa con trai là con mà thôi!"
"Mẹ, con thấy tỷ... Thẩm Quân đó dường như cũng không phải là người khó dây dưa, e rằng hắn có thể giúp chúng ta một chút đó?" Dung tỷ suýt chút nữa nói ra hai chữ tỷ phu, cuống quít sửa lại.
"Ai biết được, nhưng mà hôm nay Vô Ưu đó thực sự là nở mày nở mặt, mẹ thấy Thẩm Quân đó đối với cô ta là nói gì nghe nấy, con không thấy được sao? Ngay cả ly rượu đều không để cô ta uống, tất cả đều bị hắn chặn lại. Hơn nữa hôm nay vừa đến liền làm lễ nửa quỳ với lão thái thái và cha con, còn ở trước mặt cả nhà chúng ta một chút cái giá của đại tướng quân cũng không có, ngay cả lễ lại mặt hôm nay ai ai cũng có phần, hơn nữa đều là đồ không mua được trên thị trường, có thể thấy Vô Ưu đó rất được Thẩm Quân sủng ái, chắc thời gian sau này của chúng ta càng khó chịu hơn rồi. Con ma bệnh đó chẳng những có nữ nhi trong cung làm chỗ dựa cho nàng, hiện tại lại có một nữ nhi làm đại tướng quân phu nhân cho nàng giữ thể diện, ai, thực sự là khiến ta đi xuống như đã chết! Dung tỷ, sau này mẹ khả năng liền trông cậy vào con cũng có thể gả vào nhà tốt, cũng kiếm về một chút mặt mũi trở về cho mẹ, đến lúc đó cũng giúp anh trai con một chút, chúng ta cũng nở mày nở mặt!" Sau khi nói đến đây, đôi mắt Lý thị tràn đầy đố kỵ và bất mãn.
Dung tỷ sau đó nói: "Mẹ, ngài yên tâm, con gái tuyệt đối sẽ không để ngài thất vọng!"
Thế nhưng, Nghĩa ca ở một bên xì mũi coi thường nói: "Hừ, chỉ bằng nàng? Nàng ngay cả mặt của một quý công tử cũng không thấy, làm sao gả vào nhà tốt? Ta vẫn chờ thơm lây nàng? Coi như hết, hãy để cho nàng chờ người anh trai này hứa cho nàng nhà tốt mà thôi!"
Nghe nói như thế, Dung tỷ không hài lòng, kêu lên: "Ngươi không dậy nổi như vậy làm cái gì? Làm sao ngươi biết ta không thể gả vào nhà tốt? Ta còn để cho ngươi hứa ta cho người ta? Ngươi xem một chút ngươi bây giờ? Cả ngày làm chuyện xấu, ngươi thi cử nhân còn không biết đến năm nào mới thi được đâu!"
Sau đó, hai anh em liền ầm ĩ rùm beng, Lý thị ở một bên không thể làm gì khác hơn là khuyên: "Các con làm cái gì vậy? Mẹ còn chưa có chết đâu! Hiện tại liền rùm beng ầm ĩ? Phải biết rằng các con mới là người thân, sau này đều là cánh tay của nhau, người một nhà cũng khinh thường nhau như vậy, còn muốn người khác để mắt các con sao?"
"Hừ!"
"Hừ!" Sau đó, Nghĩa ca và Dung tỷ đều tức giận quay lưng đi, không ai để ý ai!
Thấy thế, Lý thị đẩy Dung tỷ một cái nói: "Được rồi, con về phòng nghỉ ngơi trước đi, mẹ ở đây trông ca ca con là được!"
"Vâng" hừ lạnh một tiếng, Dung tỷ liền rời đi.
Dung tỷ đi rồi, Nghĩa ca oán trách Lý thị: "Ngài xem nàng đi, đều là bị ngài chiều thành quen!"
"Mẹ đâu chỉ nuông chiều nàng? Lẽ nào không nuông chiều con sao? Đều làm hư cả hai con rồi! Ai, cái mạng này của ta làm sao khổ như vậy chứ?" Lý thị than thở nói.
Lúc này, Hồng Hạnh bưng một cái khay lên, trong khay có một chén canh vẫn còn bốc hơi nóng. Đi tới trước giường, nói: "Nhị nãi nãi, canh giải rượu tới rồi!"
Mắng chửi qua đi, Lý thị vẫn không nỡ con trai không gì sánh được như cũ, vội vàng bưng canh giải rượu từ trong khay đến, cười nói: "Được rồi, mau uống canh giải rượu đi!"
"Không muốn uống đâu!" Nghĩa ca la hét.
"Con ngoan! Mau mau uống, nếu không con biết rồi đó sẽ khó chịu!" Lý thị vừa dỗ vừa khuyên, đến khi Nghĩa ca uống canh giải rượu mới thôi.
Dung tỷ về đến trong phòng, rầu rĩ ngồi bên giường tức giận. Lời nói của Nghĩa ca lúc nãy nàng cũng không quá để ý, giống như Lý thị nói rốt cuộc hai người là anh em cùng một mẹ, nàng cũng không để trong lòng. Chỉ là làm cho trong lòng nàng để ý nhất chính là sự nở mày nở mặt trong lần trở về này của Vô Ưu, hôm nay Vô Ưu trở về mặc một thân hồng nhạt mang giày vải bồi đế châu quang, chất liệu và chế tác đều không phải là bộ dáng ở thời điểm trước đây ở nhà, hơn nữa búi tóc trên đầu chải cẩn thận tỉ mỉ, đeo một bộ trâm cài tóc bằng vàng nạm bảo thạch đỏ rực, vì là cô dâu mới, bên tóc mai còn đeo một đóa hoa xếp đỏ sậm khảm nạm trân châu, người cũng đẹp hơn rất nhiều, nhất là vị phu quân Thẩm Quân bên người, chẳng những địa vị hiển hách, tướng mạo anh tuấn, lại còn quan tâm chăm sóc Vô Ưu, tuy là không hay nói cười, trên mặt lạnh lùng, nhưng đối với Vô Ưu lại mềm giọng ôn hòa, ngay cả người ngựa lúc hôm nay quay về cũng rất là khiến người ta hâm mộ và ghen ghét, vài con ngựa cao to dưới sự hướng dẫn của Thẩm Quân mở đường, phía sau bốn chiếc xe ngựa thật to, rất nhiều bà tử nha đầu theo sau, ngay cả lễ gặp mặt cũng có thể diện như vậy. Ngẫm lại đời này mình phỏng chừng cũng rất khó vượt qua nàng, trước đây thật ra nàng rất tự phụ về dung mạo của mình, ngẫm lại dung mạo của mình diễm lệ, thi cầm thư họa vũ mọi thứ đều có thể, thế nào cuối cùng cũng phải gả tốt hơn Vô Ưu, tuy rằng nàng là đích nữ, nàng chỉ là một thứ nữ, nhưng bây giờ cũng là tâm ý khó bằng nhau rồi, dường như bị nàng đè nặng khắp nơi, quả thực đè nặng đến mức nàng không thở nổi!
mạch chẩm: cái gối để đặt cổ tay lên khi chẩn mạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.