Chương 20: Anh nhớ nhiều hơn em
Mộng Tiêu Nhị
13/07/2019
Từ lúc Hoắc Viễn Chu tỏ tình đến bây giờ, đã trôi qua gần mười tiếng, nhưng Lộ Dao vẫn cảm thấy như đang lơ lửng trên mây, hư vô và mờ mịt, cái gì cũng không chân thật.
Cô vẫn không thể ngừng lo được lo mất, xác nhận một lần nữa, “Hoắc Viễn Chu.”
“Hở?”
“Cái đó… Bây giờ em là… Bạn gái của anh rồi sao?” Giọng Lộ Dao không tự giác mang theo run rẩy.
Giọng điệu của Hoắc Viễn Chu lộ ra vài phần nuông chiều, “Em nói xem?”
Lộ Dao thầm nghĩ, muốn em nói, em nhất định sẽ nói, điều quan trọng này không phải được anh định đoạt sao.
Giọng của cô rõ ràng hơi thấp xuống: “Em không chắc chắn mới hỏi anh.”
Hoắc Viễn Chu nói: “Trách anh rồi, chuyện nghiêm túc như vậy không nên nói với em ở trong điện thoại.”
Lộ Dao vội vàng giải thích: “Em không trách anh, cũng không chú ý đến cách thức nào, nhưng cảm thấy nếu không do… chính miệng anh thừa nhận, em luôn sợ em sẽ hiểu sai, sẽ suy nghĩ lung tung.”
Im lặng một chút, Hoắc Viễn Chu nói: “Sau khi gặp nhau anh sẽ không để em có bất cứ suy nghĩ không chắc chắn nào nữa.”
Lộ Dao nghe xong trong lòng đầy vui tươi, cô hỏi với giọng điệu nghịch ngợm: “Chú Hoắc, chú có nhớ em không?”
Cổ họng của Hoắc Viễn Chu trượt nhẹ, những lời muốn nói nhưng sao lại nói không nên lời.
Lộ Dao nói: “Chú Hoắc, em nhớ anh, nhớ anh hơn mười năm, mỗi ngày đều nhớ. Mấy năm đầu anh đến New York, em nghĩ anh sẽ sớm trở về, nhưng sau đó anh lại không quan tâm đến em, em lập tức muốn đi tìm anh, nhưng em còn quá nhỏ, không thể có được visa của riêng mình, có khoảng thời gian, cả ngày em đều nghĩ xem ăn cắp như thế nào để băng qua đi tìm anh…… Lúc anh không có bạn gái, em còn cả ngày suy nghĩ lung tung, ngóng trông mình lớn lên thật nhanh. Sau đó lại nghe nói anh có bạn gái, sắp đính hôn, em đã biết, anh thật sự không cần em… Nhưng mấy năm đó em đều nhớ anh nhất.”
Sóng điện ngoài giọng nói của cô ra, chính là tiếng thở dốc của Hoắc Viễn Chu, mơ hồ còn nghe được tiếng bước đi của anh.
Lộ Dao chơi đùa với cần kéo của vali,kéo ra kéo vào, cô dừng lại vài giây sau đó nói tiếp: “Chú Hoắc, còn anh thì sao? Anh có nghĩ đến em trong hơn mười năm qua không? Nghĩ đến bao nhiêu lần?”
Hoắc Viễn Chu im lặng một lúc, điện thoại vẫn luôn đặt bên tai, anh kéo rèm cửa ra và nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.
Bầu trời buổi sáng ở New York đẹp không gì sánh kịp.
Anh nói vào điện thoại: “Dao Dao, anh nhớ nhiều hơn em.”
Lộ Dao ngẩn ra một lúc, sau đó cẩn thận nếm những cảm xúc ẩn chứa trong năm từ ngắn ngủi này của anh.
Cô nói: Chú Hoắc, em nhớ anh hơn mười năm, mỗi ngày đều nhớ.
Anh nói: Dao Dao, anh nhớ nhiều hơn em.
Lộ Dao lau nước mắt: “Chú Hoắc, ngày kia là em có thể gặp anh rồi, đúng không?”
“Ừ.” Hoắc Viễn Chu nghe thấy giọng cô khàn khàn sau khi khóc, nơi nào đó ở trái tim anh không khỏi thắt chặt, có thể cho cô an ủi nhưng không một chút thương hại, “Anh sẽ ở lại Bắc Kinh thêm vài ngày nữa.”
Lộ Dao rất dễ dàng thỏa mãn, anh có thể ở cạnh cô thêm vài ngày, đó là một sự xa xỉ lớn đối với cô rồi.
Hoắc Viễn Chu nhìn thời gian trên điện thoại, thúc giục cô: “Tắm rửa rồi đi ngủ sớm một chút.”
Lộ Dao bắt đầu làm nũng: “Vậy anh phải nói với em một câu dễ nghe, nếu em vui vẻ thì sẽ dễ dàng đi vào giấc ngủ.”
Anh nhớ em gì đó, anh yêu em, bảo bối ngủ ngon, tùy tiện nói câu nào cô cũng thích nghe.
Hoắc Viễn Chu vốn rất nuông chiều cô, bây giờ càng dung túng, anh thật sự bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, nói gì đó dễ nghe mà có thể làm cô dễ dàng đi vào giấc ngủ.
Anh suy nghĩ một lúc mới trả lời cô: “Đi ngủ sớm sẽ tốt cho da.”
Lộ Dao: “……”
Nhất định đây là nguyên nhân lệch múi giờ mà tạo thành câu chuyện hài quốc tế.
Giữa dở khóc dở cười, Lộ Dao kết thúc cuộc trò chuyện với Hoắc Viễn Chu.
Lộ Dao đang chuẩn bị đi tắm, di động vang lên lần nữa, là Đông Mễ Lộ gọi đến.
“Tiểu ớt cay, vẫn chưa ngủ à?”
“Chưa.”
“Tôi lập tức đến dưới lầu chung cư của cô, cho cô năm phút để xuống lầu, tôi đưa cô đi Happy.”
Lộ Dao hơi do dự, tuy nói cô nổi loạn không kiềm chế được, nhưng hầu như không ra ngoài chơi bời vào buổi tối, trước đây anh họ của cô đã đưa cô ra ngoài chơi một lần, cũng chỉ đơn giản là ca hát và uống rượu.
Nếu như bị ông Lộ biết được đêm đầu tiên cô đến Bắc Kinh đã đi ra ngoài lêu lổng, sớm hay muộn gì cô cũng bị ông Lộ đưa trở về Thượng Hải.
Cô từ chối khéo: “Mễ Lộ, hôm nay tôi lái xe cả ngày, nên hơi mệt, nếu không hôm nào tôi mời, được không?”
Nhưng sao Đông Mễ Lộ có thể tha cho cô: “Tôi cũng đã đến dưới lầu, nếu cô thật sự mệt, thì chúng ta tìm một quán bar gần đây, chỉ tâm sự thôi. Tối nay tôi lại bị Tưởng Trì Hoài tổn thương, nếu tôi không giải tỏa nó ra, chắc chắn sẽ mất ngủ.”
Lộ Dao hơi tiến thoái lưỡng nan, nếu từ chối thì có vẻ quá bất cận nhân tình, “Vậy cô chờ tôi vài phút, tôi thay quần áo.”
Đến quán bar, Đông Mễ Lộ rót cho Lộ Dao chút rượu, Lộ Dao xua tay nói, “Tôi uống nước trái cây.”
Đông Mễ Lộ vô cảm nói: "Chị cả à, có thể thả lỏng đi được không?”
Lộ Dao vẫn nhất quyết: “Tôi còn phải lái xe trở về.”
Đông Mễ Lộ không ép buộc cô nữa, tự gọi cho mình một ly rượu mạnh.
“Tưởng Trì Hoài tổn thương cô thế nào nữa thế? Cô sẽ không đi tỏ tình lần thứ ba chứ?” Lộ Dao nghiêng đầu, uể oải ỉu xìu hỏi cô.
Đông Mễ Lộ có vẻ rất cô đơn, giữa đôi lông mày hiện lên một nỗi buồn nhàn nhạt.
“Tôi vẫn chưa há mồm nói chuyện nữa, anh ấy đã tàn nhẫn từ chối tôi rồi, cô nói đi sao anh ấy có thể như vậy được chứ?”
Nửa ly rượu mạnh cô uống một hơi cạn sạch.
“Này, cô không muốn sống nữa sao!” Lộ Dao muốn giật lấy ly rượu của cô, nhưng đã quá muộn, cô đã nuốt hết rượu xuống.
Đông Mễ Lộ búng tay, gọi thêm một ly nữa.
“Cô còn muốn uống à?” Lộ Dao giật lấy ly rượu, “Vì một tên đàn ông cặn bã, cô có đáng không?”
Đông Mễ Lộ bỗng ngồi thẳng dậy, giận dữ nói: "Cô nói ai là đàn ông cặn bã hả! Trì Hoài nhà chúng tôi chính là một người đàn ông vô cùng tốt, anh ấy không hề cặn bã! Lần tới cô còn dám nói anh ấy như vậy, đừng trách tôi trở mặt không biết người!”
Lộ Dao: “… Cô đúng là mắc nợ anh ta! Cái khối băng chết tiệt đó có gì tốt chứ?”
Đông Mễ Lộ một tay véo má, híp mắt nhìn Lộ Dao chăm chú như đang suy nghĩ gì đó, rồi đột nhiên cười ha ha hai tiếng.
Lộ Dao nhìn Đông Mễ Lộ với vẻ mặt hoảng hồn, chỉ vào đầu, “Đông Mễ Lộ, cô sẽ không bởi vì bị từ chối lần thứ ba, mà nơi này không được bình thường chứ?”
Đông Mễ Lộ vẫn cười, cười càng nghịch ngợm hơn, cô bất ngờ giữ mặt của Lộ Dao lại bằng hai tay, rồi hung hãn hôn lên má cô.
“Tiểu ớt cay, thật là yêu cô chết mất. Cuối cùng tôi cũng biết tại sao Tưởng Trì Hoài lại thích cô, bởi vì cô hoàn toàn không bó buộc anh ấy.”
Lộ Dao: “……” Cô chửi thề một tiếng, sau đó ghét bỏ lau đi nước miếng trên má.
Sương mù trên khuôn mặt của Đông Mễ Lộ bị cuốn đi, lập tức từ trạng thái suy sút biến thành thần thái rực rỡ.
Cô bắt đầu mặc sức tưởng tượng tương lai: “Sau này tôi sẽ học hỏi theo cô, phải cách xa Tưởng Trì Hoài, coi thường anh ta, hung hăng dẫm đạp anh ta dưới lòng bàn chân, nhất định anh ta sẽ yêu tôi bằng cả trái tim, ha ha.”
“…” Lộ Dao hoàn toàn nghẹn lời, logic này không ai nói cả, chỉ số thông minh thật đáng lo ngại.
Cô tiếp tục nhắc nhở Đông Mễ Lộ, “Bởi vì tôi không thích anh ta, cho nên mới dám như vậy với anh ta, nhưng cô thì khác, cô không sợ hoàn toàn phản tác dụng à?”
Đông Mễ Lộ chưa bao giờ thoải mái hơn, “Dù sao kết quả cũng tệ như thế, đơn giản ngựa chết thì ngựa sống chạy chữa(1).”
Cô nhìn về phía Lộ Dao: “Tiểu ớt cay, tôi lớn như vậy rồi nhưng chưa bao giờ ghen tị với ai, chỉ có cô.”
Đông Mễ Lộ cúi đầu xuống rồi nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu mạnh, lúc nuốt xuống, cổ họng vô cùng nóng rát.
Cô khẽ thở dài: “Dao Dao, nếu tôi là cô thật tốt, Tưởng Trì Hoài sẽ thích tôi.”
Nói xong cô lại cười tự giễu, trong lời nói đầy sự hèn mọn và cay đắng: “Hơn mười tuổi tôi đã bắt đầu yêu thầm anh ấy, nhưng anh ấy chưa bao giờ liếc mắt nhìn tôi lấy một cái, thái độ luôn lạnh lùng như băng, lúc nói chuyện cũng không để lại một chút tình cảm nào.”
Lộ Dao vươn tay vuốt tóc cô, giờ phút này nói lời an ủi hình như đều là dư thừa.
Đông Mễ Lộ nghiêng đầu nhìn cô, mắt đỏ hoe, nhưng khóe môi vẫn đang mỉm cười.
Cô nói: “Tôi chưa bao giờ nói những điều này với các chị em của tôi trong vòng tròn*, ngoài mặt bọn họ sẽ thông cảm và an ủi tôi, nhưng trong lén lút không biết sẽ cười nhạo tôi thế nào. Nhưng Dao Dao, cô sẽ không cười nhạo tôi.”
* Ý nói vòng tròn Bắc Kinh
Lộ Dao lấy khăn giấy ra cho cô lau nước mắt: “Mễ Lộ, cô uống say rồi.”
“Tôi vẫn chưa say, nhưng có cô ở đây, tôi nhất định sẽ say, nhớ rõ đợi chút nữa bảo Tưởng Trì Hoài đến đón chúng ta. Tôi cao như vậy, cô không thể di chuyển tôi được.”
Lộ Dao: “……” Hóa ra chủ mưu đã lâu, vừa rồi cô còn lo lắng chỉ số thông minh của cô ấy đáng lo ngại, hóa ra là đại trí giả ngốc.
Sau đó, Lộ Dao không thể cưỡng lại sự hấp dẫn của Mễ Lộ, mà uống hai chai rượu.
Sau đó nữa, Mễ Lộ đã say đúng giới hạn, Lộ Dao không biết cô thật sự say hay là giả say, nhưng cô vẫn luôn uống rượu và điên loạn ở quầy bar.
Không còn cách, cô đành phải gọi cho Tưởng Trì Hoài, Tưởng Trì Hoài nghe nói cô đang ở quán bar, còn vừa uống rượu, tức giận một lúc lâu cũng chưa nói thành lời.
Cúp điện thoại, Lộ Dao híp mắt lại, lúc này xong rồi, không biết Tưởng Trì Hoài sẽ xử lý cô như thế nào.
Nửa tiếng sau, Tưởng Trì Hoài xuất hiện ở quán bar, đi cùng anh đến còn có tên Chu Cảnh Xuyên mà Lộ Dao cực kỳ không thích.
Đông Mễ Lộ đang nằm trên quầy bar ca hát, giai điệu đã từ Bắc Kinh chạy đến Hải Nam.
Tưởng Trì Hoài cau mày, tầm mắt lạnh lùng dừng lại trên người Lộ Dao, “Biết đây là đâu không?”
Lộ Dao đuối lý, bĩu môi, không dám lên tiếng.
Chu Cảnh Xuyên đút hai tay vào túi, vui sướng huýt sáo khi thấy người gặp họa.
Lộ Dao liếc xéo anh một cái.
Tưởng Trì Hoài càng nghĩ càng giận, đôi môi căng chặt, “Em uống rượu gì?”
Lộ Dao nói thành thật: “Roosevelt 10".
“Còn uống hai chai nữa đúng không? Rượu đó tác dụng chậm lớn đến mức nào em có biết không! Nửa đêm, tại sao còn lộn xộn đến quán bar mua say, Lộ Dao, em muốn chết phải không!” Tưởng Trì Hoài bị chọc tức, ngực không ngừng phập phồng.
Lộ Dao hơi bất bình, vẫn chưa có ai dám mắng cô như vậy, ngay cả ông Lộ hung hãn cũng chưa từng nói với cô như thế.
Cô bướng bỉnh gân cổ lên, ngạo nghễ đôi co với Tưởng Trì Hoài, “Không phải anh cũng nửa đêm đi uống rượu đó sao! Anh dựa vào đâu mà mắng tôi!”
Tưởng Trì Hoài hỏi lại: “Thế em là đàn ông à?”
Lộ Dao: “Nhưng…”
Tưởng Trì Hoài ngắt lời cô, giọng điệu vẫn không chút độ ấm: “Lộ Dao, em không nghĩ đến à, nhỡ đâu em bị kẻ xấu bám theo, hậu quả em gánh nổi không?”
Lộ Dao vẫn không phục, cô chỉ vào những cô gái trong quán bar và hỏi Tưởng Trì Hoài: "Bọn họ đều là phụ nữ? Họ có thể đến, sao tôi không thể đến?”
Tưởng Trì Hoài đến nhìn cũng không nhìn những cô gái đó, tầm mắt lạnh lùng vẫn luôn tập trung trên người cô, “Bọn họ có ai đẹp như em?”
Lộ Dao: “……”
Chu Cảnh Xuyên lúc này không uống nước, nhưng vẫn bị sặc mà ho liên tục.
Lộ Dao liếc nhìn Chu Cảnh Xuyên, nhịn không được mà trả đũa anh: “Chậc chậc chậc, ho thành như vậy, triệu chứng của bệnh viêm phổi ở trẻ em.”
Chu Cảnh Xuyên: “……”
Anh đã tức giận đến mức bốc khói.
- --------
(1) Ngựa chết thì ngựa sống chạy chữa - Tử mã đương hoạt mã y: tương đương còn nước còn tát.
Editor: Lạc Lạc
Cô vẫn không thể ngừng lo được lo mất, xác nhận một lần nữa, “Hoắc Viễn Chu.”
“Hở?”
“Cái đó… Bây giờ em là… Bạn gái của anh rồi sao?” Giọng Lộ Dao không tự giác mang theo run rẩy.
Giọng điệu của Hoắc Viễn Chu lộ ra vài phần nuông chiều, “Em nói xem?”
Lộ Dao thầm nghĩ, muốn em nói, em nhất định sẽ nói, điều quan trọng này không phải được anh định đoạt sao.
Giọng của cô rõ ràng hơi thấp xuống: “Em không chắc chắn mới hỏi anh.”
Hoắc Viễn Chu nói: “Trách anh rồi, chuyện nghiêm túc như vậy không nên nói với em ở trong điện thoại.”
Lộ Dao vội vàng giải thích: “Em không trách anh, cũng không chú ý đến cách thức nào, nhưng cảm thấy nếu không do… chính miệng anh thừa nhận, em luôn sợ em sẽ hiểu sai, sẽ suy nghĩ lung tung.”
Im lặng một chút, Hoắc Viễn Chu nói: “Sau khi gặp nhau anh sẽ không để em có bất cứ suy nghĩ không chắc chắn nào nữa.”
Lộ Dao nghe xong trong lòng đầy vui tươi, cô hỏi với giọng điệu nghịch ngợm: “Chú Hoắc, chú có nhớ em không?”
Cổ họng của Hoắc Viễn Chu trượt nhẹ, những lời muốn nói nhưng sao lại nói không nên lời.
Lộ Dao nói: “Chú Hoắc, em nhớ anh, nhớ anh hơn mười năm, mỗi ngày đều nhớ. Mấy năm đầu anh đến New York, em nghĩ anh sẽ sớm trở về, nhưng sau đó anh lại không quan tâm đến em, em lập tức muốn đi tìm anh, nhưng em còn quá nhỏ, không thể có được visa của riêng mình, có khoảng thời gian, cả ngày em đều nghĩ xem ăn cắp như thế nào để băng qua đi tìm anh…… Lúc anh không có bạn gái, em còn cả ngày suy nghĩ lung tung, ngóng trông mình lớn lên thật nhanh. Sau đó lại nghe nói anh có bạn gái, sắp đính hôn, em đã biết, anh thật sự không cần em… Nhưng mấy năm đó em đều nhớ anh nhất.”
Sóng điện ngoài giọng nói của cô ra, chính là tiếng thở dốc của Hoắc Viễn Chu, mơ hồ còn nghe được tiếng bước đi của anh.
Lộ Dao chơi đùa với cần kéo của vali,kéo ra kéo vào, cô dừng lại vài giây sau đó nói tiếp: “Chú Hoắc, còn anh thì sao? Anh có nghĩ đến em trong hơn mười năm qua không? Nghĩ đến bao nhiêu lần?”
Hoắc Viễn Chu im lặng một lúc, điện thoại vẫn luôn đặt bên tai, anh kéo rèm cửa ra và nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.
Bầu trời buổi sáng ở New York đẹp không gì sánh kịp.
Anh nói vào điện thoại: “Dao Dao, anh nhớ nhiều hơn em.”
Lộ Dao ngẩn ra một lúc, sau đó cẩn thận nếm những cảm xúc ẩn chứa trong năm từ ngắn ngủi này của anh.
Cô nói: Chú Hoắc, em nhớ anh hơn mười năm, mỗi ngày đều nhớ.
Anh nói: Dao Dao, anh nhớ nhiều hơn em.
Lộ Dao lau nước mắt: “Chú Hoắc, ngày kia là em có thể gặp anh rồi, đúng không?”
“Ừ.” Hoắc Viễn Chu nghe thấy giọng cô khàn khàn sau khi khóc, nơi nào đó ở trái tim anh không khỏi thắt chặt, có thể cho cô an ủi nhưng không một chút thương hại, “Anh sẽ ở lại Bắc Kinh thêm vài ngày nữa.”
Lộ Dao rất dễ dàng thỏa mãn, anh có thể ở cạnh cô thêm vài ngày, đó là một sự xa xỉ lớn đối với cô rồi.
Hoắc Viễn Chu nhìn thời gian trên điện thoại, thúc giục cô: “Tắm rửa rồi đi ngủ sớm một chút.”
Lộ Dao bắt đầu làm nũng: “Vậy anh phải nói với em một câu dễ nghe, nếu em vui vẻ thì sẽ dễ dàng đi vào giấc ngủ.”
Anh nhớ em gì đó, anh yêu em, bảo bối ngủ ngon, tùy tiện nói câu nào cô cũng thích nghe.
Hoắc Viễn Chu vốn rất nuông chiều cô, bây giờ càng dung túng, anh thật sự bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, nói gì đó dễ nghe mà có thể làm cô dễ dàng đi vào giấc ngủ.
Anh suy nghĩ một lúc mới trả lời cô: “Đi ngủ sớm sẽ tốt cho da.”
Lộ Dao: “……”
Nhất định đây là nguyên nhân lệch múi giờ mà tạo thành câu chuyện hài quốc tế.
Giữa dở khóc dở cười, Lộ Dao kết thúc cuộc trò chuyện với Hoắc Viễn Chu.
Lộ Dao đang chuẩn bị đi tắm, di động vang lên lần nữa, là Đông Mễ Lộ gọi đến.
“Tiểu ớt cay, vẫn chưa ngủ à?”
“Chưa.”
“Tôi lập tức đến dưới lầu chung cư của cô, cho cô năm phút để xuống lầu, tôi đưa cô đi Happy.”
Lộ Dao hơi do dự, tuy nói cô nổi loạn không kiềm chế được, nhưng hầu như không ra ngoài chơi bời vào buổi tối, trước đây anh họ của cô đã đưa cô ra ngoài chơi một lần, cũng chỉ đơn giản là ca hát và uống rượu.
Nếu như bị ông Lộ biết được đêm đầu tiên cô đến Bắc Kinh đã đi ra ngoài lêu lổng, sớm hay muộn gì cô cũng bị ông Lộ đưa trở về Thượng Hải.
Cô từ chối khéo: “Mễ Lộ, hôm nay tôi lái xe cả ngày, nên hơi mệt, nếu không hôm nào tôi mời, được không?”
Nhưng sao Đông Mễ Lộ có thể tha cho cô: “Tôi cũng đã đến dưới lầu, nếu cô thật sự mệt, thì chúng ta tìm một quán bar gần đây, chỉ tâm sự thôi. Tối nay tôi lại bị Tưởng Trì Hoài tổn thương, nếu tôi không giải tỏa nó ra, chắc chắn sẽ mất ngủ.”
Lộ Dao hơi tiến thoái lưỡng nan, nếu từ chối thì có vẻ quá bất cận nhân tình, “Vậy cô chờ tôi vài phút, tôi thay quần áo.”
Đến quán bar, Đông Mễ Lộ rót cho Lộ Dao chút rượu, Lộ Dao xua tay nói, “Tôi uống nước trái cây.”
Đông Mễ Lộ vô cảm nói: "Chị cả à, có thể thả lỏng đi được không?”
Lộ Dao vẫn nhất quyết: “Tôi còn phải lái xe trở về.”
Đông Mễ Lộ không ép buộc cô nữa, tự gọi cho mình một ly rượu mạnh.
“Tưởng Trì Hoài tổn thương cô thế nào nữa thế? Cô sẽ không đi tỏ tình lần thứ ba chứ?” Lộ Dao nghiêng đầu, uể oải ỉu xìu hỏi cô.
Đông Mễ Lộ có vẻ rất cô đơn, giữa đôi lông mày hiện lên một nỗi buồn nhàn nhạt.
“Tôi vẫn chưa há mồm nói chuyện nữa, anh ấy đã tàn nhẫn từ chối tôi rồi, cô nói đi sao anh ấy có thể như vậy được chứ?”
Nửa ly rượu mạnh cô uống một hơi cạn sạch.
“Này, cô không muốn sống nữa sao!” Lộ Dao muốn giật lấy ly rượu của cô, nhưng đã quá muộn, cô đã nuốt hết rượu xuống.
Đông Mễ Lộ búng tay, gọi thêm một ly nữa.
“Cô còn muốn uống à?” Lộ Dao giật lấy ly rượu, “Vì một tên đàn ông cặn bã, cô có đáng không?”
Đông Mễ Lộ bỗng ngồi thẳng dậy, giận dữ nói: "Cô nói ai là đàn ông cặn bã hả! Trì Hoài nhà chúng tôi chính là một người đàn ông vô cùng tốt, anh ấy không hề cặn bã! Lần tới cô còn dám nói anh ấy như vậy, đừng trách tôi trở mặt không biết người!”
Lộ Dao: “… Cô đúng là mắc nợ anh ta! Cái khối băng chết tiệt đó có gì tốt chứ?”
Đông Mễ Lộ một tay véo má, híp mắt nhìn Lộ Dao chăm chú như đang suy nghĩ gì đó, rồi đột nhiên cười ha ha hai tiếng.
Lộ Dao nhìn Đông Mễ Lộ với vẻ mặt hoảng hồn, chỉ vào đầu, “Đông Mễ Lộ, cô sẽ không bởi vì bị từ chối lần thứ ba, mà nơi này không được bình thường chứ?”
Đông Mễ Lộ vẫn cười, cười càng nghịch ngợm hơn, cô bất ngờ giữ mặt của Lộ Dao lại bằng hai tay, rồi hung hãn hôn lên má cô.
“Tiểu ớt cay, thật là yêu cô chết mất. Cuối cùng tôi cũng biết tại sao Tưởng Trì Hoài lại thích cô, bởi vì cô hoàn toàn không bó buộc anh ấy.”
Lộ Dao: “……” Cô chửi thề một tiếng, sau đó ghét bỏ lau đi nước miếng trên má.
Sương mù trên khuôn mặt của Đông Mễ Lộ bị cuốn đi, lập tức từ trạng thái suy sút biến thành thần thái rực rỡ.
Cô bắt đầu mặc sức tưởng tượng tương lai: “Sau này tôi sẽ học hỏi theo cô, phải cách xa Tưởng Trì Hoài, coi thường anh ta, hung hăng dẫm đạp anh ta dưới lòng bàn chân, nhất định anh ta sẽ yêu tôi bằng cả trái tim, ha ha.”
“…” Lộ Dao hoàn toàn nghẹn lời, logic này không ai nói cả, chỉ số thông minh thật đáng lo ngại.
Cô tiếp tục nhắc nhở Đông Mễ Lộ, “Bởi vì tôi không thích anh ta, cho nên mới dám như vậy với anh ta, nhưng cô thì khác, cô không sợ hoàn toàn phản tác dụng à?”
Đông Mễ Lộ chưa bao giờ thoải mái hơn, “Dù sao kết quả cũng tệ như thế, đơn giản ngựa chết thì ngựa sống chạy chữa(1).”
Cô nhìn về phía Lộ Dao: “Tiểu ớt cay, tôi lớn như vậy rồi nhưng chưa bao giờ ghen tị với ai, chỉ có cô.”
Đông Mễ Lộ cúi đầu xuống rồi nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu mạnh, lúc nuốt xuống, cổ họng vô cùng nóng rát.
Cô khẽ thở dài: “Dao Dao, nếu tôi là cô thật tốt, Tưởng Trì Hoài sẽ thích tôi.”
Nói xong cô lại cười tự giễu, trong lời nói đầy sự hèn mọn và cay đắng: “Hơn mười tuổi tôi đã bắt đầu yêu thầm anh ấy, nhưng anh ấy chưa bao giờ liếc mắt nhìn tôi lấy một cái, thái độ luôn lạnh lùng như băng, lúc nói chuyện cũng không để lại một chút tình cảm nào.”
Lộ Dao vươn tay vuốt tóc cô, giờ phút này nói lời an ủi hình như đều là dư thừa.
Đông Mễ Lộ nghiêng đầu nhìn cô, mắt đỏ hoe, nhưng khóe môi vẫn đang mỉm cười.
Cô nói: “Tôi chưa bao giờ nói những điều này với các chị em của tôi trong vòng tròn*, ngoài mặt bọn họ sẽ thông cảm và an ủi tôi, nhưng trong lén lút không biết sẽ cười nhạo tôi thế nào. Nhưng Dao Dao, cô sẽ không cười nhạo tôi.”
* Ý nói vòng tròn Bắc Kinh
Lộ Dao lấy khăn giấy ra cho cô lau nước mắt: “Mễ Lộ, cô uống say rồi.”
“Tôi vẫn chưa say, nhưng có cô ở đây, tôi nhất định sẽ say, nhớ rõ đợi chút nữa bảo Tưởng Trì Hoài đến đón chúng ta. Tôi cao như vậy, cô không thể di chuyển tôi được.”
Lộ Dao: “……” Hóa ra chủ mưu đã lâu, vừa rồi cô còn lo lắng chỉ số thông minh của cô ấy đáng lo ngại, hóa ra là đại trí giả ngốc.
Sau đó, Lộ Dao không thể cưỡng lại sự hấp dẫn của Mễ Lộ, mà uống hai chai rượu.
Sau đó nữa, Mễ Lộ đã say đúng giới hạn, Lộ Dao không biết cô thật sự say hay là giả say, nhưng cô vẫn luôn uống rượu và điên loạn ở quầy bar.
Không còn cách, cô đành phải gọi cho Tưởng Trì Hoài, Tưởng Trì Hoài nghe nói cô đang ở quán bar, còn vừa uống rượu, tức giận một lúc lâu cũng chưa nói thành lời.
Cúp điện thoại, Lộ Dao híp mắt lại, lúc này xong rồi, không biết Tưởng Trì Hoài sẽ xử lý cô như thế nào.
Nửa tiếng sau, Tưởng Trì Hoài xuất hiện ở quán bar, đi cùng anh đến còn có tên Chu Cảnh Xuyên mà Lộ Dao cực kỳ không thích.
Đông Mễ Lộ đang nằm trên quầy bar ca hát, giai điệu đã từ Bắc Kinh chạy đến Hải Nam.
Tưởng Trì Hoài cau mày, tầm mắt lạnh lùng dừng lại trên người Lộ Dao, “Biết đây là đâu không?”
Lộ Dao đuối lý, bĩu môi, không dám lên tiếng.
Chu Cảnh Xuyên đút hai tay vào túi, vui sướng huýt sáo khi thấy người gặp họa.
Lộ Dao liếc xéo anh một cái.
Tưởng Trì Hoài càng nghĩ càng giận, đôi môi căng chặt, “Em uống rượu gì?”
Lộ Dao nói thành thật: “Roosevelt 10".
“Còn uống hai chai nữa đúng không? Rượu đó tác dụng chậm lớn đến mức nào em có biết không! Nửa đêm, tại sao còn lộn xộn đến quán bar mua say, Lộ Dao, em muốn chết phải không!” Tưởng Trì Hoài bị chọc tức, ngực không ngừng phập phồng.
Lộ Dao hơi bất bình, vẫn chưa có ai dám mắng cô như vậy, ngay cả ông Lộ hung hãn cũng chưa từng nói với cô như thế.
Cô bướng bỉnh gân cổ lên, ngạo nghễ đôi co với Tưởng Trì Hoài, “Không phải anh cũng nửa đêm đi uống rượu đó sao! Anh dựa vào đâu mà mắng tôi!”
Tưởng Trì Hoài hỏi lại: “Thế em là đàn ông à?”
Lộ Dao: “Nhưng…”
Tưởng Trì Hoài ngắt lời cô, giọng điệu vẫn không chút độ ấm: “Lộ Dao, em không nghĩ đến à, nhỡ đâu em bị kẻ xấu bám theo, hậu quả em gánh nổi không?”
Lộ Dao vẫn không phục, cô chỉ vào những cô gái trong quán bar và hỏi Tưởng Trì Hoài: "Bọn họ đều là phụ nữ? Họ có thể đến, sao tôi không thể đến?”
Tưởng Trì Hoài đến nhìn cũng không nhìn những cô gái đó, tầm mắt lạnh lùng vẫn luôn tập trung trên người cô, “Bọn họ có ai đẹp như em?”
Lộ Dao: “……”
Chu Cảnh Xuyên lúc này không uống nước, nhưng vẫn bị sặc mà ho liên tục.
Lộ Dao liếc nhìn Chu Cảnh Xuyên, nhịn không được mà trả đũa anh: “Chậc chậc chậc, ho thành như vậy, triệu chứng của bệnh viêm phổi ở trẻ em.”
Chu Cảnh Xuyên: “……”
Anh đã tức giận đến mức bốc khói.
- --------
(1) Ngựa chết thì ngựa sống chạy chữa - Tử mã đương hoạt mã y: tương đương còn nước còn tát.
Editor: Lạc Lạc
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.