Chương 17
Yên Nùng
07/11/2016
Edit: Tử Chân
Trái tim của Vương Nhị Trụ như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Không phải bản thân đã biết chỉ là ảo giác thôi sao? Tại sao lại có thể tốt đẹp tới mức bỗng nhiên nghe được giọng nói của Thịnh cô nương vậy? Vương Nhị Trụ ôm lấy ngực, dùng sức xoa, nhưng trái tim kích động đến mức đập loạn thình thịch không thể khôi phục lại sự bình tĩnh như cũ.
Thịnh cô nương chưa bao giờ chủ động tới tìm hắn, vậy mà tối nay nàng lại tới đây! Lại còn gọi Nhị Trụ ngọt ngào như thế! Vương Nhị Trụ cảm thấy hạnh phúc đến mức hai chân như muốn nhũn ra, lúc di ra khỏi phòng suýt nữa thì té ngã, không có một chút sức lực.
Mặt Vương Chí Cao xanh mét nhìn Vương Nhị Trụ đi ra từ sau viện, lớn tiếng gầm lên một câu: “Nhị Trụ, nhanh trở về đi, ra đây làm gì?”
Nhìn tên ranh con vô dụng này sau khi đi ra thì mắt chỉ lo nhìn chằm chằm nha đầu Thịnh gia không rời, thật không có tiền đồ! Vương Chí Cao oán hận mắng thầm một câu, đồ vô dụng, nữ nhân tốt trên đời này có nghìn nghìn vạn vạn, tại sao lại cứ níu chặt nàng ta không chịu buông chứ?
“Vương đại gia, như vậy không được, bây giờ ngài bảo Nhị Trụ trở về thì sao có thể đối chất?” Thịnh Phương Hoa cười đi tới trước mặt Vương Nhị Trụ, vươn tay nhẹ nhàng đè lên vết sẹo trên mặt Vương Nhị Trụ: “Nhị Trụ, nơi này còn đau không?”
Giọng nói này thật dễ nghe, tựa như chim sơn ca trên cành cao, ngón tay nàng thật mềm, tựa như ao nước trong trước cửa thôn, vươn tay ra, còn có cả mấy ngón tay nhỏ nhắn tinh xảo kia, có chút dịu dàng nói không nên lời. Vương Nhị Trụ cảm thấy trong cuộc đời hắn không có giờ khắc nào hạnh phúc hơn lúc này, nhìn gương mặt sáng như hoa xuân của Thịnh Phương Hoa, hắn ngơ ngác gật đầu: “Dùng dược của Thịnh cô nương, bây giờ đã không còn đau nữa rồi.”
“Vương đại gia, ngài nghe thấy chưa, ta không nói dối nha! Hôm nay Nhị Trụ có tới chỗ ta xin thuốc mà.”
Thịnh Phuương Hoa xoay người, giữa chân mày đều là ý cười: “Thuốc mỡ này của ta là bí phương độc nhất vô nhị, được ta phối chế tỉ mỉ, dùng nó sau này sẽ không lưu lại sẹo, chẳng lẽ mười đồng không đáng à?”
Vương Chí Cao còn chưa nói lời nào, Vương Nhị Trụ bên này đã mở miệng: “Đáng giá, đáng giá, đáng giá, đâu chỉ mười đồng, hai mươi đồng cũng đáng.”
“Ranh con, ngươi đừng mở miệng!” Vương Chí Cao giận điên lên, tôn tử bị nha đầu kia mê hoặc, nàng nói cái gì hắn sẽ hùa theo cái đó, toàn là gây thêm phiền ở đây thôi.
“Vốn là thật mà.” Người trong lòng đứng trước mặt, Vương Nhị Trụ cảm thấy nhất định phải biểu hiện khí khái nam tử của hắn, hắn sờ mặt của bản thân, hầm hừ nói: “Con tận mắt nhìn thấy Thịnh cô nương đi hái thảo dược, lấy hoa nghiền nát rồi làm thuốc mỡ, những sự vất vả này đâu chỉ mười đồng có thể đủ? Tổ phụ, người không nhìn thấy thì không thể biết được.”
“Còn không mau cút về cho ta!” Vương Chí Cao gầm lên, cảm thấy uy quyền của bản thân bị khiêu chiến, tôn tử cũng dám không nghe lời ông ta, sao có thể thế được!
Lúc này đầu Vương Nhị Trụ đã nóng lên, đâu còn quan tâm Vương Chí Cao đã tức giận đến run cả tay, ưỡn ngực đứng bên cạnh Thịnh Phương Hoa: “Tổ phụ, chúng ta không thể quỵt tiền thuốc mỡ của Thịnh cô nương, nàng xem mạch cho con cũng chưa thu tiền, chút tiền thuốc mỡ ấy đâu thể không trả? Người ta cũng không việc thiện, dù sao cũng phải kiếm tiền nuôi sống bản thân đấy?”
Thịnh Phương Hoa cực kỳ hài lòng gật đầu, tuyệt đối không nghĩ tới Vương Nhị Trụ còn có phần can đảm này, giữa trưa hôm nay cố tình để lộ chuyện Vương Chí Cao muốn làm mai cho nàng chính là muốn xem thử Vương Nhị Trụ có thể giúp lúc mình đến Vương gia xin phép hay không.
Nàng hoàn toàn không có tình cảm với Vương Nhị Trụ, nhưng lại muốn kích động cảm xúc của hắn, có như vậy bản thân mới có lợi thế lúc giao dịch với Vương Chí Cao, vì thế mới có nước cờ này, hiệu quả không tệ, quả nhiên tên Vương Nhị Trụ lỗ mãng này đã làm theo những gì nàng nghĩ.
“Ngươi ngươi ngươi… Lão tử chỉ mới đưa ngươi đến trường đọc vài quyển sách mà ngươi đã dám ngỗ nghịch đến thế rồi à? Ngươi đã học được cái gì ở trường? Ngay cả hiếu thuận cũng không biết sao?” Vương Chí Cao tức giận đến mức râu cũng dựng đứng, cầm lấy cây gậy ở góc phòng: “Còn dám già mồm với lão tử? Xem ta có đánh chết ngươi hay không?”
“Á, phụ thân, ngài đây là đang làm cái gì vậy?” Một tiếng thét chói tai vang lên, thân thể to béo xông lên từ phía sau, nắm tay Vương Nhị Trụ kéo sang bên cạnh: “Phụ thân, sao ngài lại trút giận lên đầu Nhị Trụ rồi?”
Phụ nhân vừa xông tới là nương của Vương Nhị Trụ, nhị tức phụ của Vương Chí Cao, nàng ta giấu Vương Nhị Trụ ra phía sau, thân thể giống như bức tường cản đường đi của Vương Chí Cao: “Phụ thân, Nhị Trụ đã làm gì? Ngài đánh nó, con không có ý kiến, nhưng dù sao cũng phải có lý do chứ? Nhị Trụ nhà ta không nói sai gì hết, đến nhà Thịnh cô nương xem bệnh thì nên trả tiền, mười đồng cũng không nhiều, chẳng lẽ Vương gia chúng ta còn không trả nổi sao?”
Vương Chí Cao nhìn tức phụ đầy oán hận, chỉ có thể ném gậy xuống: “Ngươi cứ bao che khuyết điểm đi, Nhị Trụ cũng đã bị ngươi bảo vệ đến đần ra rồi, không phân rõ tốt xấu!”
Thịnh Phương Hoa mỉm cười, cảm thấy đã đến lúc nàng nên ra mặt nói chuyện, tạo ra động tĩnh lớn như vậy ở Vương gia, cũng nên kết thúc, trở về nhà ngủ rồi. Nàng bước về phía trước một bước, gật đầu với Vương Chí Cao: “Vương đại gia, ngài cũng đừng nóng giận, bây giờ chúng ta nói rõ ràng chuyện này, sau này sẽ không làm ầm lên như vậy nữa.”
“Nói rõ ràng cái gì?” Vương Chí Cao nhìn thấy Thịnh Phương Hoa nháy mắt với ông ta, có chút hiểu ý, chắc chắn nha đầu quỷ quái này muốn nói với ông ta về chuyện của Vương Nhị Trụ! Nàng nắm Vương Nhị Trụ trong tay như cán chuôi, muốn ông ta phải nhường nhịn phải không? Vương Chí Cao có chút tức giận, chẳng qua nghĩ đến Vương Nhị Trụ liền đau đầu, nhất định chuyện này phải được giải quyết!
“Nương của Nhị Trụ, ngươi nhanh dẫn Nhị Trụ trở về!” Vương Chí Cao trừng mắt đầy uy nghiêm với tức phụ: “Quản Nhị Trụ cho tốt, đừng để sau này nó lại tiếp tục không hiểu quy củ như vậy!”
“Nương!” Vương Nhị Trụ nhô đầu ra từ sau lưng nương của hắn: “Con…”
Nhị tức phụ của Vương gia kéo tay Vương Nhị Trụ, dẫn hắn đi về phía viện: “Lại còn nói gì thế, nhanh trở về phòng với nương đi!” Lúc đi còn nhìn Thịnh Phương Hoa lưu luyến không rời một chút, nha đầu kia không tệ, bà ta cũng vừa lòng, chỉ tiếc gia sản hơi ít, nếu có nhiều thêm một phần gia sản, cho dù có phải khóc lóc om sòm ăn vạ với công công cũng phải giúp Nhị Trụ cưới nàng về!
Vương Nhị Trụ vừa đi, nhất thời nhà chính yên tĩnh lại, Vương Chí Cao trừng mắt nhìn Thịnh Phương Hoa: “Phương Hoa nha đầu, bây giờ không có ai, ngươi muốn gì cứ nói đi!”
“Vương đại gia, ta biết ngài lo lắng chuyện gì.” Thịnh Phương Hoa cười gật đầu: “Chỉ là ngài cũng không nghĩ lại, ta có vừa ý với Nhị Trụ nhà ngài hay không?”
“Cái gì?” Vương Lý Thị ở một bên kinh ngạc kêu lên, bĩu môi bất bình vì tôn tử: “Ngươi còn không vừa mắt với Nhị Trụ nhà ta nữa sao? Ngươi không nhìn lại xem nhà ngươi có dáng vẻ gì, nửa phần đất cũng không có, phòng ở cũng sắp đổ nát rồi!”
“Vương nãi nãi, ngài hiểu sai ý của ta, ý ta là với gia sản của nhà ta như vậy, sao có thể trèo cao với đến Vương gia?” Thịnh Phương Hoa đi tới, ôm cánh tay Vương Lý Thị đầy thân mật: “Vương gia nãi nãi, chuyện thành thân không phải nói cần môn đăng hộ đối sao? Xuất thân như ta, sao có thể xứng với Nhị Trụ chứ!”
“Ừ, Phương Hoa nha đầu, xem như ngươi biết chuyện.” Lúc này Vương Chí Cao mới treo nụ cười hớn hở lên trên mặt: “Đây chính là lời thật lòng của ngươi sao?”
“Thật sự là như vậy, thật đến không thể thật hơn nữa!” Thịnh Phương Hoa giơ tay lên: “Ta thề với trời, nếu Thịnh Phương Hoa ta có một chút tư tâm muốn gả cho Vương Nhị Trụ, sẽ bị thiên lôi đánh, không chết tử tế được!”
Thấy Thịnh Phương Hoa lập lời thề, lúc này Vương Chí Cao mới thật sự yên tâm, cao hứng đến mức mắt híp thành một đường nhỏ: “Phương Hoa nha đầu, với dáng dấp của ngươi, không lo không gả được, ngươi yên tâm, đến lúc đó chắc chắn sẽ có thể gả cho nam nhân tốt!”
Chỉ cần chuyện xấu không lan đến trong nhà mình, người nào cũng vui lòng chúc người khác sống tốt, lúc này Vương Chí Cao rất vui vẻ, nhìn Thịnh Phương Hoa càng thấy thuận mắt, ông ta đi đến trước bàn, khép sổ lại: “Phương Hoa nha đầu, ngươi yên tâm, chuyện xin phép này cứ quyết định như vậy, sau này nếu trong thôn có ai dám ức hiếp ngươi, cứ tới tìm ta, nhất định ta sẽ ra mặt giúp ngươi.”
“Vậy thì phải đa tạ Vương đại gia rồi.” Thịnh Phương Hoa nhìn về phía Vương Lý Thị: “Vương nãi nãi, Nhị Trụ vẫn còn nợ ta mười đồng …”
“Bà nhanh đi lấy cho Phương Hoa nha đầu, dù sao người ta đã giúp đỡ, sao có thể nợ tiền người ta được?” Tâm tình lúc này của Vương Chí Cao rất tốt, mười đồng tiền trong mắt ông ta hoàn toàn chẳng là gì hết, cho dù Thịnh Phương Hoa muốn hai mươi đồng ông ta cũng bỏ được.
Thịnh Phương Hoa nhận mười đồng, nói cáo từ với Vương Chí Cao và Vương Lý Thị, nhẹ nhàng ra khỏi nhà chính Vương gia, vừa mới xuống hết bậc thềm liền nhìn thấy một người đang đứng trong sân, ánh trăng như nước, kéo bóng dáng của hắn ra thật dài, đổ lên mặt đất.
“A, sao ngươi cũng đến đây?” Thịnh Phương Hoa có chút kỳ lạ: “Mệt mỏi một ngày rồi, ngươi nên nghỉ ngơi chứ.”
Chử Chiêu Việt không nói gì, liếc mắt nhìn Thịnh Phương Hoa, yên lặng đi phía sau nàng trên đường con đường mòn về phía đồng ruộng.
“A Đại, sao vậy?” Tuy đã quen việc Chử Chiêu Việt không thích nói chuyện, nhưng hai người không nói một lời ở trong đêm trăng yên tĩnh này, thật sự có chút quỷ dị.
“Ta sợ ngươi chịu thiệt ở Vương gia.” Chử Chiêu Việt mở miệng nói mấy chữ, lại yên lặng.
Thật ra Chử Chiêu Việt có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không nói nên lời.
Biết Thịnh Phương Hoa tới Vương gia, hắn có chút đứng ngồi không yên, lão già Vương Chí Cao đó vừa nhìn đã biết là một kẻ xảo trá, Vương Nhị Trụ lại mơ ước Thịnh Phương Hoa từ lâu, điều này khiến hắn vô cùng lo lắng, đi tới đi lui trong viện của Thịnh Phương Hoa một lúc lâu, cuối cùng vẫn chạy tới Vương gia tìm nàng.
Vừa rồi hắn đứng trong sân lắng nghe động tĩnh bên trong, vài lần muốn xống vào kéo Thịnh Phương Hoa ra, cuối cùng vẫn bình tĩnh ngăn bản thân lại… Ở Thịnh gia hơn một tháng, hắn phát hiện Thịnh Phương Hoa luôn làm việc mà mình đã nắm chắc, nếu nàng có thể tự thân tới Vương gia, chắc chắn đã nghĩ tốt đối sách, bản thân nên ở bên ngoài yên lặng xem xét, nếu Vương Chí Cao dám ức hiếp, mình có thể xông vào dạy dỗ cho ông ta một trận.
Hắn ngửa tai lắng nghe, nghe thấy Thịnh Phương Hoa thề rằng nàng không hề có tâm tư muốn gả cho Vương Nhị Trụ, Chử Chiêu Việt không nhịn được cong môi, trong lòng có sự vui vẻ nói không nên lời.
Chắc chắn nàng không thích tên tiểu tử kia, người như nàng, sao Vương Nhị Trụ có thể được? Đó không phải là một đoá hoa tươi cắm vào bãi phân trâu sao? Chử Chiêu Việt liếc nhìn Thịnh Phương Hoa đang bước đi bên cạnh, bỗng nhiên trong lòng có chút ngọt, đang muốn nhìn thêm vài lần, cảm thấy Thịnh Phương Hoa sắp ngẩng đầu, hắn nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nhìn về phía trước không chớp mắt, trên mặt không còn một chút cảm xúc dư thừa.
Thịnh Phương Hoa nhìn Chử Chiêu Việt đang đi bên cạnh, thở dài trong lòng, tuấn tú như vậy mà lại mắc bệnh mặt than, thật đáng tiếc.
Trái tim của Vương Nhị Trụ như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Không phải bản thân đã biết chỉ là ảo giác thôi sao? Tại sao lại có thể tốt đẹp tới mức bỗng nhiên nghe được giọng nói của Thịnh cô nương vậy? Vương Nhị Trụ ôm lấy ngực, dùng sức xoa, nhưng trái tim kích động đến mức đập loạn thình thịch không thể khôi phục lại sự bình tĩnh như cũ.
Thịnh cô nương chưa bao giờ chủ động tới tìm hắn, vậy mà tối nay nàng lại tới đây! Lại còn gọi Nhị Trụ ngọt ngào như thế! Vương Nhị Trụ cảm thấy hạnh phúc đến mức hai chân như muốn nhũn ra, lúc di ra khỏi phòng suýt nữa thì té ngã, không có một chút sức lực.
Mặt Vương Chí Cao xanh mét nhìn Vương Nhị Trụ đi ra từ sau viện, lớn tiếng gầm lên một câu: “Nhị Trụ, nhanh trở về đi, ra đây làm gì?”
Nhìn tên ranh con vô dụng này sau khi đi ra thì mắt chỉ lo nhìn chằm chằm nha đầu Thịnh gia không rời, thật không có tiền đồ! Vương Chí Cao oán hận mắng thầm một câu, đồ vô dụng, nữ nhân tốt trên đời này có nghìn nghìn vạn vạn, tại sao lại cứ níu chặt nàng ta không chịu buông chứ?
“Vương đại gia, như vậy không được, bây giờ ngài bảo Nhị Trụ trở về thì sao có thể đối chất?” Thịnh Phương Hoa cười đi tới trước mặt Vương Nhị Trụ, vươn tay nhẹ nhàng đè lên vết sẹo trên mặt Vương Nhị Trụ: “Nhị Trụ, nơi này còn đau không?”
Giọng nói này thật dễ nghe, tựa như chim sơn ca trên cành cao, ngón tay nàng thật mềm, tựa như ao nước trong trước cửa thôn, vươn tay ra, còn có cả mấy ngón tay nhỏ nhắn tinh xảo kia, có chút dịu dàng nói không nên lời. Vương Nhị Trụ cảm thấy trong cuộc đời hắn không có giờ khắc nào hạnh phúc hơn lúc này, nhìn gương mặt sáng như hoa xuân của Thịnh Phương Hoa, hắn ngơ ngác gật đầu: “Dùng dược của Thịnh cô nương, bây giờ đã không còn đau nữa rồi.”
“Vương đại gia, ngài nghe thấy chưa, ta không nói dối nha! Hôm nay Nhị Trụ có tới chỗ ta xin thuốc mà.”
Thịnh Phuương Hoa xoay người, giữa chân mày đều là ý cười: “Thuốc mỡ này của ta là bí phương độc nhất vô nhị, được ta phối chế tỉ mỉ, dùng nó sau này sẽ không lưu lại sẹo, chẳng lẽ mười đồng không đáng à?”
Vương Chí Cao còn chưa nói lời nào, Vương Nhị Trụ bên này đã mở miệng: “Đáng giá, đáng giá, đáng giá, đâu chỉ mười đồng, hai mươi đồng cũng đáng.”
“Ranh con, ngươi đừng mở miệng!” Vương Chí Cao giận điên lên, tôn tử bị nha đầu kia mê hoặc, nàng nói cái gì hắn sẽ hùa theo cái đó, toàn là gây thêm phiền ở đây thôi.
“Vốn là thật mà.” Người trong lòng đứng trước mặt, Vương Nhị Trụ cảm thấy nhất định phải biểu hiện khí khái nam tử của hắn, hắn sờ mặt của bản thân, hầm hừ nói: “Con tận mắt nhìn thấy Thịnh cô nương đi hái thảo dược, lấy hoa nghiền nát rồi làm thuốc mỡ, những sự vất vả này đâu chỉ mười đồng có thể đủ? Tổ phụ, người không nhìn thấy thì không thể biết được.”
“Còn không mau cút về cho ta!” Vương Chí Cao gầm lên, cảm thấy uy quyền của bản thân bị khiêu chiến, tôn tử cũng dám không nghe lời ông ta, sao có thể thế được!
Lúc này đầu Vương Nhị Trụ đã nóng lên, đâu còn quan tâm Vương Chí Cao đã tức giận đến run cả tay, ưỡn ngực đứng bên cạnh Thịnh Phương Hoa: “Tổ phụ, chúng ta không thể quỵt tiền thuốc mỡ của Thịnh cô nương, nàng xem mạch cho con cũng chưa thu tiền, chút tiền thuốc mỡ ấy đâu thể không trả? Người ta cũng không việc thiện, dù sao cũng phải kiếm tiền nuôi sống bản thân đấy?”
Thịnh Phương Hoa cực kỳ hài lòng gật đầu, tuyệt đối không nghĩ tới Vương Nhị Trụ còn có phần can đảm này, giữa trưa hôm nay cố tình để lộ chuyện Vương Chí Cao muốn làm mai cho nàng chính là muốn xem thử Vương Nhị Trụ có thể giúp lúc mình đến Vương gia xin phép hay không.
Nàng hoàn toàn không có tình cảm với Vương Nhị Trụ, nhưng lại muốn kích động cảm xúc của hắn, có như vậy bản thân mới có lợi thế lúc giao dịch với Vương Chí Cao, vì thế mới có nước cờ này, hiệu quả không tệ, quả nhiên tên Vương Nhị Trụ lỗ mãng này đã làm theo những gì nàng nghĩ.
“Ngươi ngươi ngươi… Lão tử chỉ mới đưa ngươi đến trường đọc vài quyển sách mà ngươi đã dám ngỗ nghịch đến thế rồi à? Ngươi đã học được cái gì ở trường? Ngay cả hiếu thuận cũng không biết sao?” Vương Chí Cao tức giận đến mức râu cũng dựng đứng, cầm lấy cây gậy ở góc phòng: “Còn dám già mồm với lão tử? Xem ta có đánh chết ngươi hay không?”
“Á, phụ thân, ngài đây là đang làm cái gì vậy?” Một tiếng thét chói tai vang lên, thân thể to béo xông lên từ phía sau, nắm tay Vương Nhị Trụ kéo sang bên cạnh: “Phụ thân, sao ngài lại trút giận lên đầu Nhị Trụ rồi?”
Phụ nhân vừa xông tới là nương của Vương Nhị Trụ, nhị tức phụ của Vương Chí Cao, nàng ta giấu Vương Nhị Trụ ra phía sau, thân thể giống như bức tường cản đường đi của Vương Chí Cao: “Phụ thân, Nhị Trụ đã làm gì? Ngài đánh nó, con không có ý kiến, nhưng dù sao cũng phải có lý do chứ? Nhị Trụ nhà ta không nói sai gì hết, đến nhà Thịnh cô nương xem bệnh thì nên trả tiền, mười đồng cũng không nhiều, chẳng lẽ Vương gia chúng ta còn không trả nổi sao?”
Vương Chí Cao nhìn tức phụ đầy oán hận, chỉ có thể ném gậy xuống: “Ngươi cứ bao che khuyết điểm đi, Nhị Trụ cũng đã bị ngươi bảo vệ đến đần ra rồi, không phân rõ tốt xấu!”
Thịnh Phương Hoa mỉm cười, cảm thấy đã đến lúc nàng nên ra mặt nói chuyện, tạo ra động tĩnh lớn như vậy ở Vương gia, cũng nên kết thúc, trở về nhà ngủ rồi. Nàng bước về phía trước một bước, gật đầu với Vương Chí Cao: “Vương đại gia, ngài cũng đừng nóng giận, bây giờ chúng ta nói rõ ràng chuyện này, sau này sẽ không làm ầm lên như vậy nữa.”
“Nói rõ ràng cái gì?” Vương Chí Cao nhìn thấy Thịnh Phương Hoa nháy mắt với ông ta, có chút hiểu ý, chắc chắn nha đầu quỷ quái này muốn nói với ông ta về chuyện của Vương Nhị Trụ! Nàng nắm Vương Nhị Trụ trong tay như cán chuôi, muốn ông ta phải nhường nhịn phải không? Vương Chí Cao có chút tức giận, chẳng qua nghĩ đến Vương Nhị Trụ liền đau đầu, nhất định chuyện này phải được giải quyết!
“Nương của Nhị Trụ, ngươi nhanh dẫn Nhị Trụ trở về!” Vương Chí Cao trừng mắt đầy uy nghiêm với tức phụ: “Quản Nhị Trụ cho tốt, đừng để sau này nó lại tiếp tục không hiểu quy củ như vậy!”
“Nương!” Vương Nhị Trụ nhô đầu ra từ sau lưng nương của hắn: “Con…”
Nhị tức phụ của Vương gia kéo tay Vương Nhị Trụ, dẫn hắn đi về phía viện: “Lại còn nói gì thế, nhanh trở về phòng với nương đi!” Lúc đi còn nhìn Thịnh Phương Hoa lưu luyến không rời một chút, nha đầu kia không tệ, bà ta cũng vừa lòng, chỉ tiếc gia sản hơi ít, nếu có nhiều thêm một phần gia sản, cho dù có phải khóc lóc om sòm ăn vạ với công công cũng phải giúp Nhị Trụ cưới nàng về!
Vương Nhị Trụ vừa đi, nhất thời nhà chính yên tĩnh lại, Vương Chí Cao trừng mắt nhìn Thịnh Phương Hoa: “Phương Hoa nha đầu, bây giờ không có ai, ngươi muốn gì cứ nói đi!”
“Vương đại gia, ta biết ngài lo lắng chuyện gì.” Thịnh Phương Hoa cười gật đầu: “Chỉ là ngài cũng không nghĩ lại, ta có vừa ý với Nhị Trụ nhà ngài hay không?”
“Cái gì?” Vương Lý Thị ở một bên kinh ngạc kêu lên, bĩu môi bất bình vì tôn tử: “Ngươi còn không vừa mắt với Nhị Trụ nhà ta nữa sao? Ngươi không nhìn lại xem nhà ngươi có dáng vẻ gì, nửa phần đất cũng không có, phòng ở cũng sắp đổ nát rồi!”
“Vương nãi nãi, ngài hiểu sai ý của ta, ý ta là với gia sản của nhà ta như vậy, sao có thể trèo cao với đến Vương gia?” Thịnh Phương Hoa đi tới, ôm cánh tay Vương Lý Thị đầy thân mật: “Vương gia nãi nãi, chuyện thành thân không phải nói cần môn đăng hộ đối sao? Xuất thân như ta, sao có thể xứng với Nhị Trụ chứ!”
“Ừ, Phương Hoa nha đầu, xem như ngươi biết chuyện.” Lúc này Vương Chí Cao mới treo nụ cười hớn hở lên trên mặt: “Đây chính là lời thật lòng của ngươi sao?”
“Thật sự là như vậy, thật đến không thể thật hơn nữa!” Thịnh Phương Hoa giơ tay lên: “Ta thề với trời, nếu Thịnh Phương Hoa ta có một chút tư tâm muốn gả cho Vương Nhị Trụ, sẽ bị thiên lôi đánh, không chết tử tế được!”
Thấy Thịnh Phương Hoa lập lời thề, lúc này Vương Chí Cao mới thật sự yên tâm, cao hứng đến mức mắt híp thành một đường nhỏ: “Phương Hoa nha đầu, với dáng dấp của ngươi, không lo không gả được, ngươi yên tâm, đến lúc đó chắc chắn sẽ có thể gả cho nam nhân tốt!”
Chỉ cần chuyện xấu không lan đến trong nhà mình, người nào cũng vui lòng chúc người khác sống tốt, lúc này Vương Chí Cao rất vui vẻ, nhìn Thịnh Phương Hoa càng thấy thuận mắt, ông ta đi đến trước bàn, khép sổ lại: “Phương Hoa nha đầu, ngươi yên tâm, chuyện xin phép này cứ quyết định như vậy, sau này nếu trong thôn có ai dám ức hiếp ngươi, cứ tới tìm ta, nhất định ta sẽ ra mặt giúp ngươi.”
“Vậy thì phải đa tạ Vương đại gia rồi.” Thịnh Phương Hoa nhìn về phía Vương Lý Thị: “Vương nãi nãi, Nhị Trụ vẫn còn nợ ta mười đồng …”
“Bà nhanh đi lấy cho Phương Hoa nha đầu, dù sao người ta đã giúp đỡ, sao có thể nợ tiền người ta được?” Tâm tình lúc này của Vương Chí Cao rất tốt, mười đồng tiền trong mắt ông ta hoàn toàn chẳng là gì hết, cho dù Thịnh Phương Hoa muốn hai mươi đồng ông ta cũng bỏ được.
Thịnh Phương Hoa nhận mười đồng, nói cáo từ với Vương Chí Cao và Vương Lý Thị, nhẹ nhàng ra khỏi nhà chính Vương gia, vừa mới xuống hết bậc thềm liền nhìn thấy một người đang đứng trong sân, ánh trăng như nước, kéo bóng dáng của hắn ra thật dài, đổ lên mặt đất.
“A, sao ngươi cũng đến đây?” Thịnh Phương Hoa có chút kỳ lạ: “Mệt mỏi một ngày rồi, ngươi nên nghỉ ngơi chứ.”
Chử Chiêu Việt không nói gì, liếc mắt nhìn Thịnh Phương Hoa, yên lặng đi phía sau nàng trên đường con đường mòn về phía đồng ruộng.
“A Đại, sao vậy?” Tuy đã quen việc Chử Chiêu Việt không thích nói chuyện, nhưng hai người không nói một lời ở trong đêm trăng yên tĩnh này, thật sự có chút quỷ dị.
“Ta sợ ngươi chịu thiệt ở Vương gia.” Chử Chiêu Việt mở miệng nói mấy chữ, lại yên lặng.
Thật ra Chử Chiêu Việt có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không nói nên lời.
Biết Thịnh Phương Hoa tới Vương gia, hắn có chút đứng ngồi không yên, lão già Vương Chí Cao đó vừa nhìn đã biết là một kẻ xảo trá, Vương Nhị Trụ lại mơ ước Thịnh Phương Hoa từ lâu, điều này khiến hắn vô cùng lo lắng, đi tới đi lui trong viện của Thịnh Phương Hoa một lúc lâu, cuối cùng vẫn chạy tới Vương gia tìm nàng.
Vừa rồi hắn đứng trong sân lắng nghe động tĩnh bên trong, vài lần muốn xống vào kéo Thịnh Phương Hoa ra, cuối cùng vẫn bình tĩnh ngăn bản thân lại… Ở Thịnh gia hơn một tháng, hắn phát hiện Thịnh Phương Hoa luôn làm việc mà mình đã nắm chắc, nếu nàng có thể tự thân tới Vương gia, chắc chắn đã nghĩ tốt đối sách, bản thân nên ở bên ngoài yên lặng xem xét, nếu Vương Chí Cao dám ức hiếp, mình có thể xông vào dạy dỗ cho ông ta một trận.
Hắn ngửa tai lắng nghe, nghe thấy Thịnh Phương Hoa thề rằng nàng không hề có tâm tư muốn gả cho Vương Nhị Trụ, Chử Chiêu Việt không nhịn được cong môi, trong lòng có sự vui vẻ nói không nên lời.
Chắc chắn nàng không thích tên tiểu tử kia, người như nàng, sao Vương Nhị Trụ có thể được? Đó không phải là một đoá hoa tươi cắm vào bãi phân trâu sao? Chử Chiêu Việt liếc nhìn Thịnh Phương Hoa đang bước đi bên cạnh, bỗng nhiên trong lòng có chút ngọt, đang muốn nhìn thêm vài lần, cảm thấy Thịnh Phương Hoa sắp ngẩng đầu, hắn nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nhìn về phía trước không chớp mắt, trên mặt không còn một chút cảm xúc dư thừa.
Thịnh Phương Hoa nhìn Chử Chiêu Việt đang đi bên cạnh, thở dài trong lòng, tuấn tú như vậy mà lại mắc bệnh mặt than, thật đáng tiếc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.