Chương 46: Chương 65 - 66
Thập Bát Hòa Vũ
06/12/2013
Chương 65: Tư Thừa đại nhân
Khi dễ hai đầu heo đủ rồi, không cần thiết phải tiếp tục ở lại, Liên Kiều khoác cánh tay Mục Sa Tu Hạ bước khỏi quán rượu.
"Đi dạo một lát nữa có được không? Đi dạo một canh giờ nữa rồi chúng ta sẽ ngồi xe ngựa!" Liên Kiều giành mở miệng trước Mục Sa Tu Hạ, nàng biết hắn đã nhịn nàng lâu rồi.
Thấy đường cong trên mặt hắn vẫn nguội lạnh như cũ, nàng khai triển vẻ mê hoặc, lắc lắc cánh tay của hắn, dịu dàng nói: "Người ta có một yêu cầu nho nhỏ như vậy không tính là quá đáng mà..., có được không vậy! Người ta bảo đảm không gây chuyện, không chỉnh người, an phận, ngươi nói cái gì chính là cái đó, cho ta chơi thêm một canh giờ đi! Ha?"
Nàng cười lên giống như con hồ ly, hơn nữa còn rất giỏi cái chủng loại đó..., Mục Sa Tu Hạ liên tục nhắc nhở mình không nên mềm lòng với nàng, nhưng thấy đáy mắt nàng cầu xin cùng mong đợi, hắn vẫn mềm lòng. Có thể đoán được, số phận tương lai của Mục Sa Tu Hạ sẽ rất khổ, bị chính lão bà của mình ăn gắt gao, mặc hắn anh hùng khí phách thế nào cũng thành lượn lờ quanh ngón tay mềm, vả lại trọn đời cũng không thoát thân được. Aizzz, nam tử si tình giống như Mục Sa Tu Hạ chính là điển hình cho chủng loại bên ngoài là con rồng, ở nhà là con trùng....
Trong tiếng hoan hô của Liên Kiều, Mục Sa Tu Hạ bi thảm phát hiện mình không ý thức mà gật đầu.
"Góc phố kia thật náo nhiệt, chúng ta đi xem một chút đi!" Nói xong Liên Kiều liền hất cánh tay Mục Sa Tu Hạ ra chạy về phía trước.
Dịu dàng trên cánh tay đột nhiên biến mất, Mục Sa Tu Hạ lại cảm thấy có chút mất mát, có chút trống rỗng, rất muốn bắt tiểu nữ nhân đó trở lại tiếp tục khoác lên trên cánh tay của mình. Sau đó, hắn phát hiện một sự thực đáng sợ, hắn quả thật đã trúng độc rồi, trúng độc của tiểu nữ nhân này, truyền thống trọng nam khinh nữ trăm ngàn năm qua ở Cách Tát dùng trên người nàng quả thật chính là chó má, một chút hắn cũng không thích nàng rời khỏi hắn nửa bước, thật muốn nàng tuân thủ truyền thống xa xa đi phía sau hắn, sợ là lúc đó ngay cả đường hắn cũng không đi được, liên tiếp quay đầu lại chăm sóc còn không kịp! Hoặc là dứt khoát để nàng ở phía trước, hắn phía sau, vẫn tương đối yên tâm hơn. Vì vậy, hắn nhận mệnh, nhận mệnh với nàng.
Nhìn Liên Kiều vui vẻ lần lượt dạo qua các gian hàng, Mục Sa Tu Hạ không biết tươi cười của mình chứa bao nhiêu cưng chiều, có thể chảy ra thành nước luôn rồi .
Chợt dừng lại trước một gian hàng đồ trang sức, ánh mắt Liên Kiều bị một chiếc nhẫn hấp dẫn, đó là một chiếc nhẫn bạc, màu bạc trắng trên mặt nhẫn có khắc một cái đầu sói, mắt sói lạnh lùng khắc nghiệt tràn đầy khí phách, đó là sói sa mạc, là kẻ săn mồi độc ác dứt khoát nhất trong sa mạc, khôn khéo, bền bỉ, giảo hoạt, tàn nhẫn, thừa cơ hành động, loại cảm giác đó lại quen thuộc khó nói nên lời, giống như vây lượn quanh mình.
"Nhìn gì vậy?" Mục Sa Tu Hạ im hơi lặng tiếng đứng sau lưng Liên Kiều, cúi người xuống, phát hiện nàng nhìn về phía chiếc nhẫn cầm trên tay mà mất hồn, cũng không có gì đặc biệt, không đáng giá bao nhiêu tiền.
Tim lo sợ, Liên Kiều bỗng nhiên xoay người lại nhìn hắn, loại cảm giác đó chính là hắn nè! Sói, hắn giống như một con sói sa mạc, vua chúa trong sa mạc, toàn thân tràn đầy khí phách, chói mắt đến khiến Nhật Nguyệt cũng phải ảm đạm.
"Ông chủ, chiếc nhẫn này bao nhiêu tiền?" Liên Kiều quyết định mua.
Mặc dù không đáng bao nhiêu tiền, nhưng Mục Sa Tu Hạ cũng không can thiệp yêu thích của nàng, chỉ cần nàng thích là tốt rồi.
"Đưa tay ra!" Liên Kiều mỉm cười ra lệnh cho hắn.
Mục Sa Tu Hạ nghi ngờ nhìn, tay phải trong tay áo từ từ đưa ra.
"Không đúng, muốn tay trái!" Liên Kiều sửa chữa.
Dừng một chút, Mục Sa Tu Hạ tâm không cam tình không nguyện duỗi tay trái ra cho nàng.
Khi Liên Kiều chậm rãi đeo nhẫn bạc trong tay vào ngón áp út của hắn, hắn có chút sững sờ, sau đó hắn nghe thấy thê tử ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng nói: "Hạ, ta cảm thấy chiếc nhẫn này thật xứng với ngươi, ngươi là vương giả trời sanh, thống lĩnh quần hùng, tranh giành thiên hạ, bất luận sau này ngươi đi đâu, ta đều sẽ làm bạn với ngươi, đi theo ngươi, một bước cũng không rời! Tựa như chiếc nhẫn này, vĩnh viễn bắt nhốt ngươi. Có được không?"
Hắn ngơ ngẩn, bị lời của nàng rung động thật sâu, mất hồn thật lâu, trong đôi mắt lại có chút ẩm ướt. Ánh mắt quấn quýt si mê hung hăng nhìn chăm chú vào nàng, vì giờ khắc này, hắn đợi đã quá lâu, chưa bao giờ kích vì vật gì, chưa bao giờ biết tình như thế nào, hình như tánh mạng của hắn chính là vì chờ đợi sự xuất hiện của nàng.
"Ừ, thật là đẹp! Rất xứng với ngươi!" Liên Kiều vẫn đắc chí, lỗ mãng, cổ quái hô lên nhẫn bạc thật phù hợp với phong cách của Mục Sa Tu Hạ.
"Đây chính là dùng của bổng lộc chính ta mua cho ngươi đó, ta rất tốt với ngươi!" Nụ cười quyến rũ phóng đại trước mặt hắn, Liên Kiều nhón gót chân, thật nhanh ấn lên má hắn một nụ hôn, cười vui chạy ra.
Trong đám người, nàng cười như ánh Nhật Nguyệt rực rỡ của lúc sáng sớm lẫn chiều tà. Hôm nay, nụ cười tốt đẹp như vậy chính là nở vì hắn, chỉ vì một mình hắn, trời cao vẫn rất ưu đãi hắn. Kiên định thong dong ung dung thả bước, hắn nguyện ý đi sau lưng nàng cả đời.
Nâng tay trái lên, hôn, nhẹ nhàng rơi vào nhẫn bạc trên ngón áp út.
"Đứng lại!" Đang lúc Mục Sa Tu Hạ phân tâm, hai trường kiếm đặt lên cổ họng Liên Kiều. Hai nam nhân thân hình cao lớn như thị vệ, hung thần ác sát quát lớn một tiếng.
Liên Kiều đứng yên, lập tức đoán được nhất định là người do công tử Tư Thừa vừa mới bị bọn họ khi dễ kia phái tới. Tuy bị mũi kiếm chỉa vào, nhưng cũng không sợ, bởi vì biết hắn tuyệt đối không để mình bị tổn thương.
Nhìn ngó xung quanh, nâng khóe môi lên, phong thái ung dung lộ rõ cao quý, khiến hai thị vệ trong khoảnh khắc thấy tim đập mạnh và loạn nhịp.
"Hai vị huynh đài nhìn thật lạ! Tiểu nữ tử tự hỏi đã có thù oán gì với hai vị, sao lại làm khó ta như vậy?"
Hai người bị Liên Kiều quyến rũ mất đi hơn phân nửa tâm thần, lại có chút do dự, một người trong đó mềm xuống nói: "Ai bảo ngươi đắc tội với Đức Công tử của Tư Thừa đại nhân, chúng ta cũng không có cách, chỉ có thể mời người theo chúng ta đến Tư Thừa phủ một chuyến!"
Thừa dịp hai người do dự, Liên Kiều không biến sắc thoáng kéo ra chút khoảng cách với hai mũi kiếm, sau đó hài lòng nghe được hai tiếng kêu thảm thiết, cùng âm thanh trong trẻo của trường kiếm rơi xuống đất.
Hai đại nam nhân vốn đang cầm kiếm chỉ vào cổ họng nàng, đột nhiên rũ cánh tay xuống, kêu rên không ngừng. Mục Sa Tu Hạ đã quỷ mị đi tới bên cạnh Liên Kiều, một tay ôm eo nhỏ của nàng, một tay thưởng thức cục đá trong tay.
Đám người chung quanh tự động tách ra, núp ở bên cạnh ngắm nhìn, lúc này khi trước mặt bọn hắn đột nhiên tuôn vào một đội quan binh. Ngồi trên ngựa chính là một nam nhân râu quai nón hơn năm mươi, vóc người béo tốt. Ngồi trên một con ngựa khác là người cao gầy vừa rồi ở trong quán rượu bị Mục Sa Tu Hạ dọa sợ đến không khống chế được.
Cách đó không xa, kẻ không có tiền đồ này liền chỉ vào Liên Kiều cùng Mục Sa Tu Hạ hô: "Chính là bọn họ, cha, mau bắt bọn họ lại!"
Nam nhân râu quai nón chắc hẳn chính là lão cha thùng cơm của hắn, mắt trâu trừng trừng, phình hai má giống như con cóc, bàn tay thật dầy vung lên, phẫn nộ quát: "Bắt bọn họ lại cho Bổn quan!"
Thị vệ tuân lệnh bao quanh bọn hắn, Mục Sa Tu Hạ ôm Liên Kiều vẫn không nhúc nhích, lạnh lùng quét mắt đám người bên cạnh kia. Dân chúng càng thêm sợ trốn vào các gian hàng dọc phố, không dám ra.
Mười mấy cây đại đao cùng chỉ vào hai người ở giữa, mắt nhìn chằm chằm.
"Hừ! Điêu dân, thật to gan! Thấy Bổn quan còn không quỳ xuống!" Tư Thừa đại nhân vô cùng tức giận, không ngờ ở địa bàn của mình vẫn còn có người không nghe lời như vậy.
Mục Sa Tu Hạ lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái nói: "Càn rỡ!"
Giọng nói không nhẹ không nặng của hắn tạo thành cảm giác áp bức mạnh mẽ, phách khí vương giả cao cao tại thượng khiến Tư Thừa đại nhân sững sờ trong nháy mắt, lại không tự chủ được muốn tung người xuống ngựa quỳ xuống trước hắn ta. Sau đó hắn dùng lực hất đầu một cái, thầm mắng mình có bệnh, đường đường là Tư Thừa đại nhân lại bị uy nghi của tiểu tử vắt mũi chưa sạch trước mắt cái này trấn áp, thật không có mặt mũi.
"Hừ! Rốt cuộc là ai càn rỡ? Điêu dân, lại dám nói chuyện như vậy với bản quan, không thể nhịn được! Lên cho ta!"
Tư Thừa đại nhân ra lệnh một tiếng, thị vệ chung quanh cùng nhau ra tay, tất cả đại đao sáng loáng đều lên trên người Mục Sa Tu Hạ chào hỏi. Nhưng không đợi Mục Sa Tu Hạ ra tay, tất cả mười mấy cây đại đao đều bị cắt thành hai khúc, nửa lưỡi đao điều rơi xuống, âm thanh đinh đinh đang đang không dứt bên tai. Giữa sân đột nhiên xuất hiện chín gã nam tử che mặt mặc trang phục màu đen, cầm trong tay Loan Nguyệt Kim Đao .
Chín người lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai dễ dàng chém mười mấy thanh đại đao xuống, thấy được mà mọi người bất giác hít một ngụm khí lạnh.
Sắc mặt Tư Thừa đại nhân khó coi tới cực điểm, hét lớn một tiếng: "Loạn thần tặc tử, bắt lại cho ta!" Thị vệ chung quanh không ai dám động, tất cả đều ngẩn ngơ tại chỗ, khí thế của bị chín người trấn giữ, khiếp đảm.
Khóe môi Mục Sa Tu Hạ nhếch lên nụ cười khinh miệt, đáy mắt chứa ý châm biếm thật sâu đâm chọc vào lòng tự ái của Tư Thừa đại nhân.
"Cười cái gì? Ngươi cười cái gì? Những thứ thổ phỉ nhát gan này, mưu nghịch phạm thượng, dám công khai phản kháng mệnh quan triều đình, chán sống rồi sao?"
Mục Sa Tu Hạ hơi cau mày, học bộ dạng ra vẻ trầm tư của Liên Kiều, lẩm bẩm nói: "Đúng ha, phản kháng mệnh quan triều đình là phải chém đầu."
Đáng thương cho Tư Thừa đại nhân đã chết đến trước mắt mà vẫn ngu ngốc như nhi tử của hắn, biến sắc, hả hê nói: "Biết sợ rồi sao, còn không mau mau khoanh tay chịu trói, không chừng Bổn quan nhất thời mềm lòng liền miễn tội chết cho các ngươi."
Chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt Mục Sa Tu Hạ lạnh lẽo, khí trời đang tháng sáu, lại khí lạnh bức người.
"Muốn Bổn vương khoanh tay chịu trói, ngươi còn chưa đủ tư cách, bất quá ngược lại Bổn vương có một biện pháp điều hoà thật tốt." Mắt màu xanh dương tối sầm lại, sắc mặt trầm xuống, "Cách chức quan của Tư Thừa Đức ngươi, những người này không bị coi là phản kháng mệnh quan triều đình rồi."
Nghe hắn tự xưng là Bổn vương, tâm Tư Thừa đại nhân lộp bộp một cái, trầm xuống, đợi hắn nói xong, thật lâu mới run giọng nói: "Ngươi là ai?"
Một trận gió thổi qua, thoáng thổi bay một góc mũ trên áo choàng, một vạt tóc bạch kim lơ đãng tả giống như là tơ là gấm.
Tư Thừa đại nhân "A" một tiếng sợ hãi, tâm nhất thời lạnh đi một nửa, trên dưới cả nước có thể có màu tóc bạch kim như vậy, trừ đương kim thái tử điện hạ cũng không có người thứ hai. Năm vận hạn sẽ gặp bất lợi mà! Lại có thể đắc tội nhân vật lớn đến như vậy, lúc này không chết cũng mất nửa cái mạng.
Chương 66: Tắm rửa
Mấy ngày kế tiếp, Liên Kiều vẫn là ngoan ngoãn ở lại trong xe ngựa, tiếp tục lên đường. Cũng không phải là nàng dễ nói chuyện, thật sự là dọc đường không có phong cảnh gì có thể thưởng thức được, đi lên trước nữa sẽ là tiến vào trong sa mạc rồi, đến lúc đó cũng không ngồi xe ngựa, lại phải cưỡi Lạc Đà xấu đỏ đỏ đó để đi tiếp, nghĩ đến liền buồn nôn.
Buổi tối, Mục Sa Tu Hạ cùng Liên Kiều rốt cuộc cũng đến được trạm thứ nhất , nhìn tường thành thật dầy và chạy dài bằng đất nện xây vây quang khu kiến trúc tráng lệ hiển hiện, không hoa mỹ lại làm người khác cảm giác nặng nề đầy thâm trầm.
"Nơi này chính nơi lần đầu tiên chàng bắt thiếp tới đây!" Trở lại chốn cũ, Liên Kiều có chút bồi hồi, một chút suy nghĩ quay về lúc mới tới nơi đây, thật là vừa kinh vừa sợ, bị hắn cưỡng gian, bị hắn đánh dập, đến tính mạng cũng bị uy hiếp, không ngờ đến cuối cùng lại gả cho hắn, thậm chí không kềm chế được lại yêu hắn, thật là thế sự xoay vần, người và vật thay đổi a!
Ngửa đầu nhìn cửa cung hung vĩ, Mục Sa Tu Hạ hình như cũng nhớ tới tình cảnh lúc đó, không khỏi nở một nụ cười ấm áp, khi đó Liên Kiều tựa như một đóa hoa hồng không có gai sinh trưởng ở trong sương mù, không nhịn sự hấp dẫn đó làm hắn bị mê hoặc, đồng thời càng bị nàng đâm bị thương, tính tình quật cường cùng lý chí bo bo giữ mình ở trên người nàng kiến cho sự mâu thuẫn kết hợp lại tạo ra sự hoàn mỹ, không nhìn ra được nàng, lại kích thích hắn càng muốn thâm nhập tìm kiếm.
Hắn và Liên Kiều gặp nhau là chuyện tốt đẹp nhất, ý nghĩa nhất trong cuộc đời này, rất may không có bỏ lỡ nàng, thật nguy hiểm !
Nắm cả eo nhỏ của nàng từ từ đi về hướng tẩm cung , đi qua một tòa Thiên Điện, Liên Kiều dừng chân, đưa mắt nhìn, rơi vào trầm tư.
Mục Sa Tu Hạ không hiểu nhìn nàng: "Sao vậy?"
Nàng bất động không nói, vẫn cứ như vậy trầm ngâm nhìn tòa thiên điện có vẻ loang lổ, ánh mắt có chút mê mang.
Mục Sa Tu Hạ nóng nảy, lo lắng nói: "Liên nhi, nàng làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?"
Liên Kiều không để ý tới hắn, ngược lại đột nhiên có vẻ lớn tiếng hỏi hắn: "Ban đầu tại sao ở chỗ này muốn nàng ấy?"
Mục Sa Tu Hạ nhíu mày, không hiểu ý tứ trong lời nói của nàng .
Liên Kiều thở dài rốt cuộc đưa mắt nhìn lên trên mặt hắn, không khỏi tiếc nuối nói: "Tại sao lại đối xử như vậy với Tô Lạp? Nàng ấy cũng chỉ là một cô gái nhỏ không hiểu chuyện, chịu sự đả kích lớn như vậy, vì sao phải đối đãi với nàng ấy như vậy? Muốn nàng ấy, lại không hiểu được mà chăm sóc nàng ấy. chàng biết không? Mặc dù như chàng vậy đợi nàng, nàng vẫn không thể yêu chàng, đối với nàng ấy như thế là không công bằng, không bằng ban đầu đem mọi chuyện chấm dứt với nàng ấy, có lẽ nàng ấy cũng sẽ không phải sống khổ như vậy."
Con mắt sắc bén của hắn trầm xuống, tay ôm trên eo nàng nắm thật chặt, mím môi không nói, vẻ mặt tối tăm. Nàng rốt cuộc cũng đã lên tiếng hỏi, nhưng hắn lại không muốn nói cho nàng biết , nhưng cuối cùng không dối gạt được, nói cho nàng biết sự thật , liệu nàng sẽ coi thường hắn? Nam nhân lợi dụng thân thể nữ nhân có quá hèn hạ hay không? Chỉ là hoàng quyền tranh giành là phải dùng mọi thủ đoạn, ban đầu chính hắn ở chỗ này là loại người nguội lạnh vô tình, phàm để đạt được mục đích nắm quyền, không có tâm nam nhân, thì sao bận tâm đến cảm nhận của người khác ? Hiện tại cũng vậy trừ nàng ra đối với nữ nhân khác hắn cũng không chút cảm giác nào. Hèn hạ cũng tốt, xấu xa cũng được, chỉ cần có thể đạt tới mục đích, hắn chính là người thắng.
"Nàng thật muốn biết?" giọng nói của hắn nghe có chút khô khốc.
"Chàng có nói cho thiếp biết không?" Nàng yên lặng nhìn hắn, "Nếu như không muốn nói coi như thôi, thiếp không muốn nghe lời nói dối."
Muốn biết một ngày nào đó nàng sẽ biết, không bằng chính miệng nói cho nàng biết. Hít sâu một hơi, hắn rốt cuộc chậm rãi nói ngọn nguồn chuyện đã xảy ra : "Lúc ấy khi tiêu diệt ngạc lỗ tộc ta đã thám thính được một tin tức, công chúa nước Khánh Liễn Đại gả cho tộc trưởng Ngạc Lỗ tộc. Nhưng lục soát khắp trong thôn Ngạc Lỗ tộc cũng không có phát hiện ra vị trí mắt Phượng Hoàng, mặc dù lấy cái chết ra uy hiếp, Đạt Cách Lỗ vẫn không chịu nói một tiếng. Cuối cùng ta giết hắn, vả lại trói vợ và con gái hắn ta về, muốn do thám tin tức từ trong miệng các nàng ấy. Bởi vì ta biết, trên ngự công chúa nước Khánh Liễn có một vết bớt hình đóa hoa mai màu đỏ thắm . . . . . ."
"Hoá ra là như vậy !" Liên Kiều chợt hiểu nhỏ giọng hô, chợt nhớ tới lúc đầu khi cùng Tô Lạp tắm từng thấy qua trên lồng ngực nàng vết hình hoa mai còn cười nhạo nàng số mệnh đào hoa, bởi vì hoa đào và hoa mai dáng dấp không khác biệt lắm, chỉ là kích thước lớn nhỏ không giống mà thôi. Không ngờ Mục Sa Tu Hạ hẳn là vì vậy nguyên nhân mới dùng thủ đoạn ác độc, nhưng không đúng nha!
Ngẩng đầu nhìn hắn, không hiểu nói: " không phải chàng từng nói là qua Đại công chúa nước Khánh Liễn lớn hơn chàng mười mấy, hai mươi tuổi , làm sao có thể sẽ là Tô Lạp chứ? Khi đó nàng ấy mới mười lăm tuổi mà!"
"Chính là bởi vì nguyên nhân đó ta mới dùng đến hạ sách này, nếu như bản thân nàng ấy không phải là Đại công chúa nước, như vậy rất có thể là chính là nữ nhi của công chúa, bởi vì này đóa bớt là công chúa Khánh Liễn tương truyền qua các thời đại."
Liên Kiều khó có thể tin nói: "Nói như vậy, Đằng Triệt mới đúng. . . . . ."
Thấy Mục Sa Tu Hạ gật đầu, nàng mới tỉnh hồn lại, thật không nghĩ tới lại là Đằng Triệt người hay nói chuyện nhỏ nhẹ , cả người đầy vết sẹo đã từng là một vị công chúa, một cô gái từng sống trong vinh hoa phú quý như vậy, thế nhưng chịu nhục đến mức này, nàng không thể không bội phục, giờ phút này nàng cảm thấy kính nể đối với nàng Đằng Triệt.
"Đáng tiếc, nàng ấy điên rồi. Thứ chàng muốn vẫn là không lấy được." Liên Kiều buồn bã nói, thay Mục Sa Tu Hạ tiếc hận, cảm thấy bi ai và không đáng giá giùm hai mẹ con Đằng Triệt.
Thế nhưng không ngờ hắn lại nhẹ nhàng bật ra hai chữ: "Chưa chắc!"
Nàng nhíu mày nhìn hắn, không biết hắn đang có ý gì, là Đằng Triệt chưa chắc điên khùng,chưa chắc hắn không tìm được mắt Phượng Hoàng? Hoặc là cả hai ? Chỉ là, nàng đã không muốn biết thêm, chuyện kế tiếp nàng đã không còn hứng thú muốn biết, chuyện phiền lòng đó là thuộc về Mục Sa Tu Hạ, không phải là chuyện nàng muốn quản, cũng không phải là chuyện nàng có thể quản , nàng từ trước đến giờ đều rất thức thời.
Thở dài, mặc dù biết chân tướng nhưng vẫn có chút buồn bực, nhưng ít ra chuyện này để cho nàng an tâm không ít, Mục Sa Tu Hạ không đến mức là loại háo sắc thấy nữ nhân liền thượng, đây mới là chuyện nàng để ý, ha ha.
"Hồi cung nghỉ ngơi đi!" Hắn đề nghị, ngồi xe ngựa lâu như vậy, bỗng một bóng trắng nho không trung rơi thẳng xuống khoảng đất trống phía trước. Định thần nhìn lại, là một con chim bồ câu trắng.
"Tối nay có đồ ngon để ăn rồi." Mục Sa Tu Hạ mỉm cười.
"Không thể!" Liên Kiều hơi bị nổi đóa, ở trong sa mạc có thể thấy chim bồ câu bay lượn nhất định là đã nhịn đói nhịn khát, chú chim bồ câu này có sự chịu đựng thật mạnh mẽ, người mắt trắng này ra thản nhiên chỉ muốn bắt nó ăn vào bụng, đúng là phí của trời.
"Thiếp muốn bắt nó để nuôi chơi, Hạ, chàng giúp ta bắt được nó có được hay không?"
Lời nói của Liên Kiều còn có tác dụng hơn cả thánh chỉ, lệnh của vua có thể không để ý tới, nhưng lời của lão bà tuyệt không thể không nghe. Nhanh như tia chớp lên trước lấn người tới, mắt thấy đã có thể bắt được, con chim bồ câu này cũng rất nhạy cảm, thấy nguy hiểm đã lập tức cất cánh. Mục Sa Tu Hạ cũng nhanh chóng vọt người lên, trên không trung hai chân đạp lẫn nhau , tung người tạo ra một đường Thê Vân Tung hoàn hảo, đưa tay chụp tới, liền đem nó bắt được trong tay.
Liên Kiều ở dưới mặt đất không ngừng vỗ tay, không nhịn được bật thốt lên: "Lão công thật là giỏi!"
Mục Sa Tu Hạ phi thân trở lại trước mặt nàng, đem chim bồ câu giao vào trong tay nàng, nhàn nhạt nói ra một câu: "Ta đâu có già! Không được kêu lão công với ta!" Rồi sau đó xoay người rời đi.
Ách, Thái Tử Gia tức giận! Người này thật không có tình thú!
Lại thở dài, Liên Kiều bất đắc dĩ vuốt ve đầu chim bồ câu, nhẹ giọng nói: "Ai, ai bảo ngươi không ngoan, đang thật tốt tại sao phải bay đi ? Nhìn thấy chưa, suýt chút nữa là chết rồi!”
Lầm bầm lầu bầu Liên Kiều không có phát hiện đang đi về phía trước, khóe miệng của Mục Sa Tu Hạ khẽ co quắp, ẩn ẩn trên trán có gân xanh hiện lên. Ai, là người thông minh có cẩn thận mấy cũng có thời điểm sơ sót, làm sao lại quên mất chồng nàng có một đôi tai còn nhạy bén hơn cả tai thỏ? Đã gây họa rồi!
Đi Tìm một cái lồng lớn, trước tiên đem chim bồ câu nuôi tạm ở bên trong, chờ sau khi hồi kinh sẽ làm thêm cho nó 1 cái tổ bằng trúc thật tốt. Đem tất cả lo liệu xong, nàng mới trở về đến tẩm cung, phát hiện Mục Sa Tu Hạ không có ở trong cung. Khẳng định hắn lại đi xử lý chuyện lớn của quốc gia.
Lười phải chạy đi tắm Ôn Tuyền xa, bởi vì nàng phát hiện phía sau tẩm cung có một hồ ôn tuyền thật lớn để tắm.
Quả thật tựa như cả hồ bơi, Tu Hạ này cũng quá biết hưởng thụ đi! Không thích vàng bạc, không thích xa hoa, lại rất biết cách hưởng thụ, để cuộc sống của mình trôi qua một cách thoải mái, vừa lòng! Vãn còn được một phẩm chất tốt, khen ngợi!
Cởi hết áo, từ từ đi vào trong ao,nước trong ao ấm áp lướt qua lưng bàn chân, đầu gối, eo nhỏ nhắn, cho đến khi bao vây toàn thân, chỉ lộ hai lỗ mũi nhỏ nhắn ra bên ngoài hít thở, từng cái lỗ chân lông cũng giãn ra hết cỡ, tham lam hấp thu tinh hoa của Ôn Tuyền , thật là thoải mái!
Trong phòng tắm nhàn nhạt ánh sáng huỳnh quang phát ra của dạ Minh Châu trong đêm, xa hoa mà không phô trương. Gió đêm lùa theo từng manh rèm cửa, thổi phần phật, lưu lại một không khí mát mẻ, như vậy khiến ban đêm thật tốt đẹp, dựa lưng vào trên vách hồ tắm, cơn buồn ngủ nặng nề đánh tới, Liên Kiều mệt rã rời hai mắt nặng trĩu, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu,trong mông lung , hơi thở ấm áp phảng phất ở trên mặt của nàng, trên cánh môi truyền tới áp lực dịu dàng nhưng lại bá đạo, đôimôi anh đào bị lấp kín, bởi vì không cách nào lấy được không khí mà hé mở, một đầu lưỡi linh xảo trơn trợt càn rỡ xuyên qua kẽ răng tiến quân thần tốc, lấy phương thức cứng rắn quét qua trên đôi môi nhạy cảm của nàng, nâng cái lưỡi thơm ngát của nàng lên, quấn lấy, lôi kéo, không ngừng mút vào, gần gũi mỗi một tấc vuông bên trong chiếc miệng ngọt ngào.
Sức lực mút hôn làm đau đôi môi mền mại của nàng, hai tay vô lực muốn đẩy lồng ngực trần trụi đang dè dính vào trên người, dưới lòng bàn tay nàng là da thịt nóng bỏng, kích thích bản năng khiến nàng mở mắt, cặp mắt trong cơn buồn ngủ mông lung chống lại chính là một đôi mắt màu xanh dương bất mãn và…tình dục , ánh mắt này quá quen thuộc, cũng quá tỉ mỉ. Bỗng nhiên tỉnh lại, cơn buồn ngủ cũng bay mất.
"Hạ!" Nàng nhỏ giọng hô không nhớ rằng hắn còn đang trong miệng nàng, không biết là do nụ hôn của hắn quá bá đạo, hay là nước Ôn Tuyền nước quá ấm áp, lúc này cả người nàng vô lực, mềm mại chỉ có thể dựa trên người của hắn, nếu như tay ngang hông mà buông lỏng, sợ là nàng sẽ trượt vào trong hồ .
Nụ hôn làm nàng ý loạn tình mê, Mục Sa Tu Hạ thở hổn hển dọc theo cổ mềm mại của nàng gặm cắn, mút liếm qua vàng tai khéo léo mượt mà đầy đặn, một đường xuống phía dưới đến xương quai xanh khiêu gợi, trong cổ họng không nhịn được phát ra âm thanh than nhẹ, cảm giác thật tuyệt vời khiến thân thể nàng mất hồn không dứt.
Lưu luyến lướt qua làn da thịt trắng mịn trước ngực, hắn rốt cuộc cũng được như nguyện ngậm lấy trái cây đỏ thẫm của nàng.
"Ừ. . . . . . A. . . . . ." Nàng kích tình rên rỉ, khó nhịn được sự trêu đùa của này người, bấu víu bờ vai rắn chắc của hắn, dùng sức làm cho thân nghênh hợp, hi vọng lấy được nhiều hơn an ủi.
Cảm thụ trái cây trong miệng từ từ trở nên đầy đặn, kiên đỉnh, hắn không nhịn được khẽ cắn. Tay kia bao trọn một bên ngực cao vút no tròn, dùng sức xoa nắn, dùng ngón tay trỏ cùng ngón cái nắm được điểm hồng mai trước ngực tùy ý chuyển động, bóp tròn bóp dẹt.
Không chống chịu được sự trêu đùa , nàng miệng to thở dốc, nhiều tiếng như có như không thở ra: "Hạ. . . . . . A. . . . . . Ta. . . . . . Ta. . . . . . Thật khó chịu. . . . . ."
Hơi dùng sức khẽ cắn đầu vú của nàng, nàng không chịu được"A" một tiếng, không hiểu tối nay, hắn làm sao trở nên tàn nhẫn như vậy, càng trêu chọc dục vọng sâu kín trong nàng dâng trào nhiều hơn.
Chợt thấy ngang hông căng thẳng, nàng bị hắn từ trong hồ nước ôm ra ngoài, cả người ướt nhẹp nhưng sau một khắc thì rơi trên giường ấm áp. Hắn nhanh chóng ép xuống thân hình khổng lồ lên trên thân hình mảnh mai của nàng. Dùng sức tách ra hai chân thon dài trắng như tuyết chân ngọc, không hề có một khắc chần chờ đâm vào, chôn sâu!
"A. . . . . . Ta. . . . . . Không cần. . . . . . Không cần. . . . . . Ta chịu không nổi. . . . . . Ừ. . . . . . A. . . . . ." Điên cuồng luật động để cho nàng không cách nào chịu đựng một luồng sóng sảng khoái đánh tới, nhưng khi nàng sắp đạt tới tột khoái cảm thì hắn lại tàn nhẫn rút ra khỏi cơ thể nàng.
"A. . . . . . Hạ, đừng đi, đừng mà. . . . . . Khó chịu. . . . . ." Vẻ mặt nàng tan rã, hoàn toàn không còn tự chủ, trong cơ thể trống không để cho nàng không cách nào thỏa mãn, vô lực cố cử động vòng eo, bàn tay ở giữa không trung đưa ra, nhưng không cách nào chạm được đến lồng ngực kiên cố của hắn.
Lúc này, vang lên bên tai một giọng nói như ác ma, thanh âm bá đạo lại dịu dàng của trượng phu: "Còn rời khỏi ta nữa không? Nàng có còn rời khỏi ta nữa không? Nói chuyện!" Hắn tàn nhẫn mà ra mệnh lệnh, khiến cho nàng khuất phục, muốn để ý tới chuyện nàng đã từng đoạn tuyệt vứt bỏ, không chiếm được lời hứa của nàng hắn vẫn luôn không có cảm giác an toàn.
Vì để cho cảm giác thỏa mãn kia lần nữa trở về, thê tử của hắn không có chút gì do dự điên cuồng gật đầu, thở gấp liên tiếp: "Ta đồng ý với chàng, đồng ý với chàng, không bao giờ rời bỏ chàng nữa, nói gì cũng sẽ không sẽ rời, trừ phi chàng không muốn thiếp nữa!"
Nghe nàng điên cuồng cam kết làm cho trái tim hắn rung động, tình yêu sâu đậm dâng trào, hắn thương tiếc hôn lên môi của nàng, lần nữa chôn sâu trong cơ thể nàng cho nàng thỏa mãn.
Đau lòng nói: "Cả đời này ta chỉ muốn nàng, có nàng là đủ rồi!"
Đêm dài đằng đẵng, bên trong trướng xuân ý hoà thuận vui vẻ, bóng dáng quấn quít nhịp nhàng lên xuống như húc nhạc, đêm vẫn còn rất dài. . .
Khi dễ hai đầu heo đủ rồi, không cần thiết phải tiếp tục ở lại, Liên Kiều khoác cánh tay Mục Sa Tu Hạ bước khỏi quán rượu.
"Đi dạo một lát nữa có được không? Đi dạo một canh giờ nữa rồi chúng ta sẽ ngồi xe ngựa!" Liên Kiều giành mở miệng trước Mục Sa Tu Hạ, nàng biết hắn đã nhịn nàng lâu rồi.
Thấy đường cong trên mặt hắn vẫn nguội lạnh như cũ, nàng khai triển vẻ mê hoặc, lắc lắc cánh tay của hắn, dịu dàng nói: "Người ta có một yêu cầu nho nhỏ như vậy không tính là quá đáng mà..., có được không vậy! Người ta bảo đảm không gây chuyện, không chỉnh người, an phận, ngươi nói cái gì chính là cái đó, cho ta chơi thêm một canh giờ đi! Ha?"
Nàng cười lên giống như con hồ ly, hơn nữa còn rất giỏi cái chủng loại đó..., Mục Sa Tu Hạ liên tục nhắc nhở mình không nên mềm lòng với nàng, nhưng thấy đáy mắt nàng cầu xin cùng mong đợi, hắn vẫn mềm lòng. Có thể đoán được, số phận tương lai của Mục Sa Tu Hạ sẽ rất khổ, bị chính lão bà của mình ăn gắt gao, mặc hắn anh hùng khí phách thế nào cũng thành lượn lờ quanh ngón tay mềm, vả lại trọn đời cũng không thoát thân được. Aizzz, nam tử si tình giống như Mục Sa Tu Hạ chính là điển hình cho chủng loại bên ngoài là con rồng, ở nhà là con trùng....
Trong tiếng hoan hô của Liên Kiều, Mục Sa Tu Hạ bi thảm phát hiện mình không ý thức mà gật đầu.
"Góc phố kia thật náo nhiệt, chúng ta đi xem một chút đi!" Nói xong Liên Kiều liền hất cánh tay Mục Sa Tu Hạ ra chạy về phía trước.
Dịu dàng trên cánh tay đột nhiên biến mất, Mục Sa Tu Hạ lại cảm thấy có chút mất mát, có chút trống rỗng, rất muốn bắt tiểu nữ nhân đó trở lại tiếp tục khoác lên trên cánh tay của mình. Sau đó, hắn phát hiện một sự thực đáng sợ, hắn quả thật đã trúng độc rồi, trúng độc của tiểu nữ nhân này, truyền thống trọng nam khinh nữ trăm ngàn năm qua ở Cách Tát dùng trên người nàng quả thật chính là chó má, một chút hắn cũng không thích nàng rời khỏi hắn nửa bước, thật muốn nàng tuân thủ truyền thống xa xa đi phía sau hắn, sợ là lúc đó ngay cả đường hắn cũng không đi được, liên tiếp quay đầu lại chăm sóc còn không kịp! Hoặc là dứt khoát để nàng ở phía trước, hắn phía sau, vẫn tương đối yên tâm hơn. Vì vậy, hắn nhận mệnh, nhận mệnh với nàng.
Nhìn Liên Kiều vui vẻ lần lượt dạo qua các gian hàng, Mục Sa Tu Hạ không biết tươi cười của mình chứa bao nhiêu cưng chiều, có thể chảy ra thành nước luôn rồi .
Chợt dừng lại trước một gian hàng đồ trang sức, ánh mắt Liên Kiều bị một chiếc nhẫn hấp dẫn, đó là một chiếc nhẫn bạc, màu bạc trắng trên mặt nhẫn có khắc một cái đầu sói, mắt sói lạnh lùng khắc nghiệt tràn đầy khí phách, đó là sói sa mạc, là kẻ săn mồi độc ác dứt khoát nhất trong sa mạc, khôn khéo, bền bỉ, giảo hoạt, tàn nhẫn, thừa cơ hành động, loại cảm giác đó lại quen thuộc khó nói nên lời, giống như vây lượn quanh mình.
"Nhìn gì vậy?" Mục Sa Tu Hạ im hơi lặng tiếng đứng sau lưng Liên Kiều, cúi người xuống, phát hiện nàng nhìn về phía chiếc nhẫn cầm trên tay mà mất hồn, cũng không có gì đặc biệt, không đáng giá bao nhiêu tiền.
Tim lo sợ, Liên Kiều bỗng nhiên xoay người lại nhìn hắn, loại cảm giác đó chính là hắn nè! Sói, hắn giống như một con sói sa mạc, vua chúa trong sa mạc, toàn thân tràn đầy khí phách, chói mắt đến khiến Nhật Nguyệt cũng phải ảm đạm.
"Ông chủ, chiếc nhẫn này bao nhiêu tiền?" Liên Kiều quyết định mua.
Mặc dù không đáng bao nhiêu tiền, nhưng Mục Sa Tu Hạ cũng không can thiệp yêu thích của nàng, chỉ cần nàng thích là tốt rồi.
"Đưa tay ra!" Liên Kiều mỉm cười ra lệnh cho hắn.
Mục Sa Tu Hạ nghi ngờ nhìn, tay phải trong tay áo từ từ đưa ra.
"Không đúng, muốn tay trái!" Liên Kiều sửa chữa.
Dừng một chút, Mục Sa Tu Hạ tâm không cam tình không nguyện duỗi tay trái ra cho nàng.
Khi Liên Kiều chậm rãi đeo nhẫn bạc trong tay vào ngón áp út của hắn, hắn có chút sững sờ, sau đó hắn nghe thấy thê tử ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng nói: "Hạ, ta cảm thấy chiếc nhẫn này thật xứng với ngươi, ngươi là vương giả trời sanh, thống lĩnh quần hùng, tranh giành thiên hạ, bất luận sau này ngươi đi đâu, ta đều sẽ làm bạn với ngươi, đi theo ngươi, một bước cũng không rời! Tựa như chiếc nhẫn này, vĩnh viễn bắt nhốt ngươi. Có được không?"
Hắn ngơ ngẩn, bị lời của nàng rung động thật sâu, mất hồn thật lâu, trong đôi mắt lại có chút ẩm ướt. Ánh mắt quấn quýt si mê hung hăng nhìn chăm chú vào nàng, vì giờ khắc này, hắn đợi đã quá lâu, chưa bao giờ kích vì vật gì, chưa bao giờ biết tình như thế nào, hình như tánh mạng của hắn chính là vì chờ đợi sự xuất hiện của nàng.
"Ừ, thật là đẹp! Rất xứng với ngươi!" Liên Kiều vẫn đắc chí, lỗ mãng, cổ quái hô lên nhẫn bạc thật phù hợp với phong cách của Mục Sa Tu Hạ.
"Đây chính là dùng của bổng lộc chính ta mua cho ngươi đó, ta rất tốt với ngươi!" Nụ cười quyến rũ phóng đại trước mặt hắn, Liên Kiều nhón gót chân, thật nhanh ấn lên má hắn một nụ hôn, cười vui chạy ra.
Trong đám người, nàng cười như ánh Nhật Nguyệt rực rỡ của lúc sáng sớm lẫn chiều tà. Hôm nay, nụ cười tốt đẹp như vậy chính là nở vì hắn, chỉ vì một mình hắn, trời cao vẫn rất ưu đãi hắn. Kiên định thong dong ung dung thả bước, hắn nguyện ý đi sau lưng nàng cả đời.
Nâng tay trái lên, hôn, nhẹ nhàng rơi vào nhẫn bạc trên ngón áp út.
"Đứng lại!" Đang lúc Mục Sa Tu Hạ phân tâm, hai trường kiếm đặt lên cổ họng Liên Kiều. Hai nam nhân thân hình cao lớn như thị vệ, hung thần ác sát quát lớn một tiếng.
Liên Kiều đứng yên, lập tức đoán được nhất định là người do công tử Tư Thừa vừa mới bị bọn họ khi dễ kia phái tới. Tuy bị mũi kiếm chỉa vào, nhưng cũng không sợ, bởi vì biết hắn tuyệt đối không để mình bị tổn thương.
Nhìn ngó xung quanh, nâng khóe môi lên, phong thái ung dung lộ rõ cao quý, khiến hai thị vệ trong khoảnh khắc thấy tim đập mạnh và loạn nhịp.
"Hai vị huynh đài nhìn thật lạ! Tiểu nữ tử tự hỏi đã có thù oán gì với hai vị, sao lại làm khó ta như vậy?"
Hai người bị Liên Kiều quyến rũ mất đi hơn phân nửa tâm thần, lại có chút do dự, một người trong đó mềm xuống nói: "Ai bảo ngươi đắc tội với Đức Công tử của Tư Thừa đại nhân, chúng ta cũng không có cách, chỉ có thể mời người theo chúng ta đến Tư Thừa phủ một chuyến!"
Thừa dịp hai người do dự, Liên Kiều không biến sắc thoáng kéo ra chút khoảng cách với hai mũi kiếm, sau đó hài lòng nghe được hai tiếng kêu thảm thiết, cùng âm thanh trong trẻo của trường kiếm rơi xuống đất.
Hai đại nam nhân vốn đang cầm kiếm chỉ vào cổ họng nàng, đột nhiên rũ cánh tay xuống, kêu rên không ngừng. Mục Sa Tu Hạ đã quỷ mị đi tới bên cạnh Liên Kiều, một tay ôm eo nhỏ của nàng, một tay thưởng thức cục đá trong tay.
Đám người chung quanh tự động tách ra, núp ở bên cạnh ngắm nhìn, lúc này khi trước mặt bọn hắn đột nhiên tuôn vào một đội quan binh. Ngồi trên ngựa chính là một nam nhân râu quai nón hơn năm mươi, vóc người béo tốt. Ngồi trên một con ngựa khác là người cao gầy vừa rồi ở trong quán rượu bị Mục Sa Tu Hạ dọa sợ đến không khống chế được.
Cách đó không xa, kẻ không có tiền đồ này liền chỉ vào Liên Kiều cùng Mục Sa Tu Hạ hô: "Chính là bọn họ, cha, mau bắt bọn họ lại!"
Nam nhân râu quai nón chắc hẳn chính là lão cha thùng cơm của hắn, mắt trâu trừng trừng, phình hai má giống như con cóc, bàn tay thật dầy vung lên, phẫn nộ quát: "Bắt bọn họ lại cho Bổn quan!"
Thị vệ tuân lệnh bao quanh bọn hắn, Mục Sa Tu Hạ ôm Liên Kiều vẫn không nhúc nhích, lạnh lùng quét mắt đám người bên cạnh kia. Dân chúng càng thêm sợ trốn vào các gian hàng dọc phố, không dám ra.
Mười mấy cây đại đao cùng chỉ vào hai người ở giữa, mắt nhìn chằm chằm.
"Hừ! Điêu dân, thật to gan! Thấy Bổn quan còn không quỳ xuống!" Tư Thừa đại nhân vô cùng tức giận, không ngờ ở địa bàn của mình vẫn còn có người không nghe lời như vậy.
Mục Sa Tu Hạ lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái nói: "Càn rỡ!"
Giọng nói không nhẹ không nặng của hắn tạo thành cảm giác áp bức mạnh mẽ, phách khí vương giả cao cao tại thượng khiến Tư Thừa đại nhân sững sờ trong nháy mắt, lại không tự chủ được muốn tung người xuống ngựa quỳ xuống trước hắn ta. Sau đó hắn dùng lực hất đầu một cái, thầm mắng mình có bệnh, đường đường là Tư Thừa đại nhân lại bị uy nghi của tiểu tử vắt mũi chưa sạch trước mắt cái này trấn áp, thật không có mặt mũi.
"Hừ! Rốt cuộc là ai càn rỡ? Điêu dân, lại dám nói chuyện như vậy với bản quan, không thể nhịn được! Lên cho ta!"
Tư Thừa đại nhân ra lệnh một tiếng, thị vệ chung quanh cùng nhau ra tay, tất cả đại đao sáng loáng đều lên trên người Mục Sa Tu Hạ chào hỏi. Nhưng không đợi Mục Sa Tu Hạ ra tay, tất cả mười mấy cây đại đao đều bị cắt thành hai khúc, nửa lưỡi đao điều rơi xuống, âm thanh đinh đinh đang đang không dứt bên tai. Giữa sân đột nhiên xuất hiện chín gã nam tử che mặt mặc trang phục màu đen, cầm trong tay Loan Nguyệt Kim Đao .
Chín người lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai dễ dàng chém mười mấy thanh đại đao xuống, thấy được mà mọi người bất giác hít một ngụm khí lạnh.
Sắc mặt Tư Thừa đại nhân khó coi tới cực điểm, hét lớn một tiếng: "Loạn thần tặc tử, bắt lại cho ta!" Thị vệ chung quanh không ai dám động, tất cả đều ngẩn ngơ tại chỗ, khí thế của bị chín người trấn giữ, khiếp đảm.
Khóe môi Mục Sa Tu Hạ nhếch lên nụ cười khinh miệt, đáy mắt chứa ý châm biếm thật sâu đâm chọc vào lòng tự ái của Tư Thừa đại nhân.
"Cười cái gì? Ngươi cười cái gì? Những thứ thổ phỉ nhát gan này, mưu nghịch phạm thượng, dám công khai phản kháng mệnh quan triều đình, chán sống rồi sao?"
Mục Sa Tu Hạ hơi cau mày, học bộ dạng ra vẻ trầm tư của Liên Kiều, lẩm bẩm nói: "Đúng ha, phản kháng mệnh quan triều đình là phải chém đầu."
Đáng thương cho Tư Thừa đại nhân đã chết đến trước mắt mà vẫn ngu ngốc như nhi tử của hắn, biến sắc, hả hê nói: "Biết sợ rồi sao, còn không mau mau khoanh tay chịu trói, không chừng Bổn quan nhất thời mềm lòng liền miễn tội chết cho các ngươi."
Chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt Mục Sa Tu Hạ lạnh lẽo, khí trời đang tháng sáu, lại khí lạnh bức người.
"Muốn Bổn vương khoanh tay chịu trói, ngươi còn chưa đủ tư cách, bất quá ngược lại Bổn vương có một biện pháp điều hoà thật tốt." Mắt màu xanh dương tối sầm lại, sắc mặt trầm xuống, "Cách chức quan của Tư Thừa Đức ngươi, những người này không bị coi là phản kháng mệnh quan triều đình rồi."
Nghe hắn tự xưng là Bổn vương, tâm Tư Thừa đại nhân lộp bộp một cái, trầm xuống, đợi hắn nói xong, thật lâu mới run giọng nói: "Ngươi là ai?"
Một trận gió thổi qua, thoáng thổi bay một góc mũ trên áo choàng, một vạt tóc bạch kim lơ đãng tả giống như là tơ là gấm.
Tư Thừa đại nhân "A" một tiếng sợ hãi, tâm nhất thời lạnh đi một nửa, trên dưới cả nước có thể có màu tóc bạch kim như vậy, trừ đương kim thái tử điện hạ cũng không có người thứ hai. Năm vận hạn sẽ gặp bất lợi mà! Lại có thể đắc tội nhân vật lớn đến như vậy, lúc này không chết cũng mất nửa cái mạng.
Chương 66: Tắm rửa
Mấy ngày kế tiếp, Liên Kiều vẫn là ngoan ngoãn ở lại trong xe ngựa, tiếp tục lên đường. Cũng không phải là nàng dễ nói chuyện, thật sự là dọc đường không có phong cảnh gì có thể thưởng thức được, đi lên trước nữa sẽ là tiến vào trong sa mạc rồi, đến lúc đó cũng không ngồi xe ngựa, lại phải cưỡi Lạc Đà xấu đỏ đỏ đó để đi tiếp, nghĩ đến liền buồn nôn.
Buổi tối, Mục Sa Tu Hạ cùng Liên Kiều rốt cuộc cũng đến được trạm thứ nhất , nhìn tường thành thật dầy và chạy dài bằng đất nện xây vây quang khu kiến trúc tráng lệ hiển hiện, không hoa mỹ lại làm người khác cảm giác nặng nề đầy thâm trầm.
"Nơi này chính nơi lần đầu tiên chàng bắt thiếp tới đây!" Trở lại chốn cũ, Liên Kiều có chút bồi hồi, một chút suy nghĩ quay về lúc mới tới nơi đây, thật là vừa kinh vừa sợ, bị hắn cưỡng gian, bị hắn đánh dập, đến tính mạng cũng bị uy hiếp, không ngờ đến cuối cùng lại gả cho hắn, thậm chí không kềm chế được lại yêu hắn, thật là thế sự xoay vần, người và vật thay đổi a!
Ngửa đầu nhìn cửa cung hung vĩ, Mục Sa Tu Hạ hình như cũng nhớ tới tình cảnh lúc đó, không khỏi nở một nụ cười ấm áp, khi đó Liên Kiều tựa như một đóa hoa hồng không có gai sinh trưởng ở trong sương mù, không nhịn sự hấp dẫn đó làm hắn bị mê hoặc, đồng thời càng bị nàng đâm bị thương, tính tình quật cường cùng lý chí bo bo giữ mình ở trên người nàng kiến cho sự mâu thuẫn kết hợp lại tạo ra sự hoàn mỹ, không nhìn ra được nàng, lại kích thích hắn càng muốn thâm nhập tìm kiếm.
Hắn và Liên Kiều gặp nhau là chuyện tốt đẹp nhất, ý nghĩa nhất trong cuộc đời này, rất may không có bỏ lỡ nàng, thật nguy hiểm !
Nắm cả eo nhỏ của nàng từ từ đi về hướng tẩm cung , đi qua một tòa Thiên Điện, Liên Kiều dừng chân, đưa mắt nhìn, rơi vào trầm tư.
Mục Sa Tu Hạ không hiểu nhìn nàng: "Sao vậy?"
Nàng bất động không nói, vẫn cứ như vậy trầm ngâm nhìn tòa thiên điện có vẻ loang lổ, ánh mắt có chút mê mang.
Mục Sa Tu Hạ nóng nảy, lo lắng nói: "Liên nhi, nàng làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?"
Liên Kiều không để ý tới hắn, ngược lại đột nhiên có vẻ lớn tiếng hỏi hắn: "Ban đầu tại sao ở chỗ này muốn nàng ấy?"
Mục Sa Tu Hạ nhíu mày, không hiểu ý tứ trong lời nói của nàng .
Liên Kiều thở dài rốt cuộc đưa mắt nhìn lên trên mặt hắn, không khỏi tiếc nuối nói: "Tại sao lại đối xử như vậy với Tô Lạp? Nàng ấy cũng chỉ là một cô gái nhỏ không hiểu chuyện, chịu sự đả kích lớn như vậy, vì sao phải đối đãi với nàng ấy như vậy? Muốn nàng ấy, lại không hiểu được mà chăm sóc nàng ấy. chàng biết không? Mặc dù như chàng vậy đợi nàng, nàng vẫn không thể yêu chàng, đối với nàng ấy như thế là không công bằng, không bằng ban đầu đem mọi chuyện chấm dứt với nàng ấy, có lẽ nàng ấy cũng sẽ không phải sống khổ như vậy."
Con mắt sắc bén của hắn trầm xuống, tay ôm trên eo nàng nắm thật chặt, mím môi không nói, vẻ mặt tối tăm. Nàng rốt cuộc cũng đã lên tiếng hỏi, nhưng hắn lại không muốn nói cho nàng biết , nhưng cuối cùng không dối gạt được, nói cho nàng biết sự thật , liệu nàng sẽ coi thường hắn? Nam nhân lợi dụng thân thể nữ nhân có quá hèn hạ hay không? Chỉ là hoàng quyền tranh giành là phải dùng mọi thủ đoạn, ban đầu chính hắn ở chỗ này là loại người nguội lạnh vô tình, phàm để đạt được mục đích nắm quyền, không có tâm nam nhân, thì sao bận tâm đến cảm nhận của người khác ? Hiện tại cũng vậy trừ nàng ra đối với nữ nhân khác hắn cũng không chút cảm giác nào. Hèn hạ cũng tốt, xấu xa cũng được, chỉ cần có thể đạt tới mục đích, hắn chính là người thắng.
"Nàng thật muốn biết?" giọng nói của hắn nghe có chút khô khốc.
"Chàng có nói cho thiếp biết không?" Nàng yên lặng nhìn hắn, "Nếu như không muốn nói coi như thôi, thiếp không muốn nghe lời nói dối."
Muốn biết một ngày nào đó nàng sẽ biết, không bằng chính miệng nói cho nàng biết. Hít sâu một hơi, hắn rốt cuộc chậm rãi nói ngọn nguồn chuyện đã xảy ra : "Lúc ấy khi tiêu diệt ngạc lỗ tộc ta đã thám thính được một tin tức, công chúa nước Khánh Liễn Đại gả cho tộc trưởng Ngạc Lỗ tộc. Nhưng lục soát khắp trong thôn Ngạc Lỗ tộc cũng không có phát hiện ra vị trí mắt Phượng Hoàng, mặc dù lấy cái chết ra uy hiếp, Đạt Cách Lỗ vẫn không chịu nói một tiếng. Cuối cùng ta giết hắn, vả lại trói vợ và con gái hắn ta về, muốn do thám tin tức từ trong miệng các nàng ấy. Bởi vì ta biết, trên ngự công chúa nước Khánh Liễn có một vết bớt hình đóa hoa mai màu đỏ thắm . . . . . ."
"Hoá ra là như vậy !" Liên Kiều chợt hiểu nhỏ giọng hô, chợt nhớ tới lúc đầu khi cùng Tô Lạp tắm từng thấy qua trên lồng ngực nàng vết hình hoa mai còn cười nhạo nàng số mệnh đào hoa, bởi vì hoa đào và hoa mai dáng dấp không khác biệt lắm, chỉ là kích thước lớn nhỏ không giống mà thôi. Không ngờ Mục Sa Tu Hạ hẳn là vì vậy nguyên nhân mới dùng thủ đoạn ác độc, nhưng không đúng nha!
Ngẩng đầu nhìn hắn, không hiểu nói: " không phải chàng từng nói là qua Đại công chúa nước Khánh Liễn lớn hơn chàng mười mấy, hai mươi tuổi , làm sao có thể sẽ là Tô Lạp chứ? Khi đó nàng ấy mới mười lăm tuổi mà!"
"Chính là bởi vì nguyên nhân đó ta mới dùng đến hạ sách này, nếu như bản thân nàng ấy không phải là Đại công chúa nước, như vậy rất có thể là chính là nữ nhi của công chúa, bởi vì này đóa bớt là công chúa Khánh Liễn tương truyền qua các thời đại."
Liên Kiều khó có thể tin nói: "Nói như vậy, Đằng Triệt mới đúng. . . . . ."
Thấy Mục Sa Tu Hạ gật đầu, nàng mới tỉnh hồn lại, thật không nghĩ tới lại là Đằng Triệt người hay nói chuyện nhỏ nhẹ , cả người đầy vết sẹo đã từng là một vị công chúa, một cô gái từng sống trong vinh hoa phú quý như vậy, thế nhưng chịu nhục đến mức này, nàng không thể không bội phục, giờ phút này nàng cảm thấy kính nể đối với nàng Đằng Triệt.
"Đáng tiếc, nàng ấy điên rồi. Thứ chàng muốn vẫn là không lấy được." Liên Kiều buồn bã nói, thay Mục Sa Tu Hạ tiếc hận, cảm thấy bi ai và không đáng giá giùm hai mẹ con Đằng Triệt.
Thế nhưng không ngờ hắn lại nhẹ nhàng bật ra hai chữ: "Chưa chắc!"
Nàng nhíu mày nhìn hắn, không biết hắn đang có ý gì, là Đằng Triệt chưa chắc điên khùng,chưa chắc hắn không tìm được mắt Phượng Hoàng? Hoặc là cả hai ? Chỉ là, nàng đã không muốn biết thêm, chuyện kế tiếp nàng đã không còn hứng thú muốn biết, chuyện phiền lòng đó là thuộc về Mục Sa Tu Hạ, không phải là chuyện nàng muốn quản, cũng không phải là chuyện nàng có thể quản , nàng từ trước đến giờ đều rất thức thời.
Thở dài, mặc dù biết chân tướng nhưng vẫn có chút buồn bực, nhưng ít ra chuyện này để cho nàng an tâm không ít, Mục Sa Tu Hạ không đến mức là loại háo sắc thấy nữ nhân liền thượng, đây mới là chuyện nàng để ý, ha ha.
"Hồi cung nghỉ ngơi đi!" Hắn đề nghị, ngồi xe ngựa lâu như vậy, bỗng một bóng trắng nho không trung rơi thẳng xuống khoảng đất trống phía trước. Định thần nhìn lại, là một con chim bồ câu trắng.
"Tối nay có đồ ngon để ăn rồi." Mục Sa Tu Hạ mỉm cười.
"Không thể!" Liên Kiều hơi bị nổi đóa, ở trong sa mạc có thể thấy chim bồ câu bay lượn nhất định là đã nhịn đói nhịn khát, chú chim bồ câu này có sự chịu đựng thật mạnh mẽ, người mắt trắng này ra thản nhiên chỉ muốn bắt nó ăn vào bụng, đúng là phí của trời.
"Thiếp muốn bắt nó để nuôi chơi, Hạ, chàng giúp ta bắt được nó có được hay không?"
Lời nói của Liên Kiều còn có tác dụng hơn cả thánh chỉ, lệnh của vua có thể không để ý tới, nhưng lời của lão bà tuyệt không thể không nghe. Nhanh như tia chớp lên trước lấn người tới, mắt thấy đã có thể bắt được, con chim bồ câu này cũng rất nhạy cảm, thấy nguy hiểm đã lập tức cất cánh. Mục Sa Tu Hạ cũng nhanh chóng vọt người lên, trên không trung hai chân đạp lẫn nhau , tung người tạo ra một đường Thê Vân Tung hoàn hảo, đưa tay chụp tới, liền đem nó bắt được trong tay.
Liên Kiều ở dưới mặt đất không ngừng vỗ tay, không nhịn được bật thốt lên: "Lão công thật là giỏi!"
Mục Sa Tu Hạ phi thân trở lại trước mặt nàng, đem chim bồ câu giao vào trong tay nàng, nhàn nhạt nói ra một câu: "Ta đâu có già! Không được kêu lão công với ta!" Rồi sau đó xoay người rời đi.
Ách, Thái Tử Gia tức giận! Người này thật không có tình thú!
Lại thở dài, Liên Kiều bất đắc dĩ vuốt ve đầu chim bồ câu, nhẹ giọng nói: "Ai, ai bảo ngươi không ngoan, đang thật tốt tại sao phải bay đi ? Nhìn thấy chưa, suýt chút nữa là chết rồi!”
Lầm bầm lầu bầu Liên Kiều không có phát hiện đang đi về phía trước, khóe miệng của Mục Sa Tu Hạ khẽ co quắp, ẩn ẩn trên trán có gân xanh hiện lên. Ai, là người thông minh có cẩn thận mấy cũng có thời điểm sơ sót, làm sao lại quên mất chồng nàng có một đôi tai còn nhạy bén hơn cả tai thỏ? Đã gây họa rồi!
Đi Tìm một cái lồng lớn, trước tiên đem chim bồ câu nuôi tạm ở bên trong, chờ sau khi hồi kinh sẽ làm thêm cho nó 1 cái tổ bằng trúc thật tốt. Đem tất cả lo liệu xong, nàng mới trở về đến tẩm cung, phát hiện Mục Sa Tu Hạ không có ở trong cung. Khẳng định hắn lại đi xử lý chuyện lớn của quốc gia.
Lười phải chạy đi tắm Ôn Tuyền xa, bởi vì nàng phát hiện phía sau tẩm cung có một hồ ôn tuyền thật lớn để tắm.
Quả thật tựa như cả hồ bơi, Tu Hạ này cũng quá biết hưởng thụ đi! Không thích vàng bạc, không thích xa hoa, lại rất biết cách hưởng thụ, để cuộc sống của mình trôi qua một cách thoải mái, vừa lòng! Vãn còn được một phẩm chất tốt, khen ngợi!
Cởi hết áo, từ từ đi vào trong ao,nước trong ao ấm áp lướt qua lưng bàn chân, đầu gối, eo nhỏ nhắn, cho đến khi bao vây toàn thân, chỉ lộ hai lỗ mũi nhỏ nhắn ra bên ngoài hít thở, từng cái lỗ chân lông cũng giãn ra hết cỡ, tham lam hấp thu tinh hoa của Ôn Tuyền , thật là thoải mái!
Trong phòng tắm nhàn nhạt ánh sáng huỳnh quang phát ra của dạ Minh Châu trong đêm, xa hoa mà không phô trương. Gió đêm lùa theo từng manh rèm cửa, thổi phần phật, lưu lại một không khí mát mẻ, như vậy khiến ban đêm thật tốt đẹp, dựa lưng vào trên vách hồ tắm, cơn buồn ngủ nặng nề đánh tới, Liên Kiều mệt rã rời hai mắt nặng trĩu, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu,trong mông lung , hơi thở ấm áp phảng phất ở trên mặt của nàng, trên cánh môi truyền tới áp lực dịu dàng nhưng lại bá đạo, đôimôi anh đào bị lấp kín, bởi vì không cách nào lấy được không khí mà hé mở, một đầu lưỡi linh xảo trơn trợt càn rỡ xuyên qua kẽ răng tiến quân thần tốc, lấy phương thức cứng rắn quét qua trên đôi môi nhạy cảm của nàng, nâng cái lưỡi thơm ngát của nàng lên, quấn lấy, lôi kéo, không ngừng mút vào, gần gũi mỗi một tấc vuông bên trong chiếc miệng ngọt ngào.
Sức lực mút hôn làm đau đôi môi mền mại của nàng, hai tay vô lực muốn đẩy lồng ngực trần trụi đang dè dính vào trên người, dưới lòng bàn tay nàng là da thịt nóng bỏng, kích thích bản năng khiến nàng mở mắt, cặp mắt trong cơn buồn ngủ mông lung chống lại chính là một đôi mắt màu xanh dương bất mãn và…tình dục , ánh mắt này quá quen thuộc, cũng quá tỉ mỉ. Bỗng nhiên tỉnh lại, cơn buồn ngủ cũng bay mất.
"Hạ!" Nàng nhỏ giọng hô không nhớ rằng hắn còn đang trong miệng nàng, không biết là do nụ hôn của hắn quá bá đạo, hay là nước Ôn Tuyền nước quá ấm áp, lúc này cả người nàng vô lực, mềm mại chỉ có thể dựa trên người của hắn, nếu như tay ngang hông mà buông lỏng, sợ là nàng sẽ trượt vào trong hồ .
Nụ hôn làm nàng ý loạn tình mê, Mục Sa Tu Hạ thở hổn hển dọc theo cổ mềm mại của nàng gặm cắn, mút liếm qua vàng tai khéo léo mượt mà đầy đặn, một đường xuống phía dưới đến xương quai xanh khiêu gợi, trong cổ họng không nhịn được phát ra âm thanh than nhẹ, cảm giác thật tuyệt vời khiến thân thể nàng mất hồn không dứt.
Lưu luyến lướt qua làn da thịt trắng mịn trước ngực, hắn rốt cuộc cũng được như nguyện ngậm lấy trái cây đỏ thẫm của nàng.
"Ừ. . . . . . A. . . . . ." Nàng kích tình rên rỉ, khó nhịn được sự trêu đùa của này người, bấu víu bờ vai rắn chắc của hắn, dùng sức làm cho thân nghênh hợp, hi vọng lấy được nhiều hơn an ủi.
Cảm thụ trái cây trong miệng từ từ trở nên đầy đặn, kiên đỉnh, hắn không nhịn được khẽ cắn. Tay kia bao trọn một bên ngực cao vút no tròn, dùng sức xoa nắn, dùng ngón tay trỏ cùng ngón cái nắm được điểm hồng mai trước ngực tùy ý chuyển động, bóp tròn bóp dẹt.
Không chống chịu được sự trêu đùa , nàng miệng to thở dốc, nhiều tiếng như có như không thở ra: "Hạ. . . . . . A. . . . . . Ta. . . . . . Ta. . . . . . Thật khó chịu. . . . . ."
Hơi dùng sức khẽ cắn đầu vú của nàng, nàng không chịu được"A" một tiếng, không hiểu tối nay, hắn làm sao trở nên tàn nhẫn như vậy, càng trêu chọc dục vọng sâu kín trong nàng dâng trào nhiều hơn.
Chợt thấy ngang hông căng thẳng, nàng bị hắn từ trong hồ nước ôm ra ngoài, cả người ướt nhẹp nhưng sau một khắc thì rơi trên giường ấm áp. Hắn nhanh chóng ép xuống thân hình khổng lồ lên trên thân hình mảnh mai của nàng. Dùng sức tách ra hai chân thon dài trắng như tuyết chân ngọc, không hề có một khắc chần chờ đâm vào, chôn sâu!
"A. . . . . . Ta. . . . . . Không cần. . . . . . Không cần. . . . . . Ta chịu không nổi. . . . . . Ừ. . . . . . A. . . . . ." Điên cuồng luật động để cho nàng không cách nào chịu đựng một luồng sóng sảng khoái đánh tới, nhưng khi nàng sắp đạt tới tột khoái cảm thì hắn lại tàn nhẫn rút ra khỏi cơ thể nàng.
"A. . . . . . Hạ, đừng đi, đừng mà. . . . . . Khó chịu. . . . . ." Vẻ mặt nàng tan rã, hoàn toàn không còn tự chủ, trong cơ thể trống không để cho nàng không cách nào thỏa mãn, vô lực cố cử động vòng eo, bàn tay ở giữa không trung đưa ra, nhưng không cách nào chạm được đến lồng ngực kiên cố của hắn.
Lúc này, vang lên bên tai một giọng nói như ác ma, thanh âm bá đạo lại dịu dàng của trượng phu: "Còn rời khỏi ta nữa không? Nàng có còn rời khỏi ta nữa không? Nói chuyện!" Hắn tàn nhẫn mà ra mệnh lệnh, khiến cho nàng khuất phục, muốn để ý tới chuyện nàng đã từng đoạn tuyệt vứt bỏ, không chiếm được lời hứa của nàng hắn vẫn luôn không có cảm giác an toàn.
Vì để cho cảm giác thỏa mãn kia lần nữa trở về, thê tử của hắn không có chút gì do dự điên cuồng gật đầu, thở gấp liên tiếp: "Ta đồng ý với chàng, đồng ý với chàng, không bao giờ rời bỏ chàng nữa, nói gì cũng sẽ không sẽ rời, trừ phi chàng không muốn thiếp nữa!"
Nghe nàng điên cuồng cam kết làm cho trái tim hắn rung động, tình yêu sâu đậm dâng trào, hắn thương tiếc hôn lên môi của nàng, lần nữa chôn sâu trong cơ thể nàng cho nàng thỏa mãn.
Đau lòng nói: "Cả đời này ta chỉ muốn nàng, có nàng là đủ rồi!"
Đêm dài đằng đẵng, bên trong trướng xuân ý hoà thuận vui vẻ, bóng dáng quấn quít nhịp nhàng lên xuống như húc nhạc, đêm vẫn còn rất dài. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.