Y Phi Ngoan Cuồng: Phúc Hắc Vương Gia Sủng Thê Vội
Chương 29:
Sướng Nhiên
11/10/2024
"Linh Nhi, nghe lời mẹ, tạm thời đừng gây sự với nó.
Còn chuyện con bị thiệt thòi hôm nay, mẹ sẽ thay con đòi lại."
Liễu thị cố gắng khuyên nhủ con gái, bà không muốn cô gặp bất kỳ nguy hiểm nào trước khi bà ra tay.
Hôm nay, bà đã thấy rõ, Dạ Hoàng không còn là kẻ yếu đuối như trước.
Nếu Dạ Linh còn chọc tức cô ta, chắc chắn sẽ gặp rắc rối.
"Được thôi."
Dạ Linh ngoài miệng đáp lời, nhưng trong lòng lại không đồng tình.
Cô quyết định sẽ tìm cơ hội khác để dạy dỗ Dạ Hoàng một bài học ra trò.
Dám kéo cô xuống nước, đúng là muốn chết! Trong khi Dạ Linh đang ấp ủ kế hoạch, Dạ Hoàng lại chẳng hề hay biết, cô đang nghĩ đến cách kiếm chút tiền vốn.
Sau khi suy tính, cô quyết định đến tìm Dạ Linh, vì Dạ Linh là người bắt nạt cô nhiều nhất ở kiếp trước và cũng là con gái của Liễu thị, chắc chắn không thiếu tiền.
Lấy tiền của Dạ Linh, cô chẳng cảm thấy chút áy náy nào.
Đêm khuya lạnh lẽo như nước.
Dạ Hoàng lén lút vào phòng Dạ Linh, lấy một ít bạc rồi nhanh chóng rời khỏi phủ tướng quân, hướng về sòng bạc lớn nhất trong thành.
Tính ra, đã gần ba, bốn năm rồi cô chưa bước chân vào sòng bạc.
Không biết kỹ năng đánh bạc của mình có kém đi không.
Nhưng dù sao, cô cũng không định thắng quá nhiều, chỉ cần kiếm được một, hai nghìn lượng đủ cho hai chủ tớ cô tiêu xài trong một, hai tháng là được.
Sau này, cô sẽ nghĩ cách khác để kiếm tiền.
Mặc dù đã mười ba tuổi, nhưng vì dinh dưỡng kém trong thời gian dài, Dạ Hoàng trông nhỏ bé, yếu ớt như một đứa trẻ tám, chín tuổi.
Khi mặc đồ nam, cô trông chẳng khác gì một cậu bé con.
Trước cửa sòng bạc.
Dạ Hoàng dừng lại, lặng lẽ quan sát.
Với bản năng của một quân nhân, cô có thói quen cẩn thận quan sát mỗi khi bước vào một môi trường mới.
Điều đầu tiên cô thấy là hai người đàn ông cao lớn, vạm vỡ đứng canh trước cửa sòng bạc.
Khi nhìn thấy Dạ Hoàng đứng ở cửa đánh giá, một người đàn ông cười rồi bước tới, xua tay nói: "Cậu bé, về nhà đi! Đây là sòng bạc, nơi dành cho người lớn chơi, không phải chỗ của mấy đứa trẻ như cậu."
"Chú à, đừng coi thường cháu.
Cháu đến đây để chơi và chắc chắn có đủ bản lĩnh."
Dạ Hoàng nghe vậy, không hề giận, thu lại ánh mắt quan sát và mỉm cười nhìn hai người đàn ông.
Cô biết, nếu muốn vào trong, trước hết phải vượt qua hai người này.
"Chậc, chỉ là một cậu bé con thôi mà, đánh bạc cái gì? Đừng có thua rồi chẳng còn cái quần mà về đấy!"
Người đàn ông cười khinh bỉ nhìn Dạ Hoàng.
Không trách được họ coi thường cô, vì trông cô quá nhỏ.
Theo quy định, người vào sòng bạc ít nhất cũng phải mười ba, mười bốn tuổi.
Nhưng trước mắt họ, Dạ Hoàng trông chỉ như một đứa trẻ tám, chín tuổi.
Họ không muốn vi phạm quy định và bị liên lụy trách phạt.
"Ôi chú ơi, cháu thật sự biết đánh bạc mà!"
“Xin hai chú cho cháu vào chơi một chút được không?”
Dạ Hoàng nhìn hai người đàn ông to lớn với vẻ mặt cầu xin, đôi mắt tròn xoe đáng thương như một chú cún con khiến họ không khỏi mềm lòng.
Hai người đàn ông do dự, có vẻ sắp đồng ý thì đúng lúc đó, một chiếc xe ngựa từ xa tiến đến và dừng ngay trước cửa sòng bạc.
Còn chuyện con bị thiệt thòi hôm nay, mẹ sẽ thay con đòi lại."
Liễu thị cố gắng khuyên nhủ con gái, bà không muốn cô gặp bất kỳ nguy hiểm nào trước khi bà ra tay.
Hôm nay, bà đã thấy rõ, Dạ Hoàng không còn là kẻ yếu đuối như trước.
Nếu Dạ Linh còn chọc tức cô ta, chắc chắn sẽ gặp rắc rối.
"Được thôi."
Dạ Linh ngoài miệng đáp lời, nhưng trong lòng lại không đồng tình.
Cô quyết định sẽ tìm cơ hội khác để dạy dỗ Dạ Hoàng một bài học ra trò.
Dám kéo cô xuống nước, đúng là muốn chết! Trong khi Dạ Linh đang ấp ủ kế hoạch, Dạ Hoàng lại chẳng hề hay biết, cô đang nghĩ đến cách kiếm chút tiền vốn.
Sau khi suy tính, cô quyết định đến tìm Dạ Linh, vì Dạ Linh là người bắt nạt cô nhiều nhất ở kiếp trước và cũng là con gái của Liễu thị, chắc chắn không thiếu tiền.
Lấy tiền của Dạ Linh, cô chẳng cảm thấy chút áy náy nào.
Đêm khuya lạnh lẽo như nước.
Dạ Hoàng lén lút vào phòng Dạ Linh, lấy một ít bạc rồi nhanh chóng rời khỏi phủ tướng quân, hướng về sòng bạc lớn nhất trong thành.
Tính ra, đã gần ba, bốn năm rồi cô chưa bước chân vào sòng bạc.
Không biết kỹ năng đánh bạc của mình có kém đi không.
Nhưng dù sao, cô cũng không định thắng quá nhiều, chỉ cần kiếm được một, hai nghìn lượng đủ cho hai chủ tớ cô tiêu xài trong một, hai tháng là được.
Sau này, cô sẽ nghĩ cách khác để kiếm tiền.
Mặc dù đã mười ba tuổi, nhưng vì dinh dưỡng kém trong thời gian dài, Dạ Hoàng trông nhỏ bé, yếu ớt như một đứa trẻ tám, chín tuổi.
Khi mặc đồ nam, cô trông chẳng khác gì một cậu bé con.
Trước cửa sòng bạc.
Dạ Hoàng dừng lại, lặng lẽ quan sát.
Với bản năng của một quân nhân, cô có thói quen cẩn thận quan sát mỗi khi bước vào một môi trường mới.
Điều đầu tiên cô thấy là hai người đàn ông cao lớn, vạm vỡ đứng canh trước cửa sòng bạc.
Khi nhìn thấy Dạ Hoàng đứng ở cửa đánh giá, một người đàn ông cười rồi bước tới, xua tay nói: "Cậu bé, về nhà đi! Đây là sòng bạc, nơi dành cho người lớn chơi, không phải chỗ của mấy đứa trẻ như cậu."
"Chú à, đừng coi thường cháu.
Cháu đến đây để chơi và chắc chắn có đủ bản lĩnh."
Dạ Hoàng nghe vậy, không hề giận, thu lại ánh mắt quan sát và mỉm cười nhìn hai người đàn ông.
Cô biết, nếu muốn vào trong, trước hết phải vượt qua hai người này.
"Chậc, chỉ là một cậu bé con thôi mà, đánh bạc cái gì? Đừng có thua rồi chẳng còn cái quần mà về đấy!"
Người đàn ông cười khinh bỉ nhìn Dạ Hoàng.
Không trách được họ coi thường cô, vì trông cô quá nhỏ.
Theo quy định, người vào sòng bạc ít nhất cũng phải mười ba, mười bốn tuổi.
Nhưng trước mắt họ, Dạ Hoàng trông chỉ như một đứa trẻ tám, chín tuổi.
Họ không muốn vi phạm quy định và bị liên lụy trách phạt.
"Ôi chú ơi, cháu thật sự biết đánh bạc mà!"
“Xin hai chú cho cháu vào chơi một chút được không?”
Dạ Hoàng nhìn hai người đàn ông to lớn với vẻ mặt cầu xin, đôi mắt tròn xoe đáng thương như một chú cún con khiến họ không khỏi mềm lòng.
Hai người đàn ông do dự, có vẻ sắp đồng ý thì đúng lúc đó, một chiếc xe ngựa từ xa tiến đến và dừng ngay trước cửa sòng bạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.