Y Phi Ngoan Cuồng: Phúc Hắc Vương Gia Sủng Thê Vội
Chương 2:
Sướng Nhiên
11/10/2024
Dạ Hoàng thấy rõ nụ cười đắc ý càn rỡ trên khuôn mặt của bọn chúng.
Bóng tối dày đặc bao trùm khu rừng, gió thổi lá cây xào xạc.
Bất chợt, trong căn nhà gỗ nhỏ, một vài âm thanh rất nhỏ vang lên.
Một trong những con tin đang nói gì đó, nhưng ngay khi anh ta vừa dứt lời, một tên đàn ông đứng lên, cầm một cây roi da nhúng vào thứ bột trắng bên cạnh, rồi thẳng tay quất lên người anh ta.
Từng roi vung xuống thân thể con tin, nhưng nỗi đau dường như lại in sâu vào trái tim Dạ Hoàng.
"Đám khốn này, đáng chết!"
Dạ Hoàng nghiến răng thầm rủa.
Không thể chịu đựng thêm, cô quay đầu ra hiệu phân chia nhiệm vụ cho đồng đội.
Nhận nhiệm vụ, cả đội nhanh chóng phân tán và bao vây ngôi nhà gỗ.
Khi tất cả đã vào vị trí, Dạ Hoàng mới lặng lẽ biến mất vào bóng tối.
Nhóm người nhanh chóng tiếp cận ngôi nhà.
Dạ Hoàng cẩn thận quan sát và xác định bên trong chỉ có năm kẻ địch, rồi ra lệnh: “Số 1 và số 2 canh giữ cửa, số 3 và số 4 trông chừng cửa sổ.
Tay súng bắn tỉa yểm trợ.
Những người khác theo tôi vào giải cứu con tin.”
Ngay lập tức, mọi người vào vị trí, Dạ Hoàng cùng bốn người khác đá văng cửa nhà gỗ và xông vào.
Tiếng súng vang lên, năm kẻ địch ngã xuống sàn.
"Không sao chứ?"
Dạ Hoàng nhanh chóng thu súng, nhét vào thắt lưng rồi tiến lên cởi dây trói cho một con tin.
“Giải phóng quân, các anh đã đến!”
Hai con tin yếu ớt mở mắt, nhìn thấy những người lính giải cứu thì vô cùng xúc động.
“Xin lỗi vì chúng tôi đến chậm, khiến mọi người chịu khổ,”
Dạ Hoàng nói với giọng đầy áy náy, rồi tiếp tục cởi dây trói cho con tin thứ ba.
Nhưng ngay khi tay cô vừa chạm vào sợi dây, con tin đó bất ngờ mở mắt to, ánh mắt đầy hoảng loạn.
Anh ta hét lên: “Giải phóng quân, chạy mau! Đây là cái bẫy, bọn họ không phải là con tin, mà là phần tử khủng bố!”
"Cái gì?"
Dạ Hoàng và đồng đội chưa kịp phản ứng, thì hai con tin phía trước đã lao vào tấn công đội của cô, vừa ra tay vừa cười lạnh: "Đúng vậy, chúng tao không phải con tin, mà đến để giết các người."
“Chỉ có hai đứa mày sao?”
Dạ Hoàng nhếch môi cười khinh bỉ, ánh mắt đầy khinh thường nhìn chúng.
Nhưng ngay lúc đó, một giọng nói quái dị vang lên phía sau: “Nếu thêm chúng ta nữa thì sao?”
Nghe vậy, Dạ Hoàng mới phát hiện ra, trong căn phòng này có một tầng hầm bí mật ngay sau những con tin, nên cô và đồng đội không hề nhận ra.
“Bắt lấy chúng!”
Ngay lập tức, hơn chục tên khủng bố xông lên vây quanh Dạ Hoàng và đồng đội.
Cùng lúc đó, tiếng nói từ tay súng bắn tỉa vang lên trong tai nghe: “Đội trưởng, tình hình tồi tệ, chúng ta bị bao vây!”
Tiếng súng bên ngoài vang dội.
“Sếp, bây giờ phải làm gì?”
Số 5 lo lắng nhìn Dạ Hoàng, hỏi nhỏ.
Khốn thật, hôm nay họ đã quá bất cẩn, rơi vào bẫy của kẻ thù.
“Cái gì mà sợ, cùng lắm thì giết sạch mà thoát ra.”
Dạ Hoàng nói với giọng trấn tĩnh, rồi dẫn đầu xông vào tấn công đám khủng bố.
“Hỏa Hoàng đặc chủng đại đội, cũng chỉ đến thế thôi.
Dạ Hoàng, tốt hơn hết là ngươi nên đầu hàng đi.”
Giọng nói quái dị lại vang lên, khiến Dạ Hoàng nhíu mày.
Bóng tối dày đặc bao trùm khu rừng, gió thổi lá cây xào xạc.
Bất chợt, trong căn nhà gỗ nhỏ, một vài âm thanh rất nhỏ vang lên.
Một trong những con tin đang nói gì đó, nhưng ngay khi anh ta vừa dứt lời, một tên đàn ông đứng lên, cầm một cây roi da nhúng vào thứ bột trắng bên cạnh, rồi thẳng tay quất lên người anh ta.
Từng roi vung xuống thân thể con tin, nhưng nỗi đau dường như lại in sâu vào trái tim Dạ Hoàng.
"Đám khốn này, đáng chết!"
Dạ Hoàng nghiến răng thầm rủa.
Không thể chịu đựng thêm, cô quay đầu ra hiệu phân chia nhiệm vụ cho đồng đội.
Nhận nhiệm vụ, cả đội nhanh chóng phân tán và bao vây ngôi nhà gỗ.
Khi tất cả đã vào vị trí, Dạ Hoàng mới lặng lẽ biến mất vào bóng tối.
Nhóm người nhanh chóng tiếp cận ngôi nhà.
Dạ Hoàng cẩn thận quan sát và xác định bên trong chỉ có năm kẻ địch, rồi ra lệnh: “Số 1 và số 2 canh giữ cửa, số 3 và số 4 trông chừng cửa sổ.
Tay súng bắn tỉa yểm trợ.
Những người khác theo tôi vào giải cứu con tin.”
Ngay lập tức, mọi người vào vị trí, Dạ Hoàng cùng bốn người khác đá văng cửa nhà gỗ và xông vào.
Tiếng súng vang lên, năm kẻ địch ngã xuống sàn.
"Không sao chứ?"
Dạ Hoàng nhanh chóng thu súng, nhét vào thắt lưng rồi tiến lên cởi dây trói cho một con tin.
“Giải phóng quân, các anh đã đến!”
Hai con tin yếu ớt mở mắt, nhìn thấy những người lính giải cứu thì vô cùng xúc động.
“Xin lỗi vì chúng tôi đến chậm, khiến mọi người chịu khổ,”
Dạ Hoàng nói với giọng đầy áy náy, rồi tiếp tục cởi dây trói cho con tin thứ ba.
Nhưng ngay khi tay cô vừa chạm vào sợi dây, con tin đó bất ngờ mở mắt to, ánh mắt đầy hoảng loạn.
Anh ta hét lên: “Giải phóng quân, chạy mau! Đây là cái bẫy, bọn họ không phải là con tin, mà là phần tử khủng bố!”
"Cái gì?"
Dạ Hoàng và đồng đội chưa kịp phản ứng, thì hai con tin phía trước đã lao vào tấn công đội của cô, vừa ra tay vừa cười lạnh: "Đúng vậy, chúng tao không phải con tin, mà đến để giết các người."
“Chỉ có hai đứa mày sao?”
Dạ Hoàng nhếch môi cười khinh bỉ, ánh mắt đầy khinh thường nhìn chúng.
Nhưng ngay lúc đó, một giọng nói quái dị vang lên phía sau: “Nếu thêm chúng ta nữa thì sao?”
Nghe vậy, Dạ Hoàng mới phát hiện ra, trong căn phòng này có một tầng hầm bí mật ngay sau những con tin, nên cô và đồng đội không hề nhận ra.
“Bắt lấy chúng!”
Ngay lập tức, hơn chục tên khủng bố xông lên vây quanh Dạ Hoàng và đồng đội.
Cùng lúc đó, tiếng nói từ tay súng bắn tỉa vang lên trong tai nghe: “Đội trưởng, tình hình tồi tệ, chúng ta bị bao vây!”
Tiếng súng bên ngoài vang dội.
“Sếp, bây giờ phải làm gì?”
Số 5 lo lắng nhìn Dạ Hoàng, hỏi nhỏ.
Khốn thật, hôm nay họ đã quá bất cẩn, rơi vào bẫy của kẻ thù.
“Cái gì mà sợ, cùng lắm thì giết sạch mà thoát ra.”
Dạ Hoàng nói với giọng trấn tĩnh, rồi dẫn đầu xông vào tấn công đám khủng bố.
“Hỏa Hoàng đặc chủng đại đội, cũng chỉ đến thế thôi.
Dạ Hoàng, tốt hơn hết là ngươi nên đầu hàng đi.”
Giọng nói quái dị lại vang lên, khiến Dạ Hoàng nhíu mày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.