Y Phi Ngoan Cuồng: Phúc Hắc Vương Gia Sủng Thê Vội
Chương 4:
Sướng Nhiên
11/10/2024
Ngươi không thấy khi cô ta rơi xuống nước, Dạ gia không hề có ai đến cứu sao?"
"Đúng vậy, dù gì đây cũng là thuyền của Dạ gia, nhưng chẳng có một ai ra mặt, thật đáng thương cho cô tiểu thư đó."
"…"
Thời gian dần trôi qua, tiếng bàn tán vẫn tiếp tục, nhưng người của Dạ gia vẫn không hề xuất hiện.
Mặt hồ lúc này đã bắt đầu yên tĩnh trở lại… Cảm giác ngạt thở dữ dội làm Dạ Hoàng tỉnh dậy, nhận ra mình đang chìm dần xuống đáy nước.
Bản năng sinh tồn trỗi dậy, khiến cô giãy giụa, cố gắng bơi lên khỏi mặt nước.
Khi vừa nổi lên, Dạ Hoàng hít thở sâu, từng hơi, từng hơi cố lấy lại không khí trong lành.
Lúc này, những tiếng bàn tán vang lên bên tai cô.
"Trời ơi, đại tiểu thư vẫn còn sống, cô ấy vừa nổi lên kìa!"
"Thật sao? Ở đâu? Ta muốn xem, ta muốn xem."
"Sao có thể thế được? Đó đúng là đại tiểu thư sao? Khi nào cô ấy biết bơi vậy?"
"Không phải bảo cô ấy là phế vật, chẳng biết làm gì sao?"
Nghe những tiếng bàn tán, Dạ Hoàng mới nhận ra gần đó có mấy chiếc thuyền lớn sang trọng, trên đó có rất nhiều người đang chỉ trỏ về phía cô.
Đại tiểu thư? Dạ Hoàng bối rối với cách họ gọi cô, nhưng ngay sau đó cô nhận ra những người trên thuyền đang mặc trang phục cổ xưa.
Điều này khiến cô càng thêm hoang mang.
Chuyện gì đang xảy ra? Dạ Hoàng ngơ ngác nhìn về phía những người trên thuyền, rồi cúi đầu nhìn lại mình.
Cô chợt nhận ra, trên người mình cũng đang mặc bộ trang phục cổ đại.
Cái gì đây? Mình là người hiện đại cơ mà, tại sao lại mặc quần áo cổ xưa như vậy? Cô là quân nhân, lẽ ra phải mặc quân phục mới đúng, sao lại thế này?
Dạ Hoàng không tài nào hiểu được chuyện gì đang xảy ra, đến mức cô quên cả phản ứng, chỉ khi cơ thể mình bắt đầu chìm xuống nước lần nữa, cô mới giật mình và nhanh chóng đạp chân để nổi lên.
Ngay lúc đó, cô cảm nhận được một ánh mắt sắc bén đang nhìn mình.
Dạ Hoàng ngước lên và bắt gặp một khuôn mặt lạnh lùng đầy âm u.
Hắn là ai? Nhìn thấy người đàn ông đó, những ký ức lạ lùng đột ngột tràn về trong tâm trí Dạ Hoàng, khiến đầu cô đau nhói.
"A!"
Tiếng thét vì cơn đau đầu không chịu nổi của Dạ Hoàng vang lên, khiến tất cả mọi người trên thuyền đều giật mình.
"Đại tiểu thư sao thế?"
"Ai mà biết được, có lẽ cô ấy phát điên rồi."
"Không, ta thấy cô ấy có vẻ như bị trúng tà thì đúng hơn."
Những tiếng bàn tán lại vang lên.
Bình Vương nhíu mày, tỏ vẻ chán ghét nhìn Dạ Hoàng đang kêu lớn, như thể đang nhìn một thứ rác rưởi.
"Người đâu, đưa cô ta lên thuyền."
Cuối cùng, Bình Vương vẫn ra lệnh cho người kéo Dạ Hoàng lên.
Ban đầu, hắn tưởng rằng Dạ Hoàng ngã xuống nước là chắc chắn sẽ chết.
Nhưng giờ cô vẫn còn sống, hắn - thân là vị hôn phu của cô - dù gì cũng phải tỏ ra có chút quan tâm.
Bằng không, lời đàm tiếu trong thiên hạ sẽ làm hắn mất mặt.
"Ngươi biết gì chứ, Bình Vương chính là vị hôn phu của cô tiểu thư phế vật đó.
Hắn đã nói, nếu cô ấy chết đuối thì cũng chẳng sao, dù gì cũng tự cô ấy ngã xuống, không liên quan đến ai cả."
"Như vậy sao được, dù gì cũng là mạng người, mà cô ấy còn là đại tiểu thư của Dạ gia cơ mà."
"Đại tiểu thư gì chứ, ngươi không thấy bên cạnh cô ấy không có nổi một người hầu sao?"
"Hơn nữa, Dạ gia cũng chẳng coi trọng cô ấy.
"Đúng vậy, dù gì đây cũng là thuyền của Dạ gia, nhưng chẳng có một ai ra mặt, thật đáng thương cho cô tiểu thư đó."
"…"
Thời gian dần trôi qua, tiếng bàn tán vẫn tiếp tục, nhưng người của Dạ gia vẫn không hề xuất hiện.
Mặt hồ lúc này đã bắt đầu yên tĩnh trở lại… Cảm giác ngạt thở dữ dội làm Dạ Hoàng tỉnh dậy, nhận ra mình đang chìm dần xuống đáy nước.
Bản năng sinh tồn trỗi dậy, khiến cô giãy giụa, cố gắng bơi lên khỏi mặt nước.
Khi vừa nổi lên, Dạ Hoàng hít thở sâu, từng hơi, từng hơi cố lấy lại không khí trong lành.
Lúc này, những tiếng bàn tán vang lên bên tai cô.
"Trời ơi, đại tiểu thư vẫn còn sống, cô ấy vừa nổi lên kìa!"
"Thật sao? Ở đâu? Ta muốn xem, ta muốn xem."
"Sao có thể thế được? Đó đúng là đại tiểu thư sao? Khi nào cô ấy biết bơi vậy?"
"Không phải bảo cô ấy là phế vật, chẳng biết làm gì sao?"
Nghe những tiếng bàn tán, Dạ Hoàng mới nhận ra gần đó có mấy chiếc thuyền lớn sang trọng, trên đó có rất nhiều người đang chỉ trỏ về phía cô.
Đại tiểu thư? Dạ Hoàng bối rối với cách họ gọi cô, nhưng ngay sau đó cô nhận ra những người trên thuyền đang mặc trang phục cổ xưa.
Điều này khiến cô càng thêm hoang mang.
Chuyện gì đang xảy ra? Dạ Hoàng ngơ ngác nhìn về phía những người trên thuyền, rồi cúi đầu nhìn lại mình.
Cô chợt nhận ra, trên người mình cũng đang mặc bộ trang phục cổ đại.
Cái gì đây? Mình là người hiện đại cơ mà, tại sao lại mặc quần áo cổ xưa như vậy? Cô là quân nhân, lẽ ra phải mặc quân phục mới đúng, sao lại thế này?
Dạ Hoàng không tài nào hiểu được chuyện gì đang xảy ra, đến mức cô quên cả phản ứng, chỉ khi cơ thể mình bắt đầu chìm xuống nước lần nữa, cô mới giật mình và nhanh chóng đạp chân để nổi lên.
Ngay lúc đó, cô cảm nhận được một ánh mắt sắc bén đang nhìn mình.
Dạ Hoàng ngước lên và bắt gặp một khuôn mặt lạnh lùng đầy âm u.
Hắn là ai? Nhìn thấy người đàn ông đó, những ký ức lạ lùng đột ngột tràn về trong tâm trí Dạ Hoàng, khiến đầu cô đau nhói.
"A!"
Tiếng thét vì cơn đau đầu không chịu nổi của Dạ Hoàng vang lên, khiến tất cả mọi người trên thuyền đều giật mình.
"Đại tiểu thư sao thế?"
"Ai mà biết được, có lẽ cô ấy phát điên rồi."
"Không, ta thấy cô ấy có vẻ như bị trúng tà thì đúng hơn."
Những tiếng bàn tán lại vang lên.
Bình Vương nhíu mày, tỏ vẻ chán ghét nhìn Dạ Hoàng đang kêu lớn, như thể đang nhìn một thứ rác rưởi.
"Người đâu, đưa cô ta lên thuyền."
Cuối cùng, Bình Vương vẫn ra lệnh cho người kéo Dạ Hoàng lên.
Ban đầu, hắn tưởng rằng Dạ Hoàng ngã xuống nước là chắc chắn sẽ chết.
Nhưng giờ cô vẫn còn sống, hắn - thân là vị hôn phu của cô - dù gì cũng phải tỏ ra có chút quan tâm.
Bằng không, lời đàm tiếu trong thiên hạ sẽ làm hắn mất mặt.
"Ngươi biết gì chứ, Bình Vương chính là vị hôn phu của cô tiểu thư phế vật đó.
Hắn đã nói, nếu cô ấy chết đuối thì cũng chẳng sao, dù gì cũng tự cô ấy ngã xuống, không liên quan đến ai cả."
"Như vậy sao được, dù gì cũng là mạng người, mà cô ấy còn là đại tiểu thư của Dạ gia cơ mà."
"Đại tiểu thư gì chứ, ngươi không thấy bên cạnh cô ấy không có nổi một người hầu sao?"
"Hơn nữa, Dạ gia cũng chẳng coi trọng cô ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.