Chương 73: Cáo trạng, gặp gỡ Tiêu Vương
Thừa Cửu
22/03/2019
Đừng nói Tiêu Thiên Diệu không tin Lâm tướng là phụ thân tốt yêu thương
nữ nhi, thậm chí hắn cũng sẽ không tin Lâm tướng sẽ đón Lâm Sơ Cửu quay
về. Lâm tướng thật sự nghĩ rằng hắn sẽ xem ông ta là nhạc phụ? Sao ông
ta không nghĩ bản thân mình có tư cách đó hay không?
Tiêu Thiên Diệu thậm chí không thèm liếc mắt nhìn ông ta, hắn chỉ nói: "Tướng gia muốn đón Sơ Cửu trở về, cần phải hỏi ý kiến của Sơ Cửu một chút." Ngay cả nhạc phụ cũng không chịu gặp, có thể thấy được Tiêu Thiên Diệu chưa từng xem Lâm tướng là nhạc phụ của mình.
Mặc dù Lâm tướng có chút bất mãn nhưng không dám biểu lộ ra ngoài. Ông ta vẫn nói câu kia, cho dù trên tay Tiêu Thiên Diệu có binh quyền hay không, hắn là Tiêu Vương của Đông Văn, ngoài trừ Hoàng thượng ra thì không có người nào khác dám xem thường hắn.
Lâm tướng vẫn chưa đủ hiểu biết về Lâm Sơ Cửu, vì thế ông ta lập tức đồng ý, tràn đầy tự tin để Tiêu Thiên Diệu cho mời Lâm Sơ Cửu tới, ông ta muốn đích thân giáp mặt hỏi Lâm Sơ Cửu.
Lâm tướng cố ý nhấn mạnh hai chữ "giáp mặt", chỉ sợ Tiêu Thiên Diệu sẽ dùng thủ đoạn.
Sau khi Tiêu Thiên Diệu nghe xong, không thể không cười chế giễu: Lâm tướng còn tưởng rằng sự tình Tiêu Vương phủ đánh vào mặt Lâm phủ, là nam chủ nhân hắn làm ra. Ông ta không nghĩ rằng tất cả mọi chuyện đều do Lâm Sơ Cửu tự mình làm ra. Lâm Sơ Cửu mới là người chân chính chán ghét Lâm phủ, đáng tiếc Lâm tướng không biết.
Hạ nhân đi mời Lâm Sơ Cửu, sau khi Lâm phu nhân và Lâm Uyển Đình nghe thấy thì la hét muốn cùng đi. Ba vị phu nhân Trấn Quốc Công sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó tồi tệ, các nàng hiện tại đang muốn cố gắng hết sức để gây dựng lại mối quan hệ với Lâm Sơ Cửu, vì thế cũng đi theo sau.
Một con trâu kéo xe, một đám trâu cũng cùng nhau kéo, Lâm Sơ Cửu không thèm để ý có bao nhiêu người đi theo, dù sao không vui cũng không thể đuổi.
Hạ nhân thông báo ở bên ngoài thư phòng, Tiêu Thiên Diệu nghe thấy Lâm Sơ Cửu mang theo một đám người đi tới, sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Sự tình Tiêu Vương chán ghét nữ nhân, tất cả mọi người đều biết.
Khóe môi Lâm tướng lại nhẹ nhàng nhếch lên đắc ý, giống như việc nữ nhi ông ta đã chọc cho trượng phu của mình không vui là một chuyện tốt. Phụ thân như vậy thật sự có thể đảm đương nổi chức danh "phụ thân tốt".
Hạ nhân Tiêu Vương phủ cũng rất linh hoạt, nhìn thấy Tiêu Vương đen mặt nên vội vàng bồi thêm một câu: "Phu nhân kế Lâm gia và nhị tiểu thư la hét muốn đi tới đây cùng với Vương phi, bọn họ nói chưa từng được gặp Vương gia, muốn tới bái kiến Vương gia. Người tới là khách nên Vương phi không thể từ chối, vì thế mới đưa tất cả tới đây."
"Lâm tướng dạy bảo rất tốt." Tiêu Thiên Diệu đưa ra một lời bình luận, khiến cho Lâm tướng mặt đỏ tía tai, hổ thẹn hiện lên trên mặt, nhưng Tiêu Thiên Diệu còn không nể mặt mũi ông ta, lập tức nói tiếp: "Lâm phu nhân vội vàng mang theo nữ nhi thân sinh tới gặp bổn vương, vậy cứ để các nàng vào đi."
Vốn dĩ chỉ là một lần gặp mặt bình thường, nhưng nó đã bị đổi vị ở trong lỗ tai của Tiêu Thiên Diệu, bởi vì lúc trước Lâm phu nhân cũng từng vội vàng mang theo Lâm Uyển Đình đi gặp Thái tử, nhân tiện cướp mất nhân duyên vốn nên thuộc về Lâm Sơ Cửu.
Tiêu Thiên Diệu không hề vạch trần chuyện đó, nhưng cũng đủ khiến Lâm tướng bối rối. May mắn Lâm tướng là người có kinh nghiệm quan trường, trái tim sớm đã biến thành màu đen, cho dù bối rối ngoài mặt nhưng vẫn có thể giữ được sự bình tĩnh.
"Vương gia, thiếp thân quấy rầy." Lâm Sơ Cửu tiến vào, nhẹ nhàng lành lễ với Tiêu Thiên Diệu, nhu nhược động lòng người nói không nên lời, thật xứng với câu "Thiếp thân". Nhưng điều này lại khiến Tiêu Thiên Diệu ghét nhất.
Tuy nhiên, Tiêu Thiên Diệu còn chưa kịp phát tác, ngay lập tức đã thấy Lâm Uyển Đình không đợi Lâm Sơ Cửu giới thiệu, cũng không đợi Lâm phu nhân mở miệng, nàng ta đã đi theo phía sau Lâm Sơ Cửu tiến lên hành lễ, kiều mị nói: "Tỷ phu, Uyển Đình gặp qua tỷ phu."
Khoảnh khắc khi Lâm Uyển Đình nhìn thấy Tiêu Thiên Diệu, trong mắt lập tức không còn có người khác, thậm chí nàng ta đã quên mất Tiêu Thiên Diệu tàn phế hai chân. Nàng ta chỉ nhìn thấy vẻ tuấn mỹ bề ngoài của Tiêu Thiên Diệu, cùng với khí chất cao quý không thể xâm phạm khiến người mê muội.
Tiêu Vương thật sự rất đẹp, so với Thái tử còn đẹp hơn trăm ngàn lần, còn đẹp hơn cả An Vương. Lâm Uyển Đình chỉ cảm thấy trái tim mình đập rất nhanh, thật sự giống như muốn bay ra khỏi lồng ngực. Đôi mắt nàng ta dính vào trên người Tiêu Thiên Diệu, làm thế nào cũng không thể dời ra được.
Lâm Uyển Đình biết bản thân mình làm như vậy là không đúng, nhưng nàng ta không thể khống chế được mình, nàng ta muốn gần gũi với Tiêu Vương, muốn Tiêu Vương nói chuyện với nàng ta, muốn Tiêu Vương nhìn nàng ta. Nàng ta không biết chuyện gì đang xảy ra với bản thân mình, chỉ cần nghĩ rằng Tiêu Vương đang nhìn mình, toàn bộ thân thể nàng ta đều không ngăn được run rẩy. Không phải nàng ta đang run lên vì sợ hãi mà vì nàng ta đang rất phấn khích.
Vừa nhìn thấy Tiêu Thiên Diệu, Lâm Uyển Đình cảm thấy mình đã bỏ lỡ cả đời. Giờ phút này, trong mắt Lâm Uyển Đình chỉ có Tiêu Thiên Diệu, nàng ta thật sự ước gì bản thân mình trở thành Lâm Sơ Cửu, gả cho Tiêu Thiên Diệu, cho dù chỉ có thể sống mấy năm cũng được.
Đáng tiếc, Tiêu Thiên Diệu chỉ nhìn nàng ta một cái, ngay lập tức tỏ ra chán ghét ghê tởm.
Những người khác không chú ý tới sự bất thường của Lâm Uyển Đình, chỉ xem nàng ta như tiểu hài tử. Lâm Sơ Cửu yên lặng tách ra khỏi Lâm phu nhân và Lâm Uyển Đình, sau đó giới thiệu mọi người với Tiêu Thiên Diệu.
Tiêu Thiên Diệu vẫn yên lặng, ngay cả khi Lâm Sơ Cửu giới thiệu Lâm Uyển Đình lần nữa, hắn cũng nể tình nhìn thoáng qua. Mặc dù đây là một cái liếc mắt khinh thường, nhưng Lâm Uyển Đình lại xem đó giống như phép thuật. Tiêu Thiên Diệu vừa liếc mắt đảo qua một cái, nàng ta đã tiến lên một bước, không quan tâm tới sự lạnh nhạt thờ ơ của Tiêu Thiên Diệu, một lần nữa bắt đầu ngọt ngào, "Tỷ phu, đây là lần đầu tiên Uyển Đình gặp ngài, đều trách tỷ tỷ không mang theo ngài lại nhà, khiến ta tới hôm nay mới được nhìn thấy tỷ phu."
Nàng ta nói xong, còn không quên trừng mắt liếc Lâm Sơ Cửu một cái. Lâm Sơ Cửu dở khóc dở cười nhìn thoáng qua Lâm Uyển Đình, lại nhìn thoáng qua Tiêu Thiên Diệu, không nhịn được bật cười: Đây là cô em vợ để ý tới tỷ phu?
Nàng lại nhìn vào khuôn mặt đen tối của tỷ phu kia, không biết vì sao, Lâm Sơ Cửu liền thấy vui vẻ: Tiêu Thiên Diệu không vui, nàng vui.
Nhưng, nàng đã vui mừng quá sớm, nhất thời không che dấu nổi nên bị Tiêu Thiên Diệu vừa vặn tóm được. Hắn mắt lạnh đảo qua một cái, Lâm Sơ Cửu sợ tới mức khuôn mặt cứng đờ, vội vàng cúi đầu, không dám vui sướng khi người gặp họa.
Tiêu Thiên Diệu hoàn toàn phớt lờ Lâm Uyển Đình, nếu như nàng ta hiểu được ánh mắt của hắn, lúc này sẽ không nên tiếp tục dây dưa nữa. Tiêu Thiên Diệu vẫn luôn không nể mặt người khác, ngay cả khi nữ nhân xấu hổ cũng không liên quan gì tới hắn. Nhưng......
Lâm Uyển Đình vẫn không buông tha, bất bình lên án nói: "Tỷ...... phu, sao ngài không để ý tới người ta?"
Đó là một câu nói cực kỳ uyển chuyển, trong phòng có năm nữ nhân, ngoại trừ Lâm phu nhân rùng mình một cái, ba vị phu nhân Trấn Quốc Công phủ cũng không hẹn mà cùng nhau nói ở trong lòng: Vì sao cũng giống như con cáo trong nhà, đây thực sự là đích nữ hay sao?
"Lăn!" Sắc mặt Tiêu Thiên Diệu hoàn toàn đen lại, hắn vừa mới bị Lâm Sơ Cửu chê cười, hiện tại nghe thấy lời nói ghê tởm như thế, cả người Tiêu Thiên Diệu đều cảm thấy khó chịu.
"Tỷ... tỷ phu......" Lâm Uyển Đình giật mình tái mặt, nàng ta không thể tin rằng mình sẽ bị người quát lớn. Từ nhỏ tới lớn, nàng ta đều gặp người người thích, ngay cả Thái tử cũng rất sủng ái nàng ta. Vì sao, vì sao có thể sẽ có nam nhân không thích nàng ta, còn quát lớn trước mặt nàng ta?
"Tiêu Vương đừng nóng giận, đứa nhỏ này đã bị chúng ta nuông chiều nên hư. Nàng không có ác ý, chỉ vì quá sùng bái Vương gia." Lâm phu nhân vội vàng tiến lên kéo Lâm Uyển Đình, đến bây giờ bà ta còn chưa phát hiện ra sự bất thường của Lâm Sơ Cửu.
Lâm Uyển Đình không hề cảm kích, hất tay Lâm phu nhân ra và nói: "Tỷ phu, có chuyện gì với ngài vậy? Ngài không thích Uyển Đình sao? Có phải tỷ tỷ đã nói bậy về ta hay không? Vì thế nên tỷ phu mới không thích ta?"
Lâm Uyển Đình mím môi, hốc mắt đỏ lên gần như sắp khóc, giống như đang bị người khi dễ.
Lâm phu nhân âm thầm cảm thấy không đúng, nhưng nghĩ tới Lâm Uyển Đình đang bôi đen Lâm Sơ Cửu ở trước mặt người khác, vì vậy không quá để bụng. Bà ta chỉ nghĩ rằng Lâm Uyển Đình đang thực hiện kế hoạch các nàng đã ấn định lúc trước, mượn cơ hội khiến Lâm Sơ Cửu bối rối......
Tiêu Thiên Diệu thậm chí không thèm liếc mắt nhìn ông ta, hắn chỉ nói: "Tướng gia muốn đón Sơ Cửu trở về, cần phải hỏi ý kiến của Sơ Cửu một chút." Ngay cả nhạc phụ cũng không chịu gặp, có thể thấy được Tiêu Thiên Diệu chưa từng xem Lâm tướng là nhạc phụ của mình.
Mặc dù Lâm tướng có chút bất mãn nhưng không dám biểu lộ ra ngoài. Ông ta vẫn nói câu kia, cho dù trên tay Tiêu Thiên Diệu có binh quyền hay không, hắn là Tiêu Vương của Đông Văn, ngoài trừ Hoàng thượng ra thì không có người nào khác dám xem thường hắn.
Lâm tướng vẫn chưa đủ hiểu biết về Lâm Sơ Cửu, vì thế ông ta lập tức đồng ý, tràn đầy tự tin để Tiêu Thiên Diệu cho mời Lâm Sơ Cửu tới, ông ta muốn đích thân giáp mặt hỏi Lâm Sơ Cửu.
Lâm tướng cố ý nhấn mạnh hai chữ "giáp mặt", chỉ sợ Tiêu Thiên Diệu sẽ dùng thủ đoạn.
Sau khi Tiêu Thiên Diệu nghe xong, không thể không cười chế giễu: Lâm tướng còn tưởng rằng sự tình Tiêu Vương phủ đánh vào mặt Lâm phủ, là nam chủ nhân hắn làm ra. Ông ta không nghĩ rằng tất cả mọi chuyện đều do Lâm Sơ Cửu tự mình làm ra. Lâm Sơ Cửu mới là người chân chính chán ghét Lâm phủ, đáng tiếc Lâm tướng không biết.
Hạ nhân đi mời Lâm Sơ Cửu, sau khi Lâm phu nhân và Lâm Uyển Đình nghe thấy thì la hét muốn cùng đi. Ba vị phu nhân Trấn Quốc Công sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó tồi tệ, các nàng hiện tại đang muốn cố gắng hết sức để gây dựng lại mối quan hệ với Lâm Sơ Cửu, vì thế cũng đi theo sau.
Một con trâu kéo xe, một đám trâu cũng cùng nhau kéo, Lâm Sơ Cửu không thèm để ý có bao nhiêu người đi theo, dù sao không vui cũng không thể đuổi.
Hạ nhân thông báo ở bên ngoài thư phòng, Tiêu Thiên Diệu nghe thấy Lâm Sơ Cửu mang theo một đám người đi tới, sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Sự tình Tiêu Vương chán ghét nữ nhân, tất cả mọi người đều biết.
Khóe môi Lâm tướng lại nhẹ nhàng nhếch lên đắc ý, giống như việc nữ nhi ông ta đã chọc cho trượng phu của mình không vui là một chuyện tốt. Phụ thân như vậy thật sự có thể đảm đương nổi chức danh "phụ thân tốt".
Hạ nhân Tiêu Vương phủ cũng rất linh hoạt, nhìn thấy Tiêu Vương đen mặt nên vội vàng bồi thêm một câu: "Phu nhân kế Lâm gia và nhị tiểu thư la hét muốn đi tới đây cùng với Vương phi, bọn họ nói chưa từng được gặp Vương gia, muốn tới bái kiến Vương gia. Người tới là khách nên Vương phi không thể từ chối, vì thế mới đưa tất cả tới đây."
"Lâm tướng dạy bảo rất tốt." Tiêu Thiên Diệu đưa ra một lời bình luận, khiến cho Lâm tướng mặt đỏ tía tai, hổ thẹn hiện lên trên mặt, nhưng Tiêu Thiên Diệu còn không nể mặt mũi ông ta, lập tức nói tiếp: "Lâm phu nhân vội vàng mang theo nữ nhi thân sinh tới gặp bổn vương, vậy cứ để các nàng vào đi."
Vốn dĩ chỉ là một lần gặp mặt bình thường, nhưng nó đã bị đổi vị ở trong lỗ tai của Tiêu Thiên Diệu, bởi vì lúc trước Lâm phu nhân cũng từng vội vàng mang theo Lâm Uyển Đình đi gặp Thái tử, nhân tiện cướp mất nhân duyên vốn nên thuộc về Lâm Sơ Cửu.
Tiêu Thiên Diệu không hề vạch trần chuyện đó, nhưng cũng đủ khiến Lâm tướng bối rối. May mắn Lâm tướng là người có kinh nghiệm quan trường, trái tim sớm đã biến thành màu đen, cho dù bối rối ngoài mặt nhưng vẫn có thể giữ được sự bình tĩnh.
"Vương gia, thiếp thân quấy rầy." Lâm Sơ Cửu tiến vào, nhẹ nhàng lành lễ với Tiêu Thiên Diệu, nhu nhược động lòng người nói không nên lời, thật xứng với câu "Thiếp thân". Nhưng điều này lại khiến Tiêu Thiên Diệu ghét nhất.
Tuy nhiên, Tiêu Thiên Diệu còn chưa kịp phát tác, ngay lập tức đã thấy Lâm Uyển Đình không đợi Lâm Sơ Cửu giới thiệu, cũng không đợi Lâm phu nhân mở miệng, nàng ta đã đi theo phía sau Lâm Sơ Cửu tiến lên hành lễ, kiều mị nói: "Tỷ phu, Uyển Đình gặp qua tỷ phu."
Khoảnh khắc khi Lâm Uyển Đình nhìn thấy Tiêu Thiên Diệu, trong mắt lập tức không còn có người khác, thậm chí nàng ta đã quên mất Tiêu Thiên Diệu tàn phế hai chân. Nàng ta chỉ nhìn thấy vẻ tuấn mỹ bề ngoài của Tiêu Thiên Diệu, cùng với khí chất cao quý không thể xâm phạm khiến người mê muội.
Tiêu Vương thật sự rất đẹp, so với Thái tử còn đẹp hơn trăm ngàn lần, còn đẹp hơn cả An Vương. Lâm Uyển Đình chỉ cảm thấy trái tim mình đập rất nhanh, thật sự giống như muốn bay ra khỏi lồng ngực. Đôi mắt nàng ta dính vào trên người Tiêu Thiên Diệu, làm thế nào cũng không thể dời ra được.
Lâm Uyển Đình biết bản thân mình làm như vậy là không đúng, nhưng nàng ta không thể khống chế được mình, nàng ta muốn gần gũi với Tiêu Vương, muốn Tiêu Vương nói chuyện với nàng ta, muốn Tiêu Vương nhìn nàng ta. Nàng ta không biết chuyện gì đang xảy ra với bản thân mình, chỉ cần nghĩ rằng Tiêu Vương đang nhìn mình, toàn bộ thân thể nàng ta đều không ngăn được run rẩy. Không phải nàng ta đang run lên vì sợ hãi mà vì nàng ta đang rất phấn khích.
Vừa nhìn thấy Tiêu Thiên Diệu, Lâm Uyển Đình cảm thấy mình đã bỏ lỡ cả đời. Giờ phút này, trong mắt Lâm Uyển Đình chỉ có Tiêu Thiên Diệu, nàng ta thật sự ước gì bản thân mình trở thành Lâm Sơ Cửu, gả cho Tiêu Thiên Diệu, cho dù chỉ có thể sống mấy năm cũng được.
Đáng tiếc, Tiêu Thiên Diệu chỉ nhìn nàng ta một cái, ngay lập tức tỏ ra chán ghét ghê tởm.
Những người khác không chú ý tới sự bất thường của Lâm Uyển Đình, chỉ xem nàng ta như tiểu hài tử. Lâm Sơ Cửu yên lặng tách ra khỏi Lâm phu nhân và Lâm Uyển Đình, sau đó giới thiệu mọi người với Tiêu Thiên Diệu.
Tiêu Thiên Diệu vẫn yên lặng, ngay cả khi Lâm Sơ Cửu giới thiệu Lâm Uyển Đình lần nữa, hắn cũng nể tình nhìn thoáng qua. Mặc dù đây là một cái liếc mắt khinh thường, nhưng Lâm Uyển Đình lại xem đó giống như phép thuật. Tiêu Thiên Diệu vừa liếc mắt đảo qua một cái, nàng ta đã tiến lên một bước, không quan tâm tới sự lạnh nhạt thờ ơ của Tiêu Thiên Diệu, một lần nữa bắt đầu ngọt ngào, "Tỷ phu, đây là lần đầu tiên Uyển Đình gặp ngài, đều trách tỷ tỷ không mang theo ngài lại nhà, khiến ta tới hôm nay mới được nhìn thấy tỷ phu."
Nàng ta nói xong, còn không quên trừng mắt liếc Lâm Sơ Cửu một cái. Lâm Sơ Cửu dở khóc dở cười nhìn thoáng qua Lâm Uyển Đình, lại nhìn thoáng qua Tiêu Thiên Diệu, không nhịn được bật cười: Đây là cô em vợ để ý tới tỷ phu?
Nàng lại nhìn vào khuôn mặt đen tối của tỷ phu kia, không biết vì sao, Lâm Sơ Cửu liền thấy vui vẻ: Tiêu Thiên Diệu không vui, nàng vui.
Nhưng, nàng đã vui mừng quá sớm, nhất thời không che dấu nổi nên bị Tiêu Thiên Diệu vừa vặn tóm được. Hắn mắt lạnh đảo qua một cái, Lâm Sơ Cửu sợ tới mức khuôn mặt cứng đờ, vội vàng cúi đầu, không dám vui sướng khi người gặp họa.
Tiêu Thiên Diệu hoàn toàn phớt lờ Lâm Uyển Đình, nếu như nàng ta hiểu được ánh mắt của hắn, lúc này sẽ không nên tiếp tục dây dưa nữa. Tiêu Thiên Diệu vẫn luôn không nể mặt người khác, ngay cả khi nữ nhân xấu hổ cũng không liên quan gì tới hắn. Nhưng......
Lâm Uyển Đình vẫn không buông tha, bất bình lên án nói: "Tỷ...... phu, sao ngài không để ý tới người ta?"
Đó là một câu nói cực kỳ uyển chuyển, trong phòng có năm nữ nhân, ngoại trừ Lâm phu nhân rùng mình một cái, ba vị phu nhân Trấn Quốc Công phủ cũng không hẹn mà cùng nhau nói ở trong lòng: Vì sao cũng giống như con cáo trong nhà, đây thực sự là đích nữ hay sao?
"Lăn!" Sắc mặt Tiêu Thiên Diệu hoàn toàn đen lại, hắn vừa mới bị Lâm Sơ Cửu chê cười, hiện tại nghe thấy lời nói ghê tởm như thế, cả người Tiêu Thiên Diệu đều cảm thấy khó chịu.
"Tỷ... tỷ phu......" Lâm Uyển Đình giật mình tái mặt, nàng ta không thể tin rằng mình sẽ bị người quát lớn. Từ nhỏ tới lớn, nàng ta đều gặp người người thích, ngay cả Thái tử cũng rất sủng ái nàng ta. Vì sao, vì sao có thể sẽ có nam nhân không thích nàng ta, còn quát lớn trước mặt nàng ta?
"Tiêu Vương đừng nóng giận, đứa nhỏ này đã bị chúng ta nuông chiều nên hư. Nàng không có ác ý, chỉ vì quá sùng bái Vương gia." Lâm phu nhân vội vàng tiến lên kéo Lâm Uyển Đình, đến bây giờ bà ta còn chưa phát hiện ra sự bất thường của Lâm Sơ Cửu.
Lâm Uyển Đình không hề cảm kích, hất tay Lâm phu nhân ra và nói: "Tỷ phu, có chuyện gì với ngài vậy? Ngài không thích Uyển Đình sao? Có phải tỷ tỷ đã nói bậy về ta hay không? Vì thế nên tỷ phu mới không thích ta?"
Lâm Uyển Đình mím môi, hốc mắt đỏ lên gần như sắp khóc, giống như đang bị người khi dễ.
Lâm phu nhân âm thầm cảm thấy không đúng, nhưng nghĩ tới Lâm Uyển Đình đang bôi đen Lâm Sơ Cửu ở trước mặt người khác, vì vậy không quá để bụng. Bà ta chỉ nghĩ rằng Lâm Uyển Đình đang thực hiện kế hoạch các nàng đã ấn định lúc trước, mượn cơ hội khiến Lâm Sơ Cửu bối rối......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.