Chương 125: Chèn ép, đau nhưng không nguy hiểm tính mạng
Thừa Cửu
18/07/2020
Mặc Thần Y là người như thế nào tạm thời không nói, nhưng y thuật thật sự cực kỳ xuất sắc. Ngô đại phu hoàn toàn điều trị dựa theo thủ pháp của Mặc Thần Y. Tuy nhiên, hai chân của Tiêu Thiên Diệu vẫn không có một chút dấu hiệu tiến triển, chỉ có thể duy trì không trở nên xấu hơn.
Nửa tháng nữa lại trôi qua, thương thế của Lâm Sơ Cửu gần như khỏi hẳn, có thể làm những việc nhẹ nhàng. Bệnh tình của Tiêu Tử An cũng dần dần trở nên tốt hơn, chỉ có bệnh tình của Tiêu Thiên Diệu vẫn không có một chút tiến triển.
Ngô đại phu càng ngày càng cảm thấy áp lực, mỗi lần đổi thuốc cho Lâm Sơ Cửu, ông đều nhân cơ hội để nói vài lời, hy vọng Lâm Sơ Cửu có thể nể tình phu thê, ngẫm nghĩ biện pháp giúp đỡ, nếu không cũng tỏ vẻ quan tâm một chút cũng được. Nhưng......
Lâm Sơ Cửu giống như không nghe thấy, căn bản không chú ý tới sống chết của Tiêu Thiên Diệu.
Tật chân của Tiêu Thiên Diệu không có tiến triển mới, nhưng việc trong triều không thể dừng lại để chờ hắn, Hoàng thượng sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Sau khi thành công đoạt được Mặc Thần Y, khiến hai chân Tiêu Thiên Diệu không có khả năng điều trị, ngoài ra có thể ổn định được bệnh tình nhi tử yên quý của mình, Hoàng thượng dốc hết toàn bộ năng lượng của mình để quét sạch thế lực của Tiêu Thiên Diệu ở trong quân doanh, cũng không ngừng theo đuổi vụ tham ô tiền an ủi của những tướng sĩ đã chết.
Hơn nữa, nguồn cung cấp lương thực cho quân doanh đột nhiên bị giảm, dẫn đến thành tích quân công giảm sút nghiêm trọng. Mặc dù binh lính của Tiêu Thiên Diệu không có vấn đề gì, nhưng nếu muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do?
Với sự đồng ý ngầm của Hoàng thượng, kết hợp với kế sách của Lâm tướng, một làn sóng luận tội trong quân doanh đã xuất hiện ở trước án thư của Hoàng thượng. Mặc dù những người này không đề cập tới Tiêu Thiên Diệu, nhưng phần lớn bọn họ đều là thân tín của Tiêu Thiên Diệu.
Chiếu theo luật lệ, nếu những người này bị trị tội, Tiêu Thiên Diệu cũng không thoát khỏi tội danh quản lý thuộc hạ không nghiêm.
Ngoài việc bị triều đình buộc tội, những tin đồn về chuyện Tiêu Thiên Diệu tham ô, tàn bạo không ngừng lan rộng. Chuyện các thư sinh gây rối ở Tiêu Vương phủ lúc trước, sau khi Lâm tướng kiểm chứng đã mạnh tay xử lý, nhưng hành động này không những không khiến đám thư sinh an phận, ngược lại khơi dậy sự bất mãn trong lòng bọn họ, thậm chí còn mạnh hơn trước.
Điều này không phải bởi vì Lâm tướng lợi hại bao nhiêu, mà là bởi vì Lâm tướng xử lý việc này đúng thời điểm. Khi Lâm tướng thẩm tra xử lý vụ này ở Đại Lý Tự, cũng chính là lúc Tiêu Vương phủ xảy ra đại loạn. Tiêu Thiên Diệu và Lâm Sơ Cửu, một người thì bận rộn với chuyện nắm bắt nội tặc, một người thì bận rộn rửa sạch tội danh của mình, căn bản không có người nào để ý tới những vấn đề kia, lúc này mới tạo ra một kẽ hở cơ hội cho Lâm tướng.
Hiện tại, mọi chuyện đã trôi qua, những tin đồn càng ngày càng trở nên kịch tính hơn, cho dù Tiêu Thiên Diệu có thể thẩm tra xử lý vụ này một lần nữa, tác dụng cũng không lớn lắm. Đối với Lâm Sơ Cửu?
Hiện tại nàng không quan tâm tới Tiêu Thiên Diệu sống chết thế nào. Nếu Tiêu Thiên Diệu chết rồi, nói không chừng nàng có thể có được tự do sớm hơn một chút.
Hoàng thượng từng bước ép sát, hoàn toàn không cho Tiêu Thiên Diệu cơ hội thở dốc, thế cục càng ngày càng trở nên bất lợi đối với Tiêu Thiên Diệu, hai ngày qua lông mày Tô Trà đều không hề giãn ra.
"Vương gia, trong khoảng thời gian này, hoàng thượng chèn ép chúng ta càng ngày càng tàn nhẫn. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta căn bản không có chỗ dừng chân." Tô Trà hành tẩu bên ngoài cả ngày, hắn có thể cảm nhận được những biến hoá trên triều.
Lưu Bạch cũng tối mặt lại, "Hoàng thượng hiện tại đang nhắm vào tâm phúc của Vương gia. Nếu như bọn họ ngã xuống, chúng ta không những tổn thất lực lượng nòng cốt ở trong quân binh, thậm chí sẽ đánh mất lòng tin của mọi người."
Ngay cả thuộc hạ trung thành với mình cũng giữ không nổi, sau này còn có người nào dám trung thành với Tiêu Thiên Diệu?
"Ừ." Tiêu Thiên Diệu gật đầu, ý nói mình nghe hiểu.
Nhìn thấy khuôn mặt điềm tĩnh của Tiêu Thiên Diệu, Tô Trà gấp đến nỗi nghiến răng, "Vương gia, ngươi cần phải đưa ra quyết định." Nếu không phản kích, bọn họ chỉ có một con đường chết.
"Để bổn vương suy nghĩ lại." Nếu không có những lời này, không ai biết được, lúc này tâm tình Tiêu Thiên Diệu phức tạp bao nhiêu.
Tô Trà còn muốn tiếp tục, nhưng hắn vừa mới định mở mồm, Lưu Bạch đã kéo hắn lại, "Tô Trà, chúng ta ra ngoài trước đi."
Tô Trà gật gật đầu, trước khi đi vẫn không quên nói một câu: "Vương gia, cho dù ngươi không suy nghĩ cho mình, cũng nên suy nghĩ cho 30 vạn đại quân." Dù đó là ai, sau khi tiếp quản tâm phúc trong quân binh của Tiêu Thiên Diệu, bọn họ nhất định sẽ biến những người này thành bia đỡ đạn, chậm rãi loại bỏ ở trên chiến trường.
Quân binh trong tay Tiêu Thiên Diệu quá mạnh, mạnh đến nỗi khiến ba nước khác phải sợ hãi, cũng khiến cho hoàng đế Đông Văn sợ hãi.
Quân binh trong tay Tiêu Thiên Diệu quá trung thành, nhưng bọn họ chỉ trung thành với Tiêu Thiên Diệu, cho dù Hoàng thượng đoạt lại binh quyền, hoàng thượng vẫn không thể điều động được nhóm người này. Nếu không phải như vậy, Hoàng thượng cũng sẽ không dùng âm mưu thủ đoạn.
Sau khi Lưu Bạch và Tô Trà rời đi, Tiêu Thiên Diệu ngồi ở trong phòng một lát, sau đó quyết định đi tìm Lâm Sơ Cửu. Tất nhiên, hắn muốn gọi Lâm Sơ Cửu tới gặp hắn trước, nhưng......
Khi gọi ẩn vệ tới, hắn lại không nói ra mệnh lệnh này.
Không biết vì sao, hắn không thể nói thành lời.
Vì thế, Tiêu Thiên Diệu tự mình đi tìm Lâm Sơ Cửu, hơn nữa không cho thuộc hạ thông báo. Khi đi tới bên ngoài phòng Lâm Sơ Cửu, hắn vừa lúc nghe thấy chủ tớ năm người Lâm Sơ Cửu đang nói chuyện ở trong phòng.
"Vương phi, hôm nay Tào quản gia đưa tới một cây nhân sâm ngàn năm. Nói là Vương gia đặc biệt sai người tim kiếm, dùng để Vương phi bồi bổ sức khỏe. Nhân sâm ngàn năm này rất hiếm có, ngay cả hoàng cung cũng không có. Vương gia thật sự lo lắng cho người." Người nói chuyện là Trân Châu. Tính tình Trân Châu rộng rãi, so với ba người khác, Trân Châu có vẻ ngây thơ hồn nhiên hơn, vì thế nàng nói ra những lời này rất tự nhiên.
"Ngoài nhân sâm ra, còn có rất nhiều thứ tốt. Mấy năm nay Vương gia Nam chinh Bắc chiến, thứ tốt rất nhiều. Vương phi sau này sẽ rất có phúc." San Hô cũng phụ họa theo.
Phỉ Thuý và Mã Não trưởng thành hơn một chút, khéo léo khuyên bảo, "Vương phi, đêm nay phòng bếp bưng tới canh gà rất ngon, người xem có muốn gửi cho Vương gia một ít hay không?"
"Mấy ngày nay Vương gia bận rộn tới nửa đêm, đoán chừng lúc này đã đói bụng rồi."
Bốn người Phỉ Thuý cố gắng khuyên bảo Lâm Sơ Cửu. Ngoại trừ Tào quản gia, vẫn có rất nhiều người muốn tốt cho Lâm Sơ Cửu.
Trong khoảng thời gian này, Tiêu Thiên Diệu ra khỏi cửa, Lâm Sơ Cửu sẽ đóng cửa; Tiêu Thiên Diệu muốn ngâm thuốc tắm, Lâm Sơ Cửu sẽ đi ra cửa. Những người sáng suốt đều nhìn ra được, Lâm Sơ Cửu đang trốn tránh Tiêu Thiên Diệu. Hoặc có thể nói, Lâm Sơ Cửu không muốn nhìn thấy Tiêu Thiên Diệu.
Cho dù nữ chủ nhân là Vương phi, nhưng nếu như không có sự ủng hộ của nam chủ trong phủ, nữ chủ sẽ rất khó lập uy. Khí thế với Tiêu Thiên Diệu, cuối cùng người có hại vẫn chính là nàng.
Lâm Sơ Cửu tất nhiên biết đạo lý này. Nếu không phải như thế lúc trước nàng sẽ không ép dạ cầu toàn như vậy, nhưng kết thì sao?
Tiêu Thiên Diệu chính là một nam nhân ích kỷ, hơn nữa căn bản hắn không tin nàng, dù nàng làm nhiều điều hơn nữa cũng đều vô dụng.
Đối mặt với bốn ánh mắt tha thiết của nha hoàn, Lâm Sơ Cửu không cự tuyệt cũng không đồng ý, chỉ nói: "Ngày mai cắt cây sâm kia, pha trà cho Vương gia uống."
Đây là một sự từ chối trá hình về cây nhân sâm ngàn năm.
Bốn nha hoàn vừa nghe thấy vậy, một đám đều hiện lên vẻ mặt bất đắc dĩ, thầm nghĩ muốn khuyên bảo nàng, nhưng các nàng biết dù mình nói gì cũng đều vô ích. Qua hai tháng ở chung, các nàng hiểu biết rất rõ, Vương phi của các nàng nhìn có vẻ dễ dáng nói chuyện, không hề có chủ kiến, nhưng thật ra người khác nói gì, nàng đều lắng nghe, suy ngẫm. Nhưng tới thời điểm chân chính, nàng lại luôn kiên trì với ý nghĩ của mình.
Đơn giản mà nói, nàng chính là nhận sai nhưng không thay đổi.
Tiêu Thiên Diệu ở bên ngoài phòng, nghe thấy câu trả lời của Lâm Sơ Cửu, không biết vì sao cảm thấy chưa xót trong lòng. Thật sự giống như có một bàn tay to đang nắm lấy trái tim hắn, dùng sức bóp nát từng chút một. Mặc dù nó không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng lại khiến người đau đớn khó chịu......
~~~Hết chương 125~~~
Nửa tháng nữa lại trôi qua, thương thế của Lâm Sơ Cửu gần như khỏi hẳn, có thể làm những việc nhẹ nhàng. Bệnh tình của Tiêu Tử An cũng dần dần trở nên tốt hơn, chỉ có bệnh tình của Tiêu Thiên Diệu vẫn không có một chút tiến triển.
Ngô đại phu càng ngày càng cảm thấy áp lực, mỗi lần đổi thuốc cho Lâm Sơ Cửu, ông đều nhân cơ hội để nói vài lời, hy vọng Lâm Sơ Cửu có thể nể tình phu thê, ngẫm nghĩ biện pháp giúp đỡ, nếu không cũng tỏ vẻ quan tâm một chút cũng được. Nhưng......
Lâm Sơ Cửu giống như không nghe thấy, căn bản không chú ý tới sống chết của Tiêu Thiên Diệu.
Tật chân của Tiêu Thiên Diệu không có tiến triển mới, nhưng việc trong triều không thể dừng lại để chờ hắn, Hoàng thượng sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Sau khi thành công đoạt được Mặc Thần Y, khiến hai chân Tiêu Thiên Diệu không có khả năng điều trị, ngoài ra có thể ổn định được bệnh tình nhi tử yên quý của mình, Hoàng thượng dốc hết toàn bộ năng lượng của mình để quét sạch thế lực của Tiêu Thiên Diệu ở trong quân doanh, cũng không ngừng theo đuổi vụ tham ô tiền an ủi của những tướng sĩ đã chết.
Hơn nữa, nguồn cung cấp lương thực cho quân doanh đột nhiên bị giảm, dẫn đến thành tích quân công giảm sút nghiêm trọng. Mặc dù binh lính của Tiêu Thiên Diệu không có vấn đề gì, nhưng nếu muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do?
Với sự đồng ý ngầm của Hoàng thượng, kết hợp với kế sách của Lâm tướng, một làn sóng luận tội trong quân doanh đã xuất hiện ở trước án thư của Hoàng thượng. Mặc dù những người này không đề cập tới Tiêu Thiên Diệu, nhưng phần lớn bọn họ đều là thân tín của Tiêu Thiên Diệu.
Chiếu theo luật lệ, nếu những người này bị trị tội, Tiêu Thiên Diệu cũng không thoát khỏi tội danh quản lý thuộc hạ không nghiêm.
Ngoài việc bị triều đình buộc tội, những tin đồn về chuyện Tiêu Thiên Diệu tham ô, tàn bạo không ngừng lan rộng. Chuyện các thư sinh gây rối ở Tiêu Vương phủ lúc trước, sau khi Lâm tướng kiểm chứng đã mạnh tay xử lý, nhưng hành động này không những không khiến đám thư sinh an phận, ngược lại khơi dậy sự bất mãn trong lòng bọn họ, thậm chí còn mạnh hơn trước.
Điều này không phải bởi vì Lâm tướng lợi hại bao nhiêu, mà là bởi vì Lâm tướng xử lý việc này đúng thời điểm. Khi Lâm tướng thẩm tra xử lý vụ này ở Đại Lý Tự, cũng chính là lúc Tiêu Vương phủ xảy ra đại loạn. Tiêu Thiên Diệu và Lâm Sơ Cửu, một người thì bận rộn với chuyện nắm bắt nội tặc, một người thì bận rộn rửa sạch tội danh của mình, căn bản không có người nào để ý tới những vấn đề kia, lúc này mới tạo ra một kẽ hở cơ hội cho Lâm tướng.
Hiện tại, mọi chuyện đã trôi qua, những tin đồn càng ngày càng trở nên kịch tính hơn, cho dù Tiêu Thiên Diệu có thể thẩm tra xử lý vụ này một lần nữa, tác dụng cũng không lớn lắm. Đối với Lâm Sơ Cửu?
Hiện tại nàng không quan tâm tới Tiêu Thiên Diệu sống chết thế nào. Nếu Tiêu Thiên Diệu chết rồi, nói không chừng nàng có thể có được tự do sớm hơn một chút.
Hoàng thượng từng bước ép sát, hoàn toàn không cho Tiêu Thiên Diệu cơ hội thở dốc, thế cục càng ngày càng trở nên bất lợi đối với Tiêu Thiên Diệu, hai ngày qua lông mày Tô Trà đều không hề giãn ra.
"Vương gia, trong khoảng thời gian này, hoàng thượng chèn ép chúng ta càng ngày càng tàn nhẫn. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta căn bản không có chỗ dừng chân." Tô Trà hành tẩu bên ngoài cả ngày, hắn có thể cảm nhận được những biến hoá trên triều.
Lưu Bạch cũng tối mặt lại, "Hoàng thượng hiện tại đang nhắm vào tâm phúc của Vương gia. Nếu như bọn họ ngã xuống, chúng ta không những tổn thất lực lượng nòng cốt ở trong quân binh, thậm chí sẽ đánh mất lòng tin của mọi người."
Ngay cả thuộc hạ trung thành với mình cũng giữ không nổi, sau này còn có người nào dám trung thành với Tiêu Thiên Diệu?
"Ừ." Tiêu Thiên Diệu gật đầu, ý nói mình nghe hiểu.
Nhìn thấy khuôn mặt điềm tĩnh của Tiêu Thiên Diệu, Tô Trà gấp đến nỗi nghiến răng, "Vương gia, ngươi cần phải đưa ra quyết định." Nếu không phản kích, bọn họ chỉ có một con đường chết.
"Để bổn vương suy nghĩ lại." Nếu không có những lời này, không ai biết được, lúc này tâm tình Tiêu Thiên Diệu phức tạp bao nhiêu.
Tô Trà còn muốn tiếp tục, nhưng hắn vừa mới định mở mồm, Lưu Bạch đã kéo hắn lại, "Tô Trà, chúng ta ra ngoài trước đi."
Tô Trà gật gật đầu, trước khi đi vẫn không quên nói một câu: "Vương gia, cho dù ngươi không suy nghĩ cho mình, cũng nên suy nghĩ cho 30 vạn đại quân." Dù đó là ai, sau khi tiếp quản tâm phúc trong quân binh của Tiêu Thiên Diệu, bọn họ nhất định sẽ biến những người này thành bia đỡ đạn, chậm rãi loại bỏ ở trên chiến trường.
Quân binh trong tay Tiêu Thiên Diệu quá mạnh, mạnh đến nỗi khiến ba nước khác phải sợ hãi, cũng khiến cho hoàng đế Đông Văn sợ hãi.
Quân binh trong tay Tiêu Thiên Diệu quá trung thành, nhưng bọn họ chỉ trung thành với Tiêu Thiên Diệu, cho dù Hoàng thượng đoạt lại binh quyền, hoàng thượng vẫn không thể điều động được nhóm người này. Nếu không phải như vậy, Hoàng thượng cũng sẽ không dùng âm mưu thủ đoạn.
Sau khi Lưu Bạch và Tô Trà rời đi, Tiêu Thiên Diệu ngồi ở trong phòng một lát, sau đó quyết định đi tìm Lâm Sơ Cửu. Tất nhiên, hắn muốn gọi Lâm Sơ Cửu tới gặp hắn trước, nhưng......
Khi gọi ẩn vệ tới, hắn lại không nói ra mệnh lệnh này.
Không biết vì sao, hắn không thể nói thành lời.
Vì thế, Tiêu Thiên Diệu tự mình đi tìm Lâm Sơ Cửu, hơn nữa không cho thuộc hạ thông báo. Khi đi tới bên ngoài phòng Lâm Sơ Cửu, hắn vừa lúc nghe thấy chủ tớ năm người Lâm Sơ Cửu đang nói chuyện ở trong phòng.
"Vương phi, hôm nay Tào quản gia đưa tới một cây nhân sâm ngàn năm. Nói là Vương gia đặc biệt sai người tim kiếm, dùng để Vương phi bồi bổ sức khỏe. Nhân sâm ngàn năm này rất hiếm có, ngay cả hoàng cung cũng không có. Vương gia thật sự lo lắng cho người." Người nói chuyện là Trân Châu. Tính tình Trân Châu rộng rãi, so với ba người khác, Trân Châu có vẻ ngây thơ hồn nhiên hơn, vì thế nàng nói ra những lời này rất tự nhiên.
"Ngoài nhân sâm ra, còn có rất nhiều thứ tốt. Mấy năm nay Vương gia Nam chinh Bắc chiến, thứ tốt rất nhiều. Vương phi sau này sẽ rất có phúc." San Hô cũng phụ họa theo.
Phỉ Thuý và Mã Não trưởng thành hơn một chút, khéo léo khuyên bảo, "Vương phi, đêm nay phòng bếp bưng tới canh gà rất ngon, người xem có muốn gửi cho Vương gia một ít hay không?"
"Mấy ngày nay Vương gia bận rộn tới nửa đêm, đoán chừng lúc này đã đói bụng rồi."
Bốn người Phỉ Thuý cố gắng khuyên bảo Lâm Sơ Cửu. Ngoại trừ Tào quản gia, vẫn có rất nhiều người muốn tốt cho Lâm Sơ Cửu.
Trong khoảng thời gian này, Tiêu Thiên Diệu ra khỏi cửa, Lâm Sơ Cửu sẽ đóng cửa; Tiêu Thiên Diệu muốn ngâm thuốc tắm, Lâm Sơ Cửu sẽ đi ra cửa. Những người sáng suốt đều nhìn ra được, Lâm Sơ Cửu đang trốn tránh Tiêu Thiên Diệu. Hoặc có thể nói, Lâm Sơ Cửu không muốn nhìn thấy Tiêu Thiên Diệu.
Cho dù nữ chủ nhân là Vương phi, nhưng nếu như không có sự ủng hộ của nam chủ trong phủ, nữ chủ sẽ rất khó lập uy. Khí thế với Tiêu Thiên Diệu, cuối cùng người có hại vẫn chính là nàng.
Lâm Sơ Cửu tất nhiên biết đạo lý này. Nếu không phải như thế lúc trước nàng sẽ không ép dạ cầu toàn như vậy, nhưng kết thì sao?
Tiêu Thiên Diệu chính là một nam nhân ích kỷ, hơn nữa căn bản hắn không tin nàng, dù nàng làm nhiều điều hơn nữa cũng đều vô dụng.
Đối mặt với bốn ánh mắt tha thiết của nha hoàn, Lâm Sơ Cửu không cự tuyệt cũng không đồng ý, chỉ nói: "Ngày mai cắt cây sâm kia, pha trà cho Vương gia uống."
Đây là một sự từ chối trá hình về cây nhân sâm ngàn năm.
Bốn nha hoàn vừa nghe thấy vậy, một đám đều hiện lên vẻ mặt bất đắc dĩ, thầm nghĩ muốn khuyên bảo nàng, nhưng các nàng biết dù mình nói gì cũng đều vô ích. Qua hai tháng ở chung, các nàng hiểu biết rất rõ, Vương phi của các nàng nhìn có vẻ dễ dáng nói chuyện, không hề có chủ kiến, nhưng thật ra người khác nói gì, nàng đều lắng nghe, suy ngẫm. Nhưng tới thời điểm chân chính, nàng lại luôn kiên trì với ý nghĩ của mình.
Đơn giản mà nói, nàng chính là nhận sai nhưng không thay đổi.
Tiêu Thiên Diệu ở bên ngoài phòng, nghe thấy câu trả lời của Lâm Sơ Cửu, không biết vì sao cảm thấy chưa xót trong lòng. Thật sự giống như có một bàn tay to đang nắm lấy trái tim hắn, dùng sức bóp nát từng chút một. Mặc dù nó không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng lại khiến người đau đớn khó chịu......
~~~Hết chương 125~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.