Chương 30: Cô nương đang chơi chúng ta sao?
Thừa Cửu
03/11/2018
Tào quản gia hiểu ý trong lời của Tiêu Thiên Diệu, mặc dù trong lòng khổ sở vì không thể cứu nhi tử nhà mình, nhưng lão cũng hiểu đây không phải do Tiêu Vương máu lạnh, mà chỉ vì Tần Viện Chính thật sự không dễ mời,
đặc biệt là hiện tại......
Mâu thuẫn giữa Tiêu Vương phủ và Hoàng thượng đã viết lên trên mặt, Hoàng thượng sao sẽ cho phép thái y chuyên trách của hắn, tới Tiêu Vương phủ trị liệu cho một hộ vệ nho nhỏ? Đây không phải là đánh vào mặt Hoàng thượng hay sao?
Không cần Tiêu Thiên Diệu nói rõ, Tào quản gia đã chủ động nói: "Là nô tài hồ đồ, còn thỉnh Vương gia thứ tội." Lão có ý định từ bỏ.
Mặc dù Tiêu Thiên Diệu giết người như ma, nhưng đối xử với những người thân cận bên người vẫn luôn rất tốt, những năm gần đây Tào quản gia đều luôn thận trọng phục vụ hắn, Tiêu Thiên Diệu cũng không muốn lão mất đi tuổi già của mình.
Nghĩ đến biểu hiện của tân nương Lâm Sơ Cửu đêm đó, Tiêu Thiên Diệu suy tư một lát rồi nói: "Đi tìm Lâm Sơ Cửu!"
"Vương? Vương phi?" Tào quản gia kinh ngạc ngẩng đầu, Vương phi mặc dù biết y thuật, nhưng nàng là một nữ tử, sao có thể so sánh lợi hại với Ngô đại phu?
"Nói cho nàng biết, nếu trị không xong thì quay lại Lâm gia!" Tiêu Thiên Diệu không giải thích nghi hoặc của Tào quản gia, chỉ lạnh lùng nói.
Tào quản gia chấn động, muốn nói gì đó, nhưng đối diện với con ngươi lạnh băng của Tiêu Thiên Diệu, Tào quản gia vừa há nửa miệng ra lập tức vội vàng khép lại, cúi đầu trước Tiêu Thiên Diệu sau đó lập tức lui xuống.
Tào quản gia sốt ruột cứu nhi tử, không dám trì hoãn, vội vàng đi tới hậu viện tìm Lâm Sơ Cửu.
Lâm Sơ Cửu lúc trước bị cảm lạnh, mấy ngày nay vẫn luôn ở phòng trong dưỡng bệnh, thật vất vả hôm nay đã đỡ hơn được một chút, vì thế đi tản bộ trên thảm cỏ bên ngoài. Nàng còn chưa đi được hai vòng đã nhìn thấy Tào quản gia vội vã đi tới.
Tào quản gia bước đi vừa nhanh vừa vội, căn bản không nhìn thấy Lâm Sơ Cửu cách đó không xa, vẫn cần tìm một nha hoàn để hỏi nàng đang ở chỗ nào.
Tào quản gia vội vàng xoay người, bước nhanh đi về phía Lâm Sơ Cửu, không đợi Lâm Sơ Cửu mở miệng, lập tức bịch một tiếng quỳ gối trước mặt Lâm Sơ Cửu, "Vương phi nương nương."
"Tào quản gia đang làm gì vậy? Mau đứng lên." Lâm Sơ Cửu vội vàng nâng lão lên, nhưng Tào quản gia thật sự muốn quỳ, Lâm Sơ Cửu căn bản không đỡ dậy được.
"Cầu Vương phi nương nương cứu mạng." Tào quản gia đập đầu thật mạnh, cũng may hiện tại đang ở bùn đất trên cỏ, nếu không một lạy này của Tào quản gia, tám chín phần mười sẽ nhìn thấy máu.
"Cứu mạng? Có ai xảy ra chuyện gì sao?" Lâm Sơ Cửu nhíu mày lại, nhìn về phía Trân Châu bên cạnh. Trân Châu vội vàng lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Lâm Sơ Cửu không thích hỏi thăm tin tức về Tiêu Vương phủ, vì vậy mấy người nha hoàn các nàng, cũng sẽ không hỏi nhiều về sự tình ở bên ngoài viện. Sự tình Tiêu Vương phủ, trừ phi là đại sự mọi người đều biết, nếu không các nàng và Lâm Sơ Cửu đều không hề biết đến.
"Vâng, Tào Lâm là nhi tử của ta. Chính là thị vệ đã bị đâm vào bụng buổi tối hôm đó, Vương phi nương nương ngài đã khâu bụng lại."
Tào quản gia vừa nói như vậy, Lâm Sơ Cửu lập tức có ấn tượng. Rốt cuộc, buổi tối ngày đó có Tào Lâm là bị thương nặng nhất, "Hắn thế nào? Miệng vết thương bị nhiễm trùng? Sốt cao không ngừng?"
"Đúng đúng đúng." Tào quản gia liên tục gật đầu giống như gà ăn thóc, "Đại phu nói nếu Tào Lâm tiếp tục như thế, cho dù không chết cũng sẽ trở thành ngốc tử."
"Sốt cao bao nhiều ngày rồi?" Khuôn mặt Lâm Sơ Cửu ngưng trọng, lộ vẻ lo lắng.
Tào Lâm bị thương năm ngày trước, Tào Lâm sẽ không sốt suốt cả năm ngày chứ?
"Bốn ngày, ước chừng đã sốt cao bốn ngày, đại phu thật sự không có cách nào. Nô tài cũng bất đắc dĩ, vì vậy mới tới cầu Vương phi nương nương. Thỉnh Vương phi nương nương hãy cứu con ta." Tào quản gia nói nói, nước mắt bắt đầu trào xuống.
Lâm Sơ Cửu vừa nghe như vậy, lập tức nổi giận, "Sao sốt cao nhiều ngày như thế, ngươi mới đến tìm ta?" Sốt cao bốn ngày, cũng thật sẽ đốt người thành ngốc tử."Nô... nô tài......" Tào quản gia "nô" nửa ngày cũng không thể nói ra một từ hữu dụng, lão có thể nói lão không tin một cô nương như Lâm Sơ Cửu, có thể biết y thuật hay sao?
Lão có thể nói, nếu không phải Tiêu Vương mở miệng, lão căn bản sẽ không nghĩ tới người như Lâm Sơ Cửu hay sao?
Sự tồn tại của Lâm Sơ Cửu ở Tiêu Vương phủ thật sự quá thấp, thấp đến nỗi nếu rời khỏi sân này, sẽ không có người nào biết đến sự tồn tại của nàng.
"Dù sao, việc này cũng không trách ngươi." Trong lòng Lâm Sơ Cửu hiểu rõ, người Tiêu Vương phủ căn bản không ai tín nhiệm nàng, cũng không tin vào y thuật của nàng, cho dù ngày đó nàng đã băng bó giúp nhiều tân binh như vậy.
Nó không quan trọng tới mức khiến nàng phải tức giận, lúc ấy nàng ra tay cứu người cũng là vì Hệ thống Y Sinh, nàng không cần sự cảm kích từ người bị thương.
"Cứu người quan trọng, ngươi ở chỗ này chờ ta, ta đi lấy hòm thuốc." Lâm Sơ Cửu không nhiều lời vô nghĩa với Tào quản gia, nhấc làn váy lên đi vào trong nhà......
Sau khi vào phòng lập tức sai bốn nha hoàn đi ra ngoài, sau đó mở Hệ thống Y Sinh ra, lấy ra tất cả thuốc hạ sốt cần dùng từ bên trong hệ thống, thuốc trị thương và một số loại dược vật.
Đây là lần đầu tiên Lâm Sơ Cửu chủ động cứu người, không phải lệnh cưỡng chế từ Hệ thống Y Sinh, Lâm Sơ Cửu chỉ có thể lấy được một số dược vật thường dùng, nhưng chừng này cũng đã đủ dùng.
Nàng đặt tất cả dược và dụng cụ vào trong hòm thuốc đã chuẩn bị trước đó, cũng chuẩn bị găng tay, khẩu trang, mặt nạ và áo choàng của bác sỹ. Sau khi kiểm tra một lần nữa và xác định không để sót thứ gì, Lâm Sơ Cửu lúc này mới thay đổi một thân quần áo sạch sẽ, sau đó mang theo hòm thuốc đi ra ngoài.
"Nô tài sẽ giúp ngài mang hòm thuốc." Tào quản gia lập tức tiến lên, tiếp nhận hòm thuốc trong tay Lâm Sơ Cửu.
Hòm thuốc thực sự không hề nhẹ, thân mình Lâm Sơ Cửu yếu nhược, nhấc nó đúng thật phải cố hết sức. Vì vậy nàng không cự tuyệt ý tốt của Tào quản gia, để lại Trân Châu và Mã Não trông nhà. Lâm Sơ Cửu mang theo San Hô, Phỉ Thúy đi cùng......
Dưới sự dẫn dắt của Tào quản gia, Lâm Sơ Cửu vội vàng đi tới Tây viện, một bước tiến vào nơi Tào Lâm dưỡng bệnh. Ngô đại phu lập tức nhíu mày, "Tào quản gia, sao ngươi lại tìm mấy cô nương tới đây?" Không phải đi cầu Vương gia mời Tần Viện Chính hay sao?
"Ngô đại phu, vị này chính là......" Tào quản gia vừa muốn giới thiệu thân phận Lâm Sơ Cửu, đã bị Lâm Sơ Cửu ngắt lời: "Ta là đại phu, Tào quản gia để ta tới nhìn xem thương thế Tào Lâm."
"Ngươi là đại phu?" Ngô đại phu mang vẻ mặt hoài nghi, căn bản không tin Lâm Sơ Cửu là đại phu, chắn ở trước mặt Lâm Sơ Cửu, không cho nàng tiến lên......
"Có thể phiền ngươi nhường đường một chút?" Lâm Sơ Cửu khách khí mở miệng, nhưng Ngô đại phu căn bản không để ý tới nàng, bất mãn nói với Tào quản gia: "Thương thế của Tào Lâm không thể chậm trễ, sao ngươi để cô nương này qua đây. Đây không phải thêm phiền hay sao?"
"Không, không......" Tào quản gia đang muốn giải thích, Lâm Sơ Cửu lại đột nhiên xoay người, chỉ vào cái bàn một bên, nói: "Tào quản gia, đem hòm thuốc để lên bàn."
"Vâng. Vâng." Tào quản gia thấy Lâm Sơ Cửu lâm nguy không sợ, trong lòng mơ hồ cảm thấy nhi tử nhà mình đã được cứu, bất giác làm theo mệnh lệnh của Lâm Sơ Cửu.
Sao lại thế này? Ngô đại phu vẻ mặt kỳ quái, thoáng dời bước chân, không còn phòng bị giống lúc trước, chỉ dùng ánh mắt tìm tòi dò hỏi Tào quản gia. Đây rốt cuộc là người nào?
Cô nương này thật đúng là đại phu sao? Hắn chưa từng nghe nói, Đông Văn có nữ đại phu nổi danh nào cả.
Lúc này, Tào quản gia một lòng quan tâm tình huống nhi tử nhà mình, căn bản không chú ý tới ánh mắt của Ngô đại phu. Ngô đại phu không còn lựa chọn nào khác, đành phải tiến lên một bước. Khi hắn nhìn thấy đồ vật trong hòm thuốc của Lâm Sơ Cửu, không nhịn được nhíu mày hỏi: "Những cái này là gì?"
Đây là hòm thuốc?
Hắn làm nghề y hơn ba mươi năm, chưa từng gặp qua hòm thuốc như vậy, cô nương này đang chơi bọn họ, đúng không?
Mâu thuẫn giữa Tiêu Vương phủ và Hoàng thượng đã viết lên trên mặt, Hoàng thượng sao sẽ cho phép thái y chuyên trách của hắn, tới Tiêu Vương phủ trị liệu cho một hộ vệ nho nhỏ? Đây không phải là đánh vào mặt Hoàng thượng hay sao?
Không cần Tiêu Thiên Diệu nói rõ, Tào quản gia đã chủ động nói: "Là nô tài hồ đồ, còn thỉnh Vương gia thứ tội." Lão có ý định từ bỏ.
Mặc dù Tiêu Thiên Diệu giết người như ma, nhưng đối xử với những người thân cận bên người vẫn luôn rất tốt, những năm gần đây Tào quản gia đều luôn thận trọng phục vụ hắn, Tiêu Thiên Diệu cũng không muốn lão mất đi tuổi già của mình.
Nghĩ đến biểu hiện của tân nương Lâm Sơ Cửu đêm đó, Tiêu Thiên Diệu suy tư một lát rồi nói: "Đi tìm Lâm Sơ Cửu!"
"Vương? Vương phi?" Tào quản gia kinh ngạc ngẩng đầu, Vương phi mặc dù biết y thuật, nhưng nàng là một nữ tử, sao có thể so sánh lợi hại với Ngô đại phu?
"Nói cho nàng biết, nếu trị không xong thì quay lại Lâm gia!" Tiêu Thiên Diệu không giải thích nghi hoặc của Tào quản gia, chỉ lạnh lùng nói.
Tào quản gia chấn động, muốn nói gì đó, nhưng đối diện với con ngươi lạnh băng của Tiêu Thiên Diệu, Tào quản gia vừa há nửa miệng ra lập tức vội vàng khép lại, cúi đầu trước Tiêu Thiên Diệu sau đó lập tức lui xuống.
Tào quản gia sốt ruột cứu nhi tử, không dám trì hoãn, vội vàng đi tới hậu viện tìm Lâm Sơ Cửu.
Lâm Sơ Cửu lúc trước bị cảm lạnh, mấy ngày nay vẫn luôn ở phòng trong dưỡng bệnh, thật vất vả hôm nay đã đỡ hơn được một chút, vì thế đi tản bộ trên thảm cỏ bên ngoài. Nàng còn chưa đi được hai vòng đã nhìn thấy Tào quản gia vội vã đi tới.
Tào quản gia bước đi vừa nhanh vừa vội, căn bản không nhìn thấy Lâm Sơ Cửu cách đó không xa, vẫn cần tìm một nha hoàn để hỏi nàng đang ở chỗ nào.
Tào quản gia vội vàng xoay người, bước nhanh đi về phía Lâm Sơ Cửu, không đợi Lâm Sơ Cửu mở miệng, lập tức bịch một tiếng quỳ gối trước mặt Lâm Sơ Cửu, "Vương phi nương nương."
"Tào quản gia đang làm gì vậy? Mau đứng lên." Lâm Sơ Cửu vội vàng nâng lão lên, nhưng Tào quản gia thật sự muốn quỳ, Lâm Sơ Cửu căn bản không đỡ dậy được.
"Cầu Vương phi nương nương cứu mạng." Tào quản gia đập đầu thật mạnh, cũng may hiện tại đang ở bùn đất trên cỏ, nếu không một lạy này của Tào quản gia, tám chín phần mười sẽ nhìn thấy máu.
"Cứu mạng? Có ai xảy ra chuyện gì sao?" Lâm Sơ Cửu nhíu mày lại, nhìn về phía Trân Châu bên cạnh. Trân Châu vội vàng lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Lâm Sơ Cửu không thích hỏi thăm tin tức về Tiêu Vương phủ, vì vậy mấy người nha hoàn các nàng, cũng sẽ không hỏi nhiều về sự tình ở bên ngoài viện. Sự tình Tiêu Vương phủ, trừ phi là đại sự mọi người đều biết, nếu không các nàng và Lâm Sơ Cửu đều không hề biết đến.
"Vâng, Tào Lâm là nhi tử của ta. Chính là thị vệ đã bị đâm vào bụng buổi tối hôm đó, Vương phi nương nương ngài đã khâu bụng lại."
Tào quản gia vừa nói như vậy, Lâm Sơ Cửu lập tức có ấn tượng. Rốt cuộc, buổi tối ngày đó có Tào Lâm là bị thương nặng nhất, "Hắn thế nào? Miệng vết thương bị nhiễm trùng? Sốt cao không ngừng?"
"Đúng đúng đúng." Tào quản gia liên tục gật đầu giống như gà ăn thóc, "Đại phu nói nếu Tào Lâm tiếp tục như thế, cho dù không chết cũng sẽ trở thành ngốc tử."
"Sốt cao bao nhiều ngày rồi?" Khuôn mặt Lâm Sơ Cửu ngưng trọng, lộ vẻ lo lắng.
Tào Lâm bị thương năm ngày trước, Tào Lâm sẽ không sốt suốt cả năm ngày chứ?
"Bốn ngày, ước chừng đã sốt cao bốn ngày, đại phu thật sự không có cách nào. Nô tài cũng bất đắc dĩ, vì vậy mới tới cầu Vương phi nương nương. Thỉnh Vương phi nương nương hãy cứu con ta." Tào quản gia nói nói, nước mắt bắt đầu trào xuống.
Lâm Sơ Cửu vừa nghe như vậy, lập tức nổi giận, "Sao sốt cao nhiều ngày như thế, ngươi mới đến tìm ta?" Sốt cao bốn ngày, cũng thật sẽ đốt người thành ngốc tử."Nô... nô tài......" Tào quản gia "nô" nửa ngày cũng không thể nói ra một từ hữu dụng, lão có thể nói lão không tin một cô nương như Lâm Sơ Cửu, có thể biết y thuật hay sao?
Lão có thể nói, nếu không phải Tiêu Vương mở miệng, lão căn bản sẽ không nghĩ tới người như Lâm Sơ Cửu hay sao?
Sự tồn tại của Lâm Sơ Cửu ở Tiêu Vương phủ thật sự quá thấp, thấp đến nỗi nếu rời khỏi sân này, sẽ không có người nào biết đến sự tồn tại của nàng.
"Dù sao, việc này cũng không trách ngươi." Trong lòng Lâm Sơ Cửu hiểu rõ, người Tiêu Vương phủ căn bản không ai tín nhiệm nàng, cũng không tin vào y thuật của nàng, cho dù ngày đó nàng đã băng bó giúp nhiều tân binh như vậy.
Nó không quan trọng tới mức khiến nàng phải tức giận, lúc ấy nàng ra tay cứu người cũng là vì Hệ thống Y Sinh, nàng không cần sự cảm kích từ người bị thương.
"Cứu người quan trọng, ngươi ở chỗ này chờ ta, ta đi lấy hòm thuốc." Lâm Sơ Cửu không nhiều lời vô nghĩa với Tào quản gia, nhấc làn váy lên đi vào trong nhà......
Sau khi vào phòng lập tức sai bốn nha hoàn đi ra ngoài, sau đó mở Hệ thống Y Sinh ra, lấy ra tất cả thuốc hạ sốt cần dùng từ bên trong hệ thống, thuốc trị thương và một số loại dược vật.
Đây là lần đầu tiên Lâm Sơ Cửu chủ động cứu người, không phải lệnh cưỡng chế từ Hệ thống Y Sinh, Lâm Sơ Cửu chỉ có thể lấy được một số dược vật thường dùng, nhưng chừng này cũng đã đủ dùng.
Nàng đặt tất cả dược và dụng cụ vào trong hòm thuốc đã chuẩn bị trước đó, cũng chuẩn bị găng tay, khẩu trang, mặt nạ và áo choàng của bác sỹ. Sau khi kiểm tra một lần nữa và xác định không để sót thứ gì, Lâm Sơ Cửu lúc này mới thay đổi một thân quần áo sạch sẽ, sau đó mang theo hòm thuốc đi ra ngoài.
"Nô tài sẽ giúp ngài mang hòm thuốc." Tào quản gia lập tức tiến lên, tiếp nhận hòm thuốc trong tay Lâm Sơ Cửu.
Hòm thuốc thực sự không hề nhẹ, thân mình Lâm Sơ Cửu yếu nhược, nhấc nó đúng thật phải cố hết sức. Vì vậy nàng không cự tuyệt ý tốt của Tào quản gia, để lại Trân Châu và Mã Não trông nhà. Lâm Sơ Cửu mang theo San Hô, Phỉ Thúy đi cùng......
Dưới sự dẫn dắt của Tào quản gia, Lâm Sơ Cửu vội vàng đi tới Tây viện, một bước tiến vào nơi Tào Lâm dưỡng bệnh. Ngô đại phu lập tức nhíu mày, "Tào quản gia, sao ngươi lại tìm mấy cô nương tới đây?" Không phải đi cầu Vương gia mời Tần Viện Chính hay sao?
"Ngô đại phu, vị này chính là......" Tào quản gia vừa muốn giới thiệu thân phận Lâm Sơ Cửu, đã bị Lâm Sơ Cửu ngắt lời: "Ta là đại phu, Tào quản gia để ta tới nhìn xem thương thế Tào Lâm."
"Ngươi là đại phu?" Ngô đại phu mang vẻ mặt hoài nghi, căn bản không tin Lâm Sơ Cửu là đại phu, chắn ở trước mặt Lâm Sơ Cửu, không cho nàng tiến lên......
"Có thể phiền ngươi nhường đường một chút?" Lâm Sơ Cửu khách khí mở miệng, nhưng Ngô đại phu căn bản không để ý tới nàng, bất mãn nói với Tào quản gia: "Thương thế của Tào Lâm không thể chậm trễ, sao ngươi để cô nương này qua đây. Đây không phải thêm phiền hay sao?"
"Không, không......" Tào quản gia đang muốn giải thích, Lâm Sơ Cửu lại đột nhiên xoay người, chỉ vào cái bàn một bên, nói: "Tào quản gia, đem hòm thuốc để lên bàn."
"Vâng. Vâng." Tào quản gia thấy Lâm Sơ Cửu lâm nguy không sợ, trong lòng mơ hồ cảm thấy nhi tử nhà mình đã được cứu, bất giác làm theo mệnh lệnh của Lâm Sơ Cửu.
Sao lại thế này? Ngô đại phu vẻ mặt kỳ quái, thoáng dời bước chân, không còn phòng bị giống lúc trước, chỉ dùng ánh mắt tìm tòi dò hỏi Tào quản gia. Đây rốt cuộc là người nào?
Cô nương này thật đúng là đại phu sao? Hắn chưa từng nghe nói, Đông Văn có nữ đại phu nổi danh nào cả.
Lúc này, Tào quản gia một lòng quan tâm tình huống nhi tử nhà mình, căn bản không chú ý tới ánh mắt của Ngô đại phu. Ngô đại phu không còn lựa chọn nào khác, đành phải tiến lên một bước. Khi hắn nhìn thấy đồ vật trong hòm thuốc của Lâm Sơ Cửu, không nhịn được nhíu mày hỏi: "Những cái này là gì?"
Đây là hòm thuốc?
Hắn làm nghề y hơn ba mươi năm, chưa từng gặp qua hòm thuốc như vậy, cô nương này đang chơi bọn họ, đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.