Chương 150: Cùng giường, xúi quẩy
Thừa Cửu
03/06/2021
Lâm Sơ Cửu thu dọn xong phòng mổ, phân phó Tào quản gia an bài người rửa sạch, khử trùng, sau đó nàng quay lại sân của mình, ngâm người tắm nước ấm, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Tinh thần tốt, gợi lên cảm giác thèm ăn, nhưng Lâm Sơ Cửu không dám ăn nhiều, sợ ăn no quá sẽ cảm thấy buồn ngủ. Lâm Sơ Cửu miễn cưỡng ăn sáu miếng liền buông bát đũa xuống.
Không phải nàng có kỷ luật, mà là nàng phải có trách nhiệm với người bệnh của mình. Có đôi khi, đó chỉ là một sơ suất nhỏ của bác sĩ, nhưng có thể khiến người bệnh tử vong.
Sau khi ăn xong, Lâm Sơ Cửu không lập tức di chuyển, mà là nghỉ ngơi một lát, nhắn nhủ Phỉ Thuý một khắc sau (15ph) hãy đánh thức nàng dậy.
Ngô đại phu vốn tưởng rằng, đưa Tiêu Thiên Diệu hôn mê bất tỉnh trở về phòng, là chuyện rất đơn giản, nhưng không ngờ......
"Vương... Vương gia, ngài.... ngài tỉnh?" Nhìn thấy đôi mắt trong veo của Tiêu Thiên Diệu, Ngô đại phu lập tức hiểu được.
Hôn mê bất tỉnh cái gì, tất cả đều là gạt người được không. Vương gia thật sự rất tỉnh táo.
Đúng là xui xẻo.
"Bổn vương không nên tỉnh hay sao?" Đối mặt với Ngô đại phu, Tiêu Thiên Diệu không kiên nhẫn lắm, giọng nói lạnh băng, ánh mắt sắc bén, Ngô đại phu sợ tới mức run rẩy, liên tục rùng mình, "Không.... không phải......"
"Thu hồi bộ dạng của ngươi, bổn vương có chuyện muốn hỏi." Chỉ bằng một nữ nhân như Lâm Sơ Cửu, thật sự là không đủ can đảm.
"Vâng... vâng." Ngô đại phu lặng lẽ lau mồ hôi lạnh, cúi người đứng ở mép giường, bộ dáng sẽ quỳ xuống thỉnh tội bất cứ lúc nào.
Không còn lựa chọn nào khác, tưởng tượng đến người cắt quần Vương gia, cạo lông chân Vương gia là mình, ông cảm thấy bất an trong lòng.
Tiêu Thiên Diệu nheo mắt liếc nhìn Ngô đại phu, thấy Ngô đại phu đã bình tĩnh lại, lúc này mới nói: "Ngươi hãy nói hết mọi chuyện nhìn thấy hôm nay cho bổn vương biết, không được giấu giếm."
"A, không phải Vương gia luôn tỉnh táo hay sao?" Ngô đại phu trông có vẻ bình tĩnh, nhưng tâm trí vẫn chưa ổn định, nếu không sẽ không nói ra như vậy.
Tiêu Thiên Diệu sao có thể sẽ trả lời câu hỏi ngu ngốc như vậy của ông, lạnh mặt nói: "Nói đi."
"Vâng, vâng." Ngô đại phu không biết Tiêu Thiên Diệu tỉnh lại từ lúc nào, không dám lừa gạt, nói hết mọi chuyện xảy ra sau khi ông tiến vào cho Tiêu Thiên Diệu nghe. Đối với chuyện cắt quần và cạo lông chân, cần phải nhắc tới tên Vương phi, ông chỉ là người chấp hành.
Đương nhiên, Ngô đại phu rất có lương tâm, không quên ở nói tốt cho Lâm Sơ Cửu ở trước mặt Tiêu Thiên Diệu: "Vương gia, ngài ngàn vạn đừng trách Vương phi nương nương, Vương phi nương nương cũng vì muốn tốt cho ngài. Vì trị liệu chân cho ngài, Vương phi nương nương đã đứng suốt bốn canh giờ, không hề ngừng nghỉ. Mãi đến khi khâu xong mũi kim cuối cùng, tiểu nhân nhìn thấy tay Vương phi nương nương cũng đều run rẩy. Bởi vì Vương phi vẫn còn trẻ tuổi, nếu đổi lại là tiểu nhân, cầm dao bốn canh giờ, tay đã sớm không vững, đâu có thể kiên trì đến cuối."
"Câm miệng, không cần ngươi nhiều lời." Hắn có mắt, có thể nhìn thấy Lâm Sơ Cửu mệt mỏi thế nào, cần phải lặp lại lần nữa khiến hắn áy náy hay sao?
"Vâng, vâng, tiểu nhân không nói nữa, tiểu nhân không nói nữa." Ngô đại phu lén dùng khóe mắt nhìn lướt qua, phát hiện mặc dù giọng điệu Tiêu Thiên Diệu ác liệt, nhưng sắc mặt lại rất bình tĩnh, trong lòng mừng thầm.
Quả nhiên, đưa Vương phi nương nương ra là có thể việc lớn biến thành nhỏ, việc nhỏ biến thành không. Sau này, bố cục trong phủ chỉ sợ sẽ có thay đổi, ông phải ôm chặt đùi Vương phi mới được.
Tươi cười trên mặt Ngô đại phu cực kỳ đáng khinh, ông tự cho rằng mình che giấu rất tốt, không ngờ Tiêu Thiên Diệu đã thu toàn bộ ở trong mắt, chẳng qua hắn khinh thường so đo với ông mà thôi.
Tính tình Ngô đại phu thế nào, Tiêu Thiên Diệu đã biết, vì thế hắn thật sự yên tâm dùng ông.
"Đỡ bổn vương lên." Mặc dù hắn đã tỉnh lại, nhưng dược gây tê vẫn có ảnh hưởng nhất định đối với thân thể hắn. Ngô đại phu nói trên đùi hắn có 4 vết mổ, nhưng hắn lại không có cảm giác đau.
"Vâng, vâng." Ngô đại phu lập tức thu liễm biểu tình trên mặt, vẻ mặt đứng đắn tiến lên. Tốc độ biến đổi sắc mặt này, có thể...... so sánh với Lâm Sơ Cửu!
Hắn ngồi dậy, nhấc chăn ở trên đùi lên, đập vào mắt hắn không phải là miệng vết thương băng bó chỉnh tề, mà là hai chân trơn bóng, không nhìn thấy một sợi lông tơ.
Nhìn hai chân trắng nõn giống như thư sinh ốm yếu, trong nháy mắt kia, bộ mặt Tiêu Thiên Diệu nhăn nhó một lát, "Ngươi làm?"
"Tiểu nhân... tiểu nhân làm việc theo lệnh Vương phi." Ngô đại phu thừa nhận, ông đúng là cố ý, nhưng......
Lời này dù đánh chết ông cũng không thể nói.
"Phải không?" Ánh mắt sắc bén của hắn quét về phía Ngô đại phu, giống như muốn nhìn thấu nhân tâm. Ngô đại phu không dám đối diện với hắn, vội vàng cúi đầu, "Tiểu nhân không dám lừa gạt Vương gia."
"Ngươi cũng không có lá gan kia." Tiêu Thiên Diệu chỉ chỉ tấm vải bố trắng đang băng bó trên đùi mình, không cho phép cự tuyệt nói: "Mở ra!"
"Vương phi nói......"
"Tháo ra!"
"Vâng, vâng, vâng, tiểu nhân sẽ tháo ra ngay lập tức." Thức thời là trang tuấn kiệt, Ngô đại phu tự nhận mình là trang tuấn kiệt, tuyệt đối không bao giờ chống đối đến cùng đối với Vương gia.
Ngô đại phu tay chân lanh lẹ tháo bỏ băng vải quấn quanh miệng vết thương, để lộ ra những vết khâu ửng đỏ giống như con rết.
"Xấu quá." Tiêu Thiên Diệu ghét bỏ mở miệng.
Thật khó hầu hạ, mất công Vương phi chịu được ngài, may mắn ta không cần phải quản thương thế của ngài, nếu không ta khẳng định không sống quá mười năm.
Ngô đại phu nguyền rủa ở trong lòng.
Sau một lúc lâu, thấy Tiêu Thiên Diệu không mở miệng nói gì, Ngô đại phu đành phải bứt tóc dò hỏi: "Vương gia, có thể quấn lại được không? Vương phi nói, không thể tháo bỏ."
"Tháo hết đi!"
"A?" Vương gia nổi điên?
Ngô đại phu đột nhiên ngẩng đầu, đối diện với con người giống như hắc động của Tiêu Thiên Diệu, cuống quít tránh xa.
Ông sai rồi, ông không nên quan tâm Vương gia có phải muốn tự tìm chết hay không, ông chỉ cần nghe lệnh là được. Đối với chuyện xong việc, Vương gia có thể xảy ra chuyện vì nó hay không, đó không phải là điều ông cần quan tâm.
Dù sao còn có Vương phi ở đây!
Vì đoái công chuộc tội, Ngô đại phu không dám hé răng, nhanh chóng tháo hết văng vải, lộ ra những vết thương ở phía trên đùi và cẳng chân.
Bốn vết rạch dài bằng ngón tay, được người khâu lại rất tinh tế, nhìn qua không nghiêm trọng lắm, ít nhất Tiêu Thiên Diệu cho rằng như vậy, "Vứt đi, không cần băng bó." Quấn thêm nhiều lớp như vậy, vô cùng khó chịu.
Ngô đại phu há miệng muốn nói, nhưng vẫn kìm nén nuốt xuống lời khuyên bảo.
Vương phi sắp tới đây, vậy để Vương phi hao tổn tâm trí đi.
Ngô đại phu đỡ Tiêu Thiên Diệu nằm xuống, sau đó cầm băng vải đã tháo, cúi người rời đi, nhưng......
Ông vừa mới mở cửa ra, lập tức nhìn thấy Lâm Sơ Cửu đang giơ tay chuẩn bị gõ cửa.
"Vương... Vương phi?" Ngô đại phu không biết mình chột dạ cái gì, phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy Lâm Sơ Cửu, chính là vội vàng dấu băng vải trên tay ra phía sau lưng.
Đáng tiếc, ông vẫn chậm một bước, Lâm Sơ Cửu đã nhìn thấy được.
"Ông tháo chúng ra à?" Lâm Sơ Cửu lập tức đen mặt, đôi mắt giống như phun ra lửa.
"Không, không phải, không phải." Ngô đại phu đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu, cuối cùng là bối rối.
"Rốt cuộc có phải hay không?" Cơn giận của Lâm Sơ Cửu sắp sửa bùng lên.
Nàng chỉ vừa tắm rửa một cái, ăn một bữa cơm, không ngờ Ngô đại phu đã tháo hết băng gạc trên chân của Tiêu Thiên Diệu. Đây không phải gây thêm phiền toái cho nàng hay sao?
"Không phải, không phải." Ông vẫn kiên định lắc đầu.
"Không phải ông tháo ra, vậy thì ai tháo chúng? Vương gia tự tháo ra ư? Vương gia lúc này còn chưa tỉnh?"
"Ta, ta......" Oan uổng nha!
Ngô đại phu muốn khóc, nhưng ông không dám nói ra!
"Được rồi, ta tự mình vào xem." Lâm Sơ Cửu đẩy Ngô đại phu ra, đi vào bên trong......
Tinh thần tốt, gợi lên cảm giác thèm ăn, nhưng Lâm Sơ Cửu không dám ăn nhiều, sợ ăn no quá sẽ cảm thấy buồn ngủ. Lâm Sơ Cửu miễn cưỡng ăn sáu miếng liền buông bát đũa xuống.
Không phải nàng có kỷ luật, mà là nàng phải có trách nhiệm với người bệnh của mình. Có đôi khi, đó chỉ là một sơ suất nhỏ của bác sĩ, nhưng có thể khiến người bệnh tử vong.
Sau khi ăn xong, Lâm Sơ Cửu không lập tức di chuyển, mà là nghỉ ngơi một lát, nhắn nhủ Phỉ Thuý một khắc sau (15ph) hãy đánh thức nàng dậy.
Ngô đại phu vốn tưởng rằng, đưa Tiêu Thiên Diệu hôn mê bất tỉnh trở về phòng, là chuyện rất đơn giản, nhưng không ngờ......
"Vương... Vương gia, ngài.... ngài tỉnh?" Nhìn thấy đôi mắt trong veo của Tiêu Thiên Diệu, Ngô đại phu lập tức hiểu được.
Hôn mê bất tỉnh cái gì, tất cả đều là gạt người được không. Vương gia thật sự rất tỉnh táo.
Đúng là xui xẻo.
"Bổn vương không nên tỉnh hay sao?" Đối mặt với Ngô đại phu, Tiêu Thiên Diệu không kiên nhẫn lắm, giọng nói lạnh băng, ánh mắt sắc bén, Ngô đại phu sợ tới mức run rẩy, liên tục rùng mình, "Không.... không phải......"
"Thu hồi bộ dạng của ngươi, bổn vương có chuyện muốn hỏi." Chỉ bằng một nữ nhân như Lâm Sơ Cửu, thật sự là không đủ can đảm.
"Vâng... vâng." Ngô đại phu lặng lẽ lau mồ hôi lạnh, cúi người đứng ở mép giường, bộ dáng sẽ quỳ xuống thỉnh tội bất cứ lúc nào.
Không còn lựa chọn nào khác, tưởng tượng đến người cắt quần Vương gia, cạo lông chân Vương gia là mình, ông cảm thấy bất an trong lòng.
Tiêu Thiên Diệu nheo mắt liếc nhìn Ngô đại phu, thấy Ngô đại phu đã bình tĩnh lại, lúc này mới nói: "Ngươi hãy nói hết mọi chuyện nhìn thấy hôm nay cho bổn vương biết, không được giấu giếm."
"A, không phải Vương gia luôn tỉnh táo hay sao?" Ngô đại phu trông có vẻ bình tĩnh, nhưng tâm trí vẫn chưa ổn định, nếu không sẽ không nói ra như vậy.
Tiêu Thiên Diệu sao có thể sẽ trả lời câu hỏi ngu ngốc như vậy của ông, lạnh mặt nói: "Nói đi."
"Vâng, vâng." Ngô đại phu không biết Tiêu Thiên Diệu tỉnh lại từ lúc nào, không dám lừa gạt, nói hết mọi chuyện xảy ra sau khi ông tiến vào cho Tiêu Thiên Diệu nghe. Đối với chuyện cắt quần và cạo lông chân, cần phải nhắc tới tên Vương phi, ông chỉ là người chấp hành.
Đương nhiên, Ngô đại phu rất có lương tâm, không quên ở nói tốt cho Lâm Sơ Cửu ở trước mặt Tiêu Thiên Diệu: "Vương gia, ngài ngàn vạn đừng trách Vương phi nương nương, Vương phi nương nương cũng vì muốn tốt cho ngài. Vì trị liệu chân cho ngài, Vương phi nương nương đã đứng suốt bốn canh giờ, không hề ngừng nghỉ. Mãi đến khi khâu xong mũi kim cuối cùng, tiểu nhân nhìn thấy tay Vương phi nương nương cũng đều run rẩy. Bởi vì Vương phi vẫn còn trẻ tuổi, nếu đổi lại là tiểu nhân, cầm dao bốn canh giờ, tay đã sớm không vững, đâu có thể kiên trì đến cuối."
"Câm miệng, không cần ngươi nhiều lời." Hắn có mắt, có thể nhìn thấy Lâm Sơ Cửu mệt mỏi thế nào, cần phải lặp lại lần nữa khiến hắn áy náy hay sao?
"Vâng, vâng, tiểu nhân không nói nữa, tiểu nhân không nói nữa." Ngô đại phu lén dùng khóe mắt nhìn lướt qua, phát hiện mặc dù giọng điệu Tiêu Thiên Diệu ác liệt, nhưng sắc mặt lại rất bình tĩnh, trong lòng mừng thầm.
Quả nhiên, đưa Vương phi nương nương ra là có thể việc lớn biến thành nhỏ, việc nhỏ biến thành không. Sau này, bố cục trong phủ chỉ sợ sẽ có thay đổi, ông phải ôm chặt đùi Vương phi mới được.
Tươi cười trên mặt Ngô đại phu cực kỳ đáng khinh, ông tự cho rằng mình che giấu rất tốt, không ngờ Tiêu Thiên Diệu đã thu toàn bộ ở trong mắt, chẳng qua hắn khinh thường so đo với ông mà thôi.
Tính tình Ngô đại phu thế nào, Tiêu Thiên Diệu đã biết, vì thế hắn thật sự yên tâm dùng ông.
"Đỡ bổn vương lên." Mặc dù hắn đã tỉnh lại, nhưng dược gây tê vẫn có ảnh hưởng nhất định đối với thân thể hắn. Ngô đại phu nói trên đùi hắn có 4 vết mổ, nhưng hắn lại không có cảm giác đau.
"Vâng, vâng." Ngô đại phu lập tức thu liễm biểu tình trên mặt, vẻ mặt đứng đắn tiến lên. Tốc độ biến đổi sắc mặt này, có thể...... so sánh với Lâm Sơ Cửu!
Hắn ngồi dậy, nhấc chăn ở trên đùi lên, đập vào mắt hắn không phải là miệng vết thương băng bó chỉnh tề, mà là hai chân trơn bóng, không nhìn thấy một sợi lông tơ.
Nhìn hai chân trắng nõn giống như thư sinh ốm yếu, trong nháy mắt kia, bộ mặt Tiêu Thiên Diệu nhăn nhó một lát, "Ngươi làm?"
"Tiểu nhân... tiểu nhân làm việc theo lệnh Vương phi." Ngô đại phu thừa nhận, ông đúng là cố ý, nhưng......
Lời này dù đánh chết ông cũng không thể nói.
"Phải không?" Ánh mắt sắc bén của hắn quét về phía Ngô đại phu, giống như muốn nhìn thấu nhân tâm. Ngô đại phu không dám đối diện với hắn, vội vàng cúi đầu, "Tiểu nhân không dám lừa gạt Vương gia."
"Ngươi cũng không có lá gan kia." Tiêu Thiên Diệu chỉ chỉ tấm vải bố trắng đang băng bó trên đùi mình, không cho phép cự tuyệt nói: "Mở ra!"
"Vương phi nói......"
"Tháo ra!"
"Vâng, vâng, vâng, tiểu nhân sẽ tháo ra ngay lập tức." Thức thời là trang tuấn kiệt, Ngô đại phu tự nhận mình là trang tuấn kiệt, tuyệt đối không bao giờ chống đối đến cùng đối với Vương gia.
Ngô đại phu tay chân lanh lẹ tháo bỏ băng vải quấn quanh miệng vết thương, để lộ ra những vết khâu ửng đỏ giống như con rết.
"Xấu quá." Tiêu Thiên Diệu ghét bỏ mở miệng.
Thật khó hầu hạ, mất công Vương phi chịu được ngài, may mắn ta không cần phải quản thương thế của ngài, nếu không ta khẳng định không sống quá mười năm.
Ngô đại phu nguyền rủa ở trong lòng.
Sau một lúc lâu, thấy Tiêu Thiên Diệu không mở miệng nói gì, Ngô đại phu đành phải bứt tóc dò hỏi: "Vương gia, có thể quấn lại được không? Vương phi nói, không thể tháo bỏ."
"Tháo hết đi!"
"A?" Vương gia nổi điên?
Ngô đại phu đột nhiên ngẩng đầu, đối diện với con người giống như hắc động của Tiêu Thiên Diệu, cuống quít tránh xa.
Ông sai rồi, ông không nên quan tâm Vương gia có phải muốn tự tìm chết hay không, ông chỉ cần nghe lệnh là được. Đối với chuyện xong việc, Vương gia có thể xảy ra chuyện vì nó hay không, đó không phải là điều ông cần quan tâm.
Dù sao còn có Vương phi ở đây!
Vì đoái công chuộc tội, Ngô đại phu không dám hé răng, nhanh chóng tháo hết văng vải, lộ ra những vết thương ở phía trên đùi và cẳng chân.
Bốn vết rạch dài bằng ngón tay, được người khâu lại rất tinh tế, nhìn qua không nghiêm trọng lắm, ít nhất Tiêu Thiên Diệu cho rằng như vậy, "Vứt đi, không cần băng bó." Quấn thêm nhiều lớp như vậy, vô cùng khó chịu.
Ngô đại phu há miệng muốn nói, nhưng vẫn kìm nén nuốt xuống lời khuyên bảo.
Vương phi sắp tới đây, vậy để Vương phi hao tổn tâm trí đi.
Ngô đại phu đỡ Tiêu Thiên Diệu nằm xuống, sau đó cầm băng vải đã tháo, cúi người rời đi, nhưng......
Ông vừa mới mở cửa ra, lập tức nhìn thấy Lâm Sơ Cửu đang giơ tay chuẩn bị gõ cửa.
"Vương... Vương phi?" Ngô đại phu không biết mình chột dạ cái gì, phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy Lâm Sơ Cửu, chính là vội vàng dấu băng vải trên tay ra phía sau lưng.
Đáng tiếc, ông vẫn chậm một bước, Lâm Sơ Cửu đã nhìn thấy được.
"Ông tháo chúng ra à?" Lâm Sơ Cửu lập tức đen mặt, đôi mắt giống như phun ra lửa.
"Không, không phải, không phải." Ngô đại phu đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu, cuối cùng là bối rối.
"Rốt cuộc có phải hay không?" Cơn giận của Lâm Sơ Cửu sắp sửa bùng lên.
Nàng chỉ vừa tắm rửa một cái, ăn một bữa cơm, không ngờ Ngô đại phu đã tháo hết băng gạc trên chân của Tiêu Thiên Diệu. Đây không phải gây thêm phiền toái cho nàng hay sao?
"Không phải, không phải." Ông vẫn kiên định lắc đầu.
"Không phải ông tháo ra, vậy thì ai tháo chúng? Vương gia tự tháo ra ư? Vương gia lúc này còn chưa tỉnh?"
"Ta, ta......" Oan uổng nha!
Ngô đại phu muốn khóc, nhưng ông không dám nói ra!
"Được rồi, ta tự mình vào xem." Lâm Sơ Cửu đẩy Ngô đại phu ra, đi vào bên trong......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.