Chương 39: Gây khó dễ, vui vẻ tiến cung
Thừa Cửu
15/11/2018
Lâm Sơ Cửu không phải là thần, sự tình sẽ không thay đổi theo ý của
nàng, cho dù nàng không vui bao nhiêu, đều không thể thay đổi được sự
thật nàng sẽ phải tiến cung một mình.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Lâm Sơ Cửu đã bị kéo đi trang điểm chải chuốt. Lâm Sơ Cửu biết tiến cung không phải là việc nhỏ, nàng không thể trang điểm quá thất lễ, cho dù không kiên nhẫn cũng cố gắng phối hợp với bốn tỳ nữ, mặc các nàng vẽ tranh lên mặt của mình, mặc các nàng thay từng tầng tầng lớp lớp trang phục trên người.
Sau khi bốn tỳ nữ hoàn thành trang điểm, nàng đã biến thành một mỹ nhân đoan trang, cao quý ưu nhã. Ngay cả Lâm Sơ Cửu cũng không thể không tán thưởng một tiếng: Đẹp!
Nguyên chủ lớn lên rất đẹp, làn da trắng nõn, thân hình thon dài, phập phồng quyến rũ. Mặc dù khuôn mặt không đẹp nhưng khí chất đoan chính, không có một chút hào nhoáng, vừa nhìn thấy chính là diện mạo cung phi nương nương.
Lâm Sơ Cửu vẫn luôn biết nguyên chủ vốn xuất thân không tệ, chỉ là mẹ kế tốt đẹp kia của nàng, ngày thường chuẩn bị quần áo cho nàng, không phải màu sắc phức tạp thì là loè loẹt công khai, khác với muội muội kế bạch liên hoa kia của nàng, chỉ mặc trang phục đơn giản đồng màu.
Vì thế, những bộ quần áo đều không thích hợp với nàng, mặc ở trên người che hết ưu điểm của nàng, khuyết điểm phóng to, cùng đứng chung một chỗ với muội kế trang điểm thoả đáng, diện mạo xuất sắc của nàng ngược lại sẽ trở thành vật phụ trợ.
"Vương phi thật xinh đẹp." Trân Châu, Mã Não không nhịn được khen.
Ngày thường mặc dù Lâm Sơ Cửu chỉ mặc đơn giản khéo léo, nhưng rốt cuộc vẫn hơi tuỳ ý, dù khá đẹp nhưng không có khí thế lộng lẫy.
Hiện tại Lâm Sơ Cửu, mới chân chính có bộ dáng khí thế của Tiêu Vương phi.
"Xinh đẹp là tốt." Sau khi Lâm Sơ Cửu cẩn thận kiểm tra mình qua gương đồng, xác định chính mình minh diễm động lòng người, khí sắc rất tốt, vừa lòng gật gật đầu.
Nàng hôm nay tiến cung là để tạ ơn, cần phải vui vẻ. Cho dù người trong cung nghĩ như thế nào, hôm nay nàng đều phải khiến người trong cung biết, nàng Lâm Sơ Cửu gả vào Tiêu Vương phủ rất hạnh phúc, sống rất tốt.
Vì để hoàn toàn đả kích đối thủ, Lâm Sơ Cửu không chỉ trang điểm xinh đẹp, ra tay còn rất hào phóng, tiện tay đưa cho Phỉ Thuý một hộp đông châu, để sau khi tiến cung thì thưởng cho bọn hạ nhân.
Trên tay Lâm Sơ Cửu đều là từng viên đông châu lớn mượt mà, là mẹ kế tốt của nàng bận tâm lựa chọn mua cho nàng, tuy nhiên lại được khảm ở trên trang sức không hợp, Lâm Sơ Cửu sai người hủy đi, hôm nay mang vào cung và thưởng cho cung nữ, thái giám.
Lâm Sơ Cửu chính là một người chết vì sĩ diện như vậy, ngay cả khi nàng ở Tiêu Vương phủ nghèo túng tới mức nào, dù Tiêu Thiên Diệu đối xử với nàng không tốt bao nhiêu, nàng đều sẽ không nói hay than phiền khổ não với người ngoài.
Ở bên ngoài, đặc biệt là ở trong cung, nàng sẽ cật lực biểu hiện một mặt tốt nhất, để tất cả mọi người đều biết nàng vẫn rất tốt, rất hạnh phúc, Tiêu Vương rất coi trọng nàng.
Nàng không có nhà mẹ đẻ hỗ trợ, ở kinh thành nơi duy nhất nàng có thể dựa vào chính là Tiêu Thiên Diệu, chỉ có khiến cho đám người trong kinh thành biết Tiêu Vương rất coi trọng nàng, nàng mới sẽ không bị người coi khinh ở bên ngoài, nàng mới có thể mang theo giá trị mình là Tiêu Vương phi ở hoàng thành, khiến người không dám coi thường.
Mặc dù khóc lóc kể lể rơi lệ có thể có được sự đồng tình, nhưng đồng tình có giá trị bao tiền? Hơn nữa khi đồng tình trôi qua thì còn lại gì?
Nghe hạ nhân tới báo, xe ngựa đã chuẩn bị xong, ánh mắt Lâm Sơ Cửu nháy mắt trở nên sắc bén, tay phải nhẹ nâng, đỡ cánh tay Mã Não, thanh lãnh kiêu ngạo nói: "Chúng ta đi."
Nguyên chủ đã học lễ nghi rất tốt, Lâm Sơ Cửu nhặt được chút tiện nghi, mặc dù không đến mức dáng vẻ muôn phương nhưng lại ưu nhã khéo léo, khiến người không kiếm ra được sai lầm. Điều không đúng duy nhất chính là bầu không khí quanh nàng quá mạnh!
"Sao ta có cảm giác, Vương phi giống như đang đi trên chiến trường."
"Vương phi thật là dọa người, ta cũng không dám ngẩng đầu nhìn."
Phỉ Thuý và San Hô vỗ vỗ ngực, vội vàng đi theo......
Tào quản gia đứng ở cửa, nhìn xe ngựa càng lúc càng xa, trong lòng vẫn còn sợ hãi: Khi lão đối diện với Vương phi, lão thật sự có một loại cảm giác gặp được Vương gia, thật là đáng sợ!
Tào quản gia đứng hồi lâu mới bình tĩnh lại, vội vàng đi tới sân của Tiêu Thiên Diệu, đúng sự thật bẩm báo từng hành động và lời nói của Lâm Sơ Cửu. Tiêu Thiên Diệu hiếm khi lộ ra tươi cười, tán thưởng một câu: "Thật là thông minh." Nàng còn biết cáo mượn oai hùm.
Tào quản gia thấy tâm tình Tiêu Thiên Diệu rất tốt, lớn mật nói một câu: "Vương gia yên tâm, Vương phi sẽ không để người bắt nạt, ở trong cung nhất định sẽ không việc gì."
Tươi cười trên mặt Tiêu Thiên Diệu lập tức nhạt dần, "Bổn vương từ khi nào thì lo lắng cho nàng, nhiều chuyện!"
"Vâng, vâng, vâng, là nô tài nhiều chuyện." Tào quản gia lắm lời lập tức im tiếng, vội vàng lui ra ngoài. Sau khi rời khỏi sân của Tiêu Thiên Diệu, lão mới dám nhỏ giọng oán giận: Còn nói không lo lắng, không lo lắng sao lại cố ý phân phó hạ nhân, chuẩn bị quần áo và trang sức cho Vương phi?
Không lo lắng, sao lại cố ý sai người tiến cung, nhắn tin cho Thái phi?
Không lo lắng, sao lại cố ý để Trân Châu, Mã Não cùng tiến cung với Vương phi?
Rõ ràng là trong lòng lo lắng, còn cố cãi bướng, Vương gia thật sự không đáng yêu chút nào.
Sau khi oán giận xong rồi, trong lòng Tào quản gia cảm thấy thoải mái hơn nhiều, lắc lư đi thăm Tào Lâm.
Vương phi là người tốt, đẹp người lại dễ nói chuyện, ngày thường thật sự hiền hoà, khi ra khỏi cửa xã giao cũng không mất mặt, lần này Hoàng thượng tứ hôn thật sự đã ban thưởng đúng người.
Người tốt Lâm Sơ Cửu trong miệng Tào quản gia, lúc này đang đứng ở ngoài cửa cung, một khuôn mặt lạnh lùng, giáo huấn thị vệ chặn đường, "Thật to gan, xe giá của bổn vương phi ngươi cũng dám cản?"
"Tiêu Vương phi thứ tội, ti chức chỉ ấn theo quy củ làm việc." Tám thị vệ canh gác cửa cung đồng thời quỳ gối bên xe ngựa của Lâm Sơ Cửu, mặc dù người đang quỳ xuống, nhưng khí thế mười phần, không hề để Lâm Sơ Cửu vào trong mắt chút nào.
"Quy củ? Bảo bổn vương phi xuống xe ở bên ngoài cửa cung chính là quy củ, đây là quy củ gì? Các ngươi học quy củ từ vị tướng quân nào?" Lâm Sơ Cửu thật sự cảm thấy phiền chán, còn chưa tiến vào cửa cung nàng đã bị ra oai phủ đầu. Thứ gì? Thật sự xem nàng là bánh bao mềm, muốn nắn như thế nào thì nắn như thế ấy sao?
"Vương phi bớt giận, nô tỳ sẽ giáo huấn những tiểu binh không hiểu chuyện này." Mã Não nhẹ giọng khuyên bảo, sợ Lâm Sơ Cửu thực sự tức giận, sẽ hành hung thị vệ giống như trước đây.
Khiến chủ tử không vui, căn bản không cần chủ tử tự mình ra tay, đã có hạ nhân các nàng ra tay.
Lâm Sơ Cửu nghiêng đầu liếc mắt nhìn Mã Não một cái, cười không nói gì.
Thị vệ hoàng cung trên người đều có phẩm cấp, ngay cả Vương phi nàng đây còn không để ở trong mắt, sao sẽ để vào trong mắt một nha hoàn của Tiêu Vương phủ.
Quả nhiên, thị vệ không cho Mã Não mặt mũi, khăng khăng muốn Lâm Sơ Cửu phải xuống xe ở cửa cung và trực tiếp đi vào.
Xuống xe trước cửa cung không sai, nhưng đường đường yêu cầu Tiêu Vương phi tự mình đi vào cung?
Đùa sao?
Không hoàn thành được nhiệm vụ, Mã Não mang vẻ mặt xấu hổ thỉnh tội, Lâm Sơ Cửu vẫy vẫy tay, cũng không để ở trong lòng. Khi mọi người ở đây cho rằng Lâm Sơ Cửu sẽ đưa ra thỏa hiệp, nhưng đột nhiên Lâm Sơ Cửu nâng váy lên, nhấc chân đá vào thị vệ trước mặt, "Một con chó trông cửa, cũng dám khó xử bổn vương phi, thật sự xem mình là thứ gì?!"
Thị vệ dám bắt bẻ kia, bị Lâm Sơ Cửu đá đến nỗi ngã lăn ra, vừa kinh ngạc vừa tức giận, che ngực lại và phẫn hận nói: "Tiêu Vương phi, cho dù ngài là Vương phi cũng không thể đánh người lung tung, việc hôm nay ti chức nhất định phải có được lời giải thích rõ ràng."
"Giải thích? Được, bổn vương phi hôm nay sẽ đưa ra lời giải thích cho các ngươi." Lâm Sơ Cửu trầm sắc mặt xuống, "Người tới."
"Vương phi," Thị vệ Tiêu Vương phủ tiến lên, cung kính hành lễ.
Lâm Sơ Cửu hoàn toàn làm lơ, chỉ vào thị vệ đang bất bình quỳ trên mặt đất tức giận nói: "Tám người bọn họ có ý đồ hành thích bổn vương phi, hãy trói người lại và đưa đến Đại Lý Tự. Đại Lý Tự không nhận thì đưa tới Giám Sát Viện, Giám Sát Viện không nhận thì đưa tới Xu Mật Viện, gióng trống khua chiêng đưa người đi cho bổn vương phi. Trên đường đưa đi hãy nói, thị vệ hoàng cung muốn ám sát bổn vương phi."
Dù sao Tiêu Thiên Diệu cũng từng làm ra sự tình như vậy, có thể thấy được Tiêu Thiên Diệu cũng không để Hoàng thượng vào trong mắt. Vậy, nàng cần gì phải sợ!
"Tiêu Vương phi, ngài không thể, không thể vu tội chúng ta." Sắc mặt tám thị vệ đại biến, hoàn toàn không thể tưởng tượng được, Lâm Sơ Cửu sẽ vô sỉ như vậy.
"Không thể? Các ngươi là thứ gì? Dám can đảm nói không thể với bổn vương phi? Bổn vương phi vu tội các ngươi cái gì? Bổn vương phi nói các ngươi hành thích ta, cố gắng ám sát ta." Ở Tiêu Vương phủ có tên hỗn đản Tiêu Thiên Diệu, nàng không thể đưa ra cái giá Vương phi, ra bên ngoài nàng còn sợ ai?
"Động thủ!" Lâm Sơ Cửu lui về phía sau một bước, thị vệ Tiêu Vương phủ tiến lên chuẩn bị bắt lấy người. Nhưng vào đúng lúc này, Thái tử đã mang theo một đám người đi tới......
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Lâm Sơ Cửu đã bị kéo đi trang điểm chải chuốt. Lâm Sơ Cửu biết tiến cung không phải là việc nhỏ, nàng không thể trang điểm quá thất lễ, cho dù không kiên nhẫn cũng cố gắng phối hợp với bốn tỳ nữ, mặc các nàng vẽ tranh lên mặt của mình, mặc các nàng thay từng tầng tầng lớp lớp trang phục trên người.
Sau khi bốn tỳ nữ hoàn thành trang điểm, nàng đã biến thành một mỹ nhân đoan trang, cao quý ưu nhã. Ngay cả Lâm Sơ Cửu cũng không thể không tán thưởng một tiếng: Đẹp!
Nguyên chủ lớn lên rất đẹp, làn da trắng nõn, thân hình thon dài, phập phồng quyến rũ. Mặc dù khuôn mặt không đẹp nhưng khí chất đoan chính, không có một chút hào nhoáng, vừa nhìn thấy chính là diện mạo cung phi nương nương.
Lâm Sơ Cửu vẫn luôn biết nguyên chủ vốn xuất thân không tệ, chỉ là mẹ kế tốt đẹp kia của nàng, ngày thường chuẩn bị quần áo cho nàng, không phải màu sắc phức tạp thì là loè loẹt công khai, khác với muội muội kế bạch liên hoa kia của nàng, chỉ mặc trang phục đơn giản đồng màu.
Vì thế, những bộ quần áo đều không thích hợp với nàng, mặc ở trên người che hết ưu điểm của nàng, khuyết điểm phóng to, cùng đứng chung một chỗ với muội kế trang điểm thoả đáng, diện mạo xuất sắc của nàng ngược lại sẽ trở thành vật phụ trợ.
"Vương phi thật xinh đẹp." Trân Châu, Mã Não không nhịn được khen.
Ngày thường mặc dù Lâm Sơ Cửu chỉ mặc đơn giản khéo léo, nhưng rốt cuộc vẫn hơi tuỳ ý, dù khá đẹp nhưng không có khí thế lộng lẫy.
Hiện tại Lâm Sơ Cửu, mới chân chính có bộ dáng khí thế của Tiêu Vương phi.
"Xinh đẹp là tốt." Sau khi Lâm Sơ Cửu cẩn thận kiểm tra mình qua gương đồng, xác định chính mình minh diễm động lòng người, khí sắc rất tốt, vừa lòng gật gật đầu.
Nàng hôm nay tiến cung là để tạ ơn, cần phải vui vẻ. Cho dù người trong cung nghĩ như thế nào, hôm nay nàng đều phải khiến người trong cung biết, nàng Lâm Sơ Cửu gả vào Tiêu Vương phủ rất hạnh phúc, sống rất tốt.
Vì để hoàn toàn đả kích đối thủ, Lâm Sơ Cửu không chỉ trang điểm xinh đẹp, ra tay còn rất hào phóng, tiện tay đưa cho Phỉ Thuý một hộp đông châu, để sau khi tiến cung thì thưởng cho bọn hạ nhân.
Trên tay Lâm Sơ Cửu đều là từng viên đông châu lớn mượt mà, là mẹ kế tốt của nàng bận tâm lựa chọn mua cho nàng, tuy nhiên lại được khảm ở trên trang sức không hợp, Lâm Sơ Cửu sai người hủy đi, hôm nay mang vào cung và thưởng cho cung nữ, thái giám.
Lâm Sơ Cửu chính là một người chết vì sĩ diện như vậy, ngay cả khi nàng ở Tiêu Vương phủ nghèo túng tới mức nào, dù Tiêu Thiên Diệu đối xử với nàng không tốt bao nhiêu, nàng đều sẽ không nói hay than phiền khổ não với người ngoài.
Ở bên ngoài, đặc biệt là ở trong cung, nàng sẽ cật lực biểu hiện một mặt tốt nhất, để tất cả mọi người đều biết nàng vẫn rất tốt, rất hạnh phúc, Tiêu Vương rất coi trọng nàng.
Nàng không có nhà mẹ đẻ hỗ trợ, ở kinh thành nơi duy nhất nàng có thể dựa vào chính là Tiêu Thiên Diệu, chỉ có khiến cho đám người trong kinh thành biết Tiêu Vương rất coi trọng nàng, nàng mới sẽ không bị người coi khinh ở bên ngoài, nàng mới có thể mang theo giá trị mình là Tiêu Vương phi ở hoàng thành, khiến người không dám coi thường.
Mặc dù khóc lóc kể lể rơi lệ có thể có được sự đồng tình, nhưng đồng tình có giá trị bao tiền? Hơn nữa khi đồng tình trôi qua thì còn lại gì?
Nghe hạ nhân tới báo, xe ngựa đã chuẩn bị xong, ánh mắt Lâm Sơ Cửu nháy mắt trở nên sắc bén, tay phải nhẹ nâng, đỡ cánh tay Mã Não, thanh lãnh kiêu ngạo nói: "Chúng ta đi."
Nguyên chủ đã học lễ nghi rất tốt, Lâm Sơ Cửu nhặt được chút tiện nghi, mặc dù không đến mức dáng vẻ muôn phương nhưng lại ưu nhã khéo léo, khiến người không kiếm ra được sai lầm. Điều không đúng duy nhất chính là bầu không khí quanh nàng quá mạnh!
"Sao ta có cảm giác, Vương phi giống như đang đi trên chiến trường."
"Vương phi thật là dọa người, ta cũng không dám ngẩng đầu nhìn."
Phỉ Thuý và San Hô vỗ vỗ ngực, vội vàng đi theo......
Tào quản gia đứng ở cửa, nhìn xe ngựa càng lúc càng xa, trong lòng vẫn còn sợ hãi: Khi lão đối diện với Vương phi, lão thật sự có một loại cảm giác gặp được Vương gia, thật là đáng sợ!
Tào quản gia đứng hồi lâu mới bình tĩnh lại, vội vàng đi tới sân của Tiêu Thiên Diệu, đúng sự thật bẩm báo từng hành động và lời nói của Lâm Sơ Cửu. Tiêu Thiên Diệu hiếm khi lộ ra tươi cười, tán thưởng một câu: "Thật là thông minh." Nàng còn biết cáo mượn oai hùm.
Tào quản gia thấy tâm tình Tiêu Thiên Diệu rất tốt, lớn mật nói một câu: "Vương gia yên tâm, Vương phi sẽ không để người bắt nạt, ở trong cung nhất định sẽ không việc gì."
Tươi cười trên mặt Tiêu Thiên Diệu lập tức nhạt dần, "Bổn vương từ khi nào thì lo lắng cho nàng, nhiều chuyện!"
"Vâng, vâng, vâng, là nô tài nhiều chuyện." Tào quản gia lắm lời lập tức im tiếng, vội vàng lui ra ngoài. Sau khi rời khỏi sân của Tiêu Thiên Diệu, lão mới dám nhỏ giọng oán giận: Còn nói không lo lắng, không lo lắng sao lại cố ý phân phó hạ nhân, chuẩn bị quần áo và trang sức cho Vương phi?
Không lo lắng, sao lại cố ý sai người tiến cung, nhắn tin cho Thái phi?
Không lo lắng, sao lại cố ý để Trân Châu, Mã Não cùng tiến cung với Vương phi?
Rõ ràng là trong lòng lo lắng, còn cố cãi bướng, Vương gia thật sự không đáng yêu chút nào.
Sau khi oán giận xong rồi, trong lòng Tào quản gia cảm thấy thoải mái hơn nhiều, lắc lư đi thăm Tào Lâm.
Vương phi là người tốt, đẹp người lại dễ nói chuyện, ngày thường thật sự hiền hoà, khi ra khỏi cửa xã giao cũng không mất mặt, lần này Hoàng thượng tứ hôn thật sự đã ban thưởng đúng người.
Người tốt Lâm Sơ Cửu trong miệng Tào quản gia, lúc này đang đứng ở ngoài cửa cung, một khuôn mặt lạnh lùng, giáo huấn thị vệ chặn đường, "Thật to gan, xe giá của bổn vương phi ngươi cũng dám cản?"
"Tiêu Vương phi thứ tội, ti chức chỉ ấn theo quy củ làm việc." Tám thị vệ canh gác cửa cung đồng thời quỳ gối bên xe ngựa của Lâm Sơ Cửu, mặc dù người đang quỳ xuống, nhưng khí thế mười phần, không hề để Lâm Sơ Cửu vào trong mắt chút nào.
"Quy củ? Bảo bổn vương phi xuống xe ở bên ngoài cửa cung chính là quy củ, đây là quy củ gì? Các ngươi học quy củ từ vị tướng quân nào?" Lâm Sơ Cửu thật sự cảm thấy phiền chán, còn chưa tiến vào cửa cung nàng đã bị ra oai phủ đầu. Thứ gì? Thật sự xem nàng là bánh bao mềm, muốn nắn như thế nào thì nắn như thế ấy sao?
"Vương phi bớt giận, nô tỳ sẽ giáo huấn những tiểu binh không hiểu chuyện này." Mã Não nhẹ giọng khuyên bảo, sợ Lâm Sơ Cửu thực sự tức giận, sẽ hành hung thị vệ giống như trước đây.
Khiến chủ tử không vui, căn bản không cần chủ tử tự mình ra tay, đã có hạ nhân các nàng ra tay.
Lâm Sơ Cửu nghiêng đầu liếc mắt nhìn Mã Não một cái, cười không nói gì.
Thị vệ hoàng cung trên người đều có phẩm cấp, ngay cả Vương phi nàng đây còn không để ở trong mắt, sao sẽ để vào trong mắt một nha hoàn của Tiêu Vương phủ.
Quả nhiên, thị vệ không cho Mã Não mặt mũi, khăng khăng muốn Lâm Sơ Cửu phải xuống xe ở cửa cung và trực tiếp đi vào.
Xuống xe trước cửa cung không sai, nhưng đường đường yêu cầu Tiêu Vương phi tự mình đi vào cung?
Đùa sao?
Không hoàn thành được nhiệm vụ, Mã Não mang vẻ mặt xấu hổ thỉnh tội, Lâm Sơ Cửu vẫy vẫy tay, cũng không để ở trong lòng. Khi mọi người ở đây cho rằng Lâm Sơ Cửu sẽ đưa ra thỏa hiệp, nhưng đột nhiên Lâm Sơ Cửu nâng váy lên, nhấc chân đá vào thị vệ trước mặt, "Một con chó trông cửa, cũng dám khó xử bổn vương phi, thật sự xem mình là thứ gì?!"
Thị vệ dám bắt bẻ kia, bị Lâm Sơ Cửu đá đến nỗi ngã lăn ra, vừa kinh ngạc vừa tức giận, che ngực lại và phẫn hận nói: "Tiêu Vương phi, cho dù ngài là Vương phi cũng không thể đánh người lung tung, việc hôm nay ti chức nhất định phải có được lời giải thích rõ ràng."
"Giải thích? Được, bổn vương phi hôm nay sẽ đưa ra lời giải thích cho các ngươi." Lâm Sơ Cửu trầm sắc mặt xuống, "Người tới."
"Vương phi," Thị vệ Tiêu Vương phủ tiến lên, cung kính hành lễ.
Lâm Sơ Cửu hoàn toàn làm lơ, chỉ vào thị vệ đang bất bình quỳ trên mặt đất tức giận nói: "Tám người bọn họ có ý đồ hành thích bổn vương phi, hãy trói người lại và đưa đến Đại Lý Tự. Đại Lý Tự không nhận thì đưa tới Giám Sát Viện, Giám Sát Viện không nhận thì đưa tới Xu Mật Viện, gióng trống khua chiêng đưa người đi cho bổn vương phi. Trên đường đưa đi hãy nói, thị vệ hoàng cung muốn ám sát bổn vương phi."
Dù sao Tiêu Thiên Diệu cũng từng làm ra sự tình như vậy, có thể thấy được Tiêu Thiên Diệu cũng không để Hoàng thượng vào trong mắt. Vậy, nàng cần gì phải sợ!
"Tiêu Vương phi, ngài không thể, không thể vu tội chúng ta." Sắc mặt tám thị vệ đại biến, hoàn toàn không thể tưởng tượng được, Lâm Sơ Cửu sẽ vô sỉ như vậy.
"Không thể? Các ngươi là thứ gì? Dám can đảm nói không thể với bổn vương phi? Bổn vương phi vu tội các ngươi cái gì? Bổn vương phi nói các ngươi hành thích ta, cố gắng ám sát ta." Ở Tiêu Vương phủ có tên hỗn đản Tiêu Thiên Diệu, nàng không thể đưa ra cái giá Vương phi, ra bên ngoài nàng còn sợ ai?
"Động thủ!" Lâm Sơ Cửu lui về phía sau một bước, thị vệ Tiêu Vương phủ tiến lên chuẩn bị bắt lấy người. Nhưng vào đúng lúc này, Thái tử đã mang theo một đám người đi tới......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.