Chương 70: Thông báo, ra oai phủ đầu
Thừa Cửu
27/02/2019
Trong phòng khách, vị trí bên trái chủ vị đã bị rút đi, Tiêu Thiên Diệu
dừng xe lăn ở đó. Mặc Thần Y ngồi ở phía dưới bên trái, có một nữ tử
thanh lệ thoát tục đứng ở phía sau, khiến người không thể không than nhẹ một câu: Đúng là một giai nhân tuyệt sắc!
Khuôn mặt trắng trẻo dịu dàng, môi đỏ mày cong, mắt đen như mực, không lóa mắt nhưng lại có màu đen tinh khiết, khiến người không thể bỏ qua.
Mái tóc dài đẹp rũ xuống phía sau, được búi theo kiểu nữ nhi chưa xuất giá, không hề bị rối cho dù di chuyển.
Là một nữ tử ổn định và cứng rắn.
Lâm Sơ Cửu đi tới, ánh mắt lướt qua ở trên người Mặc Ngọc Nhi, rất nhanh liền chuyển tới trên người Mặc Thần Y. Không hổ là hai cha con, cả hai người đều rất lạnh lùng kiêu ngạo, không biết tới người xung quanh. Một bên là băng tuyết tiên tử, một bên là tiên phong đạo cốt, đứng chung một chỗ cực kỳ phù hợp.
"Thiếp thân gặp qua Vương gia," Lâm Sơ Cửu tiến lên, gật đầu với Tiêu Thiên Diệu, "Đã khiến Vương gia đợi lâu."
"Ngồi đi." Tiêu Thiên Diệu không nhiều lời, thậm chí cũng không liếc mắt nhìn Lâm Sơ Cửu.
Lâm Sơ Cửu không thèm để ý, tươi cười trên mặt không hề giảm đi. Nàng ngồi xuống bên cạnh Tiêu Thiên Diệu, tầm mắt một lần nữa rơi xuống trên người Mặc Thần Y, lúc này mới thành thật đánh giá, "Nói vậy vị này chính là Mặc Thần Y? Thiếp thân có lễ."
Lâm Sơ Cửu nhẹ nhàng cúi đầu chỉ vì lễ phép, nhưng không ngờ cô nương Mặc Ngọc Nhi lại lộ ra một tia khinh thường, cực nhanh, chỉ thoáng qua mà thôi. Nếu không phải Lâm Sơ Cửu vừa lúc ngước mắt lên, tuyệt đối nàng sẽ không thể nhìn thấy.
Lâm Sơ Cửu nhẹ nhàng cúi đầu xuống, dấu đi sự mỉa mai trong mắt: Phàm phu tục nữ này dám kinh thường nàng? Tự cho là rằng bản thân mình cao quý?
Mặc cô nương quả thực là ngây thơ, nếu không có phụ thân che chở, cho dù tướng mạo khuynh thế thế nào, cho rằng nàng ta có thể cả đời thanh cao lạnh lùng kiêu ngạo, cao cao tại thượng, đạp lên lòng bàn chân tất cả mọi người?
Mặc cô nương dường như không biết, mặc dù nữ nhân sắc đẹp là tài sản lớn nhất của nữ nhân, nhưng cũng là nỗi buồn lớn nhất của nữ nhân!
Không có thực lực xứng với sắc đẹp, chỉ có thể khiến nam nhân đổ xô quanh mình mà thôi.
May mắn thay, Mặc Thần Y không có thái độ giống như Mặc cô nương, mặc dù nhìn tiên phong đạo cốt, nhưng cách nói năng lại rấy khéo léo, không hề tự cao bởi y thuật bất phàm, cũng không nhìn người ở nơi đáy mắt.
Sau khi hàn huyên trôi qua, Mặc Thần Y chủ động kiểm tra bệnh tình cho Lâm Sơ Cửu.
Bất kể âm thầm xảy ra chuyện gì, bề ngoài Mặc Thần Y vẫn đến đây là vì chẩn bệnh cho Lâm Sơ Cửu.
"Làm phiền Mặc Thần Y." Lâm Sơ Cửu không ngần ngại, nhẹ nhàng nâng tay lên, lộ ra một nửa cổ tay trắng nõn, thuận tiện cho Mặc Thần Y bắt mạch.
Mặc Thần Y vẫn chưa đứng dậy, đệ tử ở bên ngoài phòng chờ được lệnh nên mang theo hòm thuốc tiến tới, đặt ở dưới cánh tay Lâm Sơ Cửu một chiếc gối mềm, sau đó phủ lên một tấm khăn mỏng ở trên cổ tay Lâm Sơ Cửu, hết sức cẩn thận.
Trước khi Mặc Thần Y bắt mạch, còn dùng dược tẩm trên khăn lau tay, biểu tình nghiêm túc, thật sự giống như đang làm một việc lớn khó lường.
Lâm Sơ Cửu không biết Mặc Thần Y vô tâm hay là cố ý, sau thời gian khoảng một nén hương, Mặc Thần Y mới ngồi đối diện với Lâm Sơ Cửu, bắt mạch cho Lâm Sơ Cửu.
Lâm Sơ Cửu cảm thấy bất mãn, cho dù đổi thành người nào khác cũng vậy. Nàng lo sợ nhịp tim của mình không ổn định, nhưng bề ngoài Lâm Sơ Cửu lại hành động giống như không có chuyện gì phát sinh, nụ cười trên môi không hề nhạt đi, cũng không có ý di chuyển bàn tay đặt trên bàn.
"Đã khiến Vương phi phải đợi lâu." Mặc Thần Y duỗi tay ra, đặt lên mạch tượng của Lâm Sơ Cửu, hơi dùng sức ấn xuống mà không hề giống như đang bắt mạch.
Cổ tay đau đớn, Lâm Sơ Cửu nhăn mày lại, nhưng Mặc Thần Y lại cực kỳ có chừng mực, trước khi Lâm Sơ Cửu có phản ứng đã lập tức buông lỏng bàn tay, khiến nàng không có thời gian để phàn nàn.
Đây có phải là đang muốn lập uy cho nữ nhi của lão?
Hừ...... một lão nhân dù chết cũng không sợ đắc tội với người nhiều, chỉ để bảo vệ nữ nhi của mình.
Lâm Sơ Cửu im lặng không lên tiếng, âm thầm điều chỉnh hô hấp, dần dần giải phóng hơi thở của mình......
Mặc Thần Y vừa mới bắt đầu đã xem thường, không quan tâm tới bệnh tình của Lâm Sơ Cửu, nhưng dần dần lão cảm thấy có gì đó không đúng, "Sao lại thế này?" Mạch tượng rất yếu, thậm chí không có?
Mặc Thần Y ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Sơ Cửu, nhưng thấy Lâm Sơ Cửu giống như người không có việc gì, mỉm cười nhìn lão.
Chẳng lẽ ta khám sai rồi?
Mặc Thần Y vội vàng tập trung tinh thần, không dám xem thường Lâm Sơ Cửu nữa, tĩnh tâm và chuyên tâm bắt mạch cho Lâm Sơ Cửu, nhưng......
Thời gian một nén hương trôi qua, hai nén hương trôi qua, nửa ném hương thứ ba cũng dần trôi qua, Mặc Thần Y vẫn không thu hồi tay lại, ngón tay luôn đặt trên mạch đập của Lâm Sơ Cửu không bỏ. Thời gian trôi qua lâu đến nỗi ngay cả Tiêu Thiên Diệu cũng không thể bỏ qua.
"Mặc Thần Y, tình trạng của Vương phi như thế nào?" Tiêu Thiên Diệu mở miệng nói, đôi mắt dừng ở trên ngón tay đang bắt mạch của Mặc Thần Y.
Hắn sợ Mặc Thần Y nghĩ quẩn trong lòng, có thể sẽ hạ độc thủ đối Lâm Sơ Cửu.
"Vương phi, nàng......" Mặc Thần Y thu hồi tay lại, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Hắn có thể nói, Lâm Sơ Cửu không có mạch đập, nàng là người chết hay sao?
Rõ ràng không thể?
"Vương phi như thế nào?" Tiêu Thiên Diệu dường như không nhìn thấy sự xấu hổ của Mặc Thần Y, hỏi lại lần nữa. Lâm Sơ Cửu cũng muốn tham gia náo nhiệt, vẻ mặt lo lắng nói: "Thần y cứ nói thẳng không sao, có Vương gia tự mình tới cầu thần y, cho dù ngày mai ta sẽ chết, ta cũng thỏa mãn rồi."
Nói xong, nàng không quên ngước mắt đầy "thâm tình" nhìn Tiêu Thiên Diệu, hai mắt đầy nước, tình ý vô hạn, nhưng Tiêu Thiên Diệu chỉ cảm thấy ớn lạnh. Mặc Ngọc Nhi một bên giống như người ngoài cuộc, chỉ nở một nụ cười mỉa mai.
Mặc Thần Y không có khả năng nói ra những gì mình biết, rằng Lâm Sơ Cửu không có mạch đập, và nàng là một người đã chết. Vì vậy, lão chỉ có thể hàm hồ nói: "Vương phi từ nhỏ đã phải chịu đựng nhiều, sức khỏe yếu đi, nếu như không điều dưỡng thật tốt, chỉ sợ không thể sống được lâu."
Mặc dù không nói rõ ràng bệnh tình, nhưng lão nói cũng đúng bảy tám phần. Thần y không chỉ biết thăm mạch xem bệnh, Mặc Thần Y xem như vẫn có chút trình độ.
Tiêu Thiên Diệu và Lâm Sơ Cửu đồng thời gật đầu, Lâm Sơ Cửu không hề hé răng, đầy thâm tình nhìn về phía Tiêu Thiên Diệu, ánh mắt kia...... Ánh mắt sáng quắc, giống như muốn hòa tan người khác, ngay cả Tiêu Thiên Diệu cũng có chút khó tiêu.
Tiêu Thiên Diệu vờ như không thấy quay mặt đi, hỏi: "Không biết Mặc Thần Y có phương pháp trị liệu hay không?"
"Có, nhưng cần phải điều trị một thời gian dài, nhiều thì một năm, ít thì ba tháng." Mặc Thần Y không chút nghĩ ngợi nói. Lão tới đây là để trị hai chân cho Tiêu Thiên Diệu, đối với bệnh tình của Lâm Sơ Cửu?
Lão sẽ không trị!
Tiêu Thiên Diệu ngay lập tức nói: "Mời Mặc Thần Y ở lại trong phủ, trị liệu cho Vương phi."
"Điều này......" Trên mặt Mặc Thần Y hiện lên vẻ khó xử, muốn chờ cho Tiêu Thiên Diệu cầu xin lão vài lần nữa, nhưng không ngờ Tiêu Thiên Diệu lại không hề mở miệng, chỉ ngồi ở chỗ kia chờ Mặc Thần Y chủ động đồng ý. Lâm Sơ Cửu cũng giống như người không có việc gì, mỉm cười nhìn Mặc Thần Y, không biết là nàng rất chắc chắn, hay là không cảm thấy cuộc sống của mình đang gặp nguy hiểm.
Trong nháy mắt, phòng khách trở nên yên tĩnh, có thể nghe được tiếng châm rơi xuống đất. Lâm Sơ Cửu và Tiêu Thiên Diệu đều là người bệnh trong tình trạng nguy kịch, bọn họ đều cần tới thần y để trị liệu, nhưng lại hoàn toàn không hề kích động hay khóc lóc cầu xin giống như những người bệnh bình thường khác.
Mặc Thần Y đã hành nghề y nhiều năm, sớm đã quen với hình ảnh người nhà của người bệnh đập đầu cầu xin. Lúc này thấy hai người Tiêu Thiên Diệu và Lâm Sơ Cửu tới bây giờ vẫn bình tĩnh như vậy, trong lúc nhất thời không biết nên xuống đài như thế nào, nhưng cũng không muốn yếu thế.
Khi hai bên đang ở thế giằng co, một gã sai cúi người, cẩn thận tiến vào thông báo......
Khuôn mặt trắng trẻo dịu dàng, môi đỏ mày cong, mắt đen như mực, không lóa mắt nhưng lại có màu đen tinh khiết, khiến người không thể bỏ qua.
Mái tóc dài đẹp rũ xuống phía sau, được búi theo kiểu nữ nhi chưa xuất giá, không hề bị rối cho dù di chuyển.
Là một nữ tử ổn định và cứng rắn.
Lâm Sơ Cửu đi tới, ánh mắt lướt qua ở trên người Mặc Ngọc Nhi, rất nhanh liền chuyển tới trên người Mặc Thần Y. Không hổ là hai cha con, cả hai người đều rất lạnh lùng kiêu ngạo, không biết tới người xung quanh. Một bên là băng tuyết tiên tử, một bên là tiên phong đạo cốt, đứng chung một chỗ cực kỳ phù hợp.
"Thiếp thân gặp qua Vương gia," Lâm Sơ Cửu tiến lên, gật đầu với Tiêu Thiên Diệu, "Đã khiến Vương gia đợi lâu."
"Ngồi đi." Tiêu Thiên Diệu không nhiều lời, thậm chí cũng không liếc mắt nhìn Lâm Sơ Cửu.
Lâm Sơ Cửu không thèm để ý, tươi cười trên mặt không hề giảm đi. Nàng ngồi xuống bên cạnh Tiêu Thiên Diệu, tầm mắt một lần nữa rơi xuống trên người Mặc Thần Y, lúc này mới thành thật đánh giá, "Nói vậy vị này chính là Mặc Thần Y? Thiếp thân có lễ."
Lâm Sơ Cửu nhẹ nhàng cúi đầu chỉ vì lễ phép, nhưng không ngờ cô nương Mặc Ngọc Nhi lại lộ ra một tia khinh thường, cực nhanh, chỉ thoáng qua mà thôi. Nếu không phải Lâm Sơ Cửu vừa lúc ngước mắt lên, tuyệt đối nàng sẽ không thể nhìn thấy.
Lâm Sơ Cửu nhẹ nhàng cúi đầu xuống, dấu đi sự mỉa mai trong mắt: Phàm phu tục nữ này dám kinh thường nàng? Tự cho là rằng bản thân mình cao quý?
Mặc cô nương quả thực là ngây thơ, nếu không có phụ thân che chở, cho dù tướng mạo khuynh thế thế nào, cho rằng nàng ta có thể cả đời thanh cao lạnh lùng kiêu ngạo, cao cao tại thượng, đạp lên lòng bàn chân tất cả mọi người?
Mặc cô nương dường như không biết, mặc dù nữ nhân sắc đẹp là tài sản lớn nhất của nữ nhân, nhưng cũng là nỗi buồn lớn nhất của nữ nhân!
Không có thực lực xứng với sắc đẹp, chỉ có thể khiến nam nhân đổ xô quanh mình mà thôi.
May mắn thay, Mặc Thần Y không có thái độ giống như Mặc cô nương, mặc dù nhìn tiên phong đạo cốt, nhưng cách nói năng lại rấy khéo léo, không hề tự cao bởi y thuật bất phàm, cũng không nhìn người ở nơi đáy mắt.
Sau khi hàn huyên trôi qua, Mặc Thần Y chủ động kiểm tra bệnh tình cho Lâm Sơ Cửu.
Bất kể âm thầm xảy ra chuyện gì, bề ngoài Mặc Thần Y vẫn đến đây là vì chẩn bệnh cho Lâm Sơ Cửu.
"Làm phiền Mặc Thần Y." Lâm Sơ Cửu không ngần ngại, nhẹ nhàng nâng tay lên, lộ ra một nửa cổ tay trắng nõn, thuận tiện cho Mặc Thần Y bắt mạch.
Mặc Thần Y vẫn chưa đứng dậy, đệ tử ở bên ngoài phòng chờ được lệnh nên mang theo hòm thuốc tiến tới, đặt ở dưới cánh tay Lâm Sơ Cửu một chiếc gối mềm, sau đó phủ lên một tấm khăn mỏng ở trên cổ tay Lâm Sơ Cửu, hết sức cẩn thận.
Trước khi Mặc Thần Y bắt mạch, còn dùng dược tẩm trên khăn lau tay, biểu tình nghiêm túc, thật sự giống như đang làm một việc lớn khó lường.
Lâm Sơ Cửu không biết Mặc Thần Y vô tâm hay là cố ý, sau thời gian khoảng một nén hương, Mặc Thần Y mới ngồi đối diện với Lâm Sơ Cửu, bắt mạch cho Lâm Sơ Cửu.
Lâm Sơ Cửu cảm thấy bất mãn, cho dù đổi thành người nào khác cũng vậy. Nàng lo sợ nhịp tim của mình không ổn định, nhưng bề ngoài Lâm Sơ Cửu lại hành động giống như không có chuyện gì phát sinh, nụ cười trên môi không hề nhạt đi, cũng không có ý di chuyển bàn tay đặt trên bàn.
"Đã khiến Vương phi phải đợi lâu." Mặc Thần Y duỗi tay ra, đặt lên mạch tượng của Lâm Sơ Cửu, hơi dùng sức ấn xuống mà không hề giống như đang bắt mạch.
Cổ tay đau đớn, Lâm Sơ Cửu nhăn mày lại, nhưng Mặc Thần Y lại cực kỳ có chừng mực, trước khi Lâm Sơ Cửu có phản ứng đã lập tức buông lỏng bàn tay, khiến nàng không có thời gian để phàn nàn.
Đây có phải là đang muốn lập uy cho nữ nhi của lão?
Hừ...... một lão nhân dù chết cũng không sợ đắc tội với người nhiều, chỉ để bảo vệ nữ nhi của mình.
Lâm Sơ Cửu im lặng không lên tiếng, âm thầm điều chỉnh hô hấp, dần dần giải phóng hơi thở của mình......
Mặc Thần Y vừa mới bắt đầu đã xem thường, không quan tâm tới bệnh tình của Lâm Sơ Cửu, nhưng dần dần lão cảm thấy có gì đó không đúng, "Sao lại thế này?" Mạch tượng rất yếu, thậm chí không có?
Mặc Thần Y ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Sơ Cửu, nhưng thấy Lâm Sơ Cửu giống như người không có việc gì, mỉm cười nhìn lão.
Chẳng lẽ ta khám sai rồi?
Mặc Thần Y vội vàng tập trung tinh thần, không dám xem thường Lâm Sơ Cửu nữa, tĩnh tâm và chuyên tâm bắt mạch cho Lâm Sơ Cửu, nhưng......
Thời gian một nén hương trôi qua, hai nén hương trôi qua, nửa ném hương thứ ba cũng dần trôi qua, Mặc Thần Y vẫn không thu hồi tay lại, ngón tay luôn đặt trên mạch đập của Lâm Sơ Cửu không bỏ. Thời gian trôi qua lâu đến nỗi ngay cả Tiêu Thiên Diệu cũng không thể bỏ qua.
"Mặc Thần Y, tình trạng của Vương phi như thế nào?" Tiêu Thiên Diệu mở miệng nói, đôi mắt dừng ở trên ngón tay đang bắt mạch của Mặc Thần Y.
Hắn sợ Mặc Thần Y nghĩ quẩn trong lòng, có thể sẽ hạ độc thủ đối Lâm Sơ Cửu.
"Vương phi, nàng......" Mặc Thần Y thu hồi tay lại, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Hắn có thể nói, Lâm Sơ Cửu không có mạch đập, nàng là người chết hay sao?
Rõ ràng không thể?
"Vương phi như thế nào?" Tiêu Thiên Diệu dường như không nhìn thấy sự xấu hổ của Mặc Thần Y, hỏi lại lần nữa. Lâm Sơ Cửu cũng muốn tham gia náo nhiệt, vẻ mặt lo lắng nói: "Thần y cứ nói thẳng không sao, có Vương gia tự mình tới cầu thần y, cho dù ngày mai ta sẽ chết, ta cũng thỏa mãn rồi."
Nói xong, nàng không quên ngước mắt đầy "thâm tình" nhìn Tiêu Thiên Diệu, hai mắt đầy nước, tình ý vô hạn, nhưng Tiêu Thiên Diệu chỉ cảm thấy ớn lạnh. Mặc Ngọc Nhi một bên giống như người ngoài cuộc, chỉ nở một nụ cười mỉa mai.
Mặc Thần Y không có khả năng nói ra những gì mình biết, rằng Lâm Sơ Cửu không có mạch đập, và nàng là một người đã chết. Vì vậy, lão chỉ có thể hàm hồ nói: "Vương phi từ nhỏ đã phải chịu đựng nhiều, sức khỏe yếu đi, nếu như không điều dưỡng thật tốt, chỉ sợ không thể sống được lâu."
Mặc dù không nói rõ ràng bệnh tình, nhưng lão nói cũng đúng bảy tám phần. Thần y không chỉ biết thăm mạch xem bệnh, Mặc Thần Y xem như vẫn có chút trình độ.
Tiêu Thiên Diệu và Lâm Sơ Cửu đồng thời gật đầu, Lâm Sơ Cửu không hề hé răng, đầy thâm tình nhìn về phía Tiêu Thiên Diệu, ánh mắt kia...... Ánh mắt sáng quắc, giống như muốn hòa tan người khác, ngay cả Tiêu Thiên Diệu cũng có chút khó tiêu.
Tiêu Thiên Diệu vờ như không thấy quay mặt đi, hỏi: "Không biết Mặc Thần Y có phương pháp trị liệu hay không?"
"Có, nhưng cần phải điều trị một thời gian dài, nhiều thì một năm, ít thì ba tháng." Mặc Thần Y không chút nghĩ ngợi nói. Lão tới đây là để trị hai chân cho Tiêu Thiên Diệu, đối với bệnh tình của Lâm Sơ Cửu?
Lão sẽ không trị!
Tiêu Thiên Diệu ngay lập tức nói: "Mời Mặc Thần Y ở lại trong phủ, trị liệu cho Vương phi."
"Điều này......" Trên mặt Mặc Thần Y hiện lên vẻ khó xử, muốn chờ cho Tiêu Thiên Diệu cầu xin lão vài lần nữa, nhưng không ngờ Tiêu Thiên Diệu lại không hề mở miệng, chỉ ngồi ở chỗ kia chờ Mặc Thần Y chủ động đồng ý. Lâm Sơ Cửu cũng giống như người không có việc gì, mỉm cười nhìn Mặc Thần Y, không biết là nàng rất chắc chắn, hay là không cảm thấy cuộc sống của mình đang gặp nguy hiểm.
Trong nháy mắt, phòng khách trở nên yên tĩnh, có thể nghe được tiếng châm rơi xuống đất. Lâm Sơ Cửu và Tiêu Thiên Diệu đều là người bệnh trong tình trạng nguy kịch, bọn họ đều cần tới thần y để trị liệu, nhưng lại hoàn toàn không hề kích động hay khóc lóc cầu xin giống như những người bệnh bình thường khác.
Mặc Thần Y đã hành nghề y nhiều năm, sớm đã quen với hình ảnh người nhà của người bệnh đập đầu cầu xin. Lúc này thấy hai người Tiêu Thiên Diệu và Lâm Sơ Cửu tới bây giờ vẫn bình tĩnh như vậy, trong lúc nhất thời không biết nên xuống đài như thế nào, nhưng cũng không muốn yếu thế.
Khi hai bên đang ở thế giằng co, một gã sai cúi người, cẩn thận tiến vào thông báo......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.