Chương 161: Tình trạng, lại thấy tám trăm dặm nguy cấp
Thừa Cửu
27/06/2021
Sau khi Lâm Sơ Cửu thay quần áo xong, đã nửa canh giờ trôi qua, ngoài
phòng sớm đã không còn bóng dáng của Tiêu Thiên Diệu. Lâm Sơ Cửu cũng
không thể nào biết được, trước đó Tiêu Thiên Diệu đã tới......
Bên ngoài Vương phủ, xe ngựa, xa phu, hộ vệ đều đã sẵn sàng chờ đợi, so với lần tiến cung lúc trước chỉ có hơn chứ không kém.
Bốn người Phỉ Thuý bước ra bên ngoài trước, mang theo tất cả những thứ Lâm Sơ Cửu có khả năng cần dùng khi đi trên đường để trên xe ngựa. Ngoại trừ mang theo hai bộ chính phục để dự phòng, các nàng còn cố ý mang theo một bộ trang phục cưỡi ngựa, phòng trường hợp bất ngờ xảy ra.
Tiệc sinh thần của Phúc An công chúa, không phải tổ chức ở Thôi gia, mà là ở Vạn Phúc viên ngoài thành.
Vạn Phúc viên là khu vườn hoàng thượng ban tặng cho Phúc An công chúa. Hai chữ "Vạn phúc" cũng do hoàng thượng ban cho. Điều này có thể thấy được, hoàng thượng coi trọng thân muội muội này bao nhiêu.
Vạn Phúc viên được ngăn cách với khu săn thú của hoàng gia - Linh Thú Uyển, chỉ một bức tường. Bốn người Phỉ Thuý cố ý mang theo trang phục cưỡi ngựa, giày ủng không phải không có nguyên nhân.
Giống như tiến cung lần trước, Tiêu Thiên Diệu không hỏi han gì về chuyện Lâm Sơ Cửu ra ngoài, Lâm Sơ Cửu cũng không cảm thấy có điều gì kỳ lạ. Mặc dù nàng và Tiêu Thiên Diệu là phu thê, nhưng hai người sống chung đều giống như hai người xa lạ.
Lâm Sơ Cửu cảm thấy điều này là bình thường, nhưng bốn người Phỉ Thuý lại cảm thấy buồn bực, nhìn xung quanh trước cửa, thật lâu sau cũng không nhìn thấy Tiêu Vương phái người nào ra hỏi thăm một tiếng.
Ài...... Mất công các nàng lúc trước còn khen ngợi với Vương phi rằng Vương gia là hôn phu tốt nhất, đảo mắt đã bại lộ tình hình thực tế.
Bên ngoài phủ, bốn người Phỉ Thuý trông mòn con mắt; Bên trong phủ, Tào quản gia cũng cực kỳ lo lắng. Ông nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được nữa, mạnh dạn gõ cửa thư phòng.
"Vương gia," Tào quản gia không ngừng cổ vũ bản thân mình.
"Chuyện gì?" Tiêu Thiên Diệu không ngẩng đầu lên hỏi.
Mặc dù hoàng thượng đã thỏa hiệp, thả hết tâm phúc của hắn ra, nhưng không có nghĩa là hắn có thể kê cao gối mà ngủ. Sống chết của ba mươi vạn đại quân, vẫn còn đè nặng ở trên vai hắn. Hắn...... căn bản không dám thả lỏng.
Tào quản gia bồn chồn trong lòng, nhưng vẫn cắn răng nói: "Vương phi nương nương lần đầu tham gia yến tiệc chính thức. Vương gia, ngài có muốn nhắc nhở gì Vương phi hay không?"
Dù sao cũng nên tỏ vẻ coi trọng Vương phi một chút được không, Vương gia!
"Vương phi có cần không?" Tào quản gia gần đây quá nhàn nhã hay sao? Không ngờ còn có thời gian quản những việc vặt đó.
"À......" Tào quản gia nghẹn lời.
Vương phi nhà bọn họ có thể dễ dàng giải quyết hoàng hậu, dường như thật sự không cần. Nhưng......
Không cần cũng không có nghĩa Vương gia không biểu hiện ra ngoài, dù sao Vương phi vẫn là một nữ nhân.
Tiêu Thiên Diệu nhìn thấy Tào quản gia nhăn mặt, không kiên nhẫn nói: "Ông muốn nói gì thì đi nói đi......"
Tào quản gia cho rằng Tiêu Thiên Diệu đã suy nghĩ thông suốt, vô cùng vui vẻ đáp vâng một tiếng, không quan tâm tới tay chân đã già của mình, vui mừng chạy ra bên ngoài phủ. Nhưng......
"Vương phi đâu?" Xe ngựa đâu rồi?
Người gác cổng đáp: "Vương phi đã rời đi rồi."
Tào quản gia:......
Ở kinh thành, không có nhiều người có thân phận tôn quý hơn Phúc An công chúa, và người có được thánh sủng giống như nàng ta gần như không có. Yến tiệc sinh thần của Phúc An công chúa căn bản không có người nào dám đến trễ. Mọi người đều đến từ rất sớm, vì sợ khiến Phúc An công chúa không vui.
Đương nhiên, Lâm Sơ Cửu không nằm trong danh sách này. Mặc dù Phúc An công chúa là hoàng tỷ của Tiêu Thiên Diệu, nhưng quan hệ với Tiêu Thiên Diệu vẫn luôn không tốt.
Thậm chí bởi vì hoàng thượng, Phúc An công chúa cũng xem như đối lập với Tiêu Thiên Diệu. Nếu Lâm Sơ Cửu đến đúng giờ sẽ mang lại thể diện cho Phúc An công chúa, nhưng điều đó sẽ không khiến Tiêu Thiên Diệu mất mặt?
Lâm Sơ Cửu tính toán thời gian rời khỏi phủ, có vẻ như đã muộn, bởi vì dọc theo đường đi nàng đều không gặp một phu nhân hay tiểu thư nào tới tham gia yến tiệc sinh thần của Phúc An công chúa.
Năm người chủ tớ Lâm Sơ Cửu không hề sốt ruột, còn cố ý bảo xa phu đi chậm lại một chút bởi vì con đường ngoài thành khá gập ghềnh xóc nảy.
Vạn Phúc viên rất gần với Linh Thú uyển, hai nơi đều cách nội thành một đoạn. Sau khoảng nửa canh giờ, khó khăn lắm mới đi được một nửa quãng đường, Lâm Sơ Cửu ngáp dài một cách chán nản, bảo Phỉ Thuý tìm một quyển sách để nàng giết thời gian.
Xe ngựa Vương phủ hoạt động rất tốt, xa phu đi đường chậm rãi, ngồi ở bên trong rất ổn định, cực kỳ thoải mái.
Phỉ Thuý tìm cho Lâm Sơ Cửu một quyển truyện, nói về một thư sinh nghèo và đại tiểu thư quan gia yêu nhau rồi bỏ trốn, nhưng đọc được hai trang thì Lâm Sơ Cửu cảm thấy đau lòng.
Nàng đang chuẩn bị ném lại quyển truyện cho Phỉ Thuý thì nghe thấy một loạt tiếng vó ngựa dồn dập từ xa tới gần. Ngựa kéo xe bị hoảng sợ, hí cao một tiếng, xe ngựa cũng xóc nảy một chút.
"Uy......"
Câu nói kế tiếp còn chưa kịp nói ra, đã nghe thấy tiếng đối phương hô lớn: "Tránh ra, tránh ra! Tám trăm dặm nguy cấp! Tám trăm dặm nguy cấp!"
Tám trăm dặm nguy cấp tất nhiên là đại sự, xa phu Tiêu Vương phủ không kịp xin chỉ thị của Lâm Sơ Cửu, lập tức điều khiển xe ngựa qua bên đường, nhường đường. Thị vệ cũng lần lượt tránh qua một bên, nhường đường cho đối phương.
"Cộp cộp cộp......"
Ba con ngựa lướt qua bên cạnh đám người Lâm Sơ Cửu, càng lúc càng xa, rất nhanh đã không thấy âm thanh nào nữa.
Lúc này xa phu mới nhảy xuống xe ngựa, quỳ xuống thỉnh tội.
Lâm Sơ Cửu không phải là người vô cớ gây rối, để xa phu đứng dậy đi tiếp, không muốn trì hoãn canh giờ tới Vạn Phúc viên.
Nàng không muốn đến sớm, nhưng cũng không muốn đến muộn, tránh cho bị người ta bắt bẻ.
Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, vẫn ổn định như cũ, chỉ là nỗi lòng Lâm Sơ Cửu đã xảy ra biến hóa.
Nghe thấy tin tức tám trăm dặm nguy cấp, Lâm Sơ Cửu cảm thấy bất an trong lòng, luôn cảm thấy dường như sắp có chuyện gì đó xảy ra?
Cảm giác bất an này kéo dài, thậm chí sau khi đã tới Vạn Phúc viên, trái tim Lâm Sơ Cửu vẫn đập thình thịch, ngay cả mấy người Phỉ Thuý cũng nhìn ra được sự khác thường, cho rằng Lâm Sơ Cửu rụt rè, nói: "Vương phi, chúng ta không hề tới trễ." Vương phi rõ ràng ngay cả hoàng hậu cũng không sợ, vì sao lúc này lại nhát gan?
Lâm Sơ Cửu không giải thích gì, chỉ gật đầu nói: "Ta biết."
Lâm Sơ Cửu cũng biết không ổn, nàng cần phải điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, không thể để người khác nhìn ra sự bất an của mình.
Lâm Sơ Cửu nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, tạm thời áp xuống sự bất an trong lòng. Nàng nở nụ cười bình tĩnh, đưa tay qua cho Phỉ Thuý, ưu nhã bước xuống xe ngựa.
Xe ngựa Tiêu Vương phủ còn chưa tới nơi, hạ nhân đã chạy đi thông báo trước. Với thân phận của Lâm Sơ Cửu, lúc này nên có người ra nghênh đón.
Nhưng khi Lâm Sơ Cửu đi tới cổng lớn Vạn Phúc viên, vẫn không thấy người nào ra nghênh đón các nàng. Thị vệ đang đứng ở cửa, giống như không biết Lâm Sơ Cửu, hoàn toàn không có ý cho đi.
"Vương phi?" Phỉ Thuý dừng bước chân lại, trên mặt hiện ra một chút bất mãn.
Đây là sự khinh thường. Khinh thường Lâm Sơ Cửu, cũng khinh thường Tiêu Vương phủ.
Lâm Sơ Cửu nhoẻn miệng cười, không thèm để ý nói: "Đưa thiệp mời."
"Vâng." Phỉ Thuý biết tính của Lâm Sơ Cửu, không dám nhiều lời, theo quy củ đưa thiệp mời tới trong tay thị vệ.
Thị vệ khinh miệt quét mắt nhìn Lâm Sơ Cửu một cái, cao ngạo tiếp nhận thiệp mời, chậm rãi mở ra, sau đó...... quỳ bịch xuống mặt đất, đột nhiên dập đầu: "Không biết Tiêu Vương phi giá lâm, tiểu nhân đáng tội chết vạn lần, thỉnh Tiêu Vương phi giơ cao đánh khẽ, tha cho tiểu nhân một mạng."
Vở diễn này, diễn quá giả tạo!
Lâm Sơ Cửu khẽ cười, thản nhiên nói: "Đúng thật là đáng chết."
"Tiểu nhân biết tội, thỉnh Vương phi thứ tội." Thị vệ dập đầu không ngừng, rất nhanh trên trán bắt đầu chảy máu, lưu lại một vệt máu trên mặt đất, nhìn qua giống như Lâm Sơ Cửu ỷ vào thân phận nên bắt nạt người ta.
"Vương phi......" Bốn người Phỉ Thuý thầm nghĩ không tốt, nhưng các nàng vừa mới mở miệng, đã thấy Phúc An công chúa mang theo một đám quý phụ nhân đi tới......
Bên ngoài Vương phủ, xe ngựa, xa phu, hộ vệ đều đã sẵn sàng chờ đợi, so với lần tiến cung lúc trước chỉ có hơn chứ không kém.
Bốn người Phỉ Thuý bước ra bên ngoài trước, mang theo tất cả những thứ Lâm Sơ Cửu có khả năng cần dùng khi đi trên đường để trên xe ngựa. Ngoại trừ mang theo hai bộ chính phục để dự phòng, các nàng còn cố ý mang theo một bộ trang phục cưỡi ngựa, phòng trường hợp bất ngờ xảy ra.
Tiệc sinh thần của Phúc An công chúa, không phải tổ chức ở Thôi gia, mà là ở Vạn Phúc viên ngoài thành.
Vạn Phúc viên là khu vườn hoàng thượng ban tặng cho Phúc An công chúa. Hai chữ "Vạn phúc" cũng do hoàng thượng ban cho. Điều này có thể thấy được, hoàng thượng coi trọng thân muội muội này bao nhiêu.
Vạn Phúc viên được ngăn cách với khu săn thú của hoàng gia - Linh Thú Uyển, chỉ một bức tường. Bốn người Phỉ Thuý cố ý mang theo trang phục cưỡi ngựa, giày ủng không phải không có nguyên nhân.
Giống như tiến cung lần trước, Tiêu Thiên Diệu không hỏi han gì về chuyện Lâm Sơ Cửu ra ngoài, Lâm Sơ Cửu cũng không cảm thấy có điều gì kỳ lạ. Mặc dù nàng và Tiêu Thiên Diệu là phu thê, nhưng hai người sống chung đều giống như hai người xa lạ.
Lâm Sơ Cửu cảm thấy điều này là bình thường, nhưng bốn người Phỉ Thuý lại cảm thấy buồn bực, nhìn xung quanh trước cửa, thật lâu sau cũng không nhìn thấy Tiêu Vương phái người nào ra hỏi thăm một tiếng.
Ài...... Mất công các nàng lúc trước còn khen ngợi với Vương phi rằng Vương gia là hôn phu tốt nhất, đảo mắt đã bại lộ tình hình thực tế.
Bên ngoài phủ, bốn người Phỉ Thuý trông mòn con mắt; Bên trong phủ, Tào quản gia cũng cực kỳ lo lắng. Ông nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được nữa, mạnh dạn gõ cửa thư phòng.
"Vương gia," Tào quản gia không ngừng cổ vũ bản thân mình.
"Chuyện gì?" Tiêu Thiên Diệu không ngẩng đầu lên hỏi.
Mặc dù hoàng thượng đã thỏa hiệp, thả hết tâm phúc của hắn ra, nhưng không có nghĩa là hắn có thể kê cao gối mà ngủ. Sống chết của ba mươi vạn đại quân, vẫn còn đè nặng ở trên vai hắn. Hắn...... căn bản không dám thả lỏng.
Tào quản gia bồn chồn trong lòng, nhưng vẫn cắn răng nói: "Vương phi nương nương lần đầu tham gia yến tiệc chính thức. Vương gia, ngài có muốn nhắc nhở gì Vương phi hay không?"
Dù sao cũng nên tỏ vẻ coi trọng Vương phi một chút được không, Vương gia!
"Vương phi có cần không?" Tào quản gia gần đây quá nhàn nhã hay sao? Không ngờ còn có thời gian quản những việc vặt đó.
"À......" Tào quản gia nghẹn lời.
Vương phi nhà bọn họ có thể dễ dàng giải quyết hoàng hậu, dường như thật sự không cần. Nhưng......
Không cần cũng không có nghĩa Vương gia không biểu hiện ra ngoài, dù sao Vương phi vẫn là một nữ nhân.
Tiêu Thiên Diệu nhìn thấy Tào quản gia nhăn mặt, không kiên nhẫn nói: "Ông muốn nói gì thì đi nói đi......"
Tào quản gia cho rằng Tiêu Thiên Diệu đã suy nghĩ thông suốt, vô cùng vui vẻ đáp vâng một tiếng, không quan tâm tới tay chân đã già của mình, vui mừng chạy ra bên ngoài phủ. Nhưng......
"Vương phi đâu?" Xe ngựa đâu rồi?
Người gác cổng đáp: "Vương phi đã rời đi rồi."
Tào quản gia:......
Ở kinh thành, không có nhiều người có thân phận tôn quý hơn Phúc An công chúa, và người có được thánh sủng giống như nàng ta gần như không có. Yến tiệc sinh thần của Phúc An công chúa căn bản không có người nào dám đến trễ. Mọi người đều đến từ rất sớm, vì sợ khiến Phúc An công chúa không vui.
Đương nhiên, Lâm Sơ Cửu không nằm trong danh sách này. Mặc dù Phúc An công chúa là hoàng tỷ của Tiêu Thiên Diệu, nhưng quan hệ với Tiêu Thiên Diệu vẫn luôn không tốt.
Thậm chí bởi vì hoàng thượng, Phúc An công chúa cũng xem như đối lập với Tiêu Thiên Diệu. Nếu Lâm Sơ Cửu đến đúng giờ sẽ mang lại thể diện cho Phúc An công chúa, nhưng điều đó sẽ không khiến Tiêu Thiên Diệu mất mặt?
Lâm Sơ Cửu tính toán thời gian rời khỏi phủ, có vẻ như đã muộn, bởi vì dọc theo đường đi nàng đều không gặp một phu nhân hay tiểu thư nào tới tham gia yến tiệc sinh thần của Phúc An công chúa.
Năm người chủ tớ Lâm Sơ Cửu không hề sốt ruột, còn cố ý bảo xa phu đi chậm lại một chút bởi vì con đường ngoài thành khá gập ghềnh xóc nảy.
Vạn Phúc viên rất gần với Linh Thú uyển, hai nơi đều cách nội thành một đoạn. Sau khoảng nửa canh giờ, khó khăn lắm mới đi được một nửa quãng đường, Lâm Sơ Cửu ngáp dài một cách chán nản, bảo Phỉ Thuý tìm một quyển sách để nàng giết thời gian.
Xe ngựa Vương phủ hoạt động rất tốt, xa phu đi đường chậm rãi, ngồi ở bên trong rất ổn định, cực kỳ thoải mái.
Phỉ Thuý tìm cho Lâm Sơ Cửu một quyển truyện, nói về một thư sinh nghèo và đại tiểu thư quan gia yêu nhau rồi bỏ trốn, nhưng đọc được hai trang thì Lâm Sơ Cửu cảm thấy đau lòng.
Nàng đang chuẩn bị ném lại quyển truyện cho Phỉ Thuý thì nghe thấy một loạt tiếng vó ngựa dồn dập từ xa tới gần. Ngựa kéo xe bị hoảng sợ, hí cao một tiếng, xe ngựa cũng xóc nảy một chút.
"Uy......"
Câu nói kế tiếp còn chưa kịp nói ra, đã nghe thấy tiếng đối phương hô lớn: "Tránh ra, tránh ra! Tám trăm dặm nguy cấp! Tám trăm dặm nguy cấp!"
Tám trăm dặm nguy cấp tất nhiên là đại sự, xa phu Tiêu Vương phủ không kịp xin chỉ thị của Lâm Sơ Cửu, lập tức điều khiển xe ngựa qua bên đường, nhường đường. Thị vệ cũng lần lượt tránh qua một bên, nhường đường cho đối phương.
"Cộp cộp cộp......"
Ba con ngựa lướt qua bên cạnh đám người Lâm Sơ Cửu, càng lúc càng xa, rất nhanh đã không thấy âm thanh nào nữa.
Lúc này xa phu mới nhảy xuống xe ngựa, quỳ xuống thỉnh tội.
Lâm Sơ Cửu không phải là người vô cớ gây rối, để xa phu đứng dậy đi tiếp, không muốn trì hoãn canh giờ tới Vạn Phúc viên.
Nàng không muốn đến sớm, nhưng cũng không muốn đến muộn, tránh cho bị người ta bắt bẻ.
Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, vẫn ổn định như cũ, chỉ là nỗi lòng Lâm Sơ Cửu đã xảy ra biến hóa.
Nghe thấy tin tức tám trăm dặm nguy cấp, Lâm Sơ Cửu cảm thấy bất an trong lòng, luôn cảm thấy dường như sắp có chuyện gì đó xảy ra?
Cảm giác bất an này kéo dài, thậm chí sau khi đã tới Vạn Phúc viên, trái tim Lâm Sơ Cửu vẫn đập thình thịch, ngay cả mấy người Phỉ Thuý cũng nhìn ra được sự khác thường, cho rằng Lâm Sơ Cửu rụt rè, nói: "Vương phi, chúng ta không hề tới trễ." Vương phi rõ ràng ngay cả hoàng hậu cũng không sợ, vì sao lúc này lại nhát gan?
Lâm Sơ Cửu không giải thích gì, chỉ gật đầu nói: "Ta biết."
Lâm Sơ Cửu cũng biết không ổn, nàng cần phải điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, không thể để người khác nhìn ra sự bất an của mình.
Lâm Sơ Cửu nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, tạm thời áp xuống sự bất an trong lòng. Nàng nở nụ cười bình tĩnh, đưa tay qua cho Phỉ Thuý, ưu nhã bước xuống xe ngựa.
Xe ngựa Tiêu Vương phủ còn chưa tới nơi, hạ nhân đã chạy đi thông báo trước. Với thân phận của Lâm Sơ Cửu, lúc này nên có người ra nghênh đón.
Nhưng khi Lâm Sơ Cửu đi tới cổng lớn Vạn Phúc viên, vẫn không thấy người nào ra nghênh đón các nàng. Thị vệ đang đứng ở cửa, giống như không biết Lâm Sơ Cửu, hoàn toàn không có ý cho đi.
"Vương phi?" Phỉ Thuý dừng bước chân lại, trên mặt hiện ra một chút bất mãn.
Đây là sự khinh thường. Khinh thường Lâm Sơ Cửu, cũng khinh thường Tiêu Vương phủ.
Lâm Sơ Cửu nhoẻn miệng cười, không thèm để ý nói: "Đưa thiệp mời."
"Vâng." Phỉ Thuý biết tính của Lâm Sơ Cửu, không dám nhiều lời, theo quy củ đưa thiệp mời tới trong tay thị vệ.
Thị vệ khinh miệt quét mắt nhìn Lâm Sơ Cửu một cái, cao ngạo tiếp nhận thiệp mời, chậm rãi mở ra, sau đó...... quỳ bịch xuống mặt đất, đột nhiên dập đầu: "Không biết Tiêu Vương phi giá lâm, tiểu nhân đáng tội chết vạn lần, thỉnh Tiêu Vương phi giơ cao đánh khẽ, tha cho tiểu nhân một mạng."
Vở diễn này, diễn quá giả tạo!
Lâm Sơ Cửu khẽ cười, thản nhiên nói: "Đúng thật là đáng chết."
"Tiểu nhân biết tội, thỉnh Vương phi thứ tội." Thị vệ dập đầu không ngừng, rất nhanh trên trán bắt đầu chảy máu, lưu lại một vệt máu trên mặt đất, nhìn qua giống như Lâm Sơ Cửu ỷ vào thân phận nên bắt nạt người ta.
"Vương phi......" Bốn người Phỉ Thuý thầm nghĩ không tốt, nhưng các nàng vừa mới mở miệng, đã thấy Phúc An công chúa mang theo một đám quý phụ nhân đi tới......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.