Y Quan Cầm Thú

Quyển 1 - Chương 28: GIÓ BỤI CHUYỆN XƯA

Thạch Chương Ngư

20/06/2013

Sát khí cường đại từ thanh kiếm bằng nước tỏa ra, chung quanh thân kiếm dâng lên hơi nước bao phủ, dưới ánh trăng chiếu xuống phát ra quang mang thần kỳ.

Nội tâm của Đường Liệp hoàn toàn bị sự sợ hãi chiếm cứ, hắn lần đầu tiên sinh ra cảm giác bất lực, dưới sự công kích của đối phương, hắn không còn đường phản kích, chẳng lẽ hắn chết đi không minh bạch như vậy? Không! Ta không cam lòng! Ta tuyệt không cam lòng! Hai đấm của Đường Liệp một lần nữa khởi lên, cảm giác đau đớn trên cánh tay phải càng phát ra mãnh liệt, cả ống tay áo đột nhiên vỡ toang ra, những mảnh vải như con bướm theo gió đêm phiêu tán.

Cánh tay phải của Đường Liệp không chỉ một lần khi nguy hiểm đến trước mắt, kích phát ra siêu cường lực lượng, hắn đối với việc này cũng đã sớm có chuẩn bị tâm lý, hình xăm lam long trên da thịt của cánh tay phải lại trở nên rõ ràng, lực lượng của cánh tay phải lại tăng lên gấp bội.

Lão nhân phát ra một tiếng hừ lạnh, trường kiếm bằng nước trong tay từ cứng rắn như sắc thép lại biến thành mềm mại như nước, một sợi dây thừng do nước hình thành vững vàng quấn quanh cánh tay phải của Đường Liệp, hình xăm lam long trên cánh tay hắn đột nhiên tỏa sáng, hắn cố gắng muốn giãy khỏi trói buộc của đối phương, nhưng cánh tay càng giãy dụa càng bị siết chặt. Dưới tình huống này, muốn lấy ra cây súng lục bên hông đã không còn khả năng, nội tâm Đường Liệp hiện ra một trận bi ai sâu sắc, trước mặt đối thủ cường đại, chính mình lại không chịu nổi một kích, coi như là có vũ khí công nghệ cao hiện đại cũng là vô dụng.

Lão nhân dùng sức hất một cái, Đường Liệp đứng không vững, lảo đảo phóng tới trước mặt hắn.

Nước chảy hữu hình chợt hóa thành đám hơi nước tán đi, một đám mưa phùn phun ướt cả thân hình của Đường Liệp.

Cánh tay phải của Đường Liệp đã bị lão nhân cầm chặt, nhiệt độ bàn tay của lão nhân lạnh đến dị thường, hàn khí lạnh thấu xương truyền nhập vào trong huyết mạch của Đường Liệp, cả người của hắn nhanh chóng bị đông lại. Hình xăm lam long trên cánh tay phải hắn càng sáng rực, hoa văn của thân rồng rõ ràng chưa từng có, Đường Liệp cảm thấy cánh tay bị xé rách đau đớn, lam long này tựa hồ như giãy dụa muốn chạy ra khỏi cánh tay của hắn.

" Quả nhiên là hình xăm thánh long!" Lão nhân vừa nói vừa bỏ cánh tay Đường Liệp ra, bước chân Đường Liệp lảo đảo lui ngược về phía sau, hai đầu gối mềm nhũn ngồi phịch xuống trên thềm đá lạnh như băng.

Trong lòng hắn còn sợ hãi nhìn lão nhân, bây giờ hắn có thể dám chắc, lão nhân này không phải tới giết hắn.

Bởi vì mang mặt nạ, từ bề ngoài căn bản nhìn không ra vẻ mặt thực sự của lão nhân. Hắn lạnh lùng hỏi: " Nói cho ta biết lai lịch của hình xăm này, nếu không ngươi hẳn là phải chết không thể nghi ngờ!"

Đường Liệp cũng không phải là người dễ uy hiếp, nhưng hắn cũng ôm lòng hiếu kỳ thật lớn đối với hình xăm này, vị lão nhân này đã nói như vậy, xem ra hắn có điều hiểu rõ với lai lịch hình xăm này, thông qua hắn có lẽ có thể tìm được đáp án.

Đường Liệp xoa bờ mông đau nhức, chậm rãi đứng dậy: " Ta ở trong phòng khám bệnh Xuân Huy phía trước, lão tiên sinh nếu nguyện ý, chúng ta đi vào trong đó nói chuyện."

Lão nhân kia không ngờ lại không phản đối, cùng Đường Liệp sóng vai đi vào trong phòng khám bệnh Xuân Huy.

Đường Liệp mời lão ngồi xuống bàn đá trong viện, sau đó đến phòng bếp lấy nước trà, tự mình rót cho lão nhân, cả quá trình biểu hiện vẻ cung kính, hắn mặc dù đoán không ra thân phận của lão nhân, nhưng lại dự cảm lão nhân này đối với tương lai của mình sẽ phát sinh ra ảnh hưởng tương đối lớn.

" Nói cho ta biết lai lịch của hình xăm này!" Khẩu khí của lão nhân hòa hoãn hơn rất nhiều.

Đường Liệp gật đầu: " Nói thật, ngay cả ta cũng không rõ tại sao mình lại có hình xăm này." Lúc này hình xăm trên cánh tay phải của hắn đã bắt đầu nhạt dần, dần dần biến mất.

" Ta ngẫu nhiên gặp được một vị bạch vượn thông linh, hắn giao cho ta một quả tinh thạch màu lam, sau khi nuốt vào thì xảy ra chuyện kỳ quái liên tục."

Lão nhân đột nhiên nói: " Ngươi cũng không thuộc về thế giới này?"

Thân hình Đường Liệp chấn động, hắn bất khả tư nghị nhìn lão nhân, vừa rồi hắn còn đang do dự có nên nói cho lão nghe chuyện này hay không, không nghĩ tới lại bị lão nhân vạch trần. Đường Liệp run giọng nói: " Ta xác thực không thuộc về thế giới này, thế giới của ta sinh sống...hoàn toàn bất đồng với nơi này..." Lời của hắn vì kích động mà trở nên đứt quãng.

Lão nhân chậm rãi đứng dậy, hai mắt ngóng nhìn bầu trời, hồi lâu mới thở dài một hơi nói: " Ngươi có gặp qua Phương tướng quân?"

Đường Liệp lập tức hiểu được lão nhân và vị Phương tướng quân kia cũng chính là bạch vượn thông linh mình đã gặp có quan hệ, hắn gật đầu, trong lòng dâng lên một tia hy vọng, vị lão nhân trước mắt này nhất định rõ ràng mọi chuyện, có lẽ hắn có thể trợ giúp mình trở lại thế giới nguyên lai.

Lão nhân lấy mặt nạ xuống, chuyển nhìn Đường Liệp.

Đường Liệp ngạc nhiên mở to hai mắt, hắn vạn lần không thể ngờ vị lão nhân này chính là vị Côn Lôn Nô làm tạp dịch tại Huyết Vũ hành quán. Gương mặt của lão mặt dù không thay đổi, nhưng lưng gù bây giờ lại thẳng, nguyên lai hết thảy đều là ngụy trang, Huyết Vũ hành quán xem ra chỉ là địa phương hắn dùng che giấu thân phận, hắn đến tột cùng là ai, tại sao phải làm ra ngụy trang như vậy? Hắn và bạch vượn có quan hệ gì?

Thanh âm của Côn Lôn Nô khô khốc mà mê võng, nhân sinh vốn là như thế, có một số việc hắn vốn muốn trốn tránh, nhưng lại cứ đi tới bên cạnh hắn: " Ngươi đã gặp qua Di Hư Phương, nói vậy có nghe qua tên một người từ trong miệng hắn?"

Đường Liệp nghe lão nhắc nhở, đột nhiên nhớ tới, lúc trước bạch vượn từng nói cho hắn nghe có một gã đồng bạn từng cùng hắn tuân lệnh của quốc quân Lam Đức đế quốc đi tìm thuốc trường sinh bất lão, hình như gọi là...

" Phúc Mộ Kim!" Đường Liệp từ trong trí nhớ tìm ra được tên này.

Côn Lôn Nô chậm rãi gật đầu: " Không sai, ta chính là Phúc Mộ Kim!"

Tâm tình của Đường Liệp bây giờ có thể nói là ngạc nhiên vui mừng, đây thật sự là đi mòn giày sắt tìm không ra, lại có được mà không uổng phí chút công phu, Phúc Mộ Kim từng cùng bạch vượn đi tới địa cầu, bây giờ lại thành công trở về, có thể thấy được hắn nhất định biết rõ phương pháp qua lại giữa hai thế giới, rốt cuộc mình có hy vọng trở về.

" Ngươi đi qua thế giới của chúng ta?" Đường Liệp kiềm chế kích động trong nội tâm.

Khóe môi Phúc Mộ Kim toát ra một tia mỉm cười khổ sáp: " Ta cùng Phương tướng quân đồng thời nuốt tinh thạch, duy nhất khác nhau là của hắn là màu lam, của ta là màu đỏ, khi ta thức tỉnh, phát hiện mình đã nằm trong sa mạc phía tây bắc Trung Quốc."

Đường Liệp nghe được Phúc Mộ Kim nhắc đến tên của tổ quốc, trong lồng ngực nhiệt huyết sôi trào, từ khi đến phiến đại lục này, là lần đầu tiên nghe được tên tổ quốc, đột nhiên sinh ra cảm giác thân thiết đối với Phúc Mộ Kim.

Phúc Mộ Kim nói: " Ta tìm không được Di Hư Phương tướng quân, đành phải đi bộ ra sa mạc, không nghĩ lại bị lạc phương hướng, trong đói khát lại hôn mê ngất đi, may là có một đám tăng lữ tốt bụng đi ngang qua, cứu mạng ta, cũng đưa ta tới trong chùa chiền của bọn họ."

Trong lòng Đường Liệp ngầm cảm thán, vẫn là may hơn bạch vượn, Phúc Mộ Kim quả thật may mắn hơn rất nhiều, ít nhất không phải ở lại trên hoang đảo đau khổ chịu đựng nhiều năm tháng như vậy.

Phúc Mộ Kim cầm lấy chung trà trên bàn, nhẹ nhàng nhấp một hơi, một cỗ tư vị khổ sở dâng lên: " Ta dùng suốt hai mươi năm thời gian mới hiểu được, địa phương chúng ta đến căn bản không có thuốc trường sinh bất lão, nhiều năm cực nhọc đau khổ hóa thành công dã tràng, ta tìm kiếm Di Hư Phương tướng quân khắp nơi, nhưng không có tin tức của hắn, trong mắt của ta, hắn đã sớm trở về."

Nhớ tới vận mệnh cuối cùng của bạch vượn, Đường Liệp không khỏi thở dài.

Phúc Mộ Kim nói: " Thẳng cho tới hôm nay ta mới biết Di Hư Phương tướng quân vẫn ở lại trong thế giới của các ngươi..." Thanh âm của hắn ẩn chứa sự tự trách sâu sắc.

Đường Liệp buồn bã nói: " Hắn bị thất lạc trên một tòa hoang đảo, ở nơi này làm bạn với đàn tinh tinh trong suốt năm mươi năm, lúc ta gặp được hắn, Di Hư Phương tướng quân đã mắc bệnh nan y, không thuốc cứu chữa."

Tình bằng hữu giữa Phúc Mộ Kim và Di Hư Phương tướng quân cực kỳ thâm hậu, sau khi chia lìa năm mươi năm, rốt cuộc nghe tin người bạn già đã chết, trong lòng vô cùng chua xót, hai hàng nước mắt vẩn đục chảy xuống trên mặt lão.

Phúc Mộ Kim thanh âm trầm thấp nói: " Lúc trước ta và hắn phụng mệnh đi tìm tiên dược trường sinh bất lão, không nghĩ tới thế giới loài người các ngươi còn có cuộc sống ngắn ngủi hơn chúng ta rất nhiều, ơn trên thật sự làm ra chuyện đùa giỡn chúng ta thật cay đắng." Hắn dừng một thoáng lại nói: " Khi ta phát hiện căn bản không có khả năng tìm được tiên dược trường sinh bất lão, liền nuốt một quả tinh thạch khác, sau khi trở về, ta tìm hiểu khắp nơi, rốt cuộc không tìm được tin tức của Di Hư Phương, ta nghĩ hắn cũng giống như ta không có mặt mũi đi về phục mệnh với đế quân, đành trốn trong địa phương bí ẩn, không nghĩ tới vận mệnh của hắn so với ta còn bi thảm hơn rất nhiều."

Lúc này cánh tay của Đường Liệp đã hoàn toàn khôi phục màu da bình thường, hắn nhịn không được hỏi: " Phúc Mộ Kim tướng quân, vừa rồi ngươi nhắc tới hình xăm thánh long là có ý nghĩa gì?"

Phúc Mộ Kim thở dài, hắn chậm rãi kéo ống tay áo lên, lộ ra da tay khô héo, Đường Liệp ngạc nhiên nhìn thấy trên tay tay hắn có hai hình xăm màu đỏ và màu nâu, chỉ có điều màu sắc đã trở nên tối tăm ảm đạm. Ngoại hình cực độ vặn vẹo, có vẻ xấu xí dị thường, nhìn không ra có bất kỳ sinh mệnh nào. Phúc Mộ Kim nói: " Ngươi đã nuốt mai tinh thạch nọ, vận mệnh của ngươi đã hoàn toàn thay đổi. Lúc trước ta và Di Hư Phương tướng quân nuốt tinh thạch, chỉ cho rằng công năng của tinh thạch cho chúng ta xuyên toa những thế giới khác nhau, nhưng khi ta nuốt vào tinh thạch đi đến thế giới ngươi sinh sống, mới phát hiện tinh thạch từ từ thay đổi thể chất của ta, ta bắt đầu điên cuồng và bất an, suốt ngày sống trong hoảng sợ."

Đường Liệp liên tưởng đến chính mình, từ sau khi hắn nuốt tinh thạch vào, cánh tay phải đã xảy ra biến hóa cực lớn, tính dục cũng cường thịnh chưa từng có. Hắn vốn nghĩ sự biến hóa này là do tác dụng của Tư Phổ Thụy, nhưng căn cứ y học thường thức, hiệu lực của xuân dược không thể duy trì thời gian lâu như vậy, chẳng lẽ nói chính thức thay đổi bản thân mình chính là do mai tinh thạch nọ? Hay là do tinh thạch và xuân dược gặp nhau nên sinh ra biến hóa không thể biết trước?

Phúc Mộ Kim nói: " Lúc cứu ta ở sa mạc chính là cao tăng Giác Tuệ, hắn phật hiệu tinh thâm, liếc mắt đã nhìn ra ta cũng không thuộc thế giới của các ngươi, lúc ta điên cuồng bất an, hắn dùng phật hiệu yên ổn nội tâm của ta..." Ánh mắt Phúc Mộ Kim trở nên ưu thương mà áy náy: " Nhưng cuối cùng ta không thể khống chế tinh thạch lực lượng, lúc bản tính ta bị lạc...vậy mà đã đích tay giết chết Giác Tuệ đại sư..."



Đường Liệp hít vào một hơi lãnh khí, hắn cảm thấy không rét mà run, cực kỳ sợ hãi, hậu quả của Phúc Mộ Kim không phải là tương lai của chính mình đó chứ?

Phúc Mộ Kim nói: " Giác Tuệ đại sư đã dùng chính máu tươi của mình giúp ta từ trong điên cuồng thức tỉnh, trước khi chết hắn nói cho ta biết, mai tinh thạch trong tay ta sẽ gây ra cho thế giới của ngươi một trường hạo kiếp, bảo ta mang tinh thạch rời đi..."

Đường Liệp đã hoàn toàn đắm chìm trong lời kể của Phúc Mộ Kim.

Phúc Mộ Kim nói: " Dựa theo sự điểm hóa của Giác Tuệ đại sư, ta đi tới Mạc Cao Quật, cố gắng từ trong điển tịch của phật học tìm ra chân tướng, suốt ba năm, ta không có thu hoạch gì, lúc ta đánh mất niềm tin, thì ngoài ý muốn phát hiện một hang động làm cho ta rốt cuộc minh bạch được hết thảy."

Đường Liệp khẩn trương nín thở.

" Hang động kia có một bức vẽ công bố hết thảy, tinh thạch ta nuốt chính là lúc Nữ Oa vá trời mà còn sót lại, tổng cộng có tám miếng, một đôi màu đỏ, chính là của ta, một đôi màu lam, lúc trước đế quân tự mình giao cho Di Hư Phương tướng quân, còn có hai đôi phân biệt là đen và trắng, bây giờ chẳng biết lạc nơi đâu. Dựa theo miêu tả của bức vẽ, tám viên tinh thạch này có lực lượng thần kỳ, là bùa hộ mệnh của tứ đại hải dương thần long của thế giới các ngươi, người có tinh thạch sẽ trở thành Thánh Long Kỵ Sĩ."

Đường Liệp là lần đầu tiên nghe được tinh thạch có tới bốn cặp nhiều như vậy, trong lòng thầm giật mình, thấp giọng nói: " Lão nhân gia đã nuốt hai viên, bây giờ đã là Thánh Long Kỵ Sĩ rồi."

Phúc Mộ Kim lộ ra nụ cười khổ sở: " Đường Liệp, ta và ngươi khác nhau, đến bây giờ ta còn không rõ vì sao tinh thạch lại lưu lạc đến phiến đại lục của chúng ta, chúng nó nên thuộc về thế giới của ngươi, sau khi ta nuốt tinh thạch, theo lý thuyết có thể gọi về Xích Sắc Thánh Long lực lượng, nhưng không như mong muốn, cơ thể của ta có kết cấu khác với ngươi, tinh thạch đã làm cho thể chất của ta biến hóa khác thường, lúc tính mạng của ta chấm dứt, thì Xích Sắc Thánh Long sẽ chết theo ta."

Đường Liệp rốt cuộc minh bạch ý tứ của Phúc Mộ Kim: " Ý ngươi là nói, chỉ có loài người trong thế giới chúng ta mới có thể dung hợp tinh thạch, gọi về lực lượng của thánh long?"

Phúc Mộ Kim gật đầu, buồn bã nói: " Ngươi mặc dù nuốt tinh thạch, nhưng có lẽ vĩnh viễn không có cơ hội gọi về thánh long nữa."

Đường Liệp hiểu được ý tứ của hắn, tinh thạch màu lam còn lại đã bị bạch vượn nuốt vào, dù thân thể mình phù hợp với điều kiện tiêu chuẩn của một Thánh Long Kỵ Sĩ, nhưng lại không có cơ hội nuốt hai viên tinh thạch cùng một lúc.

Phúc Mộ Kim cười khổ nói: " Lực lượng của tinh thạch cực kỳ cường đại, sau khi ta thấy được bức vẽ, mới hiểu được vì sao Giác Tuệ đại sư lại nói lưu lại tinh thạch chỉ biết sẽ tạo cho thế giới các ngươi một trường hạo kiếp, vì vậy ta nuốt thêm một quả tinh thạch, một lần nữa quay trở về phiến đại lục này, trong khi về tới đây, đã qua ba mươi năm, mà tướng mạo của ta lại già đến năm mươi năm..." Ánh mắt của Phúc Mộ Kim hạ xuống mặt đất: " Tinh thạch giống như là mầm móng, mà ta giống như một mảnh đất, cho dù mầm móng tốt mà lại gieo xuống mảnh đất không thích hợp, vĩnh viễn sẽ không có cơ hội nở hoa."

Đường Liệp nhớ tới vẻ già lão của bạch vượn, xem ra hắn và Phúc Mộ Kim cùng gặp bất hạnh giống nhau.

Phúc Mộ Kim nói: " Tính mạng của ta còn lại không nhiều lắm, sau khi trở lại phiến đại lục này, ta liền bắt đầu sưu tầm hết thảy tư liệu về Thánh Long Kỵ Sĩ, trong hai mươi năm ta hiểu được nhiều chuyện, nhưng bốn khỏa tinh thạch còn lại không có tin tức."

Ánh mắt Phúc Mộ Kim lại hạ xuống trên người Đường Liệp: " Thẳng đến ngày đó ta gặp ngươi, lúc ngươi ra tay, ta rõ ràng nhìn thấy được hình xăm lam long trên cánh tay ngươi, ta biết được ngươi nhất định có quan hệ với Di Hư Phương tướng quân!"

Tâm tình của Đường Liệp giờ phút này lại mất mác tới cực điểm, mặc dù từ miệng Phúc Mộ Kim biết được bí mật về tinh thạch, nhưng hy vọng trở về của hắn cũng hoàn toàn tan biến, cho dù tìm được tinh thạch khác, chỉ sợ cũng không cách trở về thế giới của mình.

Phúc Mộ Kim từ vẻ mặt uể oải của Đường Liệp nhìn ra tâm sự của hắn, thấp giọng nói: " Bốn đôi tinh thạch này đối ứng lẫn nhau, đỏ lam gặp nhau liền có thể tổ hợp thành một đôi, giống như hắc bạch gặp nhau thì có thể tùy tâm sở dục tạo thành một đôi.

Đường Liệp hai mắt sáng ngời.

Phúc Mộ Kim nói: " Nói cách khác, chỉ cần ngươi có điều kiện phối hợp hai tinh thạch hắc bạch, liền có thể một lần nữa tổ hợp ra hai tinh thạch màu lam, cũng có thể có điều kiện gọi về Lam Sắc Thánh Long, xuyên toa hai thế giới."

" Ngươi không gạt ta chứ?" Trong lòng Đường Liệp lại dâng lên hy vọng lần nữa.

Phúc Mộ Kim gật đầu: " Bất quá, trước khi ngươi tìm được hai viên tinh thạch kia, hình xăm trên tay phải ngươi là một sự phiền toái. Thân thể ngươi mặc dù phù hợp với tinh thạch, nhưng thể chất ngươi hiện tại không cách nào khống chế tinh thạch."

Đường Liệp khó hiểu nhìn Phúc Mộ Kim.

" Mặc dù ta không tìm được hai khối tinh thạch hắc bạch, nhưng nghe nói cũng có người đang tìm nơi hạ lạc của tinh thạch, nếu để cho bọn họ biết được ngươi từng nuốt qua tinh thạch, hậu quả chỉ sợ dị thường phiền toái." Phúc Mộ Kim trịnh trọng nhắc nhở Đường Liệp.

Đường Liệp thở dài nói: " Chỉ tiếc ta căn bản không thể khống chế cánh tay này, bại lộ chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi."

Phúc Mộ Kim vỗ nhẹ cánh tay Đường Liệp: " Nếu ngươi nguyện ý, ta có thể giúp ngươi!"

Trong lòng Đường Liệp mừng rỡ, nhưng lại hỏi: " Tại sao?"

Phúc Mộ Kim hai tay hợp thành chữ thập nói: " Ta và ngươi có điều kiện gặp nhau thì có thể nói chúng ta có duyên, huống chi Di Hư Phương tướng quân đem ngươi đến phiến đại lục này, ta có trách nhiệm giúp ngươi tiếp tục sinh tồn."

Trải qua một đêm dài nói chuyện, Phúc Mộ Kim mỗi đem đều đúng hẹn đến để chỉ điểm thuật đánh nhau cho Đường Liệp, Đường Liệp vốn tưởng thuật đánh nhau của thế giới này cũng giống như võ thuật của thế giới mình, nhưng sau khi học tập mới phát hiện, Phúc Mộ Kim truyền thụ cho hắn thuật đánh nhau chú trọng phát huy tiềm lực của thân thể, thể năng của Đường Liệp dưới sự chỉ điểm của Phúc Mộ Kim nhanh chóng tăng lên.

Lúc Phúc Mộ Kim truyền thụ kỹ xảo đồng thời bắt đầu gia nhập các loại huấn luyện cảm quan, đối với Đường Liệp mà nói, hết thảy đều thật mới mẻ. Sau khi đi vào phiến đại lục này, liên tiếp không ngừng ngăn trở và đau khổ, đã để cho Đường Liệp ý thức thật sâu tầm quan trọng của năng lực bản thân, hắn mất ăn mất ngủ đầu nhập vào trong sự huấn luyện gian khổ.

" Uống nước đi!" Huyên nhi cười khúc khích bưng trà sữa từ trong phòng đi ra, Đường Liệp cầm thanh cự kiếm nặng nề dựa lên trên thân cây, tiếp nhận khăn mặt trên tay Huyên nhi, lau đi mồ hôi.

Phúc Mộ Kim hâm mộ nhìn Đường Liệp, thể năng của người trẻ tuổi này vượt qua lão tưởng tượng, xem ra mai tinh thạch kia đã lặng yên cải biến kết cấu của thân thể hắn, sau khi được hắn chỉ điểm, lực lượng của Đường Liệp đã xảy ra biến hóa từng ngày.

Đường Liệp uống cạn ly trà sữa, vẫn còn chưa hết khát, lại rót một ly, uống hết ba ly mới lau miệng, ngồi xuống đối diện Phúc Mộ Kim: " Lão gia tử, ngươi xem biểu hiện của ta đêm nay như thế nào?"

Phúc Mộ Kim lạnh nhạt cười: " Còn hơn ta nhận thức lúc mới biết ngươi, ngươi đã tiến bộ rất nhiều, nhưng so với yêu cầu của ta vẫn còn có một quãng đường dài."

Đường Liệp nói: " Cứ theo đà này, chẳng biết khi nào thì mới có thể luyện thành công phu ngự thủy vi kiếm( dùng nước làm kiếm) của ngươi!"

Phúc Mộ Kim lắc lắc đầu nói: " Kết cấu thân thể của ngươi hoàn toàn khác với chúng ta, ở tiên thiên thể năng kém hơn chúng ta xa, nhưng sau này sự phát triển lại hơn xa chúng ta, trước khi thể năng của ngươi đạt tới tiêu chuẩn nhất định, căn bản không thể tu thành thuật chiến đấu tinh thâm, nếu không sẽ dục tốc mà bất đạt( quá gấp nên không thành công)."

Đạo lý này thì Đường Liệp hiểu được, hắn mỉm cười nói: " Luyện võ cũng không phải vì đánh đánh giết giết, cường thân kiện thể mới là mục đích của ta."

Phúc Mộ Kim ý vị thâm trường nhìn Đường Liệp: " Quả thật như thế sao?"

Đường Liệp hắc hắc nở nụ cười, hắn đương nhiên không phải vì cường thân luyện thể gì, muốn học tập thuật chiến đấu là vì muốn tăng lên sức chiến đấu của mình, một là vì đối phó địch nhân hung hiểm chung quanh, hai là vì ngày sau có cơ hội tìm được tinh thạch, cũng có thể đoạt được tới tay.

Phúc Mộ Kim nói: " Chỉ cần thêm vài ngày, thể năng của ngươi có thể khống chế hình xăm thánh long trên cánh tay phải, nhưng muốn chính thức phát huy năng lượng của nó, phải trải qua thời gian dài gian khổ huấn luyện."

Hắn buông chén trà, lấy ra một quyển da dê cũ nát trong lòng, trịnh trọng đưa cho Đường Liệp nói: " Đây là tâm đắc trong thuật chiến đấu của ta, còn ghi chép một chút tư liệu liên quan tới tinh thạch, sau này ngươi có thể dùng tới."

Đường Liệp kinh ngạc nói: " Lão gia tử, ngươi phải đi rồi?"

Phúc Mộ Kim gật đầu: " Có chuyện ta phải đi làm, là lúc phải rời đi."

Thông qua khoảng thời gian này tiếp xúc, Đường Liệp bất tri bất giác đã xem Phúc Mộ Kim là thân nhân của mình, nghe được lão phải rời đi, trong lòng sinh ra tình cảm lưu luyến: " Ta ở tại đế đô cũng không có người thân, nếu lão gia tử nguyện ý, mang theo ta cùng đi đi."



Phúc Mộ Kim cười lắc đầu: " Đường Liệp, có một số việc phải do chính mình đi làm!" Hắn ngưng mắt nhìn Đường Liệp: " Đồng thời tăng lên thể năng, thì phải học được khống chế chính mình, ta tin tưởng cuối cùng có một ngày, ngươi sẽ đạt thành nguyện vọng trong lòng."

Đường Liệp thở dài nói: " Kỳ thật ta cũng không muốn tiếp tục ở lại chỗ này, thái tử Huyền Diên đã sớm xem ta là vật chướng mắt, ta lại đắc tội với Á Đương Tư, ở lại chỗ này sớm muộn gì cũng bị bọn họ hãm hại."

Phúc Mộ Kim cười nói: " Chuyện của mình thì chỉ có dựa vào chính mình giải quyết, bất luận kẻ nào cũng không giúp được ngươi..." Hắn thấp giọng nói với Đường Liệp: " Bí mật của chúng ta vĩnh viễn đừng cho người khác biết."

Đường Liệp gật đầu.

Nếu không phải vì tưởng nhớ Yến Nguyệt, Đường Liệp căn bản sẽ không đặt chân đến nông trang của Mai Thiến, bây giờ thân phận của hắn sớm đã không còn là một tên nô lệ bị Mai Thiến đến kêu đi hét như trước kia, đế quân Huyền Tư Triết tự mình ban thưởng cho hắn ngọc bài cũng đã sớm truyền khắp đế đô đường lớn ngõ nhỏ, trong mắt mọi người, Đường Liệp nghiễm nhiên trở thành ân nhân của đế quân, mặc dù là Mai Thiến cũng phải nhượng lễ với hắn ba phần.

Đường Liệp đi vào trước mộ phần của Yến Nguyệt, vừa lúc nhìn thấy Mai Thiến đang lẳng lặng đứng phía trước hồ nước, ngóng nhìn hoa sen dưới mặt nước, như có suy nghĩ gì, nghe được bước chân của Đường Liệp, ả hấp tấp xoay người lại, bàn tay vô thức lau đi gương mặt, nhưng vành mắt ửng đỏ vẫn nói lên ả vừa mới khóc.

" Ngươi đã đến rồi!" Mai Thiến hướng Đường Liệp lộ ra nụ cười mỉm rất khó được.

Đường Liệp lạnh lùng gật đầu, hắn vẫn luôn nhất mực quy kết cái chết của Yến Nguyệt trên mình Mai Thiến, theo thời gian trôi qua, bi thương trong lòng thủy chung không hề xóa đi.

Ánh mắt Mai Thiến hạ xuống trên ngôi mộ của Yến Nguyệt, như có suy nghĩ gì, nói: " Nếu Yến Nguyệt biết ngươi lo lắng cho nàng như vậy thì trong lòng nhất định vui mừng vô cùng."

Đường Liệp không khỏi nhớ đến thảm trạng khi chết của Yến Nguyệt, trong nội tâm một trận đau đớn, hai mắt toát ra quang mang cừu hận.

Ánh mắt Mai Thiến cũng không có nhìn về phía Đường Liệp: " Nữ nhân có người lo lắng là rất hạnh phúc."

Đường Liệp có chút ít trào phúng nói: " Xem ra Mai lão bản nhất định là thập phần hạnh phúc rồi, Lang Uyên tướng quân không phải vẫn luôn lo lắng cho ngươi sao?"

Mai Thiến u nhiên thở dài nói: " Ở trong lòng hắn, có lẽ ta vĩnh viễn cũng không trọng yếu bằng chiến công."

Đường Liệp hơi nhíu mày, không rõ vì sao ả lại phát ra cảm thán như vậy.

" Sáng nay hắn đã đi ra biên cương rồi!"

Đường Liệp chậm rãi gật đầu, rốt cuộc biết tâm tình của Mai Thiến vì sao lại nặng nề.

Mai Thiến nói: " Nếu trên đời này không có chiến tranh thì thật tốt!"

Đường Liệp đột nhiên phát hiện ả chủ nô lãnh khốc này cũng có một mặt đa sầu đa cảm, có người tất sẽ có sự phân tranh, địa phương có quốc gia sẽ có chiến tranh, nữ nhân trong thiên hạ đều đang nằm mộng, nhưng sự thật thường thường luôn tàn khốc.

Đường Liệp cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với ả, xoay người muốn bỏ đi, đi được hai bước thì quay đầu lại hỏi: " Có chuyện ta vẫn muốn hỏi ngươi, phần khế ước kia rốt cuộc có bị thiêu hủy hay không?"

Gương mặt xinh đẹp của Mai Thiến chợt lộ ra nụ cười cực kỳ giảo hoạt: " Hiện tại phần khế ước vẫn còn trọng yếu đối với ngươi sao?"

Trong lòng Đường Liệp dâng lên cỗ lửa giận vô danh, hắn cơ hồ có thể chắc chắn Mai Thiến nhất định giữ lại phần khế ước của hắn, mặc dù bây giờ bản khế ước đối với hắn mà nói không còn ý nghĩa gì nhiều lắm, nhưng lòng cừu hận và vũ nhục lại làm cho hắn không thể quên, Đường Liệp lạnh lùng nói: " Có biết nguyên nhân tại sao Lang Uyên thủy chung cũng không muốn cưới ngươi?"

Nội tâm Mai Thiến run lên, đây là chuyện mà ả không muốn đề cập tới nhất, nhưng tên Đường Liệp chết tiệt này lại lấy ra kích thích thần kinh của ả.

" Bởi vì ngươi quá thông minh, quá xảo trá, trên đời này không có một nam nhân nào có thể yêu thích loại đàn bà ích kỷ độc ác như ngươi!" Đường Liệp ác độc nói thẳng một hơi.

Gương mặt của Mai Thiến hoàn toàn không còn chút huyết sắc, ả đột nhiên kêu lên chói tai: " Cút! Hỗn đản, ngươi cút thật xa cho ta!"

Đường Liệp đã sớm đoán được ả sẽ có phản ứng như vậy, đi ra ra ngoài cửa, bình tĩnh mà xem xét, sau khi hắn kích thích Mai Thiến, cũng không cảm thấy khoái cảm trả thù, trong nội tâm lại cảm thấy một tia áy náy, vô luận Mai Thiến từng làm qua cái gì, nhưng hắn nói thẳng như vậy thật quá mức tàn nhẫn, thậm chí còn mất đi phong độ của một nam nhân.

Không trung chẳng biết khi nào nổi lên cơn mưa phùn lất phất, Đường Liệp lau đi nước mưa trên mặt, nhìn lại nông trang, đã sớm bao phủ trong một mảnh mưa bụi, không biết có phải Mai Thiến vẫn còn đang thương tâm khóc hay không...

Chiến hỏa của Huyền Vũ đế quốc và Lam Đức đế quốc càng ngày càng nghiêm trọng, Huyền Vũ quốc đế quân Huyền Tư Triết dưới tình thế quân đội luôn chiến bại rút lui, rốt cuộc quyết định suất lĩnh viện quân ngự giá thân chinh. Ngày ra quân lại nhằm ngày mưa, cả đế đô tình cảnh bi thảm, suốt ngày mưa dầm liên miên, bao phủ trong một mảnh hào khí bi thương trầm muộn.

Sinh ý của phòng khám bệnh rõ ràng quạnh quẽ hơn rất nhiều, có lẽ là do nam đinh trong đế đô đều bị phái ra tiền tuyến. Thái tử Huyền Diên và Lai Tư Đặc tựa hồ cũng vì chiến sự thay đổi mà cải biến đi lực chú ý, không ai trở lại trêu chọc một vị thầy thuốc nho nhỏ như Đường Liệp. Trưởng công chúa Huyền Tư Linh từ ngày ấy sau khi chia tay với Đường Liệp trong cung, không còn chủ động đi tìm hắn. Đường Liệp thoải mái thanh nhàn, đa số thời gian đều dùng để tu luyện thuật chiến đấu do Phúc Mộ Kim truyền thụ cho hắn. Đối với lực khống chế của bản thân cũng trở nên càng ngày càng mạnh, hình xam lam long trên cánh tay phải không còn xuất hiện nữa, với lại trong khi nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp cũng không có loại xúc động háo sắc giống như trước. Điều này thể hiện qua việc hắn cùng Huyên nhi thanh lệ tuyệt luân ở chung một nhà nhưng vẫn luôn cung thủ lễ tiết, không làm ra bất luận cử động gì quá mức.

Sau khi Phúc Mộ Kim rời đi đế đô, Đường Liệp cũng bắt đầu lập kế hoạch cho hướng đi tương lai, thông qua việc hắn hiểu rõ tình huống, trên phiến đại lục này cũng không yên tĩnh, ngoài đế đô nguy cơ bốn phía thì bên ngoài nơi nơi đều là chiến trường đẫm máu, rất khó tìm được một nơi nào yên vui an nhàn.

Huyên nhi từ cử động của Đường Liệp cũng nhìn ra nguyên nhân, khả năng của nàng chỉ là chiếu cố Đường Liệp thật tốt, yên lặng quan tâm cuộc sống của hắn.

Trong khoảng thời gian này, trong lòng mỗi người tại đế đô đều bao phủ sự lo lắng nặng nề, thái tử Huyền Diên cũng không ngoại lệ, khác với những người khác hắn cũng không phải vì đại quân của Huyền Vũ quốc tạm thời bị vây trong hoàn cảnh xấu mà lo lắng, mà là một phong mật chỉ của chính phụ hoàng hắn viết ra.

" Ngươi nói là thật sự?" Sắc mặt Huyền Diên âm trầm nhìn trừng trừng tổng quản hoàng cung Hoắc Cao.

Gương mặt béo núc của Hoắc Cao không có phản ứng gì, tay phải cầm chiếc nhẫn bảo thạch , giọng the thé nói: " Thiên chân vạn xác( hoàn toàn là thật), trước khi đế quân thân chinh đã đích xác tự mình định ra một phần mật chỉ, mật chỉ đó tám chín phần mười đã nằm trong tay công chúa."

Huyền Diên cười lạnh nói: " Kế quả Hoắc tổng quản đang hoài nghi điều gì?"

Hoắc Cao nói: " Thái tử chẳng lẽ không cảm thấy kỳ quái sao? Đế quân thân chinh, sự tình của quốc gia lại không giao cho ngài xử lý, ngược lại đi chỉ định Tư Mã Thái, Phổ Long Khải và Á Đương Tư ba vị đại thần liên hợp chấp chưởng, trước khi xuất chinh lại định ra một phần mật chỉ, ngày đó định ra mật chỉ lại tự mình triệu kiến Bảo Thụ Vương Tuần Niết..."

Huyền Diên không nhịn được cắt lời hắn: " Bọn họ đều là trọng thần triều đình, phụ hoàng triệu bọn họ thì có gì kỳ quái?"

Hoắc Cao ha ha cười gian xảo: " Bảo Thụ Vương Tuần Niết là cậu ruột của công chúa, Phổ Long Khải là người phản đối thái tử nhất, Tư Mã Thái và Á Đương Tư đều tự có bàn tính riêng, giống như cũng không cùng một trận doanh với thái tử, thái tử chẳng lẽ còn không có cảm giác nguy cơ?"

Trong nội tâm Huyền Diên kịch liệt run lên, những lời này của Hoắc Cao giống như mũi châm nhọn hung hăng đâm vào tận sâu trong nội tâm của hắn, nói vậy trước khi phụ hoàng thân chinh đã an bài tốt hết thảy, nếu thật sự giống như lời của Hoắc Cao, ông ấy vô cùng có khả năng thay đổi việc truyền ngôi, bên tai đột nhiên nhớ đến lời của trưởng công chúa Huyền Tư Linh ngày đó, ngôi vị hoàng đế của Huyền Vũ quốc không phải nhất định là do nam tử đảm đương, phụ hoàng phế bỏ chính mình sắc lập công chúa Huyền Ba cũng không phải không có khả năng, hắn càng nghĩ thì càng sợ hãi, việc cấp bách là phải tìm hiểu rõ phong mật chỉ nằm trong tay ai, bên trên rốt cuộc là viết những thứ gì.

Hoắc Cao nhìn ra nội tâm của Huyền Diên đã sớm dao động, thấp giọng nói: " Còn có một việc rất xảo, từ sau khi bệ hạ thân chinh, công chúa lại bị bệnh, trận bệnh này quả thật là tới đúng lúc."

Ánh mắt Huyền Diên lóe ra không chừng: " Ngươi là nói..."

" Công chúa không phải là người tâm cơ, trận bệnh này là thật hay giả thì thật khó nói, lão nô lo lắng nàng không biết có phải dùng loại phương pháp này để cho thái tử buông lỏng lòng nghi ngờ với nàng hay không?

Huyền Diên gật đầu: " Theo Hoắc tổng quản xem ra, ta phải làm như thế nào?"

Gương mặt béo trắng của Hoắc Cao hiện lên một tầng sát khí lành lạnh: " Quyết định thật nhanh! Tranh thủ hết thảy lực lượng có thể đoàn kết, nắm chặc thời cơ diệt trừ tất cả chướng ngại!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Y Quan Cầm Thú

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook