Y Quan Cầm Thú

Quyển 2 - Chương 73: THƯƠNG TÂM LÀ MỘT LOẠI ĐAU ĐỚN NÓI KHÔNG NÊN LỜI

Thạch Chương Ngư

20/06/2013

Đường Liệp tiếp nhân bồn bạc trong tay Huyên nhi, tử thai mà Phù Vân sinh ra đã hoàn toàn biến thành màu đen, từ hình thái bề ngoài nhìn ra hẳn là cỡ ba tháng, đã chết một thời gian không ngắn, tản mát ra từng trận tanh tưởi, nhưng tử thai này cũng không giống thai nhi nhân loại bình thường, dưới mông lại có một cái đuôi ngắn.

Đường Liệp dặn Huyên nhi: “ Đem nó đi chôn, đừng cho bất luận kẻ nào biết chuyện này.”

Huyên nhi gật đầu, xoay người rời đi.

Bên trong gian phòng truyền đến tiếng thét chói tai của nữ tử, Sa Hoàng Lí Tạp Độ thần tình buồn bã từ bên trong phòng đi ra, đi tới trước mặt Đường Liệp thấp giọng nói: “ Đường ân công, Phù Vân muốn gặp ngươi!”

Đường Liệp ngạc nhiên há to miệng, mình và Phù Vân vốn không quen biết, vì sao nàng lại muốn gặp mình, hắn mang theo nghi hoặc tràn đầy đi vào phòng.

Phù Vân lẳng lặng ngồi trên giường, sắc mặt của nàng tái nhợt như tờ giấy, mái tóc dài màu đen rối tung trên vai, môi anh đào tái nhợt, nhưng biểu tình của nàng vẫn cao ngạo như cũ, đôi mắt đẹp màu đen lạnh lùng nhìn thẳng Đường Liệp: “ Là ngươi đã cứu ta?”

Đường Liệp gật đầu: “ Không sai!”

“ Ngươi là bằng hữu của Lí Tạp Độ?”

“ Có thể coi là vậy!”

Đôi mắt đẹp thâm thúy của Phù Vân xẹt qua một tia thống khổ: “ Ngươi cần gì phải cứu ta, ta sống ở trên đời này chỉ biết làm tăng thêm thống khổ cho người khác.”

Đường Liệp thở dài: “ Nhưng nếu ngươi chết đi, thì có người càng thêm thống khổ!”

“ Không! Trên đời này thực đã không còn ai quan tâm ta!” Tâm tình của Phù Vân trở nên kích động.

Đường Liệp thấp giọng nói: “ Không nên quên Lí Tạp Độ, để cứu lại ngươi, hắn đã nhiều lần trải qua thiên tân vạn khổ đi tìm Cấp Triết, vì ngươi hắn không tiếc liều mạng chiến đấu cùng người khác.”

“ Đó là chuyện của hắn, ta chẳng bao giờ hứa hẹn gì với hắn.” Phù Vân biểu hiện vẻ lạnh lùng dị thường.

Trong lòng Đường Liệp thầm than, trị liệu thân thể một người thì dễ, trị liệu nội tâm của nàng thì khó khăn không gì sánh được, khúc mắc này người ngoài rất khó mở. Hắn nhẹ giọng nói: “ Ta tin tưởng, ngươi nhất định có những kinh nghiệm không muốn nhớ lại, chính là đoạn kinh nghiệm này làm cho ngươi không dám đối mặt nhân sinh, không dám tiếp thu cảm tình của người khác đối với ngươi, nhưng ta nghĩ có một câu muốn dâng tặng cho ngươi…”

“ Ta không cần ngươi dạy dỗ!” Phù Vân lạnh lùng nói.

Đường Liệp đạm nhiên cười nói: “ Ta cũng không phải muốn dạy dỗ ngươi, chỉ là muốn nói ra một quan điểm của mình, có những thứ đã mất đi thì vĩnh viễn sẽ không trở lại, nếu như cứ một mực đem nó đặt vào đáy lòng, thì cuộc đời của ngươi sẽ bỏ qua càng nhiều chuyện tốt đẹp…”

“ Ta không quan tâm!”

Đường Liệp xoay người hướng ngoài cửa đi đến, nghe được Phù Vân thấp giọng bật khóc.

Bão cát dần dần nhỏ đi, vầng trăng sáng di động trên cát chậm rãi thăng nhập không trung.

Lí Tạp Độ cùng Đường Liệp ngồi trên trạm gác, hai người vừa ăn thịt vừa uống rượu từng ngụm lớn, từ bắt đầu uống tới bây giờ không hề nói chuyện với nhau nửa câu. Ánh mắt cả hai cuối cùng cũng chạm vào một chỗ, Sa Hoàng Lí Tạp Độ bỗng nhiên cười ha ha lên, Đường Liệp cũng phát ra một tiếng cười to, hai người giơ cao túi da đựng rượu trong tay, ngửa đầu uống một ngụm, Lí Tạp Độ lớn tiếng nói: “ Có thể kết bằng hữu với người như ngươi, là chuyện may mắn nhất của Lí Tạp Độ ta!”

Đường Liệp mỉm cười nói: “ Không đánh không quen nhau, những lời của người xưa đều là chân lý!”

Lí Tạp Độ nhìn vầng trăng sáng trên không trung, nói: “ Thời tiết ngày mai sẽ rất tốt.”

“ Đúng vậy, ngày mai ta cùng với thương đội sẽ khởi hành.”

Lí Tạp Độ chân thành đưa ra lời mời: “ Nếu như ngươi nguyện ý, có thể ở lại nơi này một thời gian, ta sẽ chiêu đãi ngươi như huynh đệ.”

Đường Liệp cười nói: “ Trên thực tế ta đã được ngươi chiêu đãi như huynh đệ!”

Lí Tạp Độ gật đầu nói: “ Đường Liệp, nếu như không có ngươi, ta rất khó thông suốt chuyện này.”

Đường Liệp trầm mặc xuống, Lí Tạp Độ tuy rằng không chấp nhất chuyện quá khứ của Phù Vân, nhưng từ biểu hiện của Phù Vân hôm nay mà xem, nàng tựa hồ không chịu tiếp thu một mảnh thâm tình của Lí Tạp Độ.

Lí Tạp Độ vẫn đang chìm đắm ở thời gian sắp tới: “ Ta sẽ dùng hành động thực tế để cảm động nàng, làm cho đáy lòng nàng chân chính tiếp thu ta!”

Trên thang lầu truyền đến tiếng bước chân thong thả, Lí Tạp Độ nhíu mày, có rất ít người dám tới quấy rầy khi hắn nói chuyện. Đưa mắt nhìn, lại là muội muội Toa Lạp Mạn thần tình phẫn nộ đi tới, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng Đường Liệp.

Đường Liệp mơ hồ cảm thấy có chút không đúng, mỉm cười nói: “ Hình như tâm tình của đại tiểu thư không tốt lắm?”

Toa Lạp Mạn căm tức nhìn Đường Liệp nói: “ Đường Liệp, ngươi thành thật nói cho ta, Phù Vân đến tột cùng là bị bệnh gì?”

Nội tâm Đường Liệp trầm xuống, Sa Hoàng Lí Tạp Độ đi nhanh tới trước mặt Toa Lạp Mạn, cả giận nói: “ Toa Lạp Mạn, ngươi rất kỳ cục, sao lại vô lễ đối với bằng hữu của ta như vậy?”

Toa Lạp Mạn đã hoàn toàn mất đi sự tôn kính trước kia đối với đại ca, lớn tiếng nói: “ Đại ca, ngươi lại thông đồng với ngoại nhân gạt ta! Nữ nhân kia vốn là một dâm phụ!” Nàng dấu bàn tay sau lưng chợt đưa ra, trong tay đang cầm cụ tử thai.

Nội tâm Lí Tạp Độ kịch liệt co quắp, hắn theo bản năng lui về phía sau một bước, sau đó bỗng nhiên vọt đi tới, hung hăng cho Toa Lạp Mạn một bạt tai. Gương mặt của Toa Lạp Mạn in năm dấu tay thật sâu, nước mắt ủy khuất nhất thời tuôn ra đôi mắt đẹp của nàng, nàng quật cường nói: “ Ta tuyệt không cho phép ngươi cưới một nữ nhân không giữ trinh tiết như vậy, nếu phụ thân còn sống, ông ấy cũng sẽ không đáp ứng!”

Lí Tạp Độ bị câu nói của Toa Lạp Mạn bắn trúng bộ phận yếu ớt nhất trong nội tâm, bàn tay đang vung lên chậm rãi buông xuống, thấp giọng nói: “ Ngươi…làm gì nàng rồi?”

“ Ngươi vĩnh viễn sẽ không gặp lại nàng!”

Thân ảnh khôi ngô của Lí Tạp Độ đã như cơn gió điên cuồng phóng xuống dưới trạm gác, trong lòng sợ hãi tới cực điểm.

Đường Liệp nhìn Toa Lạp Man bi thương tới rơi lệ, nhịn không được thở dài nói: “ Ngươi không đối đãi với ca ca mình như vậy…”

“ Ngươi im miệng! Chuyện của gia tộc bọn ta không có bất cứ quan hệ gì với ngươi!” Toa Lạp Mạn đem tất cả mọi chuyện đổ trút xuống người Đường Liệp.

Đường Liệp xấu hổ gật đầu, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, đối mặt với nha đầu mất đi lý trí này, bản thân mình chạy trước mới là tuyệt vời.

Đi xuống trạm gác, nhìn thấy Huyên nhi đỏ hồng đôi mắt đứng ở nơi đó, hiển nhiên vì chuyện vừa rồi hổ thẹn không thôi, áy náy nói: “ Muội không có nghĩ tới Toa Lạp Mạn lại lặng lẽ đi theo muội…”

Đường Liệp vỗ vỗ vai nàng, nói: “ Có một số việc sớm muộn gì sẽ bại lộ, không liên quan gì tới muội.”

Nhã Dịch An hiếu kỳ đi tới: “ Lí Tạp Độ có phải điên rồi hay không, ở bên kia hét lớn kêu to, hay là chúng ta mau đi cho nhanh!”

Phản ứng của Lí Tạp Độ đã sớm nằm trong dự liệu của Đường Liệp, Phù Vân quả nhiên đã mất tích, chuyện này khẳng định là có quan hệ với Toa Lạp Mạn, Đường Liệp lo lắng Lí Tạp Độ nhất thời không khống chế được tâm tình làm ra chuyện không lý trí, phân phó Nhã Dịch An và Huyên nhi trở về ước thúc thủ hạ, vô luận phát sinh chuyện gì cũng không được tham dự trong đó, một mình đi tới bên cạnh hai huynh muội Lí Tạp Độ, để xem sự tình đến tột cùng đã phát triển tới mức độ nào.

Lí Tạp Độ gần như thật sự điên cuồng, nắm Toa Lạp Mạn giận dữ hét: “ Đem Phù Vân giao cho ta!”

Toa Lạp Mạn vung tay lên quật cường nói: “ Ta sẽ không để cho ngươi gặp lại nàng, một nữ nhân ti tiện, ngươi định giết ta sao?”

“ Ngươi!” Lí Tạp Độ giương lên nắm tay to, lại bị một bàn tay chụp lấy cổ tay, Đường Liệp lãnh tĩnh nói: “ Lí Tạp Độ, việc cấp bách là phái người đi ra ngoài tìm kiếm, mà không phải bức nàng nói ra!”

Lí Tạp Độ nghe Đường Liệp nhắc nhở, ý nghĩ điên cuồng mới thoáng tỉnh táo lại, hắn lớn tiếng mệnh lệnh: “ Mọi người nghe cho ta, toàn bộ đi ra ngoài tìm Phù Vân, vô luận ai tìm được Phù Vân, ta sẽ ban thưởng cho hắn!”



Toàn bộ sa đạo sải bước lên bạch đà nhắm ra sa mạc mang mang bên ngoài, Lí Tạp Độ liếc mắt nhìn Toa Lạp Mạn lần nữa, nhịn xuống lửa giận nói: “ Ta hỏi lại ngươi một lần cuối cùng…”

“ Trừ phi ta chết! Ngươi sẽ không biết hành tung của nàng!” Toa Lạp Mạn trả lời không chút do dự.

Lí Tạp Độ nổi giận gầm lên một tiếng, xoay người lao ra khỏi đại môn tòa thành.

Toa Lạp Mạn lạnh lùng nhìn Đường Liệp, trong đôi mắt đẹp tràn ngập sự căm hận đối với Đường Liệp.

Đường Liệp thầm kêu xui xẻo, toàn bộ sự kiện không có chút quan hệ chó má gì với mình, tự dưng lại bị oan uổng vào mình, có chút băn khoăn rời khỏi.

Đám người Nhã Dịch An đã sớm chuẩn bị xong xuôi, Đường Liệp không muốn bị tiếp tục cuốn vào câu chuyện phức tạp này, lặng yên suất lĩnh thủ hạ ra khỏi thành bảo, đại bão cát thực đã đi qua, toàn bộ sa mạc khôi phục lại sự yên lặng như thường ngày, phóng mắt nhìn đều là một mảnh mặt cát nhìn lấm tấm như vảy cá.

Huyên nhi vẫn vì chuyện xảy ra mà băn khoăn, nhẹ giọng nói: “ Chủ nhân, chúng ta đi không từ giã có phải là có vẻ mất lễ tiết…”

Nhã Dịch An cười nói: “ Nói lễ tiết với đám sa đạo này? Cẩn thật họ trở mặt chạy theo chúng ta đánh một hồi, vẫn là sớm rời khỏi nhanh một chút mới tuyệt vời!”

Bọn họ đi về phía trước chừng một giờ, sắc trời dần dần sáng lên, lại thấy sa đạo đang tụ tập phía trước cồn cát.

Nhã Dịch An tả oán nói: “ Hắn ***, tại sao lại gặp đám sa đạo này nữa?”

Đường Liệp nhìn thấy được thân ảnh cao lớn của Sa Hoàng Lí Tạp Độ trong đó, ý bảo những người khác đứng tại chỗ chờ, hắn xoay người nhảy xuống bạch đà hướng Lí Tạp Độ đi đến.

Sa đạo thấy hắn đến, đều là tránh đường cho hắn, nhìn thấy Sa Hoàng Lí Tạp Độ ngây ngốc nhìn mặt cát, có hai gã sa đạo bị người chém đứt đầu, thi thể nằm cứng đơ, máu tươi chảy vào trong cát đã sớm khô cạn. Lí Tạp Độ thấp giọng nói: “ Phù Vân đi rồi…”

Trong lòng Đường Liệp nao nao, lập tức lại thấy trấn an, những lời này của Lí Tạp Độ có ý tứ cho thấy Phù Vân cũng chưa chết, đây đối với huynh muội bọn họ là một chuyện tốt, nếu như Phù Vân thật sự bị Toa Lạp Mạn giết chết, chỉ sợ vết nứt giữa hai huynh muội suốt một đời không thể hàn gắn lại.

Lí Tạp Độ ngồi chồm hổm xuống, bàn tay xoa trên cổ hai thi thể, trong mắt hiện lên quang mang phẫn nộ: “ Một đao là có thể chặt đứt đầu hai gã cao thủ, bên trong Lam Đức đế quốc lại có người có loại thực lực này sẽ không vượt quá ba người.” Hắn nhấc thân thể tên sa đạo lên, phát hiện xương cốt của thi thể đều bị đao khí bá đạo đánh nát toàn bộ.

Hắn chậm rãi đứng dậy, chuyển hướng Đường Liệp nói: “ Hắn là cố ý lưu lại đầu mối cho ta tìm được hắn!”

Đường Liệp mím môi, trong lòng thầm than, xem ra đối thủ tàn nhẫn này có quan hệ cực kì mật thiết với Phù Vân, nói không chừng chính là người khởi xướng thai nhi trong bụng Phù Vân.

Phía sau lại có vài tên sa đạo chạy nhanh tới, đi tới trước mặt Lí Tạp Độ, thất kinh nói: “ Lão đại, không…không hay rồi…nhị đương gia nàng…nàng lưu lại một phong thư, ly khai cổ bảo.”

Lí Tạp Độ biến sắc, chụp tấm da dê trên tay tên sa đạo, nhìn thấy bên trên viết dòng chữ nhỏ xinh đẹp: “ Đại ca, ta hận ngươi, kiếp này, không bao giờ còn muốn gặp ngươi.”

Hắn hét lớn một tiếng, trở tay một quyền đánh bay tên sa đạo kia ra ngoài, giận dữ hét: “ Vì sao không ngăn cản nàng?”

Tên sa đạo kia bị đánh đến cháng váng đầu óc, bưng gương mặt sưng tấy bò lên: “ Chúng ta không dám…”

“ Tất cả đều là phế vật!” Lí Tạp Độ hung hăng mắng một câu, xoay người nhảy lên lưng bạch đà, vội vàng chắp tay với Đường Liệp: “ Đường Liệp, ngày khác có duyên gặp lại!” Nói xong vung roi da quất lên mông bạch đà, bạch đà như mũi tên nhọn hướng cổ bảo phóng đi.

Đường Liệp có chút đồng tình nhìn bóng lưng dần dần nhỏ đi của Lí Tạp Độ, xem ra người bất hạnh trong thiên hạ không chỉ có mình, ánh mắt rơi xuống hai cỗ thi thể không đầu trên mặt cát, hắn hiếu kì kéo một khối thi thể, phát hiện toàn thân xương cốt của thi thể thực đã mềm nhũn, chỉ bằng một đao có thể chấn vỡ xương cốt toàn thân thi thể, thực lực người này tuyệt đối có thể chen vào hàng ngũ đại cao thủ đương đại. Xem ra hai gã sa đạo này phụ trách xử trí Phù Vân, không nghĩ tới trên đường lại gặp tai họa bất ngờ.

Liên tiếp xảy ra nhiều chuyện như vậy, nội tâm Đường Liệp cũng không chịu nổi, để cho thủ hạ vùi lấp hai cỗ thi thể, dưới sự dẫn dắt của Đô Trạch hướng Lam Đức đế đô tiếp tục xuất phát.

Cũng may trên đường không còn gặp phải hung hiểm, đoàn người trải qua bảy ngày đêm gian khổ bôn ba rốt cuộc đi ra khỏi sa mạc Xích Lỗ Đông. Nhìn thấy bóng cây che phủ phía trước, những bán Tinh Linh dũng sĩ liền hoan hô lên, Nhã Dịch An còn kêu lên càng hăng say, hắn đã sớm nhận đủ phong trần của sa mạc, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi môi trường gian khổ.

Đường Liệp đem một túi kim tệ giao cho Đô Trạch, mỉm cười nói: “ Khổ cực cho ngươi!”

Đô Trạch dùng tay bắt chéo trên ngực hướng Đường Liệp hành lễ, mấy ngày nay Đường Liệp biểu hiện ra sự anh dũng cùng với ngoan cường làm cho hắn vô cùng khâm phục, hắn chỉ phương hướng tây nam nói: “ Đi xa năm mươi dặm phía trước có một trấn nhỏ tên Lôi Đông Đặc, các ngươi có thể tiếp tế nơi này, dọc theo đường lớn phía nam trấn đi tới, năm ngày sau có thể thuận lợi đến đế đô. “

Sau khi ly biệt với Đô Trạch, bọn họ cũng không dừng lại, đi thẳng tới trấn Lôi Đông Đặc, một đám người nhìn thấy trong trấn có nước suối phun lên, tất cả đều vui cười chạy tới, nâng nước suối mát lạnh, thỏa thích mà hưởng dụng, ngay cả Lộ Bỉ Lợi tâm tình cực thấp cũng biểu hiện ra vẻ sung sướng ít có, gia nhập đội ngũ hoan hô của bọn họ.

Người ở trong Lôi Đông Đặc trấn phần lớn đều là An Khuê tộc nhân, bọn họ là một trong tứ đại chủng tộc của sa mạc, sau mới di chuyện đến phía tây sa mạc Xích Lỗ Đông sinh sống, dân phong thuần phác hiếu khách, từng nhà trên trấn đều có đặt nước trước nhà, cung cấp cho lữ khách sử dụng thoải mái.

Đội ngũ có quy mô như bọn họ, trong trấn nhỏ thường xuyên có thể nhìn thấy, nhưng trong trấn cũng không có lữ quán với quy mô lớn.

Nhã Dịch An thông qua trao đổi, dàn xếp ở lại trong hai lữ quán liền kề nhau, những con bạch đà được mua hiện tại đã hoàn thành sứ mạng của chúng nó, xa hơn phía trước là đại lục có cỏ cây tươi tốt, giá trị của bạch đà sẽ không ngừng bị giảm đi, Nhã Dịch An mang theo Bồ Thị huynh đệ cùng với bán Tinh Linh nhân đi tới vùng chợ nơi địa phương, đem bạch đà bán ra tại chỗ, sau đó lại mua mười lăm con tuấn mã với sáu chiếc xe ngựa, dùng để chuyên chở hàng hóa may mắn còn tồn tại.

Lúc Nhã Dịch An lo xong xe ngựa định chạy về lữ quán, lại phát hiện một thiếu nữ mặc y phục võ sĩ màu bạc bó sát người đang ở xa xa chọn ngựa, hắn nhìn thấy rõ ràng, cô gái kia rõ ràng là muội muội Toa Lạp Mạn của Sa Hoàng Lí Tạp Độ. Hắn vững tin Toa Lạp Mạn không có nhìn thấy mình, cuống quýt chạy về lữ quán tìm Đường Liệp báo lại phát hiện của mình.

Đường Liệp cũng lấy làm kinh hãi: “ Ngươi là nói Toa Lạp Mạn cũng ở trong trấn nhỏ này?”

Nhã Dịch An gật đầu nói: “ Ta không nhìn lầm, nàng đã mua ngựa trong chợ, xem ra như muốn đi xa.”

“ Vì sao không giữ nàng lại?” Đường Liệp lớn tiếng nói.

Nhã Dịch An bĩu môi: “ Mắc cái rắm gì ta a? Cô gái nhỏ kia càn rỡ ngoan độc, một bộ như là ông trời con, hình dạng như vậy, ta hà tất đi trêu chọc phiền toái.”

Đường Liệp đứng dậy nói: “ Ta đi tìm nàng!” Toa Lạp Mạn tuy rằng mang địch ý với hắn, nhưng Sa Hoàng Lí Tạp Độ lại xem Đường Liệp là bằng hữu, hiện tại đang vì sự ra đi của Toa Lạp Mạn mà nóng như lửa đốt, Đường Liệp quyết định, lần này phải giúp Lí Tạp Độ giữ lại nàng.

Hắn cùng với Nhã Dịch An đi tới chỗ chợ vừa rồi, nhưng không còn nhìn thấy hình bóng Toa Lạp Mạn, Nhã Dịch An chỉ chỉ chỗ bán ngựa nói: “ Vừa rồi ở chỗ này.”

Đường Liệp bước tới, mỉm cười nói: “ Vị huynh đệ kia, vừa rồi có phải có vị cô nương có mái tóc ngắn màu lam đã tới?”

Người bán ngựa hớn hở nói: “ Đích xác có vị cô nương mua một con ngựa tốt ở chỗ ta đã đi rồi, nàng còn hỏi đường đi Phiêu Hương Thành với ta, ra tay rất phóng khoáng đó!”

Đường Liệp đưa một kim tệ trả cho hắn, người bán ngựa kia tựa hồ lại nghĩ ra điều gì, truy hỏi: “ Các ngươi và vị cô nương kia liên hệ thế nào, vừa rồi có mấy nam tử đã truy vấn hướng đi của nàng.”

Trong lòng Đường Liệp ngẩn ra, xoay người lại nói: “ Người nào?”

Người bán ngựa nói: “ Hình như một người tự xưng là đệ đệ của vị cô nương kia…”

Trong lòng Đường Liệp chấn động, hắn biết Toa Lạp Mạn chỉ có một ca ca, vẫn chưa bao giờ nghe nói qua có đệ đệ, lẽ nào…một loại dự cảm không hay bao phủ nội tâm Đường Liệp, hắn thấp giọng nói với Nhã Dịch An: “ Ta đi truy nàng, ngươi kêu Bồ Thị bọn họ cấp tốc chạy tới hội họp ta.”

Đường Liệp nhảy lên ngựa dọc theo con đường người bán ngựa chỉ dẫn theo hướng nam chạy đi, đi ra trấn nhỏ, hai bên đường đều là rừng cây rậm rạp, che khuất bầu trời, tuy rằng là giữa trưa, nhưng cả con đường lại có vẻ tối tăm. Đường Liệp thỉnh thoảng dò xét hai bên đường, đi khoảng năm dặm, nhìn thấy bên trái có một con đường nhỏ thông vào rừng sâu, những cành cây hai bên đường tựa hồ có vết tích vừa bị chém đứt, nội tâm Đường Liệp khẽ động, ghìm chậm cương ngựa. Dọc theo con đường nhỏ đi vào rừng, đi một chút thì nhìn thấy ở địa phương trống trải phía trước có năm con tuấn mã bị buộc vào trên thân cây.

Đường Liệp cũng xoay người xuống ngựa, nhìn bốn phía chung quanh, thấy cây cỏ có vết tích bị nghiền đạp, bước nhanh tới, mơ hồ nghe được trong rừng cây có tiếng người. Đường Liệp bước nhanh hơn, thanh âm thất kinh của Toa Lạp Mạn vang lên ở phía trước: “ Các ngươi…các ngươi là ai?”

Một thanh âm dâm tà cười nói: “ Toa Lạp Mạn, sách, sách, sách! Quả nhiên là quý nhân hay quên, ngay cả người trước đây hướng ngươi cầu hôn cũng đều quên rồi sao?

Đường Liệp ngừng thở, nấp vào thân cây nhìn lại phía trước, nhìn thấy thân thể mềm mại của Toa Lạp Mạn tựa trên thân một cây đại thụ, tay cầm loan đao, bốn nam tử thân hình cao lớn vây quanh bốn phía, đang không ngừng tới gần nàng.

Toa Lạp Mạn cả giận nói: “ Các ngươi…thật hèn hạ…không ngờ dám hạ độc trong nước…”

Nam tử dẫn đầu bước ra một bước cười lạnh nói: “ Tiện nhân, thương cảm cho ta trước đây một mảnh chân thành hướng ngươi cầu thân, không ngờ bị ngươi vũ nhục trước mặt mọi người, Sơn Đặc ta hôm nay phải bắt ngươi trả lại tất cả.”



Toa Lạp Mạn huy động loan đao nói: “ Đừng tới đây, bằng không ta sẽ đem bọn ngươi bằm thây vạn đoạn.”

Bốn gã đại hán cùng nở nụ cười, Sơn Đặc kêu lên quái dị: “ Chỉ sợ ngươi còn đứng không vững a? Đem ta bằm thây vạn đoạn? Ha ha, lại a, lại a, ta đợi ngươi tới chém ta!”

Toa Lạp Mạn chỉ cảm thấy một trận váng đầu hoa mắt, nhân ảnh phía trước cũng trở nên mơ hồ, nếu như không nhờ thân cây sau lưng chống đỡ, nàng đã sớm ngã trên mặt đất, một loại sợ hãi bất lực bao phủ trong nội tâm nàng, nàng run giọng nói: “ Nếu các ngươi dám vô lễ với ta, đại ca của ta sẽ không bỏ qua các ngươi!”

Sơn Đặc gật đầu nói: “ Ta thật sự sợ hắn, người nào không biết Sa Hoàng Lí Tạp Độ là vua của sa mạc…Làm sao bây giờ?” Hắn cố ý quay đầu nhìn đồng bạn một chút, sau đó cười quái dị nói: “ Cho nên ta muốn đem ngươi hiếp trước giết sau, sau đó hủy thi diệt tích.” Nói đến chỗ đắc ý, hắn không khỏi cười ha ha lên.

Phía sau lại truyền đến một trận tiếng vỗ tay vang dội, tất cả đều cả kinh, cùng xoay người nhìn lại, đã thấy Đường Liệp dựa ở thân cây, cười tủm tỉm nói: “ Ý kiến hay, hiếp trước giết sau, sau đó hủy thi diệt tích, không biết các ngươi dự định ai tới trước?”

Toa Lạp Mạn lập tức nghe ra đây là thanh âm của Đường Liệp, giống như người chết đuối bắt được cọng cỏ cứu mạng, thét to: “ Đường Liệp…” Nàng vốn định hô lên Đường Liệp cứu ta, nhưng lời nói giữa chừng ngạnh sanh nuốt xuống, vô luận thế nào nàng cũng không muốn tỏ ra yếu kém trước mặt Đường Liệp.

Sơn Đặc phất tay, hai gã đồng bạn cầm trường đao hướng Đường Liệp vọt tới, không thấy Đường Liệp làm động tác gì, thế nhưng thân thể hắn lại vọt đến trước, vọt tới trước hai người, hai quyền nắm chặt phân biệt giã lên cằm hai tên, đem hai gã đại hán khôi ngô đánh cho bay ngược ra ngoài, ngay cả hừ cũng không hừ, đã chết ngất trên bãi cỏ.

Đường Liệp làm như không có việc gì thổi thổi nắm tay, mắt hổ lạnh lùng nhìn thẳng Sơn Đặc nói: “ Ta hận nhất người khác dùng loại thủ đoạn hạ lưu này, coi như là có cưỡng gian thì cũng phải bằng vào bản lĩnh chính mình, không ngờ lại bỏ độc vào trong nước của người khác…Ta con mẹ nó cũng cảm thấy đỏ mặt…” Đường Liệp chợt nhớ tới Hải tộc nữ hoàng Thủy Đại Nhân, tuy mình không có ý gây nên lầm lỗi với nàng, nhưng chung quy cũng đã là chuyện thật, trên mặt không khỏi hồng lên, lửa giận đều phát tiết trên người Sơn Đặc: “ Mẹ nó, lão tử ngày hôm nay thiến ngươi.”

Sơn Đặc thấy Đường Liệp đối phó hai gã đồng bọn dễ dàng, thực rõ ràng biết mình không phải là đối thủ của hắn, kiên trì rút ra loan đao bên hông, lại đột nhiên hướng Toa Lạp Mạn phóng đi, vũ lực của hắn tuy rằng không giỏi, nhưng ý nghĩ thập phần linh hoạt, biết chỉ có thể khống chế được Toa Lạp Mạn mới có thể áp chế được Đường Liệp, bảo chứng sự an toàn của bản thân.

Đường Liệp đã sớm ngờ tới Sơn Đặc sẽ có cử động như vậy, khi Sơn Đặc vừa xoay người nhằm phía Toa Lạp Mạn, trở tay rút ra Đồ Long Đao, truyền nhập thật lớn năng lượng điên cuồng chém ra một đao, phạm vi đao diễm lan đến không ngờ đạt đến trình độ sáu thước, Sơn Đặc nghe được sau đầu có tiếng gió thổi ào ào, sát khí cường đại từ phía sau chen chúc tới, sợ đến bước chân chậm lại, đao khí bổ trúng cánh tay phải cầm đao của hắn, Sơn Đặc cúi đầu nhìn lại, lại thấy cánh tay chính mình bị chém đứt xuống, nơi miệng vết thương phun ra một chùm máu tươi, hắn kinh hoàng che miệng vết thương, kêu lên thảm thiết.

Một gã đồng bọn khác của hắn đã sớm bị sự dũng mãnh của Đường Liệp làm run như cầy sấy, trong lòng tuy rằng muốn đào tẩu, nhưng dưới chân lại không sao cất bước. Mắt mở trừng trừng nhìn thấy Đường Liệp đi tới trước mặt, một quyền đánh vào sau cổ của hắn.

Thẳng thắn gọn gàng chế trụ bốn gã đại hán, lúc này Đường Liệp mới không nhanh không chậm đi tới bên người Toa Lạp Mạn, cố ý thở dài nói: “ Nguy hiểm thật, ta tới chậm một chút, hậu quả chẳng phải là không chịu nổi?”

Gương mặt Toa Lạp Mạn nổi lên một trận ửng hồng, bàn tay cố gắng nắm chặt cành cây, vẫn kiên trì không ngã xuống, nhưng trong người lại nóng đến dị thường, hận không thể bỏ đi y phục của mình, để giúp cho cơ thể đỡ nóng.

Đường Liệp nhìn thấy dáng dấp của Toa Lạp Mạn, tám phần mười là bị những người này hạ mê dược thôi tình, bèn cởi xuống túi da bên hông, dùng nước lạnh đổ lên đầu Toa Lạp Mạn.

Toa Lạp Mạn liên tục hắc hơi hai cái, ý nghĩ mới có chút thanh tỉnh, oán hận trừng Đường Liệp, loạng choạng đi tới trước mặt Sơn Đặc đang kêu rên không ngừng, một chân đạp lên vết thương cụt tay của Sơn Đặc, giận dữ nói: “ Giải dược đâu?”

Sơn Đặc đau đến nước mắt chảy ròng, run rẩy móc từ bên hông ra một bình sứ, Toa Lạp Mạn giật lấy đổ ra một viên dược hoàn màu lục, bỏ vào miệng, chỉ cảm thấy dược hoàn vào miệng liền tan, một cỗ mát mẻ dọc theo cổ họng nàng trợt vào trong bụng. Cảm giác choáng váng lập tức giảm bớt, nàng hít một hơi thật sâu.

Lại nghe Đường Liệp nói: “ Nếu như hắn đưa độc dược cho ngươi?”

Toa Lạp Mạn hướng đôi mắt đẹp đầy sát khí nhìn Sơn Đặc, nàng bỗng nhiên huy loan đao trong tay, một đao hung hăng cắm phập vào trong ngực Sơn Đặc. Cử động của nàng hoàn toàn ngoài ý liệu của Đường Liệp, còn muốn ngăn cản đã không còn kịp nữa, hai mắt Sơn Đặc trợn lên, hai chân không ngừng co quắp, không bao lâu đã đi đời nhà ma.

Toa Lạp Mạn hoặc là không làm, không ngờ liên tục xuất đao, đem ba người còn đang hôn mê đều giết chết, Đường Liệp căn bản không nghĩ nàng hạ thủ tàn nhẫn như vậy, không khỏi phẫn nộ nói: “ Toa Lạp Mạn, ngươi thật quá đáng!”

Toa Lạp Mạn dùng quần áo trên người Sơn Đặc lau đi vết máu trên loan đao, chậm rãi đứng dậy, ánh mắt căm tức nhìn Đường Liệp nói: “ Chuyện của ta, chính ta xử lý!”

Đường Liệp giận dữ hét: “ Sớm biết ngươi làm như vậy, ta căn bản sẽ không cứu ngươi!”

“ Ai bảo ngươi nhiều chuyện!”

Nếu như không bận tâm Toa Lạp Mạn là em gái của Sa Hoàng Lí Tạp Độ, Đường Liệp cũng không thèm lý luận cùng nha đầu điêu ngoa này. Lúc này Nhã Dịch An suất lĩnh bán Tinh Linh võ sĩ chạy tới, nhìn thấy thảm trạng trước mắt đều cả kinh.

Huyên nhi đi tới bên người Toa Lạp Mạn, thân thiết nói: “ Toa Lạp Mạn, ngươi có sao không?”

Toa Lạp Mạn lắc đầu, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy một trận ủy khuất nói không nên lời, ngồi chồm hổm trên mặt đất lớn tiếng khóc lên.

Đường Liệp nhìn thi thể đầy đất, bỗng nhiên nghĩ đến nếu như mình đến chậm một bước, nói không chừng nàng ta đã lọt vào độc thủ của bốn người này, từ góc độ của nàng ngẫm lại giết chết bọn họ cũng không tính là sai lầm gì. Phẫn nộ trong nội tâm sớm bình phục, hắn phân phó cho Bồ Ni nói: “ Bồ Ni, ngươi mang theo hai huynh đệ đem mấy cỗ thi thể này giấu đi, ngàn vạn lần không nên lưu lại đầu mối gì.”

Bồ Ni cười nói: “ Chủ nhân yên tâm, chuyện này để ta xử lý!” Đối với bọn họ mà nói xử lý thi thể chẳng qua là một bữa ăn sáng, sau khi đốt hết thi thể thì đem tro cốt bỏ vào trong sông, bảo quản không ai tra được tung tích.

Dưới sự an ủi khuyên giải của Huyên nhi, tâm tình Toa Lạp Mạn rốt cuộc cũng bình phục xuống, nàng tuy rằng mạnh miệng, nhưng trong lòng đối với Đường Liệp vừa rồi thấy việc nghĩa ra tay vô cùng cảm kích.

Sau khi nhỏ giọng cáo biệt Huyên nhi, nàng ta một mình một người hướng ngoài bìa rừng đi đến.

Đường Liệp lớn tiếng nói: “ Đứng lại cho ta! Ngươi đi đâu vậy?”

Toa Lạp Mạn lưng hướng Đường Liệp cố sức cắn môi dưới, lạnh lùng nói: “ Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm!”

Đối với loại nha đầu điêu ngoa bốc đồng này việc tất yếu không thể làm gì khác hơn là chọn dùng thủ đoạn cực đoan, Đường Liệp bước đi tới, thanh âm đột nhiên trở nên hòa hoãn: “ Toa Lạp Mạn, ta xác thực không có tư cách quản ngươi, nhưng, có thứ này ta nghĩ ngươi nên nhìn một chút…”

Toa Lạp Mạn chậm rãi xoay người lại, nhưng không nghĩ đến Đường Liệp thình lình đánh một chưởng vào bên gáy của nàng, Toa Lạp Mạn choáng váng xoay tròn, thân thể mềm mại mềm nhũn ngã xuống đất, Đường Liệp vòng tay ôm eo nàng, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể nàng đỡ lên.

Huyên nhi kinh hô: “ Chủ nhân!”

Đường Liệp mỉm cười nói: “ Nếu nàng không nghe lời như thế, ta chỉ đành để đại ca của nàng giáo huấn nàng thôi.”

Nhã Dịch An khoa trương nhắm hai mắt lại: “ Ta kháo! Quá tàn nhẫn a!”

Đường Liệp đem Toa Lạp Mạn đặt lên xe ngựa, gọi tới Bồ Thị nói: “ Bồ Thị, ta nghĩ hai huynh đệ ngươi đem nàng hộ tống về sa mạc cổ bảo.”

Bồ Thị gật đầu.

Huyên nhi lại đưa ra ý kiến khác: “ Chủ nhân, muội cảm thấy không nên làm như vậy!”

Đường Liệp có chút khó hiểu nhìn Huyên nhi.

Huyên nhi nói: “ Bởi vì chuyện của Phù Vân, huynh muội bọn họ đã xảy ra vết rách thậ sâu, coi như chúng ta miễn cưỡng đưa Toa Lạp Mạn trở về, nàng vẫn như cũ có thể rời nhà trốn đi, đến lúc đó sợ rằng càng khó có dấu vết để tìm ra.”

Đường Liệp lặng lẽ không nói gì.

Huyên nhi nói: “ Chủ nhân hẳn là có thể nhìn ra, Sa Hoàng Lí Tạp Độ đối với Phù Vân có mối tình thắm thiết, hiện tại Phù Vân mất tích, hắn nhất định sẽ nghĩ mọi biện pháp tìm cho được nàng, thay lời khác mà nói, Sa Hoàng Lí Tạp Độ tám chín phần mười sẽ không ở lại trong cổ bảo, chúng ta đưa Toa Lạp Mạn trở về cũng không gặp được hắn, lại có ai đủ sức ước thúc nàng?”

Đường Liệp nhìn Toa Lạp Mạn nằm trên xe ngựa, nhịn không được nhíu mày, không nghĩ tới con đường của mình xen vào chuyện bất bình để rồi gặp phải phiền toái như vậy.

Nhã Dịch An cũng phụ họa: “ Huyên nhi nói đúng, kỳ thật nha đầu kia chỉ là nhất thời rối rắm trong lòng, mấy ngày nữa hẳn là có thể tiếp thu được chuyện tình cảm của ca ca và Phù Vân, chúng ta cứ mang nàng đến Phiêu Hương Thành, thuận tiện cho nàng giải buồn, cũng như giúp cho Sa Hoàng Lí Tạp Độ một chuyện tốt.”

Đường Liệp vẫn còn chút lo lắng nói: “ Nhưng nếu trên đường nàng ta muốn chạy trốn, chúng ta chẳng phải là lúc nào cũng phải canh chừng hay sao?”

Huyên nhi cười nói: “ Muội nghĩ nàng chỉ là không muốn gặp lại ca ca của mình, đối với chúng ta cũng không có gì ngăn cách, huống chi chủ nhân đã cứu qua tính mạng của nàng, trải qua phong ba vừa rồi, nàng hẳn là hiểu rõ một thiếu nữ độc thân ra ngoài cũng không phải là chuyện dễ dàng.”

Đường Liệp cười nói: “ Huyên nhi, nếu muội bảo hộ nàng như vậy, thì ta giao nàng cho muội trông nom.”

Huyên nhi cười nói: “ Chủ nhân yên tâm, muội nhất định sẽ giúp nàng thông suốt, về phần đám sa đạo, muội sẽ cho điểu nhi mang thư tới báo tin, đem việc Toa Lạp Mạn đi chung với chúng ta truyền tới cho họ biết.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Y Quan Cầm Thú

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook