Chương 97: Đẩy bậy làm ra tai nạn chết người. (4)
Khuyết Danh
13/04/2013
"Lý Phôi, ngươi thật lợi hại! Năm sáu người, bị ngươi đánh ngã toàn bộ!" Tiểu Niếp vui mừng nhìn Dương Dạ : "Còn nữa còn nữa, một quyền hồi nãy ngươi đánh tên cảnh vệ kia là gì vậy? Gọi là cái gì thế? Lợi hại quá đi! Có thể dạy ta không?"
"A? Quyền pháp đó là ..." Dương Dạ do dự, thầm nghĩ : Mình làm sao mà nhớ nổi cái tên dài thòn lòn như vậy chứ.
"Cũng không cần đâu, dù sao thì sau này có chuyện, cũng có ngươi bảo vệ ta" Tiểu Niếp cười cười, trên mặt hiện lên một chút ẩn đỏ, cúi đầu.
"Ừ! Chủ nhân! Tôi sẽ bảo vệ cho người cả đời!" Biểu tình của Dương Dạ rất kiên định, hai mắt tỏa sáng.
Mặt của Tiểu Niếp càng đỏ hơn, đầu càng cúi thấp hơn, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, chợt ngẩng đầu lên hỏi : "A? Lý Phôi, ngươi không phải đang trúng độc sao?"
"A? Đúng rồi! Tôi quên mất!" Dương Dạ sửng sốt, rồi trực tiếp ngã nhào vào lòng của Tiểu Niếp, biểu tình trong nháy mắt liền trở nên đau đớn : "Xong! Xong xong xong rồi ..."
"Lý Phôi, ngươi sao vậy? Độc dược phát tác hả?" Tiểu Niếp khẩn trương cúi người xuống, ôm lấy đầu của Dương Dạ.
"Độc ... độc ... ha ha, thật ra tôi vốn không nên ... không nên liều mạng như vậy, cái này ... phỏng chừng ... không cứu được ..." Trong nháy mắt, Dương Dạ đã trở nên hấp hối, dụi đầu vào bộ ngực siêu khủng của Tiểu Niếp.
"Lý Phôi! Ngươi làm sao vậy! Ngươi đừng nhắm mắt lại! Ngươi nói chuyện đi!" Tiểu Niếp bị biến hóa của Dương Dạ làm cho giận mình, kêu gào lên, vành mắt cũng đỏ lên.
"Không ... không phải .... chủ nhân ... thật ra, vừa rồi sợ người gặp nguy hiểm, cho nên dùng hết sức lực, làm gia tăng sự khuếch tán của chất độc, độc của tôi đã bắt đầu ... bắt đầu thấm tận xương tủy, tim, thận, gan ..."
"Lý Phôi! Ngươi đừng làm ta sợ! Chất độc chết tiệt này sao lại nghiêm trọng như thế!" Tiểu Niếp ôm lấy đầu của Dương Dạ, nước mắt chảy ra không khống chế được.
"Ha ha ... chủ ... chủ nhân, đừng khóc, tôi, tôi chỉ là một người thường ... người thường có tài nghệ siêu quần, anh tuấn bất phàm mà thôi ..." Dương Dạ nói đến đây, bị chính lời nói của mình làm cho nghẹn họng, ho khan thành tiếng : "Nếu như ... nếu như tôi chết ... người nhất định, nhất định không được đau khổ, xin hãy quên tôi, quên một người đàn ông đã lặng lẽ yêu người, rồi lại cô đơn, thương cảm, tự ti, không xứng với người ..."
Nói xong, đầu của Dương Dạ nghẻo qua một bên, nhắm hai mắt lại.
"Yêu? Yêu ta? Lý Phôi! Ngươi nói cái gì? Ngươi mở mắt ra!" Tiểu Niếp sửng sốt một chút, nhìn Dương Dạ trong lòng, bắt đầu hô khóc lên, hoảng hốt nâng đầu Dương Dạ dậy.
"Chưa ... chưa chết ..." Dương Dạ nói, mở mắt ra, chậm rãi giơ tay lên, nhưng mà lại kinh khủng kêu lên : "Trời ... trời sao lại ... tối như vậy ... Ánh trăng đâu? Chủ nhân! Người ở đâu? Sao tôi không thấy mặt của người ... Sao tôi không thể sờ được người!"
"Ngươi ... ánh mắt của ngươi ..." Tiểu Niếp sợ hãi, khóc thành tiếng, đưa tay cầm lấy bàn tay đang lơ lửng trên không trung của Dương Dạ, dán lên trên mặt mình : "Hu hu hu, ngươi đừng chết, đừng chết mà!"
"Chủ nhân ... tôi ... tôi không phải là muốn sờ mặt người, dời xuống một chút!" Dương Dạ mở to mắt ra, nhìn về phía trước, nhưng trong mắt lại không thấy gì cả.
Tiểu Niếp khóc, nghe lời của Dương Dạ, nắm tay dời xuống : "Là chổ này sao? Là chổ này? ... Là chổ này sao?"
"Đi xuống ... đi ... xuống thêm một chút ..."
"Vậy ... là chổ này sao? Ở đây?" Tiểu Niếp nắm lấy tay của Dương Dạ, khóc đỏ cả mặt, lúc này sự đau khổ đã làm cho nàng quên mất xấu hổ, quên mất người này chỉ vừa mới quen vài ngày, chỉ nhớ kỹ là, người đàn ông này đã giúp đỡ mình, và bây giờ sắp chết rồi...
"Xuống ... xuống một chút nữa ... một chút ..."
Rốt cục, Tiểu Niếp lấy hết dũng khí, đặt tay của Dương Dạ lên trên bộ ngực siêu khủng của mình : "Là ... là chổ này đúng không?"
Dương Dạ nằm trong lòng Tiểu Niếp, hai mắt vô hồn, thở dài một hơi, nói : "Đúng, là chổ này ... là chổ này ... giấc mộng của tôi ... lý tưởng của tôi ... bánh bao lớn của tôi ..."
"Ngươi nói cái gì?" Tiểu Niếp đang khóc, chợt sửng sốt mạnh, há mồm hỏi một câu.
"Tôi ... tôi nói là ... tôi ... người là bảo thạch trong lòng tôi ... bảo thạch lớn ..." Dương Dạ hoảng hốt, vội vàng dùng tay bóp lấy ngực của Tiểu Niếp một cái, tiếp tục làm ra vẻ hấp hối nói :"Chủ nhân, tôi có thể ở bên cạnh người ... sờ người ... không phải! Lặng lẽ yêu người, tôi đã rất thỏa mãn rồi, cho dù tôi ... tôi chết, linh hồn của tôi cũng chúc phúc cho người ..."
Tiểu Niếp tiếp tục thương tâm, không nói gì, cúi người xuống, ôm lấy đầu của Dương Dạ, thấp giọng khóc lên, môi dán lên trán của Dương Dạ.
Dương Dạ vuốt ve khối thịt trong mơ của mình, trong lòng đắc ý đến cực điểm. Len lén dùng tay bóp mạnh một cái, lẩm bẩm : "Lớn thật ..."
"Ơ?" Tiểu Niếp ngẩng đầu lên, một giọt nước mắt rơi ra khỏi khóe mi, chảy xuống mặt của Dương Dạ.
"Hắc hắc, tôi nói là, tên Mục Minh Phong kia là một tên ngu ngốc! Đồ tốt như vậy, hắn tự nhiên lại không thấy! Hắn rốt cục có phải là đàn ông hay không!" Dương Dạ có chút đắc ý : "Nếu như là tôi, hận không thể mỗi ngày gối đầu lên ngủ!"
"Lưu manh! Ngươi nói bậy gì đó!" Tiểu Niếp nghe rõ Dương Dạ đang nói cái gì, mặt liền đỏ lên, tức giận hô lớn, hai tay chợt đẩy mạnh ra, đẩy Dương Dạ ra khỏi lòng.
Dương Dạ không hề phòng bị, đang toàn tâm toàn ý hưởng thụ cảm giác tuyệt vời này, đột nhiên bị đẩy mạnh ra, không chút lưu ý, từ trong lòng Tiểu Niếp bay ra ngoài, không chỉ rời khỏi cái ôm của Tiểu Niếp, mà còn văng ra đến mép thuyền, trực tiếp lọt xuống biển!
"Ầm" một tiếng, bọt nước văng khắp nơi, Tiểu Niếp sửng sốt một chút, lập tức có phản ứng, khẩn trương nhào đến mép thuyền, hô lên : "Lý Phôi! Ngươi đâu rồi! Ngươi đừng làm ta sợ! Ta không phải cố ý! Ngươi mau lên đây đi! Ta cầu xin ngươi! ..."
Dương Dạ vừa lọt xuống biển, trực tiếp nín thở lặn xuống đáy thuyền, tay chân bơi lội trong nước, cười trộm, muốn làm cho Tiểu Niếp sốt ruột một chút, kiếm lại được sau khi đã mất rồi, có thể làm cho Tiểu Niếp ... ê khoan đã! Cái gì vậy ? TRỜI ƠI!!!
Tầm nhìn dưới nước rất thấp, nhưng Dương Dạ có thể mơ hồ thấy được một chút, từ xa, hắn thấy có vô số bóng đen có chiều dài khoảng chừng bảy tám mét, đang bơi nhanh trong nước, hướng về chổ hắn!
Cái gì vậy nhĩ?
Dương Dạ không kịp suy nghĩ, cho dù năng lực có lớn, gặp phải mấy thứ không rõ ràng này, nhất là dưới đáy biển tối thui như vậy, là ai thì cũng sợ chết khiếp thôi!
Chạy! Đây là suy nghĩ đầu tiên trong đầu của Dương Dạ, để tránh làm bị thương đến Tiểu Niếp trên thuyền, Dương Dạ đã đổi một hướng khác, bắt đầu bơi đi một cách liều mạng.
Vô số bóng đen lao đến, lắc lư thân thể khổng lồ của mình, nhanh chóng đuổi theo sau lưng Dương Dạ.
Dần dần, Dương Dạ đã không thể nín thở được nửa, trong phổi đã không còn dưỡng khí! Tần suất hoạt động của tay chân càng lúc càng chậm, mà phía sau, những con quái vật đen thui này, càng lúc càng gần ...
Không thể nào! Mẹ kiếp! Lẽ nào mình bị quái vật biển ăn? Sớm biết như vậy, mình còn lừa "tềnh" làm cái gì? Lấy sinh mạng ra mà đùa giỡn, chỉ vì "bóp" một cái thôi sao ..."
"What The F*ck!" Ngay khi con quái vật tiếp cận Dương Dạ, thì trong lòng hắn liền hô lên câu nói cuối cùng.
Quả 10..quả cuối :99:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.