Chương 98: Dương Dạ nháo hải. (5)
Khuyết Danh
13/04/2013
Sau nhiều lần lặp đi lặp lại liên tục như vậy, sự kiên trì của Dương Dạ rốt cục cũng dùng hết, hắn hoàn toàn phát điên lên! Lặn sâu xuống đáy biển, tìm những thứ có thể cử động, cũng mặc kệ phương hướng và vị trí, hoàn toàn là vì phát tiết trong cơn điên cuồng mà thôi! Thấy những vật còn sống mà bơi ngang qua mình, mặc kệ là cá tôm cua trùng hay là động vật không biết tên nào đó, nói chung là cứ mặc kệ liều mạng đuổi theo thứ đó, sau đó dùng đối phương để mà trút giận, cho đến khi thứ ấy chìm vào đáy biển mới thôi. Gặp phải những con động vật biển có thể tích lớn hơn hắn, hung mãnh hơn hắn, dám ở lại phân cao thấp với hắn, thì mặc kệ là dài hai ba bốn chục mét đi nữa, cũng bị Dương Dạ hành hung một cách tàn bạo, lột da, rút gân, bẻ vây, hủy mang ...
Đánh như vậy chẳng được bao lâu, thì xung quanh dưới đáy biển trong vòng mười dặm, đã chẳng còn bất kỳ sinh vật nào hết, tất cả những sinh vật dưới vùng biển ấy đều đã truyền tai nhau rằng, ở dưới đáy biển xuất hiện một sinh vật giống như con người vậy, nhưng khẳng định không phải là người! Tính tình thì cực kỳ không tốt, lại có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng, gặp cái gì là đuổi cái đó, gặp cái gì là đánh cái đó, cũng giống như một ngàn năm trước, từng xuất hiện một tên Tôn Ngộ Không như thế này ...
Dương Dạ bơi mệt rồi, thở hổn hển mấy hơi, đưa mắt nhìn khắp nơi, bỗng nhiên nhìn thấy dưới đáy biển có một vật gì đó đang lúc ẩn lúc hiện dưới chổ sâu, không nói hai lời, lập tức duỗi chân đuổi theo, nhưng vừa bơi được một chút thì dừng lại! Xích ấn trên cổ tay trái bắt dầu đau lên, cảm giác đau đớn như sét đánh ngang tai này, vô cùng đột ngột, mà cũng vô cùng cường liệt, trong nháy mắt đã làm cho Dương Dạ đau đến nhếch cả miệng qua một bên. Tay phải cầm chặt lấy cổ tay trái, dùng hết sức mà xoa, cố gắng kìm chế cơn đau này, nhưng cảm giác đau nhức này không hề giảm bớt, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng hơn nữa!
Càng bơi lại gần cái bóng thấp thoáng bên dưới đáy biển, thì cơn đau nóng này càng lúc càng nghiêm trọng, Dương Dạ bắt đầu hoài nghi, xích ấn trên cổ tay trái của mình, những phản ứng kỳ quái của nó, khẳng định là có liên quan đến những gì đang xảy ra tại đây!
Do dự một chút, Dương Dạ cắn răng chịu đựng cái cảm giác đau đớn chưa từng có này, dùng sức mà bơi theo cái bóng đen dưới đáy biển ấy, giống như là Nam Vinh Huyễn bởi vì tò mò, không chịu nổi sự dày vò của tò mò, cho nên đã chủ động đến quần đảo kim thạch tìm Dương Dạ vậy, lúc này Dương Dạ cũng bị lòng tò mò mãnh liệt khống chế, hắn muốn biết là cái gì đã làm cho xích ấn của hắn có phản ứng mạnh mẽ như vậy, càng muốn biết dưới đáy biển sâu xanh thẵm kia, cái bóng đen ấy là gì.
Càng đi sâu xuống, nước biển càng trở nên tối hơn, mỗi động tác của Dương Dạ lúc này đã bới lên một đống bùn bên dưới đáy biển rồi. Tuy rằng Dương Dạ có thể hô hấp, nhưng mà ăn bùn vào trong miệng thì .... cái cảm giác này mọi người tự hiểu giùm đi nhé chứ chẳng biết diễn tả sao nữa. Vì thế cố gắng thu nhỏ động tác lại, giảm bớt biên độ hoạt động tay chân, nhưng mà cũng không thể ngăn cản được bùn đất bay lên, thế là sau một hồi chịu đựng trong đau khổ, Dương Dạ quyết định nhắm thẳng phương hướng, sau đó nhắm mắt nít thở lại, dùng sức mà quơ tay quơ chân, bơi nhanh qua chổ này.
Sau vài giây, Dương Dạ bỗng nhiên cảm thấy nước biển xunh quanh ấm lên, vì nãy giờ bơi ngoài đáy biển cho nên Dương Dạ cảm nhận rất rõ ràng nhiệt độ lạnh lẽo dưới đây, tuy rằng chưa đến mức đông cứng người hắn, nhưng mà cái cảm giác lạnh lạnh này đột nhiên trở nên ấm áp, khiến cho Dương Dạ cảm thấy thoải mái vô cùng.
Mở mắt ra, xung quanh một màu trong suốt, thậm chí là trong suốt đến nổi không một hạt bụi nào, giống như là xung quanh không hề có sự tồn tại của nước biển vậy. Dương Dạ kinh ngạc cực kỳ, đưa tay quơ quơ vài cái trước mắt, có cảm giác như là nước đang tồn tại, nhưng lại không nhìn thấy đâu cả!
Đây là chổ nào? Thiên đường dưới đáy biển? Dương Dạ hưng phấn, lộn người một cái, tiếp tục bơi xuống dưới.
Chỉ bơi được vài bước, Dương Dạ rốt cục đã thấy được bóng đen thấp thoáng kia rõ ràng, tự nhiên lại là một bộ xương khô bị buộc chặt trên một cây cọc sắt! Phần dưới không được trọn vẹn đầy đủ, xương sọ và thân mình thì lại hoàn hảo vô cùng! Cánh tay và xương sọ bị dòng nước đong đưa rất nhẹ, làm cho bộ xương này nhìn từ xa rất là sống động.
Đây là con người? Dương Dạ không dám khẳng định, bởi vì tuy rằng những khung xương của bộ xương này hầu như là giống với con người, nhưng bộ ngực của nó lại là loại nửa vòng tròn, do xương cột sống và xương sườn hai bên kết lại, mà giữa hai ngực hai bên hở ra một khe dày, hơi nở ra, giống như là một kiểu áo giáp dùng để che ngực được làm bằng xương vậy!
Dương Dạ cực kỳ kinh ngạc, bơi nhanh đến bên cạnh bộ xương, cẩn thận kiểm tra xem xét nhìn ngó đủ trò, nhưng khi hắn vô tình nhìn lên cây cọc sắt đang buộc bộ xương này, thì hoàn toàn sợ đến ngây cả người ra ...
Đây rốt cục là chổ nào vậy trời ???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.