Chương 11: Giúp gian lận
Khuyết Danh
13/04/2013
Dương Dạ vẫn còn đang sững sờ, cũng không trách hắn được, từ nhỏ đến lúc học tập tri thức văn hoá, kiên quyết bài trừ mê tín phong kiến, hắn làm sao dễ dàng tin mấy thứ trước mắt.
Chỉ là Dương lão thái thái thật sư đứng trước mặt hắn, kéo tay hắn, cái cảm giác an toàn chân thật này, làm cho Dương Dạ không thể hoài nghi được, không có khả năng nằm mơ mà chân thật như vậy!
"Lão thái thái,bà không chết?" Hoài nghi nửa ngày, sau khi làm nhiều động tác chứng minh là mình không nằm mơ, làm Dương Dạ tin tưởng rằng tất cả là sự thật, liền kéo tay Dương lão thái thái, bắt đầu mừng rỡ nói.
"Không phải, Dạ tử, ta chỉ trở về thăm con thôi, nói cho con biết tất cả" Trong mắt của Dương lão thái thái cũng không che dấu được sự vui sướng : "Bây giờ con đã đến tuổi, hẳn là cũng có thể biết việc này rồi"
"Biết cái gì ạ?" Dương Dạ kì quái, bỗng nhiên nhìn ông lão tóc bạc áo đỏ vẫn đang đứng một bên, cười tủm tỉm nhìn mình, vì thế nhẹ nhàng cúi sát đến bên cạnh lổ tai của Dương lão thái thái, nhỏ giọng hỏi : "Lão thái thái, cái ông khùng khùng kia ở đâu ra vậy?"
"Không được nói như vậy!" Dương lão thái thái làm ra vẻ hù dọa trẻ con, nhìn Dương Dạ nói : "Dạ tử, không được bất kính với vực chủ!"
"Vực chủ? Là cái quái gì?" Dương Dạ bỗng nhiên có hứng thú, quay sang nhìn ông lão.
"Dạ tử! Ta nói là con không được nói như vậy!" Dương lão thái thái thật sự tức giận, vỗ đầu của Dương Dạ một cái : "Ông ta là vực chủ, sau này con phải nghe theo lời của ông ta!"
"Tại sao con phải nghe lời ông ta chứ!" Dương Dạ vuốt đầu, vẻ mặt không phục, trước mặt Dương lão thái thái, hắn luôn giống như là một đứa con nít vậy.
"Bởi vì tất cả những gì mà con có là do ta an bài!" Cái người được Dương lão thái thái gọi là vực chủ kia đi đến, cười cười, mũi khẽ động, cái kính mát màu đỏ trên mặt cũng run theo : "Tiểu tử, bây giờ con đã tin đây không phải là giấc mộng rồi, lẽ nào con không kì quái, tại sao khi tỉnh lại tất cả đều thay đổi? Con hoàn toàn biến thành một người khác?"
Dương Dạ sửng sốt, đúng vậy, nếu đây không phải là giấc mộng, vậy tất cả là thế nào? Tại sao mình lại biến thành đại thiếu gia của Dương gia?
"Tiểu tử, ta cho con thân phận dưới một người trên vạn người, cho con một gia đình vô hạn, cho con một quyền lực vô tưởng, cho con vô số mỹ nữ và một cuộc sống hoàn mỹ, có lẽ nói, con muốn cái gì, chỉ cần hợp quy tắc, thì ta đều có thể cho con" Vực chủ mỉm cười, giơ tay lên lấy cái kính mát xuống.
Dương Dạ rốt cục đã có thể nhìn rõ con mắt của vị vực chủ này, đó là một con ngươi rất không bình thường! Trong con ngươi này không có cách nào để hình dung được, nhưng mà nó lại làm cho người ta có cảm giác sâu không thể tả, nói không thể rõ được, chỉ có thể diễn tả rằng nhìn vào trong con ngươi đó, có thể thấy được tất cả mọi thứ, có khi là một người táo bạo, là động vật hung mãnh, có khi lại bình tĩnh dịu hiền, cái này quả thật là một con mắt có sinh linh riêng cho mình!
"Ông... lẽ nào... ông là thần?" Dương Dạ lúc đầu đã bắt đầu tin, trong con mắt của ông ta, hắn thấy được tất cả, nhưng lại không thấy được cái gì cả.
"Thần? Haha" Vực chủ cười nói : "Các người gọi như vậy sao, thật ra thần của các người, thượng đế của các người, Zues, tử thần, ngọc hoàng đại đế, thái thượng lão quân, diêm vương gia... tất cả những vị thần từ xưa đến đây, đều là do trí tưởng tượng rỗng tuếch mà ra"
"Vậy, ông là..." Dương Dạ không khỏi nắm chặt tay của Dương lão thái thái, tất cả những gì đang xảy ra khiến cho sự tò mò của hắn biến thành khẩn trương, từ khẩn trương biến thành sợ hãi, thật ra, một con người bình thường khi gặp phải thần, cũng không khác gì đột nhiên gặp phải quỷ, tất cả đều sợ hãi.
"Tu bà không phải nói rồi sao, ta là vực chủ!" Vực chủ nói xong, vung tay lên, Dương Dạ chỉ cảm thấy ánh sáng màu đỏ lóe lên, tất cả đều trở nên không rõ ràng, căn phòng mười mét vuông cùng tất cả những thứ bên trong đều biến mất, còn mình thì lại trở về trong cái không gian lửa đỏ, màu trắng xa xa và tàn tro màu đen, còn Dương lão thái thái và vực chủ thì đang đứng hai bên trái phải của Dương Dạ.
Dương Dạ giật mình nhìn vực chủ : "Tu bà mà ông nói, chẳng lẽ là..." Nói xong liền xoay người lại nhìn Dương lão thái thái : "Lão thái thái, bà cũng là thần tiên?"
"Haha, Dạ tử ngốc, nếu ta là thần tiên, thì ta sẽ không phải chết" Dương lão thái thái cười, lắc đầu nói : "Ta cũng là tu sĩ được lựa chọn, cũng giống như con"
"Tu sĩ?" Dương Dạ hoàn toàn ngu ngốc : "Lão thái thái, nói rõ một chút đi, là công ty lắp đặt thiết bị sao?" ( Ý của thằng ku này là tu sửa đó, nó nghe nhầm =)) )
"Tiểu tử, ta nói cho con biết cho" Vực chủ bước lại, nắm lấy vai của Dương Dạ : "Ta là thần trong tưởng tượng của con người, nhưng mà cũng không phải là thần, như thế này, vũ trụ là chân thật, là một không gian rộng vô hạn, mà cái không gian đó thật ra là do đại vực chủ nắm trong tay, sau đó chia vũ trụ ra làm vô số khu vực, còn ta quản lý khu vực mà con người sinh tồn. Con người không phải cũng có lãnh đạo quản lý một khu vực sao? Vực chủ như ta, cũng không khác gì cái đó, đại vực chủ thì quản lý cả vũ trụ giống như là lãnh đạo quản lý quốc gia, còn vực chủ như ta thì quản lý một tỉnh thành nào đó thôi, cũng giống như lãnh đạo của con người vậy, cái này hiểu chưa?"
Dương Dạ mở to mắt ra, cả nửa ngày không nói được một lời, cảm thấy đầu mình vừa nở ra thêm vài mét khối vậy, những lời của vị vực chủ trước mặt này, hoàn toàn phá vỡ tất cả những nhận định từ nhỏ của Dương Dạ, nói thẳng ra là, tất cả những kiến thức văn hóa mà hắn học từ nhỏ đều chỉ là những lý thuyết ngụy biện!
"Tiểu tử, khi hiểu rồi, thì chấp nhận chuyện này rất khó, đúng không?" Vực chủ cười cười, lại ôm lấy Dương Dạ : "Thật ra con cũng không cần biết những cái này, bởi vì là ta lựa chọn con, là ta cần con"
Dương Dạ nghe xong, thân thể run lên, vội vàng tránh ra, nhìn thoáng qua Dương lão thái thái, lại nhìn về vực chủ : "Vậy...vậy...vậy...vậy... ông vừa gọi lão thái thái là .... Tu Bà, là sao hả? Lựa chọn tôi là sao?"
"Dạ tử, ta nuôi dưỡng con, cũng là vì vậy, những người như con, đã sớm được chọn" Dương lão thái thái nhẹ giọng nói.
"Những người như con? Đã sớm được chọn?" Dương Dạ càng ngày càng mơ hồ, hơn nữa cũng có một dự cảm mạnh mẽ, mình cần phải điố mặt với một bí mật, một thay đổi, một bí mật về mình, càng nghĩ như vậy, Dương Dạ cảm thấy tim đập càng nhanh, quả thật là không chịu nổi, có cảm giác là một người hai mươi tuổi mà phải mang trái tim của người sáu mươi tuổi vậy : "Lão thái thái, rốt cục là thế nào vậy? Sao con cảm thấy các người nói mấy cái kì quái không thế?"
"Tiểu tử, con hẳn là biết, không gian tồn tại đa chiều, phải không?" Vực chủ nói xong, chậm rãi đeo mắt kính lên, hình như là muốn che đi bí mật của mình vậy : "Con người không phải đang nghiên cứu về vấn đề này sao? Theo vật lý thì gọi đây là lý luận sinh ra vũ trụ mới, lý luận cuộn dây, là lý luận mà thuyết tương đối giải thích, phải không?"
Dương Dạ mờ mịt gật đầu, trong ấn tượng của hắn, hắn cũng được xem qua về thuyết tương đối và cái lý luận về không gian đa chiều, nhưng mà chỉ là cái bề ngoài thôi.
"Con người rất thông minh, có thể hiểu được sự ảo diệu trong nó" Vực chủ giơ hai tay ra, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên : "Các người có thể căn cứ vào một lý thuyết còn chưa được chứng thật mà đưa ra được lý luận đó, cho rằng không gian không chỉ bị giới hạn trong ba chiều, hẳn là còn rất nhiều không gian mà chúng ta không nhìn thấy, hơn nữa tồn tại xung quanh mọi người, chỉ là còn bị giới hạn trong kết cấu nên con người không thể đột phá được. Nhưng, cái này đã là không đơn giản rồi"
Dương Dạ hoàn toàn mơ hồ, hắn xem qua không ít sách, tuy rằng không thể nói là một bụng kinh thư, nhưng mà cũng có biết ít nhiều về những lý luận số học, vật lý này.
"Nếu như nói một cách đơn giản hơn, thì có thể rút ngắn được phân nửa" Vực chủ tiếp tục nói : "Tưởng tượng vũ trụ như một tờ giấy phẳng, nếu gắp đè nó lại, thì chúng ta sẽ có vô số không gian song song nằm chồng lên nhau"
"Cho qua, cho qua đi, vực chủ đại nhân" Dương Dạ cười khổ nói : "Cái này cao siêu quá, tôi chỉ muốn biết là ông nói lựa chọn tôi, vậy những tu sĩ này, rốt cục là có ý gì?"
"Haha, tiểu tử, chổ của chúng ta ta bây giờ là khoảng trống giữa các không gian, mà con sống trong một không gian cũ, cũng đã được ta chuyển qua một không gian mới. Con vẫn là con, nhưng mà tất cả đều thay đổi. Không gian tương đồng, nhưng con thì khác, trong không gian này, ta cho con tất cả những thứ con muốn. Đây là thù lao, chọn con, cho con thứ tốt nhất, sau này con giúp ta hoàn thành một chuyện, hiểu chứ?"
"Giúp ông... hoàn thành một chuyện?" Dương Dạ mơ hồ hiểu được một chút, mình đang làm thuê cho vực chủ, giúp vực chủ làm một chuyện, và được trả công, nhưng mà : "Cái gì thế này? Ông là vực chủ sao? Quản lý chúng tôi rồi, thì tôi còn có thể giúp gì cho ông?"
"Haha, chức trách của ta chỉ là quản lý sinh linh phát triển theo quỹ đạo bình thường, nhưng mà đại vực chủ quy định chúng ta không được dùng năng lực bản thân để can thiệp vào" Vực chủ nói đến đây, liền cười một cách quái dị, đưa tay lên đẩy cái gọng kính :"Tiểu tử, con phải biết rằng, những vực chủ như ta, có quan hệ cấp trên cấp dưới với đại vực chủ và giáp vực chủ, nếu nhân loại của con không phát triển theo đúng quỹ đạo lịch sử bình thường, thì là do ta không làm tròn trách nhiệm, cho nên, haha, ta cần con hỗ trợ sửa chữa một số chuyện"
Dương Dạ nhìn chằm chằm vực chủ nửa ngày, ho khan vài tiếng, cuối cùng nhỏ giọng hỏi : "Vực chủ, không biết là con có hiểu đúng hay không, ý của ông là, bởi vì sợ cấp trên chửi, cho nên muốn con giúp gian lận trong công việc của ông?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.