Chương 40: Kế hoạch hóa gia đình tốt
Khuyết Danh
13/04/2013
Đối mặt với Quân Hinh đùng đùng trở về từ ký túc xá của nữ hầu, tuy rằng Dương Dạ đã dùng lý do là chơi trốn tìm để giải thích một phen, nhưng vẫn không tránh được cảnh bạo hành gia đình từ Quân Hinh đang tức đến sùi bọt mép kia.
Thật ra Quân Hinh cũng không phải là không cho phép Dương Dạ lêu lổng với những nữ hầu khác, mà chỉ là lo rằng Dương Dạ sẽ biến mất lần thứ hai, phải biết rằng, lần trước khi Dương đại thiếu gia rời nhà trốn đi, Quân Hinh tiểu thư nhà chúng ta căn bản là không có lo lắng lo nghĩ gì cả, nhưng bây giờ thì không giống, bây giờ Dương Dạ là vị hôn phu hàng thật giá thật của nàng, nếu mà hắn bỏ nhà trốn đi, vậy Quân Hinh không phải là gấp chết à?
Quân Hinh hấp tấp đi tìm làm kinh động đến nhiều người, cuối cùng ngay cả Hiểu Hiểu, Ôn Nhu, Dương nhị thiếu gia và tiểu thư, thậm chí là Khâu tổng quản cùng với những nam nữ hầu cao cấp cũng đều bắt đầu tìm kiếm. Cho đến khi Dương Dạ xuất hiện, cười nói là thông đồng với Tiễn bá chơi trò trốn tìm, còn Tiễn bá thì làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ cười khổ thừa nhận là có góp phần ham vui ** đỡn với đại thiếu gia, khiến cho mọi người oán than một trận rồi mới chịu rời đi.
Quân Hinh cũng bởi vì tức giận cho nên không ngủ trong phòng của Dương Dạ nữa, mà trở về phòng ngủ của mình trong Dương gia đại trạch, và cái này đã cho Dương Dạ một cơ hội không tồi để xem những tư liệu mà Dương lão thái thái giao cho hắn.
Nếu theo lịch sử bình thường thì hẳn là như vậy, sau khi Ngô vương Hạp Lư đánh bạn nước Sở xong, dã tâm bành trướng ra đi đánh nước Việt, nhưng chiến bại trọng thương mà chết, con trai của ông ta là Phu Soa tiếp nhận vương vị, về sau chiến bại nước Việt, Việt vương Câu Tiễn cầu hòa, bị ép nuôi ngựa thay cho Ngô vương, sau khi về nước nằm gai nếm mật, rồi dùng mỹ nữ Tây Thi để tiến cống cho Ngô vương Phu Soa, sau đó mượn Ngô vương một vạn lương thảo tốt, sau một năm liền trả lại lương thảo đã phơi nắng không dùng được, khiến cho nước Ngô gặp nạn đói lớn, cuối cùng mở một cuộc tấn công quy mô lớn, tiêu diệt nước Ngô luôn.
Dương Dạ càng nghĩ, càng không rõ vì sao Ngô vương đột nhiên lại không gần nữ sắc? Ông ta nếu không phải là một kẻ háo sắc, vậy thì Tây Thi sẽ chẳng có công dụng gì cả, Ngô vương Phu Soa mà cần chính, thì nước Ngô lớn mạnh, diệt nước Việt, như vậy thì các loại điển cổ như "nằm gai nếm mật", "Phi điểu tẫn, lương cung giấu, giảo thỏ tử, tẩu cẩu phanh" cũng sẽ hoàn toàn thay đổi, và như vậy thì chẳng phải là rối loạn toàn bộ sao?
Lật qua lật lại suy nghĩ miên man, Dương Dạ cuối cùng vẫn không hiểu lịch sử thay đổi như vậy thì hắn có thể làm thế nào được, cái đoạn lịch sử về Việt vương thì hắn đã quen thuộc rồi, đến lúc đó chỉ cần đi nhìn tình hình thôi, nếu thật sự không được thì không phải đã có lão thái thái giúp mình rồi sao!
Vì vậy, Dương Dạ vứt luôn cái tư liệu nghiên cứu lịch sử ấy qua sau người, bắt đầu thể hiện đầy đủ đặc thù nam tính của hắn, cường điệu nghiên cứu về Tay Thi. Vốn nghe kể về tuyệt sắc mỹ nữ thôi cũng đã vô cùng hấp dẫn rồi, mà Dương Dạ lại càng không phải là chính nhân quân tử, hắn cũng háo sắc giống như bất kỳ một người đàn ông bình thường khác, và đối với mỹ nữ được thời đại tán dương khen ngợi đương nhiên là tràn ngập tò mò rồi. Thậm chí là Dương Dạ còn suy nghĩ rằng, nếu không thể phát triển được gì với Tây Thi, vậy thì còn vô số mỹ nữ, ba ngàn người trong hậu cung của vua cổ đại thì sao?
Sở dĩ Dương Dạ nghĩ như vậy, cũng bởi vì trong khoảng thời gian này hắn bị Quân Hinh hành hạ đến nổi sợ hãi, lúc này thì tốt rồi, có thể trở về cổ đại, con gái khi ấy không phải đều là loại hiền lương thục đức sao, rất hợp với tâm ý của Dương Dạ, phu phục hà cầu nha! ( Xin được hầu hạ chồng, ồ men!)
Nghĩ như vậy, Dương Dạ lập tức hưng phấn lên, bắt đầu đi qua đi lại trong phòng ngủ, liên tục cười khúc khích. Cái này cũng không phải là do Dương Dạ ấu trĩ, gặp phải loại chuyện này, biến hóa tâm tính thế này, ai mà không hưng phấn cho được chứ. Dựa theo ý của vực chủ, Dương Dạ sẽ trở về bên cạnh Việt vương, giúp Việt vương tiêu diệt nước Ngô, vậy Dương Dạ cũng là một công thần rồi! Mỹ nữ nước Việt xếp thành hàng, không phải tùy ý để cho hắn chọn sao?
Dương Dạ vì như vậy mà hưng phấn, mặc dù ở trong Dương gia đại trạch gái đẹp nhiều như mây, nhưng mà ở đây có một vị hôn thê dữ như cọp luôn phá hỏng chuyện tốt của mình, tuy rằng Dương Dạ không phải là loại dâm nhân già không bỏ mà nhỏ cũng không tha, nhưng gặp phải gái đẹp ai mà không mơ mộng một chút chứ? Tục ngữ nói : Gái đẹp là vợ người ta mà.
Vì vậy, cả đêm nay, Dương Dạ hoàn toàn chìm đắm trong giấc mơ được vô số mỹ nữ xinh tươi mơn mởn bao xung quanh, mãi cho đến hừng đông, Dương Dạ thậm chí là có chút gấp gáp, vì vậy mới sáng sớm đã điên cuồng chạy lên lầu bốn, đến cửa phòng ngủ của em trai Dương Tự.
Dương Dạ đi tìm Dương Tự làm gì chứ? Xem tiếp sẽ rõ )
............................................
Dương Tự nhắm con mắt lại, vẻ mặt cực kỳ không tình nguyện, không cam lòng mở cửa ra nhìn Dương Dạ, đau đớn khổ sở vô cùng, nói : "Ông trời ơi, là anh à, bây giờ mấy giờ rồi? Không phải anh muốn chơi trò trốn tìm nên chạy đến chổ của em trốn chứ?"
"Không đúng không đúng!" Dương Dạ cười thần bí, thúc Dương Tự đi vào trong phòng ngủ, thuận tiện đóng cửa lại nói : "Em trai yêu vấu, đại ca có chút việc muốn cầu em"
Dương Tự bị bộ dạng của Dương Dạ làm cho khẩn trương, xoay người lại hỏi : "Gì vậy anh? Anh bị gì thế? Tự nhiên đến cầu em ..."
Sau đó cửa đóng, Dương Dạ cười cười vỗ vai của Dương Tự : "Dương Tự, anh nói thẳng nhé, em ... em còn viaga và áo mưa không?"
"A? Anh dùng hết rồi à? Còn muốn sao?" Vẻ mặt của Dương Tự đầy sự khiếp sợ.
Trước đó, vì để đối phó với yêu nữ hồ ly tinh Quân Hinh tiểu thư, cho nên Dương Dạ đã hai ba lần cầu xin Dương Tự cho một số thuốc làm cứng và kéo dài thời gian, còn có một số dụng cụ tránh thai nữa. Thành thật mà nói thì đúng là đã dùng hết rồi, bởi vì trừ Quân Hinh ra, còn có cả Hiểu Hiểu nữa, mà Dương Dạ lại lo Hiểu Hiểu mang thai, truyền ra ngoài sẽ gặp nhiều phiền phức, mà bây giờ Dương Dạ nghĩ rằng, sợ trở về cổ đại không ứng phó nổi với các mỹ nữ ở đấy, càng lo rằng sẽ có ai đó mang thai của mình, làm cho lịch sử bị thay đổi, dù sao thì lịch sử cũng không có xuất hiện đời sau của Dương Dạ, nếu như bởi vì hắn trở về chấp hành nhiệm vụ, mà khiếp cho trong dòng lịch sử xuất hiện thêm một sinh mạng ngoài ý muốn, vậy thì dòng lịch sử ấy chắc chắn sẽ có thay đổi.
Cho nên, vì mơ mộng đến Tây Thi cùng với những mỹ nữ hiền thục của thời cổ đại, cho nên Dương Dạ nghĩ cần cần phải mang theo viaga và dụng cụ tránh thai để chấp hành nhiệm vụ lần này.
Dương Tự bị cái tâm tình của đại ca làm cho giật mình, vẻ mặt đầy khó hiểu lô cái hộp nhỏ dưới gầm giường của mình ra, lấy một số đồ dùng trong ấy ra, và xoay người lại giao cho đại ca, nhìn chằm chằm vào mặt của Dương Dạ, nói : "Anh, mỗi lần trước khi anh đến lấy những cái này đều buồn như hết tiền vậy, ngày hôm nay sao lại hưng phấn quá thế?'
Dương Dạ còn đang bị cái giấc mơ của mình làm cho lâng lâng, cho nên cười vẫy tay với Dương Tự, đợi khi Dương Tự tò mò đi đến gần, Dương Dạ nói nhỏ vào lổ tai của hắn : "Anh không nói cho em biết"
............................................
Thật ra, cả ngày hôm nay chẳng xảy ra chuyện gì cả, bởi vì tối hôm qua chơi trò mất tích, cho nên Quân Hinh đã nổi tính tiểu thư lên với Dương Dạ, mãi cho đến chiều tối cũng không thèm để ý đến hắn, và Dương Dạ càng mừng rỡ hơn vì được thanh thản, mang Hiểu Hiểu và Ôn Nhu đi chơi bóng rổ cả nửa ngày, sau đó về tắm một chút, rồi thân thiết chút chút với Hiểu Hiểu, rồi nằm lỳ trong phòng ngủ, kêu Hiểu Hiểu mang cơm tối đến phòng ngủ luôn.
Dương Tự chạy đến phòng của Dương Dạ, quấn quít lấy hắn, hỏi hắn vì sao lại bỗng nhiên hưng phấn đòi dùng thứ thuốc kia, Dương Dạ cười cười không đáp, rồi mượn cớ đuổi Dương Tự ra ngoài, nói là có thời gian sẽ nói cho hắn nghe.
Sau khi Hiểu Hiểu mang cơm tối đến, Dương Dạ thân thiết ôm lấy nàng một cái, sau đó kêu nàng đi gọi Tiễn bá đến, đồng thời không cho phép bất kỳ kẻ nào quấy rầy hắn. Khi mà Hiểu Hiểu ngoan ngoãn gật đầu xoay người rời đi, Dương Dạ đã ôm lấy nàng từ phía sau, nhẹ nhàng bảo Hiểu Hiểu phải chăm sóc tốt cho Quân Hinh, cũng như phải chăm sóc tốt cho mình.
Hiểu Hiểu quay đầu lại, khó hiểu nhìn đại thiếu gia, khó hiểu bị đại thiếu gia hôn, sau đó khó hiểu rời khỏi phòng của đại thiếu gia.
Không lâu sau, Tiễn bá đi đến, sau khi chào hỏi đại thiếu gia xong liền không biết nên nói cái gì cho phải, Dương Dạ ngồi ăn cơm, còn Tiễn bá thì ngồi sững sờ ra đó.
Sau khi cơm tối xong, Dương Dạ thay đồ, và mặc riêng một cái quần lót có túi, nhét viaga và dụng cụ tránh thai vào bên trong túi. Cũng không đáng trách, hắn đương nhiên là sợ buổi tối ngày hôm nay bị Dương lão thái thái và vực chủ phát hiện ra rồi.
Thời gian trôi qua mỗi phút mỗi giây, biểu tình của Tiễn bá càng ngày càng trở nên khó coi, Dương Dạ vô ý hỏi vài việc vặt, Tiễn bá cũng chỉ gật đầu và lắc đầu ngu ngơ cho có lệ.
Sắc trời hoàn toàn tối xuống, tuy rằng trong ngoài trên dưới Dương gia đại trạch rất sáng, nhưng Dương Dạ vẫn cảm thấy có một tia khẩn trương, ngay khi sự khẩn trương ấy chưa kịp khuếch tán, thì hắn rốt cục đã cảm thấy được, cổ tay trái bắt đầu nóng rực lên.
" Tiễn bá, con phải đi" Dương Dạ đứng lên, nhàn nhạt cười với Tiễn bá.
Tiễn bá nghe thấy thế, rốt cục đã đứng lên khỏi ghế, bước vài bước đến trước mặt Dương Dạ, nắm lấy tay của Dương Dạ nói : "Đại thiếu gia, cậu đây là ..."
"Sao vậy Tiễn bá?" Dương Dạ cười cười vỗ tay của Tiễn bá : "Con nói rồi mà, con đi làm việc"
"Đại thiếu gia, tuy rằng tôi không hiểu cậu đang giúp gì, làm chuyện gì cho thần tiên, nhưng tôi không hy vọng cậu có nguy hiểm!" Tiễn bá nói xong liền cảm động, trong mắt ông ta, Dương Dạ mãi mãi vẫn chỉ là một đứa nhỏ.
"Gì chứ, Tiễn bá, đâu phải là sinh ly tử biệt đâu, con nhanh chóng trở về mà, bên này ông giúp con chống đỡ một chút!" Dương Dạ nói xong, liền ôm lấy Tiễn bá một cái, rồi xoay người đi vào trong phòng vệ sinh, Tiễn bá cũng lập tức đi theo.
Cảnh tượng trong mặt gương lại rung chuyển, Dương Dạ quay đầu lại cười một cái với Tiễn bá, sau đó nhấc chân đi vào, hòa nhập vào cảnh trong gương, Tiễn bá sửng sốt một chút, vội vàng chạy lại trước mặt gương, đưa tay sờ sờ cái mặt gương, nhưng cánh tay vẫn như là bình thường, bề mặt cứng ngắt, không có gì cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.