Chương 72: Mẫu dạ xoa đi vắng.
Khuyết Danh
13/04/2013
Khi Dương Dạ điều chỉnh lại biểu tình tươi cười và đi về hướng mẹ kế TInh Tinh, thì trong lòng ít nhiều gì cũng có chút khẩn trương, vả lại khi hắn nhìn thấy biểu tình khẩn trương của Tinh Tinh, bản thân hắn cũng tự nhiên khẩn trương theo.
Mấy người hầu nam đang dọn đồ nhìn thấy Dương Dạ đi tới, đều đứng dậy, cùng nhau cung kính chào hỏi : "Đại thiếu gia, cậu đã trở về!"
Dương Dạ cười cười khách khí nói chuyện với mấy người hầu nam này một chút, sau đó đi đến trước mặt của Tinh Tinh. Còn Tinh Tinh sau khi nhìn thấy Dương Dạ xong giống như là bị disconnect from server vậy, đứng đơ ra ở đó, hai mắt lâng lâng không biết nên làm thế nào.
Dương Dạ cũng thấy xấu hổ, len lén nhìn Dương Tự phía sau, không biết nên nói thế nào, gọi là mẹ? Sai rồi, gọi là chị Tinh Tinh? Hình như không được quen? Thế thì xưng hô ra sao? Đứng nghẹn cả nửa ngày, mặt cũng đỏ lên luôn, cuối cùng chẳng biết thế nào tự nhiên lại nói ra một câu, phá vỡ cục diện xấu hổ đến trơ người ra này :
"Khụ khụ, à ... trời hôm nay thật đẹp ..."
... Rầm .... lụp cụp ... Những người hầu nam xung quanh nghe vậy liền rớt đồ trong tay xuống, còn Dương Tự thì trực tiếp lộn cổ từ cầu thang xuống luôn.
Tinh Tinh đứng trên bậc thang, nghe Dương Dạ nói vậy càng thêm hoảng sợ, càng lúc càng lo lắng không biết đại thiếu gia hôm nay có bán thuốc gì trong hồ lô nửa, muốn trừng trị và khi nhục mình thế nào đây ...
Dương Dạ gãi đầu, sau đó đưa tay đỡ lấy Dương Tự vừa té xuống cầu thang, sau đó nhỏ giọng hỏi bên tai : "Ê, bình thường chúng ta gọi bà ta là gì?"
Dương Tự bị đại ca túm lấy lổ tai, vất vả nói : "Chị ... Tinh Tinh ... gọi là chị ..."
Dương Dạ nghe xong, buông tay ra, không thèm để ý đến việc Dương Tự mất chổ dựa ngã xuống lần hai, ngẩng khuôn mặt chân thành lên, cười nói : " Chị Tinh Tinh .."
Ơ? Người đâu rồi? Haizzz, thiệt là khổ. Khi nãy Tinh Tinh vừa hồi phục tinh thần lại, liền liều mạng chạy lên trên lầu, Dương Dạ quay đầu nhìn thoáng qua ông bố một cái, sau đó phất tay, không đợi Dương Chấn Quỳ nói cái gì cả, xoay người đuổi theo.
Chị Tinh Tinh nhà ta vốn đang hoảng hốt, hơn nữa vóc người có chút xíu, leo cầu thang làm sao mà là đối thủ của Dương Dạ? Còn chưa kịp chạy lên lầu hai thì đã bị Dương Dạ kéo tay lại rồi.
"Chị Tinh Tinh, chị đừng sợ, em không phải là em trước đây!" Sau khi túm lấy, Tinh Tinh hoảng sợ hét ầm lên, làm cho Dương Dạ phải vội vàng giải thích.
Nghe nói như vậy, Tinh Tinh dừng hét lại, quay đầu nhìn chằm chằm vào mặt của Dương Dạ, hình như đang xác định rằng khuôn mặt này có phải là của đại thiếu gia hay không, sau khi nhìn vài lần, phỏng chừng là như nhìn rõ rồi, Tinh Tinh lại cấp tốc quay đầu về, và hét rầm cả lên.
Dương Dạ không thể làm gì khác hơn là dùng tay còn lại vươn ra, ôm ngang lấy Tinh Tinh, không quản nàng ta giãy dụa thế nào, vác nàng ta ngang lưng, rồi ôm thế đi xuống lầu, cho đến khi đi đến trước mặt của Dương Chấn Quỳ mới buông tay ra.
Tinh Tinh vừa rơi xuống đất, nhìn thấy Dương Chấn Quỳ, vội vàng trốn phía sau lưng chồn, núp cả người sau vai của Dương Chấn Quỳ, không dám nhìn Dương Dạ nữa.
Dương Dạ nhìn thấy cảnh này, trong lòng thầm đoán : Xem ra bà mẹ kế này trước đây đã thật sự bị đại thiếu gia thu thập rồi, thấy mình cứ như là thỏ thấy ưng, chuột thấy mèo, ăn trộm thấy cảnh sát, bán hàng rong thấy nhân viên đô thị, tham quan thấy thanh tra, tiền đạo thấy thủ môn vậy ...
Dương Chấn Quỳ nhìn Dương Dạ một cái, xoay người lại nhẹ nhàng lôi Tinh Tinh ra, ôm vai nàng ta, cười nói : "Tinh Tinh, đừng sợ, Tiễu Vãn nhi bây giờ không giống như trước kia nữa, nó đến thăm em đó"
Ánh mắt của Tinh Tinh vẫn còn đang hiện rõ sự kinh khủng không gì sánh bằng, thân thể không tự chủ lui ra sau Dương Chấn Quỳ. Dương Dạ thấy vậy, liền đi tới trước, nhìn cha một cái, lại nhìn Tinh Tinh, sau đó cúi đầu, trong miệng nói : "Chị Tinh Tinh, trước đây là em sai, em đến đây xin lỗi chị, xin lỗi"
Lần này, đừng nói là Tinh Tinh, ngay cả Dương Tự, Dương Chấn Quỳ, và Thành Bá phía sau cùng những người hầu nam, toàn bộ đều trợn to mắt ra nhìn. Tuy rằng nói đại thiếu gia thay đổi là thật, nhưng mà cậu ta thật sự đúng là làm cho người ta hồ đồ đến điên luôn rồi. bây giờ tự nhiên mới đi có vài ngày trở về rồi liền cung kính với chị Tinh Tinh, quả thật đúng là kỳ tích.
Dương Dạ không nhìn người khác, chỉ nhìn chằm chằm vào chị Tinh Tinh thôi, ánh mắt chân thành, biểu tình chân thật : "Chị Tinh Tinh, mặc kệ trước đây em đối xử với chị thế nào, thì em mong rằng chị có thể tha thứ cho em, tuy rằng chị không thể thay thế cho mẹ của em, nhưng mà sau này em sẽ tôn trọng chị như tôn trọng mẹ em vậy"
Tất cả mọi người nghe xong liền kinh ngạc, nhất là Tinh Tinh, nghe xong càng khó tin hơn, nhưng Dương Chấn Quỳ đứng ở đó, ôm lấy Tinh Tinh, nghe Dương Dạ nói vậy, mũi chua xót, hai mắt bỗng nhiên không nhìn rõ nữa. Đây chính là cảnh mà ông chờ đợi đã lâu, từ khi đến với Tinh Tinh, thái độ của con trai cả liền thay đổi đột ngột, càng khiến cho ông và Tinh Tinh chưa từng được vui vẻ bao giờ cả. Ông hiểu tình cảm của Dương Dạ dành cho mẹ, nhưng Dương Dạ lại không hiểu cho người làm cha như ông ... Bây giờ, cái hình ảnh gia đình đại đoàn viên hầu như đã hiện ra trước mắt, ông rất kích động! Cũng may là thân thể của Dương Chấn Quỳ vẫn còn tốt, nhất là không có mắc các bệnh về tim mạch, nếu không thì khẳng định rằng sẽ được đưa vào bệnh viện ngay.
Vào ban đêm, trên dưới Dương gia đang giang đèn kết hoa, giống như là đang có chuyện cực vui vậy, tất cả đèn đều được mở sáng, sáng còn hơn ban ngày nữa. Lão gia Dương Chấn Quỳ chưa từng được hưng phấn như vậy bao giờ, không chỉ cho tất cả người nhà một buổi tiệc siêu xa hoa, an bài cho Dương Dạ, Dương Tự và Tinh Tinh tham dự, mà còn vui vẻ cho tất cả người hầu quản gia của Dương gia cùng tham gia yến tiệc, tuyên bố rằng tất cả mọi người hôm nay nhất định phải ăn cho no uống cho say! Mọi người! Một người cũng không thể thiếu!
Sau khi Dương Dạ gặp được Tinh Tinh rồi, liền lợi dụng lý do là đi tắm một chút để rời đi, xoay người đi tìm Tây Thi và Trịnh Đán, tuy rằng thời gian xa nhau không dài, nhưng mà hắn thật sự rất lo lắng hai vị mỹ nữ đường xa đến đây có thể thích ứng với hoàn cảnh nơi này hay không.
Trong căn phòng bên cạnh phòng ngủ của Dương Dạ, Dương Dạ nhìn thấy Tây Thi và Trịnh Đán rực rỡ hẳn lên, kinh ngạc đến nổi miệng há hốc đến rơi xuống đất luôn! Tây Thi và Trịnh Đán giống như là hoàn toàn thay đổi thành một người khác vậy! Không có trang phục cổ đại, vô luận là kiểu tóc hay cách ăn mặc đều giống như thế giới hiện đại, Tây Thi được một nhà tạo mẫu tóc chuyên nghiệp do Khâu tổng quản thu xếp đến, làm cho mái tóc biến thành loại tóc dài búp bê đáng yêu, rất hợp với khuôn mặt khả ái của nàng. Còn Trịnh Đán thì không có buột tóc nữa, xõa dài tự nhiên, giống như gợn lóng lăn tăn vậy, hai vị mỹ nữ đều mặc vào loại váy ngắn màu hồng nhạt của nữ hầu thiếp thân, trên mặt còn có chút trang điểm, nhìn qua quả thật rất là mê người!
Bởi vì từ trước đến giờ chưa từng mặc cái váy ngắn như vậy, cho nên lúc Tây Thi và Trịnh Đán đứng trước mặt của Dương Dạ, hai tay hoàn toàn vô thức che lấy phần chân lỏa lồ ra bên ngoài của mình. Biểu tình trên mặt cũng rất là khẩn trương và bất an, tất cả đều rất là xa lạ với hai nàng cả, Tây Thi và Trịnh Đán nhìn thấy Dương Dạ đi tới, liền quấn quít không chịu tha, không có biện pháp, Dương Dạ là người mà hai nàng biết và tin được hiện nay, trừ cái này ra, Tây Thi và Trịnh Đán rất là ngu ngốc, tất cả phải học lại từ đầu.
Dương Dạ thì không hề lo lắng về chuyện này chút nào cả, dù saoo thì bên cạnh hắn cũng có Hiểu Hiểu và Ôn Nhu! Sau khi Ôn Nhu biết itn, liền chạy đến giúp Hiểu Hiểu rửa mặt chải đầu cho Tây Thi và Trịnh Đán. Sau khi đã thu xếp xong, ở trong phòng của Tây Thi và Trịnh Đán, Ôn Nhu nhìn thấy đại thiếu gia trở về, biểu hiện cũng rất hưng phấn. Dương Dạ đang vui vẻ đến chết, lâu lắm rồi mới được gặp lại mỹ nữ Ôn Nhu, cho nên không nói nhiều lời, trực tiếp ôm lấy một cái thật là mãnh liệt ... haizzz ... người ta nói là cái hành động nho nhỏ để lại cái hậu quả to to, bởi vì tâm tình khoái trá cho nên nên ôm rất tùy ý, và thế là dẫn đến nhiều hậu quả phát sinh.
Cái ôm này làm cho Tây Thi và Trịnh Đán bên cạnh đỏ mặt đến mang tai luôn, mở trừng mắt ra nhìn, sau đó bóng ma tâm lý trong lòng càng thêm nặng, phong kiến bảo thủ của hai nàng bắt đầu cho rằng, ở trong nhà sư huynh, bây giờ hai nàng thậm chí ngay cả làm thiếp cũng không thể được. Chỉ có thể dùng danh nghĩa khác mới có thể ở bên cạnh của sư huynh Dương Dạ mà thôi.
Cái ôm này làm cho Hiểu Hiểu không hài lòng một chút, dù sao thì Ôn Nhu bây giờ cũng là bạn cùng phòng với nàng, nhìn thấy người đàn ông mình thích lại ôm chị em của mình một cách nhiệt liệt như vậy, bản năng của phụ nữ đương nhiên là không vui rồi. Nhưng Hiểu Hiểu cũng biết chuyện, nàng biết nếu đại thiếu gia thật sự có lên giường với Ôn Nhu, thì nàng cũng tuyệt đối không có tư cách can thiệp vào, tuy rằng nàng thích đại thiếu gia, đại thiếu gia cũng thích nàng, nhưng nàng cũng hiểu rõ, nàng chỉ là người đàn bà của đại thiếu gia thôi, đại thiếu gia là người đàn ông của nàng.
Cái ôm này, làm cho cảm xúc của Ôn Nhu dâng trào một phen! Đây chính là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với đại thiếu gia, trước đây nàng còn chưa từng gần gũi với đại thiếu gia như vậy bao giờ, hơn nữa, đối với Ôn Nhu mà nói, đây cũng là lần đầu tiên nàng bị một người khác phái ôm chặt như vậy. Cái ôm này, làm cho Ôn Nhu sinh ra một chút ảo tưởng, nghĩ rằng mình cũng có thể may mắn như Hiểu Hiểu, trở thành nữ hầu thiếp thân của đại thiếu gia trong sinh hoạt và thân thể.
Cái ôm này, làm cho Khâu tổng quản đứng xa nhất cảm thấy rét lạnh trong lòng, ông đã bắt đầu hiểu rõ, đây là thời gian cần phải áp dụng một số biện pháp, nếu không cứ để cho đại thiếu gia Dương Dạ và nhị thiếu gia Dương Tự tiếp tục như vậy, Dương gia tuyệt đối sẽ không lo là không có người nối dỗi, mà sẽ có rất rất rất nhiều con cháu, nếu như cần thiết, hẳn là nên cho tất cả nữ hầu sung quân của Dương gia thống tránh thai, có lẽ là cần phải đánh số trinh tiết luôn mới được, bằng không thì với tốc độ phát triển của đại thiếu gia, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện ....
Mà cái ôm này, cuối cùng thậm chí là truyền đến tai của Quân Hinh tiểu thư, bởi vì vậy mà thậm chí đã dẫn đến một cuộc đại chiến quy mô lớn của đông đảo thê thiếp trong Dương gia ... thôi, cái này tạm thời nói sau vậy ...
Một hành động nho nhỏ để lại hậu quả to to.
Phỏng chừng là sẽ có người kỳ quái, tại sao lần này Dương Dạ trở về, Quân Hinh tiểu thư lại không xuất hiện? Đương nhiên là Dương Dạ cũng đang nghĩ về vấn đề này, sau đó lúc rãnh liền hỏi em trai Dương Tự, kết quả là, sau khi Dương Dạ đột nhiên biến mất, đầu tiên là Quân Hinh tiểu thư tức đến nổ phổi, sau đó là khóc hết nước mắt, tan nát cõi lòng, cuối cùng đành để cho em gái Dương San đưa nàng ta trở về Nam Vinh gia tộc.
Dương Dạ nghe xong, liền thở phào một hơi, như vậy thì ít nhất là bây giờ, mình và Trịnh Đán, còn có Tây Thi sẽ không gặp phải nguy hiểm nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.