Ý Râm Vạn Tuế

Chương 3: Mỹ nữ như mây

Khuyết Danh

13/04/2013



Dọc đường đi, Dương Dạ vài lần muốn hỏi Thành bá đưa đi đâu, nhưng mà mỗi lần quay sang nhìn Thành bá, thì Thành bá khẳng định là cũng quay đầu lại nhìn Dương Dạ, cười một cách bí ẩn, rõ ràng đại biểu cho một ý : Lúc này chạy không được đâu.

Trong lúc xe chạy, lái xe Tiểu Tùng còn mở cả nhạc lên, mà bài nhạc này tự nhiên lại mang tên là [Cây hoa cúc nở]! Làm cho Dương Dạ nghe xong, thiếu chút nữa khóc thành tiếng, thầm nghĩ : Mẹ nó! Mình là hàng còn nguyên tem! Không ngờ rằng lần đầu tiên của mình, không phải là làm với mỹ nữ, mà lại phải làm với một ông già, cái này làm sao mà sống được nữa.....

Xe chạy thật lâu, Dương Dạ thầm nghĩ, lão già này không phải là muốn hiếp xong giết chứ? Rốt cục, hắn đã không nhịn được, quay sang nói mà cứ như là hét : "Chúng ta rốt cục đi đâu?"

Thành bá quay đầu lại, cười nói : "Đại thiếu gia, cậu khi dễ tôi già hồ đồ à? Vẫn thích chọc ghẹo tôi, tôi không bao giờ để cho cậu đi nữa, chúng ta về nhà"

"Về nhà? Nhà ai?" Dương Dạ thất thần, nghe Thành bá nói như vậy, bọn họ trước kia nhất định rất quen thuộc?

"Đương nhiên là về nhà của cậu! Lão gia không biết sẽ cao hứng thế nào!" Thành bá cười, lại quay đầu nhìn về phía trước, nói : "Sắp đến rồi, lập tức đến ngay, ngay ở phía trước"

Dương Dạ nhìn theo ánh mắt của Thành bá, nhìn về phía trước, thấy cách đó không xa có một cái cổng và một cái sân rất hùng vĩ! Đây là cái gì vậy? Khải Hoàn Môn bên nước Pháp sao? Cửa nhà ai mà lớn quá vậy trời? Khoa trương quá đi!

.............................................

Tốc độ chiếc xe bắt đầu chậm lại, dần dần chạy đến cái cổng ra vào to đến dọa người kia, cổng và hai bên sườn của nó dường như kéo dài vô hạn, Dương Dạ vươn cổ ra nhìn, cũng không nhìn thấy điểm cuối của bờ tưởng nữa.

Mẹ kiếp, đây là biên giới lãnh thổ của một nước sao? Trong lòng Dương Dạ hồi hộp, chẳng lẽ lão già chết tiệt này muốn bán mình ra nước ngoài?

Chiếc xe càng đến gần, Dương Dạ càng nhìn thấy vài bóng người đang đi qua lại trong sân. Đến gần một chút, Dương Dạ rốt cục đã nhìn rõ được mấy người kia, mặc bộ đồ màu xanh lá đậm, cầm súng trong tay đứng đó.

Xe dừng lại, một người bước lại nhìn thoáng vào trong xe, lập tức đứng thẳng dậy, vung tay lên.

Thành bá cũng không liến nhìn người này một cái, căn bản là khinh thường nhìn những người này. Nhưng Dương Dạ thì sợ hãi, trong lòng nghĩ : Xong rồi, là quân đội thủ vệ, vậy đây khẳng định là biên giới quốc gia rồi!

Trong một căn phòng độc lập bên cạnh cánh cửa khổng lồng, có một người mặc đồ xanh lá đứng trước một tấm bảng, đang nhập mật mã vào, sau đó, cảnh cổng sắt nặng đề mở ra, chiếc xe Lincoln lại khởi động, chậm rãi chạy vào trong sân.

"Cái cửa lớn vừa rồi là..." Dương Dạ không nhịn được hỏi một câu ngây thơ.

"Đại thiếu gia, cậu không phải bị bệnh chứ?" Thành bá cau mày nhìn Dương Dạ : "Cái cổng mỗi ngày cậu ra vào vài lần mà cũng không nhận ra?"

Dương Dạ sợ đến mức muốn ói cả lưỡi của mình ra. Cái gì chứ? Cổng lớn nhà mình? Nhà Trắng của Mỹ hình như cũng không khoa trương như vậy! Nhà của mình rốt cục là nhà gì?

Cảnh vật bên trong quả thật là cách biệt một trời một vực với bên ngoài, Dương Dạ không ngờ rằng, không ngờ bên trong bức tường tưởng như không dứt kia, lại chính là một khu vực giống như thế ngoại đào nguyên vậy.

Một con đường rộng gần mười mét và giống như kéo dài mãi vậy, hai bên đường đều là mặt cỏ xanh biếc, được cắt tỉa rất đồng đều, giống như một tấm thảm vậy, mà trên mặt, có các hoa viên tạo hình khác nhau, có đủ kiểu suối phun cả, dọc theo đường đi, là những cây tùng được tạo hình độc đáo. Những cây tùng này không chỉ mang hình dáng như cái cây, mà được cắt tỉa thành hình rồng bay phượng múa.

Lái xe Tiểu Tùng dừng xe lại, sau đó xuống xe, đi về hướng cửa xe của Dương Dạ mở ra, Dương Dạ do dự một chút, cảm thấy hắn ta làm vậy ý bảo mình xuống xe, vì thế lo sợ chui ra khỏi xe, Thành bá cũng chui ra theo.



Lái xe Tiểu Tùng cung kính nói với hắn : "Đại thiếu gia, hoan nghênh trở về"

Dương Dạ còn đang thất thần, thì Thành bá hơi phất tay một chút, Tiểu Tùng lập tức chui vào trong xe, lái xe rời đi.

"Hắn đi đâu vậy?" Dương Dạ có ấn tượng không tồi với người lái xe Tiểu Tùng này, Tiểu Tùng vừa đi, Dương Dạ bỗng nhiên cảm thấy lo lắng ngay.

"Đại thiếu gia, hạ nhân không được phép vào trong trang viên của chủ nhân" Thành bá nói xong, nhìn Dương Dạ một cái, nói thêm một câu : "Đại thiếu gia, nghe Thành bá nói một câu, cậu đừng chơi mấy cái thuốc ấy nữa, đầu óc đều hỏng hết rồi"

Dương Dạ nghe Thành bá nói vậy vô cùng khó hiểu, đang muốn hỏi lại, thì bỗng nhiên nhìn thấy có một chiếc xe màu trắng thuần khiết chạy từ xa đến, giống như một chiếc xe ngựa được gắn động cơ vào vậy, phía trước là chổ dành cho người lái, phía sau có hai chổ ngồi, nhìn giống như món đồ chơi vậy.

Trên xe có một ông già, cũng đã bạc đầu rồi, mặc một bộ tây trang, dừng xe lại trước mặt Dương Dạ và Thành bá, nhảy xuống xe, bước đến vài bước nắm lấy tay của Dương Dạ, kích động nói : "Đại thiếu gia, cậu rốt cục đã trở về rồi!"

Dương Dạ ngơ ngác như đang nằm mộng, không biết mình rốt cục là ai, nếu nhiều người đã kêu mình là đại thiếu gia như vậy, chẳng lẽ mình thật sự là con trai của một nhà giàu có, trước kia tất cả đều là nằm mơ?

Thành bá thản nhiên nói :" Khâu tổng quản, lão gia biết đại thiếu gia đã về chưa?"

" Thành bá" Khẩu tổng quản cúi đầu chào Thành bá một tiếng, cười nói : "Đã biết rồi, tất cả mọi người đều đã biết rồi, lão gia đang chờ thiếu gia về!"

"Đại thiếu gia, lên xe đi, lão gia đang chờ đó!" Thành bá vỗ vào lưng của Dương Dạ, cười nói.

Dương Dạ ngây ngốc gật đầu, trong đầu hắn bây giờ vô cùng rối loạn, thậm chí là có chút ảo giác, cảm thấy như mình thật sự là đại thiếu gia vậy.

...............................................

Từ cánh cổng được gọi là cửa lớn nhà của Dương Dạ, cho đến tận trang viên của chủ nhân, mà chiếc xe màu trắng này phải chạy hết mười phút, dọc đường đi, Dương Dạ đã nhìn thấy rất nhiều kỳ hoa dị thảo, thậm chí còn thấy cả một cái hồ nhân tạo lớn, hồ này quá lớn, ngó về phía bên kia của hồ không thể thấy hết được.

Dương Dạ đang suy nghĩ, thì bỗng nhiên Thành bá vỗ vai hắn nói : "Đại thiếu gia, xuống xe đi!"

Dương Dạ giật mình, phát hiện ra Thành bá đang cười với mình, mà Khâu tổng quản đã xuống xe rồi, cung kính đứng một bên chờ đợi,

Thành bá kéo Dương Dạ xuống xe, nâng một tay lên, nói : "Đại thiếu gia, thuốc hết tác dụng chưa? Đã tỉnh táo lại chưa, có nhận ra nhà mình không?"

Dương Dạ ngẩng đầu nhìn... what the f*ck! Căn nhà khổng lồ!

Một tòa nhà cao bảy tầng, thậm chí có thể gọi đây là tòa thành, đang ở trước mặt Dương Dạ, ngẩng đầu lên nhìn thấy một hàng cầu thang dài thiệt là dài dẫn lên trên cửa lớn.

Mà hai bên cầu thang, có một loạt thiếu niên và thiếu nữ đang đứng, ít nhất có hơn hai mươi người, đứng từ ở dưới lên đến tận cửa, vô luận là nam hay nữ đều mặc đồng phục nghiêm chỉnh, nam thì mặc một bộ đồ màu đen toàn thân nhìn vô cùng lãnh khốc, còn nữ thì mặc một váy màu hồng liền thân vô cùng xinh xắn.

Hai hàng nam nữ này nhìn thấy Dương Dạ ngẩng đầu lên nhìn mình, lập tức cúi đầu thật sâu xuống, đồng loạt hô lên : "HOAN NGHÊNH ĐẠI THIẾU GIA TRỞ VỀ !"

Dương Dạ mỉm cười, giấc mộng này, quả thật cũng rất sung sướng rồi! Quả thật là một chuyện mà từ đó đến giờ mình chưa bao giờ dám tưởng tượng!

Thành bá kéo tay Dương Dạ đi lên cầu thang, Dương Dạ nhìn trái nhìn phải, thật ra thì con mắt của hắn chỉ nhìn lên cái cô gái mà thôi. Có mấy cô ở đây làm cho Dương Dạ quả thật sợ ngây người, những cô gái ấy, tùy tiện chọn một người thôi, cũng tuyệt đối giành được vương miện hoa hậu thế giới rồi! Tại sao đều đang ở trong nhà của mình hết vậy? Cái giấc mơ này hình như hơi bị thái quá thì phải?



"Những người này chẳng lẽ đều là vợ của tôi?" Dương Dạ hưng phấn quay đầu lại hỏi Thành bá.

Thành bá hoảng sợ, lập tức cười nói : "Đại thiếu gia, những người này làm sao mà xứng làm vợ của đại thiếu gia được? Các nàng làm sao mà có thể so sánh với Quân Hinh tiểu thư!"

"Quân Hinh tiểu thư?" Dương Dạ sửng sốt, thầm nghĩ, còn có một người con gái xinh đẹp hơn tất cả những cô gái ở đây sao? Giấc mộng này ngàn vạn lần đừng có kết thúc sớm quá nha! Nghĩ như vậy, Dương Dạ lại hỏi : "Vậy những cô gái này là ai?"

"Các nàng đều là người hầu của đại thiếu gia cả"

"Người hầu? Người hầu sao mà xinh đẹp quá vậy?" Dương Dạ sắp vui đến điên rồi, thầm nghĩ, giấc mộng này có lẽ cả đời cũng không có lần thứ hai đâu, dù sao thì cũng đang nằm mơ mà, cần gì phải nghĩ nhiều chi cho mệt! Thế là hắn cứ tò te tí bước ngay đến trước mặt một mỹ nữ đứng gần hắn nhất, hai mắt tỏa sáng, há mồm ra bắn một hơi : "Em tên gì? Bao nhiêu tuổi? Số đo ba vòng bao nhiêu? Kết hôn chưa? Có còn là xử nữ hay không? Ngủ có ngáy hay không? Có muốn làm vợ của tôi không?"

Thành bá bị dọa đến choáng váng, Khâu tổng quản cũng bị choáng váng, tất cả mọi người đều choáng váng, ngay cả cô gái bị Dương Dạ hỏi cũng choáng váng. ( Chắc là do thằng này có thể hỏi một hơi nhiều câu như vậy!)

"Đại .... đại thiếu gia, em tên là Hiểu Hiểu, năm nay hai mươi tuổi, số đo... số đo ba vòng là..." Hiểu Hiểu đỏ mặt, nói ra những cái này trước mặt nhiều người thật là xấu hổ,nhưng mà, đại thiếu gia đã hỏi rồi, không thể không nói : "Số đo ba vòng của Hiểu Hiểu là 36D,20,34 ... Hiểu Hiểu... Hiểu Hiểu vẫn là xử nữ...." Hiểu Hiểu nói xong câu đó, xấu hổ đến mức nước mắt đã rơi ra. (36D, cái quái gì thế, sao mà to dữ dội quá vậy ???)

Dương Dạ căn bản là không để ý đến sự kinh ngạc của những người xung quanh, chăm chú nghe Hiểu Hiểu trả lời, sau đó cao hứng nói : "À! Hiểu Hiểu đúng không? Tốt lắm, tốt lắm, hôm nay tôi tuyên bố, em trực tiếp phụ trách hầu hạ một mình tôi, hầu hạ đặc biệt!" Nói xong những lời này, trong lòng Dương Dạ cực kỳ vui sướng, cái giấc mộng này thật sự làm cho hắn sướng quá trời.

Thành bá cẩn thận đi đến hỏi : "Đại thiếu gia, cậu nói thật sao?"

"Đương nhiên là thật rồi!" Dương Dạ cứ nhận định rằng đây là giấc mơ, cho nên đã bắt đầu vênh váo lên : "Tôi nói không được sao? Từ hôm nay trở đi Hiểu Hiểu sẽ đi theo tôi!"

"Được, được!" Trong lòng Thành bá nói thầm, trước kia đại thiếu gia cũng từng ăn mấy loại thuốc kích thích làm cho đầu óc mê muội, nhưng mà cũng không có phản ứng lợi hại như hôm nay! Nhưng mà, ông ta không dám mở miệng, vì thế, lui lại, nhỏ giọng nói với Khâu tổng quản : "Lập tức chuẩn bị!"

"Được, được, tôi đi chuẩn bị ngay!" Khâu tổng quản lập tức gật đầu.

Hiểu Hiểu nhìn đại thiếu gia trước mặt, đã có chút khó tin trong mắt rồi, quả thật giống như trúng thưởng xổ số vậy. Nàng biết, nếu muốn trở thành một nữ hầu riêng cho đại thiếu gia trong cái gia tộc này, quả thật là còn khó hơn là vương phi nữa.

Những cô hầu gái xinh đẹp xung quanh đều nhìn về hướng Hiểu Hiểu bằng cặp mắt hâm mộ và ghen tỵ.

Dương Dạ đến gần Hiểu Hiểu, nhẹ giọng nói một câu : "A, về sau em là người của anh, có ai bắt nạt em cứ nói cho anh biết, anh sẽ báo thù giúp em" Nói xong, Dương Dạ đột nhiên hôn lên mặt của Hiểu Hiểu một cái.

Lần này, Hiểu Hiểu sửng sốt, nàng nằm mơ cũng không ngờ rằng mình lại đột nhiên lọt vào mắt xanh của đại thiếu gia, tuy rằng nàng cũng nghe trong gia tộc nói rằng đại thiếu gia có uống mấy loại thuốc không tốt gì đó, thường xuyên làm cho thần trí không tỉnh táo, nhưng mà vừa rồi đối diện với đại thiếu gia, nàng nhìn thấy nó vô cùng trong suốt, và cũng vô cùng tỉnh táo, thậm chí là ... vô cùng háo sắc.

Lần này, Dương Dạ cũng sửng sốt, trong lòng hắn thầm nghĩ : Đợt con mẹ nó, giấc mộng cái quái gì vậy? Sao hôn Hiểu Hiểu một cái, mà cảm giác y như thật thế! Ngay cả mùi thơm trên người cũng ngửi được. Nằm mơ mà cũng có thể đạt đến trình độ này, quả thật đúng là kỳ tích nha!

Lần này, Thành bá cũng sửng sốt, ông ta biết đại thiếu gia còn chưa tỉnh thuốc, vì thế lập tức đi lại, đỡ đại thiếu gia đi lên cầu thang, vừa đi vừa nói : "Đại thiếu gia, đi nhanh lên thôi, để lão gia chờ sốt ruột!"

Bên kia Thành bá giúp Dương Dạ đi lên cầu thang, thì bên này, Khâu tổng quản lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng thầm nghĩ đại thiếu gia khẳng định là uống không ít thuốc rồi. Tuy rằng cơ hồ trên dưới gia tộc đều biết đại thiếu gia rãnh rỗi nhàm chán, có dư tiền bạc, lại thích chơi nhửng cái mới mẻ, cho nên đã dùng thử các loại thuốc kích thích ( đại loại như là thuốc lắc vậy) mới liên tục, nhưng mà cũng không có gây lộn xộn nghiêm trọng như lần này, rời nhà trốn đi nhiều ngày, lúc trở về lại tuyển một cô hầu gái làm phục vụ riêng...

Khâu tổng quản tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng không dám sơ suất cái gì, thở dài một tiếng, vẫy tay với Hiểu Hiểu, nói : "Nào, người do đại thiếu gia lựa chọn, theo tôi, thay bộ đồng phục cao cấp"

Dưới ánh mắt sắc còn hơn dao của mọi người, Hiểu Hiểu cúi đầu, đi theo Khâu tổng quản vào lầu chính.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ý Râm Vạn Tuế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook