Chương 93: Tiểu nhân tuân mệnh. (2)
Khuyết Danh
13/04/2013
"Ngươi không nói, ta có biện pháp khiến ngươi phải mở miệng" Tiểu Niếp cười âm hiểm, đứng dậy khỏi ghế, xoay người cầm lấy con dao cắt thịt trên bàn ăn : "Ta cho ngươi một cơ hội cuối ..."
Dương Dạ sửng sốt thêm một chút, lập tức làm ra bộ dạng hoảng hốt, sau đó cúi đầu, giống như là đang suy nghĩ, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói : "Tiểu Niếp tiểu thư, chuyện đã đến nước này, tôi cũng không thể giấu diếm nữa, cô nghe cho rõ đây, thật ra tôi chính là đại thiếu gia của Dương thị gia tộc!"
Tiểu Niếp trừng to mắt ra, cúi cổ xuống dò xe, chỉ vào Dương Dạ nói : "Ngươi? Đại thiếu gia của Dương thị gia tộc? Ha ha ha ha ... Ngươi? Ha ha ha ..." Vừa nói chuyện vừa cười, cười một hồi bỗng nhiên dừng lại, nhấc chân lên đạp cho Dương Dạ thêm một phát : "Những lời ngu ngốc như vậy ngươi cũng nói được sao? Nói láo không biết chớp mắt à!"
Dương Dạ cố gắng lắc thân thể tránh một đạp này, cười cười ngẩng đầu lên nói : "Tiểu Niếp, cô quá xúc động rồi, nhưng mà cũng không sao, tuổi của cô còn nhỏ, bất quá tôi thích"
"Còn nói lời vô ích!" Tiểu Niếp tức giận vung con dao lên : "Nếu như ngươi chính là đại thiếu gia của Dương thị gia tộc thì ta chính là quan thế âm bồ tát đến lấy mạng của ngươi!"
Dương Dạ lập tức làm ra vẻ khẩn trương sợ hãi, nhưng trong lòng vui như nở hoa, hừ, không tin à, tốt! Vậy thì quá tốt! Trong lòng tuy vui vẻ, nhưng ngoài mặt thì làm ra vẻ giống như con chuột nhìn thấy con mèo vậy : "Đừng! Đừng!" Vừa nói chuyện vừa cố gắng tỏ vẻ sợ hãi lùi thân thể về phía sau : "Tôi nói! Tôi nói!"
"Nói!" Tiểu Niếp vẫn vung dao lên.
"Tôi là Lý Phôi ... là ... là ..."
"Nói mau" Con dao trong tay Tiểu Niếp càng lúc càng giơ lên cao.
"Bẩm tiểu thư, tiểu nhân vốn là một bảo vệ trong Dương gia, làm việc nhẹ lương cao kiếm chút tiền, cuộc sống cũng không có gì phải lo lắng. Ai ngờ Dương đại thiếu gia, hắn ngang ngược không lưu tình, tôi chỉ là trò chuyện với cô hầu trong đó một chút, mà hắn tự nhiên lại tìm người đánh tô. Ông nội tôi trở mặt với hắn, liền bị hắn đánh đến nổi chó nhận không ra, bạn gái tôi mắng hắn lừa dối người ngoài, liền bị hắn bắt vào trong nhà, cưỡng gian một trăm lần rồi lại một trăm lần! Cuối cùng nàng ức hận quá đành phải treo cổ tự vẫn ..." Dương Dạ bắt đầu trổ biệt tài nói nhảm không chớp mắt của mình ra.
"Nói như vya65, ngươi có thù oán với Dương thị sao?" Tiểu Niếp lại tin là thật : "Vậy ngươi đến quần đảo kim thạch làm gì?"
"Tiểu Niếp tiểu thư, tôi ... tôi nghe nói sự hưng suy của Dương thị gia tộc, tất cả đều dựa vào quáng thạch trên quần đảo kim thạch này, cho nên lần này tôi lén đến đây, muốn tìm một cơ hội, cho nổ luôn cả quần đảo kim thạch của Dương thị gia tộc này!"
"Cái gì? Cho nổ?" Tiểu Niếp thất kinh, con dao trong tay cũng rơi xuống đất.
"Đúng! Thế nào? Tiểu Niếp cũng biết về thạch quáng của Dương thị sao?" Trong lòng Dương Dạ đang rất vui, cảm thấy sắp có đáp án rồi, nhưng lại rất buồn bực là, nha đầu đơn thuần này không giống như là người do một thế lực lớn nào đó phái tới, làm gì có ai phái một người cô bé đơn thuần thậm chí là ngu ngốc như vậy đến để trinh sát quần đảo kim thạch của Dương gia chứ?
"Ta đương nhiên biết" Tiểu Niếp gật đầu với Dương Dạ, do dự một chút, lại hỏi : "Vậy ngươi và cái tên lướt sóng chung với ngươi ... em trai ngươi đó, và còn hai cô gái kia ..."
"À, hắn cũng là người hầu trong Dương gia, là em trai nuôi của tôi, cũng là bị Dương gia đè đầu cởi cổ rồi đuổi đi, hai cô gái kia cũng như thế, chúng tôi đến từ khắp nơi tụ lại, bây giờ có chung một mục tiêu đi tới!"
"Thì ra là vậy" Tiểu Niếp lại gật đầu lần hai, sau đó hai mắt sáng lên, nhìn Dương Dạ nói : "À, Lý Phôi, kỹ năng lướt sóng ban ngày của ngươi quả thật không tồi. Bây giờ ta muốn ngươi đáp ứng ta hai chuyện, thứ nhất, ngươi phải dạy cho ta trò lướt sóng ấy! Thứ hai, ta muốn ngươi làm thủ hạ của ta!"
"Thủ hạ?" Dương Dạ sửng sốt.
"Đúng vậy, bây giờ ngươi có thù oán với Dương thị, cũng là vì quần đảo kim thạch mà đến đây, vậy ít nhất chúng ta cũng có chung một mục tiêu, ngươi làm thủ hạ của ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi!" Tiểu Niếp cười, làm ra vẻ "ta là chị hai" đây.
"Cái gì? Cô cũng vì thạch quáng mà đến?" Dương Dạ thoáng giật mình, nhưng trong đầu nhanh chóng đưa ra các khả năng suy tính, dựa theo quan hệ và địa vị cùng lời nói của anh em Tiểu Niếp, thì người có khả năng phái nàng ấy đến đây hẳn là ... Nhưng, thân là đại thiếu gia của một gia tộc lớn như vậy, hắn ta thật sự ngu ngốc đến nỗi phái một nha đầu ngốc như Tiểu Niếp đến đây sao?
"Ta đương nhiên là đến vì thạch quáng rồi!" Tiểu Niếp cười một chút, ánh mắt bỗng nhiên trở nên ảm đạm : "Thật ra nói đúng hơn là, ta vì anh Minh Phong mà đến"
"Mục Minh Phong?" Trong lòng Dương Dạ căng thẳng, quả nhiên là đoán không sai mà! Là đại thiếu gia của Mục thị gia tộc Mục Minh Phong! Nhưng tại sao hắn ta lại phát một nha đầu có đầu óc không bình thường như Tiểu Niếp đến quần đảo kim thạch? Vậy hắn có đầu óc hay không? Dương Dạ nghĩ nghĩ, liền hỏi lại một câu : "Chẳng lẽ Mục đại thiếu gia phái Tiểu Niếp tiểu thư đến?"
"Đương nhiên là không phải! Anh Minh Phong sẽ không để ta đến đây!" Tiểu Niếp tự nhiên nổi giận, sau đó cúi đầu, đi đến cửa sổ trong phòng, đưa tay đỡ cửa sổ, nói : "Ta vốn muốn vì anh Minh Phong mà làm chút chuyện, chỉ cần anh ấy vui vẻ, ta cũng vui vẻ!"
"Nói như vậy, Mục đại thiếu gia cũng muốn quần đảo kim thạch của Dương gia sao?" Dương Dạ cố ý hỏi rõ, trong lòng thầm chửi : Quả nhiên, mẹ kiếp thằng khốn! Mục thị gia tộc cũng thèm muốn quần đảo kim thạch!
"Đúng vậy, khẳng định là thế, có một lần ta nghe trộm anh Minh Phong nói chuyện với Bằng Thiên , anh ấy rất muốn thạch quáng của quần đảo kim thạch!" Tiểu Niếp đứng cạnh cửa sổ, một tay nâng cằm, làm ra vẻ suy tư nhìn ra ngoài biển đêm : "Lần này ta bắt anh trai ta mang ta đến đây, anh Minh Phong căn bản là không biết gì hết, nên ta có thể lén lấy về một khối khoách thạch ở đây, ta nghĩ anh Minh Phong sẽ rất hài lòng! Như vậy, anh ấy sẽ càng thích ta hơn ..."
Dương Dạ đã hiểu rồi, thì ra Tiểu Niếp thích Mục Minh Phong, cho nên sau khi nghe lén Mục Minh Phong muốn có thạch quáng trong quần đảo kim thạch, liền muốn chạy đến đây trộm về để cho Mục Minh Phong vui! Nhưng mà, tên Bằng Thiên ấy là ai?
Tiểu Niếp đứng dựa về cửa sổ, ngắm nhìn biển đêm ngoài kia, rất có dáng vẻ của một cô bé, bỗng nhiên tỉnh lại, quay đầu nhìn Dương Dạ nói : "À, Lý Phôi, thế nào rồi? Làm thủ hạ của ta nha! Ta cho ngươi một số tiền, coi như là thù lao ngươi dạy ta lướt sóng!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.