Chương 18
Diệp Chi Linh
16/02/2016
Sau khi trở lại phòng ngủ, Thiệu Trường Canh đứng trước cửa sổ gửi tin nhắn cho Tô Thế Văn.
“Nếu thuận tiện thì gọi điện thoại cho tôi.”
Tin nhắn vừa mới gửi xong liền nhận được điện thoại của Tô Thế Văn, thanh âm bên tai vẫn lạnh băng như cũ, “Tôi còn tưởng sau khi cậu về nhà sẽ gọi điện thoại cho tôi ngay chứ, so với dự tính của tôi thì cậu muộn hai giờ.”
Thiệu Trường Canh trêu chọc nói: “Sao giọng điệu nghe xấu vậy, bị Tô Duy cho ăn bế môn canh* à?”
*ý nói không cho vào nhà
Tô Thế Văn trầm mặc một chút, “Tôi không có tâm trạng đùa với cậu.”
Thiệu Trường Canh cười, “Vậy chúng ta nói chuyện đứng đắn,” nói đến đây, giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc, “Tô Thế Văn, có chuyện cậu cố ý gạt tôi đúng không?”
“Chuyện gì là chuyện gì?”
“Tôi nhớ rõ ràng năm đó lúc xét nghiệm huyết thống, cậu đã nói bản đồ gen của Thiệu Vinh nhìn rất quen mắt, khi ấy tôi không bảo cậu kiểm tra vì tôi không có hứng thú với ba ruột của Thiệu Vinh. Theo hiểu biết của tôi, nếu có bất kì điểm đáng ngờ nào cậu nhất định sẽ tra đến cùng.”
“Cậu rất hiểu tôi,” Tô Thế Văn dừng một chút, “Đúng vậy, sau khi cậu đi, tôi thật sự đã kiểm tra kho gen, tìm mấy ngày rốt cuộc cũng tìm được tư liệu DNA tương tự Thiệu Vinh, sau khi đối chiếu xong tôi cũng có thể xác định 100% người kia chính là ba ruột của Thiệu Vinh.”
Ngón tay Thiệu Trường Canh không khỏi nắm chặt, “Là ai?”
“Thật đáng tiếc, lâu quá nên tôi quên mất rồi.”
“. . . . . .” Thiệu Trường Canh không nói gì, Tô Thế Văn ở một vài phương diện cũng cố chấp giống mình. Nếu hắn không muốn nói, đừng mơ hỏi được từ trong miệng hắn một chữ.
Trầm mặc thật lâu sau, Tô Thế Văn mới nói: “Tra ra chân tướng cũng không có gì tốt cho cậu và Thiệu Vinh, cứ để Thiệu Vinh nghĩ cậu là ba nó không phải tốt hơn sao?”
Thiệu Trường Canh nhíu mày, “Chân tướng một ngày nào đó cũng sẽ được phơi bày, tôi không có khả năng thay đổi gen của Thiệu Vinh.”
“Nhưng cậu có thể sửa đổi nhóm máu, sửa xét nghiệm nhóm máu so với sửa xét nghiệm huyết thống không phải dễ dàng hơn rất nhiều sao? Chỉ cần Thiệu Vinh không nghi ngờ cậu, nó cũng sẽ không đi điều tra cái gọi là chân tướng, hai người vẫn là cha con thân thiết như cũ.”
Thiệu Trường Canh im lặng một chút, “Được rồi, nếu cậu không muốn nói cho tôi biết lí do, tôi cũng không ép cậu, nhưng chắc chắn Thiệu Vinh có quan hệ huyết thống với Tô gia mấy người. . . . . . Nhất là cậu.”
Tô Thế Văn không đáp.
Thiệu Trường Canh tiếp tục nói: “Chuyện này tôi sẽ tự mình thăm dò.”
“Chuyện cậu đã quyết định chưa ai có thể ngăn cản, nhưng tôi vẫn khuyên cậu, biết quá nhiều cũng không tốt. Cho dù Thiệu Vinh có quan hệ đó với Tô gia chúng tôi thì sao? Cho đến bây giờ tôi cũng không tính nhận thức nó, từ đầu đến cuối nó chỉ có Thiệu Trường Canh cậu là ba thôi.”
Trước giờ Tô Thế Văn nói cái gì cũng đều là loại thanh âm lạnh như băng này, nhưng hôm nay nghe qua lại cảm thấy hết sức chói tai.
Phải chăng là do liên quan đến Thiệu Vinh?
Thiệu Trường Canh trầm mặc một hồi mới đáp: “Chuyện này tạm thời đừng để cho Thiệu Vinh biết.”
“Yên tâm, tôi cũng lười quản chuyện của cha con hai người.” Tô Thế Văn dứt lời liền cúp điện thoại.
Thiệu Trường Canh cảm giác thái độ của Tô Thế Văn có cái gì không đúng, nhưng lại không chỉ ra được không đúng ở chỗ nào.
Hắn và Tô Thế Văn quen biết ở trường trung học, do tính cách hợp nhau nên rất nhanh đã trở thành bạn bè. Tuy không phải kiểu bạn tốt tri âm không có gì bí mật, nhưng cũng là kiểu bạn tốt có thể trông cậy vào thời khắc mấu chốt.
Hiểu biết của Thiệu Trường Canh đối với gia đình Tô Thế Văn cũng không nhiều, chỉ biết lúc hắn còn nhỏ thì cha mẹ ly dị, cha tái hôn, mẹ kế mang theo con trai vào nhà hắn, từ đó về sau hắn có thêm một anh trai tên Tô Duy.
Tô Duy và Tô gia cũng không có quan hệ máu mủ gì, y hiển nhiên cũng không liên quan đến thân thế của Thiệu Vinh.
Mà Tô Thế Văn, cái tên băng sơn mặt lạnh vẫn thầm mến anh trai này lại càng không thể có tư tình gì với An Phỉ hay thậm chí có con riêng là Thiệu Vinh.
Nói vậy. . . . . .
Dung mạo cực kì giống nhau của Thiệu Vinh và Tô Thế Văn nên giải thích như thế nào đây?
Thiệu Trường Canh khẽ nhíu mày, đứng trước cửa sổ, trầm mặc nhìn tuyết rơi bên ngoài, thuận tiện suy nghĩ kĩ lại.
Hắn đột nhiên nhớ vào một buổi sáng mùa đông nhiều năm về trước, lúc hắn từ London bay về nước, trong phòng giám hộ ở bệnh viện An Bình đã nhìn thấy Thiệu Vinh.
Đứa nhỏ không nơi nương tựa nằm trên giường lẳng lặng đợi ba trở về, khuôn mặt tái nhợt khi nhìn thấy mình thì lập tức lộ ra nụ cười vui sướng, cả đời này Thiệu Trường Canh cũng không thể quên.
Thiệu Vinh toàn tâm toàn ý như vậy chờ đợi, tin cậy baba của mình.
Lúc ấy bởi vì quá mức đau lòng, hắn đã ôm cậu, hứa hẹn với cậu: “Về sau có ba ở đây, nhất định sẽ không để cho con chịu một chút ủy khuất nào nữa.”
Lời hứa hẹn này, đến bây giờ vẫn còn hữu hiệu như cũ.
Tình cảm hắn dành cho Thiệu Vinh cứ tăng trưởng theo tuổi của cậu, không giảm bớt chút nào, ngược lại càng ngày càng tăng.
Nhất là hôm nay, lúc Thiệu Vinh hoang mang hỏi “sao con lớn lên lại giống chú Tô”, trong lòng Thiệu Trường Canh giống như có một cây kim nhỏ đâm vào, ẩn ẩn một chút đau đớn.
—— Thiệu Vinh cái gì cũng không biết.
Cậu không biết ba ruột của mình vẫn là một bí ẩn không lời giải, cậu không biết trước giờ mình vẫn sống chung với một người ba giả, càng không biết tình cảm của người ba giả này đối với cậu đã không còn đơn thuần giống như cậu nghĩ, thậm chí còn người ấy còn đang thận trọng dẫn cậu vào trong cái cạm bẫy gọi là “tiến đến tình yêu”.
Tuy rằng nếu sau khi Thiệu Vinh biết sẽ bị đả kích nghiêm trọng cũng làm hắn đau lòng, nhưng là. . . . . .
Đã nhận định rồi thì không thể buông tay dễ dàng như vậy.
Với tính cách của Thiệu Trường Canh, một khi đã quyết định hắn sẽ không bao giờ chịu rút lui có trật tự, lại càng không quay về lối cũ.
Dù sao sớm hay muộn sẽ có một ngày Thiệu Vinh nhất định phải đối diện với những việc này. Nếu vậy, Thiệu Trường Canh thà chính mình nắm giữ tất cả chân tướng, lúc cần thiết sẽ tự mình nói với cậu.
Nghĩ đến đây, Thiệu Trường Canh lấy điện thoại ra ấn một dãy số, gửi một tin nhắn qua.
“Tôi cần một phần tư liệu tất cả thân thích của Tô Thế Văn.”
Gửi tin nhắn xong, Thiệu Trường Canh khẽ cong khóe môi, nhẹ nhàng bày ra quà tặng vừa mới nhận được lên bàn.
Trong nhiều năm qua đây là món quà tốt nhất mà hắn được nhận.
Nhất thế bình an.
Một trang giấy, bốn chữ đơn giản, mắt nhìn thấy trong lòng liền ngập tràn ấm áp.
Phần ấm áp này hắn không bỏ được, và vĩnh viễn cũng sẽ không buông ra.
***
Tư liệu mà Thiệu Trường Canh muốn, chiều hôm sau đã được đặt trên bàn làm việc của hắn. Không thể không nói, vị trợ lý tư nhân này thật sự vô cùng chuyên nghiệp, hiệu suất làm việc cũng cực kì cao, hoàn toàn không phụ đống tiền lương kếch xù mà Thiệu Trường Canh bỏ ra.
Thiệu Trường Canh tựa vào trên ghế xoay, tầm mắt chậm rãi đảo qua bản ghi chép.
Bản ghi chép này làm rất tốt, liệt kê đủ tư liệu ba đời của Tô gia, so với gia phổ còn muốn tường tận hơn.
Gia phổ là văn bản ghi chép họ tên, tuổi tác, ngày sinh ngày mất, vai vế của những người trong gia tộc thuộc nhiều thế hệ kế tiếp trong một gia đình, dòng họ.
Thiệu Trường Canh cười, khen ngợi nói: “Lâm Hiên, cậu làm việc rất hiệu quả.”
Lâm Hiên này chính là em trai của Lâm Đồng. Lâm Đồng năm đó bị Thiệu Trường Canh lấy lí do “tính hướng không hợp” cự tuyệt nên sinh lòng oán niệm với hắn, sau khi Thiệu Trường Canh về nước còn ném cho hắn không ít xem thường; về sau cô tìm được tình yêu đích thực, kết hôn sinh con, rốt cuộc cũng bỏ qua ân oán trước đây với Thiệu Trường Canh; hai người thành bạn bè không nói, cô còn giới thiệu em trai đến làm cấp dưới của Thiệu Trường Canh.
Thiệu Trường Canh tin tưởng Lâm Hiên, trả lương cho cậu không thấp, quyền lợi cũng không nhỏ, xem cậu ta như phụ tá đắc lực tự mình bồi dưỡng. Có cậu ta bên cạnh hỗ trợ, rất nhiều chuyện cần xử lí trong bệnh viện cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Lâm Hiên được khen chỉ khẽ cười cười, nói: “Còn cần tư liệu gì cứ nói, tôi sẽ tra giúp anh.”
Thiệu Trường Canh lắc đầu, “Đủ tường tận rồi, cảm ơn.”
Lâm Hiên cũng không hỏi nhiều, xoay người bước ra khỏi văn phòng, Thiệu Trường Canh lúc này mới bắt đầu nhìn kĩ phần tài liệu.
Trong bản tài liệu lấy gia phổ của Tô Thế Văn làm trung tâm, liệt kê rất nhiều danh tự họ Tô.
Người thứ nhất là Tô Thanh Nguyên, cha của Tô Thế Văn, từng là một vị cảnh sát cao cấp, vợ trước làm việc trong cảnh đội, sau do tình cảm bất hòa mà ly hôn, Tô Thanh Nguyên cưới thêm một y tá, y tá kia mang theo con trai đổi tên thành Tô Duy.
Sau đó, vợ chồng Tô Thanh Nguyên trong một lần đi với nhau gặp tai nạn ngoài ý muốn qua đời, lúc ấy Tô Thế Văn chỉ mới mười sáu tuổi.
Thiệu Trường Canh nhớ lại, hẳn là năm đó hắn quen biết Tô Thế Văn.
Hắn và Tô Thế Văn đều học sớm, mười sáu tuổi đã học cấp ba, do cả cha lẫn mẹ đều mất, Tô Thế Văn ở trường học vô cùng im lặng, chỉ tán gẫu với một người bạn là Thiệu Trường Canh. Thành tích học tập của hai người rất tốt, luôn cạnh tranh nhau vị trí đầu lớp, sau lại cùng nhau thi vào học viện y. Tô Thế Văn chọn pháp y, Thiệu Trường Canh chọn y học lâm sàng, cùng là bạn bè trong giới y học chuyên nghiệp nên càng có nhiều đề tài chung, Thiệu Trường Canh còn theo Tô Thế Văn đi dự thính vài khóa giải phẫu pháp y chuyên nghiệp.
Tư liệu về Tô Thanh Nguyên và Tô Thế Văn đều khớp với những gì Thiệu Trường Canh biết, cũng không có điểm nào đáng ngờ.
Thiệu Trường Canh khẽ nhíu nhíu mày, chuyển tầm mắt từ tư liệu của Tô Thanh Nguyên sang chỗ khác.
Sau đó hắn thấy được một cái tên.
Tô Tử Hàng.
Anh trai ruột của Tô Thế Văn, lớn hơn Tô Thế Văn năm tuổi, lúc cha mẹ ly dị thì sống với mẹ, 17 tuổi vào học trường cảnh sát, 21 tuổi đạt thành tích nhất trường thuận lợi tốt nghiệp, giống cha mình trở thành một cảnh sát hình sự.
—— Lông mày Thiệu Trường Canh đột nhiên nhíu chặt.
Người tên Tô Tử Hàng này, hắn trước giờ chưa từng nghe nói qua, Tô Thế Văn cũng chưa bao giờ nhắc tới anh trai này với bất kỳ ai.
Thiệu Trường Canh vẫn cho rằng Tô Thế Văn chỉ có một anh trai không có quan hệ huyết thống là Tô Duy, hoàn toàn không nghĩ tới Tô Thế Văn lại còn có một người anh ruột khác.
Trong tư liệu có một tấm hình, là hình tốt nghiệp đại học của Tô Tử Hàng.
Người đàn ông trong tấm ảnh mặt không chút thay đổi, áo sơ mi màu xanh phẳng phiu chỉnh tề, trên cổ thắt một cái caravat màu xanh đậm, trên đầu đội chiếc mũ biểu trưng cho thân phận học sinh trường cảnh sát; lông mi dài mảnh, ánh mắt thâm thúy cùng với đôi môi khẽ nhếch lên tạo cho người ta một ấn tượng vừa lạnh lùng vừa chính trực.
—— Trong lòng Thiệu Trường Canh đột nhiên rung động.
Thật sự là cực kỳ giống.
Dựa theo quy luật di truyền, tất cả đặc tính di truyền đều do gen quyết định, những cái trên người Tô Tử Hàng hoàn toàn rập khuôn cho Thiệu Vinh.
Ngón tay cầm ảnh chụp nắm chặt, Thiệu Trường Canh chăm chú nhìn vào tư liệu của Tô Tử Hàng, tầm mắt đảo qua không bỏ sót một chữ.
Tô Tử Hàng không thể nghi ngờ là một người tài giỏi, cuộc đời của y quả thật giống như một bộ phim điện ảnh đặc sắc.
Xuất thân trong gia đình cảnh sát, do ảnh hưởng sâu sắc của người cha mà thậm chí ngay cả lúc dự thi viết văn hồi tiểu học cũng ghi “giấc mộng của em là trở thành cảnh sát” được điểm cao ghi lại trong hồ sơ.
Thuở thơ ấu cha mẹ ly dị, y đi theo mẹ bôn ba khắp nơi, nhận đủ gian khổ, về sau bằng ý chí kiên cường đã thi đậu trường cảnh sát, đạt thành tích nhất trường thuận lợi tốt nghiệp.
Ở cảnh đội biểu hiện của y cũng rất xuất sắc, liên tiếp lập được nhiều chiến công, được mọi người cung kính gọi là Tô đại đội trưởng.
Sau cùng, y hi sinh quang vinh vì nhiệm vụ.
Có mở đầu, có phát triển, có cao trào, cũng có kết thúc.
Đó là một cuộc sống ngắn ngủi, nhưng cũng rất đầy đủ.
Sau khi xem xong, lông mày Thiệu Trường Canh nhíu càng chặt.
Nếu y là cha ruột của Thiệu Vinh, mà y cũng đã hi sinh vì nhiệm vụ, vậy cho dù Thiệu Vinh biết chân tướng cũng sẽ không tạo quá nhiều ảnh hưởng xấu. Cha ruột là một nhân vật anh hùng như vậy, Thiệu Vinh hẳn nên cảm thấy tự hào mới đúng chứ?
Nhưng vì cái gì Tô Thế Văn lại không thoải mái nói sự thật cho hắn biết?
Quan hệ của Tô Tử Hàng và An Phỉ khi đó là quan hệ như thế nào? Vì sao ngay cả An Phỉ cũng chưa từng đề cập tới người tên Tô Tử Hàng này?
Thiệu Trường Canh buông tư liệu, đưa tay nhu nhu huyệt thái dương nổi lên.
Trực giác nói cho hắn biết chuyện này không có đơn giản như vậy.
“Nếu thuận tiện thì gọi điện thoại cho tôi.”
Tin nhắn vừa mới gửi xong liền nhận được điện thoại của Tô Thế Văn, thanh âm bên tai vẫn lạnh băng như cũ, “Tôi còn tưởng sau khi cậu về nhà sẽ gọi điện thoại cho tôi ngay chứ, so với dự tính của tôi thì cậu muộn hai giờ.”
Thiệu Trường Canh trêu chọc nói: “Sao giọng điệu nghe xấu vậy, bị Tô Duy cho ăn bế môn canh* à?”
*ý nói không cho vào nhà
Tô Thế Văn trầm mặc một chút, “Tôi không có tâm trạng đùa với cậu.”
Thiệu Trường Canh cười, “Vậy chúng ta nói chuyện đứng đắn,” nói đến đây, giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc, “Tô Thế Văn, có chuyện cậu cố ý gạt tôi đúng không?”
“Chuyện gì là chuyện gì?”
“Tôi nhớ rõ ràng năm đó lúc xét nghiệm huyết thống, cậu đã nói bản đồ gen của Thiệu Vinh nhìn rất quen mắt, khi ấy tôi không bảo cậu kiểm tra vì tôi không có hứng thú với ba ruột của Thiệu Vinh. Theo hiểu biết của tôi, nếu có bất kì điểm đáng ngờ nào cậu nhất định sẽ tra đến cùng.”
“Cậu rất hiểu tôi,” Tô Thế Văn dừng một chút, “Đúng vậy, sau khi cậu đi, tôi thật sự đã kiểm tra kho gen, tìm mấy ngày rốt cuộc cũng tìm được tư liệu DNA tương tự Thiệu Vinh, sau khi đối chiếu xong tôi cũng có thể xác định 100% người kia chính là ba ruột của Thiệu Vinh.”
Ngón tay Thiệu Trường Canh không khỏi nắm chặt, “Là ai?”
“Thật đáng tiếc, lâu quá nên tôi quên mất rồi.”
“. . . . . .” Thiệu Trường Canh không nói gì, Tô Thế Văn ở một vài phương diện cũng cố chấp giống mình. Nếu hắn không muốn nói, đừng mơ hỏi được từ trong miệng hắn một chữ.
Trầm mặc thật lâu sau, Tô Thế Văn mới nói: “Tra ra chân tướng cũng không có gì tốt cho cậu và Thiệu Vinh, cứ để Thiệu Vinh nghĩ cậu là ba nó không phải tốt hơn sao?”
Thiệu Trường Canh nhíu mày, “Chân tướng một ngày nào đó cũng sẽ được phơi bày, tôi không có khả năng thay đổi gen của Thiệu Vinh.”
“Nhưng cậu có thể sửa đổi nhóm máu, sửa xét nghiệm nhóm máu so với sửa xét nghiệm huyết thống không phải dễ dàng hơn rất nhiều sao? Chỉ cần Thiệu Vinh không nghi ngờ cậu, nó cũng sẽ không đi điều tra cái gọi là chân tướng, hai người vẫn là cha con thân thiết như cũ.”
Thiệu Trường Canh im lặng một chút, “Được rồi, nếu cậu không muốn nói cho tôi biết lí do, tôi cũng không ép cậu, nhưng chắc chắn Thiệu Vinh có quan hệ huyết thống với Tô gia mấy người. . . . . . Nhất là cậu.”
Tô Thế Văn không đáp.
Thiệu Trường Canh tiếp tục nói: “Chuyện này tôi sẽ tự mình thăm dò.”
“Chuyện cậu đã quyết định chưa ai có thể ngăn cản, nhưng tôi vẫn khuyên cậu, biết quá nhiều cũng không tốt. Cho dù Thiệu Vinh có quan hệ đó với Tô gia chúng tôi thì sao? Cho đến bây giờ tôi cũng không tính nhận thức nó, từ đầu đến cuối nó chỉ có Thiệu Trường Canh cậu là ba thôi.”
Trước giờ Tô Thế Văn nói cái gì cũng đều là loại thanh âm lạnh như băng này, nhưng hôm nay nghe qua lại cảm thấy hết sức chói tai.
Phải chăng là do liên quan đến Thiệu Vinh?
Thiệu Trường Canh trầm mặc một hồi mới đáp: “Chuyện này tạm thời đừng để cho Thiệu Vinh biết.”
“Yên tâm, tôi cũng lười quản chuyện của cha con hai người.” Tô Thế Văn dứt lời liền cúp điện thoại.
Thiệu Trường Canh cảm giác thái độ của Tô Thế Văn có cái gì không đúng, nhưng lại không chỉ ra được không đúng ở chỗ nào.
Hắn và Tô Thế Văn quen biết ở trường trung học, do tính cách hợp nhau nên rất nhanh đã trở thành bạn bè. Tuy không phải kiểu bạn tốt tri âm không có gì bí mật, nhưng cũng là kiểu bạn tốt có thể trông cậy vào thời khắc mấu chốt.
Hiểu biết của Thiệu Trường Canh đối với gia đình Tô Thế Văn cũng không nhiều, chỉ biết lúc hắn còn nhỏ thì cha mẹ ly dị, cha tái hôn, mẹ kế mang theo con trai vào nhà hắn, từ đó về sau hắn có thêm một anh trai tên Tô Duy.
Tô Duy và Tô gia cũng không có quan hệ máu mủ gì, y hiển nhiên cũng không liên quan đến thân thế của Thiệu Vinh.
Mà Tô Thế Văn, cái tên băng sơn mặt lạnh vẫn thầm mến anh trai này lại càng không thể có tư tình gì với An Phỉ hay thậm chí có con riêng là Thiệu Vinh.
Nói vậy. . . . . .
Dung mạo cực kì giống nhau của Thiệu Vinh và Tô Thế Văn nên giải thích như thế nào đây?
Thiệu Trường Canh khẽ nhíu mày, đứng trước cửa sổ, trầm mặc nhìn tuyết rơi bên ngoài, thuận tiện suy nghĩ kĩ lại.
Hắn đột nhiên nhớ vào một buổi sáng mùa đông nhiều năm về trước, lúc hắn từ London bay về nước, trong phòng giám hộ ở bệnh viện An Bình đã nhìn thấy Thiệu Vinh.
Đứa nhỏ không nơi nương tựa nằm trên giường lẳng lặng đợi ba trở về, khuôn mặt tái nhợt khi nhìn thấy mình thì lập tức lộ ra nụ cười vui sướng, cả đời này Thiệu Trường Canh cũng không thể quên.
Thiệu Vinh toàn tâm toàn ý như vậy chờ đợi, tin cậy baba của mình.
Lúc ấy bởi vì quá mức đau lòng, hắn đã ôm cậu, hứa hẹn với cậu: “Về sau có ba ở đây, nhất định sẽ không để cho con chịu một chút ủy khuất nào nữa.”
Lời hứa hẹn này, đến bây giờ vẫn còn hữu hiệu như cũ.
Tình cảm hắn dành cho Thiệu Vinh cứ tăng trưởng theo tuổi của cậu, không giảm bớt chút nào, ngược lại càng ngày càng tăng.
Nhất là hôm nay, lúc Thiệu Vinh hoang mang hỏi “sao con lớn lên lại giống chú Tô”, trong lòng Thiệu Trường Canh giống như có một cây kim nhỏ đâm vào, ẩn ẩn một chút đau đớn.
—— Thiệu Vinh cái gì cũng không biết.
Cậu không biết ba ruột của mình vẫn là một bí ẩn không lời giải, cậu không biết trước giờ mình vẫn sống chung với một người ba giả, càng không biết tình cảm của người ba giả này đối với cậu đã không còn đơn thuần giống như cậu nghĩ, thậm chí còn người ấy còn đang thận trọng dẫn cậu vào trong cái cạm bẫy gọi là “tiến đến tình yêu”.
Tuy rằng nếu sau khi Thiệu Vinh biết sẽ bị đả kích nghiêm trọng cũng làm hắn đau lòng, nhưng là. . . . . .
Đã nhận định rồi thì không thể buông tay dễ dàng như vậy.
Với tính cách của Thiệu Trường Canh, một khi đã quyết định hắn sẽ không bao giờ chịu rút lui có trật tự, lại càng không quay về lối cũ.
Dù sao sớm hay muộn sẽ có một ngày Thiệu Vinh nhất định phải đối diện với những việc này. Nếu vậy, Thiệu Trường Canh thà chính mình nắm giữ tất cả chân tướng, lúc cần thiết sẽ tự mình nói với cậu.
Nghĩ đến đây, Thiệu Trường Canh lấy điện thoại ra ấn một dãy số, gửi một tin nhắn qua.
“Tôi cần một phần tư liệu tất cả thân thích của Tô Thế Văn.”
Gửi tin nhắn xong, Thiệu Trường Canh khẽ cong khóe môi, nhẹ nhàng bày ra quà tặng vừa mới nhận được lên bàn.
Trong nhiều năm qua đây là món quà tốt nhất mà hắn được nhận.
Nhất thế bình an.
Một trang giấy, bốn chữ đơn giản, mắt nhìn thấy trong lòng liền ngập tràn ấm áp.
Phần ấm áp này hắn không bỏ được, và vĩnh viễn cũng sẽ không buông ra.
***
Tư liệu mà Thiệu Trường Canh muốn, chiều hôm sau đã được đặt trên bàn làm việc của hắn. Không thể không nói, vị trợ lý tư nhân này thật sự vô cùng chuyên nghiệp, hiệu suất làm việc cũng cực kì cao, hoàn toàn không phụ đống tiền lương kếch xù mà Thiệu Trường Canh bỏ ra.
Thiệu Trường Canh tựa vào trên ghế xoay, tầm mắt chậm rãi đảo qua bản ghi chép.
Bản ghi chép này làm rất tốt, liệt kê đủ tư liệu ba đời của Tô gia, so với gia phổ còn muốn tường tận hơn.
Gia phổ là văn bản ghi chép họ tên, tuổi tác, ngày sinh ngày mất, vai vế của những người trong gia tộc thuộc nhiều thế hệ kế tiếp trong một gia đình, dòng họ.
Thiệu Trường Canh cười, khen ngợi nói: “Lâm Hiên, cậu làm việc rất hiệu quả.”
Lâm Hiên này chính là em trai của Lâm Đồng. Lâm Đồng năm đó bị Thiệu Trường Canh lấy lí do “tính hướng không hợp” cự tuyệt nên sinh lòng oán niệm với hắn, sau khi Thiệu Trường Canh về nước còn ném cho hắn không ít xem thường; về sau cô tìm được tình yêu đích thực, kết hôn sinh con, rốt cuộc cũng bỏ qua ân oán trước đây với Thiệu Trường Canh; hai người thành bạn bè không nói, cô còn giới thiệu em trai đến làm cấp dưới của Thiệu Trường Canh.
Thiệu Trường Canh tin tưởng Lâm Hiên, trả lương cho cậu không thấp, quyền lợi cũng không nhỏ, xem cậu ta như phụ tá đắc lực tự mình bồi dưỡng. Có cậu ta bên cạnh hỗ trợ, rất nhiều chuyện cần xử lí trong bệnh viện cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Lâm Hiên được khen chỉ khẽ cười cười, nói: “Còn cần tư liệu gì cứ nói, tôi sẽ tra giúp anh.”
Thiệu Trường Canh lắc đầu, “Đủ tường tận rồi, cảm ơn.”
Lâm Hiên cũng không hỏi nhiều, xoay người bước ra khỏi văn phòng, Thiệu Trường Canh lúc này mới bắt đầu nhìn kĩ phần tài liệu.
Trong bản tài liệu lấy gia phổ của Tô Thế Văn làm trung tâm, liệt kê rất nhiều danh tự họ Tô.
Người thứ nhất là Tô Thanh Nguyên, cha của Tô Thế Văn, từng là một vị cảnh sát cao cấp, vợ trước làm việc trong cảnh đội, sau do tình cảm bất hòa mà ly hôn, Tô Thanh Nguyên cưới thêm một y tá, y tá kia mang theo con trai đổi tên thành Tô Duy.
Sau đó, vợ chồng Tô Thanh Nguyên trong một lần đi với nhau gặp tai nạn ngoài ý muốn qua đời, lúc ấy Tô Thế Văn chỉ mới mười sáu tuổi.
Thiệu Trường Canh nhớ lại, hẳn là năm đó hắn quen biết Tô Thế Văn.
Hắn và Tô Thế Văn đều học sớm, mười sáu tuổi đã học cấp ba, do cả cha lẫn mẹ đều mất, Tô Thế Văn ở trường học vô cùng im lặng, chỉ tán gẫu với một người bạn là Thiệu Trường Canh. Thành tích học tập của hai người rất tốt, luôn cạnh tranh nhau vị trí đầu lớp, sau lại cùng nhau thi vào học viện y. Tô Thế Văn chọn pháp y, Thiệu Trường Canh chọn y học lâm sàng, cùng là bạn bè trong giới y học chuyên nghiệp nên càng có nhiều đề tài chung, Thiệu Trường Canh còn theo Tô Thế Văn đi dự thính vài khóa giải phẫu pháp y chuyên nghiệp.
Tư liệu về Tô Thanh Nguyên và Tô Thế Văn đều khớp với những gì Thiệu Trường Canh biết, cũng không có điểm nào đáng ngờ.
Thiệu Trường Canh khẽ nhíu nhíu mày, chuyển tầm mắt từ tư liệu của Tô Thanh Nguyên sang chỗ khác.
Sau đó hắn thấy được một cái tên.
Tô Tử Hàng.
Anh trai ruột của Tô Thế Văn, lớn hơn Tô Thế Văn năm tuổi, lúc cha mẹ ly dị thì sống với mẹ, 17 tuổi vào học trường cảnh sát, 21 tuổi đạt thành tích nhất trường thuận lợi tốt nghiệp, giống cha mình trở thành một cảnh sát hình sự.
—— Lông mày Thiệu Trường Canh đột nhiên nhíu chặt.
Người tên Tô Tử Hàng này, hắn trước giờ chưa từng nghe nói qua, Tô Thế Văn cũng chưa bao giờ nhắc tới anh trai này với bất kỳ ai.
Thiệu Trường Canh vẫn cho rằng Tô Thế Văn chỉ có một anh trai không có quan hệ huyết thống là Tô Duy, hoàn toàn không nghĩ tới Tô Thế Văn lại còn có một người anh ruột khác.
Trong tư liệu có một tấm hình, là hình tốt nghiệp đại học của Tô Tử Hàng.
Người đàn ông trong tấm ảnh mặt không chút thay đổi, áo sơ mi màu xanh phẳng phiu chỉnh tề, trên cổ thắt một cái caravat màu xanh đậm, trên đầu đội chiếc mũ biểu trưng cho thân phận học sinh trường cảnh sát; lông mi dài mảnh, ánh mắt thâm thúy cùng với đôi môi khẽ nhếch lên tạo cho người ta một ấn tượng vừa lạnh lùng vừa chính trực.
—— Trong lòng Thiệu Trường Canh đột nhiên rung động.
Thật sự là cực kỳ giống.
Dựa theo quy luật di truyền, tất cả đặc tính di truyền đều do gen quyết định, những cái trên người Tô Tử Hàng hoàn toàn rập khuôn cho Thiệu Vinh.
Ngón tay cầm ảnh chụp nắm chặt, Thiệu Trường Canh chăm chú nhìn vào tư liệu của Tô Tử Hàng, tầm mắt đảo qua không bỏ sót một chữ.
Tô Tử Hàng không thể nghi ngờ là một người tài giỏi, cuộc đời của y quả thật giống như một bộ phim điện ảnh đặc sắc.
Xuất thân trong gia đình cảnh sát, do ảnh hưởng sâu sắc của người cha mà thậm chí ngay cả lúc dự thi viết văn hồi tiểu học cũng ghi “giấc mộng của em là trở thành cảnh sát” được điểm cao ghi lại trong hồ sơ.
Thuở thơ ấu cha mẹ ly dị, y đi theo mẹ bôn ba khắp nơi, nhận đủ gian khổ, về sau bằng ý chí kiên cường đã thi đậu trường cảnh sát, đạt thành tích nhất trường thuận lợi tốt nghiệp.
Ở cảnh đội biểu hiện của y cũng rất xuất sắc, liên tiếp lập được nhiều chiến công, được mọi người cung kính gọi là Tô đại đội trưởng.
Sau cùng, y hi sinh quang vinh vì nhiệm vụ.
Có mở đầu, có phát triển, có cao trào, cũng có kết thúc.
Đó là một cuộc sống ngắn ngủi, nhưng cũng rất đầy đủ.
Sau khi xem xong, lông mày Thiệu Trường Canh nhíu càng chặt.
Nếu y là cha ruột của Thiệu Vinh, mà y cũng đã hi sinh vì nhiệm vụ, vậy cho dù Thiệu Vinh biết chân tướng cũng sẽ không tạo quá nhiều ảnh hưởng xấu. Cha ruột là một nhân vật anh hùng như vậy, Thiệu Vinh hẳn nên cảm thấy tự hào mới đúng chứ?
Nhưng vì cái gì Tô Thế Văn lại không thoải mái nói sự thật cho hắn biết?
Quan hệ của Tô Tử Hàng và An Phỉ khi đó là quan hệ như thế nào? Vì sao ngay cả An Phỉ cũng chưa từng đề cập tới người tên Tô Tử Hàng này?
Thiệu Trường Canh buông tư liệu, đưa tay nhu nhu huyệt thái dương nổi lên.
Trực giác nói cho hắn biết chuyện này không có đơn giản như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.