Chương 49
Diệp Chi Linh
16/02/2016
Ôm vẫn chưa được một phút đồng hồ, bên ngoài đột nhiên vang lên thanh âm quen thuộc ——
“Anh hai? Sao anh lại tới đây?” Thiệu Hân Du kinh ngạc hỏi.
“Thiệu Vinh ở đây à?” Thanh âm Thiệu Trường Canh trầm thấp, nghe không rõ tâm tình.
Thiệu Vinh nghe thấy thanh âm đó cũng lập tức cứng người.
Sắc mặt trắng bệch, ngay cả ngón tay cũng bắt đầu phát run.
—— Bất kể đi tới đâu cũng không thể trốn khỏi tay hắn sao?
Vất vả lắm mới có thể trốn ra khỏi nhà, thế nhưng chưa gì hắn đã đuổi tới đây rồi. . . . . . .
Thiệu Trường Canh đẩy cửa ra, nhìn thấy chính là hình ảnh Thiệu Vinh được Từ Cẩm Niên ôm chặt vào trong lòng.
Một người khuôn mặt đau buồn, người còn lại cúi đầu chôn sâu ở ngực đối phương, hai người ôm nhau thật chặt, nhìn qua vô cùng chói mắt.
Thiệu Trường Canh im lặng trong chốc lát mới thấp giọng gọi: “Thiệu Vinh.”
Thiệu Vinh cúi đầu thấp hơn, đầu ngón tay tái nhợt khẽ run rẩy.
Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Từ Cẩm Niên nghi ngờ quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt thâm trầm của Thiệu Trường Canh, sửng sốt một chút, lúc này mới buông người ôm trong ngực ra, nói nhỏ: “Thiệu Vinh, baba cậu tới kìa.”
—— Từ Cẩm Niên dĩ nhiên không biết người này chính là “cái thằng” mà cậu vừa muốn cầm dao chém chết.
Nhưng loại chuyện khó xử này, Thiệu Vinh sao có thể nói ra khỏi miệng?
Mất đi chỗ dựa Từ Cẩm Niên, Thiệu Vinh không thể làm gì khác hơn là cố gắng trấn định ngẩng đầu, nhìn Thiệu Trường Canh nói: “Ông đến đây làm cái gì?”
Thiệu Trường Canh im lặng một hồi, dịu dàng nói: “Tiểu Vinh, theo ba trở về.”
Trong lòng Thiệu Vinh không khỏi cảm thấy buồn cười.
Trở về? Trở về để tiếp tục bị ông ấn xuống giường cường bạo lần nữa à? Đến giờ phút này mà vẫn còn không biết xấu hổ bày ra dáng vẻ người cha tới gọi tôi trở về. . . . . .
Nắm chặt tay, Thiệu Vinh quay đầu lại, bình tĩnh nói: “Tôi muốn ở nhà Cẩm Niên vài ngày.”
Thiệu Trường Canh đi tới trước mặt Thiệu Vinh, thấp giọng nói: “Đừng nháo nữa, con ở ngoài không an toàn. . . . . .”
“Vậy ở nhà an toàn sao?” Thiệu Vinh ngẩng đầu nhìn hắn.
Thiệu Trường Canh im lặng.
Từ Cẩm Niên đứng giữa hai người, nhìn nhìn Thiệu Vinh, lại nhìn nhìn Thiệu Trường Canh, nhức đầu nói: “Khụ, Thiệu Vinh, cậu nói chuyện với ba cậu đi, đừng nháo nữa.”
Mặc dù cảm thấy không khí giữa hai người bọn họ có chút quỷ dị, nhưng bọn họ dù sao cũng là cha con, mình cũng coi như là bạn thân nhất của Thiệu Vinh, nhưng đối với quan hệ cha con của hai người mà nói bất quá chỉ là người ngoài mà thôi. . . . . .
Từ Cẩm Niên lo lắng nhìn Thiệu Vinh một cái, nói: “Thiệu Vinh, ách, tớ ra ngoài trước, hai người nói chuyện đi.” Nói xong liền vỗ vỗ vai Thiệu Vinh, xoay người rời đi.
Thiệu Vinh há miệng, cuối cùng cũng không gọi cậu ta lại.
Nhìn bóng lưng Từ Cẩm Niên rời đi, nhìn cậu ta thậm chí cẩn thận đóng cửa lại giùm hai người, Thiệu Vinh đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Ngay cả hốc mắt cũng bắt đầu nóng lên.
Mình đã bị vũ nhục và tổn thương lớn như vậy, thế nhưng. . . . . . Người bên cạnh ai ai cũng đứng về phía Thiệu Trường Canh.
Bởi vì trong ấn tượng của mọi người, hắn là một người cha tốt hoàn hảo.
Sẽ không ai nghĩ đến, người cha này, tối hôm qua cột mình vào giường làm chuyện quá phận cỡ nào.
Không phải hắn biết rõ mình không có mặt mũi nói ra chuyện tối qua cho nên mới không chút kiêng kị tiếp tục dùng thân phận người cha chạy tới Từ gia, quang minh chính đại bắt đứa con trai bỏ trốn về nhà?
Điều đáng buồn chính là suy nghĩ của hắn cũng không sai, hắn quá hiểu đứa con trai mình nuôi lớn này.
Coi như từ giờ tới chết mình cũng sẽ không nói ra sự thật tối hôm qua . . . . . .
Không muốn nói, càng không có mặt mũi nói.
Chỉ có thể yên lặng đem phần sỉ nhục và ủy khuất này cắn răng nuốt vào trong bụng.
“Ông còn có gì muốn nói với tôi?” Thiệu Vinh ngẩng đầu hỏi, “Nếu như tôi không chịu trở về, có phải ông tính dùng lý do ‘con trai giận dỗi’ lôi tôi trở về cho bằng được?” Thiệu Vinh cúi đầu nhìn cổ tay của mình, tối hôm qua bị hắn dùng cà vạt cột vào đầu giường, vết dây vẫn còn lưu lại rõ ràng, nhìn mà thấy rùng mình.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Thiệu Vinh, trong lòng Thiệu Trường Canh khó chịu giống như bị kim đâm.
Hắn biết, tối hôm qua nhất định đã làm tổn thương Thiệu Vinh, bất kể thể xác hay tinh thần đều không thể nào khỏi hẳn, cũng không có cách nào bù đắp.
Nhưng mà. . . . . . Hắn không thể nào buông tay được.
Buông Thiệu Vinh ra, với Thiệu Trường Canh mà nói cũng giống như bỏ đi cho một nửa sinh mạng của mình.
Đó là nỗi đau cắt da cắt thịt.
Hắn không muốn chịu đựng thống khổ như vậy, thế nên chỉ có thể dùng loại phương thức vụng về này giữ cậu lại bên cạnh, cho dù biến thành người mà cậu căm hận. . . . . Cũng không sao.
Dù sao vẫn tốt hơn là làm một người cha.
Thấy Thiệu Trường Canh không trả lời, Thiệu Vinh liền nói sang chuyện khác: “Tôi hỏi ông một chuyện, ông nói thật cho tôi biết có được không?”
Thiệu Trường Canh dừng một chút, “Chuyện gì?”
“Mẹ tôi có phải đã để lại cho tôi một phần di sản hay không?”
Sắc mặt Thiệu Trường Canh trầm xuống, “Con nghe ai nói ?”
Thiệu Vinh suy nghĩ một chút, “Cậu tôi nói cho tôi biết.”
“An Lạc?” Thiệu Trường Canh cau mày, “Sao hắn lại nói cho con biết những thứ này?”
Thiệu Vinh hỏi tiếp: “Có thật không?”
Thiệu Trường Canh kiềm chế nghi hoặc trong lòng, im lặng chốc lát, lúc này mới gật đầu, “Đúng vậy, lúc An Phỉ qua đời đúng là có để lại một phần di sản, giao cho người nuôi dưỡng con quản lí, ba vốn định đợi con lớn rồi mới giao cho con.”
“Bây giờ thì sao?” Thiệu Vinh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt của hắn, “Bây giờ ông có còn định giao cho tôi nữa không?”
“. . . . . .” Thiệu Trường Canh không trả lời chắc chắn.
“Tôi nghĩ, ông chắc cũng chẳng có hứng thú gì với khoản tiền này, nhưng tôi cũng có quyền thừa kế di vật mẹ tôi lưu lại.”
“Tôi chỉ cần một phần ba là đủ rồi. Một khi tôi nhận được khoản tiền đó, tôi sẽ lập tức sang nước Anh du học. Bốn năm sau tôi sẽ trở lại bên cạnh ông, ông vẫn là baba tôn kính nhất của tôi.”
“Nếu như tôi nói, đây là biện pháp cuối cùng cứu vãn quan hệ hòa thuận của cha con chúng ta. . . .” Thiệu Vinh nhẫn nại hốc mắt chua xót, nhìn vào mắt của hắn, nói từng câu từng chữ: “Ông có đồng ý không? Baba?”
Thiệu Trường Canh trầm mặc một hồi: “Thiệu Vinh, ba cũng không muốn cứu vãn cái loại quan hệ cha con này, ba muốn cái gì, con biết đáp án mà.”
Thiệu Vinh nở nụ cười nhạt, “Vậy nên giữa tôi và ông. . . . Đã không còn gì để nói nữa.”
Thiệu Vinh quay đầu sang chỗ khác nhìn ra ngoài cửa sổ, trên bầu trời tối đen điểm những ngôi sao nhỏ.
Lúc nhỏ, cậu rất thích ngồi ở trong ngực baba nhìn cảnh đêm xinh đẹp ngoài cửa sổ, có đôi khi còn có thể lấy ống nhòm, được hắn chỉ cho vị trí của các chòm sao.
Đó là một đoạn thời gian đơn thuần vui vẻ.
Hôm nay, bầu trời bao la của thành phố vẫn không thay đổi, trên bầu trời đêm quen thuộc vẫn điểm đầy sao sáng ngời, thỉnh thoảng còn có máy bay xẹt qua màn trời, lưu lại một chuỗi ánh sáng màu đỏ.
Cảnh đêm vẫn đẹp như thế, nhưng người đã không còn giống năm đó.
Giữa cậu và Thiệu Trường Canh, đã không thể nào trở lại thân mật khăng khít như trước nữa rồi.
Thiệu Vinh nhìn ra ngoài cửa sổ, thật tình mà kiên quyết nói: “Trước ngày hôm qua, tôi chỉ xem ông là người cha tốt nhất. Sau ngày hôm nay, chúng ta . . . . . . Không còn bất cứ quan hệ nào nữa.”
“Tôi không muốn nhìn thấy . . . . . . Thiệu tiên sinh nữa.”
Cậu gọi hắn là Thiệu tiên sinh.
Từng câu từng chữ, giống như lưỡi dao sắc nhọn cắm vào trong ngực.
Thiệu Trường Canh thậm chí không biết phải hô hấp như thế nào.
Không muốn nhìn thấy tôi nữa?
Tôi lúc nào cũng lo lắng cho em, nửa đêm tỉnh lại phát hiện em không có ở bên cạnh suýt nữa đã phát điên, lập tức dùng định vị tìm vị trí điện thoại của em, đêm hôm khuya khoắt bão táp lái xe một đường chạy tới Từ gia, rốt cuộc để nghe thấy những lời này?
Nếu như mỗi đêm sau này, khi tỉnh lại không có em ở bên cạnh, tôi phải sống qua ngày như thế nào đây?
Vốn cho rằng tất cả đều nằm ở trong lòng bàn tay, nhưng giờ phút này, Thiệu Trường Canh mới phát hiện, mình thật sự là quá mức tự tin rồi.
Hắn quen dùng thân phận của một người lãnh đạo khống chế tất cả, nhưng lại quên rằng tình cảm con người căn bản không có cách nào khống chế.
Thiệu Vinh đối với hắn, chỉ có tình cảm cha con đơn thuần, chỉ là tình thân bình thường.
Nó chưa bao giờ yêu mình cả.
Trước kia sẽ không, sau này, cũng sẽ không.
Cho tới giờ phút này, Thiệu Trường Canh mới rốt cuộc hiểu được, phương thức ép buộc tối hôm qua vốn không phải là thuốc biến chuyển quan hệ, mà là một lưỡi dao sắc bén chặt đứt đoạn quan hệ này.
Lưỡi dao sắc bén kia đem một chút rằng buộc cuối cùng giữa hai người chặt đứt, xé rách, nát bấy.
Đồng thời cũng đẩy Thiệu Vinh hoàn toàn cách xa hắn.
Thiệu Trường Canh tính toán mọi thứ tốt lắm, duy nhất quên tính đến chính là . .. . . Thiệu Vinh không hề yêu hắn.
Một chút xíu cũng không có.
“Tiểu Vinh, ba sẽ không ép buộc con nữa. . . . . .”
Trong cổ họng phát ra thanh âm khàn khàn khô khốc, Thiệu Trường Canh đi tới trước mặt Thiệu Vinh, cầm tay của cậu, thấp giọng nói, “Theo ba về nhà được không? Chúng ta có thể một lần nữa. . . . . .”
“Không cần.” Thiệu Vinh hất tay của hắn ra, cắt đứt lời của hắn, thuận tiện cởi dây chuyền trên cổ xuống, đặt vào trong lòng bàn tay của hắn, “Nếu như ông muốn bắt đầu quan hệ tình nhân, chuyện đó không có khả năng.”
“Tiểu Vinh. . . . . .”
“Tôi nghĩ tôi đã nói rõ ràng rồi. Trong lòng tôi, ông chỉ là một người cha.”
“Vì thế, ngay giờ phút ông quyết định dùng cà vạt trói chặt tôi. . . . . .”
“Giữa chúng ta, đã kết thúc rồi.”
Thiệu Trường Canh không nói thêm gì nữa.
Đột nhiên hắn cảm thấy vô cùng mệt mỏi
Mười hai năm.
Từ năm Thiệu Vinh sáu tuổi đón cậu về với mình, đảo mắt đã qua mười hai năm.
Nhiều năm sớm chiều ở chung như vậy, nhiều năm sống nương tựa lẫn nhau như vậy, nhiều năm ràng buộc với nhau như vậy . . . . . .
Thì ra, người trầm mê chỉ có một mình mình.
Đối với nó mà nói, mình chẳng qua chỉ là một người cha nuôi.
Có thể vì bạn bè, vì mơ ước, dễ dàng rời đi người cha nuôi này.
Thiệu Trường Canh trầm mặc nhìn ngọc bội trong suốt trong lòng bàn tay.
Ngọc mới vừa cởi xuống, vẫn còn mang mùi cơ thể và nhiệt độ nóng ấm của cậu.
Phía trên có khắc chữ “Thiệu”, giờ phút này nhìn vào cảm thấy thật buồn cười.
Ngọc bội mà con cháu Thiệu gia đeo từ nhỏ có ý nghĩa vô cùng đặc biệt và quan trọng, không dễ gì tháo ra đưa cho người khác, mà một khi đưa ra, tức là đã chuẩn bị cùng người đó làm bạn đến già.
Ba đưa ngọc cho mẹ, anh cả đưa ngọc cho chị cả, Thiệu Hân Du đưa ngọc cho Từ Nhiên, bọn họ tìm được một nửa duy nhất của mình, có tình yêu hạnh phúc lâu dài nhất.
Mình thận trọng đem khối ngọc này làm tín vật đính ước đưa cho Tiểu Vinh, còn tưởng rằng mình cô đơn nhiều năm rốt cuộc cũng tìm được người có thể làm bạn cả đời, còn tưởng rằng có thể giống như ý nghĩa của nó, cả hai có thể cùng vượt qua tất cả chướng ngại, nhận hạnh phúc vĩnh cửu.
Nhưng mà, không nghĩ tới. . . . . .
Khối ngọc này ở trên người cậu chưa được một ngày, đã bị cậu tự mình cởi xuống trả lại.
Thì ra, tình yêu giao ra cũng có thể bị trả về?
Tình cảm của mình, cứ như vậy bị toàn bộ phủ nhận.
Giống như bị tát một bạt tai vào mặt, vừa đau lại vừa buồn cười.
Một lúc lâu sau, Thiệu Trường Canh mới yên lặng xoay người rời đi, một câu cũng không nói.
Bóng lưng cao lớn lộ ra vẻ mỏi mệt khó có thể che giấu.
Âm thanh giày da dẫm trên sàn nhà, mỗi một tiếng đều giống như đập vào đáy lòng. Thiệu Trường Canh đi tới trước cửa, dừng lại chừng ba giây, quay đầu nhìn Thiệu Vinh một cái, sau đó mới mở cửa bước ra ngoài, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
***
Thiệu Vinh vẫn cúi đầu nhìn mũi chân của mình, cho đến khi cửa đóng, trong nhà từ từ khôi phục yên tĩnh. . . . . .
Một giọt nước mắt bất tri bất giác rơi xuống mu bàn tay, cảm giác nóng ấm khiến Thiệu Vinh từ trong hoảng hốt phục hồi tinh thần trở lại.
Nhìn chất lỏng trên mu bàn tay, Thiệu Vinh đột nhiên cảm thấy thật mỉa mai.
Đến lúc này mình lại còn rơi lệ vì hắn.
Dù sao cũng sống chung với nhau nhiều năm như vậy, từ nay về sau nếu không còn gặp lại, xem nhau như người lạ. . . . . .
Cảm giác khó chịu giống như xé đi một phần trái tim vậy.
Có điều, trải qua đêm đó, đã không còn có thể thản nhiên sống chung với hắn nữa.
Không thể tiếp nhận sự khống chế bá đạo của hắn, càng không có biện pháp nhìn thẳng vào mắt hắn.
Vậy thôi, kết thúc đi.
Có lẽ thật lâu về sau, mình vẫn còn có thể nhớ được người kia đã đối xử tốt với mình thế nào.
Nhớ hắn ôm mình trên đầu gối, kiên nhẫn bọc sách giáo khoa cho mình; nhớ hắn mang mình đi sân chơi, nắm tay cùng nhau ngồi xe cáp treo; nhớ được hắn cẩn thận chăm sóc quan tâm chu đáo; nhớ hắn nhiều năm qua vẫn luôn dịu dàng như thế.
Nhớ công ơn nuôi dưỡng hơn mười năm của hắn.
Không có Thiệu Trường Canh, sẽ không có Thiệu Vinh ngày hôm nay.
Chẳng qua là, sau này Thiệu Vinh sẽ không bao giờ. . . Cần lệ thuộc vào Thiệu Trường Canh nữa.
Sau này, Thiệu Vinh sẽ tự mình sống tốt.
Làm ra quyết định như vậy, cam chịu cảm giác trống rỗng như đáy lòng bị khoét một nửa, nghe tiếng gõ cửa của Từ Cẩm Niên, Thiệu Vinh hít một hơi thật dài, cố gắng nặn ra một nụ cười.
Nếu như trước mặt có một cái gương, cậu nhất định sẽ phát hiện nụ cười của cậu so với khóc còn khó coi hơn.
“Anh hai? Sao anh lại tới đây?” Thiệu Hân Du kinh ngạc hỏi.
“Thiệu Vinh ở đây à?” Thanh âm Thiệu Trường Canh trầm thấp, nghe không rõ tâm tình.
Thiệu Vinh nghe thấy thanh âm đó cũng lập tức cứng người.
Sắc mặt trắng bệch, ngay cả ngón tay cũng bắt đầu phát run.
—— Bất kể đi tới đâu cũng không thể trốn khỏi tay hắn sao?
Vất vả lắm mới có thể trốn ra khỏi nhà, thế nhưng chưa gì hắn đã đuổi tới đây rồi. . . . . . .
Thiệu Trường Canh đẩy cửa ra, nhìn thấy chính là hình ảnh Thiệu Vinh được Từ Cẩm Niên ôm chặt vào trong lòng.
Một người khuôn mặt đau buồn, người còn lại cúi đầu chôn sâu ở ngực đối phương, hai người ôm nhau thật chặt, nhìn qua vô cùng chói mắt.
Thiệu Trường Canh im lặng trong chốc lát mới thấp giọng gọi: “Thiệu Vinh.”
Thiệu Vinh cúi đầu thấp hơn, đầu ngón tay tái nhợt khẽ run rẩy.
Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Từ Cẩm Niên nghi ngờ quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt thâm trầm của Thiệu Trường Canh, sửng sốt một chút, lúc này mới buông người ôm trong ngực ra, nói nhỏ: “Thiệu Vinh, baba cậu tới kìa.”
—— Từ Cẩm Niên dĩ nhiên không biết người này chính là “cái thằng” mà cậu vừa muốn cầm dao chém chết.
Nhưng loại chuyện khó xử này, Thiệu Vinh sao có thể nói ra khỏi miệng?
Mất đi chỗ dựa Từ Cẩm Niên, Thiệu Vinh không thể làm gì khác hơn là cố gắng trấn định ngẩng đầu, nhìn Thiệu Trường Canh nói: “Ông đến đây làm cái gì?”
Thiệu Trường Canh im lặng một hồi, dịu dàng nói: “Tiểu Vinh, theo ba trở về.”
Trong lòng Thiệu Vinh không khỏi cảm thấy buồn cười.
Trở về? Trở về để tiếp tục bị ông ấn xuống giường cường bạo lần nữa à? Đến giờ phút này mà vẫn còn không biết xấu hổ bày ra dáng vẻ người cha tới gọi tôi trở về. . . . . .
Nắm chặt tay, Thiệu Vinh quay đầu lại, bình tĩnh nói: “Tôi muốn ở nhà Cẩm Niên vài ngày.”
Thiệu Trường Canh đi tới trước mặt Thiệu Vinh, thấp giọng nói: “Đừng nháo nữa, con ở ngoài không an toàn. . . . . .”
“Vậy ở nhà an toàn sao?” Thiệu Vinh ngẩng đầu nhìn hắn.
Thiệu Trường Canh im lặng.
Từ Cẩm Niên đứng giữa hai người, nhìn nhìn Thiệu Vinh, lại nhìn nhìn Thiệu Trường Canh, nhức đầu nói: “Khụ, Thiệu Vinh, cậu nói chuyện với ba cậu đi, đừng nháo nữa.”
Mặc dù cảm thấy không khí giữa hai người bọn họ có chút quỷ dị, nhưng bọn họ dù sao cũng là cha con, mình cũng coi như là bạn thân nhất của Thiệu Vinh, nhưng đối với quan hệ cha con của hai người mà nói bất quá chỉ là người ngoài mà thôi. . . . . .
Từ Cẩm Niên lo lắng nhìn Thiệu Vinh một cái, nói: “Thiệu Vinh, ách, tớ ra ngoài trước, hai người nói chuyện đi.” Nói xong liền vỗ vỗ vai Thiệu Vinh, xoay người rời đi.
Thiệu Vinh há miệng, cuối cùng cũng không gọi cậu ta lại.
Nhìn bóng lưng Từ Cẩm Niên rời đi, nhìn cậu ta thậm chí cẩn thận đóng cửa lại giùm hai người, Thiệu Vinh đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Ngay cả hốc mắt cũng bắt đầu nóng lên.
Mình đã bị vũ nhục và tổn thương lớn như vậy, thế nhưng. . . . . . Người bên cạnh ai ai cũng đứng về phía Thiệu Trường Canh.
Bởi vì trong ấn tượng của mọi người, hắn là một người cha tốt hoàn hảo.
Sẽ không ai nghĩ đến, người cha này, tối hôm qua cột mình vào giường làm chuyện quá phận cỡ nào.
Không phải hắn biết rõ mình không có mặt mũi nói ra chuyện tối qua cho nên mới không chút kiêng kị tiếp tục dùng thân phận người cha chạy tới Từ gia, quang minh chính đại bắt đứa con trai bỏ trốn về nhà?
Điều đáng buồn chính là suy nghĩ của hắn cũng không sai, hắn quá hiểu đứa con trai mình nuôi lớn này.
Coi như từ giờ tới chết mình cũng sẽ không nói ra sự thật tối hôm qua . . . . . .
Không muốn nói, càng không có mặt mũi nói.
Chỉ có thể yên lặng đem phần sỉ nhục và ủy khuất này cắn răng nuốt vào trong bụng.
“Ông còn có gì muốn nói với tôi?” Thiệu Vinh ngẩng đầu hỏi, “Nếu như tôi không chịu trở về, có phải ông tính dùng lý do ‘con trai giận dỗi’ lôi tôi trở về cho bằng được?” Thiệu Vinh cúi đầu nhìn cổ tay của mình, tối hôm qua bị hắn dùng cà vạt cột vào đầu giường, vết dây vẫn còn lưu lại rõ ràng, nhìn mà thấy rùng mình.
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Thiệu Vinh, trong lòng Thiệu Trường Canh khó chịu giống như bị kim đâm.
Hắn biết, tối hôm qua nhất định đã làm tổn thương Thiệu Vinh, bất kể thể xác hay tinh thần đều không thể nào khỏi hẳn, cũng không có cách nào bù đắp.
Nhưng mà. . . . . . Hắn không thể nào buông tay được.
Buông Thiệu Vinh ra, với Thiệu Trường Canh mà nói cũng giống như bỏ đi cho một nửa sinh mạng của mình.
Đó là nỗi đau cắt da cắt thịt.
Hắn không muốn chịu đựng thống khổ như vậy, thế nên chỉ có thể dùng loại phương thức vụng về này giữ cậu lại bên cạnh, cho dù biến thành người mà cậu căm hận. . . . . Cũng không sao.
Dù sao vẫn tốt hơn là làm một người cha.
Thấy Thiệu Trường Canh không trả lời, Thiệu Vinh liền nói sang chuyện khác: “Tôi hỏi ông một chuyện, ông nói thật cho tôi biết có được không?”
Thiệu Trường Canh dừng một chút, “Chuyện gì?”
“Mẹ tôi có phải đã để lại cho tôi một phần di sản hay không?”
Sắc mặt Thiệu Trường Canh trầm xuống, “Con nghe ai nói ?”
Thiệu Vinh suy nghĩ một chút, “Cậu tôi nói cho tôi biết.”
“An Lạc?” Thiệu Trường Canh cau mày, “Sao hắn lại nói cho con biết những thứ này?”
Thiệu Vinh hỏi tiếp: “Có thật không?”
Thiệu Trường Canh kiềm chế nghi hoặc trong lòng, im lặng chốc lát, lúc này mới gật đầu, “Đúng vậy, lúc An Phỉ qua đời đúng là có để lại một phần di sản, giao cho người nuôi dưỡng con quản lí, ba vốn định đợi con lớn rồi mới giao cho con.”
“Bây giờ thì sao?” Thiệu Vinh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt của hắn, “Bây giờ ông có còn định giao cho tôi nữa không?”
“. . . . . .” Thiệu Trường Canh không trả lời chắc chắn.
“Tôi nghĩ, ông chắc cũng chẳng có hứng thú gì với khoản tiền này, nhưng tôi cũng có quyền thừa kế di vật mẹ tôi lưu lại.”
“Tôi chỉ cần một phần ba là đủ rồi. Một khi tôi nhận được khoản tiền đó, tôi sẽ lập tức sang nước Anh du học. Bốn năm sau tôi sẽ trở lại bên cạnh ông, ông vẫn là baba tôn kính nhất của tôi.”
“Nếu như tôi nói, đây là biện pháp cuối cùng cứu vãn quan hệ hòa thuận của cha con chúng ta. . . .” Thiệu Vinh nhẫn nại hốc mắt chua xót, nhìn vào mắt của hắn, nói từng câu từng chữ: “Ông có đồng ý không? Baba?”
Thiệu Trường Canh trầm mặc một hồi: “Thiệu Vinh, ba cũng không muốn cứu vãn cái loại quan hệ cha con này, ba muốn cái gì, con biết đáp án mà.”
Thiệu Vinh nở nụ cười nhạt, “Vậy nên giữa tôi và ông. . . . Đã không còn gì để nói nữa.”
Thiệu Vinh quay đầu sang chỗ khác nhìn ra ngoài cửa sổ, trên bầu trời tối đen điểm những ngôi sao nhỏ.
Lúc nhỏ, cậu rất thích ngồi ở trong ngực baba nhìn cảnh đêm xinh đẹp ngoài cửa sổ, có đôi khi còn có thể lấy ống nhòm, được hắn chỉ cho vị trí của các chòm sao.
Đó là một đoạn thời gian đơn thuần vui vẻ.
Hôm nay, bầu trời bao la của thành phố vẫn không thay đổi, trên bầu trời đêm quen thuộc vẫn điểm đầy sao sáng ngời, thỉnh thoảng còn có máy bay xẹt qua màn trời, lưu lại một chuỗi ánh sáng màu đỏ.
Cảnh đêm vẫn đẹp như thế, nhưng người đã không còn giống năm đó.
Giữa cậu và Thiệu Trường Canh, đã không thể nào trở lại thân mật khăng khít như trước nữa rồi.
Thiệu Vinh nhìn ra ngoài cửa sổ, thật tình mà kiên quyết nói: “Trước ngày hôm qua, tôi chỉ xem ông là người cha tốt nhất. Sau ngày hôm nay, chúng ta . . . . . . Không còn bất cứ quan hệ nào nữa.”
“Tôi không muốn nhìn thấy . . . . . . Thiệu tiên sinh nữa.”
Cậu gọi hắn là Thiệu tiên sinh.
Từng câu từng chữ, giống như lưỡi dao sắc nhọn cắm vào trong ngực.
Thiệu Trường Canh thậm chí không biết phải hô hấp như thế nào.
Không muốn nhìn thấy tôi nữa?
Tôi lúc nào cũng lo lắng cho em, nửa đêm tỉnh lại phát hiện em không có ở bên cạnh suýt nữa đã phát điên, lập tức dùng định vị tìm vị trí điện thoại của em, đêm hôm khuya khoắt bão táp lái xe một đường chạy tới Từ gia, rốt cuộc để nghe thấy những lời này?
Nếu như mỗi đêm sau này, khi tỉnh lại không có em ở bên cạnh, tôi phải sống qua ngày như thế nào đây?
Vốn cho rằng tất cả đều nằm ở trong lòng bàn tay, nhưng giờ phút này, Thiệu Trường Canh mới phát hiện, mình thật sự là quá mức tự tin rồi.
Hắn quen dùng thân phận của một người lãnh đạo khống chế tất cả, nhưng lại quên rằng tình cảm con người căn bản không có cách nào khống chế.
Thiệu Vinh đối với hắn, chỉ có tình cảm cha con đơn thuần, chỉ là tình thân bình thường.
Nó chưa bao giờ yêu mình cả.
Trước kia sẽ không, sau này, cũng sẽ không.
Cho tới giờ phút này, Thiệu Trường Canh mới rốt cuộc hiểu được, phương thức ép buộc tối hôm qua vốn không phải là thuốc biến chuyển quan hệ, mà là một lưỡi dao sắc bén chặt đứt đoạn quan hệ này.
Lưỡi dao sắc bén kia đem một chút rằng buộc cuối cùng giữa hai người chặt đứt, xé rách, nát bấy.
Đồng thời cũng đẩy Thiệu Vinh hoàn toàn cách xa hắn.
Thiệu Trường Canh tính toán mọi thứ tốt lắm, duy nhất quên tính đến chính là . .. . . Thiệu Vinh không hề yêu hắn.
Một chút xíu cũng không có.
“Tiểu Vinh, ba sẽ không ép buộc con nữa. . . . . .”
Trong cổ họng phát ra thanh âm khàn khàn khô khốc, Thiệu Trường Canh đi tới trước mặt Thiệu Vinh, cầm tay của cậu, thấp giọng nói, “Theo ba về nhà được không? Chúng ta có thể một lần nữa. . . . . .”
“Không cần.” Thiệu Vinh hất tay của hắn ra, cắt đứt lời của hắn, thuận tiện cởi dây chuyền trên cổ xuống, đặt vào trong lòng bàn tay của hắn, “Nếu như ông muốn bắt đầu quan hệ tình nhân, chuyện đó không có khả năng.”
“Tiểu Vinh. . . . . .”
“Tôi nghĩ tôi đã nói rõ ràng rồi. Trong lòng tôi, ông chỉ là một người cha.”
“Vì thế, ngay giờ phút ông quyết định dùng cà vạt trói chặt tôi. . . . . .”
“Giữa chúng ta, đã kết thúc rồi.”
Thiệu Trường Canh không nói thêm gì nữa.
Đột nhiên hắn cảm thấy vô cùng mệt mỏi
Mười hai năm.
Từ năm Thiệu Vinh sáu tuổi đón cậu về với mình, đảo mắt đã qua mười hai năm.
Nhiều năm sớm chiều ở chung như vậy, nhiều năm sống nương tựa lẫn nhau như vậy, nhiều năm ràng buộc với nhau như vậy . . . . . .
Thì ra, người trầm mê chỉ có một mình mình.
Đối với nó mà nói, mình chẳng qua chỉ là một người cha nuôi.
Có thể vì bạn bè, vì mơ ước, dễ dàng rời đi người cha nuôi này.
Thiệu Trường Canh trầm mặc nhìn ngọc bội trong suốt trong lòng bàn tay.
Ngọc mới vừa cởi xuống, vẫn còn mang mùi cơ thể và nhiệt độ nóng ấm của cậu.
Phía trên có khắc chữ “Thiệu”, giờ phút này nhìn vào cảm thấy thật buồn cười.
Ngọc bội mà con cháu Thiệu gia đeo từ nhỏ có ý nghĩa vô cùng đặc biệt và quan trọng, không dễ gì tháo ra đưa cho người khác, mà một khi đưa ra, tức là đã chuẩn bị cùng người đó làm bạn đến già.
Ba đưa ngọc cho mẹ, anh cả đưa ngọc cho chị cả, Thiệu Hân Du đưa ngọc cho Từ Nhiên, bọn họ tìm được một nửa duy nhất của mình, có tình yêu hạnh phúc lâu dài nhất.
Mình thận trọng đem khối ngọc này làm tín vật đính ước đưa cho Tiểu Vinh, còn tưởng rằng mình cô đơn nhiều năm rốt cuộc cũng tìm được người có thể làm bạn cả đời, còn tưởng rằng có thể giống như ý nghĩa của nó, cả hai có thể cùng vượt qua tất cả chướng ngại, nhận hạnh phúc vĩnh cửu.
Nhưng mà, không nghĩ tới. . . . . .
Khối ngọc này ở trên người cậu chưa được một ngày, đã bị cậu tự mình cởi xuống trả lại.
Thì ra, tình yêu giao ra cũng có thể bị trả về?
Tình cảm của mình, cứ như vậy bị toàn bộ phủ nhận.
Giống như bị tát một bạt tai vào mặt, vừa đau lại vừa buồn cười.
Một lúc lâu sau, Thiệu Trường Canh mới yên lặng xoay người rời đi, một câu cũng không nói.
Bóng lưng cao lớn lộ ra vẻ mỏi mệt khó có thể che giấu.
Âm thanh giày da dẫm trên sàn nhà, mỗi một tiếng đều giống như đập vào đáy lòng. Thiệu Trường Canh đi tới trước cửa, dừng lại chừng ba giây, quay đầu nhìn Thiệu Vinh một cái, sau đó mới mở cửa bước ra ngoài, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
***
Thiệu Vinh vẫn cúi đầu nhìn mũi chân của mình, cho đến khi cửa đóng, trong nhà từ từ khôi phục yên tĩnh. . . . . .
Một giọt nước mắt bất tri bất giác rơi xuống mu bàn tay, cảm giác nóng ấm khiến Thiệu Vinh từ trong hoảng hốt phục hồi tinh thần trở lại.
Nhìn chất lỏng trên mu bàn tay, Thiệu Vinh đột nhiên cảm thấy thật mỉa mai.
Đến lúc này mình lại còn rơi lệ vì hắn.
Dù sao cũng sống chung với nhau nhiều năm như vậy, từ nay về sau nếu không còn gặp lại, xem nhau như người lạ. . . . . .
Cảm giác khó chịu giống như xé đi một phần trái tim vậy.
Có điều, trải qua đêm đó, đã không còn có thể thản nhiên sống chung với hắn nữa.
Không thể tiếp nhận sự khống chế bá đạo của hắn, càng không có biện pháp nhìn thẳng vào mắt hắn.
Vậy thôi, kết thúc đi.
Có lẽ thật lâu về sau, mình vẫn còn có thể nhớ được người kia đã đối xử tốt với mình thế nào.
Nhớ hắn ôm mình trên đầu gối, kiên nhẫn bọc sách giáo khoa cho mình; nhớ hắn mang mình đi sân chơi, nắm tay cùng nhau ngồi xe cáp treo; nhớ được hắn cẩn thận chăm sóc quan tâm chu đáo; nhớ hắn nhiều năm qua vẫn luôn dịu dàng như thế.
Nhớ công ơn nuôi dưỡng hơn mười năm của hắn.
Không có Thiệu Trường Canh, sẽ không có Thiệu Vinh ngày hôm nay.
Chẳng qua là, sau này Thiệu Vinh sẽ không bao giờ. . . Cần lệ thuộc vào Thiệu Trường Canh nữa.
Sau này, Thiệu Vinh sẽ tự mình sống tốt.
Làm ra quyết định như vậy, cam chịu cảm giác trống rỗng như đáy lòng bị khoét một nửa, nghe tiếng gõ cửa của Từ Cẩm Niên, Thiệu Vinh hít một hơi thật dài, cố gắng nặn ra một nụ cười.
Nếu như trước mặt có một cái gương, cậu nhất định sẽ phát hiện nụ cười của cậu so với khóc còn khó coi hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.