Chương 56
Diệp Chi Linh
16/02/2016
Ngày đó sau khi báo nguyện vọng xong, Trần Lâm Lâm bị đám bạn gọi đi liên hoan, trong nhà có việc nên Từ Cẩm Niên cũng về trước, một mình Thiệu Vinh đi đến trạm xe bus, đi tới nửa đường thì đột nhiên nhận được một cú điện thoại, trên màn hình hiển thị khuôn mặt của An Lạc.
Tại sao An Lạc lại gọi điện cho mình?
Thiệu Vinh nhíu nhíu mày.
Người cậu này, trong ấn tượng của Thiệu Vinh mà nói, luôn là một người lạnh lùng không thích nói chuyện, có cặp mắt đen thâm trầm như vực sâu không đáy, lúc bị hắn nhìn chằm chằm sẽ cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Người này làm việc lâu năm trên thương trường, khiêm tốn chững chạc, tâm cơ thâm trầm, Thiệu Vinh cũng không thích giao thiệp với hắn, hắn hình như cũng không để ý tới cậu, Thiệu Trường Canh thì rõ ràng không thích An Lạc, Thiệu Vinh bị Thiệu Trường Canh ảnh hưởng cũng không thích người cậu này mấy. Mặc dù cậu và An Lạc có quan hệ huyết thống, nhưng trên thực tế cả hai chỉ như người xa lạ.
Bất quá sau khi xem nhật ký mẹ để lại, Thiệu Vinh mơ hồ cảm thấy người cậu này có lẽ phức tạp hơn mình nghĩ, lúc này lại gọi điện thoại tới, không biết có phải là có liên quan đến cái két sắt kia không. . . . .
Nghĩ tới đây, tâm tình Thiệu Vinh không khỏi có chút khẩn trương, cậu bấm nhận điện thoại, cố giữ bình tĩnh nói: “Cậu, cậu tìm con?”
Giọng của An Lac vẫn lạnh nhạt giống như trong trí nhớ, “Con ở đâu?”
“Con mới vừa ra khỏi trường học.”
“Cùng đi ăn cơm đi.”
“Con. . . . . .”
Thiệu Vinh chưa kịp nói xong đã bị An Lạc cắt ngang: “Con đứng trước cổng trường chờ cậu, cậu đến đón con.”
“A. . . . . . Được.”
Bên kia liền cúp điện thoại.
Mười phút sau, một chiếc BMW màu đen xuất hiện trước cổng trường học Thập Nhất Trung.
An Lạc ấn cửa kính xe xuống, thấy Thiệu Vinh đang đứng cúi đầu dựa vào một gốc cây yên lặng bấm điện thoại di động, ngón tay thon dài trắng nõn di chuyển thanh thoát trên màn hình, ánh sáng của màn hình điện thoại chiếu lên mặt của cậu, làm cho sắc mặt cậu trông có chút tái nhợt.
Nhiều ngày không gặp, cậu hình như đã gầy hơn rất nhiều, trông cũng trầm lặng hơn so với trước kia. . . . . . .
Có phải trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì hay không?
An Lạc nhíu mày, thấp giọng gọi: “Thiệu Vinh.”
Thiệu Vinh ngẩng đầu lên, trông thấy hắn thì cười nhẹ một cái, cất điện thoại di động bước nhanh về phía hắn.
“Cậu.” Thiệu Vinh mở cửa ngồi lên xe, vừa cài dây an toàn vừa nói, “Đã lâu không gặp.”
An Lạc thấp giọng nói: “Ừ, trong khoảng thời gian này ở nước ngoài suốt, hôm qua vừa trở về.”
Thiệu Vinh không rõ lắm việc làm ăn của hắn, chỉ biết là hắn có vẻ không thích ở trong nước mấy, bắt đầu từ mấy năm trước đã chuyển trọng tâm việc làm ăn ra nước ngoài, quanh năm suốt tháng luôn bận rộn ở bên đó, thời gian về nước có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Hai người ngồi trong xe nhất thời không nói gì, bầu không khí thật yên lặng.
Một hồi lâu sau An Lạc mới hỏi: “Muốn ăn gì?”
Thiệu Vinh nói: “Gì cũng được ạ.”
An Lạc gật đầu, trực tiếp lái xe đến xa lộ cao tốc đi tới vùng ngoại thành, tốc độ xe dần dần tăng nhanh, dọc đường đi phong cảnh xẹt qua như chớp nhoáng ngoài cửa kính.
“Cậu.” Thiệu Vinh nghi ngờ hỏi, “Ăn cơm thôi không cần phải đi xa như vậy đi?”
An Lạc nhàn nhạt đáp: “Dẫn con về An gia một chuyến.”
Thiệu Vinh ngẩn người.
—— An gia?
Ấn tượng của Thiệu Vinh đối với An gia vô cùng mơ hồ, khi còn bé vẫn ở cùng mẹ trong biệt thự nhỏ xa vùng ngoại thành, chỉ có ngày giỗ của bác mới đến An gia vài lần, chỉ nhớ được An gia rất rộng, biệt thự phong cách Châu Âu cao ba tầng rất sang trọng, trước biệt thự còn có bãi cỏ xanh mướt và một vườn hoa, chiếm rất nhiều diện tích, có thể so với một quảng trường nhỏ.
Bất quá cậu mang mình về An gia làm cái gì?
Bóng đêm phủ xuống, đèn đường quốc lộ bên cạnh sáng lên, đủ loại ánh đèn xẹt qua cửa kính xe, chiếu lên khuôn mặt An Lạc lúc sáng lúc tối.
Lúc này nhìn ở khoảng cách gần, Thiệu Vinh mới cảm thấy cậu An Lạc lớn lên rất đẹp. Mặc dù sắc mặt của cậu lúc nào cũng lạnh như băng, nhưng ngũ quan lại vô cùng sắc sảo, cặp mắt đen nhánh mà thâm thúy, cằm hơi hất lên tạo cho người ta cảm giác vừa lạnh nhạt vừa cao ngạo.
Thiệu Vinh nhìn hắn một lát, phát hiện đối phương hoàn toàn không để ý đến mình, không biết làm gì hơn là yên lặng cúi đầu xuống, tiếp tục bấm điện thoại.
“Điện thoại di động loại mới nhất, là Thiệu Trường Canh mua cho con?” An Lạc đột nhiên hỏi.
Rõ ràng hắn đang chuyên tâm lái xe, không biết đã nhìn qua từ lúc nào mà lại có thể nhìn ra giá trị của chiếc điện thoại di động này.
Thiệu Vinh ngẩn người vài giây: “Đúng vậy, có chuyện gì sao?”
An Lạc như cũ không chút biểu tình gì nói, “Hắn đối xử với con rất tốt.”
Thiệu Vinh ngập ngừng một lát mới trả lời: “Vâng. . . . . .”
“Di sản mẹ con để lại hắn đã đưa cho con chưa?”
“À. . . . . .”
“Đã nói sau khi con mười tám tuổi sẽ chuyển giao lại cho con, lúc đầu là do chúng ta cùng nhau quyết định cách xử lý di sản của An Phỉ.”
—— Quả nhiên tìm mình là có liên quan đến cái két sắt kia.
Thiệu Vinh im lặng một hồi rồi mới trả lời: “Phần di sản kia con đã nhận được rồi, sau hôm sinh nhật 18 tuổi baba đã mời luật sư làm thủ tục chuyển giao, có 1 triệu tiền mặt gửi trong ngân hàng, còn có một căn nhà nhỏ.”
An Lạc nhìn Thiệu Vinh từ kính xe, ánh mắt có chút sắc bén, “Chỉ có những thứ này thôi à? Không còn gì khác sao?”
“Còn có gì khác sao? Những thứ này đã rất nhiều rồi. . . . . .”
“Mẹ con không có lưu lại di vật gì cho con à?”
“Không có.” Thiệu Vinh dừng một chút, vẻ mặt nghi ngờ hỏi, “Ý cậu là di vật gì?”
An Lạc im lặng nhìn cậu.
Hắn không thể nhìn ra có chỗ nào không đúng trên mặt đứa trẻ này, khuôn mặt nó càng ngày càng giống Tô Tử Hàng, lúc mỉm cười trông đẹp y hệt người nọ.
Cũng chói mắt như vậy.
An Lạc nhíu nhíu mày, trong lòng không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ Thiệu Trường Canh không có giao di vật cho Thiệu Vinh?
Thiệu Vinh nhìn hắn hỏi: “Cậu? Có chuyện gì vậy?”
“À. So với tài sản của An gia, số tiền mẹ con để lại cho con cũng không tính là nhiều.” An Lạc nhàn nhạt chuyển đề tài, “Với lại, trên danh nghĩa mẹ của con vẫn còn một chút cổ phần trong tập đoàn An thị, mà chị ấy đã mất rồi, những gì thuộc về chị ấy cũng nên giao lại cho con, tối nay con theo cậu trở về An gia thuận tiện thanh toán luôn.”
Thiệu Vinh ngẩn người, “Cổ phần? Mẹ chưa từng đề cập tới những thứ này.”
“Mẹ con hoàn toàn không có hứng thú với việc buôn bán, cho mẹ con tiền mẹ con chỉ gửi trong ngân hàng kiếm lợi tức.”
. . . . . . Đây không phải là chuyện rất bình thường sao?
Thiệu Vinh yên lặng nghĩ.
Nếu là trước kia, cậu cũng sẽ gửi khoản tiền này vào ngân hàng kiếm lợi tức, đây là phương pháp xử lý an toàn nhất đối với người không biết làm ăn.
Nhưng hôm nay cậu đột nhiên có suy nghĩ khác.
Thấy Thiệu Vinh cúi đầu ngẩn người, An Lạc trầm giọng nói: “Thật ra thì con cũng có thể giữ lại cổ phần ở An thị, hàng năm nhận tiền hoa hồng, cậu cảm thấy như vậy có lời hơn.”
Thiệu Vinh ngẩng đầu nói: “Cậu, chuyện này cậu quyết định là được rồi.”
An Lạc thản nhiên nói: “Ừ, dù sao cho con nhiều tiền như vậy, con cũng không biết tiêu thế nào đâu.”
“. . . . . .” Bị hắn xem thường Thiệu Vinh chỉ đành ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Chiếc xe màu đen chạy băng băng trên đường lớn, nhà cửa ngoài cửa kính dần dần trở nên thưa thớt, Thiệu Vinh cũng dần dần cảm thấy mệt mỏi.
Bắt đầu từ hôm sinh nhật 18 tuổi, đã liên tục mấy ngày cậu không có được giấc ngủ ngon, tinh thần cũng căng thẳng cực độ, cho dù ngủ quên cũng luôn mơ thấy ác mộng.
Lúc này ngồi trong xe có mở máy sưởi, xe vẫn chạy thẳng dọc theo đường cao tốc, nhìn quốc lộ mênh mông vô bờ trước mắt, mí mắt lại bắt đầu vào đánh nhau.
Rốt cuộc Thiệu Vinh nghiêng đầu dựa lưng vào ghế ngủ thiếp đi.
An Lạc quay sang nhìn cậu một cái, thiếu niên 18 tuổi, trên người vẫn còn chút khí chất trẻ con, cứ như vậy không hề phòng bị ngồi bên cạnh mình ngủ gà ngủ gật. . . . . . Làm cho người ta cảm thấy không đành lòng.
Cho dù có khuôn mặt giống hệt Tô Tử Hàng, nhưng dù sao nó cũng không phải là tên cảnh sát nằm vùng họ Tô kia.
Nó không có thân thủ nhạy bén của người kia, dĩ nhiên cũng sẽ không có tâm cơ thâm trầm như người nọ.
Ân oán nhiều năm như vậy, có lẽ. . . . . . Không nên liên lụy đến người vô tội.
An Lạc nhìn Thiệu Vinh dựa lưng vào ghế ngủ thiếp đi, ánh mắt đột nhiên trở nên phức tạp.
Không biết lại qua bao lâu, xe rốt cuộc quẹo vào một con đường lầy rộng rãi.
Chờ xe hoàn toàn dừng ngay trước cửa An gia, An Lạc mới vỗ nhẹ bả vai Thiệu Vinh, thấp giọng nói: “Tiểu Vinh, đến nhà rồi.”
Thiệu Vinh đột nhiên tỉnh dậy, quay đầu vừa lúc nhìn thấy cặp mắt thâm trầm của An Lạc, lấy tay dụi dụi mắt, nói: “Cậu, con. . . . . . Ngủ quên mất.”
An Lạc nhìn bộ dáng mơ hồ của cậu, hiếm khi nở một nụ cười.
Thiệu Vinh nhất thời ngây ngẩn cả người.
Cậu chưa từng thấy An Lạc cười, thậm chí còn cho rằng dây thần kinh mặt của hắn đã bị tê liệt. Trong ấn tượng của Thiệu Vinh, trên mặt An Lạc giống như có đắp một lớp nhựa cao su, luôn lạnh nhạt lạnh nhạt, không có chút biểu tình gì, vì thế lúc này chỉ mỉm cười như vậy đã làm cho người ta cảm thấy không chân thật.
An Lạc không để ý đến Thiệu Vinh lại lâm vào trạng thái ngẩn người một lần, mở cửa xe, quay đầu lại nhàn nhạt nói: “Xuống xe, vào ăn cơm.”
“A. . . . . .”
Thiệu Vinh đi theo An Lạc vào tổ trạch của An gia, biệt thự ba tầng giống như trong trí nhớ, qua nhiều năm như vậy trông vẫn mới tinh như lúc ban đầu, hiển nhiên là có người thường xuyên quét dọn.
Nghe nói bà ngoại là kiến trúc sư nổi tiếng du học từ nước ngoài trở về, căn biệt thự này là do chính bà tự mình thiết kế, trang trí bên trong cũng mang đậm phong cách Anh.
An Lạc vừa vào cửa đã có người chào đón nhận tây trang của hắn: “An tiên sinh đã về.”
An Lạc nhàn nhạt ừ một tiếng, sau đó thấp giọng phân phó nói: “Bảo phòng bếp chuẩn bị cơm tối đi,” dừng một chút rồi quay đầu lại hỏi Thiệu Vinh, “Con thích ăn gì?”
Thiệu Vinh nói: “Cái gì cũng được, con không kén ăn.”
An Lạc gật đầu, nói với người hầu bên cạnh: “Như vậy tùy tiện làm mấy món ăn gia đình đi, nửa tiếng sau đưa tới phòng ăn.”
“Vâng.”
Chờ người hầu lui ra xong, An Lạc mới xoay người nói với Thiệu Vinh: “Tiểu Vinh, con theo cậu vào thư phòng.”
Thiệu Vinh cùng hắn đi lên lầu, đi ngang qua một cái phòng, cửa phòng vừa lúc hé ra một khe hở nhỏ, loáng thoáng có thể thấy được rèm cửa sổ, thảm, và drap giường bên trong tất cả đều là màu trắng, rất giống với cách bài trí phòng ngủ của mẹ trong căn biệt thự nhỏ.
Thiệu Vinh dừng bước lại trước cửa, tò mò hỏi: “Cậu, phòng này của ai vậy?”
An Lạc đáp: “Là phòng ngủ trước kia của mẹ con.”
Thiệu Vinh suy nghĩ một chút rồi đáp: “Con có thể vào xem một chút được không?”
“Được.” An Lạc ngập ngừng một lát mới nói, “Muốn lấy cái gì về làm kỷ niệm thì cứ lấy.”
“. . . . . .” Thiệu Vinh có chút nghi ngờ nhìn hắn.
An Lạc giải thích nói: “Cậu tính cuối năm nay di dân sang nước Anh, đã bàn bạc giá cả ổn thỏa với bên bất động sản, về sau nơi này sẽ bị bán đi, phòng của mẹ con cũng sẽ bị hủy.”
“A.” Thiệu Vinh gật đầu, “Cậu định. . . . . . Không bao giờ. . . Trở về nữa?”
An Lạc không trả lời, chỉ quay đầu lại nhìn thoáng qua phòng khách dưới lầu.
Trong ánh mắt thâm trầm xuất hiện một tia đau khổ khó phát hiện.
Im lặng thật lâu sau, hắn mới bình tĩnh nói: “Chỗ này, vốn dĩ không cần thiết quay về.”
Thiệu Vinh cảm thấy tâm tình của hắn có cái gì không đúng, nhưng đoán không ra hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì, không thể làm gì khác hơn là phối hợp đi vào phòng ngủ của mẹ, tò mò nhìn chung quanh một lần.
Phòng ngủ của An Phỉ rất đơn giản sạch sẽ, ngoại trừ vài bức tranh do tự tay cô vẽ thì không có đồ gì đặc biệt để mang đi cả, trên bàn gỗ có đặt một chồng album thật dày.
Thiệu Vinh lấy album ra lật xem, hình bên trong không có nhiều ý nghĩa lắm, đa số toàn là hình sau khi mẹ mua máy ảnh chụp lung tung, có ảnh phong cảnh các nơi, còn có vài bức ảnh chụp người, đứa bé nhà hàng xóm, người phụ nữ xinh đẹp trên đường phố, anh đẹp trai lái xe trong trường học vân vân.
Xem ra năm đó mẹ thật sự rất thích chụp ảnh.
Lật đến giữa album, Thiệu Vinh đột nhiên thấy được một tấm hình.
Tấm hình kia thật ra cũng không có gì đặc biệt, chẳng qua người trong tấm ảnh. . . . . .
Sao lại là người mấy ngày trước mình tình cờ gặp trước cửa Từ gia, hơn nữa còn cho mình số điện thoại?
Bức ảnh này hiển nhiên là rất nhiều năm về trước, trông hắn trẻ tuổi anh tuấn, phong độ có thừa.
Trong tấm ảnh, hắn mặc một bộ quần áo thoải mái màu trắng, đang mỉm cười ngồi dưới tàng cây, ánh mặt trời chiếu vào trên mặt của hắn làm cho cả người hắn trông vô cùng ấm áp, nhu hòa.
Kỳ quái là trong góc hình còn có một người.
Bởi vì khoảng cách quá xa, mặt mũi người kia trở nên mơ hồ không rõ, nhìn không ra được là người nào, chẳng qua là từ tầm nhìn của người kia, có vẻ như hắn đang nhìn người nọ.
Chẳng biết tại sao, tấm hình vốn trông đẹp đẽ ấm áp như vậy, bởi vì có người kia xen vào mà trong bất chợt lại trở nên mâu thuẫn đến kì lạ, giống như trang giấy trắng tinh sạch sẽ bị người ta cố tình bôi đen.
Giống như có một loại cảm xúc dày đặc xuyên qua tấm hình cũ kĩ này phát ra ngoài.
Cái loại ánh nhìn sâu sắc đến mức muốn bao phủ người đàn ông trong tấm ảnh. . . . . .
Cơ hồ ngay cả không khí cũng vì vậy mà đông lại.
Thiệu Vinh cầm tấm hình, tim nhất thời đột nhiên đập thật nhanh.
Đây là album ảnh của mẹ, mà vị trí người đàn ông trong tấm ảnh vừa vặn là bãi cỏ trước biệt thự của An gia, nói cách khác, người trong tấm ảnh này chính là anh trai sinh đôi của mẹ —— An Dương!
Mà người núp trong góc nhìn chằm chằm vào An Dương, xét tỷ lệ vóc người, khí chất lạnh lùng này, rất có thể là cậu An Lạc!
Nói cách khác, rất nhiều năm về trước, giữa hai cậu An Dương và An Lạc có lẽ có bí mật gì đó không thể cho ai biết?!
Ánh mắt như vậy, cho dù chỉ là trong tấm ảnh cũng đủ làm người sợ hãi.
—— Nhưng bọn họ không phải là anh em ruột sao?
Thiệu Vinh bối rối nhìn tấm hình này, vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt của An Lạc.
“Sao vậy?” An Lạc hỏi.
Thiệu Vinh vờ như không có việc gì lật vài tờ trong album, nói: “Cậu, con có thể mang album ảnh này về không? Hình như là album ảnh mẹ chụp, rất có ý nghĩa.”
An Lạc cầm album trong tay cậu, lật vài tờ, phát hiện tất cả đều hình phong cảnh nhàm chán.
“Được.” An Lạc nói.
Thiệu Vinh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cậu thuận tay cầm luôn mấy bức tranh mẹ tự tay vẽ, nói: “Mấy cái này có thể lấy được không? Là tranh của mẹ . . . . . Con muốn lấy về làm kỷ niệm.”
An Lạc trầm giọng đáp: “Tùy con.”
“An tiên sinh, cơm tối đã chuẩn bị xong.” Có người đi lên lầu cung kính nói.
An Lạc gật đầu, xoay người đi xuống lầu, “Đi thôi, xuống ăn cơm.”
Trên bàn ăn, hai người cũng không nói chuyện, không khí vô cùng trầm lặng.
Nhìn An Lạc ngồi đối diện mặt không chút thay đổi gắp thức ăn, nhớ tới nụ cười ôn hòa của An Dương trong tấm ảnh, trong lòng Thiệu Vinh đột nhiên sinh ra một loại ý nghĩ vô cùng quỷ dị.
Chẳng lẽ cậu len lén thầm mến anh ruột của mình sao?
. . . . . . Này. . . . . . Loại suy đoán này thật sự rất đáng sợ.
Thiệu Vinh vội vàng cúi đầu buồn bực ăn cơm, đè nén cảm giác mãnh liệt ở đáy lòng.
Tại sao An Lạc lại gọi điện cho mình?
Thiệu Vinh nhíu nhíu mày.
Người cậu này, trong ấn tượng của Thiệu Vinh mà nói, luôn là một người lạnh lùng không thích nói chuyện, có cặp mắt đen thâm trầm như vực sâu không đáy, lúc bị hắn nhìn chằm chằm sẽ cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Người này làm việc lâu năm trên thương trường, khiêm tốn chững chạc, tâm cơ thâm trầm, Thiệu Vinh cũng không thích giao thiệp với hắn, hắn hình như cũng không để ý tới cậu, Thiệu Trường Canh thì rõ ràng không thích An Lạc, Thiệu Vinh bị Thiệu Trường Canh ảnh hưởng cũng không thích người cậu này mấy. Mặc dù cậu và An Lạc có quan hệ huyết thống, nhưng trên thực tế cả hai chỉ như người xa lạ.
Bất quá sau khi xem nhật ký mẹ để lại, Thiệu Vinh mơ hồ cảm thấy người cậu này có lẽ phức tạp hơn mình nghĩ, lúc này lại gọi điện thoại tới, không biết có phải là có liên quan đến cái két sắt kia không. . . . .
Nghĩ tới đây, tâm tình Thiệu Vinh không khỏi có chút khẩn trương, cậu bấm nhận điện thoại, cố giữ bình tĩnh nói: “Cậu, cậu tìm con?”
Giọng của An Lac vẫn lạnh nhạt giống như trong trí nhớ, “Con ở đâu?”
“Con mới vừa ra khỏi trường học.”
“Cùng đi ăn cơm đi.”
“Con. . . . . .”
Thiệu Vinh chưa kịp nói xong đã bị An Lạc cắt ngang: “Con đứng trước cổng trường chờ cậu, cậu đến đón con.”
“A. . . . . . Được.”
Bên kia liền cúp điện thoại.
Mười phút sau, một chiếc BMW màu đen xuất hiện trước cổng trường học Thập Nhất Trung.
An Lạc ấn cửa kính xe xuống, thấy Thiệu Vinh đang đứng cúi đầu dựa vào một gốc cây yên lặng bấm điện thoại di động, ngón tay thon dài trắng nõn di chuyển thanh thoát trên màn hình, ánh sáng của màn hình điện thoại chiếu lên mặt của cậu, làm cho sắc mặt cậu trông có chút tái nhợt.
Nhiều ngày không gặp, cậu hình như đã gầy hơn rất nhiều, trông cũng trầm lặng hơn so với trước kia. . . . . . .
Có phải trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì hay không?
An Lạc nhíu mày, thấp giọng gọi: “Thiệu Vinh.”
Thiệu Vinh ngẩng đầu lên, trông thấy hắn thì cười nhẹ một cái, cất điện thoại di động bước nhanh về phía hắn.
“Cậu.” Thiệu Vinh mở cửa ngồi lên xe, vừa cài dây an toàn vừa nói, “Đã lâu không gặp.”
An Lạc thấp giọng nói: “Ừ, trong khoảng thời gian này ở nước ngoài suốt, hôm qua vừa trở về.”
Thiệu Vinh không rõ lắm việc làm ăn của hắn, chỉ biết là hắn có vẻ không thích ở trong nước mấy, bắt đầu từ mấy năm trước đã chuyển trọng tâm việc làm ăn ra nước ngoài, quanh năm suốt tháng luôn bận rộn ở bên đó, thời gian về nước có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Hai người ngồi trong xe nhất thời không nói gì, bầu không khí thật yên lặng.
Một hồi lâu sau An Lạc mới hỏi: “Muốn ăn gì?”
Thiệu Vinh nói: “Gì cũng được ạ.”
An Lạc gật đầu, trực tiếp lái xe đến xa lộ cao tốc đi tới vùng ngoại thành, tốc độ xe dần dần tăng nhanh, dọc đường đi phong cảnh xẹt qua như chớp nhoáng ngoài cửa kính.
“Cậu.” Thiệu Vinh nghi ngờ hỏi, “Ăn cơm thôi không cần phải đi xa như vậy đi?”
An Lạc nhàn nhạt đáp: “Dẫn con về An gia một chuyến.”
Thiệu Vinh ngẩn người.
—— An gia?
Ấn tượng của Thiệu Vinh đối với An gia vô cùng mơ hồ, khi còn bé vẫn ở cùng mẹ trong biệt thự nhỏ xa vùng ngoại thành, chỉ có ngày giỗ của bác mới đến An gia vài lần, chỉ nhớ được An gia rất rộng, biệt thự phong cách Châu Âu cao ba tầng rất sang trọng, trước biệt thự còn có bãi cỏ xanh mướt và một vườn hoa, chiếm rất nhiều diện tích, có thể so với một quảng trường nhỏ.
Bất quá cậu mang mình về An gia làm cái gì?
Bóng đêm phủ xuống, đèn đường quốc lộ bên cạnh sáng lên, đủ loại ánh đèn xẹt qua cửa kính xe, chiếu lên khuôn mặt An Lạc lúc sáng lúc tối.
Lúc này nhìn ở khoảng cách gần, Thiệu Vinh mới cảm thấy cậu An Lạc lớn lên rất đẹp. Mặc dù sắc mặt của cậu lúc nào cũng lạnh như băng, nhưng ngũ quan lại vô cùng sắc sảo, cặp mắt đen nhánh mà thâm thúy, cằm hơi hất lên tạo cho người ta cảm giác vừa lạnh nhạt vừa cao ngạo.
Thiệu Vinh nhìn hắn một lát, phát hiện đối phương hoàn toàn không để ý đến mình, không biết làm gì hơn là yên lặng cúi đầu xuống, tiếp tục bấm điện thoại.
“Điện thoại di động loại mới nhất, là Thiệu Trường Canh mua cho con?” An Lạc đột nhiên hỏi.
Rõ ràng hắn đang chuyên tâm lái xe, không biết đã nhìn qua từ lúc nào mà lại có thể nhìn ra giá trị của chiếc điện thoại di động này.
Thiệu Vinh ngẩn người vài giây: “Đúng vậy, có chuyện gì sao?”
An Lạc như cũ không chút biểu tình gì nói, “Hắn đối xử với con rất tốt.”
Thiệu Vinh ngập ngừng một lát mới trả lời: “Vâng. . . . . .”
“Di sản mẹ con để lại hắn đã đưa cho con chưa?”
“À. . . . . .”
“Đã nói sau khi con mười tám tuổi sẽ chuyển giao lại cho con, lúc đầu là do chúng ta cùng nhau quyết định cách xử lý di sản của An Phỉ.”
—— Quả nhiên tìm mình là có liên quan đến cái két sắt kia.
Thiệu Vinh im lặng một hồi rồi mới trả lời: “Phần di sản kia con đã nhận được rồi, sau hôm sinh nhật 18 tuổi baba đã mời luật sư làm thủ tục chuyển giao, có 1 triệu tiền mặt gửi trong ngân hàng, còn có một căn nhà nhỏ.”
An Lạc nhìn Thiệu Vinh từ kính xe, ánh mắt có chút sắc bén, “Chỉ có những thứ này thôi à? Không còn gì khác sao?”
“Còn có gì khác sao? Những thứ này đã rất nhiều rồi. . . . . .”
“Mẹ con không có lưu lại di vật gì cho con à?”
“Không có.” Thiệu Vinh dừng một chút, vẻ mặt nghi ngờ hỏi, “Ý cậu là di vật gì?”
An Lạc im lặng nhìn cậu.
Hắn không thể nhìn ra có chỗ nào không đúng trên mặt đứa trẻ này, khuôn mặt nó càng ngày càng giống Tô Tử Hàng, lúc mỉm cười trông đẹp y hệt người nọ.
Cũng chói mắt như vậy.
An Lạc nhíu nhíu mày, trong lòng không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ Thiệu Trường Canh không có giao di vật cho Thiệu Vinh?
Thiệu Vinh nhìn hắn hỏi: “Cậu? Có chuyện gì vậy?”
“À. So với tài sản của An gia, số tiền mẹ con để lại cho con cũng không tính là nhiều.” An Lạc nhàn nhạt chuyển đề tài, “Với lại, trên danh nghĩa mẹ của con vẫn còn một chút cổ phần trong tập đoàn An thị, mà chị ấy đã mất rồi, những gì thuộc về chị ấy cũng nên giao lại cho con, tối nay con theo cậu trở về An gia thuận tiện thanh toán luôn.”
Thiệu Vinh ngẩn người, “Cổ phần? Mẹ chưa từng đề cập tới những thứ này.”
“Mẹ con hoàn toàn không có hứng thú với việc buôn bán, cho mẹ con tiền mẹ con chỉ gửi trong ngân hàng kiếm lợi tức.”
. . . . . . Đây không phải là chuyện rất bình thường sao?
Thiệu Vinh yên lặng nghĩ.
Nếu là trước kia, cậu cũng sẽ gửi khoản tiền này vào ngân hàng kiếm lợi tức, đây là phương pháp xử lý an toàn nhất đối với người không biết làm ăn.
Nhưng hôm nay cậu đột nhiên có suy nghĩ khác.
Thấy Thiệu Vinh cúi đầu ngẩn người, An Lạc trầm giọng nói: “Thật ra thì con cũng có thể giữ lại cổ phần ở An thị, hàng năm nhận tiền hoa hồng, cậu cảm thấy như vậy có lời hơn.”
Thiệu Vinh ngẩng đầu nói: “Cậu, chuyện này cậu quyết định là được rồi.”
An Lạc thản nhiên nói: “Ừ, dù sao cho con nhiều tiền như vậy, con cũng không biết tiêu thế nào đâu.”
“. . . . . .” Bị hắn xem thường Thiệu Vinh chỉ đành ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Chiếc xe màu đen chạy băng băng trên đường lớn, nhà cửa ngoài cửa kính dần dần trở nên thưa thớt, Thiệu Vinh cũng dần dần cảm thấy mệt mỏi.
Bắt đầu từ hôm sinh nhật 18 tuổi, đã liên tục mấy ngày cậu không có được giấc ngủ ngon, tinh thần cũng căng thẳng cực độ, cho dù ngủ quên cũng luôn mơ thấy ác mộng.
Lúc này ngồi trong xe có mở máy sưởi, xe vẫn chạy thẳng dọc theo đường cao tốc, nhìn quốc lộ mênh mông vô bờ trước mắt, mí mắt lại bắt đầu vào đánh nhau.
Rốt cuộc Thiệu Vinh nghiêng đầu dựa lưng vào ghế ngủ thiếp đi.
An Lạc quay sang nhìn cậu một cái, thiếu niên 18 tuổi, trên người vẫn còn chút khí chất trẻ con, cứ như vậy không hề phòng bị ngồi bên cạnh mình ngủ gà ngủ gật. . . . . . Làm cho người ta cảm thấy không đành lòng.
Cho dù có khuôn mặt giống hệt Tô Tử Hàng, nhưng dù sao nó cũng không phải là tên cảnh sát nằm vùng họ Tô kia.
Nó không có thân thủ nhạy bén của người kia, dĩ nhiên cũng sẽ không có tâm cơ thâm trầm như người nọ.
Ân oán nhiều năm như vậy, có lẽ. . . . . . Không nên liên lụy đến người vô tội.
An Lạc nhìn Thiệu Vinh dựa lưng vào ghế ngủ thiếp đi, ánh mắt đột nhiên trở nên phức tạp.
Không biết lại qua bao lâu, xe rốt cuộc quẹo vào một con đường lầy rộng rãi.
Chờ xe hoàn toàn dừng ngay trước cửa An gia, An Lạc mới vỗ nhẹ bả vai Thiệu Vinh, thấp giọng nói: “Tiểu Vinh, đến nhà rồi.”
Thiệu Vinh đột nhiên tỉnh dậy, quay đầu vừa lúc nhìn thấy cặp mắt thâm trầm của An Lạc, lấy tay dụi dụi mắt, nói: “Cậu, con. . . . . . Ngủ quên mất.”
An Lạc nhìn bộ dáng mơ hồ của cậu, hiếm khi nở một nụ cười.
Thiệu Vinh nhất thời ngây ngẩn cả người.
Cậu chưa từng thấy An Lạc cười, thậm chí còn cho rằng dây thần kinh mặt của hắn đã bị tê liệt. Trong ấn tượng của Thiệu Vinh, trên mặt An Lạc giống như có đắp một lớp nhựa cao su, luôn lạnh nhạt lạnh nhạt, không có chút biểu tình gì, vì thế lúc này chỉ mỉm cười như vậy đã làm cho người ta cảm thấy không chân thật.
An Lạc không để ý đến Thiệu Vinh lại lâm vào trạng thái ngẩn người một lần, mở cửa xe, quay đầu lại nhàn nhạt nói: “Xuống xe, vào ăn cơm.”
“A. . . . . .”
Thiệu Vinh đi theo An Lạc vào tổ trạch của An gia, biệt thự ba tầng giống như trong trí nhớ, qua nhiều năm như vậy trông vẫn mới tinh như lúc ban đầu, hiển nhiên là có người thường xuyên quét dọn.
Nghe nói bà ngoại là kiến trúc sư nổi tiếng du học từ nước ngoài trở về, căn biệt thự này là do chính bà tự mình thiết kế, trang trí bên trong cũng mang đậm phong cách Anh.
An Lạc vừa vào cửa đã có người chào đón nhận tây trang của hắn: “An tiên sinh đã về.”
An Lạc nhàn nhạt ừ một tiếng, sau đó thấp giọng phân phó nói: “Bảo phòng bếp chuẩn bị cơm tối đi,” dừng một chút rồi quay đầu lại hỏi Thiệu Vinh, “Con thích ăn gì?”
Thiệu Vinh nói: “Cái gì cũng được, con không kén ăn.”
An Lạc gật đầu, nói với người hầu bên cạnh: “Như vậy tùy tiện làm mấy món ăn gia đình đi, nửa tiếng sau đưa tới phòng ăn.”
“Vâng.”
Chờ người hầu lui ra xong, An Lạc mới xoay người nói với Thiệu Vinh: “Tiểu Vinh, con theo cậu vào thư phòng.”
Thiệu Vinh cùng hắn đi lên lầu, đi ngang qua một cái phòng, cửa phòng vừa lúc hé ra một khe hở nhỏ, loáng thoáng có thể thấy được rèm cửa sổ, thảm, và drap giường bên trong tất cả đều là màu trắng, rất giống với cách bài trí phòng ngủ của mẹ trong căn biệt thự nhỏ.
Thiệu Vinh dừng bước lại trước cửa, tò mò hỏi: “Cậu, phòng này của ai vậy?”
An Lạc đáp: “Là phòng ngủ trước kia của mẹ con.”
Thiệu Vinh suy nghĩ một chút rồi đáp: “Con có thể vào xem một chút được không?”
“Được.” An Lạc ngập ngừng một lát mới nói, “Muốn lấy cái gì về làm kỷ niệm thì cứ lấy.”
“. . . . . .” Thiệu Vinh có chút nghi ngờ nhìn hắn.
An Lạc giải thích nói: “Cậu tính cuối năm nay di dân sang nước Anh, đã bàn bạc giá cả ổn thỏa với bên bất động sản, về sau nơi này sẽ bị bán đi, phòng của mẹ con cũng sẽ bị hủy.”
“A.” Thiệu Vinh gật đầu, “Cậu định. . . . . . Không bao giờ. . . Trở về nữa?”
An Lạc không trả lời, chỉ quay đầu lại nhìn thoáng qua phòng khách dưới lầu.
Trong ánh mắt thâm trầm xuất hiện một tia đau khổ khó phát hiện.
Im lặng thật lâu sau, hắn mới bình tĩnh nói: “Chỗ này, vốn dĩ không cần thiết quay về.”
Thiệu Vinh cảm thấy tâm tình của hắn có cái gì không đúng, nhưng đoán không ra hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì, không thể làm gì khác hơn là phối hợp đi vào phòng ngủ của mẹ, tò mò nhìn chung quanh một lần.
Phòng ngủ của An Phỉ rất đơn giản sạch sẽ, ngoại trừ vài bức tranh do tự tay cô vẽ thì không có đồ gì đặc biệt để mang đi cả, trên bàn gỗ có đặt một chồng album thật dày.
Thiệu Vinh lấy album ra lật xem, hình bên trong không có nhiều ý nghĩa lắm, đa số toàn là hình sau khi mẹ mua máy ảnh chụp lung tung, có ảnh phong cảnh các nơi, còn có vài bức ảnh chụp người, đứa bé nhà hàng xóm, người phụ nữ xinh đẹp trên đường phố, anh đẹp trai lái xe trong trường học vân vân.
Xem ra năm đó mẹ thật sự rất thích chụp ảnh.
Lật đến giữa album, Thiệu Vinh đột nhiên thấy được một tấm hình.
Tấm hình kia thật ra cũng không có gì đặc biệt, chẳng qua người trong tấm ảnh. . . . . .
Sao lại là người mấy ngày trước mình tình cờ gặp trước cửa Từ gia, hơn nữa còn cho mình số điện thoại?
Bức ảnh này hiển nhiên là rất nhiều năm về trước, trông hắn trẻ tuổi anh tuấn, phong độ có thừa.
Trong tấm ảnh, hắn mặc một bộ quần áo thoải mái màu trắng, đang mỉm cười ngồi dưới tàng cây, ánh mặt trời chiếu vào trên mặt của hắn làm cho cả người hắn trông vô cùng ấm áp, nhu hòa.
Kỳ quái là trong góc hình còn có một người.
Bởi vì khoảng cách quá xa, mặt mũi người kia trở nên mơ hồ không rõ, nhìn không ra được là người nào, chẳng qua là từ tầm nhìn của người kia, có vẻ như hắn đang nhìn người nọ.
Chẳng biết tại sao, tấm hình vốn trông đẹp đẽ ấm áp như vậy, bởi vì có người kia xen vào mà trong bất chợt lại trở nên mâu thuẫn đến kì lạ, giống như trang giấy trắng tinh sạch sẽ bị người ta cố tình bôi đen.
Giống như có một loại cảm xúc dày đặc xuyên qua tấm hình cũ kĩ này phát ra ngoài.
Cái loại ánh nhìn sâu sắc đến mức muốn bao phủ người đàn ông trong tấm ảnh. . . . . .
Cơ hồ ngay cả không khí cũng vì vậy mà đông lại.
Thiệu Vinh cầm tấm hình, tim nhất thời đột nhiên đập thật nhanh.
Đây là album ảnh của mẹ, mà vị trí người đàn ông trong tấm ảnh vừa vặn là bãi cỏ trước biệt thự của An gia, nói cách khác, người trong tấm ảnh này chính là anh trai sinh đôi của mẹ —— An Dương!
Mà người núp trong góc nhìn chằm chằm vào An Dương, xét tỷ lệ vóc người, khí chất lạnh lùng này, rất có thể là cậu An Lạc!
Nói cách khác, rất nhiều năm về trước, giữa hai cậu An Dương và An Lạc có lẽ có bí mật gì đó không thể cho ai biết?!
Ánh mắt như vậy, cho dù chỉ là trong tấm ảnh cũng đủ làm người sợ hãi.
—— Nhưng bọn họ không phải là anh em ruột sao?
Thiệu Vinh bối rối nhìn tấm hình này, vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt của An Lạc.
“Sao vậy?” An Lạc hỏi.
Thiệu Vinh vờ như không có việc gì lật vài tờ trong album, nói: “Cậu, con có thể mang album ảnh này về không? Hình như là album ảnh mẹ chụp, rất có ý nghĩa.”
An Lạc cầm album trong tay cậu, lật vài tờ, phát hiện tất cả đều hình phong cảnh nhàm chán.
“Được.” An Lạc nói.
Thiệu Vinh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cậu thuận tay cầm luôn mấy bức tranh mẹ tự tay vẽ, nói: “Mấy cái này có thể lấy được không? Là tranh của mẹ . . . . . Con muốn lấy về làm kỷ niệm.”
An Lạc trầm giọng đáp: “Tùy con.”
“An tiên sinh, cơm tối đã chuẩn bị xong.” Có người đi lên lầu cung kính nói.
An Lạc gật đầu, xoay người đi xuống lầu, “Đi thôi, xuống ăn cơm.”
Trên bàn ăn, hai người cũng không nói chuyện, không khí vô cùng trầm lặng.
Nhìn An Lạc ngồi đối diện mặt không chút thay đổi gắp thức ăn, nhớ tới nụ cười ôn hòa của An Dương trong tấm ảnh, trong lòng Thiệu Vinh đột nhiên sinh ra một loại ý nghĩ vô cùng quỷ dị.
Chẳng lẽ cậu len lén thầm mến anh ruột của mình sao?
. . . . . . Này. . . . . . Loại suy đoán này thật sự rất đáng sợ.
Thiệu Vinh vội vàng cúi đầu buồn bực ăn cơm, đè nén cảm giác mãnh liệt ở đáy lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.