Chương 18: Tôi tin cô
Phong Linh Linh
15/11/2023
Diệp Lan Vy im lặng khá lâu khi
nghe câu trả lời của Mặc Kính Đình. Anh ta tự đi đến đây sao? Đang đùa
mình đấy à? Diệp Lan Vy nhíu mày nhìn hắn kiểu như không tin vào lời hắn vừa nói, cô đứng xích ra xa nhìn hắn khiêu khích nói. "Vậy anh có thể làm lại cho tôi xem được không?"
Mặc Kính Đình khẽ nhíu mày nhìn cô, giống như đang tìm kiếm trong mắt cô sự thật trong lòng cô đang nghĩ gì vậy.
"Tôi đùa cô thôi. Dù có bình phục thì cũng không thể hơn ba tháng đã có thể đi tốt đến thế, nhưng tôi có thể tự xuống xe được."
"Chúc mừng anh đang dần hồi phục, tôi tin rằng nếu anh cứ tiếp tục kiên trì thì ngày đi lại bình thường sẽ không xa đâu."
"Tôi tin cô."
...****************...
Xe taxi đỗ trước cổng biệt thự Phó gia, Phó Thư Kỳ chậm rãi bước xuống. Hạ chiếc kính râm khỏi đôi mắt to tròn xinh đẹp, ngước mắt nhìn căn biệt thự nơi cô đã xa cách mấy năm qua mà nhẹ mỉm cười. Cuối cùng cô cũng trở về rồi. Người làm trong nhà nhìn thấy cô liền vui mừng chạy ra mở cổng.
"Tiểu thư cô về rồi. Lão gia, phu nhân... Tiểu thư về rồi! Tiểu thư mau vào đi, lão gia và phu nhân mong cô lắm đấy."
"Cảm ơn dì."
Vợ chồng Phó Bắc Nham nghe con gái trở về thì vui vẻ bước vội ra ngoài, vừa nhìn thấy Thư Kỳ Phó phu nhân mừng rỡ vội ôm chằm lấy.
"Kỳ Kỳ của mẹ, cuối cùng còn cũng chịu về rồi. Ba mẹ nhớ con lắm đấy biết không?"
"Con cũng nhớ ba mẹ lắm!"
"Này, bà cũng để tôi ôm con gái với chứ! Một mình bà biết nhớ con sao?"
Phó Thư Kỳ bước đến xà vào lòng Phó Bắc Nham khẽ nói.
"Ba, con gái nhớ ba lắm!"
"Ba cũng rất nhớ con. Mau vào trong đi, mẹ con chuẩn bị rất nhiều món con thích đấy!"
Cả gia đình quây quần trong bữa cơm gia đình. Tiếng cười nói rôm rả, Thư Kỳ líu lo kể cho ba mẹ mình nghe những chuyện vui buồn cô gặp được trong thời gian du học. Những người bạn tốt mà cô từng gặp qua, Phó phu nhân vui vẻ nhìn cô vui vẻ nói.
"Người bạn đó của con cũng ở thành phố này sao? Hôm nào mời cô ấy đến nhà làm khách đi."
"Cậu ấy bây giờ nhận điều trị cho bệnh nhân tại nhà, thời gian rảnh cũng không nhiều. Khi nào cậu ấy rảnh rỗi con nhất định sẽ đưa về gặp ba mẹ, nếu gặp cậu ấy chắc chắn ba mẹ cũng sẽ thích cho xem."
"À đúng rồi Kỳ Kỳ. Con còn nhớ gia đình bác Tống không?"
"Bác Tống sao?"
Phó Thư Kỳ gương mặt đăm chiêu ra chiều suy nghĩ rồi nhìn mẹ mình hỏi.
"Con nhớ ra rồi, bác ấy vẫn khỏe chứ ạ?"
"Bác ấy khỏe, bác ấy cứ nhắc mẹ khi nào con về nước thì đưa con sang đấy chơi đấy. Con xem có thể sắp xếp thời gian sang đấy chơi không?"
"Để con xem lại đã ạ."
Sau bữa cơm gia đình, Phó Thư Kỳ trở về phòng mình ngã người lên giường. Cảm giác trở về nhà thật tốt. Chợt cô nhớ ra chuyện gì đó liền cầm điện thoại lên nhắn tin cho ai đó.
"Anh khỏe không, tôi về nước rồi."
Không mất quá nhiều thời gian, bên kia đã phản hồi trở lại.
"Chẳng phải cô nói muốn ở lại bên đó học hỏi kinh nghiệm thêm vài năm sao? Sao lại thay đổi ý định rồi?"
"Một mình buồn chán quá, với lại ba mẹ tôi cũng thúc giục tôi về. Tôi cũng nhớ ba mẹ quá nên về thôi."
"Thế cũng tốt, dù sao trở về nhà vẫn tốt hơn. Thành phố X cũng là một nơi phát triển tương lai tốt, hy vọng cô sẽ thành công."
"Anh cũng là người ở thành phố X sao?"
"Đúng vậy. Tôi bận rồi khi khác lại nói chuyện với cô nhé!"
"OK, bye anh."
Phó Thư Kỳ đặt điện thoại xuống giường thầm suy nghĩ. Không biết anh ta bên ngoài là người như thế nào nhỉ! Cô kết bạn với anh ta đã ba năm rồi, nhưng cô vẫn chưa biết người thật bên ngoài anh ta ra sao cả. Bởi trên mạng xã hội anh ta không đăng bất kỳ thông tin nào, kể cả ảnh đại diện cũng không. Nhiều người khuyên cô không nên tiếp tục liên lạc với anh ta, vì họ sợ cô sẽ gặp phải kẻ lường gạt. Nhưng nếu nói không đăng ảnh đại diện lên mạng là lường gạt thì chẳng phải cô cũng thế sao, bởi trên mạng xã hội cô cũng chỉ cập nhật mỗi một chú mèo trắng nhỏ làm ảnh đại diện.
Miên man suy nghĩ cô chợt thiếp đi lúc nào không biết. Mãi đến khi nắng chiều dần tắt, tiếng chuông điện thoại vang lên làm cô giật mình tỉnh giấc. Nhìn thấy tên Lan Vy cô mỉm cười nhanh chóng bắt máy.
"Nhanh như vậy đã gọi lại cho mình, cậu sắp xếp được thời gian rồi sao?"
"Ừm, bây giờ mình rảnh rồi. Chúng ta hẹn hò dạo phố đi!"
"Nghe cứ như một cặp tình nhân đang yêu đương hẹn hò ấy nhỉ?"
"Cậu chính là tình nhân của mình mà. Thế nào, Phó tiểu thư có rảnh rỗi hẹn hò không?"
"Đương nhiên là rảnh, hẹn cậu ở trung tâm thương mại ST nhé!"
"Được, không gặp không về."
"À cậu ở đâu, mình lái xe đến đón cậu?"
"Không cần đâu, mình bắt taxi đến là được rồi."
"Vậy được, gặp cậu sau nhé!"
Phó Thư Kỳ rời khỏi giường nhanh chóng bước vào nhà tắm. Cô chuẩn bị thật nhanh rồi lái xe rời khỏi nhà. Tâm trạng cực kỳ tốt, cô vừa lái xe miệng vừa ngân nga theo lời bài hát cô đang mở trên xe.
Đứng ở cổng trung tâm thương mại, Thư Kỳ đảo mắt nhìn quanh tìm kiếm Diệp Lan Vy. Đang loay hoay tìm kiếm, Phó Thư Kỳ kinh ngạc khi thấy Lan Vy đến cùng với một người đàn ông đang ngồi trên xe lăn. Anh ta là ai? Sao trông quen mặt thế nhỉ! Chợt Thư Kỳ khẽ thốt lên.
"Mặc Kính Đình???"
Mặc Kính Đình khẽ nhíu mày nhìn cô, giống như đang tìm kiếm trong mắt cô sự thật trong lòng cô đang nghĩ gì vậy.
"Tôi đùa cô thôi. Dù có bình phục thì cũng không thể hơn ba tháng đã có thể đi tốt đến thế, nhưng tôi có thể tự xuống xe được."
"Chúc mừng anh đang dần hồi phục, tôi tin rằng nếu anh cứ tiếp tục kiên trì thì ngày đi lại bình thường sẽ không xa đâu."
"Tôi tin cô."
...****************...
Xe taxi đỗ trước cổng biệt thự Phó gia, Phó Thư Kỳ chậm rãi bước xuống. Hạ chiếc kính râm khỏi đôi mắt to tròn xinh đẹp, ngước mắt nhìn căn biệt thự nơi cô đã xa cách mấy năm qua mà nhẹ mỉm cười. Cuối cùng cô cũng trở về rồi. Người làm trong nhà nhìn thấy cô liền vui mừng chạy ra mở cổng.
"Tiểu thư cô về rồi. Lão gia, phu nhân... Tiểu thư về rồi! Tiểu thư mau vào đi, lão gia và phu nhân mong cô lắm đấy."
"Cảm ơn dì."
Vợ chồng Phó Bắc Nham nghe con gái trở về thì vui vẻ bước vội ra ngoài, vừa nhìn thấy Thư Kỳ Phó phu nhân mừng rỡ vội ôm chằm lấy.
"Kỳ Kỳ của mẹ, cuối cùng còn cũng chịu về rồi. Ba mẹ nhớ con lắm đấy biết không?"
"Con cũng nhớ ba mẹ lắm!"
"Này, bà cũng để tôi ôm con gái với chứ! Một mình bà biết nhớ con sao?"
Phó Thư Kỳ bước đến xà vào lòng Phó Bắc Nham khẽ nói.
"Ba, con gái nhớ ba lắm!"
"Ba cũng rất nhớ con. Mau vào trong đi, mẹ con chuẩn bị rất nhiều món con thích đấy!"
Cả gia đình quây quần trong bữa cơm gia đình. Tiếng cười nói rôm rả, Thư Kỳ líu lo kể cho ba mẹ mình nghe những chuyện vui buồn cô gặp được trong thời gian du học. Những người bạn tốt mà cô từng gặp qua, Phó phu nhân vui vẻ nhìn cô vui vẻ nói.
"Người bạn đó của con cũng ở thành phố này sao? Hôm nào mời cô ấy đến nhà làm khách đi."
"Cậu ấy bây giờ nhận điều trị cho bệnh nhân tại nhà, thời gian rảnh cũng không nhiều. Khi nào cậu ấy rảnh rỗi con nhất định sẽ đưa về gặp ba mẹ, nếu gặp cậu ấy chắc chắn ba mẹ cũng sẽ thích cho xem."
"À đúng rồi Kỳ Kỳ. Con còn nhớ gia đình bác Tống không?"
"Bác Tống sao?"
Phó Thư Kỳ gương mặt đăm chiêu ra chiều suy nghĩ rồi nhìn mẹ mình hỏi.
"Con nhớ ra rồi, bác ấy vẫn khỏe chứ ạ?"
"Bác ấy khỏe, bác ấy cứ nhắc mẹ khi nào con về nước thì đưa con sang đấy chơi đấy. Con xem có thể sắp xếp thời gian sang đấy chơi không?"
"Để con xem lại đã ạ."
Sau bữa cơm gia đình, Phó Thư Kỳ trở về phòng mình ngã người lên giường. Cảm giác trở về nhà thật tốt. Chợt cô nhớ ra chuyện gì đó liền cầm điện thoại lên nhắn tin cho ai đó.
"Anh khỏe không, tôi về nước rồi."
Không mất quá nhiều thời gian, bên kia đã phản hồi trở lại.
"Chẳng phải cô nói muốn ở lại bên đó học hỏi kinh nghiệm thêm vài năm sao? Sao lại thay đổi ý định rồi?"
"Một mình buồn chán quá, với lại ba mẹ tôi cũng thúc giục tôi về. Tôi cũng nhớ ba mẹ quá nên về thôi."
"Thế cũng tốt, dù sao trở về nhà vẫn tốt hơn. Thành phố X cũng là một nơi phát triển tương lai tốt, hy vọng cô sẽ thành công."
"Anh cũng là người ở thành phố X sao?"
"Đúng vậy. Tôi bận rồi khi khác lại nói chuyện với cô nhé!"
"OK, bye anh."
Phó Thư Kỳ đặt điện thoại xuống giường thầm suy nghĩ. Không biết anh ta bên ngoài là người như thế nào nhỉ! Cô kết bạn với anh ta đã ba năm rồi, nhưng cô vẫn chưa biết người thật bên ngoài anh ta ra sao cả. Bởi trên mạng xã hội anh ta không đăng bất kỳ thông tin nào, kể cả ảnh đại diện cũng không. Nhiều người khuyên cô không nên tiếp tục liên lạc với anh ta, vì họ sợ cô sẽ gặp phải kẻ lường gạt. Nhưng nếu nói không đăng ảnh đại diện lên mạng là lường gạt thì chẳng phải cô cũng thế sao, bởi trên mạng xã hội cô cũng chỉ cập nhật mỗi một chú mèo trắng nhỏ làm ảnh đại diện.
Miên man suy nghĩ cô chợt thiếp đi lúc nào không biết. Mãi đến khi nắng chiều dần tắt, tiếng chuông điện thoại vang lên làm cô giật mình tỉnh giấc. Nhìn thấy tên Lan Vy cô mỉm cười nhanh chóng bắt máy.
"Nhanh như vậy đã gọi lại cho mình, cậu sắp xếp được thời gian rồi sao?"
"Ừm, bây giờ mình rảnh rồi. Chúng ta hẹn hò dạo phố đi!"
"Nghe cứ như một cặp tình nhân đang yêu đương hẹn hò ấy nhỉ?"
"Cậu chính là tình nhân của mình mà. Thế nào, Phó tiểu thư có rảnh rỗi hẹn hò không?"
"Đương nhiên là rảnh, hẹn cậu ở trung tâm thương mại ST nhé!"
"Được, không gặp không về."
"À cậu ở đâu, mình lái xe đến đón cậu?"
"Không cần đâu, mình bắt taxi đến là được rồi."
"Vậy được, gặp cậu sau nhé!"
Phó Thư Kỳ rời khỏi giường nhanh chóng bước vào nhà tắm. Cô chuẩn bị thật nhanh rồi lái xe rời khỏi nhà. Tâm trạng cực kỳ tốt, cô vừa lái xe miệng vừa ngân nga theo lời bài hát cô đang mở trên xe.
Đứng ở cổng trung tâm thương mại, Thư Kỳ đảo mắt nhìn quanh tìm kiếm Diệp Lan Vy. Đang loay hoay tìm kiếm, Phó Thư Kỳ kinh ngạc khi thấy Lan Vy đến cùng với một người đàn ông đang ngồi trên xe lăn. Anh ta là ai? Sao trông quen mặt thế nhỉ! Chợt Thư Kỳ khẽ thốt lên.
"Mặc Kính Đình???"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.