Ỷ Thiên Đồ Long Ký: Chỉ Nhược Thanh Thư

Chương 10: Đem bán chính mình

Lộ Tuyết Sương

14/03/2016

Edit: Tử Điệp

Trên thực tế Tống Thanh Thư cũng không cởi hết quần áo Chu Hiểu. Hắn chỉ cởi có tất và quần đùi để lộ ra vết thương bên ngoài, sau đó hắn đắp thuốc vào, giúp nàng uống thêm thuốc rồi đắp chăn đi ngủ.

Hai người, một người trời sinh vốn không sống ở cổ đại, không hề quan tâm, dè đặt, một người đã sớm đem Chu Hiểu thuộc về mình, khi rịt thuốc chữa vết thương ngoài ý muốn cả hai đều cùng bình thản như nhau.

Đối với Chu Hiểu mà nói, đây là lần đầu tiên nàng thả lỏng khi ngủ bên cạnh Tống Thanh Thư, dù bên cạnh luôn có ánh mắt hắn đang nhìn chăm chú. Cũng có thể là đã phá vỡ lớp mặt nạ thần bí của Tống Thanh Thư, những bất an, sợ hãi của nàng bỗng chốc biến mất. May mắn không chết thì tạm thời cứ như vậy đi, bây giờ nàng rất nhức đầu, có chuyện gì đợi tỉnh ngủ rồi tính tiếp.

Chu Hiểu nhắm mắt ngủ rồi lại còn cọ cọ tìm tư thế ngủ thoái mái bên cạnh Tống Thanh Thư.

Đối với Tống Thanh Thư, kẻ luôn quan sát tiểu Chỉ Nhược, hắn biết rõ ràng nhất cử nhất động của nàng, đương nhiên hắn cũng có thể cảm nhận được nàng đang sợ hắn.

“Trực giác sao?” Sợ quấy rối giấc ngủ Chu Hiểu, Tống Thanh Thư nhẹ nhàng vén sợi tóc dính bên má ra lỗ tay phía sau.

Hắn đã thu lại tâm tư chính mình lâu rồi, ngay cả sư công cũng không biết, ông đã yên lòng với hắn.

Không nghĩ tới ngay từ lần đầu gặp mặt nàng liền theo bản năng nhận ra, bữa tối hôm đó là hắn cố ý làm vậy.

Hắn không cần nàng sợ hắn, mà hắn cũng biết tiểu Chỉ Nhược chỉ là tạm thời khuất phục hắn do yếu thế mà thôi. Tống Thanh Thư cảm thấy so với Chỉ Nhược kiếp trước, kiếp này nàng là tiểu ma nữ tùy ý vui đùa lại tốt hơn.

Phái chính đạo cho dù sư công vô cùng nỗ lực, nhưng cũng không có biện pháp cải tạo linh hồn bên trong Tống Thanh Thư đã bị hắc hóa.

Đời trước bị sư công một chưởng đánh chết, rất ứng với câu tự làm bậy không thể sống. Trọn đời không thể siêu sinh, không có nơi nào để đi, con người không hề nhìn thấy, cũng không thể tiếp xúc, là một cô hồn dã quỷ, cho đến khi nhìn thấy Chỉ Nhược cùng Trương Vô Kỵ cuối cùng cũng ở cùng nhau.

Trong nháy mắt kia, Tống Thanh Thư cảm thấy thế giới của bản thân chỉ còn lại một màu đỏ đọng lại hóa thành sát ý cuồng bạo.

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, hắn thế nhưng lại sống lại trở về hình dáng hồi niên thiếu.

Hắn trọng sinh trong một thời gian dài đều bị vây trong cảm giác hỗn loạn, điên cuồng. Hắn không nhận ra rằng chính mình vẫn còn sống, vẫn cho hết thảy đều chỉ là ảo giác thôi.

Tựa như một quả bom nhỏ, chỉ cần chạm nhẹ là sẽ nổ mạnh.



Nhìn thấy ngũ sư thúc có diện mạo giống Trương Vô Kỵ, ôm lấy tam sư thúc toàn thân bị tê liệt khóc rống. Tống Thanh Thư lúc ấy chỉ có mấy tuổi, chỉ có thể cực lực nhẫn nại, nghiến răng nghiến lợi, tự nói với chính mình kẻ kia chính là ngũ sư thúc, không phải là Trương Vô Kỵ, là ngũ sư thúc………..

Hắn khó có thể không chế sát ý khiến cho Tống Viễn Kiều sớm phát giác. Cùng với vết thương mới cũ chồng chất trên cơ thể hắn do chính mình gây ra, đó là do Tống Thanh Thư muốn chứng mình còn sống nên vô thức gây ra.

Tống Viễn Kiều dùng hết biện pháp cũng không thể giúp con mình, sau đó Tống Thanh Thư liền bị Trương chân nhân mang theo bên người.

Nhiều năm về sau cho đến khi tiểu Trương Vô Kỵ chân chính xuất hiện trước mặt Tống Thanh Thư thì hắn đã có thể gặp biến không sợ hãi, thu lại sát khí bên ngoài trở thành Đệ nhất thiếu niên tài tuấn, nho nhã, lịch sự.

Trương Tam Phong đối với tiểu Trương Vô Kỵ vô cùng thương tiếc khác hẳn với cách đối xử với Tống Thanh Thư. Những người khác có lẽ không biết, nhưng Trương Tam Phong cùng Tống Viễn Kiều lúc đó vô cùng lo lắng Tống Thanh Thư khi trưởng thành sẽ trở thành ma đầu. Bọn họ đem Tống Thanh Thư bên mình, tuy là đau lòng, lo lắng nhưng phần lớn đều là răn dạy hắn.

Tống Thanh Thư biết rất rõ điều đó, hắn đã sống hai kiếp nên không giống kiếp trước đi ghen tị với tiểu Trương Vô Kỵ. Cũng không có đối với Vô Kỵ có sát ý, nhưng ánh mắt nhìn Trương Vô Kỵ không giống như ánh mắt nhìn người đang còn sống.

Phải nói rằng Tống Thanh Thư ngoại trừ lúc nhìn cha hắn Tống Viễn Kiều trong mắt có chứa chút áy náy, đau thương, thì thần sắc bên ngoài của hắn, nhìn gì đều là một bộ dạng không hề quan tâm.

Loại trạng thái băng sơn di động này luôn luôn được bảo trì cho đến khi Chu Hiểu xuất hiện.

Vì thế phần đông các sư huynh ở phái Võ Đang thích trêu đùa Chu Hiểu không phải là không có lí do.

Đối với các sư thúc mà nói, đệ tử Võ Đang đời thứ ba, Tống Thanh Thư vô cùng không thú vị.

Trước mắt tiểu sư đệ đến, có thể nhìn đến tiểu sư đệ cùng băng sơn sư điệt cùng nhau biến sắc mặt, kia quả thực chính là trị hồi phiếu giới . Liền ngay cả đi ngang qua sư công cùng phụ thân, cũng nhiều nhìn vài lần, thế nhưng còn toát ra hư hư thực thực ngậm kẹo đùa cháu vui mừng. Đối với việc này, Tống Thanh Thư thầm nghĩ phải sửa chữa lại quan niệm của phụ thân, đó là con dâu của hắn, chứ không phải là cháu lại càng không phải là cháu gái.

Về phần các sư thúc ác ý đùa giỡn, Tống Thanh Thư không phải là không biết. Vì bù đắp cho tiếc nuối của bọn họ, bọn họ có thể đùa giỡn tiểu Chỉ Nhược một chút trong phạm vi hắn cho phép, còn hơn thì đừng hòng nghĩ đến.

Đặc biệt là sư thúc Lý Vân Phong.

Vì thế, mưu tính trong lòng Tống Thanh Thư khác xa so với Chu Hiểu tưởng tượng nhiều.

Lúc này có thể tạm thời vô tư ngủ trên giường, Chu Hiểu đang sống trong hạnh phúc mà không hề biết đó là hạnh phúc………

Vài ngày sau, vết thương trên người Chu Hiểu đã tốt hơn.

Những đan dược Tống Thanh Thư đưa cho Chu Hiểu trong khoảng thời gian này đã xuất hiện những công dụng khá tốt.



Trước kia nàng không tin võ công, sau khi nhìn thấy Thế vân tung ( Khinh công Thế vân tung của phái Võ Đang nhảy lên như chim hạc bay, gọi là Nhất hạc xung thiên), nàng cũng không tin. Lại càng không tin điểm huyệt, cho đến khi Tống Thanh Thư mỗi đêm đều điểm huyệt ngủ của nàng, khiến nàng có thể trải nghiệm một phen tư vị bị điểm huyệt ngủ.

Cho nên bây giờ khi nhìn thấy đan dược, Chu Hiểu thật chờ mong công hiệu của nó, tốt nhất là có thể trong nháy mắt gia tăng nội lực Giáp Tý gì đó, đánh gục Tống Thanh Thư.

Mấy ngày nay nàng đã suy nghĩ nhiều về Tống Thanh Thư.

Tống Thanh Thư rõ ràng là trọng sinh, hắn học được Cửu Âm Bạch Cốt Trảo cũng không có gì kỳ quái, dù sao hắn cùng Chu Chỉ Nhược đã từng là vợ chồng.

Như vậy có thể giải thích vì sao mỗi buổi tối hắn đều biến mất. Hiện tại hắn biết mình biết bí mật của hắn, như thế hắn càng tu luyện Cửu Âm Bạch Cốt Trảo không kiêng nể gì rồi. Dù sao nàng bây giờ cũng là tòng phạm.

“Ngươi…. Không đi sao?” Nhìn thấy đến tối mà Tống Thanh Thư vẫn còn đứng trong phòng, Chu Hiểu không khỏi nhíu mày, nàng không rõ trong hồ lô Tống Thanh Thư bán cái gì.

“Mệt mỏi.” Tống Thanh Thư nhìn ánh nến lập loè.

“Mệt mỏi?” Chu Hiểu trừng mắt nhìn người nào đó ở mãi trong phòng không đi. Phòng này chỉ có một cái giường, tuy nói rằng đây là phòng của Tống Thanh Thư. Nhưng nàng đã ngủ trên giường kia hai tháng lẻ bảy ngày, cái giường này chính là của nàng!

Giận quá hóa cười, Chu Hiểu bị mất trí thông minh giờ nó rốt cục đã trở lại.

“Ta cho dù bị chỉ hôn cho ngươi. Chính là sư phụ đã biết, ngày mai hắn sẽ lập tức đưa ta đến núi Nga Mi. Như vậy cũng tốt, chúng ta ít nhất cũng sẽ vài năm không cần gặp mặt.” Mỉa mai trả lời, Chu Hiểu không giả trang trẻ nhỏ nữa, dù sao biến thái so với yêu quái còn lợi hại hơn đã sớm phát hiện nàng giả bộ ngây thơ, hồn nhiên không phải sao? So với việc bị hắn chế giễu, còn không bằng phá tan nói thẳng ra.

“Ha ha…” Khẽ cười.

Lát sau, Tống Thanh Thư buông sách trong tay đứng dậy bước đến, rũ mắt nhìn chăm chú vào Chu Hiểu đang quật cường ngửa đầu lên, ánh mắt bừng sáng.

“Ta đang lo mở miệng như thế nào. Nàng đã nguyện ý gả cho ta, ta sẽ từ từ chờ nàng lớn lên.” Cúi người, hôn lên trán Chu Hiểu đang ngây ra như tượng, Tống Thanh Thư bước chân ra ngoài, nhường lại phòng cho Chu Hiểu ngủ. (Tử Điệp: chị đã bị lừa, tự bán mình.)

Chu Hiểu ngốc ngếch đưa tay sờ cái trán bị người ta ăn đậu hủ.

“Ta….. Vừa rồi tuyệt đối là đầu óc bị zombie cắn.” Làm sao có thể chủ động đem chính mình gả? Tống Thanh Thư tên khốn kia, cư nhiên cầu hôn cũng không có! (Tử Điệp: lạy chị, đây không phải trọng điểm)

Sự thật chứng minh, Chu Hiểu trốn nhà rời đi, trí thông minh vẫn chưa có trở về. (TĐ: hay là không có)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ỷ Thiên Đồ Long Ký: Chỉ Nhược Thanh Thư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook