Ỷ Thiên Đồ Long Ký: Chỉ Nhược Thanh Thư
Chương 6: luyện võ vô cùng thê thảm
Lộ Tuyết Sương
14/03/2016
Chu Hiểu nhắm mắt
cũng có thể cảm giác được Tống Thanh Thư đang nhìn nàng, tuy bề ngoài
nàng tỏ vẻ bình tĩnh nhưng nội tâm lặng lẽ nổi sóng, nàng căn bản ngủ
không được, đầu óc có rất nhiều suy nghĩ lẫn lộn, không thể bình tĩnh
nổi.
Nàng biết phản ứng của mình tối nay hơi quá, có thể Tống Thanh Thư sẽ cảm thấy mình rất buồn cười. Nhưng sao lại phải như thế nào………. ảo não đến cực độ, Chu Hiểu không thèm quan tâm nữa, cùng lắm thì nàng đến núi Nga Mi thôi.
Nhắm mắt hồi lâu, Chu Hiểu cảm nhận được tầm mắt quan sát mình rốt cục đã di chuyển, nghe thấy âm thanh Tống Thanh Thư mở cửa đi ra ngoài, lẳng lặng ngây người hồi lâu, Chu Hiểu vụng trộm đây khe cửa hơi mở, nàng phát giác Tống Thanh Thư hắn đúng là đi ra ngoài thật.
Nghẹn khí trong bụng rốt cục cũng thở ra, Chu Hiểu còn chưa kịp thoải mái bỗng ý thức được phòng này là của Tống Thanh Thư mà trong phòng chỉ có một chiếc giường, nàng lại rối rắm, hai hàng lông mày của nàng nhíu chặt lại, vô cùng buồn bực.
Nàng cái gì cũng không biết, nuôi dạy con gái giống con trai đều là suy nghĩ của phụ thân, cứ như vậy đi!
Đem đầu mình vùi vào chăn ngây ngốc một lát, Chu Hiểu hô toáng đột nhiên xốc chăn lên, cởi nhanh quần áo rộng thùng thình, thay lại quần áo của chính mình, sau đó nhanh chóng tiến vào chăn chuẩn bị trận địa sẵn sàng nghênh đón địch. Tuy rằng người khác sẽ không có lí do gì hoài nghi giới tính của nàng, hơn nữa nàng còn chưa có phát dục, nhưng chỉ cần lột trần vẫn là lòi ra chân tướng, nàng sẽ không để Tống Thanh Thư có cơ hội nhìn thấy, Chu Hiểu nhe răng trợn mắt trong lòng thầm nghĩ.
“Trễ như vậy đi ra ngoài làm gì nhỉ?”
Chu Hiểu đợi hơn một giờ sau vẫn không thấy Tống Thanh Thư trở về, nàng mệt mỏi chịu không nổi, nhắm mắt dần chìm vào giấc ngủ, lúc mở mắt ra trời đã sáng, mà Tống Thanh Thư đang ở trước mặt nàng thay quần áo.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Chu Hiểu cảm thấy Tống Thanh Thư làm cho người ta có cảm giác không giống người thường.
Đúng lúc Tống Thanh Thư thoáng xoay người, một bên người thon dài chìm đắm trong nắng sớm, vốn là thiếu niên nho nhã, ánh nắng lại làm tăng thêm một phần anh tuấn khiến cho Chu Hiểu đang nhìn trợn mắt.
“Ánh mặt trời còn có thể tổ điểm thêm vẻ đẹp………….” Chu Hiểu nói thầm, trong lòng cũng hiểu được người nào đó không phải cố ý, nhưng là nàng chính là khó chịu người nào đó trong lúc vô ý lại tuấn tú như vậy.
“Sao?” Tống Thanh Thư đang thay bộ quần áo bị dính sương sớm nghi hoặc hỏi, Chu Hiểu chưa kịp nghĩ đã bị Tống Thanh Thư thúc dục nhanh rời giường đi luyện võ,
“Vâng.” Chu Hiểu vặn vẹo không mặt, cố nén sự khó chịu của hai chân tự mình xuống giường mặc quần áo, ăn bữa sáng sau đó bắt đầu đứng tấn.
Một đám sư huynh phá rối khi nhìn thấy Chu Hiểu tập tễnh đứng tấn ngày thứ hai xong đều vây quang tiểu sư đệ đáng yêu. Một mình Chu Hiểu nhận được ngàn vạn “sủng ái” áp lực như vậy khiến đầu nàng không khỏi xuất hiện vài vạch hắc tuyến. Chính là cảm thấy mình là lính mới tò te, còn bọn họ là một đám lính lão luyện không chút ý tốt.
Khó trách Vân Phong sư huynh thích nàng như vậy…….. Nàng cũng phải tưởng tượng có một tiểu sư đệ để mà đem tất cả đau khổ của mình đến yêu thương hắn!
Không thể không nói phái Võ Đang dạy dỗ đệ tử có phương pháp. Các sư huynh sẽ dạy những công phu cơ bản đặt nền móng, những người từng trải sẽ ép buộc sư đệ không chùn tay. Chờ đến khi các sư huynh ép buộc xong rồi, mới được Võ Đang thất hiệp truyền thụ võ công chính thức. Ngẫu nhiên mới có thể được Trương Tam Phong chỉ dạy, đấy đều là đệ tử có tư chất vô cùng tốt.
“Tiểu sư đệ cơ thể rắn chắc rồi, phỏng chừng hai ngày nữa có thể dạy ngươi cầm kiếm.” Lúc Quan Lạc Khê đi ngang qua Chu Hiểu sờ đầu nàng nói. Quan Lạc Khê chính là sư huynh không biết tên trước kia, bởi vì hắn đi ngang qua nhiều lần, cho nên Chu Hiểu liền nhớ kỹ hắn.
“Hiểu Hiểu, đến giờ chạy bộ rồi.” Tống Thanh Thư luyện kiếm pháp xong, thu kiếm bảo Chu Hiểu đi chạy bộ.
“Vâng.” Chu Hiểu giống như vớ được phao cứu sinh, liền nhấc chân đứng dậy đi chạy bộ, tốc độ chạy giống hệt như đang lẩn trốn, nàng lo lắng bàn tay xuất hiện đột ngột của sư huynh Quan Lạc Khê. Nên nhớ rằng chỉ có mình nàng là “tiểu sư đệ” mới đến, toàn núi Võ Đang chỉ có mình nàng. Những người khác đều cao lớn như trâu bò, làm nàng cảm thấy thật tự ti.
Nhìn vẻ mặt không biểu cảm của Tống Thanh Thư, Quan Lạc Khê nhún nhún vai rồi đi. Sư điệt này chẳng dễ thương chút nào, mới chỉ lớn như vậy đã trưng ra nguyên bản mặt lạnh, thực không đáng yêu. Dạy cái gì dỗ cái gì, không dễ thương chút nào.
‘Đồ chơi’ Chu Hiểu cũng không biết lúc đó Quan Lạc Khê cùng Tống Thanh Thư như thế nào, chỉ cần có thể không đứng tấn, bảo nàng chạy vài vòng quanh núi nàng cũng chịu.
Đứng tấn, chạy quanh núi, ngày ngày đau khổ liền đi qua. Chu Hiểu lại nghi hoặc Tống Thanh Thư mỗi ngày vào buổi tối đều biến đi mất, ban ngày tờ mờ sáng khi hắn thay quần áo xong lại kêu nàng rời giường tập võ, Chu Hiểu hoài nghi Tống Thanh Thư không có trở về ngủ.
Có người nói, khi một người đối với người khác nảy ra tò mò, khoảng cách thích với người đó sẽ không xa nữa. Chu Hiểu hoàn toàn không biết có những lời như thế này, nàng chỉ biết trong phim kinh dị, người tò mò đều là những người chết nhanh nhất. Ngẫm lại Tống Thanh Thư ban ngày vô cùng bình thường, nhẫn nại dạy nàng sửa chữa những tư thế sai lầm, cho đến buổi tối là lộ nguyên hình che dấu sự biến thái của hắn, cho nên nàng vẫn không cần đi chọc phiền toán lên người, như vậy có thể sống lâu hơn một chút.
Dù biết rõ Tống Thanh Thư không tầm thường, Chu Hiểu cũng không xen vào chuyện của người khác. Buổi tối hắn không ở đây, nàng liền vui vẻ mình có thể ngủ một mình. Có thể nói Chu Hiểu vô cùng thoải mái, cơ thể mệt mỏi, tinh thần được thả lòng, buổi tối về ngủ say như chết, căn bản là không có phát hiện ra Tống Thanh Thư có trở về hay không.
Phần đông các sư huynh vẫn như cũ, vây quanh xem nàng cực khổ học võ, quả nhiên không phụ mong đợi của mọi người, nàng học cầm kiếm một ngày trời, cánh tay giơ lên không nổi, ngón tay còn run run không thể điều khiển nổi.
Kiếp trước của nàng chưa từng chịu khổ như vậy……..
Hốc mắt nóng lên, Chu Hiểu dùng tay khác cầm đũa ăn, không ăn no thì không có khí lực đứng tấn.
Chu Hiểu một bên vừa khóc vừa ăn, dù sao nàng chỉ mới có mười một tuổi, khóc cũng không có mất mặt. Chính là vì các sư huynh vây quanh chăm chú nhìn, Chu Hiểu không thể không ngẩng đầu, nhìn xung quanh một lát, tầm mắt dừng lại trên người Tống Thanh Thư. Cũng không biết hắn đang nghĩ gì, chiếc đũa đang gấp một khối bánh, không cầm lên ăn cũng không để vào chén.
“ Tiểu sư đệ, ngươi thuận tay trái sao?” Sư huynh ngồi đối diện tò mò hỏi.
“Vâng.” Đôi mắt rưng rưng, Chu Hiểu đang cố gắng gượng. Bởi vì cơ thể thật sự là quá mệt mỏi, tay phải run rẩy làm liên lụy đến bên tay trái, phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể nắm chặt đôi đã và cơm vào miệng.
“À…….” Chu Hiểu không hiểu vì sao lại nghe sư huynh giống như đang thở dài tiếc nuối.
Chu Hiểu mặc kệ hắn, mình cố ăn cơm là được.
Thế nhưng không ngờ đến ngày thứ hai, Tống Viễn Kiều đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, nói tự mình dạy cho nàng một bộ kiếm pháp, hơn nữa còn phân Tống Thanh Thư dạy nàng dùng tay trái luyện kiếm, muốn hắn dạy dỗ nàng thật tốt.
Dùng vẻ mặt vui vẻ như đối mặt với sếp ở công ty đưa đại sư huynh Tống Viễn Kiều đi, Chu Hiểu quay đầu nhìn Tống Thanh Thư, trong lòng có chút không yên. Không biết Tống Thanh Thư chiếu cố, chăm sóc nàng hay…………. chỉnh nàng?!?
“Thanh Thư ca, tay trái của huynh có thể dùng kiếm sao?” Trái phải đều thuận như lão ngoan đồng à? Chu Hiểu cho rằng đây là không có khả năng. À theo như Tống Viễn Kiều, đa số mọi người đều dùng tay phải sử dụng kiếm.
“Có thể.”
“Ồ………” Lúc này Chu Hiểu còn không biết Tống Thanh Thư không chỉ có thể dùng tay trái luyện kiếm, mà hắn càng am hiểu dùng trảo hơn nữa (Tử Điệp: ý là Cửu âm bạch cốt trảo ấy.)
Bởi vì Tống Viễn Kiều là tự mình phân phó, các sư huynh vui sướng khi người gặp họa nhìn Chu Hiểu đuối đến mức hai cánh tay đều run rẩy đưa đồ ăn lên miệng.
Đáng tiếc bọn hắn còn chưa kịp thi triển ma trảo (TĐ: tức là xoa đầu), Tống Thanh Thư đã cùng lúc làm nhiều việc.
Tống Thanh Thư đã phân thân, cùng lúc đem dùng tay trái ăn cơm, tay phải giúp Chu Hiểu gắp thức ăn.
“Như thế nào?” Tống Thanh Thư đem đậu hủ nhét vào miệng của Chu Hiểu hỏi.
“Ngươi có hơn treo đi…” Chu Hiểu theo bản năng vừa ăn vừa nói hàm hồ. Tống Thanh Thư thật sự có thể dùng cả hai tay sao? Vẫn là lão ngoan đồng truyền công phu hai tay trái phải này cho Tống Thanh Thư a!
Tống Thanh Thư nhân lúc Chu Hiểu ngây người, lại đút cho nàng hai miếng cơm, về phần có hơn là ý gì, hắn nghe không hiểu.
Tác giả có lời muốn nói: Tay trái còn có thể ăn cơm, vậy luyện tới mức không cử động được mới thôi. *mỉm cườiphúc hắc* …….. (Tử Điệp: ==” bà là mẹ kế à?)
Nàng biết phản ứng của mình tối nay hơi quá, có thể Tống Thanh Thư sẽ cảm thấy mình rất buồn cười. Nhưng sao lại phải như thế nào………. ảo não đến cực độ, Chu Hiểu không thèm quan tâm nữa, cùng lắm thì nàng đến núi Nga Mi thôi.
Nhắm mắt hồi lâu, Chu Hiểu cảm nhận được tầm mắt quan sát mình rốt cục đã di chuyển, nghe thấy âm thanh Tống Thanh Thư mở cửa đi ra ngoài, lẳng lặng ngây người hồi lâu, Chu Hiểu vụng trộm đây khe cửa hơi mở, nàng phát giác Tống Thanh Thư hắn đúng là đi ra ngoài thật.
Nghẹn khí trong bụng rốt cục cũng thở ra, Chu Hiểu còn chưa kịp thoải mái bỗng ý thức được phòng này là của Tống Thanh Thư mà trong phòng chỉ có một chiếc giường, nàng lại rối rắm, hai hàng lông mày của nàng nhíu chặt lại, vô cùng buồn bực.
Nàng cái gì cũng không biết, nuôi dạy con gái giống con trai đều là suy nghĩ của phụ thân, cứ như vậy đi!
Đem đầu mình vùi vào chăn ngây ngốc một lát, Chu Hiểu hô toáng đột nhiên xốc chăn lên, cởi nhanh quần áo rộng thùng thình, thay lại quần áo của chính mình, sau đó nhanh chóng tiến vào chăn chuẩn bị trận địa sẵn sàng nghênh đón địch. Tuy rằng người khác sẽ không có lí do gì hoài nghi giới tính của nàng, hơn nữa nàng còn chưa có phát dục, nhưng chỉ cần lột trần vẫn là lòi ra chân tướng, nàng sẽ không để Tống Thanh Thư có cơ hội nhìn thấy, Chu Hiểu nhe răng trợn mắt trong lòng thầm nghĩ.
“Trễ như vậy đi ra ngoài làm gì nhỉ?”
Chu Hiểu đợi hơn một giờ sau vẫn không thấy Tống Thanh Thư trở về, nàng mệt mỏi chịu không nổi, nhắm mắt dần chìm vào giấc ngủ, lúc mở mắt ra trời đã sáng, mà Tống Thanh Thư đang ở trước mặt nàng thay quần áo.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Chu Hiểu cảm thấy Tống Thanh Thư làm cho người ta có cảm giác không giống người thường.
Đúng lúc Tống Thanh Thư thoáng xoay người, một bên người thon dài chìm đắm trong nắng sớm, vốn là thiếu niên nho nhã, ánh nắng lại làm tăng thêm một phần anh tuấn khiến cho Chu Hiểu đang nhìn trợn mắt.
“Ánh mặt trời còn có thể tổ điểm thêm vẻ đẹp………….” Chu Hiểu nói thầm, trong lòng cũng hiểu được người nào đó không phải cố ý, nhưng là nàng chính là khó chịu người nào đó trong lúc vô ý lại tuấn tú như vậy.
“Sao?” Tống Thanh Thư đang thay bộ quần áo bị dính sương sớm nghi hoặc hỏi, Chu Hiểu chưa kịp nghĩ đã bị Tống Thanh Thư thúc dục nhanh rời giường đi luyện võ,
“Vâng.” Chu Hiểu vặn vẹo không mặt, cố nén sự khó chịu của hai chân tự mình xuống giường mặc quần áo, ăn bữa sáng sau đó bắt đầu đứng tấn.
Một đám sư huynh phá rối khi nhìn thấy Chu Hiểu tập tễnh đứng tấn ngày thứ hai xong đều vây quang tiểu sư đệ đáng yêu. Một mình Chu Hiểu nhận được ngàn vạn “sủng ái” áp lực như vậy khiến đầu nàng không khỏi xuất hiện vài vạch hắc tuyến. Chính là cảm thấy mình là lính mới tò te, còn bọn họ là một đám lính lão luyện không chút ý tốt.
Khó trách Vân Phong sư huynh thích nàng như vậy…….. Nàng cũng phải tưởng tượng có một tiểu sư đệ để mà đem tất cả đau khổ của mình đến yêu thương hắn!
Không thể không nói phái Võ Đang dạy dỗ đệ tử có phương pháp. Các sư huynh sẽ dạy những công phu cơ bản đặt nền móng, những người từng trải sẽ ép buộc sư đệ không chùn tay. Chờ đến khi các sư huynh ép buộc xong rồi, mới được Võ Đang thất hiệp truyền thụ võ công chính thức. Ngẫu nhiên mới có thể được Trương Tam Phong chỉ dạy, đấy đều là đệ tử có tư chất vô cùng tốt.
“Tiểu sư đệ cơ thể rắn chắc rồi, phỏng chừng hai ngày nữa có thể dạy ngươi cầm kiếm.” Lúc Quan Lạc Khê đi ngang qua Chu Hiểu sờ đầu nàng nói. Quan Lạc Khê chính là sư huynh không biết tên trước kia, bởi vì hắn đi ngang qua nhiều lần, cho nên Chu Hiểu liền nhớ kỹ hắn.
“Hiểu Hiểu, đến giờ chạy bộ rồi.” Tống Thanh Thư luyện kiếm pháp xong, thu kiếm bảo Chu Hiểu đi chạy bộ.
“Vâng.” Chu Hiểu giống như vớ được phao cứu sinh, liền nhấc chân đứng dậy đi chạy bộ, tốc độ chạy giống hệt như đang lẩn trốn, nàng lo lắng bàn tay xuất hiện đột ngột của sư huynh Quan Lạc Khê. Nên nhớ rằng chỉ có mình nàng là “tiểu sư đệ” mới đến, toàn núi Võ Đang chỉ có mình nàng. Những người khác đều cao lớn như trâu bò, làm nàng cảm thấy thật tự ti.
Nhìn vẻ mặt không biểu cảm của Tống Thanh Thư, Quan Lạc Khê nhún nhún vai rồi đi. Sư điệt này chẳng dễ thương chút nào, mới chỉ lớn như vậy đã trưng ra nguyên bản mặt lạnh, thực không đáng yêu. Dạy cái gì dỗ cái gì, không dễ thương chút nào.
‘Đồ chơi’ Chu Hiểu cũng không biết lúc đó Quan Lạc Khê cùng Tống Thanh Thư như thế nào, chỉ cần có thể không đứng tấn, bảo nàng chạy vài vòng quanh núi nàng cũng chịu.
Đứng tấn, chạy quanh núi, ngày ngày đau khổ liền đi qua. Chu Hiểu lại nghi hoặc Tống Thanh Thư mỗi ngày vào buổi tối đều biến đi mất, ban ngày tờ mờ sáng khi hắn thay quần áo xong lại kêu nàng rời giường tập võ, Chu Hiểu hoài nghi Tống Thanh Thư không có trở về ngủ.
Có người nói, khi một người đối với người khác nảy ra tò mò, khoảng cách thích với người đó sẽ không xa nữa. Chu Hiểu hoàn toàn không biết có những lời như thế này, nàng chỉ biết trong phim kinh dị, người tò mò đều là những người chết nhanh nhất. Ngẫm lại Tống Thanh Thư ban ngày vô cùng bình thường, nhẫn nại dạy nàng sửa chữa những tư thế sai lầm, cho đến buổi tối là lộ nguyên hình che dấu sự biến thái của hắn, cho nên nàng vẫn không cần đi chọc phiền toán lên người, như vậy có thể sống lâu hơn một chút.
Dù biết rõ Tống Thanh Thư không tầm thường, Chu Hiểu cũng không xen vào chuyện của người khác. Buổi tối hắn không ở đây, nàng liền vui vẻ mình có thể ngủ một mình. Có thể nói Chu Hiểu vô cùng thoải mái, cơ thể mệt mỏi, tinh thần được thả lòng, buổi tối về ngủ say như chết, căn bản là không có phát hiện ra Tống Thanh Thư có trở về hay không.
Phần đông các sư huynh vẫn như cũ, vây quanh xem nàng cực khổ học võ, quả nhiên không phụ mong đợi của mọi người, nàng học cầm kiếm một ngày trời, cánh tay giơ lên không nổi, ngón tay còn run run không thể điều khiển nổi.
Kiếp trước của nàng chưa từng chịu khổ như vậy……..
Hốc mắt nóng lên, Chu Hiểu dùng tay khác cầm đũa ăn, không ăn no thì không có khí lực đứng tấn.
Chu Hiểu một bên vừa khóc vừa ăn, dù sao nàng chỉ mới có mười một tuổi, khóc cũng không có mất mặt. Chính là vì các sư huynh vây quanh chăm chú nhìn, Chu Hiểu không thể không ngẩng đầu, nhìn xung quanh một lát, tầm mắt dừng lại trên người Tống Thanh Thư. Cũng không biết hắn đang nghĩ gì, chiếc đũa đang gấp một khối bánh, không cầm lên ăn cũng không để vào chén.
“ Tiểu sư đệ, ngươi thuận tay trái sao?” Sư huynh ngồi đối diện tò mò hỏi.
“Vâng.” Đôi mắt rưng rưng, Chu Hiểu đang cố gắng gượng. Bởi vì cơ thể thật sự là quá mệt mỏi, tay phải run rẩy làm liên lụy đến bên tay trái, phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể nắm chặt đôi đã và cơm vào miệng.
“À…….” Chu Hiểu không hiểu vì sao lại nghe sư huynh giống như đang thở dài tiếc nuối.
Chu Hiểu mặc kệ hắn, mình cố ăn cơm là được.
Thế nhưng không ngờ đến ngày thứ hai, Tống Viễn Kiều đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, nói tự mình dạy cho nàng một bộ kiếm pháp, hơn nữa còn phân Tống Thanh Thư dạy nàng dùng tay trái luyện kiếm, muốn hắn dạy dỗ nàng thật tốt.
Dùng vẻ mặt vui vẻ như đối mặt với sếp ở công ty đưa đại sư huynh Tống Viễn Kiều đi, Chu Hiểu quay đầu nhìn Tống Thanh Thư, trong lòng có chút không yên. Không biết Tống Thanh Thư chiếu cố, chăm sóc nàng hay…………. chỉnh nàng?!?
“Thanh Thư ca, tay trái của huynh có thể dùng kiếm sao?” Trái phải đều thuận như lão ngoan đồng à? Chu Hiểu cho rằng đây là không có khả năng. À theo như Tống Viễn Kiều, đa số mọi người đều dùng tay phải sử dụng kiếm.
“Có thể.”
“Ồ………” Lúc này Chu Hiểu còn không biết Tống Thanh Thư không chỉ có thể dùng tay trái luyện kiếm, mà hắn càng am hiểu dùng trảo hơn nữa (Tử Điệp: ý là Cửu âm bạch cốt trảo ấy.)
Bởi vì Tống Viễn Kiều là tự mình phân phó, các sư huynh vui sướng khi người gặp họa nhìn Chu Hiểu đuối đến mức hai cánh tay đều run rẩy đưa đồ ăn lên miệng.
Đáng tiếc bọn hắn còn chưa kịp thi triển ma trảo (TĐ: tức là xoa đầu), Tống Thanh Thư đã cùng lúc làm nhiều việc.
Tống Thanh Thư đã phân thân, cùng lúc đem dùng tay trái ăn cơm, tay phải giúp Chu Hiểu gắp thức ăn.
“Như thế nào?” Tống Thanh Thư đem đậu hủ nhét vào miệng của Chu Hiểu hỏi.
“Ngươi có hơn treo đi…” Chu Hiểu theo bản năng vừa ăn vừa nói hàm hồ. Tống Thanh Thư thật sự có thể dùng cả hai tay sao? Vẫn là lão ngoan đồng truyền công phu hai tay trái phải này cho Tống Thanh Thư a!
Tống Thanh Thư nhân lúc Chu Hiểu ngây người, lại đút cho nàng hai miếng cơm, về phần có hơn là ý gì, hắn nghe không hiểu.
Tác giả có lời muốn nói: Tay trái còn có thể ăn cơm, vậy luyện tới mức không cử động được mới thôi. *mỉm cườiphúc hắc* …….. (Tử Điệp: ==” bà là mẹ kế à?)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.