Ỷ Thiên Đồ Long Ký: Chỉ Nhược Thanh Thư
Chương 0: Tên biến thái khống chế dục vọng
Lộ Tuyết Sương
14/03/2016
Edit: Tử Điệp
Beta: Đông Thần Thần
Bị biến thái ôm vào ngực, Chu Hiểu cả người đều không nhịn được run run cảm thấy chính mình nên hôn mê một chút, bằng không trái tim sẽ chịu không nổi.
Vì thế nàng quang minh chính đại ngất đi.
………………….
“Vô Kỵ ca ca.”
Giọng điệu hờn dỗi, nũng nịu Chu Chỉ Nhược dựa đầu sát lên vai Trương Vô Kỵ. Bởi vì chiều cao, Chu Chỉ Nhược vụng trộm nhón chân lên một chút. Một bóng người cao lớn, sống lưng thẳng tấp đem Chu Hiểu nửa sống nửa chết lôi đi, nàng chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, không còn nhìn thấy rõ khung mặt Trương Vô Kỵ lúc nhỏ nữa. Thế rồi đột nhiên nàng lại rơi vào một nơi tối đen như mực.
“Công tử cẩn thận!”
Công tử cái gì? Chu Hiểu vừa quay đầu lại trả lời, kết quả nhìn thấy một quả cầu lớn lao đến gần mình, nàng vô cùng hoảng sợ, lông tóc đều dựng đứng lên, nhanh chân bỏ chạy.
“Tiểu cô nương da thịt trắng trẻo, xinh xắn, nhất định ăn ngon lắm đây!”
Sau lưng âm thanh kiêu ngạo, điên loạn rượt theo Chu Hiểu, nàng chạy thục mạng tới trước hồng y nữ tử cùng nam nhân thấp bé phía trước.
“Da ta không không trắng trẻo chút nào!” Muốn ăn thì ăn hồng y nữ tử đó đi! Làn da trắng trẻo, mịn màng, nhất định ăn ngon lắm! Tuy rằng chỉ nhìn thoáng qua, Chu Hiểu thề rằng hồng y nữ tử tuyệt đối là mỹ nữ! Đây chính là mỹ nữ mang dòng máu con lai với đôi mắt to, da trắng mịn a!
“Tiểu cô nương càng trắng trẻo, cả xương cốt đều có thể ăn!”
“Nói láo! Tên Trương Vô Kỵ âm hiểm kia! Lão nương không nói với ngươi nữa!” Chu Hiểu đầu không quay lại, cấm đầu chaỵ như điên, ai biết dưới chân bỗng xuất hiện một cái hố to, trở tay không kịp không kịp hét lên nàng đã ngã xuống.
“Ách……….Ngã chết ta……..”
Chu Hiểu đập mặt xuống đất, vất vả ngẩng đầu. Nào biết trước mặt nàng lại xuất hiện một cái xương sọ đang cười, Chu Hiểu giật mình nhảy dựng lên.
“Làm ta sợ nhảy dựng.” Nhìn thấy rõ trên đỉnh đầu không có vết năm dấu tay, Chu Hiểu mới vỗ vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm.
Quay đầu đánh giá xung quanh sơn động, trên vách đá trống trãi trong hang động có mấy cửa thông đạo. Mà ở trung tâm chính giữa chính là một khung xương đang ngồi thiền, tình cảnh quen thuộc như vậy làm cho Chu Hiểu không thể nào không liên tưởng đây là nơi Dương Đỉnh Thiên chết.
“Ta không phải là đang nằm mơ đi?” Chu Hiểu nổ lực lại nhớ tình tiết trong phim. Vừa rồi hai người kia hẳn là Tiểu Chiêu và Trương Vô Kỵ, như vậy hiện tại nơi này chính là thành địa đi?
Chắc chắn nàng đang nằm mơ. (Tử Điệp: CH thật sự đang nằm mơ nên mấy tình tiết ở trên mới lộn xộn như vậy). Ngẫm lại nếu không phải là mơ thì làm sao nàng có thể thấy hai người Chu Chỉ Nhược cùng Trương Vô Kỵ. Nhưng là…….. giả như có thể nằm mơ mà học được tuyệt thế võ công, như vậy giấc mơ này thật đáng giá.
“Tiêu, ta không đọc được tiếng Ba Tư. Kệ đi, nhìn kỹ trước rồi hẵng tính, biết đâu chừng còn có văn tự phiên dịch thì sao?” Ảo não nhíu mày, Chu Hiểu hơi do dự chút rồi bắt chước động tác trong phim của Tiểu Chiêu, theo chỉ dẫn của tấm bia đá đó dập đầu vào cái xương sọ kia.
Oanh ầm ầm, những cửa thông đạo kia đều bị những phiến đá hạ xuống đóng lại. Vấn đề là dưới chân Chu Hiểu cũng đồng thời xuất hiện một cái cửa khác, vì thế Chu Hiểu xui xẻo lại rơi xuống hố.
“A a a! Còn có hoàn không hoàn a!”
Trong lúc rơi xuống, một bóng trắng xẹt qua, Chu Hiểu liền bị kéo ôm chặt vào lòng.
Chu Hiểu ngẩng đầu nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, nàng cảm giác trong lòng như có ngàn vạn con kiến bò qua.
Ôi, nàng chưa học Cửu Âm Chân Kinh, làm thế nào nói cho bạch y kia Cửu Âm Chân Kinh đây?
“Chỉ Nhược .” Vào lúc Chu Hiểu hỗn độn không suy nghĩ được gì, bạch y thâm tình nhìn Chu Hiểu, thái độ giống như nói với bảo bối quý nhất trần gian nói.
“Ta là Chu Hiểu, Chu Hiểu! Không phải là cái người chết tiệt gọi là Chu Chỉ Nhược, cảm ơn!” Bùng nổ phản bác, hai chữ Chỉ Nhược làm cho Chu Hiểu bùng nổ, không thèm ngụy trang thành tiểu muội ngây thơ, yếu đuối nữa.
“Chỉ Nhược!”
“Nhược Nhược cái đầu ngươi!” Chu Hiểu rống to, sau đó nàng liền tỉnh.
Thấy Tống Thanh Thư đang cúi đầu nhìn chằm chằm nàng, Chu Hiểu không khỏi toát mồ hôi lạnh, sau đó mới giật mình mình chính mình thật đúng là đang nằm mơ.
“Ác mộng sao?”
Tống Thanh Thư đang ôm Chu Hiểu trở về sơn động, mà trong khoảng ngắn ngủi vài phút, Chu Hiểu đã mơ thấy ác mộng. Ngay từ đầu, Tống Thanh Thư cho rằng thân thể Chu Hiểu không khỏe nên mới trong lúc hôn mê mà còn co rúm lại, cau mày. Cho đến khi nàng hét ra tiếng, Tống Thanh Thư mới thấy rõ nàng chợt mở đôi mắt hàm chứa phẫn nộ và kinh ngạc không kịp che dấu.
Gió núi mát mẻ, Chu Hiểu vẫn còn ở trong lòng Tống Thanh Thư ngây dại. Cho đến khi Tống Thanh Thư cúi đầu, dùng trán cụng nhẹ cái trán lạnh lẽo của Chu Hiểu. Chu Hiểu bị nhiệt độ ấm áp gọi hồn trở lại, đôi mắt vô hồn dần có thần. Chu Hiểu sực nhớ ra mình đang rất gần với Tống Thanh Thư, thân thể loli tâm hồn lão bà, Chu Hiểu chỉ cảm thấy mặt nóng lên.
Khách quan mà nói, diện mạo Tống Thanh Thư xác thực rất anh tuấn. Đặc biệt dáng người này, đối với Chu Hiểu mà nói có lực hấp dẫn vô cùng lớn.
Kết quả là bị ôm trong lòng, Chu Hiểu tựa hồ quên rằng người nào đó biến thái, mặt nóng hừng hực.
“Hình như có chút nóng lên.”
Hai tay ôm chặt lấy Chu Hiểu, Tống Thanh Thư vận khí dưới chân dùng kinh công bay vọt lên, hình ảnh nhanh chóng lướt qua nhanh, chưa đến một lát sau hắn đã mang theo Chu Hiểu về tới chỗ ở giữa sườn núi.
“Thanh Thư ca, có thể điểm huyệt cho ta hôn mê được không?”
Bị Tống Thanh Thư nhẹ nhàng đặt lên giường, Chu Hiểu thật đúng là phát sốt. Vừa hôn mê như vậy, vài phút sau lại ngủ không được, hiện tại nàng cả người khó chịu.
“Ngươi biết rồi sao?” Khéo léo xử lí miệng vết thương, Tống Thanh Thư giương mắt, tầm mắt quét qua khuôn mặt Chu Hiểu vì khó chịu mà quên ngụy trang tay không dừng động tác cởi bỏ quần áo nàng.
“Uhm………..” Giấc ngủ của nàng không được tốt lắm, mà hiện tại lại không ngủ được.
“Không được!” Giờ nàng mới cảm nhận được động tác của Tống Thanh Thư, Chu Hiểu vội vàng kêu ngừng.
“Ta………. ta, Thanh Thư ca biết muội là nữ đúng không?” Chu Hiểu đối với đôi mắt đen, không gợn sóng, âm trầm của Tống Thanh Thư khiến nàng thất thật nhức đầu.
“Như vậy nhờ sư phụ đến giúp được không?” Nếu như vậy Trương Tam Phong có thể phát hiện ra nàng là nữ, sau đó bù đắp sai lầm. Chu Hiểu hy vọng Trương Tam Phong có thể lập tức đưa nàng đến phái Nga Mi, rời xa Tống Thanh Thư trọng sinh vô cùng biến thái.
“Phải, tuy rằng ngươi còn nhỏ định trước cũng không đủ.” Tống Thanh Thư khẽ gật đầu, khóe miệng hàm chứa y cười nhìn Chu Hiểu.
Nếu Chu Hiểu thật sự là một tiểu cô nương mười tuổi, nàng hẳn không nghe ra ngụ ý của Tống Thanh Thư. Đáng tiếc, Chu Hiểu không phải cho nên nàng nghe hiểu mà bi thương.
Cái gì mà định trước cũng không đủ, chẳng qua là đang cảnh cáo nàng đi?!
Một khi bị Trương Tam Phong biết nàng là nữ, như vậy dù nàng cùng Tống Thanh Thư có thật sự ngủ cùng một giường hay không, nàng đều không còn trong sạch nữa. Tuy nhiên, Chu Hiểu có thể dùng lí do trẻ con không hiểu chuyện mà thoát tội, nhưng Tống Thanh Thư thì sẽ không như vậy.
Kết quả đơn giản nhất chính là nàng bị răn dạy đôi chút, rồi Tống Thanh Thư chắc chắn sẽ vì trong sạch của nàng mà phụ trách.
Sau đó trực tiếp định ra hôn ước chờ nàng lớn lên rồi cưới!
“Thôi, không cần nữa đâu.” Chu Hiểu u rũ.
Trên thực tế, người có tư duy hiện đại như Chu Hiểu hoàn toàn không để ý đến nam nữ khác biệt, cho dù thật sự bị Tống Thanh Thư ăn, nàng phỏng chừng có thể nổi tính háo sắc, thưởng thức khuôn mặt cùng vóc người của hắn.
Tuy nhiên nàng chính là không thích bị Tống Thanh Thư áp đặt, nàng vô cùng khó chịu!
Thời gian đến trưởng thành còn rất nhiều, nàng cũng không tin Tống Thanh Thư sẽ luôn có thể thắng thế.
Phái Cổ Mộ, phần mộ Dương Đỉnh Thiên! Đúng rồi, còn có Ỷ Thiên kiếm chứa Cửu Âm Chân Kinh, Đồ Long đao chứa Hàng Long Thập Bát Chưởng!
Tống Thanh Thư, ngươi chờ xem!
“Sao thế?”
Mơ hồ nghe tiếng nghiến răng keng két , Tống Thanh Thư tạm dừng việc bôi thuốc.
“Không có gì, huynh cứ tiếp tục……………”
Beta: Đông Thần Thần
Bị biến thái ôm vào ngực, Chu Hiểu cả người đều không nhịn được run run cảm thấy chính mình nên hôn mê một chút, bằng không trái tim sẽ chịu không nổi.
Vì thế nàng quang minh chính đại ngất đi.
………………….
“Vô Kỵ ca ca.”
Giọng điệu hờn dỗi, nũng nịu Chu Chỉ Nhược dựa đầu sát lên vai Trương Vô Kỵ. Bởi vì chiều cao, Chu Chỉ Nhược vụng trộm nhón chân lên một chút. Một bóng người cao lớn, sống lưng thẳng tấp đem Chu Hiểu nửa sống nửa chết lôi đi, nàng chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, không còn nhìn thấy rõ khung mặt Trương Vô Kỵ lúc nhỏ nữa. Thế rồi đột nhiên nàng lại rơi vào một nơi tối đen như mực.
“Công tử cẩn thận!”
Công tử cái gì? Chu Hiểu vừa quay đầu lại trả lời, kết quả nhìn thấy một quả cầu lớn lao đến gần mình, nàng vô cùng hoảng sợ, lông tóc đều dựng đứng lên, nhanh chân bỏ chạy.
“Tiểu cô nương da thịt trắng trẻo, xinh xắn, nhất định ăn ngon lắm đây!”
Sau lưng âm thanh kiêu ngạo, điên loạn rượt theo Chu Hiểu, nàng chạy thục mạng tới trước hồng y nữ tử cùng nam nhân thấp bé phía trước.
“Da ta không không trắng trẻo chút nào!” Muốn ăn thì ăn hồng y nữ tử đó đi! Làn da trắng trẻo, mịn màng, nhất định ăn ngon lắm! Tuy rằng chỉ nhìn thoáng qua, Chu Hiểu thề rằng hồng y nữ tử tuyệt đối là mỹ nữ! Đây chính là mỹ nữ mang dòng máu con lai với đôi mắt to, da trắng mịn a!
“Tiểu cô nương càng trắng trẻo, cả xương cốt đều có thể ăn!”
“Nói láo! Tên Trương Vô Kỵ âm hiểm kia! Lão nương không nói với ngươi nữa!” Chu Hiểu đầu không quay lại, cấm đầu chaỵ như điên, ai biết dưới chân bỗng xuất hiện một cái hố to, trở tay không kịp không kịp hét lên nàng đã ngã xuống.
“Ách……….Ngã chết ta……..”
Chu Hiểu đập mặt xuống đất, vất vả ngẩng đầu. Nào biết trước mặt nàng lại xuất hiện một cái xương sọ đang cười, Chu Hiểu giật mình nhảy dựng lên.
“Làm ta sợ nhảy dựng.” Nhìn thấy rõ trên đỉnh đầu không có vết năm dấu tay, Chu Hiểu mới vỗ vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm.
Quay đầu đánh giá xung quanh sơn động, trên vách đá trống trãi trong hang động có mấy cửa thông đạo. Mà ở trung tâm chính giữa chính là một khung xương đang ngồi thiền, tình cảnh quen thuộc như vậy làm cho Chu Hiểu không thể nào không liên tưởng đây là nơi Dương Đỉnh Thiên chết.
“Ta không phải là đang nằm mơ đi?” Chu Hiểu nổ lực lại nhớ tình tiết trong phim. Vừa rồi hai người kia hẳn là Tiểu Chiêu và Trương Vô Kỵ, như vậy hiện tại nơi này chính là thành địa đi?
Chắc chắn nàng đang nằm mơ. (Tử Điệp: CH thật sự đang nằm mơ nên mấy tình tiết ở trên mới lộn xộn như vậy). Ngẫm lại nếu không phải là mơ thì làm sao nàng có thể thấy hai người Chu Chỉ Nhược cùng Trương Vô Kỵ. Nhưng là…….. giả như có thể nằm mơ mà học được tuyệt thế võ công, như vậy giấc mơ này thật đáng giá.
“Tiêu, ta không đọc được tiếng Ba Tư. Kệ đi, nhìn kỹ trước rồi hẵng tính, biết đâu chừng còn có văn tự phiên dịch thì sao?” Ảo não nhíu mày, Chu Hiểu hơi do dự chút rồi bắt chước động tác trong phim của Tiểu Chiêu, theo chỉ dẫn của tấm bia đá đó dập đầu vào cái xương sọ kia.
Oanh ầm ầm, những cửa thông đạo kia đều bị những phiến đá hạ xuống đóng lại. Vấn đề là dưới chân Chu Hiểu cũng đồng thời xuất hiện một cái cửa khác, vì thế Chu Hiểu xui xẻo lại rơi xuống hố.
“A a a! Còn có hoàn không hoàn a!”
Trong lúc rơi xuống, một bóng trắng xẹt qua, Chu Hiểu liền bị kéo ôm chặt vào lòng.
Chu Hiểu ngẩng đầu nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, nàng cảm giác trong lòng như có ngàn vạn con kiến bò qua.
Ôi, nàng chưa học Cửu Âm Chân Kinh, làm thế nào nói cho bạch y kia Cửu Âm Chân Kinh đây?
“Chỉ Nhược .” Vào lúc Chu Hiểu hỗn độn không suy nghĩ được gì, bạch y thâm tình nhìn Chu Hiểu, thái độ giống như nói với bảo bối quý nhất trần gian nói.
“Ta là Chu Hiểu, Chu Hiểu! Không phải là cái người chết tiệt gọi là Chu Chỉ Nhược, cảm ơn!” Bùng nổ phản bác, hai chữ Chỉ Nhược làm cho Chu Hiểu bùng nổ, không thèm ngụy trang thành tiểu muội ngây thơ, yếu đuối nữa.
“Chỉ Nhược!”
“Nhược Nhược cái đầu ngươi!” Chu Hiểu rống to, sau đó nàng liền tỉnh.
Thấy Tống Thanh Thư đang cúi đầu nhìn chằm chằm nàng, Chu Hiểu không khỏi toát mồ hôi lạnh, sau đó mới giật mình mình chính mình thật đúng là đang nằm mơ.
“Ác mộng sao?”
Tống Thanh Thư đang ôm Chu Hiểu trở về sơn động, mà trong khoảng ngắn ngủi vài phút, Chu Hiểu đã mơ thấy ác mộng. Ngay từ đầu, Tống Thanh Thư cho rằng thân thể Chu Hiểu không khỏe nên mới trong lúc hôn mê mà còn co rúm lại, cau mày. Cho đến khi nàng hét ra tiếng, Tống Thanh Thư mới thấy rõ nàng chợt mở đôi mắt hàm chứa phẫn nộ và kinh ngạc không kịp che dấu.
Gió núi mát mẻ, Chu Hiểu vẫn còn ở trong lòng Tống Thanh Thư ngây dại. Cho đến khi Tống Thanh Thư cúi đầu, dùng trán cụng nhẹ cái trán lạnh lẽo của Chu Hiểu. Chu Hiểu bị nhiệt độ ấm áp gọi hồn trở lại, đôi mắt vô hồn dần có thần. Chu Hiểu sực nhớ ra mình đang rất gần với Tống Thanh Thư, thân thể loli tâm hồn lão bà, Chu Hiểu chỉ cảm thấy mặt nóng lên.
Khách quan mà nói, diện mạo Tống Thanh Thư xác thực rất anh tuấn. Đặc biệt dáng người này, đối với Chu Hiểu mà nói có lực hấp dẫn vô cùng lớn.
Kết quả là bị ôm trong lòng, Chu Hiểu tựa hồ quên rằng người nào đó biến thái, mặt nóng hừng hực.
“Hình như có chút nóng lên.”
Hai tay ôm chặt lấy Chu Hiểu, Tống Thanh Thư vận khí dưới chân dùng kinh công bay vọt lên, hình ảnh nhanh chóng lướt qua nhanh, chưa đến một lát sau hắn đã mang theo Chu Hiểu về tới chỗ ở giữa sườn núi.
“Thanh Thư ca, có thể điểm huyệt cho ta hôn mê được không?”
Bị Tống Thanh Thư nhẹ nhàng đặt lên giường, Chu Hiểu thật đúng là phát sốt. Vừa hôn mê như vậy, vài phút sau lại ngủ không được, hiện tại nàng cả người khó chịu.
“Ngươi biết rồi sao?” Khéo léo xử lí miệng vết thương, Tống Thanh Thư giương mắt, tầm mắt quét qua khuôn mặt Chu Hiểu vì khó chịu mà quên ngụy trang tay không dừng động tác cởi bỏ quần áo nàng.
“Uhm………..” Giấc ngủ của nàng không được tốt lắm, mà hiện tại lại không ngủ được.
“Không được!” Giờ nàng mới cảm nhận được động tác của Tống Thanh Thư, Chu Hiểu vội vàng kêu ngừng.
“Ta………. ta, Thanh Thư ca biết muội là nữ đúng không?” Chu Hiểu đối với đôi mắt đen, không gợn sóng, âm trầm của Tống Thanh Thư khiến nàng thất thật nhức đầu.
“Như vậy nhờ sư phụ đến giúp được không?” Nếu như vậy Trương Tam Phong có thể phát hiện ra nàng là nữ, sau đó bù đắp sai lầm. Chu Hiểu hy vọng Trương Tam Phong có thể lập tức đưa nàng đến phái Nga Mi, rời xa Tống Thanh Thư trọng sinh vô cùng biến thái.
“Phải, tuy rằng ngươi còn nhỏ định trước cũng không đủ.” Tống Thanh Thư khẽ gật đầu, khóe miệng hàm chứa y cười nhìn Chu Hiểu.
Nếu Chu Hiểu thật sự là một tiểu cô nương mười tuổi, nàng hẳn không nghe ra ngụ ý của Tống Thanh Thư. Đáng tiếc, Chu Hiểu không phải cho nên nàng nghe hiểu mà bi thương.
Cái gì mà định trước cũng không đủ, chẳng qua là đang cảnh cáo nàng đi?!
Một khi bị Trương Tam Phong biết nàng là nữ, như vậy dù nàng cùng Tống Thanh Thư có thật sự ngủ cùng một giường hay không, nàng đều không còn trong sạch nữa. Tuy nhiên, Chu Hiểu có thể dùng lí do trẻ con không hiểu chuyện mà thoát tội, nhưng Tống Thanh Thư thì sẽ không như vậy.
Kết quả đơn giản nhất chính là nàng bị răn dạy đôi chút, rồi Tống Thanh Thư chắc chắn sẽ vì trong sạch của nàng mà phụ trách.
Sau đó trực tiếp định ra hôn ước chờ nàng lớn lên rồi cưới!
“Thôi, không cần nữa đâu.” Chu Hiểu u rũ.
Trên thực tế, người có tư duy hiện đại như Chu Hiểu hoàn toàn không để ý đến nam nữ khác biệt, cho dù thật sự bị Tống Thanh Thư ăn, nàng phỏng chừng có thể nổi tính háo sắc, thưởng thức khuôn mặt cùng vóc người của hắn.
Tuy nhiên nàng chính là không thích bị Tống Thanh Thư áp đặt, nàng vô cùng khó chịu!
Thời gian đến trưởng thành còn rất nhiều, nàng cũng không tin Tống Thanh Thư sẽ luôn có thể thắng thế.
Phái Cổ Mộ, phần mộ Dương Đỉnh Thiên! Đúng rồi, còn có Ỷ Thiên kiếm chứa Cửu Âm Chân Kinh, Đồ Long đao chứa Hàng Long Thập Bát Chưởng!
Tống Thanh Thư, ngươi chờ xem!
“Sao thế?”
Mơ hồ nghe tiếng nghiến răng keng két , Tống Thanh Thư tạm dừng việc bôi thuốc.
“Không có gì, huynh cứ tiếp tục……………”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.