Ỷ Thiên Đồ Long Ký: Chỉ Nhược Thanh Thư
Chương 8: Tống Thanh Thư thế mà là trọng sinh
Lộ Tuyết Sương
14/03/2016
Vì quyết tâm biến mình thành đen thui, Chu Hiểu tăng thêm thời gian bơi lội giữa trưa.
Tuy nhiên Chu Hiểu lại đánh giá quá cao thể lực của chính mình. Nàng có thể đứng tấn, luyện kiếm hay tay, chạy vài vòng quanh núi……….. nhưng không thể không bị say nắng.
Chu Hiểu mang theo khuôn mặt đen thui mà đỏ lựng từ đỉnh núi chạy xuống. Thời gian tắm nắng khá dài, mà gió ở sườn núi lại mát lạnh, Chu Hiểu vội vàng chạy xuống, bỗng cảm thấy đầu nhẹ bẫng, bước chân xiêu vẹo, cả người choáng váng rùng mình, thân thể vô lực, cứ như vậy nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình ngã lăn xuống núi.
Sự tình phát sinh đột ngột, tốc độ lăn nhanh, Chu Hiểu chỉ cảm thấy cả người đều đau đớn, tay chân mềm nhũn không tài nào nắm được bất kì cây cỏ nào xung quanh. Cứ như vậy lăn càng lúc càng nhanh, vào lúc Chu Hiểu cho rằng chính mình sẽ ngã chết thì bánh xe người lại tình cờ lăn qua bãi cỏ rỗng, cả người rơi vào một cái sơn động.
Chu Hiểu không kịp hét chói tai, mọi thứ quá đột ngột, chưa kịp rên một tiếng nàng đã ngã lăn xuống, cho đến khi Chu Hiểu dừng lại, toàn bộ quá trình cũng chỉ có mười giây, muốn kêu cứu đền mạng cũng không kịp nữa.
“Đau………….” Rốt cục cũng dừng lại, Chu Hiểu không dám lộn xộn, cả người đau nhức khiến nàng hoài nghi có phải hay không trên người nàng bị chỗ nào bị gãy xương. May mắn mà tiếng kêu này đã cứu mạng nàng. Thực chất một chưởng kia đã nhắm vào nàng, nhưng khi nghe thấy âm thanh bèn chuyển sang lướt qua sát khuôn mặt nàng, đánh thẳng vào tảng đá đằng sau.
Chu Hiểu rơi xuống rất đau, cả người cứng ngắc nằm trên mặt đất, cho dù cách đó không đến 50cm có rất nhiều đầu lâu thủng đầu lỗ, nàng cũng không thể thét chói tai ngất đi. Không biết là do đâu hay là bị dọa sợ, mồ hôi chảy trên mặt ngày càng nhiều, mắt nhìn thấy từ chỗ sâu trong hang động từ từ đi ra một bóng người.
Trong sơn động âm u, bóng dáng cao lớn dần rõ ràng hơn, khuôn mặt anh tuấn trắng nõn quen thuộc.
Đúng là Tống Thanh Thư………… Chu Hiểu cảm thấy mình rất muốn khóc. Cả người rơi xuống đau phát khóc mà còn gặp được biến thái đang luyện công, thật sự là họa vô đơn chí, ông trời muốn giết nàng mà.
Rõ ràng là khuôn mắt anh tuấn trắng nõn, mỉm cười vô cùng ôn nhu, ánh mắt đối với Chu Hiểu đều là đau lòng, nhưng tế bào khắp người Chu Hiểu đều kịch liệt kêu gào chạy khỏi nơi nguy hiểm này, muộn một giây sẽ là vạn kiếp bất phục, chết chắc rồi.
“Thanh Thư ca, huynh……….. Đang làm gì vậy?” Chu Hiểu rơi rất thảm, hiện tại căn bản không đứng lên nổi……………. Chu Hiểu run rẩy hỏi một câu vô cùng ngu ngốc, lại nhìn thấy tay trái Tống Thanh Thư còn đang cầm một cái đầu lâu, nhất thời cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm đi muốn hôn mê.
Sẽ không phải như nàng đoán đấy chứ? Chu Hiểu run rẩy khóe miệng…………….
Ông trời ơi, ngài đùa không mắc cười chút nào, thật sự………………… Vừa rồi không ngã chết chẳng lẽ là để nàng chết thê thảm hơn sao?
Không muốn tin, Chu Hiểu rất muốn lừa dối mình làm như không thấy, khóe mắt liếc nhìn Tống Thanh Thư tay trái cầm đầu lâu, tay bên kia cầm cái đầu lâu đang hướng về phía nàng cười, Chu Hiểu chết lặng.
Tống Thanh Thư cầm trong tay không phải là trái banh bowling, mà là một cái đầu lâu hàng thật giá thật, dấu ngón tay dày đặc còn in trên cái đầu lâu cứng rắn trong động!
Không cần nói cho nàng, dấu năm ngón tay in trên cái đầu lâu có khuôn mặt đang cười kia là do Tống Thanh Thư nhàn rỗi không có gì lắm, đục nó! Hơn nữa Tống Thanh Thư ở tuổi này đã bắt đầu luyện Cửu Âm Bạch Cốt Trảo sao? Rõ ràng là blug lớn a!
“Ngã đau sao?” Năm ngón tay của Tống Thanh Thư thu lại, ngay lúc đó cái sọ giống như bánh quy vỡ vụn rơi xuống đất, bàn tay trống trải nhẹ nhàng vuốt ve hai má bị trầy của Chu Hiểu.
“Thanh, Thư.” Chu Hiểu không ngờ bị hỏi thế, mở to mắt nhìn Tống Thanh Thư quỷ khí âm trầm. Bị cảm nắng lại lăn xuống núi, suýt chút nữa đã chết, kinh hãi còn chưa dứt, Chu Hiểu chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, trơ mắt nhìn Tống Thanh Thư chậm rãi vươn bàn tay mới giải quyết cái đầu lâu kia ra, lo lắng chính mình cũng sẽ bị thủng năm lỗ máu chảy đầm đìa.
“Ai biểu muội không ngoan, ngày ngày chạy đến đỉnh núi vọc nước, bị các thúc thúc khác nhìn thấy không tốt.” Chỉ cần liếc mắt một cái là cái thể liên tưởng nàng gặp chuyện gì, Tống Thanh Thư đau lòng vuốt ve Chu Hiểu, ngón tay có chút lạnh sờ qua trán nàng.
“Như vậy không tốt, muội cùng trước kia khác nhau rất nhiều.” Nhiều tâm cơ, ý đồ xấu, Chỉ Nhược muội muội trong trí nhớ, tính tình hoàn toàn là hai loại khác nhau. Có lẽ hiện tại Chỉ Nhược còn nhỏ, mà phái Nga Mi đều là nữ tử, phương thức dạy dỗ khác hẳn ở núi Võ Đang.
Đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào làn da của Chu Hiểu khiến nàng vô cùng sợ hãi, hắn như là đang kiểm tra Chu Hiểu có bị gãy xương ở chỗ nào không, lại càng như là yêu thương. Giống như đối với bảo vật quý giá nhất âu yếm, Chu Hiểu cảm thấy run rẩy không thôi, nàng chỉ có trơ mắt nhìn Tống Thanh Thư từng chút một phá vỡ lớp mặt nạ trước mặt mình, lộ ra khuôn mặt chân thật.
“Tuy nhiên như vậy cũng tốt, cả đời này nàng chỉ cần có ta che chở là được.” Tống Thanh Thư nhìn Chu Hiểu mỉm cười, đôi mắt đen lộ ra dục vọng chiếm hữu khiến cho lòng người sợ hãi. (TĐ: Tống Thanh Thư đã lộ mặt nên ta đổi cách xưng hô là nàng nhé.)
“Rốt cục đã trở lại bên ta.” Ngữ khí hắn nỉ non, đợi 17 năm, tiểu Chỉ Nhược rốt cục đã xuất hiện. Cho nên cả đời này, hắn sẽ bảo vệ tốt tiểu Chỉ Nhược của hắn, sẽ không nàng rời khỏi mình dù chỉ là một bước.
“Chỉ Nhược.” Cánh môi khẽ mở, một tiếng Chỉ Nhược mang theo dục vọng chiếm hữu đã khiến cho Chu Hiểu tràn ngập sợ hãi, nàng không quan tâm mới vừa thấy hắn dùng đầu người luyện Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, Chu Hiểu có thể hay không không thừa nhận mình vừa nhận được một kinh hách thật lớn.
“Ca……..” Bản năng phát hiên mình không có khả năng trốn khỏi, xen lẫn hoảng sợ tột độ, một giọt nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, Chu Hiểu thật không cốt khí bị dọa khóc.
Rất nhiều chân tướng bùng nổ trong não, một cái động tràn đầy đầu lâu, một tiếng “Chỉ Nhược” không thể che dấu, Tống Thanh Thư trốn trong hang động luyện tập võ công khả nghi…………… Chu Hiểu đều không muốn làm rõ.
Đoán chân tướng quá mức vô lí, Chu Hiểu không muốn đoán ra…………. Nhưng không phải nàng không nghĩ ra, thì chân tướng sẽ không tồn tại.
Hơn nữa nàng có thể xuyên không mà đến thì Tống Thanh Thư đặc biệt cũng không phải là không thể
Cho rằng mình chính là nhân vật chính, kết quả lại chỉ là nhân vật phối diễn của người khác, một chữ thảm vô cùng.
Rõ ràng nàng cũng chỉ là người bình thường, đây không phải là trêu đùa nàng sao! Nàng mười tuổi, Tống Thanh Thư mười bảy tuổi. Nàng võ công cái gì cũng không có, kinh công của chưa có học. Tống Thanh Thư lại là tuyệt đại cao thủ, thậm chí có khả năng đã học xong Cửu Âm Chân Kinh. Khủng bố nhất là Tống Thanh Thư đối với nàng còn vô cùng chấp niệm a. Tuy lúc trước đã mơ hồ biết rằng Tống Thanh Thư là biến thái, không nghĩ tới thật đúng là đại biến thái, có ý tưởng nuôi dưỡng đối với một người có linh hồn trưởng thành ngụy trang thành loli mà nói thật sự đáng sợ.
Chu Hiểu biết là đã muộn rồi, hơn nữa với vẻ mặt lớn đến trình độ này đã là không thể chạy thoát.
Sớm biết thế nàng sẽ không giả nam. Nhưng theo như trình độ biến thái của Tống Thanh Thư chỉ sợ nàng cho dù đến phái Nga Mi, cũng không trốn thoát được bàn tay hắn a………………….
“Chỉ Nhược, về sau không được đi vọc nước, biết không?” Tống Thanh Thu cẩn thận kiểm tra Chu Hiểu thấy không có chỗ nào gãy xương, liền nhẹ nhàng ôm nàng chuẩn bị đi về, chăm sóc vết thương nhỏ do bị va chạm.
“Muội không phải là Chỉ Nhược.” Bị Tống Thanh Thư ôm vào lòng, Chu Hiểu không ngừng khóc nói. Ngã đau còn bị biến thái đe dọa, nàng ủy khuất nức nở nghẹn ngào, trong lòng không đồng ý thừa nhận mình chính là Chu Chỉ Nhược, không muốn hướng đến vận mệnh xui xẻo kia.
“Không phải là Chỉ Nhược?” Tống Thanh Thư cúi đầu, đôi mắt đen như mực chăm chú nhìn vào đôi mắt Chu Hiểu, chậm rãi hỏi lại, giọng nói khiến cho người ta không rét mà run.
“Ta……… Ta là.”
Chu Hiểu thật không có dũng khí sửa miệng.
“Ta là Chu Chỉ Nhược………….”
Lệ rơi đầy mặt, Chu Hiểu mới là tên của nàng chân chính a, dùng tên này hai mươi mấy năm rồi a……….. Ngay cả tên cũng bị lấy đi, nhân vật phản diện trọng sinh thật biến thái mà!
Tuy nhiên Chu Hiểu lại đánh giá quá cao thể lực của chính mình. Nàng có thể đứng tấn, luyện kiếm hay tay, chạy vài vòng quanh núi……….. nhưng không thể không bị say nắng.
Chu Hiểu mang theo khuôn mặt đen thui mà đỏ lựng từ đỉnh núi chạy xuống. Thời gian tắm nắng khá dài, mà gió ở sườn núi lại mát lạnh, Chu Hiểu vội vàng chạy xuống, bỗng cảm thấy đầu nhẹ bẫng, bước chân xiêu vẹo, cả người choáng váng rùng mình, thân thể vô lực, cứ như vậy nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình ngã lăn xuống núi.
Sự tình phát sinh đột ngột, tốc độ lăn nhanh, Chu Hiểu chỉ cảm thấy cả người đều đau đớn, tay chân mềm nhũn không tài nào nắm được bất kì cây cỏ nào xung quanh. Cứ như vậy lăn càng lúc càng nhanh, vào lúc Chu Hiểu cho rằng chính mình sẽ ngã chết thì bánh xe người lại tình cờ lăn qua bãi cỏ rỗng, cả người rơi vào một cái sơn động.
Chu Hiểu không kịp hét chói tai, mọi thứ quá đột ngột, chưa kịp rên một tiếng nàng đã ngã lăn xuống, cho đến khi Chu Hiểu dừng lại, toàn bộ quá trình cũng chỉ có mười giây, muốn kêu cứu đền mạng cũng không kịp nữa.
“Đau………….” Rốt cục cũng dừng lại, Chu Hiểu không dám lộn xộn, cả người đau nhức khiến nàng hoài nghi có phải hay không trên người nàng bị chỗ nào bị gãy xương. May mắn mà tiếng kêu này đã cứu mạng nàng. Thực chất một chưởng kia đã nhắm vào nàng, nhưng khi nghe thấy âm thanh bèn chuyển sang lướt qua sát khuôn mặt nàng, đánh thẳng vào tảng đá đằng sau.
Chu Hiểu rơi xuống rất đau, cả người cứng ngắc nằm trên mặt đất, cho dù cách đó không đến 50cm có rất nhiều đầu lâu thủng đầu lỗ, nàng cũng không thể thét chói tai ngất đi. Không biết là do đâu hay là bị dọa sợ, mồ hôi chảy trên mặt ngày càng nhiều, mắt nhìn thấy từ chỗ sâu trong hang động từ từ đi ra một bóng người.
Trong sơn động âm u, bóng dáng cao lớn dần rõ ràng hơn, khuôn mặt anh tuấn trắng nõn quen thuộc.
Đúng là Tống Thanh Thư………… Chu Hiểu cảm thấy mình rất muốn khóc. Cả người rơi xuống đau phát khóc mà còn gặp được biến thái đang luyện công, thật sự là họa vô đơn chí, ông trời muốn giết nàng mà.
Rõ ràng là khuôn mắt anh tuấn trắng nõn, mỉm cười vô cùng ôn nhu, ánh mắt đối với Chu Hiểu đều là đau lòng, nhưng tế bào khắp người Chu Hiểu đều kịch liệt kêu gào chạy khỏi nơi nguy hiểm này, muộn một giây sẽ là vạn kiếp bất phục, chết chắc rồi.
“Thanh Thư ca, huynh……….. Đang làm gì vậy?” Chu Hiểu rơi rất thảm, hiện tại căn bản không đứng lên nổi……………. Chu Hiểu run rẩy hỏi một câu vô cùng ngu ngốc, lại nhìn thấy tay trái Tống Thanh Thư còn đang cầm một cái đầu lâu, nhất thời cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm đi muốn hôn mê.
Sẽ không phải như nàng đoán đấy chứ? Chu Hiểu run rẩy khóe miệng…………….
Ông trời ơi, ngài đùa không mắc cười chút nào, thật sự………………… Vừa rồi không ngã chết chẳng lẽ là để nàng chết thê thảm hơn sao?
Không muốn tin, Chu Hiểu rất muốn lừa dối mình làm như không thấy, khóe mắt liếc nhìn Tống Thanh Thư tay trái cầm đầu lâu, tay bên kia cầm cái đầu lâu đang hướng về phía nàng cười, Chu Hiểu chết lặng.
Tống Thanh Thư cầm trong tay không phải là trái banh bowling, mà là một cái đầu lâu hàng thật giá thật, dấu ngón tay dày đặc còn in trên cái đầu lâu cứng rắn trong động!
Không cần nói cho nàng, dấu năm ngón tay in trên cái đầu lâu có khuôn mặt đang cười kia là do Tống Thanh Thư nhàn rỗi không có gì lắm, đục nó! Hơn nữa Tống Thanh Thư ở tuổi này đã bắt đầu luyện Cửu Âm Bạch Cốt Trảo sao? Rõ ràng là blug lớn a!
“Ngã đau sao?” Năm ngón tay của Tống Thanh Thư thu lại, ngay lúc đó cái sọ giống như bánh quy vỡ vụn rơi xuống đất, bàn tay trống trải nhẹ nhàng vuốt ve hai má bị trầy của Chu Hiểu.
“Thanh, Thư.” Chu Hiểu không ngờ bị hỏi thế, mở to mắt nhìn Tống Thanh Thư quỷ khí âm trầm. Bị cảm nắng lại lăn xuống núi, suýt chút nữa đã chết, kinh hãi còn chưa dứt, Chu Hiểu chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, trơ mắt nhìn Tống Thanh Thư chậm rãi vươn bàn tay mới giải quyết cái đầu lâu kia ra, lo lắng chính mình cũng sẽ bị thủng năm lỗ máu chảy đầm đìa.
“Ai biểu muội không ngoan, ngày ngày chạy đến đỉnh núi vọc nước, bị các thúc thúc khác nhìn thấy không tốt.” Chỉ cần liếc mắt một cái là cái thể liên tưởng nàng gặp chuyện gì, Tống Thanh Thư đau lòng vuốt ve Chu Hiểu, ngón tay có chút lạnh sờ qua trán nàng.
“Như vậy không tốt, muội cùng trước kia khác nhau rất nhiều.” Nhiều tâm cơ, ý đồ xấu, Chỉ Nhược muội muội trong trí nhớ, tính tình hoàn toàn là hai loại khác nhau. Có lẽ hiện tại Chỉ Nhược còn nhỏ, mà phái Nga Mi đều là nữ tử, phương thức dạy dỗ khác hẳn ở núi Võ Đang.
Đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào làn da của Chu Hiểu khiến nàng vô cùng sợ hãi, hắn như là đang kiểm tra Chu Hiểu có bị gãy xương ở chỗ nào không, lại càng như là yêu thương. Giống như đối với bảo vật quý giá nhất âu yếm, Chu Hiểu cảm thấy run rẩy không thôi, nàng chỉ có trơ mắt nhìn Tống Thanh Thư từng chút một phá vỡ lớp mặt nạ trước mặt mình, lộ ra khuôn mặt chân thật.
“Tuy nhiên như vậy cũng tốt, cả đời này nàng chỉ cần có ta che chở là được.” Tống Thanh Thư nhìn Chu Hiểu mỉm cười, đôi mắt đen lộ ra dục vọng chiếm hữu khiến cho lòng người sợ hãi. (TĐ: Tống Thanh Thư đã lộ mặt nên ta đổi cách xưng hô là nàng nhé.)
“Rốt cục đã trở lại bên ta.” Ngữ khí hắn nỉ non, đợi 17 năm, tiểu Chỉ Nhược rốt cục đã xuất hiện. Cho nên cả đời này, hắn sẽ bảo vệ tốt tiểu Chỉ Nhược của hắn, sẽ không nàng rời khỏi mình dù chỉ là một bước.
“Chỉ Nhược.” Cánh môi khẽ mở, một tiếng Chỉ Nhược mang theo dục vọng chiếm hữu đã khiến cho Chu Hiểu tràn ngập sợ hãi, nàng không quan tâm mới vừa thấy hắn dùng đầu người luyện Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, Chu Hiểu có thể hay không không thừa nhận mình vừa nhận được một kinh hách thật lớn.
“Ca……..” Bản năng phát hiên mình không có khả năng trốn khỏi, xen lẫn hoảng sợ tột độ, một giọt nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, Chu Hiểu thật không cốt khí bị dọa khóc.
Rất nhiều chân tướng bùng nổ trong não, một cái động tràn đầy đầu lâu, một tiếng “Chỉ Nhược” không thể che dấu, Tống Thanh Thư trốn trong hang động luyện tập võ công khả nghi…………… Chu Hiểu đều không muốn làm rõ.
Đoán chân tướng quá mức vô lí, Chu Hiểu không muốn đoán ra…………. Nhưng không phải nàng không nghĩ ra, thì chân tướng sẽ không tồn tại.
Hơn nữa nàng có thể xuyên không mà đến thì Tống Thanh Thư đặc biệt cũng không phải là không thể
Cho rằng mình chính là nhân vật chính, kết quả lại chỉ là nhân vật phối diễn của người khác, một chữ thảm vô cùng.
Rõ ràng nàng cũng chỉ là người bình thường, đây không phải là trêu đùa nàng sao! Nàng mười tuổi, Tống Thanh Thư mười bảy tuổi. Nàng võ công cái gì cũng không có, kinh công của chưa có học. Tống Thanh Thư lại là tuyệt đại cao thủ, thậm chí có khả năng đã học xong Cửu Âm Chân Kinh. Khủng bố nhất là Tống Thanh Thư đối với nàng còn vô cùng chấp niệm a. Tuy lúc trước đã mơ hồ biết rằng Tống Thanh Thư là biến thái, không nghĩ tới thật đúng là đại biến thái, có ý tưởng nuôi dưỡng đối với một người có linh hồn trưởng thành ngụy trang thành loli mà nói thật sự đáng sợ.
Chu Hiểu biết là đã muộn rồi, hơn nữa với vẻ mặt lớn đến trình độ này đã là không thể chạy thoát.
Sớm biết thế nàng sẽ không giả nam. Nhưng theo như trình độ biến thái của Tống Thanh Thư chỉ sợ nàng cho dù đến phái Nga Mi, cũng không trốn thoát được bàn tay hắn a………………….
“Chỉ Nhược, về sau không được đi vọc nước, biết không?” Tống Thanh Thu cẩn thận kiểm tra Chu Hiểu thấy không có chỗ nào gãy xương, liền nhẹ nhàng ôm nàng chuẩn bị đi về, chăm sóc vết thương nhỏ do bị va chạm.
“Muội không phải là Chỉ Nhược.” Bị Tống Thanh Thư ôm vào lòng, Chu Hiểu không ngừng khóc nói. Ngã đau còn bị biến thái đe dọa, nàng ủy khuất nức nở nghẹn ngào, trong lòng không đồng ý thừa nhận mình chính là Chu Chỉ Nhược, không muốn hướng đến vận mệnh xui xẻo kia.
“Không phải là Chỉ Nhược?” Tống Thanh Thư cúi đầu, đôi mắt đen như mực chăm chú nhìn vào đôi mắt Chu Hiểu, chậm rãi hỏi lại, giọng nói khiến cho người ta không rét mà run.
“Ta……… Ta là.”
Chu Hiểu thật không có dũng khí sửa miệng.
“Ta là Chu Chỉ Nhược………….”
Lệ rơi đầy mặt, Chu Hiểu mới là tên của nàng chân chính a, dùng tên này hai mươi mấy năm rồi a……….. Ngay cả tên cũng bị lấy đi, nhân vật phản diện trọng sinh thật biến thái mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.