Chương 171: ÂN ĐOẠN NGHĨA TUYỆT TỬ SAM VƯƠNG
Kim Dung
27/06/2014
Trương Vô Kỵ cùng Dương Tiêu, Vi Nhất Tiếu thương nghị trong một ngôi miếu đổ nát, Trương Vô Kỵ nói đã đồng ý giúp Triệu Mẫn mượn Đồ Long đao xem một cái, nói:
- Việc này vốn dĩ không ổn, nhưng ngày đó ta đã hứa làm cho cô ta ba chuyện, đây là chuyện thứ nhất mà cô ta nhờ. Nếu ta thoái thác không làm, chỉ sợ cô ta lại ra đề mục khó khăn hơn nhiều. Ta lời nói đáng giá ngàn vàng, không thể không giữ chữ tín.
Dương Tiêu nói:
- Giáo chủ, chúng ta vốn là muốn đi đón Tạ pháp vương về, chi bằng dẫn theo nữ nhân phiên bang này cùng đi, cho nàng ở Băng Hỏa đảo, cầm Đồ Long đao xem trong một canh giờ. Chúng ta bốn mặt vây quanh, cho dù cô ta có là thần tiên cũng không thể giở trò gì được.
Trương Vô Kỵ như trút được tảng đá lớn khỏi đầu, liền nói:
- Ta làm cho cô ta đề mục thứ nhất, rồi đón Tạ pháp vương trở về, nhất cử lưỡng tiện, đúng là chuyện tốt.
Lập tức giao hẹn bọn Dương Tiêu đi trước xuôi nam, triệu tập giáo chúng Hồng Thủy Kỳ, thuê đủ hải thuyền, dự bị trên thuyền lương thực nước uống, ở Khánh Nguyên lộ Định Hải tụ họp rồi ra biển. Thương nghị xong xuôi, Trương Vô Kỵ liền trở về thành đi gặp Tiểu Chiêu cùng Triệu Mẫn.
Khi đến gần Đại Đô, Trương Vô Kỵ nghĩ thầm đêm qua trận chiến nơi chùa Vạn An rất nhiều thủ hạ, võ sĩ của Nhữ Dương Vương đã biết mặt mình nên đi lại rất là bất tiện. Chàng bèn kiếm một nhà nông mua một bộ quần áo cũ thay vào, đầu đội thêm một chiếc nón, lấy tro than bôi lên cho đầu cổ tay chân đen đúa rồi mới vào thành.
Chàng về đến khách điếm nơi thành phía tây, nhìn quanh bốn bề, trước sau trái phải không thấy có gì khác mới lẻn vào trong, tiến đến phòng của mình. Tiểu Chiêu lúc đó đang ngồi bên song cửa, tay cầm một chiếc kim đan, thấy chàng đi vào đang ngạc nhiên nhưng nhận ra ngay, vẻ mặt vui mừng như bông hoa mới nở, cười nói:
- Giáo chủ ca ca, muội lại tưởng huynh nhà quê nào vào nhầm phòng, đâu có ngờ là giáo chủ.
Trương Vô Kỵ cười nói:
- Cô làm gì đó? Ở một mình có buồn không?
Tiểu Chiêu mặt đỏ lên, dấu chiếc áo đang đan ra sau lưng, thẹn thùng đáp:
- Muội đang tập đan áo, chưa cho ai xem được.
Nàng dấu chiếc áo xuống dưới gối, rót trà cho Trương Vô Kỵ uống, thấy chàng mặt đầy bùn than cười nói:
- Giáo chủ ca ca có rửa mặt không?
Trương Vô Kỵ mỉm cười:
- Ta cố ý xoa lên mặt nên không cần rửa.
Chàng cầm chén trà lên, trong bụng suy tính: "Lần này đi Băng Hỏa đảo ắt phải đón nghĩa phụ về trung thổ. Nghĩa phụ vốn ngại kẻ thù quá nhiều, sau khi mắt bị mù rồi không đối phó nổi. Lúc này quần hào võ lâm đồng tâm kháng Hồ, mọi thù oán riêng tư tất cả đều hòa giải hết. Chỉ cần ta ở bên cạnh lão nhân gia, người ngoài không ai dám động đến một cái lông của cha nuôi ta. Biển cả sóng to gió lớn, cô bé Tiểu Chiêu không nên đi cùng. Thôi, được rồi, để ta nhờ Triệu cô nương đem Tiểu Chiêu vào gửi trong vương phủ, so với nơi khác còn bình an hơn nhiều".
Tiểu Chiêu thấy chàng bỗng nhiên mỉm cười, hỏi:
- Giáo chủ ca ca nghĩ gì thế?
Trương Vô Kỵ mặc dù đã nhận nàng làm muội tử, nhưng ở trước mặt người ngoài, Tiểu Chiêu vẫn tự cho mình là tiểu tì, chỉ có những nơi không có ai nàng mới gọi chàng bằng "Giáo chủ ca ca". Trương Vô Kỵ đáp:
- Ta phải đi đến một nơi xa thật là xa, đem muội theo thật là bất tiện. Ta vừa nghĩ ra một nơi có thể gửi muội ở nhờ được.
Tiểu Chiêu nghe thế mặt liền biến sắc nói:
- Muội nhất định đi theo, Tiểu Chiêu muốn được ngày ngày hầu hạ huynh.
Trương Vô Kỵ vội khuyên:
- Chuyện đó cũng là để cho muội thôi. Ta phải đi một nơi thật xa, thật nguy hiểm, không biết đến bao giờ mới quay về.
Tiểu Chiêu nói:
- Giáo chủ ca ca, huynh đồng ý cho muội đi đón Tạ pháp vương trở về chứ? Từ khi ở trong đường hầm nơi Quang Minh Đỉnh, muội đã quyết định trong lòng, huynh đi đâu muội đi theo tới đó, trừ khi huynh giết muội đi thì mới ngăn được muội thôi. Hay là huynh chán ghét muội, không muốn muội ở bên cạnh?
Trương Vô Kỵ nói:
- Không, không đâu. Muội biết ta rất thích muội, ta chỉ không muốn muội phải mạo hiểm một cách vô lý thôi. Ta trở về là sẽ đi tìm muội ngay.
Tiểu Chiêu lắc đầu:
- Chỉ cần ở bên cạnh huynh, dù có nguy hiểm tới đâu muội cũng không sợ. Huynh dẫn muội đi theo nhé?
Trương Vô Kỵ cầm tay Tiểu Chiêu nói:
- Tiểu muội tử, ta cũng không dấu muội nữa làm gì. Ta nhận lời Triệu cô nương đưa cô ta đi hải ngoại. Biển cả mênh mông, sóng gió ngày này sang ngày khác, phần ta không đi không được, còn muội mạo hiểm như thế thật chẳng ích lợi gì.
Tiểu Chiêu mặt đỏ lên nói:
- Nếu đi chung với Triệu cô nương thì muội lại càng cần phải ở bên cạnh huynh.
Nói xong câu đó, trong mắt nàng dường như đã long lanh ngấn lệ. Trương Vô Kỵ nói:
- Muội lại phải đi với ta là sao?
Tiểu Chiêu đáp:
- Cái cô họ Triệu đó tâm địa ác độc, ai biết cô ta sẽ đối với huynh ra sao. Có muội đi cùng, ít ra cũng còn có người trông nom huynh.
Trương Vô Kỵ chợt động tâm, tự hỏi: "Tiểu cô nương này đối với ta thật tốt, chỉ sợ không phải là quyến luyến bình thường". Chàng ở cùng với Tiểu Chiêu lâu ngày, trong lòng thật cũng không nỡ chia tay với nàng, cười nói:
- Được rồi, muội đi theo cũng không sao, trên thuyền sóng to gió cả lúc ấy đừng than khổ.
Tiểu Chiêu mừng quá, luôn mồm vâng dạ, nói:
- Nếu như muội làm huynh bực mình thì huynh cứ vứt muội xuống biển cho cá ăn.
Trương Vô Kỵ cười:
- Tiểu muội tử thân thương, làm sao ta bỏ muội cho đành.
Hai người vạn dặm đồng hành, có khi trên đường khách xá không tiện, ngủ chung một phòng nhưng Tiểu Chiêu biết mình thân phận tôi tớ, còn Trương Vô Kỵ trước nay chưa bao giờ bông đùa chớt nhả, lúc này chàng buột miệng nói ra: "Tiểu muội tử thân thương" lại còn "làm sao ta bỏ muội cho đành", chính là nhất thời không kìm được lòng, thấy Tiểu Chiêu ánh mắt rung động, vẻ mặt thẹn thùng, biết mình lỡ lời không khỏi đỏ mặt, vội quay đầu giả vờ nhìn ra song cửa. Tiểu Chiêu cũng nhè nhẹ thở dài, đến ngồi bên cạnh chàng.
Trương Vô Kỵ hỏi:
- Sao muội lại thở dài thế?
Tiểu Chiêu nói:
- Huynh thực sự không bỏ được đâu phải chỉ một người. Chu cô nương của phái Nga Mi, Quận Chúa nương nương của Nhữ Dương Vương phủ, rồi mai này không biết bao nhiêu người nữa, lúc đó trong lòng huynh liệu có còn đứa tiểu a hoàn này nữa chăng?
Trương Vô Kỵ đi vòng lại trước mặt nàng chậm rãi nói:
- Tiểu muội tử, muội từ trước đến nay đối với ta tốt biết mấy, chẳng lẽ ta không biết đến hay sao? Chẳng lẽ ta lại vong ân phụ nghĩa, không biết người tốt kẻ xấu hay sao?
Chàng nói hai câu đó vẻ mặt đầy trịnh trọng, lời nói thật chân thành. Tiểu Chiêu vừa thẹn thùng, lại vừa vui sướng, cúi đầu nói nhỏ:
- Muội chẳng mong được huynh đối với muội khác gì hơn, chỉ mong được làm một đứa a hoàn suốt đời hầu hạ huynh, cũng đã thỏa nguyện lắm rồi. Đêm qua huynh không ngủ, chắc là mệt lắm, thôi lên giường nghỉ một lát đi.
Nói rồi nàng liền trải chăn, hầu hạ chàng đi nằm, còn mình thì lại ngồi bên cửa sổ, chăm chú đan áo. Trương Vô Kỵ nghe tiếng sợi dây xích nơi cổ tay Tiểu Chiêu leng keng như tiếng khánh, cảm thấy trong lòng bình an phẳng lặng, cảm thấy trời đất nếu cứ mãi thế này, đời chàng chẳng còn mong gì hơn nữa, chẳng bao lâu đã thiu thiu ngủ.
Chàng ngủ một mạch đến xế chiều mới dậy, ăn một bát mì rồi nói:
- Tiểu Chiêu, ta đưa muội đến gặp Triệu cô nương, mượn thanh kiếm Ỷ Thiên chặt dây xích ở chân tay cho muội.
Hai người đi ra đường, thấy binh lính Mông Cổ cưỡi ngựa đi qua đi lại, canh phòng thật nghiêm. Hai người mỗi khi nghe tiếng chân ngựa lại nép mình vào dưới mái hiên hay góc nhà, không cho lính tuần trông thấy, chẳng mấy chốc đã đến cái quán rượu nhỏ.
Trương Vô Kỵ dẫn Tiểu Chiêu tiến vào quán, đã thấy Triệu Mẫn ngồi ở chỗ hai người ngồi hôm qua, cười mủm mỉm đứng lên nói:
- Trương công tử quả là người thủ tín.
Trương Vô Kỵ thấy nàng thần sắc như thường, không có vẻ gì là khó chịu về chuyện đêm qua, nghĩ thầm: "Cô gái này quả là người có bản lãnh, cứ lý mà nói ta sai người giết mất ái cơ của cha cô ta, lại cứu thoát tất cả người của lục đại môn phái cô ta mất bao tâm huyết mới bắt được, đáng lẽ phải giận ta lắm, ngờ đâu vẫn bình tĩnh như không, chẳng biết nàng ta sẽ làm gì đây". xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y
Chàng thấy trên bàn đã bày hai chiếc bát, hai đôi đũa liền cúi chào một cái rồi ngồi xuống còn Tiểu Chiêu đứng hầu ở xa xa.
Trương Vô Kỵ vòng tay nói:
- Triệu cô nương, chuyện xảy ra đêm qua, tại hạ quả là đắc tội, mong cô tha lỗi cho.
Triệu Mẫn cười đáp:
- Cái nàng Hàn cơ của gia gia õng a õng ẹo, tôi gặp là chán ngấy. Cảm ơn công tử sai người giết đi, mẹ tôi cũng khen công tử có tài. Mẹ tôi bảo tôi tìm cách để tạ ơn công tử.
Trương Vô Kỵ ngạc nhiên không ngờ lại ra thế, quả thực ngoài dự liệu. Triệu Mẫn nói tiếp:
- Bọn kia công tử cứu ra cũng tốt, còn không họ chẳng quy hàng, tôi có giữ thêm cũng vô dụng. Công tử cứu họ ra, mọi người hẳn là cảm kích lắm, từ nay thanh vọng trong võ lâm Trung Nguyên không ai bằng công tử được. Trương công tử, để tôi kính mừng công tử một chén.
Nói xong cười khúc khích nâng chén rượu lên.
Ngay khi đó, từ ngoài cửa một người bước vào, chính là Phạm Dao. Y tiến đến hành lễ với Trương Vô Kỵ, sau đó cung kính vái Triệu Mẫn, nói:
- Quận chúa, khổ đầu đà xin lỗi quận chúa.
Triệu Mẫn không thèm đáp lễ, lạnh lùng đáp:
- Khổ đại sư, ông đánh lừa tôi thật quá lắm. Quận chúa của ông phen này thật hố to.
Phạm Dao đứng thẳng người lên, ngang nhiên nói:
- Khổ đầu đà họ Phạm tên Dao, là Quang Minh hữu sứ của Minh giáo. Bản nhân trà trộn vào phủ Nhữ Dương Vương, cũng có lý do mà đến, may được quận chúa dùng lễ kính đãi, hôm nay đến để từ biệt.
Triệu Mẫn vẫn lạnh lùng:
- Tôi sớm biết ông là một đại nhân vật rất tài giỏi, nhưng không ngờ ông lại là người Minh giáo, địa vị lại cao như thế. Ông muốn đi thì đi, việc gì phải đa lễ thế?
Phạm Dao đáp:
- Đại trượng phu hành sự quang minh lỗi lạc, từ nay trở đi, tại hạ là kẻ địch của quận chúa, nếu không cáo từ minh bạch chẳng hóa ra phụ tấm lòng đối đãi lâu nay của quận chúa hay sao?
Triệu Mẫn nhìn Trương Vô Kỵ, hỏi lại:
- Công tử có tài gì mà thủ hạ đối với công tử kiệt tâm tận lực đến thế?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Chúng tôi chỉ vì nước, vì dân, vì nhân hiệp, vì nghĩa khí. Phạm hữu sứ với tôi vốn không biết nhau, nhưng mới gặp đã như quen lâu, lấy ruột gan lo liệu cho nhau, tình như cốt nhục, cũng chẳng qua cũng chỉ là một chữ "nghĩa" của tình huynh đệ mà ra.
Phạm Dao cười ha hả nói:
- Mấy câu nói đó của giáo chủ chính đã nói lên tâm sự của thuộc hạ. Giáo chủ xin cố bảo trọng tấm thân. Vị quận chúa nương nương này tuy tuổi còn trẻ nhưng lòng dạ tàn độc không phải tầm thường. Giáo chủ tâm địa quá tốt không sánh được với nàng đâu.
Trương Vô Kỵ đáp:
- Vâng, bản thân tôi không dám khinh suất.
Triệu Mẫn cười:
- Đa tạ khổ đại sư đã ca ngợi.
Phạm Dao quay người đi ra khỏi quán rượu, đi ngang qua Tiểu Chiêu, đột nhiên giật mình, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc dị thường, chẳng khác gì trông thấy ma quỷ gớm ghiếc, thất thanh kêu lên:
- Ngươi… ngươi….
Tiểu Chiêu lạ lùng:
- Cái gì thế?
Phạm Dao ngây người nhìn cô ta một hồi, lắc đầu đáp:
- Không phải… không phải… tôi nhìn lầm.
Y thở dài một tiếng, thần sắc trở lại bình thường đẩy cửa đi ra, miệng vẫn lẩm bẩm: "Giống quá, giống quá".
Triệu Mẫn và Trương Vô Kỵ hai người nhìn nhau, không biết y nói giống đây là giống cái gì.
Bỗng nghe từ xa truyền tới mấy hồi còi, ba tiếng dài, hai tiếng ngắn, âm thanh sắc nhọn chói tai. Trương Vô Kỵ ngạc nhiên, nhớ lại đây là tiếng còi triệu tập đồng môn của phái Nga Mi, trước đây tại Tây Vực ở cùng đoàn người của phái Nga Mi đã thấy mấy lần họ dùng tiếng còi như thế này để liên lạc, nghĩ thầm: "Tại sao phái Nga Mi lại quay trở lại Đại Đô? Không lẽ họ gặp địch chăng?". Triệu Mẫn nói:
- Đây là phái Nga Mi, dường như họ có chuyện gì gấp, mình đi xem coi thế nào, công tử nghĩ sao?
Trương Vô Kỵ lạ lùng hỏi:
- Cô cũng biết thế à?
Triệu Mẫn cười đáp:
- Tôi ở Tây Vực dẫn người đuổi theo họ luôn bốn ngày bốn đêm, sau cùng bắt được Diệt Tuyệt sư thái, không lẽ không biết?
Trương Vô Kỵ nói:
- Được, vậy mình đi xem sao. Triệu cô nương, tôi nhờ cô một việc trước, cô cho tôi mượn thanh kiếm Ỷ Thiên một chút.
Triệu Mẫn cười đáp:
- Công tử chưa đi mượn đao Đồ Long cho tôi đã mượn thanh kiếm Ỷ Thiên rồi, tính thế quả thực tinh minh.
Nàng cởi thanh kiếm buộc bên hông đưa cho Vô Kỵ. Vô Kỵ cầm lấy, rút kiếm ra khỏi vỏ nói:
- Tiểu Chiêu, cô lại đây.
Tiểu Chiêu đi đến trước mặt chàng, Trương Vô Kỵ múa kiếm chém xuống, loảng xoảng mấy tiếng nho nhỏ, các khóa xích trên tay chân Tiểu Chiêu đứt rời, rơi xuống đất. Tiểu Chiêu phục xuống lạy nói:
- Đa tạ giáo chủ, đa tạ quận chúa.
Triệu Mẫn cười nói:
- Cô bé này xinh thật. Giáo chủ hẳn là thích cô lắm.
Tiểu Chiêu mặt đỏ bừng, mắt sáng lên một niềm vui vô bờ bến. Trương Vô Kỵ tra kiếm vào vỏ, trả lại cho Triệu Mẫn, nói:
- Đa tạ cô nương!
- Việc này vốn dĩ không ổn, nhưng ngày đó ta đã hứa làm cho cô ta ba chuyện, đây là chuyện thứ nhất mà cô ta nhờ. Nếu ta thoái thác không làm, chỉ sợ cô ta lại ra đề mục khó khăn hơn nhiều. Ta lời nói đáng giá ngàn vàng, không thể không giữ chữ tín.
Dương Tiêu nói:
- Giáo chủ, chúng ta vốn là muốn đi đón Tạ pháp vương về, chi bằng dẫn theo nữ nhân phiên bang này cùng đi, cho nàng ở Băng Hỏa đảo, cầm Đồ Long đao xem trong một canh giờ. Chúng ta bốn mặt vây quanh, cho dù cô ta có là thần tiên cũng không thể giở trò gì được.
Trương Vô Kỵ như trút được tảng đá lớn khỏi đầu, liền nói:
- Ta làm cho cô ta đề mục thứ nhất, rồi đón Tạ pháp vương trở về, nhất cử lưỡng tiện, đúng là chuyện tốt.
Lập tức giao hẹn bọn Dương Tiêu đi trước xuôi nam, triệu tập giáo chúng Hồng Thủy Kỳ, thuê đủ hải thuyền, dự bị trên thuyền lương thực nước uống, ở Khánh Nguyên lộ Định Hải tụ họp rồi ra biển. Thương nghị xong xuôi, Trương Vô Kỵ liền trở về thành đi gặp Tiểu Chiêu cùng Triệu Mẫn.
Khi đến gần Đại Đô, Trương Vô Kỵ nghĩ thầm đêm qua trận chiến nơi chùa Vạn An rất nhiều thủ hạ, võ sĩ của Nhữ Dương Vương đã biết mặt mình nên đi lại rất là bất tiện. Chàng bèn kiếm một nhà nông mua một bộ quần áo cũ thay vào, đầu đội thêm một chiếc nón, lấy tro than bôi lên cho đầu cổ tay chân đen đúa rồi mới vào thành.
Chàng về đến khách điếm nơi thành phía tây, nhìn quanh bốn bề, trước sau trái phải không thấy có gì khác mới lẻn vào trong, tiến đến phòng của mình. Tiểu Chiêu lúc đó đang ngồi bên song cửa, tay cầm một chiếc kim đan, thấy chàng đi vào đang ngạc nhiên nhưng nhận ra ngay, vẻ mặt vui mừng như bông hoa mới nở, cười nói:
- Giáo chủ ca ca, muội lại tưởng huynh nhà quê nào vào nhầm phòng, đâu có ngờ là giáo chủ.
Trương Vô Kỵ cười nói:
- Cô làm gì đó? Ở một mình có buồn không?
Tiểu Chiêu mặt đỏ lên, dấu chiếc áo đang đan ra sau lưng, thẹn thùng đáp:
- Muội đang tập đan áo, chưa cho ai xem được.
Nàng dấu chiếc áo xuống dưới gối, rót trà cho Trương Vô Kỵ uống, thấy chàng mặt đầy bùn than cười nói:
- Giáo chủ ca ca có rửa mặt không?
Trương Vô Kỵ mỉm cười:
- Ta cố ý xoa lên mặt nên không cần rửa.
Chàng cầm chén trà lên, trong bụng suy tính: "Lần này đi Băng Hỏa đảo ắt phải đón nghĩa phụ về trung thổ. Nghĩa phụ vốn ngại kẻ thù quá nhiều, sau khi mắt bị mù rồi không đối phó nổi. Lúc này quần hào võ lâm đồng tâm kháng Hồ, mọi thù oán riêng tư tất cả đều hòa giải hết. Chỉ cần ta ở bên cạnh lão nhân gia, người ngoài không ai dám động đến một cái lông của cha nuôi ta. Biển cả sóng to gió lớn, cô bé Tiểu Chiêu không nên đi cùng. Thôi, được rồi, để ta nhờ Triệu cô nương đem Tiểu Chiêu vào gửi trong vương phủ, so với nơi khác còn bình an hơn nhiều".
Tiểu Chiêu thấy chàng bỗng nhiên mỉm cười, hỏi:
- Giáo chủ ca ca nghĩ gì thế?
Trương Vô Kỵ mặc dù đã nhận nàng làm muội tử, nhưng ở trước mặt người ngoài, Tiểu Chiêu vẫn tự cho mình là tiểu tì, chỉ có những nơi không có ai nàng mới gọi chàng bằng "Giáo chủ ca ca". Trương Vô Kỵ đáp:
- Ta phải đi đến một nơi xa thật là xa, đem muội theo thật là bất tiện. Ta vừa nghĩ ra một nơi có thể gửi muội ở nhờ được.
Tiểu Chiêu nghe thế mặt liền biến sắc nói:
- Muội nhất định đi theo, Tiểu Chiêu muốn được ngày ngày hầu hạ huynh.
Trương Vô Kỵ vội khuyên:
- Chuyện đó cũng là để cho muội thôi. Ta phải đi một nơi thật xa, thật nguy hiểm, không biết đến bao giờ mới quay về.
Tiểu Chiêu nói:
- Giáo chủ ca ca, huynh đồng ý cho muội đi đón Tạ pháp vương trở về chứ? Từ khi ở trong đường hầm nơi Quang Minh Đỉnh, muội đã quyết định trong lòng, huynh đi đâu muội đi theo tới đó, trừ khi huynh giết muội đi thì mới ngăn được muội thôi. Hay là huynh chán ghét muội, không muốn muội ở bên cạnh?
Trương Vô Kỵ nói:
- Không, không đâu. Muội biết ta rất thích muội, ta chỉ không muốn muội phải mạo hiểm một cách vô lý thôi. Ta trở về là sẽ đi tìm muội ngay.
Tiểu Chiêu lắc đầu:
- Chỉ cần ở bên cạnh huynh, dù có nguy hiểm tới đâu muội cũng không sợ. Huynh dẫn muội đi theo nhé?
Trương Vô Kỵ cầm tay Tiểu Chiêu nói:
- Tiểu muội tử, ta cũng không dấu muội nữa làm gì. Ta nhận lời Triệu cô nương đưa cô ta đi hải ngoại. Biển cả mênh mông, sóng gió ngày này sang ngày khác, phần ta không đi không được, còn muội mạo hiểm như thế thật chẳng ích lợi gì.
Tiểu Chiêu mặt đỏ lên nói:
- Nếu đi chung với Triệu cô nương thì muội lại càng cần phải ở bên cạnh huynh.
Nói xong câu đó, trong mắt nàng dường như đã long lanh ngấn lệ. Trương Vô Kỵ nói:
- Muội lại phải đi với ta là sao?
Tiểu Chiêu đáp:
- Cái cô họ Triệu đó tâm địa ác độc, ai biết cô ta sẽ đối với huynh ra sao. Có muội đi cùng, ít ra cũng còn có người trông nom huynh.
Trương Vô Kỵ chợt động tâm, tự hỏi: "Tiểu cô nương này đối với ta thật tốt, chỉ sợ không phải là quyến luyến bình thường". Chàng ở cùng với Tiểu Chiêu lâu ngày, trong lòng thật cũng không nỡ chia tay với nàng, cười nói:
- Được rồi, muội đi theo cũng không sao, trên thuyền sóng to gió cả lúc ấy đừng than khổ.
Tiểu Chiêu mừng quá, luôn mồm vâng dạ, nói:
- Nếu như muội làm huynh bực mình thì huynh cứ vứt muội xuống biển cho cá ăn.
Trương Vô Kỵ cười:
- Tiểu muội tử thân thương, làm sao ta bỏ muội cho đành.
Hai người vạn dặm đồng hành, có khi trên đường khách xá không tiện, ngủ chung một phòng nhưng Tiểu Chiêu biết mình thân phận tôi tớ, còn Trương Vô Kỵ trước nay chưa bao giờ bông đùa chớt nhả, lúc này chàng buột miệng nói ra: "Tiểu muội tử thân thương" lại còn "làm sao ta bỏ muội cho đành", chính là nhất thời không kìm được lòng, thấy Tiểu Chiêu ánh mắt rung động, vẻ mặt thẹn thùng, biết mình lỡ lời không khỏi đỏ mặt, vội quay đầu giả vờ nhìn ra song cửa. Tiểu Chiêu cũng nhè nhẹ thở dài, đến ngồi bên cạnh chàng.
Trương Vô Kỵ hỏi:
- Sao muội lại thở dài thế?
Tiểu Chiêu nói:
- Huynh thực sự không bỏ được đâu phải chỉ một người. Chu cô nương của phái Nga Mi, Quận Chúa nương nương của Nhữ Dương Vương phủ, rồi mai này không biết bao nhiêu người nữa, lúc đó trong lòng huynh liệu có còn đứa tiểu a hoàn này nữa chăng?
Trương Vô Kỵ đi vòng lại trước mặt nàng chậm rãi nói:
- Tiểu muội tử, muội từ trước đến nay đối với ta tốt biết mấy, chẳng lẽ ta không biết đến hay sao? Chẳng lẽ ta lại vong ân phụ nghĩa, không biết người tốt kẻ xấu hay sao?
Chàng nói hai câu đó vẻ mặt đầy trịnh trọng, lời nói thật chân thành. Tiểu Chiêu vừa thẹn thùng, lại vừa vui sướng, cúi đầu nói nhỏ:
- Muội chẳng mong được huynh đối với muội khác gì hơn, chỉ mong được làm một đứa a hoàn suốt đời hầu hạ huynh, cũng đã thỏa nguyện lắm rồi. Đêm qua huynh không ngủ, chắc là mệt lắm, thôi lên giường nghỉ một lát đi.
Nói rồi nàng liền trải chăn, hầu hạ chàng đi nằm, còn mình thì lại ngồi bên cửa sổ, chăm chú đan áo. Trương Vô Kỵ nghe tiếng sợi dây xích nơi cổ tay Tiểu Chiêu leng keng như tiếng khánh, cảm thấy trong lòng bình an phẳng lặng, cảm thấy trời đất nếu cứ mãi thế này, đời chàng chẳng còn mong gì hơn nữa, chẳng bao lâu đã thiu thiu ngủ.
Chàng ngủ một mạch đến xế chiều mới dậy, ăn một bát mì rồi nói:
- Tiểu Chiêu, ta đưa muội đến gặp Triệu cô nương, mượn thanh kiếm Ỷ Thiên chặt dây xích ở chân tay cho muội.
Hai người đi ra đường, thấy binh lính Mông Cổ cưỡi ngựa đi qua đi lại, canh phòng thật nghiêm. Hai người mỗi khi nghe tiếng chân ngựa lại nép mình vào dưới mái hiên hay góc nhà, không cho lính tuần trông thấy, chẳng mấy chốc đã đến cái quán rượu nhỏ.
Trương Vô Kỵ dẫn Tiểu Chiêu tiến vào quán, đã thấy Triệu Mẫn ngồi ở chỗ hai người ngồi hôm qua, cười mủm mỉm đứng lên nói:
- Trương công tử quả là người thủ tín.
Trương Vô Kỵ thấy nàng thần sắc như thường, không có vẻ gì là khó chịu về chuyện đêm qua, nghĩ thầm: "Cô gái này quả là người có bản lãnh, cứ lý mà nói ta sai người giết mất ái cơ của cha cô ta, lại cứu thoát tất cả người của lục đại môn phái cô ta mất bao tâm huyết mới bắt được, đáng lẽ phải giận ta lắm, ngờ đâu vẫn bình tĩnh như không, chẳng biết nàng ta sẽ làm gì đây". xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y
Chàng thấy trên bàn đã bày hai chiếc bát, hai đôi đũa liền cúi chào một cái rồi ngồi xuống còn Tiểu Chiêu đứng hầu ở xa xa.
Trương Vô Kỵ vòng tay nói:
- Triệu cô nương, chuyện xảy ra đêm qua, tại hạ quả là đắc tội, mong cô tha lỗi cho.
Triệu Mẫn cười đáp:
- Cái nàng Hàn cơ của gia gia õng a õng ẹo, tôi gặp là chán ngấy. Cảm ơn công tử sai người giết đi, mẹ tôi cũng khen công tử có tài. Mẹ tôi bảo tôi tìm cách để tạ ơn công tử.
Trương Vô Kỵ ngạc nhiên không ngờ lại ra thế, quả thực ngoài dự liệu. Triệu Mẫn nói tiếp:
- Bọn kia công tử cứu ra cũng tốt, còn không họ chẳng quy hàng, tôi có giữ thêm cũng vô dụng. Công tử cứu họ ra, mọi người hẳn là cảm kích lắm, từ nay thanh vọng trong võ lâm Trung Nguyên không ai bằng công tử được. Trương công tử, để tôi kính mừng công tử một chén.
Nói xong cười khúc khích nâng chén rượu lên.
Ngay khi đó, từ ngoài cửa một người bước vào, chính là Phạm Dao. Y tiến đến hành lễ với Trương Vô Kỵ, sau đó cung kính vái Triệu Mẫn, nói:
- Quận chúa, khổ đầu đà xin lỗi quận chúa.
Triệu Mẫn không thèm đáp lễ, lạnh lùng đáp:
- Khổ đại sư, ông đánh lừa tôi thật quá lắm. Quận chúa của ông phen này thật hố to.
Phạm Dao đứng thẳng người lên, ngang nhiên nói:
- Khổ đầu đà họ Phạm tên Dao, là Quang Minh hữu sứ của Minh giáo. Bản nhân trà trộn vào phủ Nhữ Dương Vương, cũng có lý do mà đến, may được quận chúa dùng lễ kính đãi, hôm nay đến để từ biệt.
Triệu Mẫn vẫn lạnh lùng:
- Tôi sớm biết ông là một đại nhân vật rất tài giỏi, nhưng không ngờ ông lại là người Minh giáo, địa vị lại cao như thế. Ông muốn đi thì đi, việc gì phải đa lễ thế?
Phạm Dao đáp:
- Đại trượng phu hành sự quang minh lỗi lạc, từ nay trở đi, tại hạ là kẻ địch của quận chúa, nếu không cáo từ minh bạch chẳng hóa ra phụ tấm lòng đối đãi lâu nay của quận chúa hay sao?
Triệu Mẫn nhìn Trương Vô Kỵ, hỏi lại:
- Công tử có tài gì mà thủ hạ đối với công tử kiệt tâm tận lực đến thế?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Chúng tôi chỉ vì nước, vì dân, vì nhân hiệp, vì nghĩa khí. Phạm hữu sứ với tôi vốn không biết nhau, nhưng mới gặp đã như quen lâu, lấy ruột gan lo liệu cho nhau, tình như cốt nhục, cũng chẳng qua cũng chỉ là một chữ "nghĩa" của tình huynh đệ mà ra.
Phạm Dao cười ha hả nói:
- Mấy câu nói đó của giáo chủ chính đã nói lên tâm sự của thuộc hạ. Giáo chủ xin cố bảo trọng tấm thân. Vị quận chúa nương nương này tuy tuổi còn trẻ nhưng lòng dạ tàn độc không phải tầm thường. Giáo chủ tâm địa quá tốt không sánh được với nàng đâu.
Trương Vô Kỵ đáp:
- Vâng, bản thân tôi không dám khinh suất.
Triệu Mẫn cười:
- Đa tạ khổ đại sư đã ca ngợi.
Phạm Dao quay người đi ra khỏi quán rượu, đi ngang qua Tiểu Chiêu, đột nhiên giật mình, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc dị thường, chẳng khác gì trông thấy ma quỷ gớm ghiếc, thất thanh kêu lên:
- Ngươi… ngươi….
Tiểu Chiêu lạ lùng:
- Cái gì thế?
Phạm Dao ngây người nhìn cô ta một hồi, lắc đầu đáp:
- Không phải… không phải… tôi nhìn lầm.
Y thở dài một tiếng, thần sắc trở lại bình thường đẩy cửa đi ra, miệng vẫn lẩm bẩm: "Giống quá, giống quá".
Triệu Mẫn và Trương Vô Kỵ hai người nhìn nhau, không biết y nói giống đây là giống cái gì.
Bỗng nghe từ xa truyền tới mấy hồi còi, ba tiếng dài, hai tiếng ngắn, âm thanh sắc nhọn chói tai. Trương Vô Kỵ ngạc nhiên, nhớ lại đây là tiếng còi triệu tập đồng môn của phái Nga Mi, trước đây tại Tây Vực ở cùng đoàn người của phái Nga Mi đã thấy mấy lần họ dùng tiếng còi như thế này để liên lạc, nghĩ thầm: "Tại sao phái Nga Mi lại quay trở lại Đại Đô? Không lẽ họ gặp địch chăng?". Triệu Mẫn nói:
- Đây là phái Nga Mi, dường như họ có chuyện gì gấp, mình đi xem coi thế nào, công tử nghĩ sao?
Trương Vô Kỵ lạ lùng hỏi:
- Cô cũng biết thế à?
Triệu Mẫn cười đáp:
- Tôi ở Tây Vực dẫn người đuổi theo họ luôn bốn ngày bốn đêm, sau cùng bắt được Diệt Tuyệt sư thái, không lẽ không biết?
Trương Vô Kỵ nói:
- Được, vậy mình đi xem sao. Triệu cô nương, tôi nhờ cô một việc trước, cô cho tôi mượn thanh kiếm Ỷ Thiên một chút.
Triệu Mẫn cười đáp:
- Công tử chưa đi mượn đao Đồ Long cho tôi đã mượn thanh kiếm Ỷ Thiên rồi, tính thế quả thực tinh minh.
Nàng cởi thanh kiếm buộc bên hông đưa cho Vô Kỵ. Vô Kỵ cầm lấy, rút kiếm ra khỏi vỏ nói:
- Tiểu Chiêu, cô lại đây.
Tiểu Chiêu đi đến trước mặt chàng, Trương Vô Kỵ múa kiếm chém xuống, loảng xoảng mấy tiếng nho nhỏ, các khóa xích trên tay chân Tiểu Chiêu đứt rời, rơi xuống đất. Tiểu Chiêu phục xuống lạy nói:
- Đa tạ giáo chủ, đa tạ quận chúa.
Triệu Mẫn cười nói:
- Cô bé này xinh thật. Giáo chủ hẳn là thích cô lắm.
Tiểu Chiêu mặt đỏ bừng, mắt sáng lên một niềm vui vô bờ bến. Trương Vô Kỵ tra kiếm vào vỏ, trả lại cho Triệu Mẫn, nói:
- Đa tạ cô nương!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.