Chương 103
Kim Dung
27/06/2014
Trương Vô Kỵ thấy mặt nàng hết sức trang nghiêm, đồng thời ở giữa hai lông mày và hai bên mang tai có một làn hắc khí mờ mờ, hai hàm răng cắn chặt, hết sức chịu đựng nỗi đau đớn. Một lúc sau, đầu mũi nàng toát ra từng hạt mồ hôi lấm tấm. Công phu đó nàng luyện chừng nửa giờ, hai con nhện hút máu no, bụng căng tròn như trái cầu, lúc đó mới nhả ra nằm ngay đơ trong hộp.
Thù Nhi lại vận công một hồi, hắc khí trên mặt lui dần, huyết sắc quay trở lại, thở ra một hơi dài. Trương Vô Kỵ ngửi vào chỉ thấy một mùi thơm ngọt, nhưng lập tức thấy chóng mặt, dường như hơi nàng thở ra có chất kịch độc. Thù Nhi mở mắt ra, mỉm cười.
Trương Vô Kỵ hỏi:
- Phải luyện đến chừng nào mới gọi là hoàn toàn thành công?
Thù Nhi nói:
- Cứ mỗi con nhện hoa thân mình từ hoa biến thành đen, từ đen biến thành trắng thì hết chất độc mà chết, bao nhiêu chất độc trong người con nhện truyền cả vào ngón tay muội. Ít nhất phải luyện khoảng một trăm con nhện hoa mới là tiểu thành. Còn công phu muốn cho sâu thì phải một nghìn, hai nghìn con cũng chưa phải là nhiều.
Trương Vô Kỵ nghe nàng nói thế, không khỏi nổi gai ốc, hỏi:
- Lấy đâu ra nhiều nhện thế?
Thù Nhi đáp:
- Một mặt phải nuôi, nó cũng sinh ra nhện con, mặt khác phải vào những nơi có nhện để bắt.
Trương Vô Kỵ thở dài:
- Võ công trong thiên hạ nhiều biết bao nhiêu, việc gì phải luyện môn công phu độc địa này làm gì. Chất độc của loài nhện thật là mãnh liệt, hút vào cơ thể rồi, dù cô có phương pháp đề ngự, nhưng về lâu về dài thể nào cũng có chuyện không hay.
Thù Nhi cười nhạt nói:
- Dĩ nhiên là trong thiên hạ có nhiều loại võ công rồi nhưng không có môn công phu nào sánh kịp với môn Thiên Thù Vạn Độc Thủ cả. Huynh đừng tự thị mình nội công cao siêu, môn công phu của muội mà luyện thành, cũng chịu không nổi một ngón tay của muội đâm trúng đâu.
Nói xong nàng ngưng khí vào ngón tay, tiện thể đâm luôn vào một gốc cây. Tuy nhiên công lực của nàng còn non nớt chỉ đâm lõm vào chừng nửa tấc. Trương Vô Kỵ hỏi thêm:
- Sao mẹ cô lại dạy cho cô luyện môn công phu này? Bà ấy cũng luyện thành rồi ư?
Ánh mắt Thù Nhi đột nhiên nảy ra những tia sáng hung dữ, hậm hực đáp:
- Luyện môn Thiên Thù Vạn Độc Thủ này có điều từ hai chục con nhện hoa trở đi thì chất độc trong cơ thể tích tụ đã nhiều, dung mạo bắt đầu biến đổi. Đến khi luyện xong một nghìn con, mặt mũi sẽ xấu xí vô cùng. Mẹ muội vốn đã luyện đến gần một trăm con thì gặp cha muội, sợ mặt mũi mình biến thành xấu xí cha muội không yêu thương nữa, bèn đem hết công phu của mình bao nhiêu hủy đi cả, trở lại một thiếu nữ bình thường trói gà không chặt. Tuy mặt mũi mẹ muội xinh đẹp trở lại, nhưng khi bị dì hai và hai anh của muội lăng nhục, mẹ muội không còn một chút tài nghệ gì để chống trả hết, nên đến nỗi phải chết. Ôi, mặt mũi xinh đẹp có ích lợi gì đâu. Mẹ muội là một người thật xinh đẹp, thật tú nhã, chỉ vì lớn tuổi không con trai, cha muội liền đi lấy thêm vợ bé…
Trương Vô Kỵ liền đảo mắt nhìn nàng một cái, khẽ giọng:
- Thì ra… thì ra vì cô luyện môn công phu đó…
Thù Nhi nói:
- Đúng thế, chính vì tôi luyện môn công phu này, nên mặt mới bị nhiễm độc thành ra như thế. Ôi, nếu gã tham tâm kia không ngó ngàng đến tôi, đợi tôi luyện xong môn Thiên Thù Vạn Độc Thủ rồi, sẽ đi tìm y, nếu y không có người đàn bà nào khác thì thôi…
Trương Vô Kỵ ngắt lời:
- Nhưng cô đã cùng y thành hôn đâu, chưa có ước hẹn răng long đầu bạc, chỉ mới… chỉ mới…
Thù Nhi nói:
- Muốn gì thì cứ nói thẳng ra, ấp úng cái gì… Có phải huynh nói chỉ mới có mình muội nhớ nhung y, phải không nào? Đơn tương tư thì đã sao? Muội đã yêu anh ta thì không để cho y được yêu một ai khác. Nếu y phụ tâm bạc hạnh, muội sẽ cho y nếm mùi Thiên Thù Vạn Độc Thủ.
Trương Vô Kỵ mỉm cười, không tranh biện với cô ta nữa, nghĩ thầm tâm tình cô này thật lạ lùng, tốt thì thật tốt, mà khi nổi cơn lên thì chẳng kể gì phải trái. Chàng nhớ đến thái sư phụ, cùng đại sư bá, nhị sư bá thường nói về việc phân biệt chính tà trong võ lâm, xem ra cô ta luyện môn Thiên Thù Vạn Độc Thủ này ắt hẳn là một môn cực kỳ tàn độc của tà môn, mẹ cô ấy cũng phải trong bọn yêu tà. Nghĩ đến chuyện đó, chàng không khỏi dè dặt đề phòng cô ta thêm mấy phần.
Thù Nhi chưa nhìn thấy cái biến đổi trong tâm tình chàng, đi ra đi vào căn nhà nhỏ, hái các loại hoa lá về chưng khắp nơi. Trương Vô Kỵ thấy nàng trang hoàng căn nhà trông cũng nhã thú, hiểu rằng yêu vẻ đẹp là bản tính con người, vậy mà tự hủy dung mạo thành ra như thế nên nói:
- Thù Nhi, khi chân ta khỏi rồi sẽ đi kiếm thuốc, tìm cách trị cho cô khỏi bị sưng mặt.
Thù Nhi nghe mấy câu đó, trên mặt lộ vẻ sợ hãi, nói:
- Không… không… không được. Muội mất bao nhiêu công lao khổ sở mới được đến mức như ngày nay, bộ huynh muốn hủy hết công phu Thiên Thù Vạn Độc Thủ của muộii ư?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Mình phải tìm được cách nào, không mất công phu mà vẫn tiêu trừ được chất độc ở trên mặt.
Thù Nhi đáp:
- Không xong đâu, nếu có cách nào thì công phu tổ truyền của mẹ muội lẽ đâu không biết? Trong đời này chỉ có Điệp Cốc Y Tiên Hồ Thanh Ngưu mới có cái tài nghệ kinh người làm được chuyện đó, chỉ hiềm là… chỉ hiềm là ông ấy chết mấy năm trước rồi.
Trương Vô Kỵ lạ lùng hỏi:
- Cô cũng biết Hồ Thanh Ngưu à?
Thù Nhi trừng mắt nhìn chàng, nói:
- Thì đã sao? Có gì lạ lùng đâu? Điệp Cốc Y Tiên danh mãn giang hồ, ai mà chẳng biết.
Nói xong lại thở dài một tiếng, nói:
- Thế nhưng dù ông ta có còn sống, người đó có tên Kiến Tử Bất Cứu cũng có ích gì?
Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: "Cô ta đâu biết tài nghệ một đời của Điệp Cốc Y Tiên đã truyền hết cho ta, bây giờ mình đừng nói vội, sau này tìm được phương pháp trị cho cô ta hết sưng mặt, sẽ khiến cho cô nàng vui sướng một phen".
Hai người nói chuyện thì bên ngoài trời đã tối nên cùng dựa vào mấy tảng đá mà ngủ. Ngủ đến nửa đêm, Trương Vô Kỵ bỗng nghe mơ màng có tiếng nức nở nên tỉnh dậy, định thần mới hay Thù Nhi đang khóc. Chàng ngồi thẳng lại, giơ tay vỗ nhẹ vào vai nàng, an ủi:
- Thù Nhi, đừng đau lòng nữa.
Nào ngờ những lời dịu dàng vỗ về kia khiến cho Thù Nhi không sao nhịn được nữa, liền gục đầu vào vai Vô Kỵ, khóa òa lên. Trương Vô Kỵ hỏi:
- Thù Nhi, chuyện gì thế? Cô nghĩ đến mẹ cô, có phải không?
Thù Nhi gật đầu, nghẹn ngào nói:
- Mẹ muội chết rồi, muội chỉ một mình cô khổ lênh đênh, chẳng ai thương muội, chẳng ai tốt với muội.
Trương Vô Kỵ lấy tay áo chùi nước mắt cho nàng, dịu giọng nói:
- Ta thương cô, ta sẽ tử tế với cô.
Thù Nhi nói: Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY
- Muội không cần huynh tử tế với muội, trong lòng muội chỉ yêu thương một người, y lại chẳng ngó ngàng gì muội, còn đánh muội, mắng muội, đến cả cắn muội nữa.
Trương Vô Kỵ run run giọng nói:
- Cô hãy quên cái gã bạc hãnh kia đi. Ta sẽ lấy cô làm vợ, ta sẽ một đời tử tế với cô.
Thù Nhi cao giọng nói:
- Không, không đâu. Muội không quên anh ta được đâu. Huynh mà còn nói muội quên y đi, muội sẽ không thèm nhìn huynh nữa.
Trương Vô Kỵ thật là xấu hổ, cũng may trời tối nên Thù Nhi không nhìn thấy khuôn mặt bẽn lẽn đỏ bừng của chàng. Một hồi thật lâu hai người không ai nói thêm câu nào nữa. Sau cùng, Thù Nhi nói:
- A Ngưu ca, huynh có giận muội không?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Ta không giận cô đâu. Ta chỉ giận chính mình, giá đừng nói với cô câu đó thì hay hơn.
Thù Nhi vội nói:
- Không, không. Huynh nói huynh bằng lòng lấy muội làm vợ, một đời đối đãi tử tế với muội, muội nghe thật là vui lòng. huynh nói lại một lần nữa đi.
Trương Vô Kỵ giận dữ nói:
- Cô không quên được gã kia, ta còn nói làm gì?
Thù Nhi thò tay ra nắm lấy tay chàng, nhỏ nhẹ nói:
- A Ngưu ca, huynh đừng giận, muội xin lỗi huynh, muội không nên không phải chút nào. Nếu huynh thực sự lấy muội làm vợ, muội sẽ đâm mù mắt huynh, rồi giết huynh luôn.
Trương Vô Kỵ lạnh cả người, kinh hãi hỏi:
- Cô nói gì thế?
Thù Nhi nói:
- Mắt huynh mù rồi, huynh sẽ không còn nhìn thấy hình dáng xấu xí của muội nữa, cũng không có thể nhìn thấy được Chu cô nương của phái Nga Mi kia. Nếu như huynh không thể nào quên được cô ta, muội sẽ đâm huynh một ngón tay cho huynh chết, đâm chết luôn cả Chu cô nương của phái Nga Mi, rồi tự mình đâm mình chết.
Nàng nói lên ý định kỳ quái đó nhưng giọng thật tự nhiên, tưởng chừng như đó là đạo lý thiên kinh địa nghĩa không bằng. Trương Vô Kỵ nghe cô nàng nói chuyện tàn ác độc đoán như thế, tim không khỏi thót lên một cái.
Ngay lúc đó, từ xa truyền tới một giọng già nua:
- Chu cô nương của phái Nga Mi có làm gì chúng bay đâu?
Thù Nhi sợ hãi nhảy nhổm lên, hạ giọng nói:
- Diệt Tuyệt sư thái đó.
Nàng nói hết sức nhỏ, nhưng người bên ngoài đã nghe thấy rồi, nghiêm nghị nói:
- Đúng đấy, Diệt Tuyệt sư thái đây.
Câu trước người kia nói thì còn ở thật xa thế nhưng câu thứ hai nghe đã như gần bên căn nhà. Thù Nhi biết rằng sự tình chẳng xong, không còn cách nào ôm Trương Vô Kỵ chạy trốn, chỉ còn nước nín thở lặng thinh. Chỉ thấy bên ngoài có người lạnh lùng nói:
- Ra ngay. Còn mong trốn ở trong ấy hay sao?
Thù Nhi nắm tay Trương Vô Kỵ vén đám cỏ bước ra ngoài. Một lão ni đứng cách căn tiểu ốc chừng hai trượng, thân hình cao lớn, lưng hơi gù, phía dưới mũ lộ ra mái tóc bạc trắng, chính là chưởng môn phái Nga Mi Diệt Tuyệt sư thái. Cách bà ta một quãng xa có ba đội khác khoảng mấy chục người chạy tới. Khi tới gần bọn người chia thành hai nhóm đứng hai bên Diệt Tuyệt sư thái, trong đó khoảng một nửa là ni cô, nửa kia có nam có nữ, trong đó có cả Đinh Mẫn Quân và Chu Chỉ Nhược, nhưng nam đệ tử đứng sau cùng. Nguyên là phái Nga Mi trọng nữ khinh nam, nam đệ tử trong phái Nga Mi không được truyền thụ thượng thừa võ công, địa vị so với nữ đệ tử cũng kém hơn.
Diệt Tuyệt sư thái lặng lẽ nhìn đánh giá Thù Nhi, hồi lâu không nói. Trương Vô Kỵ cố nhịn đứng náu sau lưng cô gái, trong bụng tính thầm, nếu bà ta ra tay giết Thù Nhi, dù không địch nổi chàng cũng hết sức một phen. Chỉ thấy Diệt Tuyệt sư thái hừ một tiếng, quay lại hỏi Đinh Mẫn Quân:
- Có phải con bé này không?
Đinh Mẫn Quân khom lưng đáp:
- Chính nó.
Chỉ nghe lách cách, lách lách hai tiếng, Thù Nhi hự lên một tiếng, thân hình đã bắn văng ra xa hơn ba trượng, hai cổ tay bị gãy lìa, nằm ngất lịm trên mặt đất. Trương Vô Kỵ chỉ thấy trước mắt một bóng màu tro thấp thoáng, Diệt Tuyệt sư thái sử dụng thân pháp nhanh nhẹn tuyệt luân bay tới bên cạnh Thù Nhi, dùng thủ pháp nhanh nhẹn tuyệt luân đánh gãy hai cổ tay của cô gái, ném cô ta ra xa, rồi lại dùng thân pháp nhanh nhẹn tuyệt luân quay trở về chỗ cũ, đứng vững chãi như một cây cổ thụ trong gió đêm, vừa ngụy bí, vừa hùng vĩ.
Trương Vô Kỵ tuy nhìn thấy rõ ràng chiêu nào chiêu nấy đâu ra đấy, nhưng nhanh đến mức không sao tưởng nổi. Chàng bị thủ pháp kinh người đó trấn nhiếp đứng trơ trơ, muốn đợi cứu viện chẳng những không kịp mà còn tay chân luống cuống, đâm ra mất hết khả năng phản ứng.
Cặp mắt sắc thấu tâm can người của Diệt Tuyệt sư thái nhìn Trương Vô Kỵ, quát lên:
- Đi ra.
Chu Chỉ Nhược tiến lên một bước, run run thưa:
- Sư phụ, người này gãy cả hai chân, không đi lại được.
Diệt Tuyệt sư thái nói:
- Làm hai cái xe trượt, kéo chúng nó đi.
Cả bọn đệ tử cùng lên tiếng tuân lệnh. Mươi tên nam đệ tử chân tay nhanh nhẹn làm ngay hai cái xe trượt. Hai nữ đệ tử bế Thù Nhi, hai nam đệ tử bế Trương Vô Kỵ bỏ lên cáng tuyết, chia ra kéo theo sau Diệt Tuyệt sư thái đi về hướng tây.
Trương Vô Kỵ ngưng thần nghe ngóng động tĩnh, không biết Thù Nhi bị thương nặng nhẹ thế nào. Đi khoảng một dặm mới nghe cô ta rên lên một tiếng nhỏ. Trương Vô Kỵ lớn tiếng hỏi:
- Thù Nhi, bị thương ra sao? Có bị nội thương không?
Thù Nhi đáp:
- Bà ấy đánh gãy hai cổ tay muội, nhưng bụng ngực xem ra không bị thương.
Trương Vô Kỵ nói:
- Nếu nội tạng không bị gì thì không sao cả. Cô lấy cùi chỏ tay trái thúc chỗ ba tấc năm phân bên dưới khuỷu tay phải, sau đó lại dùng cùi chỏ tay phải thúc vào chỗ ba tấc năm phân dưới khuỷu tay trái, sẽ bớt đau.
Thù Nhi chưa kịp trả lời, Diệt Tuyệt sư thái "Ủa" một tiếng, quay đầu lại trừng mắt nhìn Trương Vô Kỵ, hỏi:
- Tiểu tử này quả tinh thông y lý, tên ngươi là gì?
Thù Nhi lại vận công một hồi, hắc khí trên mặt lui dần, huyết sắc quay trở lại, thở ra một hơi dài. Trương Vô Kỵ ngửi vào chỉ thấy một mùi thơm ngọt, nhưng lập tức thấy chóng mặt, dường như hơi nàng thở ra có chất kịch độc. Thù Nhi mở mắt ra, mỉm cười.
Trương Vô Kỵ hỏi:
- Phải luyện đến chừng nào mới gọi là hoàn toàn thành công?
Thù Nhi nói:
- Cứ mỗi con nhện hoa thân mình từ hoa biến thành đen, từ đen biến thành trắng thì hết chất độc mà chết, bao nhiêu chất độc trong người con nhện truyền cả vào ngón tay muội. Ít nhất phải luyện khoảng một trăm con nhện hoa mới là tiểu thành. Còn công phu muốn cho sâu thì phải một nghìn, hai nghìn con cũng chưa phải là nhiều.
Trương Vô Kỵ nghe nàng nói thế, không khỏi nổi gai ốc, hỏi:
- Lấy đâu ra nhiều nhện thế?
Thù Nhi đáp:
- Một mặt phải nuôi, nó cũng sinh ra nhện con, mặt khác phải vào những nơi có nhện để bắt.
Trương Vô Kỵ thở dài:
- Võ công trong thiên hạ nhiều biết bao nhiêu, việc gì phải luyện môn công phu độc địa này làm gì. Chất độc của loài nhện thật là mãnh liệt, hút vào cơ thể rồi, dù cô có phương pháp đề ngự, nhưng về lâu về dài thể nào cũng có chuyện không hay.
Thù Nhi cười nhạt nói:
- Dĩ nhiên là trong thiên hạ có nhiều loại võ công rồi nhưng không có môn công phu nào sánh kịp với môn Thiên Thù Vạn Độc Thủ cả. Huynh đừng tự thị mình nội công cao siêu, môn công phu của muội mà luyện thành, cũng chịu không nổi một ngón tay của muội đâm trúng đâu.
Nói xong nàng ngưng khí vào ngón tay, tiện thể đâm luôn vào một gốc cây. Tuy nhiên công lực của nàng còn non nớt chỉ đâm lõm vào chừng nửa tấc. Trương Vô Kỵ hỏi thêm:
- Sao mẹ cô lại dạy cho cô luyện môn công phu này? Bà ấy cũng luyện thành rồi ư?
Ánh mắt Thù Nhi đột nhiên nảy ra những tia sáng hung dữ, hậm hực đáp:
- Luyện môn Thiên Thù Vạn Độc Thủ này có điều từ hai chục con nhện hoa trở đi thì chất độc trong cơ thể tích tụ đã nhiều, dung mạo bắt đầu biến đổi. Đến khi luyện xong một nghìn con, mặt mũi sẽ xấu xí vô cùng. Mẹ muội vốn đã luyện đến gần một trăm con thì gặp cha muội, sợ mặt mũi mình biến thành xấu xí cha muội không yêu thương nữa, bèn đem hết công phu của mình bao nhiêu hủy đi cả, trở lại một thiếu nữ bình thường trói gà không chặt. Tuy mặt mũi mẹ muội xinh đẹp trở lại, nhưng khi bị dì hai và hai anh của muội lăng nhục, mẹ muội không còn một chút tài nghệ gì để chống trả hết, nên đến nỗi phải chết. Ôi, mặt mũi xinh đẹp có ích lợi gì đâu. Mẹ muội là một người thật xinh đẹp, thật tú nhã, chỉ vì lớn tuổi không con trai, cha muội liền đi lấy thêm vợ bé…
Trương Vô Kỵ liền đảo mắt nhìn nàng một cái, khẽ giọng:
- Thì ra… thì ra vì cô luyện môn công phu đó…
Thù Nhi nói:
- Đúng thế, chính vì tôi luyện môn công phu này, nên mặt mới bị nhiễm độc thành ra như thế. Ôi, nếu gã tham tâm kia không ngó ngàng đến tôi, đợi tôi luyện xong môn Thiên Thù Vạn Độc Thủ rồi, sẽ đi tìm y, nếu y không có người đàn bà nào khác thì thôi…
Trương Vô Kỵ ngắt lời:
- Nhưng cô đã cùng y thành hôn đâu, chưa có ước hẹn răng long đầu bạc, chỉ mới… chỉ mới…
Thù Nhi nói:
- Muốn gì thì cứ nói thẳng ra, ấp úng cái gì… Có phải huynh nói chỉ mới có mình muội nhớ nhung y, phải không nào? Đơn tương tư thì đã sao? Muội đã yêu anh ta thì không để cho y được yêu một ai khác. Nếu y phụ tâm bạc hạnh, muội sẽ cho y nếm mùi Thiên Thù Vạn Độc Thủ.
Trương Vô Kỵ mỉm cười, không tranh biện với cô ta nữa, nghĩ thầm tâm tình cô này thật lạ lùng, tốt thì thật tốt, mà khi nổi cơn lên thì chẳng kể gì phải trái. Chàng nhớ đến thái sư phụ, cùng đại sư bá, nhị sư bá thường nói về việc phân biệt chính tà trong võ lâm, xem ra cô ta luyện môn Thiên Thù Vạn Độc Thủ này ắt hẳn là một môn cực kỳ tàn độc của tà môn, mẹ cô ấy cũng phải trong bọn yêu tà. Nghĩ đến chuyện đó, chàng không khỏi dè dặt đề phòng cô ta thêm mấy phần.
Thù Nhi chưa nhìn thấy cái biến đổi trong tâm tình chàng, đi ra đi vào căn nhà nhỏ, hái các loại hoa lá về chưng khắp nơi. Trương Vô Kỵ thấy nàng trang hoàng căn nhà trông cũng nhã thú, hiểu rằng yêu vẻ đẹp là bản tính con người, vậy mà tự hủy dung mạo thành ra như thế nên nói:
- Thù Nhi, khi chân ta khỏi rồi sẽ đi kiếm thuốc, tìm cách trị cho cô khỏi bị sưng mặt.
Thù Nhi nghe mấy câu đó, trên mặt lộ vẻ sợ hãi, nói:
- Không… không… không được. Muội mất bao nhiêu công lao khổ sở mới được đến mức như ngày nay, bộ huynh muốn hủy hết công phu Thiên Thù Vạn Độc Thủ của muộii ư?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Mình phải tìm được cách nào, không mất công phu mà vẫn tiêu trừ được chất độc ở trên mặt.
Thù Nhi đáp:
- Không xong đâu, nếu có cách nào thì công phu tổ truyền của mẹ muội lẽ đâu không biết? Trong đời này chỉ có Điệp Cốc Y Tiên Hồ Thanh Ngưu mới có cái tài nghệ kinh người làm được chuyện đó, chỉ hiềm là… chỉ hiềm là ông ấy chết mấy năm trước rồi.
Trương Vô Kỵ lạ lùng hỏi:
- Cô cũng biết Hồ Thanh Ngưu à?
Thù Nhi trừng mắt nhìn chàng, nói:
- Thì đã sao? Có gì lạ lùng đâu? Điệp Cốc Y Tiên danh mãn giang hồ, ai mà chẳng biết.
Nói xong lại thở dài một tiếng, nói:
- Thế nhưng dù ông ta có còn sống, người đó có tên Kiến Tử Bất Cứu cũng có ích gì?
Trương Vô Kỵ nghĩ thầm: "Cô ta đâu biết tài nghệ một đời của Điệp Cốc Y Tiên đã truyền hết cho ta, bây giờ mình đừng nói vội, sau này tìm được phương pháp trị cho cô ta hết sưng mặt, sẽ khiến cho cô nàng vui sướng một phen".
Hai người nói chuyện thì bên ngoài trời đã tối nên cùng dựa vào mấy tảng đá mà ngủ. Ngủ đến nửa đêm, Trương Vô Kỵ bỗng nghe mơ màng có tiếng nức nở nên tỉnh dậy, định thần mới hay Thù Nhi đang khóc. Chàng ngồi thẳng lại, giơ tay vỗ nhẹ vào vai nàng, an ủi:
- Thù Nhi, đừng đau lòng nữa.
Nào ngờ những lời dịu dàng vỗ về kia khiến cho Thù Nhi không sao nhịn được nữa, liền gục đầu vào vai Vô Kỵ, khóa òa lên. Trương Vô Kỵ hỏi:
- Thù Nhi, chuyện gì thế? Cô nghĩ đến mẹ cô, có phải không?
Thù Nhi gật đầu, nghẹn ngào nói:
- Mẹ muội chết rồi, muội chỉ một mình cô khổ lênh đênh, chẳng ai thương muội, chẳng ai tốt với muội.
Trương Vô Kỵ lấy tay áo chùi nước mắt cho nàng, dịu giọng nói:
- Ta thương cô, ta sẽ tử tế với cô.
Thù Nhi nói: Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY
- Muội không cần huynh tử tế với muội, trong lòng muội chỉ yêu thương một người, y lại chẳng ngó ngàng gì muội, còn đánh muội, mắng muội, đến cả cắn muội nữa.
Trương Vô Kỵ run run giọng nói:
- Cô hãy quên cái gã bạc hãnh kia đi. Ta sẽ lấy cô làm vợ, ta sẽ một đời tử tế với cô.
Thù Nhi cao giọng nói:
- Không, không đâu. Muội không quên anh ta được đâu. Huynh mà còn nói muội quên y đi, muội sẽ không thèm nhìn huynh nữa.
Trương Vô Kỵ thật là xấu hổ, cũng may trời tối nên Thù Nhi không nhìn thấy khuôn mặt bẽn lẽn đỏ bừng của chàng. Một hồi thật lâu hai người không ai nói thêm câu nào nữa. Sau cùng, Thù Nhi nói:
- A Ngưu ca, huynh có giận muội không?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Ta không giận cô đâu. Ta chỉ giận chính mình, giá đừng nói với cô câu đó thì hay hơn.
Thù Nhi vội nói:
- Không, không. Huynh nói huynh bằng lòng lấy muội làm vợ, một đời đối đãi tử tế với muội, muội nghe thật là vui lòng. huynh nói lại một lần nữa đi.
Trương Vô Kỵ giận dữ nói:
- Cô không quên được gã kia, ta còn nói làm gì?
Thù Nhi thò tay ra nắm lấy tay chàng, nhỏ nhẹ nói:
- A Ngưu ca, huynh đừng giận, muội xin lỗi huynh, muội không nên không phải chút nào. Nếu huynh thực sự lấy muội làm vợ, muội sẽ đâm mù mắt huynh, rồi giết huynh luôn.
Trương Vô Kỵ lạnh cả người, kinh hãi hỏi:
- Cô nói gì thế?
Thù Nhi nói:
- Mắt huynh mù rồi, huynh sẽ không còn nhìn thấy hình dáng xấu xí của muội nữa, cũng không có thể nhìn thấy được Chu cô nương của phái Nga Mi kia. Nếu như huynh không thể nào quên được cô ta, muội sẽ đâm huynh một ngón tay cho huynh chết, đâm chết luôn cả Chu cô nương của phái Nga Mi, rồi tự mình đâm mình chết.
Nàng nói lên ý định kỳ quái đó nhưng giọng thật tự nhiên, tưởng chừng như đó là đạo lý thiên kinh địa nghĩa không bằng. Trương Vô Kỵ nghe cô nàng nói chuyện tàn ác độc đoán như thế, tim không khỏi thót lên một cái.
Ngay lúc đó, từ xa truyền tới một giọng già nua:
- Chu cô nương của phái Nga Mi có làm gì chúng bay đâu?
Thù Nhi sợ hãi nhảy nhổm lên, hạ giọng nói:
- Diệt Tuyệt sư thái đó.
Nàng nói hết sức nhỏ, nhưng người bên ngoài đã nghe thấy rồi, nghiêm nghị nói:
- Đúng đấy, Diệt Tuyệt sư thái đây.
Câu trước người kia nói thì còn ở thật xa thế nhưng câu thứ hai nghe đã như gần bên căn nhà. Thù Nhi biết rằng sự tình chẳng xong, không còn cách nào ôm Trương Vô Kỵ chạy trốn, chỉ còn nước nín thở lặng thinh. Chỉ thấy bên ngoài có người lạnh lùng nói:
- Ra ngay. Còn mong trốn ở trong ấy hay sao?
Thù Nhi nắm tay Trương Vô Kỵ vén đám cỏ bước ra ngoài. Một lão ni đứng cách căn tiểu ốc chừng hai trượng, thân hình cao lớn, lưng hơi gù, phía dưới mũ lộ ra mái tóc bạc trắng, chính là chưởng môn phái Nga Mi Diệt Tuyệt sư thái. Cách bà ta một quãng xa có ba đội khác khoảng mấy chục người chạy tới. Khi tới gần bọn người chia thành hai nhóm đứng hai bên Diệt Tuyệt sư thái, trong đó khoảng một nửa là ni cô, nửa kia có nam có nữ, trong đó có cả Đinh Mẫn Quân và Chu Chỉ Nhược, nhưng nam đệ tử đứng sau cùng. Nguyên là phái Nga Mi trọng nữ khinh nam, nam đệ tử trong phái Nga Mi không được truyền thụ thượng thừa võ công, địa vị so với nữ đệ tử cũng kém hơn.
Diệt Tuyệt sư thái lặng lẽ nhìn đánh giá Thù Nhi, hồi lâu không nói. Trương Vô Kỵ cố nhịn đứng náu sau lưng cô gái, trong bụng tính thầm, nếu bà ta ra tay giết Thù Nhi, dù không địch nổi chàng cũng hết sức một phen. Chỉ thấy Diệt Tuyệt sư thái hừ một tiếng, quay lại hỏi Đinh Mẫn Quân:
- Có phải con bé này không?
Đinh Mẫn Quân khom lưng đáp:
- Chính nó.
Chỉ nghe lách cách, lách lách hai tiếng, Thù Nhi hự lên một tiếng, thân hình đã bắn văng ra xa hơn ba trượng, hai cổ tay bị gãy lìa, nằm ngất lịm trên mặt đất. Trương Vô Kỵ chỉ thấy trước mắt một bóng màu tro thấp thoáng, Diệt Tuyệt sư thái sử dụng thân pháp nhanh nhẹn tuyệt luân bay tới bên cạnh Thù Nhi, dùng thủ pháp nhanh nhẹn tuyệt luân đánh gãy hai cổ tay của cô gái, ném cô ta ra xa, rồi lại dùng thân pháp nhanh nhẹn tuyệt luân quay trở về chỗ cũ, đứng vững chãi như một cây cổ thụ trong gió đêm, vừa ngụy bí, vừa hùng vĩ.
Trương Vô Kỵ tuy nhìn thấy rõ ràng chiêu nào chiêu nấy đâu ra đấy, nhưng nhanh đến mức không sao tưởng nổi. Chàng bị thủ pháp kinh người đó trấn nhiếp đứng trơ trơ, muốn đợi cứu viện chẳng những không kịp mà còn tay chân luống cuống, đâm ra mất hết khả năng phản ứng.
Cặp mắt sắc thấu tâm can người của Diệt Tuyệt sư thái nhìn Trương Vô Kỵ, quát lên:
- Đi ra.
Chu Chỉ Nhược tiến lên một bước, run run thưa:
- Sư phụ, người này gãy cả hai chân, không đi lại được.
Diệt Tuyệt sư thái nói:
- Làm hai cái xe trượt, kéo chúng nó đi.
Cả bọn đệ tử cùng lên tiếng tuân lệnh. Mươi tên nam đệ tử chân tay nhanh nhẹn làm ngay hai cái xe trượt. Hai nữ đệ tử bế Thù Nhi, hai nam đệ tử bế Trương Vô Kỵ bỏ lên cáng tuyết, chia ra kéo theo sau Diệt Tuyệt sư thái đi về hướng tây.
Trương Vô Kỵ ngưng thần nghe ngóng động tĩnh, không biết Thù Nhi bị thương nặng nhẹ thế nào. Đi khoảng một dặm mới nghe cô ta rên lên một tiếng nhỏ. Trương Vô Kỵ lớn tiếng hỏi:
- Thù Nhi, bị thương ra sao? Có bị nội thương không?
Thù Nhi đáp:
- Bà ấy đánh gãy hai cổ tay muội, nhưng bụng ngực xem ra không bị thương.
Trương Vô Kỵ nói:
- Nếu nội tạng không bị gì thì không sao cả. Cô lấy cùi chỏ tay trái thúc chỗ ba tấc năm phân bên dưới khuỷu tay phải, sau đó lại dùng cùi chỏ tay phải thúc vào chỗ ba tấc năm phân dưới khuỷu tay trái, sẽ bớt đau.
Thù Nhi chưa kịp trả lời, Diệt Tuyệt sư thái "Ủa" một tiếng, quay đầu lại trừng mắt nhìn Trương Vô Kỵ, hỏi:
- Tiểu tử này quả tinh thông y lý, tên ngươi là gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.