Chương 116
Kim Dung
27/06/2014
Bành Oánh Ngọc nói:
- Tiểu huynh đệ có chỗ không rõ, lúc này nếu ngươi không giết y, một khi gã hòa thượng này phục hồi công lực rồi, y thể nào cũng giết luôn cả ngươi nữa.
Viên Chân cười nói:
- Ta và vị tiểu thí chủ này không thù không oán, không lẽ tự dưng giết y? Huống chi vị tiểu thí chủ này lại không phải người trong ma giáo, xem ra lại bị Bố Đại hòa thượng có ý đồ chẳng tốt bắt lên đây. Người trong ma giáo chúng bay chuyện gì mà không làm, sao có thể có bụng dạ tốt lành gì với y được?
Hai bên thở chẳng ra hơi, nói năng cực kỳ khó khăn nhưng vẫn tranh nhau nói, mong lấy lòng Trương Vô Kỵ. Trương Vô Kỵ trong lòng cực kỳ nan giải, tuy tai nghe thấy gã hòa thượng Viên Chân kia ra tay thâu tập, không quanh minh chút nào, nhưng bảo tiến lên đánh chết y, thì cũng không muốn. Một chưởng đánh xuống rồi, từ nay mãi mãi đứng về phe Minh giáo, chống lại lục đại môn phái. Thái sư phụ, Võ Đang lục hiệp, Chu Chỉ Nhược mọi người đều thành kẻ địch của mình cả.
Chàng nghĩ tiếp: "Minh giáo vẫn bị người trong võ lâm coi như tà ma bất chính, chẳng hạn Vi Nhất Tiếu hút máu người, nghĩa phụ giết người vô tội, quả thực có biết bao điều không phải. Thái sư phụ năm xưa từng khẩn khoản dặn dò, tuyệt đối không được kết giao với người trong ma giáo, để khỏi chuốc họa cả đời. Cha ta chỉ vì lấy mẹ ta là người trong ma giáo mà phải tự vẫn trên núi Võ Đang, gương đó rành rành, vết xe đổ còn đó. Huống chi gã Viên Chân này là đệ tử của Không Kiến thần tăng, người đã cam chịu mười ba Thất Thương Quyền cốt để cảm hóa nghĩa phụ ta, để đến phải chết, người lòng dạ từ bi đại nhân đại nghĩa như thế thực là võ lâm nghìn xưa hiếm có, ta làm sao có thể giết đệ tử ông ta được?".
Nghe thấy Thuyết Bất Đắc vẫn thúc giục, Trương Vô Kỵ liền nói:
- Thuyết Bất Đắc đại sư, xin ông chỉ cho tiểu khả làm cách nào không phải giết đại hòa thượng kia, mà ông ta cũng không thể giết hại các ông được.
Thuyết Bất Đắc nghĩ thầm: "Cục diện trước mắt chỉ có nước một sống một chết, làm gì có cách bảo toàn được cả hai bên? Nếu Viên Chân không chết, thì bên mình đều chết cả". Y còn đang trầm ngâm chưa đáp, Bành Oánh Ngọc đã lên tiếng:
- Tiểu huynh đệ bụng dạ nhân từ, thật đáng kính phục. Vậy xin ngươi giơ ngón tay điểm nhẹ vào huyệt Ngọc Đường ở trước ngực Viên Chân. Điểm như thế y sẽ không bị tổn thương, chỉ giữ y không thể vận nội lực trong vài giờ. Bọn ta sẽ cho người đưa y xuống Quang Minh Đỉnh, không làm rụng một sợi lông của y đâu. Ngươi có biết huyệt Ngọc Đường ở đâu không?
Trương Vô Kỵ giỏi y lý, biết rằng điểm nhẹ vào huyệt Ngọc Đường, quả thực tạm thời chặn chân khí từ đan điền chạy lên nhưng không làm tổn thương thân thể, liền nói:
- Biết chứ.
Y nghe Viên Chân nói:
- Tiểu thí chủ đừng có nghe lời bọn chúng. Ngươi điểm huyệt ta rồi, chuyện đó cũng không sao, nhưng một khi nội lực chúng phục hồi, lập tức giết ta ngay, lúc đó ngươi làm sao ngăn lại được?
Chu Điên chửi liền:
- Ngươi nói thối bỏ mẹ, bọn ta đã nói không giết ngươi là sẽ không giết ngươi. Ngũ Tản Nhân của Minh giáo nói có bao giờ không giữ lời chưa?
Trương Vô Kỵ nghĩ thầm Dương Tiêu và Ngũ Tản Nhân đều không phải hạng người ăn nói tráo trở, chỉ ngại một mình Vi Nhất Tiếu, liền hỏi:
- Vi tiền bối, ông nghĩ sao?
Vi Nhất Tiếu run run nói:
- Ta tạm thời không giết y cũng được, lần sau gặp lại sẽ nhất định… nhất định sống mái… sống mái… một phen.
Y nói đến bốn chữ "sống mái một phen", giọng nói thật là yếu ớt, thở chẳng ra hơi. Trương Vô Kỵ nói:
- Như thế thì được rồi. Quang Minh Tả Sứ, Thanh Dực Bức Vương, Ngũ Tản Nhân bảy người ai nấy đều là anh hùng hào kiệt thời nay, không lẽ nói không giữ lời? Viên Chân đại sư, vãn bối đành phải đắc tội.
Nói rồi đi đến trước mặt Viên Chân. Y ở trong cái túi vải, mỗi bước chỉ đi được khoảng một thước, đi đến mươi bước mới tới gần được Viên Chân. Cái cảnh người trong túi lật đật di động, trông thực hoạt kê, nhưng lúc này ai nấy trong cảnh sống chết trong đường tơ kẽ tóc, ai dám mở miệng cười.
Trương Vô Kỵ lắng nghe hơi thở của Viên Chân, đến lúc còn cách y khoảng hai thước, lập tức đứng lại, nói:
- Viên Chân đại sư, vãn bối vì muốn hai bên chu toàn, xin ông đừng trách.
Nói xong chầm chậm đưa tay ra. Viên Chân cười gượng:
- Lúc này ta toàn thân không động đậy gì được, đành để tiểu bối làm gì thì làm.
Từ khi Điệp Cốc Y Tiên Hồ Thanh Ngưu chết đi rồi, Trương Vô Kỵ là người biện nhận huyệt đạo có một không hai, tuy chàng còn cách Viên Chân một lần bao vải, nhưng đưa ngón tay ra là đúng ngay huyệt Ngọc Đường, không sai một ly nào. Huyệt Ngọc Đường nằm trên ngực, ở dưới huyệt Tử Cung một tấc sáu phân, ở trên huyệt Đàn Trung một tấc sáu phân, thuộc về Nhâm Mạch. Huyệt đó không phải là đại huyệt có thể gây chí mạng, nhưng nằm trên đường mà chân khí phải đi qua, nếu bị chặn lại, chân khí toàn thân lập tức tắc nghẽn.
Bỗng nghe Dương Tiêu, Lãnh Khiêm, Thuyết Bất Đắc cùng kêu lớn:
- Ối chao, rụt tay lại.
Trương Vô Kỵ thấy đầu ngón tay trỏ bên phải bị giật một cái, một làn hơi lạnh truyền thẳng lên, nhanh như điện, lập tức toàn thân lạnh giá. Chàng nghe thấy Chu Điên, Thiết Quan đạo nhân cả bọn cùng lớn tiếng chửi:
- Thằng trọc khốn kiếp, dám giở trò gian trá như thế.
Trương Vô Kỵ toàn thân run lẩy bẩy, nhưng hiểu ngay, gã Viên Chân kia tuy chân không thể di chuyển được, nhưng có thể gượng giơ ngón tay lên, để ngay tại trước huyệt Ngọc Đường. Khổ nỗi Trương Vô Kỵ bị lần bao vải che khuất, không nhìn thấy y làm như thế, ngón tay chàng điểm vào, hai đầu ngón tay đụng nhau, Huyễn Âm Chỉ lực của Viên Chân quyên qua lớp vải truyền vào cơ thể chàng. Lần này Viên Chân đem hết tất cả nội lực dồn vào đầu ngón tay, song chỉ đụng nhau rồi, người y tê liệt, mặt xanh lè, trông như một xác chết. Sảnh đường vốn chỉ có tám người bị thương không cử động được, bây giờ lại thêm Trương Vô Kỵ, thành chín người không cử động được.
Chu Điên tính tình nóng nảy nhất, tuy nói năng thều thào không ra hơi, nhưng vẫn lớn tiếng chửi thằng trọc chùa Thiếu Lâm gian trá vô sỉ. Còn bọn Dương Tiêu ai cũng nghĩ thầm, không thể nào trách Viên Chân được, địch nhân định điểm huyệt y, y đưa tay tự vệ, không có gì là không phải.
Ngay lúc đó Viên Chân hết cả hơi sức nhưng trong bụng vẫn mừng thầm, tên tiểu tử này tuổi còn nhỏ, chẳng được bao nhiêu công lực, trúng phải Huyễn Âm Chỉ rồi, chỉ nửa ngày là chết, còn chân khí của mình chỉ một giờ sau sẽ từ từ tụ lại, thành thử vẫn làm chủ tình hình.
Sảnh đường lại lặng yên không một tiếng động, qua nửa giờ nữa, bốn ngọn nến tắt hết, căn phòng tối đen. Bọn Dương Tiêu nghe thấy hơi thở của Viên Chân trước đây đứt quãng nay từ từ đều dần, từ nặng nề dồn dập trở nên dài hơn, biết rằng chân khí trong người y bắt đầu ngưng tụ. Thế nhưng bên mình mỗi lần vận công, hàn khí của Huyễn Âm Chỉ liền chạy vào đan điền, nhịn không nổi phải run lên bần bật. Càng lúc mọi người càng thất vọng, thấy đau đớn không sao chịu nổi, lại thầm mong Viên Chân sớm hồi phục công lực đứng lên cho mỗi người một chưởng thà chết còn hơn là phải chịu dày vò như thế này.
Bọn Lãnh Khiêm và Chu Điên ai ai cũng thản nhiên chờ chết, còn Thuyết Bất Đắc và Bành Oánh Ngọc hai người lại chẳng yên lòng. Hai người bọn họ là hòa thượng xuất gia, nhưng lại là người có nhiệt tâm hơn cả, luôn luôn quan tâm đến nỗi khổ của thế nhân, lập chí phải cứu dân phục quốc, mưu cầu thiên hạ thái bình. Bây giờ chuyện đã đến hồi kết, cuối cùng không còn gì hơn là chết dưới tay Viên Chân, bao nhiêu chí nguyện bình sinh đành để trôi theo dòng nước.
Thuyết Bất Đắc buồn bã nói:
- Bành hòa thượng, bọn mình suy tính lập tâm mong đuổi được Mông Cổ Thát tử, biết đâu rằng rồi sau cùng cũng chỉ trắng tay. Ôi, nghĩ đến kiếp nạn của thiên vạn bách tính chưa dứt, thật là đau lòng.
Vô Kỵ đang vận luồng nhiệt khí trong đan điền lên đề kháng với hàn khí Huyễn Âm Chỉ nghe câu nói của Thuyết Bất Đắc thật rõ ràng, không khỏi ngạc nhiên: "Ông ta nói chuyện muốn đánh đuổi quân Mông Cổ? Chẳng lẽ cái ma giáo mà ác danh đâu đâu cũng nghe kia lại lo lắng cho bách tính đến thế sao?".
Lại nghe Bành Oánh Ngọc nói:
- Thuyết Bất Đắc, ta đã nói trước rồi, chỉ một mình sức lực của Minh giáo ta thôi, không thể nào đuổi được Mông Cổ Thát tử đâu, mà phải liên lạc với tất cả anh hùng hào kiệt bốn phương, cùng đứng lên mới mong thành công được. Sư huynh ngươi là Bổng Hồ, sư đệ ta là Chu Tử Vượng, năm xưa đứng lên tạo phản, tiếng tăm lừng lẫy, nhưng sau cùng cũng đại bại tan tành, chẳng phải là vì không có ngoại viện hay sao?
Chu Điên lớn tiếng nói:
- Chết đầu nước rồi, hai thằng trọc vẫn còn tranh nhau, kẻ thì bảo phải do Minh giáo làm chủ, kẻ thì rằng cần liên lạc với các danh môn chính phái. Cứ như Chu Điên ta thì cả hai đều láo toét, nói thối bỏ mẹ. Minh giáo mình chia năm xẻ bảy, như rắn mất đầu, làm chủ cái khỉ mốc gì bây giờ. Còn Bành hòa thượng muốn liên lạc với các môn phái, thì cũng thối không chịu được, bọn họ đang vây đánh mình, mình liên lạc thế chó nào được bây giờ?
Thiết Quan đạo nhân chen vào:
- Nếu Dương giáo chủ mà còn sống, bọn mình đánh cho lục đại môn phái một trận tan tành, lo gì họ không nghe hiệu lệnh của bản giáo.
Chu Điên cười sằng sặc, nói:
- Lão mũi bò mọi rợ nói một câu thối còn hơn rắm bò nữa. Nếu Dương giáo chủ còn tại thế, mọi việc dĩ nhiên xuôi xẻ cả, ai mà chẳng biết? Ngươi nói thế… ối chao… ối chao… Bạn đang xem tại TruyệnYY - www.truyenyy_com
Y há miệng cười, hụt hơi thở, hàn khí của Huyễn Âm Chỉ xông lên tim phổi, chịu không nổi phải kêu lên. Lãnh Khiêm nói:
- Câm mồm.
Y vừa nói ra, mọi người đều im lặng cả. Trương Vô Kỵ trong bụng nghĩ ngợi gần xa: "Xem ra Minh giáo là một giáo phái, bên trong có nhiều đầu dây mối nhợ, không phải chỉ chuyên làm điều xấu không đâu". Chàng liền hỏi:
- Thuyết Bất Đắc đại sư, tông chỉ của quý giáo thực ra như thế nào? Có thể cho biết được chăng?
Thuyết Bất Đắc nói:
- Ồ, ngươi chưa chết ư? Tiểu huynh đệ, ngươi chẳng đâu vào đâu mất mạng vì Minh giáo, chúng tôi thật lấy làm tiếc. Ngươi chỉ còn sống được một vài giờ nữa thôi, bí mật của bản giáo có nói cho ngươi biết cũng chẳng sao. Lãnh Diện tiên sinh, ngươi bảo nói được chăng?
Lãnh Khiêm đáp:
- Nói.
Ý y định nói là "Ngươi nói cho y nghe không sao cả". Bấy nhiêu chữ y chỉ dùng một chữ "Nói" là đủ.
Thuyết Bất Đắc nói:
- Tiểu huynh đệ, Minh giáo chúng tôi nguyên từ nước Ba Tư, truyền tới Trung Thổ từ đời Đường. Đương thời gọi là Tiên giáo. Vua nhà Đường cho xây chùa Đại Vân Quang Minh tại các nơi, chính là tự viện của Minh giáo. Giáo nghĩa của chúng tôi là làm điều thiện, trừ điều ác, mọi người đều bình đẳng, nếu như có vàng bạc tiền tài, thì đem cứu giúp người nghèo khổ, không được ăn thịt, uống rượu, chỉ thờ Minh Tôn. Minh Tôn tức là thần lửa, mà cũng là thiện thần. Chỉ hiềm là đời nào tham quan ô lại cũng áp bức chúng tôi, anh em trong Minh giáo không chịu nổi, thỉnh thoảng lại nổi lên chống lại. Từ đời Phương Lạp, Phương giáo chủ đời Bắc Tống đến giờ, không biết đã bao nhiêu lần.
Trương Vô Kỵ đã nghe qua tên tuổi của Phương Lạp, biết ông ta ở vào đời Tuyên Hòa, một trong Tứ Đại Khấu, cùng với Tống Giang, Vương Khánh, Điền Hổ cùng nổi danh, nên nói:
- Hóa ra Phương Lạp là giáo chủ của quý giáo?
Thuyết Bất Đắc nói:
- Chính thế. Đến đời Nam Tống thời Kiến Viêm, có giáo chủ Vương Tông Thạch tại Tín Châu khởi sự, thời Thiệu Hưng có giáo chủ Dư Ngũ Bà tại Cù Châu khởi sự, đời Lý Tông, năm Thiệu Định có giáo chủ Trương Tam Thương tại một dải Giang Tây, Quảng Đông khởi sự. Chỉ vì bản giáo xưa nay luôn luôn chống lại triều đình, quan phủ nên triều đình gọi chúng tôi là "ma giáo", càng cấm đoán nghiêm nhặt hơn. Chúng tôi muốn sống còn, hành sự không khỏi kín đáo, lạ lùng, để tránh tai mắt quan quân. Chính đại môn phái đối với chúng tôi tích oán thành thù hận, thế hia bên ghét nhau như nước với lửa. Đương nhiên, trong số giáo chúng của bản giáo, cũng đôi khi có những kẻ không tự kiềm chế, làm những trò không phải, ỷ mình có võ công, giết người vô tội cũng có, gian dâm cướp bóc cũng có, đem cái tiếng tăm của bản giáo đổ xuống sông xuống…
Dương Tiêu đột nhiên lạnh lùng chen vào:
- Thuyết Bất Đắc, ngươi nói ta đấy hả?
Thuyết Bất Đắc nói:
- Tên của ta là Thuyết Bất Đắc, phàm chuyện gì không nói được thì ta không nói. Chuyện của ai thì người đó biết, kẻ nào ăn vụng thì bụng nó no.
Dương Tiêu hừ một tiếng, không nói thêm nữa. Trương Vô Kỵ đột nhiên giật mình: "Ủa, sao mình không thấy lạnh nữa?". Khi mới trúng Huyễn Âm Chỉ của Viên Chân, chàng thấy lạnh dường như không chịu nổi, nhưng tới lúc này hàn khí dường như biến đâu mất. Thì ra Vô Kỵ trúng phải âm độc của Huyền Minh thần chưởng từ năm lên mười, đến năm mười bảy tuổi mới trục được hết, trong bảy năm đó, thân thể ngày đêm lúc nào cũng kháng lại hàn độc, vận khí ngự hàn và hô hấp dường như là một, không còn phải do ý niệm mà thành một phản ứng tự nhiên. Huống chi chàng tu luyện Cửu Dương thần công dẫu chưa viên mãn, cái cửa ải sau cùng chưa qua được, nhưng dương khí trong người thật là sung vượng, nên chẳng bao lâu âm độc của Huyễn Âm Chỉ đã bị khu trừ hết sạch.
Lại nghe Thuyết Bất Đắc nói tiếp:
- Từ khi Đại Tống ta mất vào tay người Mông Cổ Thát tử, Minh giáo trở nên kẻ tử thù của triều đình vì ngã giáo vẫn coi việc khu trừ Hồ Lỗ là nhiệm vụ của mình. Tiếc rằng những năm gần đây Minh giáo quần long vô thủ, những cao thủ bên trong vì tranh đoạt chức vị giáo chủ nên tàn sát lẫn nhau để rồi người thì rửa tay quy ẩn, kẻ lại lập chi phái riêng, tự làm giáo chủ. Giáo quy đã suy sụp rồi, kết oán gây thù với danh môn chính phái mỗi lúc một sâu, đến nỗi ra cớ sự này. Viên Chân hòa thượng, ta nói có điểm nào không đúng chăng?
Viên Chân hừ một tiếng, nói:
- Đúng lắm, đúng lắm. Các ngươi chết đến nơi, còn nói láo làm gì?
Y vừa nói, vừa từ từ đứng lên, bước tới một bước. Dương Tiêu và Ngũ Tản Nhân cùng "A" lên một tiếng kinh sợ. Mọi người ai cũng biết y sẽ có thể hành động trước nhưng không ngờ rằng công lực của y lại thâm hậu đến thế, trúng phải Hàn Băng Miên Chưởng của Vi Nhất Tiếu rồi, lại có thể đề khí vận công nhanh như vậy. Chỉ thấy y thân hình vững chãi, chân trái lại bước tới một bước, thân thể không nghiêng ngả chút nào.
Dương Tiêu cười khẩy nói:
- Cao túc của Không Kiến thần tăng, quả nhiên ghê gớm thật. Thế nhưng ngươi chưa trả lời câu hỏi của ta lúc trước. Hay bên trong có điều gì đen tối, không tiện nói ra chăng?
Viên Chân cười ha hả, lại tiến lên một bước, nói:
- Nếu các ngươi không biết những uẩn khúc bên trong, ắt sẽ chết không nhắm mắt được. Ngươi hỏi ta làm sao biết được bí đạo đi lên Quang Minh Đỉnh, làm sao vượt qua được biết bao hiểm trở thiên nhiên, lên đến đỉnh núi này mà thần không hay, quỷ không biết? Được, để ta nói thực cho các vị hay, đó là chính hai vợ chồng giáo chủ Dương Đính Thiên dẫn ta lên đó.
Dương Tiêu giật mình, nghĩ thầm: "Với thân phận của y, ắt không thể nào nói láo, nhưng chuyện đó làm sao có thể được?".
Chu Điên mở miệng chửi ngay:
- Mười tám đời tổ tông đồ rắm chó, bí đạo đó là đại bí mật của Quang Minh Đỉnh, là thánh cảnh trang nghiêm của bản giáo, Dương tả sứ là Quang Minh sứ giả, Vi Nhất Tiếu là Hộ Giáo Pháp Vương, cũng còn chưa đi qua lần nào, trước nay chỉ một mình giáo chủ mới được đi vào bí đạo này mà thôi. Dương giáo chủ sao lại đưa ngươi là người ngoài qua đó được?
Viên Chân thở dài một tiếng, xuất thần hồi lâu, buồn bã nói:
- Nếu các ngươi nhất định phải hỏi cho biết đầu đuôi ngọn ngành, thì để ta kể lại một ẩn sự ba mươi ba năm trước đây. Dù sao các ngươi cũng không còn sống để mà xuống núi tiết lộ chuyện này được. Ôi, Chu Điên, ngươi nói không sai chút nào, bí đạo này là trang nghiêm thánh cảnh của Minh giáo, trước nay chỉ một mình giáo chủ mới có thể bước vào, nếu không ắt là vi phạm nghiêm quy không thể tha thứ của tôn giáo. Thế nhưng phu nhân của Dương Đính Thiên đã vào rồi, chính y vi phạm giáo quy, lén dẫn phu nhân vào trong bí đạo…
Chu Điên xen vào:
- Thối lắm, thối không ngửi nổi.
Bành Oánh Ngọc quát lên:
- Chu Điên, đừng phá nữa.
Viên Chân nói tiếp:
- Dương phu nhân lại dẫn ta vào trong bí đạo…
Chu Điên lại chửi:
- Con mẹ nó, láo, láo, nói quấy nói quá.
Viên Chân nói:
- Ta không phải là người trong Minh giáo, đi vào bí đạo tính ra đâu có phạm giáo quy. Ôi, nếu ta có là giáo đồ Minh giáo chăng nữa, dù có phạm trọng tội, ta còn sợ cái gì?
- Tiểu huynh đệ có chỗ không rõ, lúc này nếu ngươi không giết y, một khi gã hòa thượng này phục hồi công lực rồi, y thể nào cũng giết luôn cả ngươi nữa.
Viên Chân cười nói:
- Ta và vị tiểu thí chủ này không thù không oán, không lẽ tự dưng giết y? Huống chi vị tiểu thí chủ này lại không phải người trong ma giáo, xem ra lại bị Bố Đại hòa thượng có ý đồ chẳng tốt bắt lên đây. Người trong ma giáo chúng bay chuyện gì mà không làm, sao có thể có bụng dạ tốt lành gì với y được?
Hai bên thở chẳng ra hơi, nói năng cực kỳ khó khăn nhưng vẫn tranh nhau nói, mong lấy lòng Trương Vô Kỵ. Trương Vô Kỵ trong lòng cực kỳ nan giải, tuy tai nghe thấy gã hòa thượng Viên Chân kia ra tay thâu tập, không quanh minh chút nào, nhưng bảo tiến lên đánh chết y, thì cũng không muốn. Một chưởng đánh xuống rồi, từ nay mãi mãi đứng về phe Minh giáo, chống lại lục đại môn phái. Thái sư phụ, Võ Đang lục hiệp, Chu Chỉ Nhược mọi người đều thành kẻ địch của mình cả.
Chàng nghĩ tiếp: "Minh giáo vẫn bị người trong võ lâm coi như tà ma bất chính, chẳng hạn Vi Nhất Tiếu hút máu người, nghĩa phụ giết người vô tội, quả thực có biết bao điều không phải. Thái sư phụ năm xưa từng khẩn khoản dặn dò, tuyệt đối không được kết giao với người trong ma giáo, để khỏi chuốc họa cả đời. Cha ta chỉ vì lấy mẹ ta là người trong ma giáo mà phải tự vẫn trên núi Võ Đang, gương đó rành rành, vết xe đổ còn đó. Huống chi gã Viên Chân này là đệ tử của Không Kiến thần tăng, người đã cam chịu mười ba Thất Thương Quyền cốt để cảm hóa nghĩa phụ ta, để đến phải chết, người lòng dạ từ bi đại nhân đại nghĩa như thế thực là võ lâm nghìn xưa hiếm có, ta làm sao có thể giết đệ tử ông ta được?".
Nghe thấy Thuyết Bất Đắc vẫn thúc giục, Trương Vô Kỵ liền nói:
- Thuyết Bất Đắc đại sư, xin ông chỉ cho tiểu khả làm cách nào không phải giết đại hòa thượng kia, mà ông ta cũng không thể giết hại các ông được.
Thuyết Bất Đắc nghĩ thầm: "Cục diện trước mắt chỉ có nước một sống một chết, làm gì có cách bảo toàn được cả hai bên? Nếu Viên Chân không chết, thì bên mình đều chết cả". Y còn đang trầm ngâm chưa đáp, Bành Oánh Ngọc đã lên tiếng:
- Tiểu huynh đệ bụng dạ nhân từ, thật đáng kính phục. Vậy xin ngươi giơ ngón tay điểm nhẹ vào huyệt Ngọc Đường ở trước ngực Viên Chân. Điểm như thế y sẽ không bị tổn thương, chỉ giữ y không thể vận nội lực trong vài giờ. Bọn ta sẽ cho người đưa y xuống Quang Minh Đỉnh, không làm rụng một sợi lông của y đâu. Ngươi có biết huyệt Ngọc Đường ở đâu không?
Trương Vô Kỵ giỏi y lý, biết rằng điểm nhẹ vào huyệt Ngọc Đường, quả thực tạm thời chặn chân khí từ đan điền chạy lên nhưng không làm tổn thương thân thể, liền nói:
- Biết chứ.
Y nghe Viên Chân nói:
- Tiểu thí chủ đừng có nghe lời bọn chúng. Ngươi điểm huyệt ta rồi, chuyện đó cũng không sao, nhưng một khi nội lực chúng phục hồi, lập tức giết ta ngay, lúc đó ngươi làm sao ngăn lại được?
Chu Điên chửi liền:
- Ngươi nói thối bỏ mẹ, bọn ta đã nói không giết ngươi là sẽ không giết ngươi. Ngũ Tản Nhân của Minh giáo nói có bao giờ không giữ lời chưa?
Trương Vô Kỵ nghĩ thầm Dương Tiêu và Ngũ Tản Nhân đều không phải hạng người ăn nói tráo trở, chỉ ngại một mình Vi Nhất Tiếu, liền hỏi:
- Vi tiền bối, ông nghĩ sao?
Vi Nhất Tiếu run run nói:
- Ta tạm thời không giết y cũng được, lần sau gặp lại sẽ nhất định… nhất định sống mái… sống mái… một phen.
Y nói đến bốn chữ "sống mái một phen", giọng nói thật là yếu ớt, thở chẳng ra hơi. Trương Vô Kỵ nói:
- Như thế thì được rồi. Quang Minh Tả Sứ, Thanh Dực Bức Vương, Ngũ Tản Nhân bảy người ai nấy đều là anh hùng hào kiệt thời nay, không lẽ nói không giữ lời? Viên Chân đại sư, vãn bối đành phải đắc tội.
Nói rồi đi đến trước mặt Viên Chân. Y ở trong cái túi vải, mỗi bước chỉ đi được khoảng một thước, đi đến mươi bước mới tới gần được Viên Chân. Cái cảnh người trong túi lật đật di động, trông thực hoạt kê, nhưng lúc này ai nấy trong cảnh sống chết trong đường tơ kẽ tóc, ai dám mở miệng cười.
Trương Vô Kỵ lắng nghe hơi thở của Viên Chân, đến lúc còn cách y khoảng hai thước, lập tức đứng lại, nói:
- Viên Chân đại sư, vãn bối vì muốn hai bên chu toàn, xin ông đừng trách.
Nói xong chầm chậm đưa tay ra. Viên Chân cười gượng:
- Lúc này ta toàn thân không động đậy gì được, đành để tiểu bối làm gì thì làm.
Từ khi Điệp Cốc Y Tiên Hồ Thanh Ngưu chết đi rồi, Trương Vô Kỵ là người biện nhận huyệt đạo có một không hai, tuy chàng còn cách Viên Chân một lần bao vải, nhưng đưa ngón tay ra là đúng ngay huyệt Ngọc Đường, không sai một ly nào. Huyệt Ngọc Đường nằm trên ngực, ở dưới huyệt Tử Cung một tấc sáu phân, ở trên huyệt Đàn Trung một tấc sáu phân, thuộc về Nhâm Mạch. Huyệt đó không phải là đại huyệt có thể gây chí mạng, nhưng nằm trên đường mà chân khí phải đi qua, nếu bị chặn lại, chân khí toàn thân lập tức tắc nghẽn.
Bỗng nghe Dương Tiêu, Lãnh Khiêm, Thuyết Bất Đắc cùng kêu lớn:
- Ối chao, rụt tay lại.
Trương Vô Kỵ thấy đầu ngón tay trỏ bên phải bị giật một cái, một làn hơi lạnh truyền thẳng lên, nhanh như điện, lập tức toàn thân lạnh giá. Chàng nghe thấy Chu Điên, Thiết Quan đạo nhân cả bọn cùng lớn tiếng chửi:
- Thằng trọc khốn kiếp, dám giở trò gian trá như thế.
Trương Vô Kỵ toàn thân run lẩy bẩy, nhưng hiểu ngay, gã Viên Chân kia tuy chân không thể di chuyển được, nhưng có thể gượng giơ ngón tay lên, để ngay tại trước huyệt Ngọc Đường. Khổ nỗi Trương Vô Kỵ bị lần bao vải che khuất, không nhìn thấy y làm như thế, ngón tay chàng điểm vào, hai đầu ngón tay đụng nhau, Huyễn Âm Chỉ lực của Viên Chân quyên qua lớp vải truyền vào cơ thể chàng. Lần này Viên Chân đem hết tất cả nội lực dồn vào đầu ngón tay, song chỉ đụng nhau rồi, người y tê liệt, mặt xanh lè, trông như một xác chết. Sảnh đường vốn chỉ có tám người bị thương không cử động được, bây giờ lại thêm Trương Vô Kỵ, thành chín người không cử động được.
Chu Điên tính tình nóng nảy nhất, tuy nói năng thều thào không ra hơi, nhưng vẫn lớn tiếng chửi thằng trọc chùa Thiếu Lâm gian trá vô sỉ. Còn bọn Dương Tiêu ai cũng nghĩ thầm, không thể nào trách Viên Chân được, địch nhân định điểm huyệt y, y đưa tay tự vệ, không có gì là không phải.
Ngay lúc đó Viên Chân hết cả hơi sức nhưng trong bụng vẫn mừng thầm, tên tiểu tử này tuổi còn nhỏ, chẳng được bao nhiêu công lực, trúng phải Huyễn Âm Chỉ rồi, chỉ nửa ngày là chết, còn chân khí của mình chỉ một giờ sau sẽ từ từ tụ lại, thành thử vẫn làm chủ tình hình.
Sảnh đường lại lặng yên không một tiếng động, qua nửa giờ nữa, bốn ngọn nến tắt hết, căn phòng tối đen. Bọn Dương Tiêu nghe thấy hơi thở của Viên Chân trước đây đứt quãng nay từ từ đều dần, từ nặng nề dồn dập trở nên dài hơn, biết rằng chân khí trong người y bắt đầu ngưng tụ. Thế nhưng bên mình mỗi lần vận công, hàn khí của Huyễn Âm Chỉ liền chạy vào đan điền, nhịn không nổi phải run lên bần bật. Càng lúc mọi người càng thất vọng, thấy đau đớn không sao chịu nổi, lại thầm mong Viên Chân sớm hồi phục công lực đứng lên cho mỗi người một chưởng thà chết còn hơn là phải chịu dày vò như thế này.
Bọn Lãnh Khiêm và Chu Điên ai ai cũng thản nhiên chờ chết, còn Thuyết Bất Đắc và Bành Oánh Ngọc hai người lại chẳng yên lòng. Hai người bọn họ là hòa thượng xuất gia, nhưng lại là người có nhiệt tâm hơn cả, luôn luôn quan tâm đến nỗi khổ của thế nhân, lập chí phải cứu dân phục quốc, mưu cầu thiên hạ thái bình. Bây giờ chuyện đã đến hồi kết, cuối cùng không còn gì hơn là chết dưới tay Viên Chân, bao nhiêu chí nguyện bình sinh đành để trôi theo dòng nước.
Thuyết Bất Đắc buồn bã nói:
- Bành hòa thượng, bọn mình suy tính lập tâm mong đuổi được Mông Cổ Thát tử, biết đâu rằng rồi sau cùng cũng chỉ trắng tay. Ôi, nghĩ đến kiếp nạn của thiên vạn bách tính chưa dứt, thật là đau lòng.
Vô Kỵ đang vận luồng nhiệt khí trong đan điền lên đề kháng với hàn khí Huyễn Âm Chỉ nghe câu nói của Thuyết Bất Đắc thật rõ ràng, không khỏi ngạc nhiên: "Ông ta nói chuyện muốn đánh đuổi quân Mông Cổ? Chẳng lẽ cái ma giáo mà ác danh đâu đâu cũng nghe kia lại lo lắng cho bách tính đến thế sao?".
Lại nghe Bành Oánh Ngọc nói:
- Thuyết Bất Đắc, ta đã nói trước rồi, chỉ một mình sức lực của Minh giáo ta thôi, không thể nào đuổi được Mông Cổ Thát tử đâu, mà phải liên lạc với tất cả anh hùng hào kiệt bốn phương, cùng đứng lên mới mong thành công được. Sư huynh ngươi là Bổng Hồ, sư đệ ta là Chu Tử Vượng, năm xưa đứng lên tạo phản, tiếng tăm lừng lẫy, nhưng sau cùng cũng đại bại tan tành, chẳng phải là vì không có ngoại viện hay sao?
Chu Điên lớn tiếng nói:
- Chết đầu nước rồi, hai thằng trọc vẫn còn tranh nhau, kẻ thì bảo phải do Minh giáo làm chủ, kẻ thì rằng cần liên lạc với các danh môn chính phái. Cứ như Chu Điên ta thì cả hai đều láo toét, nói thối bỏ mẹ. Minh giáo mình chia năm xẻ bảy, như rắn mất đầu, làm chủ cái khỉ mốc gì bây giờ. Còn Bành hòa thượng muốn liên lạc với các môn phái, thì cũng thối không chịu được, bọn họ đang vây đánh mình, mình liên lạc thế chó nào được bây giờ?
Thiết Quan đạo nhân chen vào:
- Nếu Dương giáo chủ mà còn sống, bọn mình đánh cho lục đại môn phái một trận tan tành, lo gì họ không nghe hiệu lệnh của bản giáo.
Chu Điên cười sằng sặc, nói:
- Lão mũi bò mọi rợ nói một câu thối còn hơn rắm bò nữa. Nếu Dương giáo chủ còn tại thế, mọi việc dĩ nhiên xuôi xẻ cả, ai mà chẳng biết? Ngươi nói thế… ối chao… ối chao… Bạn đang xem tại TruyệnYY - www.truyenyy_com
Y há miệng cười, hụt hơi thở, hàn khí của Huyễn Âm Chỉ xông lên tim phổi, chịu không nổi phải kêu lên. Lãnh Khiêm nói:
- Câm mồm.
Y vừa nói ra, mọi người đều im lặng cả. Trương Vô Kỵ trong bụng nghĩ ngợi gần xa: "Xem ra Minh giáo là một giáo phái, bên trong có nhiều đầu dây mối nhợ, không phải chỉ chuyên làm điều xấu không đâu". Chàng liền hỏi:
- Thuyết Bất Đắc đại sư, tông chỉ của quý giáo thực ra như thế nào? Có thể cho biết được chăng?
Thuyết Bất Đắc nói:
- Ồ, ngươi chưa chết ư? Tiểu huynh đệ, ngươi chẳng đâu vào đâu mất mạng vì Minh giáo, chúng tôi thật lấy làm tiếc. Ngươi chỉ còn sống được một vài giờ nữa thôi, bí mật của bản giáo có nói cho ngươi biết cũng chẳng sao. Lãnh Diện tiên sinh, ngươi bảo nói được chăng?
Lãnh Khiêm đáp:
- Nói.
Ý y định nói là "Ngươi nói cho y nghe không sao cả". Bấy nhiêu chữ y chỉ dùng một chữ "Nói" là đủ.
Thuyết Bất Đắc nói:
- Tiểu huynh đệ, Minh giáo chúng tôi nguyên từ nước Ba Tư, truyền tới Trung Thổ từ đời Đường. Đương thời gọi là Tiên giáo. Vua nhà Đường cho xây chùa Đại Vân Quang Minh tại các nơi, chính là tự viện của Minh giáo. Giáo nghĩa của chúng tôi là làm điều thiện, trừ điều ác, mọi người đều bình đẳng, nếu như có vàng bạc tiền tài, thì đem cứu giúp người nghèo khổ, không được ăn thịt, uống rượu, chỉ thờ Minh Tôn. Minh Tôn tức là thần lửa, mà cũng là thiện thần. Chỉ hiềm là đời nào tham quan ô lại cũng áp bức chúng tôi, anh em trong Minh giáo không chịu nổi, thỉnh thoảng lại nổi lên chống lại. Từ đời Phương Lạp, Phương giáo chủ đời Bắc Tống đến giờ, không biết đã bao nhiêu lần.
Trương Vô Kỵ đã nghe qua tên tuổi của Phương Lạp, biết ông ta ở vào đời Tuyên Hòa, một trong Tứ Đại Khấu, cùng với Tống Giang, Vương Khánh, Điền Hổ cùng nổi danh, nên nói:
- Hóa ra Phương Lạp là giáo chủ của quý giáo?
Thuyết Bất Đắc nói:
- Chính thế. Đến đời Nam Tống thời Kiến Viêm, có giáo chủ Vương Tông Thạch tại Tín Châu khởi sự, thời Thiệu Hưng có giáo chủ Dư Ngũ Bà tại Cù Châu khởi sự, đời Lý Tông, năm Thiệu Định có giáo chủ Trương Tam Thương tại một dải Giang Tây, Quảng Đông khởi sự. Chỉ vì bản giáo xưa nay luôn luôn chống lại triều đình, quan phủ nên triều đình gọi chúng tôi là "ma giáo", càng cấm đoán nghiêm nhặt hơn. Chúng tôi muốn sống còn, hành sự không khỏi kín đáo, lạ lùng, để tránh tai mắt quan quân. Chính đại môn phái đối với chúng tôi tích oán thành thù hận, thế hia bên ghét nhau như nước với lửa. Đương nhiên, trong số giáo chúng của bản giáo, cũng đôi khi có những kẻ không tự kiềm chế, làm những trò không phải, ỷ mình có võ công, giết người vô tội cũng có, gian dâm cướp bóc cũng có, đem cái tiếng tăm của bản giáo đổ xuống sông xuống…
Dương Tiêu đột nhiên lạnh lùng chen vào:
- Thuyết Bất Đắc, ngươi nói ta đấy hả?
Thuyết Bất Đắc nói:
- Tên của ta là Thuyết Bất Đắc, phàm chuyện gì không nói được thì ta không nói. Chuyện của ai thì người đó biết, kẻ nào ăn vụng thì bụng nó no.
Dương Tiêu hừ một tiếng, không nói thêm nữa. Trương Vô Kỵ đột nhiên giật mình: "Ủa, sao mình không thấy lạnh nữa?". Khi mới trúng Huyễn Âm Chỉ của Viên Chân, chàng thấy lạnh dường như không chịu nổi, nhưng tới lúc này hàn khí dường như biến đâu mất. Thì ra Vô Kỵ trúng phải âm độc của Huyền Minh thần chưởng từ năm lên mười, đến năm mười bảy tuổi mới trục được hết, trong bảy năm đó, thân thể ngày đêm lúc nào cũng kháng lại hàn độc, vận khí ngự hàn và hô hấp dường như là một, không còn phải do ý niệm mà thành một phản ứng tự nhiên. Huống chi chàng tu luyện Cửu Dương thần công dẫu chưa viên mãn, cái cửa ải sau cùng chưa qua được, nhưng dương khí trong người thật là sung vượng, nên chẳng bao lâu âm độc của Huyễn Âm Chỉ đã bị khu trừ hết sạch.
Lại nghe Thuyết Bất Đắc nói tiếp:
- Từ khi Đại Tống ta mất vào tay người Mông Cổ Thát tử, Minh giáo trở nên kẻ tử thù của triều đình vì ngã giáo vẫn coi việc khu trừ Hồ Lỗ là nhiệm vụ của mình. Tiếc rằng những năm gần đây Minh giáo quần long vô thủ, những cao thủ bên trong vì tranh đoạt chức vị giáo chủ nên tàn sát lẫn nhau để rồi người thì rửa tay quy ẩn, kẻ lại lập chi phái riêng, tự làm giáo chủ. Giáo quy đã suy sụp rồi, kết oán gây thù với danh môn chính phái mỗi lúc một sâu, đến nỗi ra cớ sự này. Viên Chân hòa thượng, ta nói có điểm nào không đúng chăng?
Viên Chân hừ một tiếng, nói:
- Đúng lắm, đúng lắm. Các ngươi chết đến nơi, còn nói láo làm gì?
Y vừa nói, vừa từ từ đứng lên, bước tới một bước. Dương Tiêu và Ngũ Tản Nhân cùng "A" lên một tiếng kinh sợ. Mọi người ai cũng biết y sẽ có thể hành động trước nhưng không ngờ rằng công lực của y lại thâm hậu đến thế, trúng phải Hàn Băng Miên Chưởng của Vi Nhất Tiếu rồi, lại có thể đề khí vận công nhanh như vậy. Chỉ thấy y thân hình vững chãi, chân trái lại bước tới một bước, thân thể không nghiêng ngả chút nào.
Dương Tiêu cười khẩy nói:
- Cao túc của Không Kiến thần tăng, quả nhiên ghê gớm thật. Thế nhưng ngươi chưa trả lời câu hỏi của ta lúc trước. Hay bên trong có điều gì đen tối, không tiện nói ra chăng?
Viên Chân cười ha hả, lại tiến lên một bước, nói:
- Nếu các ngươi không biết những uẩn khúc bên trong, ắt sẽ chết không nhắm mắt được. Ngươi hỏi ta làm sao biết được bí đạo đi lên Quang Minh Đỉnh, làm sao vượt qua được biết bao hiểm trở thiên nhiên, lên đến đỉnh núi này mà thần không hay, quỷ không biết? Được, để ta nói thực cho các vị hay, đó là chính hai vợ chồng giáo chủ Dương Đính Thiên dẫn ta lên đó.
Dương Tiêu giật mình, nghĩ thầm: "Với thân phận của y, ắt không thể nào nói láo, nhưng chuyện đó làm sao có thể được?".
Chu Điên mở miệng chửi ngay:
- Mười tám đời tổ tông đồ rắm chó, bí đạo đó là đại bí mật của Quang Minh Đỉnh, là thánh cảnh trang nghiêm của bản giáo, Dương tả sứ là Quang Minh sứ giả, Vi Nhất Tiếu là Hộ Giáo Pháp Vương, cũng còn chưa đi qua lần nào, trước nay chỉ một mình giáo chủ mới được đi vào bí đạo này mà thôi. Dương giáo chủ sao lại đưa ngươi là người ngoài qua đó được?
Viên Chân thở dài một tiếng, xuất thần hồi lâu, buồn bã nói:
- Nếu các ngươi nhất định phải hỏi cho biết đầu đuôi ngọn ngành, thì để ta kể lại một ẩn sự ba mươi ba năm trước đây. Dù sao các ngươi cũng không còn sống để mà xuống núi tiết lộ chuyện này được. Ôi, Chu Điên, ngươi nói không sai chút nào, bí đạo này là trang nghiêm thánh cảnh của Minh giáo, trước nay chỉ một mình giáo chủ mới có thể bước vào, nếu không ắt là vi phạm nghiêm quy không thể tha thứ của tôn giáo. Thế nhưng phu nhân của Dương Đính Thiên đã vào rồi, chính y vi phạm giáo quy, lén dẫn phu nhân vào trong bí đạo…
Chu Điên xen vào:
- Thối lắm, thối không ngửi nổi.
Bành Oánh Ngọc quát lên:
- Chu Điên, đừng phá nữa.
Viên Chân nói tiếp:
- Dương phu nhân lại dẫn ta vào trong bí đạo…
Chu Điên lại chửi:
- Con mẹ nó, láo, láo, nói quấy nói quá.
Viên Chân nói:
- Ta không phải là người trong Minh giáo, đi vào bí đạo tính ra đâu có phạm giáo quy. Ôi, nếu ta có là giáo đồ Minh giáo chăng nữa, dù có phạm trọng tội, ta còn sợ cái gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.