Ỷ Thiên Đồ Long Ký

Chương 118

Kim Dung

27/06/2014

Dương Tiêu thở dài một tiếng, nói:

- Sự đã như thế, còn gì để nói nữa? Viên Chân đại sư, ông có thể tha mạng cho con gái tôi được chăng? Mẹ nó là Kỷ Hiểu Phù người của phái Nga Mi, xuất thân danh môn chính phái, cũng chưa nhập Minh giáo.

Viên Chân nói:

- Dưỡng hổ di hoạn, nhổ cỏ nhổ cả rễ.

Nói xong bước tới một bước, giơ chưởng ra, chầm chậm đánh xuống đầu Dương Tiêu. Trương Vô Kỵ nằm trong cái túi vải nghe biết việc đến lúc khẩn cấp, không còn nghĩ đến việc toàn thân nóng như thiêu, nghe tiếng phỏng chừng khoảng cách, tung mình lao tới trước Viên Chân, tay trái giơ lên cách lớp vải gạt tay y ra ngoài.

Viên Chân lúc này chỉ mới cố miễn cưỡng hành động, nhưng nguyên khí vẫn chưa phục hồi, bị Trương Vô Kỵ gạt ra, thân hình lao đao, lùi lại một bước, quát lên:

- Thằng nhãi này, ngươi… ngươi…

Y vừa định thần liền tiến lên nhắm ngay cái túi đánh một chưởng. Chưởng này không trúng người Trương Vô Kỵ mà lại bị cái túi hất dội ra, khiến y phải lùi lại hai bước, thật ngạc nhiên không hiểu tại sao. Trương Vô Kỵ bấy giờ miệng khô lưỡi đắng, đầu óc bàng hoàng, Cửu Dương chân khí trong người căng phồng như muốn nổ tung cơ thể, nếu như cái túi Càn Khôn Nhất Khí vỡ trước chàng sẽ thoát hiểm, còn như nếu không đề ngự nổi luồng chân khí mãnh liệt vô cùng trong thân thể, da thịt chàng sẽ vỡ tan, cháy xém như bị quay trong lò.

Viên Chân thấy chiếc túi lạ lùng, liền tiến lên hai bước, tung chưởng đánh tới. Lần này y cũng bị dội lại, lùi một bước nữa, nhưng chiếc túi cũng bị chưởng của y đánh bật ra, lăn đi như một trái cầu da thật lớn. Trương Vô Kỵ nằm trong chiếc túi, lăn qua lăn lại, lộn lên lộn xuống, ngực thấy khó thở, cố phình bụng toan tống chân khí ra ngoài. Thế nhưng chiếc túi lúc này đã căng phồng, mỗi hơi thở càng lúc càng khó khăn. Viên Chân liên tiếp đánh ra ba quyền, đá thêm hai cái, đều bị chân khí trong túi đẩy bật ra, Trương Vô Kỵ nằm bên trong không hay biết. Cũng may Viên Chân chỉ đánh trúng ngoài bao, nếu đánh trúng được thân thể Trương Vô Kỵ, lúc này chân khí đang đầy tràn, chân tay Viên Chân thể nào cũng bị trọng thương.

Bọn Dương Tiêu, Vi Nhất Tiếu bảy người thấy chuyện kỳ lạ, đều kinh ngạc đến thừ người ra. Cái túi Càn Khôn Nhất Khí là của Thuyết Bất Đắc, chính ông ta cũng không biết tại sao lại phồng lên thành như trái cầu, cũng không biết Trương Vô Kỵ nằm trong đó còn sống hay đã chết.

Lại thấy Viên Chân rút từ trong lưng ra một con dao găm, hết sức đâm vào chiếc túi, thế nhưng chỗ bị đâm chỉ lõm xuống mà không thủng. Cái túi đó chất liệu thật lạ kỳ, không phải da mà cũng chẳng phải tơ, là một dị vật của trời đất, thanh chủy thủ của Viên Chân lại không phải là bảo đao, đâm luôn mấy cái nhưng không làm gì được. Viên Chân thấy đánh đấm đâm chém đều không công hiệu, nghĩ thầm: "Việc gì ta phải dây dưa với tên tiểu tử này?". Y giơ chân lên, hết sức đạp ra, chiếc túi vải liền lăn ra cửa sảnh.

Lúc này chiếc túi đã căng phồng thành một trái cầu, đụng phải cửa sảnh, liền dội trở lại, lăn thẳng vào người Viên Chân. Viên Chân thấy trái cầu thế lăn mãnh liệt, hai tay cùng tống ra, hết sức đẩy trở lại.

Chỉ nghe bình một tiếng thật lớn, mảnh vải bay tứ tung, chiếc túi Càn Khôn Nhất Khí đã bị Cửu Dương chân khí trong người Vô Kỵ làm phồng lên, lại chịu chưởng lực cương mãnh của Viên Chân bên ngoài, hai lực cùng tới, không đợi đã tan như bươm bướm. Viên Chân, Dương Tiêu, Vi Nhất Tiếu, Thuyết Bất Đắc cả bọn đều thấy một luồng hơi nóng phà vào người, lại thấy một thanh niên áo quần rách rưới đứng trước mặt, mặt mày ngơ ngác. Thì ra trong khoảnh khắc này, Trương Vô Kỵ luyện Cửu Dương thần công đã đại công cáo thành, thủy hỏa tương tế, long hổ giao hội. Chàng nằm trong chiếc túi vải căng phồng kia có khác nào có hàng chục cao thủ cùng ra sức thoa bóp tất cả các đại huyệt trong cơ thể, còn bên trong chân khí cuồn cuộn, mấy chục huyền quan trên kinh mạch đều được khai thông, tưởng như có một dòng thủy ngân chảy tới từng nơi, khoan khoái vô cùng.

Cơ duyên đó từ trước tới nay chưa ai được gặp, chiếc túi quý báu kia vỡ rồi, sau này cũng không thể nào có ai còn gặp được dịp may như thế nữa. Viên Chân thấy chàng trai thần sắc bất định, ngơ ngác hoang mang, còn mình mới bị trọng thương chưa khỏi, nếu không chộp lấy dịp may ngàn năm một thuở này, để đối phương ra tay trước thì thật là nguy hiểm. Nghĩ thế y liền tiến lên một bước, ngón tay trỏ bên phải điểm ra, vận nội kình Huyễn Âm Chỉ điểm vào huyệt Đàn Trung trên ngực Trương Vô Kỵ.

Trương Vô Kỵ giơ tay gạt ra, lúc này thần công của chàng mới thành tựu, nhưng chiêu số võ thuật thật là bình thường, những gì Tạ Tốn và phụ thân dạy cho chưa dung hợp quán thông, làm sao chống nổi với một tuyệt thế cao thủ như Viên Chân? Chỉ mới một chiêu, huyệt Dương Trì trên cổ tay đã bị điểm trúng, lập tức cơ thể run lên bần bật, lùi lại một bước nhưng chân khí sung mãn đang muốn tràn ra trong cơ thể chàng trong chớp mắt đã truyền vào ngón tay của Viên Chân. Hai luồng lực đạo một âm một dương chõi nhau, có điều nội lực của Trương Vô Kỵ do Cửu Dương thần công mà ra, hồn hậu hơn nhiều.

Ngón tay Viên Chân nóng hổi, kình lực toàn thân như biến đâu mất, lại vừa mới bị trọng thương xong, công lực so với lúc thường chưa được một thành, biết rằng tình thế không ổn, thoát thân bảo tồn tính mạng là cần, vội vàng quay mình bỏ chạy.

Trương Vô Kỵ giận dữ chửi:

- Tên đại ác tặc Thành Côn kia, mau nạp mạng.

Chàng co giò đuổi ra cửa sảnh, chỉ thấy bóng Viên Chân thoáng một cái, đã chạy vào một cửa hông. Trương Vô Kỵ tức khí đầy ngực, ra sức rượt theo. Chàng vừa sử dụng kình lực, nghe bình một tiếng trán đã đập mạnh vào cánh cửa. Thì ra chàng chưa biết mình đã luyện thành thần công, mỗi lần giơ tay, co chân đều mạnh mẽ gấp mười lần bình thường, vừa cất bước đã không còn kiểm soát được sức lực nên mới va vào cánh cửa.

Chàng đưa tay xoa đầu, thấy hơi ngâm ngẩm đau, nghĩ thầm: "Sao mình lại có tà môn này, vừa nhắc chân đã chạy xa đến thế?", vội vàng theo cửa hông đi vào, thấy một căn nhà nhỏ. Chàng nhất tâm nhất ý báo thù cho nghĩa phụ, vội vàng đi qua sảnh đường đuổi theo.

Đằng sau căn phòng là một tòa nhà lớn, bên trong trồng đầy hoa cỏ, hương thơm ngào ngạt, thấy phòng phía tây có ánh đèn chiếu ra vội tung mình nhảy tới. Vừa đẩy cửa ra, chỉ thấy một bóng xám vụt một cái, Viên Chân đã vén một tấm màn thêu chạy vào trong đó.

Trương Vô Kỵ cũng chui vào nhưng không còn thấy Viên Chân đâu nữa. Chàng nhìn kỹ lại, không khỏi lạ lùng, thì ra nơi đây là một khuê phòng của một tiểu thư con nhà giàu có. Ngay bên cửa sổ là một bàn trang điểm, trên bàn để nến đỏ chiếu sáng những đồ đạc gấm vóc lụa là, đường hoàng phú lệ, không kém gì phòng của Chu Cửu Chân. Một bên là một cái giường, trướng rủ màn che, đằng trước còn để một đôi giày con gái màu đỏ, hẳn có người nằm ngủ trong đó. Khuê phòng này chỉ có một lối vào, các cửa sổ đều đóng chặt, rõ ràng nhìn thấy Viên Chân lẻn vào, nhưng chỉ một giây sau đã mất tăm mất tích, chẳng lẽ y có phép tàng hình hay sao? Hay y không nề là người xuất gia, dám ngang nhiên chui vào giường phụ nữ?

Trong khi chàng còn chưa biết nên hay không nên vạch màn ra tìm kiếm kẻ địch, bỗng lẹp kẹp có tiếng chân người đi tới. Trương Vô Kỵ nép mình vào ẩn sau một chiếc áo cừu treo ở bên tường phía tây, thấy có hai người từ ngoài đi vào. Chàng thò đầu ra xem thấy hai người con gái, một người mặc áo dài thêu màu vàng nhạt, quần áo sang trọng, còn một người tuổi nhỏ hơn, mặc áo xanh bằng vải, là một a hoàn. Tiểu a hoàn giọng khàn khàn nói:

- Tiểu thư, đêm đã khuya rồi, mời tiểu thư đi nghỉ.

Tiểu thư nọ tát trái một cái, ra tay thật nặng đánh vào mặt tiểu a hoàn. Tiểu a hoàn choáng váng lùi lại một bước. Tiểu thư kia thân hình hơi lảo đảo, quay mặt lại, dưới ánh nến Trương Vô Kỵ nhìn rõ ràng, thấy nàng đôi mắt to đen láy, mặt bầu bĩnh, chính là người chàng vạn dặm đường xa từ Trung Nguyên đưa tới Tây Vực, Dương Bất Hối.

Bây giờ xa nhau mấy năm, thân thể nàng đã cao lớn hơn trước nhiều, nhưng thần thái không thay đổi, khóe miệng nhếch lên khi còn nhỏ nay hiện rõ hơn. Chỉ nghe nàng mắng:

- Ngươi nói ta đi ngủ, hừ, lục đại môn phái vây đánh Quang Minh Đỉnh, cha ta đang bàn tính đối sách với người ta, nói suốt đêm chưa chắc đã xong, lão nhân gia chưa ngủ, làm sao ta ngủ được? Tốt hơn hết là cha ta bị người ta giết chết, còn ta cũng bị ngươi giết luôn, cả thiên hạ này thuộc về ngươi hết.

Tiểu a hoàn đâu dám biện bạch, đỡ nàng ngồi xuống. Dương Bất Hối nói:

- Mau đem kiếm đến đây cho ta.

Tiểu a hoàn đi đến bên vách, lấy một thanh trường kiếm treo trên đó xuống. Hai chân cô ta nối với nhau bằng một sợi xích nhỏ, hai cổ tay cũng có một sợi xích khác, chân trái khập khễnh, lưng gù cong như cánh cung, đến khi cô ta lấy được thanh kiếm quay đầu lại, Trương Vô Kỵ càng thêm kinh hãi, thấy mắt phải nhỏ, mắt trái to, mũi và một bên miệng méo xệch, hình dáng thật là đáng sợ, nghĩ thầm: "Cô gái này còn xấu hơn cả Thù Nhi. Thù Nhi là vì trúng độc nên mặt mày sưng u, cũng còn có cơ hội trị được, còn cô gái này là tàn tật bẩm sinh".



Dương Bất Hối cầm thanh kiếm, nói:

- Địch nhân có thể đến bất cứ lúc nào, ta muốn đi ra ngoài tuần tra.

Tiểu a hoàn nói:

- Để con đi theo tiểu thư, nếu như gặp địch, cũng có thêm được một người chiếu ứng.

Giọng nói cô gái khàn khàn ú ớ thật khó nghe, tưởng như từ một hán tử trung niên thô lỗ. Dương Bất Hối nói:

- Ai cần ngươi giả vờ tốt đối với ta?

Tay trái nàng lật một cái đã nắm chặt mạch môn tiểu a hoàn. Tiểu a hoàn không còn cử động gì được nữa, run run kêu:

- Tiểu thư, cô… cô…

Dương Bất Hối cười nhạt nói:

- Địch nhân ùn ùn kéo tới, cha con ta sống chết chỉ còn sớm tối, ngươi tiểu a đầu có phải là do kẻ thù phái đến Quang Minh Đỉnh để nằm phục sẵn nơi đây chăng? Cha con ta đời nào chịu để cho ngươi dày vò? Hôm nay ta giết ngươi trước.

Nói xong nàng xoay thanh kiếm đâm luôn vào cổ con a đầu. Trương Vô Kỵ từ khi biết cô đầy tớ gái này thân thể tàn tật, trong lòng nẩy tình thương hại, đột nhiên thấy Dương Bất Hối giơ kiếm đâm, trong cơn nguy cấp không kịp suy nghĩ, lập tức phi thân ra, búng ngay vào mũi kiếm một cái. Dương Bất Hối cầm kiếm không vững, nghe keng một tiếng, trường kiếm liền rơi xuống đất. Tay nàng vừa rời khỏi kiếm, hai ngón tay trỏ và giữa liền đâm luôn vào mắt Vô Kỵ. Chiêu này vốn chỉ là chiêu Song Long Sang Châu tầm thường không có gì kỳ lạ, nhưng nàng đã được cha chỉ dạy mấy năm nay nên sử xuất cũng hơi có uy lực. Trương Vô Kỵ nhảy về phía sau, buột miệng nói:

- Bất Hối muội muội, ta đây.

Dương Bất Hối nghe y nói bốn chữ "Bất Hối muội muội", kinh ngạc vô cùng, hỏi lại:

- Có phải Vô Kỵ ca ca đấy không?

Nàng chỉ nhận ra thanh âm ngữ điệu của bốn chữ "Bất Hối muội muội", chứ không nhận ra được diện mạo Trương Vô Kỵ. Trương Vô Kỵ vô ý tiết lộ thân phận của mình, trong lòng hơi hối hận, nhưng không còn có thể chối được nữa, đành nói:

- Ta đây. Bất Hối muội muội, mấy năm nay muội có khỏe không?

Dương Bất Hối định thần nhìn kỹ, thấy chàng quần áo rách rưới, mặt mày bẩn thỉu, trong lòng nghi ngại không biết có phải không, nói:

- Ngươi… ngươi… có thật là Vô Kỵ ca ca không? Sao mà… sao mà lại tới được chốn này?

Trương Vô Kỵ nói:

- Đó là Thuyết Bất Đắc mang ta lên Quang Minh Đỉnh đó. Gã hòa thượng Viên Chân kia đến phòng này rồi, đột nhiên không thấy đâu nữa, trong này có đường nào ra không?

Dương Bất Hối lạ lùng hỏi:

- Viên Chân hòa thượng nào? Ai vào trong phòng vậy?

Trương Vô Kỵ đang gấp chuyện đuổi theo Viên Chân, nếu nói hết câu chuyện thì quá dài, liền nói:

- Cha của muội bị thương ở ngoài sảnh, muội mau ra xem thế nào.

Dương Bất Hối giật mình kinh sợ, vội nói:

- Để tiểu muội ra xem gia gia.

Nói xong tiện tay nhắm ngay thiên linh cái tiểu a hoàn đánh xuống một chưởng, ra tay thật nặng. Trương Vô Kỵ kinh hãi kêu lên:

- Không được thế.

Giơ tay đẩy vào vai cô ta một cái, chưởng của Dương Bất Hối rơi vào khoảng không. Dương Bất Hối hai lần định giết tiểu a hoàn đều bị chàng cản lại, gay gắt nói:

- Vô Kỵ ca ca, huynh cùng phe với con a đầu này chăng?

Trương Vô Kỵ lạ lùng:



- Nó là đầy tớ của muội, huynh mới gặp lần đầu, sao lại cùng phe với cô ta được?

Dương Bất Hối nói:

- Huynh không biết nội tình đầu đuôi, sao lại cứ xen vào chuyện của người khác. Con a đầu này là đại đối đầu của gia đình muội, cha muội dùng xích sắt xích chân tay nó lại, để đề phòng nó khỏi hại muội. Giờ phút này địch nhân kéo tới tập kích, con a đầu này thể nào cũng thừa cơ báo thù.

Trương Vô Kỵ thấy cô gái nhỏ tội nghiệp đáng thương, tuy hình dáng lạ lùng, nhưng không có vẻ gì là kẻ hung ác, nên nói: xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y

- Cô nương, cô có ý định thừa cơ báo phục chăng?

Tiểu a hoàn lắc đầu đáp:

- Không thể nào có.

Trương Vô Kỵ nói:

- Bất Hối muội muội, muội nghe đó, cô ta nói không có đâu, tha cho cô ta đi.

Dương Bất Hối nói:

- Được rồi, nếu như huynh vị tình, ối chà…

Thân hình nàng nghiêng qua, lảo đảo đứng không vững. Trương Vô Kỵ vội vàng tiến tới đỡ, đột nhiên hai huyệt Huyền Khu, Trung Khu ở sau lưng đau nhói lên, ngã lăn ra đất. Thì ra Dương Bất Hối sợ chàng ra tay cản trở, dụ cho chàng đến gần, dùng cái nhẫn đả huyệt ở ngón tay giữa điểm luôn hai đại huyệt. Nàng điểm ngã Trương Vô Kỵ rồi, tay phải xoay lại, nhắm ngay Thái Dương tiểu a hoàn đánh tới.

Thế nhưng bàn tay chưa đụng vào người nó, Dương Bất Hối thấy huyệt Đan Điền đột nhiên nóng hổi, toàn thân tê dại, đành phải buông tay con a hoàn ra, hai đầu gối nhũn ra, ngồi phịch xuống ghế. Thì ra nàng sử kình đánh vào huyệt đạo của Trương Vô Kỵ, tuy thần công của Trương Vô Kỵ mới luyện thành chưa có năng lực hộ thể nhưng đã có thể phản kích lại, Cửu Dương chân khí liền theo đó chạy khắp các mạch lạc của Dương Bất Hối.

Tiểu a hoàn nhặt thanh trường kiếm dưới đất lên, nói:

- Tiểu thư, cô vẫn thường nghi con muốn hại cô. Bây giờ nếu muốn giết cô, thật dễ dàng như thổi tro trong bếp, thế nhưng con không có ý ấy đâu.

Nói xong đem trường kiếm bỏ lại trong bao, treo trở lại lên vách. Trương Vô Kỵ đứng lên nói:

- Muội xem, huynh có nói sai đâu.

Chàng bị điểm trúng huyệt đạo rồi, trong giây lát chân khí liền xung giải, lập tức có thể hành động được. Dương Bất Hối mắt trừng trừng nhìn chàng, trong lòng thật lạ lùng, lúc này chân tay đã hết tê dại, nghĩ đến an nguy của phụ thân, vội đứng lên nói:

- Cha muội bị thương ra sao? Vô Kỵ ca ca, huynh ở đây chờ muội, khi quay về mình sẽ gặp lại. Mấy năm nay huynh có khỏe không? Muội lúc nào cũng nhớ huynh…

Nàng vừa nói vừa chạy ra ngoài. Trương Vô Kỵ hỏi tiểu a hoàn:

- Cô nương, gã hòa thượng kia chạy vào trong phòng, đột nhiên biến mất, cô có biết ở đây có đường hầm nào không?

Tiểu a hoàn hỏi lại:

- Công tử thể nào cũng phải đuổi y cho bằng được ư?

Trương Vô Kỵ đáp:

- Gã hòa thượng đó thương thiên hại lý, gây ra biết bao nhiêu tội nghiệt, tôi… tôi… dù phải đi đến chân trời góc biển, cũng phải đuổi theo y cho đến cùng.

Tiểu a hoàn ngẩng đầu lên, nhìn vào mặt chàng. Trương Vô Kỵ nói:

- Cô nương, nếu quả biết được, xin cô chỉ đường cho.

Tiểu a hoàn cắn môi, trầm ngâm giây lát, hạ giọng nói:

- Tính mệnh của con do công tử cứu, được rồi, để con dẫn công tử đi.

Tiểu a hoàn thổi tắt đèn nến, nắm tay Trương Vô Kỵ kéo đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ỷ Thiên Đồ Long Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook