Ỷ Thiên Đồ Long Ký

Chương 209

Kim Dung

27/06/2014

Chưởng Bát long đầu từ nãy vẫn đứng ngoài nghe không nói một lời, lúc này đột nhiên nhặt một thanh loan đao, nhứ nhứ vào cổ tên đầu hói giả mạo Sử bang chủ, quát lớn:

- Tên ngươi là gì? Sao dám lớn mật giả mạo Sử bang chủ? Mau mau cung khai, nếu nói láo một câu, hừ, hừ!

Nói đến đo y vung đao chém phập một cái, chặt một cái ghế đứt ra làm đôi, rồi lại để ngay vào cổ tên hói đầu. Tên đó sợ đến hồn bất phụ thể nói:

- Tôi… tôi… tiểu nhân tên là Lại Đầu Nguyên Lưu Ngao, vốn là một đầu mục ở sơn trại Loạn Thạch Cương ở Giải Huyện, tỉnh Sơn Tây, hôm đó xuống núi làm nghề không vốn, gặp phải Trần Hữu Lượng Trần trưởng lão, lại có thêm cả sư phụ của y nữa.

Trương Vô Kỵ ngắt lời hỏi:

- Sư phụ của Trần trưởng lão là ai?

Tên Lưu Ngao nói:

- Sư phụ của Trần trưởng lão là một lão hòa thượng rất gầy, võ công rất cao, pháp danh là gì tiểu nhân cũng không biết. Trần trưởng lão đá một cái ngã lăn tiểu nhân ra, giơ kiếm định giết, tiểu nhân vội vàng lạy lục xin tha.

Trần trưởng lão ngắm nghía tiểu nhân một hồi, đột nhiên nói: "Sư phụ, tên tiểu tặc này trông giống người hôm trước mình gặp quá". Sư phụ y lắc đầu: "Ha ha, tuổi tác đã khác, mũi lại tẹt, lại thêm hói đầu". Trần trưởng lão cười nói: "Đệ tử có cách làm cho y giống được". Họ bèn bắt tiểu nhân đi theo đến Giải Huyện, ở trong một khách điếm. Trần trưởng lão lấy thạch cao nặn cho mũi tiểu nhân cao lên, lại bắt tôi đeo tóc bạc giả, hóa trang thành như thế này… các vị lão gia, tiểu nhân dẫu có lớn mật tày trời, cũng chẳng dám đến để đùa giỡn với các vị, chỉ vì Trần trưởng lão bảo làm nên tiểu nhân phải cố mà làm.

Con mẹ nó, cái mạng chó của tiểu nhân nằm trong tay các vị, thật… thật chẳng biết nói sao cho phải, trong nhà tiểu nhân còn mẹ già tuổi đã tám mươi, mong các vị đại gia tha cho.

Nói đến đây y quỳ phục xuống, liên tiếp rập đầu như giã gạo. Chấp Pháp trưởng lão trầm ngâm rồi nói:

- Trần Hữu Lượng xuất thân ở phái Thiếu Lâm, sư phụ y là cao tăng chùa Thiếu Lâm, pháp danh Viên Chân, đã sớm viên tịch, y… y còn sư phụ nào nữa?

Câu nói đó khiến Trương Vô Kỵ tỉnh ra, lập tức xen vào:

- Đúng thế, sư phụ của y chính là Thành Côn.

Chàng bèn đem chuyện Thành Côn hóa danh thành Viên Chân, vào chùa Thiếu Lâm bái Không Kiến thần tăng làm sư phụ các chuyện thuật qua một lượt, sau đó lại kể chuyện Viên Chân lén lên Quang Minh Đỉnh làm sao, sau cùng bị Ân Dã Vương đánh chết nhưng thi thể lại đột nhiên biến mất.

Chưởng Bát long đầu nói:

- Quá nửa là trên Quang Minh Đỉnh Thành Côn đã giả chết, trong cơn hỗn loạn y len lén chạy mất.

Truyền Công trưởng lão giận dữ nói:

- Thì ra tội khôi họa thủ là do tên gian tặc Trần Hữu Lượng mà ra. Hai thầy trò y mang dã tâm muốn độc bá thiên hạ, cho nên giết chết Sử bang chủ rồi cho tên giặc cỏ này giả mạo để làm bù nhìn cho chúng giật giây, rồi tiến thêm một bước hiếp chế Minh giáo, lung lạc Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi ba đại phái. Gian kế của chúng không phải là không độc địa, dã tâm không phải là không to lớn. Còn Tống Thanh Thư đâu? Tống Thanh Thư chạy đâu rồi?

Mọi người lúc nãy chỉ chú ý đến bang chủ Cái Bang, hoàng sam nữ tử, Sử Hồng Thạch mấy người, không ai để ý đến Tống Thanh Thư đã chạy theo Trần Hữu Lượng không biết tự bao giờ.

Nói đến đây, đem mọi việc ra ấn chứng, gian kế của Trần Hữu Lượng đều lộ ra cả. Truyền Công trưởng lão quay sang hoàng sam nữ tử vái một cái thật sâu, nói:

- Cô nương có đại đức với tệ bang, Cái Bang không biết cách nào báo đáp.



Hoàng sam nữ tử cười nhạt nói:

- Tiên nhân chúng tôi cùng đời trước của quý bang có uyên nguyên thật sâu đậm, chút công lao nhỏ bé này, có gì đáng nói đâu? Còn tiểu muội muội nhà họ Sử này, nhờ các ông chăm sóc cho chu đáo.

Nàng khom mình hành lễ, bóng vàng thấp thoáng, đã nhảy lên trên mái nhà. Truyền Công trưởng lão gọi vói theo:

- Xin cô nương dừng bước.

Bốn cô gái áo đen, bốn cô gái áo trắng cũng nhảy lên, tiếng đàn tình tang, tiếng tiêu réo rắt, chỉ chốc lát tiếng đàn tiếng sáo đã đi thật xa, khúc chưa xong mà người không còn thấy nữa, phơi phới đến rồi lại phơi phới đi. Mọi người trong lòng ai cũng cảm thấy bồi hồi.

Truyền Công trưởng lão cầm tay Sử Hồng Thạch, quay sang nói? với Trương Vô Kỵ:

- Trương giáo chủ, xin mời vào trong sảnh nói chuyện.

Cả bọn ăn mày cung kính đứng qua một bên, mời Trương Vô Kỵ đi trước. Trương Vô Kỵ vào trong sảnh, cùng bọn Truyền Công trưởng lão chia ngôi chủ khách ngồi xuống, Chu Chỉ Nhược ngồi ở bên cạnh chàng. Trương Vô Kỵ hỏi tên tuổi Truyền Công trưởng lão, Chấp Pháp trưởng lão và mọi người xong liền nói:

- Tào trưởng lão, nghĩa phụ ta Kim Mao Sư Vương nếu có ở tại quý bang, xin được mời ra tương kiến, nếu không xin cho biết lão nhân gia hiện nay ở nơi đâu.

Truyền Công trưởng lão thở dài một tiếng nói:

- Tên gian tặc Trần Hữu Lượng giở thủ đoạn gian manh khiến cho Cái Bang phải hổ thẹn với anh hùng thiên hạ. Không dám dấu Trương giáo chủ, Tạ đại hiệp và Chu cô nương quả có bị chúng tôi mời đến khi ở quan ngoại, chúng tôi bỏ vào trong trà mê dược gia truyền của tệ bang, làm mê Tạ đại và Chu cô nương rồi mời đại giá của hai vị đến đây. Trần Hữu Lượng muốn dựa vào Tạ đại hiệp để truy tìm Đồ Long đao, mà Chu cô nương đây lại là mồi nhử để thu phục phái Võ Đang và Minh giáo. Buổi tối trước đây sáu hôm, Tạ đại hiệp đột nhiên đánh chết các đệ tử tệ bang canh giữ ông ta, thoát thân đi mất. Những đệ tử Cái Bang táng mạng, quan tài còn giữ nơi hậu viện chưa kịp chôn. Trương giáo chủ nếu như không tin, xin quá bộ xuống hậu viện xem thử thì biết.

Trương Vô Kỵ nghe ông ta nói năng thành khẩn, huống chi đêm hôm đó đệ tử Cái Bang chết ngổn ngang, chính mắt chàng đã thấy rõ, liền đáp:

- Tào trưởng lão đã nói thế, lẽ nào tại hạ lại không tin?

Chàng hỏi tiếp:

- Thế từ Lô Long một mạch chạy qua hướng tây, có để lại ký hiệu liên lạc của tệ giáo, tại hạ tra xét biết không phải do anh em trong bản giáo thực hiện, không biết việc này có liên hệ gì với quý bang chăng?

Truyền Công trưởng lão đáp: Truyện được copy tại TruyệnYY.com

- Xem chừng chắc là tên khốn kiếp Trần Hữu Lượng đã giở trò, nói ra thật xấu hổ, huynh đệ hoàn toàn không hay biết gì cả.

Trương Vô Kỵ gật đầu, quay lại hỏi Sử Hồng Thạch:

- Tiểu muội muội, vị Dương tỉ tỉ kia sống ở nơi đâu? Trước kia muội có biết cô ấy không?

Sử Hồng Thạch lắc đầu:

- Trước kia muội chưa hề biết tỉ ấy, sau khi gia gia chết rồi, má má cùng với muội đem theo cây gậy trúc của gia gia lên xe đi mấy ngày liền, rồi lại đi xe đi lên núi. Má má không đi được, nghỉ một hồi, đi bộ một quãng rồi đến ngoài một khu rừng, má má gọi mấy tiếng. Sau đó có một tiểu tỉ tỉ mặc áo đen đi ra, rồi tới Dương tỉ tỉ đi ra, hỏi chuyện má má một lúc rồi cầm cây gậy đem đi một hồi lâu. Sau đó má má bất tỉnh, Dương tỉ tỉ dẫn muội cùng với tám tỉ tỉ mặc áo trắng, mặc áo đen đi xe đến đây.



Con bé tuổi nhỏ, nói không ra đầu đuôi, hỏi đến địa danh ngày tháng nó đều chẳng biết gì cả, nên chẳng ai tìm hiểu thêm được chuyện gì. Truyền Công trưởng lão nói:

- Công tử của Hàn Sơn Đồng đại gia bên quý giáo cũng ở tại tệ bang.

Ông ta quay lại nhắn bảo vài lời, một tên đệ tử Cái Bang hấp tấp chạy đi. Chẳng mấy chốc đã nghe tiếng Hàn Lâm Nhi oang oang chửi bới từ hậu đường truyền ra:

- Bọn chết đường chết chợ ăn mày ăn nhặt chúng bay đừng có giở trò lừa gạt ông nữa! Trương giáo chủ chúng ta thân phận cao quý là dường nào, ai thèm đến đến cái hang chuột của lũ ăn xin. Chúng bay có giỏi thì mau mau giết ta đi, muốn ta đầu hàng thì đừng có mơ!

Quần cái ai nấy đều nghe, người nào mặt cũng lộ vẻ sượng sùng. Trương Vô Kỵ kính trọng Hàn Lâm Nhi là người khí khái, vội đứng lên đi lên mấy bước, thấy y mặt hầm hầm hung hăng đi từ hậu đường ra, liền nói:

- Hàn đại ca, ta ở đây này, mấy hôm nay để cho đại ca phải khó chịu.

Hàn Lâm Nhi ngạc nhiên, mừng quá đỗi, vội vàng quỳ xuống vái lạy nói:

- Trương giáo chủ, quả nhiên lão nhân gia đã đến thật, tiểu nhân thật không thể nào tưởng nổi. Giáo chủ mau mau truyền hiệu lệnh, giết sạch bọn ăn mày thối tha đi thôi.

Trương Vô Kỵ cố nhịn cười đỡ y dậy nói:

- Hàn đại ca, các vị trưởng lão Cái Bang vị trúng phải gian kế của người ngoài nên mới hiểu lầm nhau. Bây giờ hai bên đã phân giải rõ ràng, tất cả nay đều là chỗ bạn bè cả. Hàn đại ca nể mặt huynh đệ một chút, xin bỏ qua cho.

Hàn Lâm Nhi đứng lên, vẫn hậm hực nhìn bọn Truyền Công trưởng lão, toan chửi thêm vài câu cho đỡ tức nhưng giáo chủ đã dặn như thế đành phải lặng thinh.

Chấp Pháp trưởng lão nói:

- Hôm nay Trương giáo chủ quang lâm, thật là vinh dự lớn cho tệ bang. Mau mau chuẩn bị đại tiệc, tất cả anh em ta thứ nhất là để khoản đãi Trương giáo chủ, thứ hai là để xin lỗi chưởng môn phái Nga Mi, thứ ba là để tạ tội cùng Hàn đại ca.

Lập tức các đệ tử Cái Bang cùng lên tiếng đáp ứng. Trương Vô Kỵ trong bụng lo lắng cho an nguy của nghĩa phụ, lại còn nhiều chuyện phải hỏi với Chu Chỉ Nhược không có bụng dạ nào để ăn uống vội vàng vòng tay nói:

- Mỹ ý của chư vị, bản nhân hết sức cảm tạ. Chỉ vì tại hạ vội đi kiếm nghĩa phụ, thể nào ngày sau cũng có lúc quay lại làm phiền chư vị, xin quý vị tha lỗi cho.

Truyền Công trưởng lão chèo kéo thêm mấy lần? nữa, Trương Vô Kỵ thấy nếu mình khăng khăng ra đi không khỏi thất lễ với Cái Bang, đánh phải ở lại dự tiệc. Trên bàn ăn, các cao thủ Cái Bang ai nấy trịnh trọng lên tiếng xin lỗi, đều nói đã sai các đệ tử Cái Bang khắp nơi truy tìm tung tích Tạ Tốn, một khi biết tin, lập tức phi báo cho Minh Giáo ngay. Trương Vô Kỵ cảm ơn, cùng các trưởng lão, long đầu đính ước, sau đó hai bên say sưa túy lúy một phen.

Trương Vô Kỵ, Chu Chỉ Nhược, Hàn Lâm Nhi ba người đêm đó ở trong một tiểu khách điếm ở Lô Long nghỉ trọ. Trương Vô Kỵ ngủ không yên, một mình đi đến bên ngoài một tòa núi nhỏ, tĩnh tâm suy nghĩ nghĩa phụ rốt cuộc đã đến chỗ nào, phải cứu ông thoát hiểm thế nào, đó là nhiệm vụ khẩn cấp thứ nhất trước mắt. Chàng nghĩ: "Lúc trước ta chỉ thấy Thành Côn đã chết, rất nhiều nghi nan khó có thể hiểu rõ được, trong lòng không nghĩ gì đến hắn nữa, bây giờ biết hắn vẫn còn sống, không ít nghi nan có thể có manh mối.

Trong võ lâm, mọi người muốn tìm nghĩa phụ ta, chính là vì Đồ Long đao "võ lâm chí tôn" trong tay nghĩa phụ. Phạm hữu sứ từng nói, y biết được Nhữ Dương Vương và Thành Côn trăm phương ngàn kế muốn tiêu diệt bản giáo, đó đều là do Thành Côn gây ra, là chuyện hơn hai mươi năm trước. A Nhị, A Tam của Kim Cương môn dùng Kim Cương chỉ lực bẻ gẫy tứ chi của Du tam bá, lúc đó phụ thân cùng mẫu thân còn chưa thành thân, ta chưa ra đời. Sau Hạc Bút Ông lại đánh ta một chưởng Huyền Minh thần chưởng, muốn ép ta nói ra chỗ ở của nghĩa phụ, mưu đồ đều là muốn đoạt Đồ Long đao. Nhữ Dương Vương chấp chưởng binh mã đại quyền, những chuyện trên giang hồ y đều biết rõ, hầu hết các thủ đoạn là xuất phát từ mưu kế của Thành Côn. Nói như thế, Du tam bá bị tàn phế, cha mẹ ta phải tự sát, thái sư phụ cùng chúng sư bá vì cứu ta mà chịu nhiều vất vả, ta khi còn bé đã phải chịu khổ cực vì âm hàn tích tụ trong người, đều là do tên Thành Côn này tạo nghiệt!

Hắn làm ác quyết không đến tận đây mà dừng. Sau này còn cùng Triệu Mẫn hai người liên thủ, cao thủ lục đại môn phái bị bắt, việc hạ độc ở Lục Liễu Sơn Trang, hắn tất cũng có phần. Hiện nay hắn lại cùng Trần Hữu Lượng hợp mưu, ha ha ha, mưu tính thật là giỏi! Tên ác tặc Thành Côn này đầu quân cho Nhữ Dương Vương, chí muốn diệt Minh giáo ta, quyết không phải chỉ vì tham lam một hồi phú quý…

Vừa nghĩ tới sự âm hiểm độc ác của Thành Côn và Trần Hữu Lượng, hơn nữa còn một Triệu Mẫn, ba người đều là những người lợi hại bậc nhất đương thời, ba người này đối nghịch với Minh giáo, mình tuy có Dương Tiêu, Phạm Dao, ông ngoại, bọn Vi Bức Vương hảo thủ tương trợ, chỉ sợ cũng không phải đối thủ của bọn họ. Nghĩ đến đây, không khỏi mồ hôi trán chảy ròng ròng.

Chàng càng nghĩ càng kinh hãi: "Nghĩa phụ cùng Chỉ Nhược xa ta chỉ nửa ngày thì đã bị Cái Bang dùng mê dược đem đi. Đệ tử Cái Bang trông coi này chỉ sợ không phải nghĩa phụ ta giết… Ôi chao, chẳng lẽ là Thành Côn hạ thủ? Đêm đó người nhảy ra từ cửa sổ chỉ sợ là Thành Côn chứ không phải nghĩa phụ. Dọc đường đi ta thấy ký hiệu liên lạc của Minh giáo, nét bút cứng cáp có lực, hiển nhiên là có công lực cực kì thâm hậu. Trong đám hảo thủ thủ hạ của Triệu Mẫn, Huyền Minh nhị lão không biết phương thức liên lạc của bản giáo, Thành Côn kia có thể biết. Hắn dẫn ta đến các nơi Ký Bắc, quá nửa là hẹn Huyền Minh nhị lão, muốn vây công ta, không biết tại sao mà ba người hắn không liên thủ với nhau, chẳng lẽ là Triệu cô nương không cho phép bọn họ giết ta? Nghĩa phụ nếu rơi vào trong tay Thành Côn thì cũng là hỏng bét.

Thành Côn cùng Trần Hữu Lượng đem nghĩa phụ đi, nên không phải là do bản ý của phái Thiếu Lâm. Bọn họ vì sao mà giết Sử Hỏa Long, sai người giả trang bang chủ, là vì khống chế Cái Bang, tiện thể dùng thế lực bắt ép phái Võ Đang cùng Minh giáo, nếu không phải mệnh lệnh của Nhữ Dương Vương, thì cũng là do tư tâm của Thành Côn, như vậy nghĩa phụ có khả năng rất lớn là bị nhốt ở đại đô. Chi bằng ta đi đại đô, nghĩ cách liên hệ đám người Dương tả sử, cùng nhau thương nghị nghĩ cách cứu viện nghĩa phụ…".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ỷ Thiên Đồ Long Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook