Chương 234
Kim Dung
27/06/2014
Khi đó thời thế đại loạn, bốn bề nhiễu nhương, võ lâm nhân sĩ đi lại trên chốn giang hồ nếu chẳng giết người ắt sẽ bị người ta giết thật khó ai có thể độc thiện kỳ thân, những kẻ tay không nhuốm máu, trừ những nhà sư chùa Thiếu Lâm hay ni cô phái Nga Mi đã gác bỏ chuyện đời, thực quả là hiếm hoi. Đại hào Sơn Đông Hạ Trụ tính tình nóng nảy, giết không biết bao nhiêu người, câu hỏi của Dương Tiêu khiến y ú ớ không thể nào trả lời được. Y đứng lặng người một hồi mới nói:
- Kẻ xấu thì đáng giết, người tốt thì không nên giết. Tên Tạ Tốn kia và các ma đầu của Minh Giáo cá mè một lứa, chỉ toàn làm chuyện thương thiên hại lý, ta hận không được băm vằm y ra, lột da uống máu. Hừ hừ, họ Dương kia, ta chắc ngươi cũng chẳng "ngon lành" gì đâu.
Y thừa biết trong Minh Giáo lắm kẻ tài ba, thế nhưng hôm nay muốn giết Tạ Tốn để báo thù cho em, không thể nào không cùng Minh Giáo một trận huyết chiến. Thành thử y nói ra chẳng còn giữ gìn chút nào.
Từ trong căn lều gỗ của Minh Giáo có tiếng người the thé nói:
- Hạ Trụ, ngươi xem ta có phải là người "ngon lành" không?
Hạ Trụ nhìn về phía người vừa nói, thấy y má hóp mồm vều, mặt xanh mét không còn chút máu, chẳng biết y là loại người gì, bèn quát lớn:
- Ta không biết ngươi là ai thế nhưng đã là ma đầu của ma giáo, thì ắt là cũng chẳng "ngon lành" gì.
Tư Đồ Thiên Chung chen vào:
- Hạ huynh, vị này mà ngươi cũng không biết hay sao? Đây là một trong tứ đại pháp vương của Minh Giáo Thanh Dực Bức Vương đó.
Hạ Trụ nói:
- Ối, ối chao, con ma hút máu.
Đột nhiên mọi người mắt hoa lên đã thấy Vi Nhất Tiếu vọt tới trước mặt Hạ Trụ. Hai người vốn cách xa nhau đến hơn mười trượng, không biết y làm cách nào mà thoắt một cái đã đến nơi. Vi Nhất Tiếu vươn tay ra, chỉ nghe bốp bốp đã giáng cho Hạ Trụ bốn cái tát liền, tiếp theo cùi chỏ thúc vào đã trúng ngay huyệt đạo ở bụng dưới. Hạ Trụ võ công vốn cũng không phải tầm thường, nếu như Vi Nhất Tiếu dùng tài nghệ chân thực đấu với y, ít ra cũng phải năm mươi chiêu mới thắng nổi. Thế nhưng khinh công của Vi Nhất Tiếu quá cao siêu, chẳng khác gì quỷ mị xẹt đến khiến y trở tay không kịp, vừa toan chống đỡ thì không còn kịp nữa rồi.
Quần hùng kinh hoảng hò la, từ trong lều của Minh Giáo một bóng trắng vụt ra, thân pháp tuy không nhanh như Vi Nhất Tiếu, nhưng cũng chẳng khác gì bóng câu. Cái bóng trắng đó đến trước mặt Hạ Trụ tung ra một cái túi vải, chụp từ trên đầu xuống, bỏ gọn y vào trong, vắt ngay lên vai. Mọi người bấy giờ mới nhìn rõ, đó là một nhà sư miệng cười toe toét, chính là Bố Đại hòa thượng Thuyết Bất Đắc.
Thuyết Bất Đắc cười nói:
- Này gã "ngon lành" ơi, ngươi là hạng "ngon lành" thì để bần tăng đem về xẻ ra nấu ăn dần.
Y vác cái túi trong có Hạ Trụ, nhẹ nhàng trở về lều của Minh Giáo.
Hai người ra vào thực nhanh, chung quanh không ai kịp ra cứu viện. Đến khi Vi Nhất Tiếu và Thuyết Bất Đắc đã về ngồi trong lều rồi, lúc ấy mới có khoảng chục người rút binh khí ra, chạy đến chỗ Minh Giáo, nhao nhao chửi bới đòi thả Hạ Trụ. Thuyết Bất Đắc vạch miệng túi ra, cười nói:
- Chúng bay mau cút về ở đâu yên đó, đại hội xong ta sẽ thả y ra. Nếu không nghe lời ta, hòa thượng này sẽ cho một bãi nước tiểu, một bãi phân vào trong bị, còn nếu nể nang lắm thì cũng cho ngửi vài hơi rắm. Chúng bay có tin không nào?
Y vừa nói vừa làm như toan vạch quần ra. Những người kia tức đến mặt xám xịt nhưng nghĩ Minh Giáo là bọn không chừa chuyện gì, nói đâu làm đấy, dùng võ công đoạt lại e rằng không xong, nếu quả tên trọc này đái lên đầu Hạ Trụ, Hạ lão anh hùng chỉ còn nước tự sát thôi.
Cả bọn người nọ nhìn người kia, chỉ đành ủ rũ quay về. Người chung quanh thấy thế vừa lạ lùng, vừa tức cười. Từ lúc lên núi, ai nấy đều hào hứng muốn xem Tạ Tốn sẽ bị hành quyết như thế nào, lúc này thấy tài nghệ của hai cao thủ Minh Giáo nên người nào cũng biết rằng hôm nay đại hội sẽ rất nhiều hung hiểm, có giết được Tạ Tốn thì trên quảng trường này cũng sẽ thây phơi đầy đất nên không khỏi cảm thấy ơn ớn lo cho mình.
Chỉ thấy một gã béo ục ịch, sắc mặt đỏ bừng, một lão già chừng năm mươi tuổi say rượu đi ra, người ngoài chỉ chỉ trỏ trỏ, người này là người vừa liên tiếp nói chuyện chính là Túy Bất Tử Tư Đồ Thiên Chung. Y tay trái cầm một chén rượu, tay phải cầm hồ lô, chếnh choáng đi ra giữa sân lè nhè nói:
- Hôm nay quả vui quá là vui, kẻ thì đòi giết Tạ Tốn, người thì đòi thả Tạ Tốn. Thế nhưng nói qua nói lại, gã Tạ Tốn kia có thực ở trong chùa Thiếu Lâm không, cũng còn là một câu hỏi. Ta hỏi Không Trí đại sư này, sao ông không đem Tạ Tốn ra đây cho mọi người xem y một tí đã. Sau đó ai muốn giết, ai muốn cứu thì cứ lấy bản lãnh chân thực đánh nhau một trận cho ra trò, có phải thú không?
Y nói câu đó ra, trong đám người có đến quá nửa hò reo khen phải. Dương Tiêu nghĩ thầm: "Tạ Sư Vương có quá nhiều kẻ thù. Minh Giáo dẫu có liên thủ với Cái Bang cũng không kháng cự nổi với tất cả anh hùng thiên hạ, chi bằng đem thanh đao Đồ Long ra nhử để biến thành cục diện tranh đoạt lẫn nhau". Nghĩ thế y bèn dõng dạc nói:
- Các vị anh hùng hôm nay tụ tập ở Thiếu Lâm, một là có ân oán với Tạ Sư Vương phải thanh toán, hai là, hà hà, e rằng cũng muốn xem thanh đao Đồ Long như thế nào. Nếu cứ như Tư Đồ tiên sinh nói, tất cả hỗn chiến một phen, thế thanh đao Đồ Long kia thì ai làm chủ?
Trong mấy nghìn người có mặt hôm nay, kẻ có huyết hải thâm cừu với Tạ Tốn bất quá chỉ độ một trăm, còn lại ai ai cũng mơ đến bốn chữ "võ lâm chí tôn" thành thử người nào nghe nói thế đều thấy có lý trong dạ không khỏi nao nao.
Một ông già râu đen đứng lên nói:
- Thanh đao Đồ Long đó bây giờ ở trong tay ai, xin Dương tả sứ cho biết.
Dương Tiêu đáp:
- Việc đó tại hạ không rõ, chính đang muốn thỉnh giáo Không Trí đại sư.
Không Trí lắc đầu, lặng yên không trả lời. Quần hùng đều cảm thấy ngầm bất mãn: "Phái Thiếu Lâm là chủ nhân của đại hội, thế mà phương trượng Không Văn đến việc thì cáo bệnh không ra, còn vị Không Trí này thì thần tình sống chẳng ra sống, chết chẳng ra chết, không biết tính giở trò gì đây".
Một người trung niên mặc trường bào bằng vải gai xanh đứng lên nói:
- Không Trí thiền sư nói là không biết, thế nhưng Tạ Sư Vương hẳn phải biết chứ? Chúng mình mời ông ta ra, hỏi thăm xem thế nào? Sau đó mới đem chút tài mọn ra so sánh, ai là người võ công thiên hạ đệ nhất, danh phó kỳ thực, người đó sẽ là võ lâm chí tôn, dù thanh đao đó ở trong tay ai thì cũng giao cho người mang danh võ lâm chí tôn đó. Theo tôi thì tất cả chúng ta phải bàn về chuyện đó trước, để khỏi gây ra tranh chấp sau này, nếu như có ai không phục thì tất cả anh hùng thiên hạ sẽ cùng xông vào tấn công, chẳng hay các nghĩ sao?
Trương Vô Kỵ nhận ra người đang nói đây chính là một trong ba cao thủ của phái Thanh Hải vây công Kim Cương Phục Ma Khuyên đêm hôm đó. Tư Đồ Thiên Chung nói:
- Thế thì có khác gì đả lôi đài? Ta xem có điều thật là không ổn.
Hán tử áo xanh lạnh lùng đáp:
- Có gì không ổn? Cứ theo ý các hạ, đừng tỉ võ mà là thi uống rượu, có phải không? Người nào nghìn chén không say, hay người nào say mà không chết thì thành võ lâm chí tôn chăng?
Mọi người phá ra cười vang dậy, có kẻ lại lên giọng nhạo báng:
- Thế thì còn việc gì phải thi nữa? Võ lâm chí tôn nhất định là Túy Bất Tử Tư Đồ tiên sinh rồi.
Tư Đồ Thiên Chung nghiêng bầu rót ra một chén ngửa cổ uống cạn, nghiêm giọng đáp:
- Không dám, không dám. Nếu nói đến Tửu Lâm Chí Tôn, thì Túy Bất Tử này còn có ba phần hi vọng, còn Võ Lâm Chí Tôn ư? Hà hà, không dám nhận, không dám nhận.
Y quay sang nói với người áo xanh:
- Nếu các hạ đề nghị như thế, hẳn là võ học đã đến mức siêu phàm nhập thánh rồi. Tại hạ mắt kém, không biết tôn tính đại danh là gì thế?
Hán tử kia lạnh lùng nói:
- Tại hạ là Diệp Trường Thanh của phái Thanh Hải, tài uống rượu với làm trò hề không thể nào bì kịp các hạ được.
Y nói thế có khác gì tự cho là nói về phương diện võ công, thì so với các hạ tôi hơn xa. Tư Đồ Thiên Chung nghiêng đầu suy nghĩ một lát, nói:
- Thanh Hải phái, không nghe nói đến. Diệp Trường Thanh, ừ ừ, cũng chẳng nghe qua.
Mọi người ai nấy nghĩ thầm: "Lão Tư Đồ này quả là lớn mật, y khinh miệt một mình Diệp Trường Thanh thì chẳng nói làm gì, dám hối nhục cả môn phái Thanh Hải, không lẽ có chỗ dựa nào ghê gớm lắm hay sao? Hay là y có mối thù ghê gớm lắm với phái Thanh Hải? Chỉ bằng hai câu nói đó, phái Thanh Hải chắc sẽ ra tay động thủ ngay".
Chỉ có những người biết rõ Tư Đồ Thiên Chung mới biết y chỉ có một thân một mình, không ai dựa dẫm, cũng chẳng có thù oán gì với phái Thanh Hải, chỉ là kẻ tính tình cuồng vọng, thích châm chọc người ta, tuy một đời vì cái vạ miệng mà chịu bao nhiêu đau khổ nhưng không làm sao có thể thay đổi tính tình được.
Diệp Trường Thanh trong bụng đã có ý muốn giết y nhưng trên mặt không lộ vẻ gì ra ngoài nói:
- Phái Thanh Hải và Diệp Trường Thanh vốn dĩ kém cỏi vô danh thảo nào các hạ không biết đến. Các hạ nói rằng tỉ võ không ổn, vậy thì thi húp cháo chăng? Các hạ là kẻ "uống khắp thiên hạ không địch thủ", vậy thì biết làm sao đây, xin được thỉnh giáo.
Tư Đồ Thiên Chung nói:
- Nếu nói đến "uống khắp thiên hạ không địch thủ" thật đâu có phải dễ dàng? Nghĩ lại năm xưa ta ở phủ Tế Nam…
Y đang toan lải nhải nói tiếp, trong đám người có kẻ quát lên:
- Túy Bất Tử, đừng có ở đây mà lè nhè, chẳng ai thừa hơi nghe ngươi nói năng láo lếu.
Lại một người khác nói:
- Chuyện Tạ Tốn bây giờ đi đến đâu? Đao Đồ Long giờ đây thế nào?
Người khác nói:
- Không Trí thiền sư, hôm nay ông là chủ anh hùng đại hội, mời chúng tôi bôn ba đến đây, thế là để làm gì?
Mỗi người một câu, tất cả đều gạt Tư Đồ Thiên Chung không cho y nói lằng nhằng nữa, muốn Không Trí đưa ra một chủ ý xem thế nào. Trong khi tiếng người ồn ào, xa có gần có, bốn phương tám hướng nhao nhao lên Tư Đồ Thiên Chung nói:
- Chung lão đại của Hắc Phong Trại phủ Giang Lăng kia, Hắc Sa Chưởng của ngươi lợi hại thật nhưng chắc gì đã sánh được với Thất Thương Quyền của Tạ Tốn? Thủy Để Kim Ngao Hầu huynh đệ của hồ Phiên Dương, Tạ Sư Vương võ công thủy bộ đều ghê gớm, ngươi đừng khinh y không biết đánh nhau dưới nước, huống chi người ta còn một vị Tử Sam Long Vương chưa xuất hiện, ha ha, ba ba sao sánh được với rồng? Còn Ngô Tam Lang của Thanh Dương Sơn? Ngươi dùng kiếm dù có đoạt được đao Đồ Long ngươi cũng đâu có biết sử dụng? Sử kình bậy bạ…
Người này tuy khùng khùng điên điên, nhưng có cái tài hơn người, hiểu biết rất rộng, tai nghe thật thính, trong bao nhiêu người ồn ào như chợ vỡ vậy mà từng người nói ra tên tuổi, không sai một ai. Quần hùng thấy y lộ chút công phu ra, nhịn không nổi hò reo vang dội.
Một lão tăng ở phía sau Không Trí đứng lên nói:
- Phái Thiếu Lâm là chủ chẳng may phương trượng lâm trọng bệnh bất ngờ khiến cho thịnh hội không ai chủ trì để cho quý vị phải cười chê. Tạ Tốn và đao Đồ Long hai việc, kỳ thực một mà là hai, hai mà là một có thể gộp chung lại giải quyết luôn thể. Cứ như ý kiến của lão nạp, vị Diệp thí chủ của phái Thanh Hải vừa rồi nói ra thật là hữu lý. Trong quần hùng nơi đây anh tài đầy rẫy, chỉ cần các vị lộ chút tài ba, sau cùng người nào nghệ áp đương trường thì Tạ Tốn sẽ do người đó xử trí, thanh đao Đồ Long cũng do người đó chấp chưởng, ai ai đều thỏa mãn chẳng phải hay lắm sao?
Trương Vô Kỵ hỏi xem nhà sư đó là ai, Bành Oánh Ngọc lắc đầu nói:
- Thuộc hạ không biết. Nhà sư này không tham dự chiến dịch vây công Quang Minh Đỉnh, nhưng y dám tiến lên nói chặn trước Không Trí đại sư, dường như trong chùa địa vị cũng không phải thấp.
Triệu Mẫn hạ giọng nói:
- Người này mười phần đến chín là đồng đảng của Viên Chân. Tôi đoán là Không Văn phương trượng chắc rơi vào tay Viên Chân rồi, Không Trí bị đám phản đồ này hiếp chế, chỉ đành chịu vậy mà thôi.
Trương Vô Kỵ hơi lo sợ hỏi lại:
- Ý kiến Bành đại sư ra sao?
Bành Oánh Ngọc đáp:
- Suy đoán của quận chúa xem ra cũng có lý. Có điều trong chùa Thiếu Lâm cao thủ nhiều biết chừng nào, nếu như Viên Chân dám công nhiên phạm thượng tác loạn thì y quả là lớn mật.
Trương Vô Kỵ đáp: Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY
- Viên Chân bố trí đã lâu. Việc đầu tiên là toan tiêu diệt bản giáo, đến nữa là có ý đồ khống chế Cái Bang, cả hai lần gian mưu đều không thành. Lần này xem chừng y muốn làm chưởng môn phương trượng chùa Thiếu Lâm.
Triệu Mẫn nói:
- Nếu chỉ là chức chưởng môn phương trượng không thôi, e rằng chưa đủ đâu.
Trương Vô Kỵ nói:
- Phái Thiếu Lâm là đệ nhất môn phái trong võ lâm, làm phương trượng chưởng môn đã là lên đến tuyệt đỉnh, làm sao còn gì hơn được nữa.
Triệu Mẫn đáp:
- Thế võ lâm chí tôn thì sao? Không cao hơn phương trượng chùa Thiếu Lâm à?
Trương Vô Kỵ ngẩn ngơ nói:
- Y muốn làm võ lâm chí tôn sao?
Triệu Mẫn nói:
- Vô Kỵ ca ca, Chu tỉ tỉ đi lấy người khác, chàng hồn vía lên mây, không còn nghĩ ra được chuyện gì nữa.
Trương Vô Kỵ bị nàng nói đúng tim đen, mặt đỏ lên, nghĩ thầm: "Trương Vô Kỵ ơi, ngươi đâu có thể chỉ tơ tưởng đến những chuyện tình cảm gái trai mà để chuyện cứu nghĩa phụ qua một bên". Chàng định thần, nghĩ Viên Chân thâm mưu viễn lự, anh hùng đại hội hôm nay chính là do tay y một mình sắp xếp, bên trong thể nào chẳng có gian mưu, liền nói:
- Mẫn muội, muội thử đoán xem mưu kế của Viên Chân thế nào?
Triệu Mẫn nói:
- Viên Chân là kẻ lắm mưu nhiều kế, chuyến này bỏ biết bao nhiêu tâm huyết cốt là…
Chu Điên đứng bên cạnh nghe hai người nói nhỏ với nhau, nhịn không nổi xen vào:
- Quận chúa nương nương, cô cũng thật là lắm mưu nhiều kế, ta xem có kém gì Viên Chân đâu.
Triệu Mẫn cười nói:
- Khen nịnh rồi đó.
Chu Điên đáp:
- Không phải nịnh đâu…
Bành Oánh Ngọc nói:
- Điên huynh, đừng ngắt lời quận chúa.
Chu Điên giận dữ đáp:
- Ngươi đừng ngắt lời ta trước…
Bành Oánh Ngọc cười khì, không nói nữa, biết là nếu cãi lẫy với y thì có đến một giờ cũng không đi đến đâu, chi bằng nhịn trước là hơn. Chu Điên nói:
- Sao ngươi không nói nữa?
Bành Oánh Ngọc đáp:
- Ngươi bảo ta đừng ngắt lời ngươi, thì ta không ngắt lời ngươi chứ sao.
Chu Điên nói:
- Thế nhưng ngươi đã ngắt lời ta rồi.
Bành Oánh Ngọc nói:
- Thế thì ngươi cứ nói tiếp đi xem nào.
Chu Điên nói:
- Ta quên rồi, không nói tiếp được nữa.
Triệu Mẫn cười nói:
- Ta nghĩ nếu như Viên Chân chỉ mơ tưởng chức phương trượng chùa Thiếu Lâm thì việc gì phải mời anh hùng thiên hạ đến làm gì. Tạ đại hiệp đã lọt vào tay y rồi, việc gì còn phải gọi quần hùng tỉ võ tranh đoạt? Vô Kỵ ca ca, nếu nói riêng về võ công, e rằng trên đời này không ai có thể bằng được chàng, việc đó Viên Chân lẽ nào lại không biết. Y chẳng thể tốt bụng đến mức sắp đặt đại hội anh hùng, để chàng thắng tất cả thành võ lâm chí tôn, sau đó đem Tạ đại hiệp và đao Đồ Long dâng lên.
- Kẻ xấu thì đáng giết, người tốt thì không nên giết. Tên Tạ Tốn kia và các ma đầu của Minh Giáo cá mè một lứa, chỉ toàn làm chuyện thương thiên hại lý, ta hận không được băm vằm y ra, lột da uống máu. Hừ hừ, họ Dương kia, ta chắc ngươi cũng chẳng "ngon lành" gì đâu.
Y thừa biết trong Minh Giáo lắm kẻ tài ba, thế nhưng hôm nay muốn giết Tạ Tốn để báo thù cho em, không thể nào không cùng Minh Giáo một trận huyết chiến. Thành thử y nói ra chẳng còn giữ gìn chút nào.
Từ trong căn lều gỗ của Minh Giáo có tiếng người the thé nói:
- Hạ Trụ, ngươi xem ta có phải là người "ngon lành" không?
Hạ Trụ nhìn về phía người vừa nói, thấy y má hóp mồm vều, mặt xanh mét không còn chút máu, chẳng biết y là loại người gì, bèn quát lớn:
- Ta không biết ngươi là ai thế nhưng đã là ma đầu của ma giáo, thì ắt là cũng chẳng "ngon lành" gì.
Tư Đồ Thiên Chung chen vào:
- Hạ huynh, vị này mà ngươi cũng không biết hay sao? Đây là một trong tứ đại pháp vương của Minh Giáo Thanh Dực Bức Vương đó.
Hạ Trụ nói:
- Ối, ối chao, con ma hút máu.
Đột nhiên mọi người mắt hoa lên đã thấy Vi Nhất Tiếu vọt tới trước mặt Hạ Trụ. Hai người vốn cách xa nhau đến hơn mười trượng, không biết y làm cách nào mà thoắt một cái đã đến nơi. Vi Nhất Tiếu vươn tay ra, chỉ nghe bốp bốp đã giáng cho Hạ Trụ bốn cái tát liền, tiếp theo cùi chỏ thúc vào đã trúng ngay huyệt đạo ở bụng dưới. Hạ Trụ võ công vốn cũng không phải tầm thường, nếu như Vi Nhất Tiếu dùng tài nghệ chân thực đấu với y, ít ra cũng phải năm mươi chiêu mới thắng nổi. Thế nhưng khinh công của Vi Nhất Tiếu quá cao siêu, chẳng khác gì quỷ mị xẹt đến khiến y trở tay không kịp, vừa toan chống đỡ thì không còn kịp nữa rồi.
Quần hùng kinh hoảng hò la, từ trong lều của Minh Giáo một bóng trắng vụt ra, thân pháp tuy không nhanh như Vi Nhất Tiếu, nhưng cũng chẳng khác gì bóng câu. Cái bóng trắng đó đến trước mặt Hạ Trụ tung ra một cái túi vải, chụp từ trên đầu xuống, bỏ gọn y vào trong, vắt ngay lên vai. Mọi người bấy giờ mới nhìn rõ, đó là một nhà sư miệng cười toe toét, chính là Bố Đại hòa thượng Thuyết Bất Đắc.
Thuyết Bất Đắc cười nói:
- Này gã "ngon lành" ơi, ngươi là hạng "ngon lành" thì để bần tăng đem về xẻ ra nấu ăn dần.
Y vác cái túi trong có Hạ Trụ, nhẹ nhàng trở về lều của Minh Giáo.
Hai người ra vào thực nhanh, chung quanh không ai kịp ra cứu viện. Đến khi Vi Nhất Tiếu và Thuyết Bất Đắc đã về ngồi trong lều rồi, lúc ấy mới có khoảng chục người rút binh khí ra, chạy đến chỗ Minh Giáo, nhao nhao chửi bới đòi thả Hạ Trụ. Thuyết Bất Đắc vạch miệng túi ra, cười nói:
- Chúng bay mau cút về ở đâu yên đó, đại hội xong ta sẽ thả y ra. Nếu không nghe lời ta, hòa thượng này sẽ cho một bãi nước tiểu, một bãi phân vào trong bị, còn nếu nể nang lắm thì cũng cho ngửi vài hơi rắm. Chúng bay có tin không nào?
Y vừa nói vừa làm như toan vạch quần ra. Những người kia tức đến mặt xám xịt nhưng nghĩ Minh Giáo là bọn không chừa chuyện gì, nói đâu làm đấy, dùng võ công đoạt lại e rằng không xong, nếu quả tên trọc này đái lên đầu Hạ Trụ, Hạ lão anh hùng chỉ còn nước tự sát thôi.
Cả bọn người nọ nhìn người kia, chỉ đành ủ rũ quay về. Người chung quanh thấy thế vừa lạ lùng, vừa tức cười. Từ lúc lên núi, ai nấy đều hào hứng muốn xem Tạ Tốn sẽ bị hành quyết như thế nào, lúc này thấy tài nghệ của hai cao thủ Minh Giáo nên người nào cũng biết rằng hôm nay đại hội sẽ rất nhiều hung hiểm, có giết được Tạ Tốn thì trên quảng trường này cũng sẽ thây phơi đầy đất nên không khỏi cảm thấy ơn ớn lo cho mình.
Chỉ thấy một gã béo ục ịch, sắc mặt đỏ bừng, một lão già chừng năm mươi tuổi say rượu đi ra, người ngoài chỉ chỉ trỏ trỏ, người này là người vừa liên tiếp nói chuyện chính là Túy Bất Tử Tư Đồ Thiên Chung. Y tay trái cầm một chén rượu, tay phải cầm hồ lô, chếnh choáng đi ra giữa sân lè nhè nói:
- Hôm nay quả vui quá là vui, kẻ thì đòi giết Tạ Tốn, người thì đòi thả Tạ Tốn. Thế nhưng nói qua nói lại, gã Tạ Tốn kia có thực ở trong chùa Thiếu Lâm không, cũng còn là một câu hỏi. Ta hỏi Không Trí đại sư này, sao ông không đem Tạ Tốn ra đây cho mọi người xem y một tí đã. Sau đó ai muốn giết, ai muốn cứu thì cứ lấy bản lãnh chân thực đánh nhau một trận cho ra trò, có phải thú không?
Y nói câu đó ra, trong đám người có đến quá nửa hò reo khen phải. Dương Tiêu nghĩ thầm: "Tạ Sư Vương có quá nhiều kẻ thù. Minh Giáo dẫu có liên thủ với Cái Bang cũng không kháng cự nổi với tất cả anh hùng thiên hạ, chi bằng đem thanh đao Đồ Long ra nhử để biến thành cục diện tranh đoạt lẫn nhau". Nghĩ thế y bèn dõng dạc nói:
- Các vị anh hùng hôm nay tụ tập ở Thiếu Lâm, một là có ân oán với Tạ Sư Vương phải thanh toán, hai là, hà hà, e rằng cũng muốn xem thanh đao Đồ Long như thế nào. Nếu cứ như Tư Đồ tiên sinh nói, tất cả hỗn chiến một phen, thế thanh đao Đồ Long kia thì ai làm chủ?
Trong mấy nghìn người có mặt hôm nay, kẻ có huyết hải thâm cừu với Tạ Tốn bất quá chỉ độ một trăm, còn lại ai ai cũng mơ đến bốn chữ "võ lâm chí tôn" thành thử người nào nghe nói thế đều thấy có lý trong dạ không khỏi nao nao.
Một ông già râu đen đứng lên nói:
- Thanh đao Đồ Long đó bây giờ ở trong tay ai, xin Dương tả sứ cho biết.
Dương Tiêu đáp:
- Việc đó tại hạ không rõ, chính đang muốn thỉnh giáo Không Trí đại sư.
Không Trí lắc đầu, lặng yên không trả lời. Quần hùng đều cảm thấy ngầm bất mãn: "Phái Thiếu Lâm là chủ nhân của đại hội, thế mà phương trượng Không Văn đến việc thì cáo bệnh không ra, còn vị Không Trí này thì thần tình sống chẳng ra sống, chết chẳng ra chết, không biết tính giở trò gì đây".
Một người trung niên mặc trường bào bằng vải gai xanh đứng lên nói:
- Không Trí thiền sư nói là không biết, thế nhưng Tạ Sư Vương hẳn phải biết chứ? Chúng mình mời ông ta ra, hỏi thăm xem thế nào? Sau đó mới đem chút tài mọn ra so sánh, ai là người võ công thiên hạ đệ nhất, danh phó kỳ thực, người đó sẽ là võ lâm chí tôn, dù thanh đao đó ở trong tay ai thì cũng giao cho người mang danh võ lâm chí tôn đó. Theo tôi thì tất cả chúng ta phải bàn về chuyện đó trước, để khỏi gây ra tranh chấp sau này, nếu như có ai không phục thì tất cả anh hùng thiên hạ sẽ cùng xông vào tấn công, chẳng hay các nghĩ sao?
Trương Vô Kỵ nhận ra người đang nói đây chính là một trong ba cao thủ của phái Thanh Hải vây công Kim Cương Phục Ma Khuyên đêm hôm đó. Tư Đồ Thiên Chung nói:
- Thế thì có khác gì đả lôi đài? Ta xem có điều thật là không ổn.
Hán tử áo xanh lạnh lùng đáp:
- Có gì không ổn? Cứ theo ý các hạ, đừng tỉ võ mà là thi uống rượu, có phải không? Người nào nghìn chén không say, hay người nào say mà không chết thì thành võ lâm chí tôn chăng?
Mọi người phá ra cười vang dậy, có kẻ lại lên giọng nhạo báng:
- Thế thì còn việc gì phải thi nữa? Võ lâm chí tôn nhất định là Túy Bất Tử Tư Đồ tiên sinh rồi.
Tư Đồ Thiên Chung nghiêng bầu rót ra một chén ngửa cổ uống cạn, nghiêm giọng đáp:
- Không dám, không dám. Nếu nói đến Tửu Lâm Chí Tôn, thì Túy Bất Tử này còn có ba phần hi vọng, còn Võ Lâm Chí Tôn ư? Hà hà, không dám nhận, không dám nhận.
Y quay sang nói với người áo xanh:
- Nếu các hạ đề nghị như thế, hẳn là võ học đã đến mức siêu phàm nhập thánh rồi. Tại hạ mắt kém, không biết tôn tính đại danh là gì thế?
Hán tử kia lạnh lùng nói:
- Tại hạ là Diệp Trường Thanh của phái Thanh Hải, tài uống rượu với làm trò hề không thể nào bì kịp các hạ được.
Y nói thế có khác gì tự cho là nói về phương diện võ công, thì so với các hạ tôi hơn xa. Tư Đồ Thiên Chung nghiêng đầu suy nghĩ một lát, nói:
- Thanh Hải phái, không nghe nói đến. Diệp Trường Thanh, ừ ừ, cũng chẳng nghe qua.
Mọi người ai nấy nghĩ thầm: "Lão Tư Đồ này quả là lớn mật, y khinh miệt một mình Diệp Trường Thanh thì chẳng nói làm gì, dám hối nhục cả môn phái Thanh Hải, không lẽ có chỗ dựa nào ghê gớm lắm hay sao? Hay là y có mối thù ghê gớm lắm với phái Thanh Hải? Chỉ bằng hai câu nói đó, phái Thanh Hải chắc sẽ ra tay động thủ ngay".
Chỉ có những người biết rõ Tư Đồ Thiên Chung mới biết y chỉ có một thân một mình, không ai dựa dẫm, cũng chẳng có thù oán gì với phái Thanh Hải, chỉ là kẻ tính tình cuồng vọng, thích châm chọc người ta, tuy một đời vì cái vạ miệng mà chịu bao nhiêu đau khổ nhưng không làm sao có thể thay đổi tính tình được.
Diệp Trường Thanh trong bụng đã có ý muốn giết y nhưng trên mặt không lộ vẻ gì ra ngoài nói:
- Phái Thanh Hải và Diệp Trường Thanh vốn dĩ kém cỏi vô danh thảo nào các hạ không biết đến. Các hạ nói rằng tỉ võ không ổn, vậy thì thi húp cháo chăng? Các hạ là kẻ "uống khắp thiên hạ không địch thủ", vậy thì biết làm sao đây, xin được thỉnh giáo.
Tư Đồ Thiên Chung nói:
- Nếu nói đến "uống khắp thiên hạ không địch thủ" thật đâu có phải dễ dàng? Nghĩ lại năm xưa ta ở phủ Tế Nam…
Y đang toan lải nhải nói tiếp, trong đám người có kẻ quát lên:
- Túy Bất Tử, đừng có ở đây mà lè nhè, chẳng ai thừa hơi nghe ngươi nói năng láo lếu.
Lại một người khác nói:
- Chuyện Tạ Tốn bây giờ đi đến đâu? Đao Đồ Long giờ đây thế nào?
Người khác nói:
- Không Trí thiền sư, hôm nay ông là chủ anh hùng đại hội, mời chúng tôi bôn ba đến đây, thế là để làm gì?
Mỗi người một câu, tất cả đều gạt Tư Đồ Thiên Chung không cho y nói lằng nhằng nữa, muốn Không Trí đưa ra một chủ ý xem thế nào. Trong khi tiếng người ồn ào, xa có gần có, bốn phương tám hướng nhao nhao lên Tư Đồ Thiên Chung nói:
- Chung lão đại của Hắc Phong Trại phủ Giang Lăng kia, Hắc Sa Chưởng của ngươi lợi hại thật nhưng chắc gì đã sánh được với Thất Thương Quyền của Tạ Tốn? Thủy Để Kim Ngao Hầu huynh đệ của hồ Phiên Dương, Tạ Sư Vương võ công thủy bộ đều ghê gớm, ngươi đừng khinh y không biết đánh nhau dưới nước, huống chi người ta còn một vị Tử Sam Long Vương chưa xuất hiện, ha ha, ba ba sao sánh được với rồng? Còn Ngô Tam Lang của Thanh Dương Sơn? Ngươi dùng kiếm dù có đoạt được đao Đồ Long ngươi cũng đâu có biết sử dụng? Sử kình bậy bạ…
Người này tuy khùng khùng điên điên, nhưng có cái tài hơn người, hiểu biết rất rộng, tai nghe thật thính, trong bao nhiêu người ồn ào như chợ vỡ vậy mà từng người nói ra tên tuổi, không sai một ai. Quần hùng thấy y lộ chút công phu ra, nhịn không nổi hò reo vang dội.
Một lão tăng ở phía sau Không Trí đứng lên nói:
- Phái Thiếu Lâm là chủ chẳng may phương trượng lâm trọng bệnh bất ngờ khiến cho thịnh hội không ai chủ trì để cho quý vị phải cười chê. Tạ Tốn và đao Đồ Long hai việc, kỳ thực một mà là hai, hai mà là một có thể gộp chung lại giải quyết luôn thể. Cứ như ý kiến của lão nạp, vị Diệp thí chủ của phái Thanh Hải vừa rồi nói ra thật là hữu lý. Trong quần hùng nơi đây anh tài đầy rẫy, chỉ cần các vị lộ chút tài ba, sau cùng người nào nghệ áp đương trường thì Tạ Tốn sẽ do người đó xử trí, thanh đao Đồ Long cũng do người đó chấp chưởng, ai ai đều thỏa mãn chẳng phải hay lắm sao?
Trương Vô Kỵ hỏi xem nhà sư đó là ai, Bành Oánh Ngọc lắc đầu nói:
- Thuộc hạ không biết. Nhà sư này không tham dự chiến dịch vây công Quang Minh Đỉnh, nhưng y dám tiến lên nói chặn trước Không Trí đại sư, dường như trong chùa địa vị cũng không phải thấp.
Triệu Mẫn hạ giọng nói:
- Người này mười phần đến chín là đồng đảng của Viên Chân. Tôi đoán là Không Văn phương trượng chắc rơi vào tay Viên Chân rồi, Không Trí bị đám phản đồ này hiếp chế, chỉ đành chịu vậy mà thôi.
Trương Vô Kỵ hơi lo sợ hỏi lại:
- Ý kiến Bành đại sư ra sao?
Bành Oánh Ngọc đáp:
- Suy đoán của quận chúa xem ra cũng có lý. Có điều trong chùa Thiếu Lâm cao thủ nhiều biết chừng nào, nếu như Viên Chân dám công nhiên phạm thượng tác loạn thì y quả là lớn mật.
Trương Vô Kỵ đáp: Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY
- Viên Chân bố trí đã lâu. Việc đầu tiên là toan tiêu diệt bản giáo, đến nữa là có ý đồ khống chế Cái Bang, cả hai lần gian mưu đều không thành. Lần này xem chừng y muốn làm chưởng môn phương trượng chùa Thiếu Lâm.
Triệu Mẫn nói:
- Nếu chỉ là chức chưởng môn phương trượng không thôi, e rằng chưa đủ đâu.
Trương Vô Kỵ nói:
- Phái Thiếu Lâm là đệ nhất môn phái trong võ lâm, làm phương trượng chưởng môn đã là lên đến tuyệt đỉnh, làm sao còn gì hơn được nữa.
Triệu Mẫn đáp:
- Thế võ lâm chí tôn thì sao? Không cao hơn phương trượng chùa Thiếu Lâm à?
Trương Vô Kỵ ngẩn ngơ nói:
- Y muốn làm võ lâm chí tôn sao?
Triệu Mẫn nói:
- Vô Kỵ ca ca, Chu tỉ tỉ đi lấy người khác, chàng hồn vía lên mây, không còn nghĩ ra được chuyện gì nữa.
Trương Vô Kỵ bị nàng nói đúng tim đen, mặt đỏ lên, nghĩ thầm: "Trương Vô Kỵ ơi, ngươi đâu có thể chỉ tơ tưởng đến những chuyện tình cảm gái trai mà để chuyện cứu nghĩa phụ qua một bên". Chàng định thần, nghĩ Viên Chân thâm mưu viễn lự, anh hùng đại hội hôm nay chính là do tay y một mình sắp xếp, bên trong thể nào chẳng có gian mưu, liền nói:
- Mẫn muội, muội thử đoán xem mưu kế của Viên Chân thế nào?
Triệu Mẫn nói:
- Viên Chân là kẻ lắm mưu nhiều kế, chuyến này bỏ biết bao nhiêu tâm huyết cốt là…
Chu Điên đứng bên cạnh nghe hai người nói nhỏ với nhau, nhịn không nổi xen vào:
- Quận chúa nương nương, cô cũng thật là lắm mưu nhiều kế, ta xem có kém gì Viên Chân đâu.
Triệu Mẫn cười nói:
- Khen nịnh rồi đó.
Chu Điên đáp:
- Không phải nịnh đâu…
Bành Oánh Ngọc nói:
- Điên huynh, đừng ngắt lời quận chúa.
Chu Điên giận dữ đáp:
- Ngươi đừng ngắt lời ta trước…
Bành Oánh Ngọc cười khì, không nói nữa, biết là nếu cãi lẫy với y thì có đến một giờ cũng không đi đến đâu, chi bằng nhịn trước là hơn. Chu Điên nói:
- Sao ngươi không nói nữa?
Bành Oánh Ngọc đáp:
- Ngươi bảo ta đừng ngắt lời ngươi, thì ta không ngắt lời ngươi chứ sao.
Chu Điên nói:
- Thế nhưng ngươi đã ngắt lời ta rồi.
Bành Oánh Ngọc nói:
- Thế thì ngươi cứ nói tiếp đi xem nào.
Chu Điên nói:
- Ta quên rồi, không nói tiếp được nữa.
Triệu Mẫn cười nói:
- Ta nghĩ nếu như Viên Chân chỉ mơ tưởng chức phương trượng chùa Thiếu Lâm thì việc gì phải mời anh hùng thiên hạ đến làm gì. Tạ đại hiệp đã lọt vào tay y rồi, việc gì còn phải gọi quần hùng tỉ võ tranh đoạt? Vô Kỵ ca ca, nếu nói riêng về võ công, e rằng trên đời này không ai có thể bằng được chàng, việc đó Viên Chân lẽ nào lại không biết. Y chẳng thể tốt bụng đến mức sắp đặt đại hội anh hùng, để chàng thắng tất cả thành võ lâm chí tôn, sau đó đem Tạ đại hiệp và đao Đồ Long dâng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.