Ỷ Thiên Đồ Long Ký

Chương 51

Kim Dung

27/06/2014

Đi được chừng ba dặm, quả nhiên nghe thấy tiếng kêu thảm thiết. Ngựa của Trương Thúy Sơn đi đầu, thấy hơn một chục quân Nguyên tay cầm cương đao, trường mâu, đang lùa mấy chục người dân lại để tàn sát, máu chảy vung vãi đầy mặt đất, có bảy tám người đầu một nơi, thân một nẻo. Một tên quân Nguyên cầm một đứa trẻ chừng ba bốn tuổi, giơ chân đá mạnh khiến đứa trẻ tung vọt lên không. Đứa bé ở trên trời kêu la, khi rơi xuống lại gặp một tên khác đá lên, chẳng khác gì người ta đá chuyền banh qua lại. Chỉ qua mấy lần, đứa trẻ không còn kêu khóc gì nữa, hẳn đã chết rồi. Trương Thúy Sơn nổi giận, từ trên lưng ngựa nhảy vọt xuống, chân chưa chạm đất, nghe một tiếng bình, đã đấm trúng ngực một tên Nguyên binh đang đá đứa trẻ. Tên đó kêu ối một tiếng ngã lăn ra. Một tên nguyên binh khác giơ cây giáo dài đâm luôn vào lưng Trương Thúy Sơn.

Vô Kỵ sợ hãi kêu lên:

- Gia gia coi chừng.

Trương Thúy Sơn quay đầu lại, cười đáp:

- Con coi cha đánh bọn Thát tử.

Thấy trường mâu còn cách ngực chừng nửa thước, tay trái chàng khua một cái, chộp được cán thương, tiếp theo đâm mạnh về trước, cán mâu liền đâm vào ngực tên Nguyên binh. Tên đó kêu lên một tiếng lăn quay ra xem chừng không sống được nữa.

Bọn quân Nguyên thấy Trương Thúy Sơn dũng mãnh như thế, kêu lên một tiếng, bốn phía vây chàng lại. Ân Tố Tố cũng nhảy xuống ngựa, cướp lấy một thanh đao dài chém chết luôn hai đứa. Bọn quân Nguyên xem chừng không xong, bỏ chạy tứ tán. Thế nhưng bọn này hung ác thành tính, trong khi chạy trốn, vẫn còn vung đao loạn sát những người dân. Du Liên Châu nổi giận, kêu lên:

- Không để cho bọn chúng chạy thoát.

Chàng lao vụt ra hướng tây, chặn bốn tên quân Nguyên. Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố cũng chia ra chặn bọn còn lại. Ba người biết rằng bọn quân Nguyên tuy hung ác thật nhưng võ công chỉ bình thường, Vô Kỵ so với bọn chúng còn cao hơn nhiều nên không cần phân tâm lo lắng.

Vô Kỵ cũng nhảy xuống ngựa, thấy nhị bá và phụ thân nhảy nhót như bay, vỗ tay kêu lên:

- Hay quá, hay quá.

Đột nhiên, tên quân Nguyên bị Trương Thúy Sơn dùng cán mâu đâm bất tỉnh hồi nãy bất ngờ nhỏm dậy, giơ tay ôm lấy Vô Kỵ, xoay mình nhảy lên lưng ngựa, giật cương chạy đi. Du Liên Châu và vợ chồng Trương Thúy Sơn kinh hãi, cùng kêu lên đuổi theo. Du Liên Châu chỉ nhún mình hai cái đã đến đằng sau con ngựa, tay trái đánh ra một chưởng, thân hình cũng chồm theo nhắm đúng hậu tâm tên Nguyên binh. Tên đó không quay đầu, đánh ngược lại một chưởng. Chỉ nghe bộp một tiếng, hai chưởng đụng nhau. Du Liên Châu thấy chưởng lực đối phương như bài sơn đảo hải, một luồng nội lực cực kỳ âm hàn truyền thẳng qua, lập tức toàn thân lạnh buốt thấu xương, thân hình lảo đảo mấy cái, loạng choạng lùi về sau ba bước.

Con ngựa tên Nguyên binh đó đang cỡi cũng không chịu nổi phản chấn của chưởng Du Liên Châu, hai chân trước khuỵu xuống. Tên quân Nguyên ôm Vô Kỵ thuận thế phóng luôn về phía trước, tiếp theo thi triển khinh công, chỉ chớp mắt đã chạy hơn một chục trượng. Trương Thúy Sơn nhảy lên, thấy nhị ca mặt trắng bệch, bị thương không phải nhẹ, vội vàng đỡ dậy.

Ân Tố Tố lòng thương con, không kể sống chết một mạch đuổi theo. Thế nhưng gã Nguyên binh đó khinh thân công phu cực cao, càng đuổi càng xa, về sau chỉ còn thấy một chấm nhỏ, quay qua một khúc rẽ không còn nhìn thấy đâu nữa. Ân Tố Tố vẫn không nản chí, tiếp tục đuổi. Nàng quên rằng tên quân Nguyên đó một chưởng đả thương Du Liên Châu, dẫu có đuổi kịp cũng không phải là địch thủ của y, trong lòng chỉ có một ý nghĩ: "Dù có phải chết cũng nhất quyết cướp lại Vô Kỵ".

Du Liên Châu thều thào nói:

- Mau gọi đệ muội trở lại, để… để rồi… mình tính sau.

Trương Thúy Sơn giơ cây giáo dài, đâm chết hai tên Nguyên binh ở trước mặt, hỏi lại:

- Sư ca bị thương ra sao?

Du Liên Châu đáp:

- Không sao đâu. Mau… mau gọi đệ muội về lại gấp.

Trương Thúy Sơn sợ bọn quân Nguyên vẫn còn hảo thủ trong đó, mình vừa đi khỏi, sẽ quay lại hạ sát Du Liên Châu, nên đuổi theo bốn bề, từng đứa một giết hết, sau đó mới lấy một con ngựa, nhảy lên đuổi về hướng tây.

Đuổi được mấy dặm, thấy Ân Tố Tố chạy như người điên, nhưng bước chân loạng choạng, hiển nhiên đã mỏi mệt lắm rồi. Trương Thúy Sơn cúi xuống ôm nàng đặt lên trên yên. Ân Tố Tố chỉ tay về phía trước, khóc nói:

- Không thấy đâu nữa, đuổi theo không kịp, đuổi theo không kịp.

Nói rồi hai mắt trợn ngược bất tỉnh. Trương Thúy Sơn trong lòng khắc khoải an nguy của Du Liên Châu, nghĩ thầm: "Trước hết mình nên lo cho nhị ca, sau đó hãy tính tới chuyện Vô Kỵ". Chàng quay đầu ngựa, chạy về, thấy Du Liên Châu đang ngồi đả tọa, nhắm mắt điều quân khí tức.

Một lát sau Ân Tố Tố tỉnh lại, kêu lên:

- Vô Kỵ, Vô Kỵ.

Sắc mặt trắng bệch của Du Liên Châu cũng từ từ hồng trở lại, chàng mở mắt ra, nói nhỏ:

- Chưởng lực quả thật lợi hại.

Trương Thúy Sơn thấy sư huynh mở miệng nói, biết rằng tính mệnh không đến nỗi nào mới thấy yên tâm, nhưng không dám nói chuyện. Du Liên Châu từ từ đứng lên, hỏi khẽ:

- Không thấy tung tích gì sao?



Ân Tố Tố khóc đáp:

- Nhị bá, làm… làm thế nào bây giờ đây?

Du Liên Châu đáp:

- Muội yên tâm, Vô Kỵ không sao đâu. Tên này võ công cao ghê gớm, nhất định không làm hại trẻ con đâu.

Ân Tố Tố đáp:

- Nhưng mà… nhưng mà y bắt cóc mất Vô Kỵ rồi.

Du Liên Châu gật đầu, tay trái đưa ra vịn vào vai Trương Thúy Sơn, nhắm mắt suy nghĩ. Một lát sau, chàng mở mắt nói:

- Ta không nghĩ ra y thuộc môn phái nào, mình lên núi hỏi sư phụ xem sao.

Ân Tố Tố nôn nóng, nói: truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y-y

- Nhị bá, mình phải tìm cách nào, đoạt lại Vô Kỵ trước đã. Tên đó ở môn phái nào sau này mình hỏi cũng được.

Du Liên Châu lặng lẽ lắc đầu. Trương Thúy Sơn nói:

- Tố Tố, trước mắt nhị ca đang bị trọng thương, tên đó võ công cao cường như thế, mình có kiếm được y thì cũng chẳng làm gì được đâu.

Ân Tố Tố vẫn bồn chồn nói:

- Không lẽ… không lẽ mình mặc kệ nó sao?

Trương Thúy Sơn đáp:

- Mình không cần phải đi tìm y, y tất sẽ đi kiếm mình.

Ân Tố Tố vốn rất thông minh, chỉ vì đưa con yêu bị bắt nên kinh hoảng, đầu óc bối rối, bây giờ chợt nghĩ ra lập tức minh bạch. Tên Nguyên binh đó võ công cao cường như thế, đến Du Liên Châu còn bị chưởng lực của y chấn thương, tất nhiên y chỉ giả trang. Y đánh Du Liên Châu rồi nếu muốn lấy mạng hai vợ chồng không phải chuyện khó, nhưng lại chỉ bắt cóc Vô Kỵ, dụng ý chỉ để tra hỏi chỗ ở của Tạ Tốn. Khi Trương Thúy Sơn thuận tay thúc một cán mâu vào ngực, y giả vờ bất tỉnh, ba người đâu có lưu tâm tướng mạo thân hình ra sao, lúc này nghĩ lại, tên đó dường như để râu xồm, không khác gì những tên binh sĩ Thát Đát tầm thường. Trương Thúy Sơn bồng sư huynh để lên lưng ngựa, tự tay cầm cương, ba người cưỡi ngựa chầm chậm mà đi. Đến An Lục họ tìm một khách điếm nhỏ nghỉ ngơi. Trương Thúy Sơn gọi chủ quán mang đồ ăn đến, đóng cửa lại không ra, e gặp Nguyên binh gây thêm rắc rối. Ba người trên đường giết hơn một chục tên lính, tin chắc vài ngày sau đại đội Nguyên binh sẽ kéo đến tàn sát cướp bóc trả thù, dân chúng vùng này sẽ phải chịu không biết bao tai ương. Thế nhưng mỗi khi gặp chuyện bất bình, chàng không thể nào thõng tay không ngó đến. Quả thực cái nhục mất nước thì trên khắp cõi thần châu, người người đều chịu chung kiếp nạn.

Du Liên Châu tiềm vận nội lực, dẫn đi khắp các huyệt đạo trên thân thể để trị thương, Trương Thúy Sơn ngồi một bên canh chừng. Ân Tố Tố ngồi dựa vào ghế, nhưng nào có ngủ được. Đến nửa đêm, Du Liên Châu đứng dậy, đi chầm chậm trong phòng ba vòng cho rãn gân cốt, nói:

- Ngũ đệ, trong cả đời ta, trừ ân sư ra, chưa từng gặp một cao thủ nào như thế.

Ân Tố Tố trong lòng vẫn khắc khoải nhớ con, nói:

- Y bắt cóc Vô Kỵ chắc là để tra hỏi nơi ở của nghĩa huynh, không biết Vô Kỵ có nói không.

Trương Thúy Sơn hiên ngang đáp:

- Nếu như Vô Kỵ nói ra thì nó đâu có còn là con chúng ta nữa?

Ân Tố Tố nói:

- Đúng thế, chắc nó không chịu nói đâu.

Đột nhiên nàng òa lên khóc. Trương Thúy Sơn vội hỏi:

- Cái gì thế?

Ân Tố Tố nghẹn ngào nói:

- Vô Kỵ không nói, tên ác tặc… tên ác tặc thể nào cũng đánh nó… không chừng y còn dùng độc hình.

Du Liên Châu thở dài một tiếng. Trương Thúy Sơn đáp:



- Ngọc bất trác, bất thành khí. Để cho thằng bé trải qua gian nan khốn khổ, không hẳn là không có chỗ hay.

Chàng tuy nói thế nhưng nghĩ tới không biết lúc này thằng bé đang bị người ta dày vò hành hạ, chịu đựng khổ sở, rên rỉ kêu la, chàng không khỏi vừa buồn rầu vừa tức tối. Chàng lại tự hỏi hay là lúc này nó đang bình an nằm ngủ? Nếu nó đem chỗ ở của Tạ Tốn nói ra thì là kẻ vong ân phụ nghĩa, so với bị độc hình còn tệ hại hơn nhiều. Trương Thúy Sơn nghĩ thầm: "Thà rằng để nó chết ngay còn hơn là làm kẻ tiểu nhân bất nghĩa".

Chàng nhìn vợ, thấy mắt nàng đầy vẻ sầu khổ đáng thương, bỗng giật mình nghĩ thầm: "Nếu như tên ác tặc đó đem Vô Kỵ tới đây lấy tính mệnh uy hiếp, Tố Tố sẽ bị khuất phục không chừng". Bèn hỏi:

- Nhị ca, huynh khỏe chưa?

Sư huynh đệ từ nhỏ đồng môn học nghệ, dù một lời nói, một ánh mắt, họ đều có thể tâm ý tương thông. Du Liên Châu nhìn thần sắc hai vợ chồng đã hiểu rõ dụng ý của Trương Thúy Sơn, nên nói:

- Khỏe rồi, mình lên đường qua đêm đi thôi.

Ba người chọn những con đường vắng vẻ quanh co, lợi dụng đêm tối mà đi. Họ sợ nhất không phải là kẻ kia có thể đuổi kịp sát hại mà chính là sợ y dùng những thủ đoạn tàn khốc đày đọa Vô Kỵ ngay trước mắt mình.

Cứ như thế, ngày nghỉ, đêm đi, trên đường quả nhiên vô sự. Thế nhưng Ân Tố Tố lòng nhớ nhung con, lại đi ban đêm trong núi non, nhiễm phải gió sương, nên bất ngờ ngã bệnh. Trương Thúy Sơn thuê hai cỗ xe lừa, để Du Liên Châu và Ân Tố Tố hai người đi, còn mình cưỡi ngựa hộ tống bên cạnh. Hôm đó ba người qua Tương Dương đến nghỉ tại một nhà trọ ở Thái Bình Điếm.

Trương Thúy Sơn lo liệu cho sư huynh xong, đang định về phòng mình để nghỉ, bỗng dưng có một hán tử đẩy then cửa lên, tiến vào phòng. Người này mặc áo chẽn màu xanh, tay cầm roi ngựa, ăn mặc trông như một phu xe. Y nhìn Du Trương hai người, cười khẩy một tiếng, rồi quay mình đi ra. Trương Thúy Sơn biết y không có ý tốt, giận thái độ vô lễ, thấy y vừa mở cửa đi ra, tay trái chàng liền chộp lấy cái then cửa, ám vận nội kình ném ra ngoài, nghe cạch một tiếng đánh trúng lưng y.

Người đó lảo đảo, ngã nhào về phía trước, gượng đứng dậy chửi:

- Tiểu tặc phái Võ Đang kia, chết đến đít còn giở thói hung hăng.

Miệng nói nhưng chân vẫn tiếp tục chạy ra ngoài, chân đi lảo đảo, xem ra trúng cái then cửa thụ thương không nhẹ. Du Liên Châu thấy việc xảy ra như thế, không nói một lời. Đến chiều tối, Trương Thúy Sơn nói:

- Nhị ca, mình lên đường được chưa?

Du Liên Châu nói:

- Không, đêm nay không đi, đến sáng mai cũng chưa muộn.

Trương Thúy Sơn suy nghĩ một giây, hiểu ngay ý của sư huynh, hào khí bừng bừng nổi lên, nói:

- Đúng thế, nơi đây cách bản sơn chỉ hai ngày đường, huynh đệ mình vẫn còn dè dặt, chẳng hóa ra làm mất uy phong của sư môn hay sao? Ngay dưới chân núi Võ Đang mà mình vẫn còn phải đêm đi ngày nghỉ để tránh người thì còn thể thống gì nữa?

Du Liên Châu mỉm cười đáp:

- Vả lại hành tàng đã lộ rồi, để xem đệ tử phái Võ Đang đối phó với cái chết ra sao.

Hai người đi qua phòng của Trương Thúy Sơn, song song ngồi trên giường ấp, nhắm mắt đả tọa. Đêm hôm đó, ngoài song cửa, trên mái nhà, có bảy tám người đi qua đi lại canh chừng, nhưng không dám tiến vào phòng gây sự. Ân Tố Tố mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Du Trương hai người không thèm để ý đến bọn người đó.

Hôm sau họ dùng điểm tâm xong mới lên đường. Du Liên Châu ngồi trong xe lừa, bảo xa phu mở hết rèm xe bốn bên để quan sát cho rõ. Đi khỏi Thái Bình Điếm chừng vài dặm, có ba người cưỡi ngựa từ phía đông đuổi đến, đi lẽo đẽo sau xe lừa, cách chừng mươi trượng, không tiến lên mà cũng không bỏ cách xa thêm. Đi thêm vài dặm nữa, đã thấy trước mặt có bốn người cưỡi ngựa đứng chờ bên đường, đợi bọn Du Liên Châu đi qua, bốn người đó lại đi theo sau. Vài dặm nữa lại có thêm bốn người ngựa khác gia nhập, tổng cộng thành mười một người.

Người đánh xe kinh hoảng nói với Trương Thúy Sơn:

- Khách quan, bọn người này cản đường có vẻ bất chính, chắc là ăn cướp rồi, mình phải cẩn thận.

Trương Thúy Sơn gật đầu.

Đến khoảng giữa trưa lại có thêm sáu người nữa. Những người đó ăn mặc không giống nhau, có người rất diêm dúa sang trọng, có người lại giống như phu xe, chạy cờ nhưng người nào cũng mang theo binh khí. Cả đoàn người không ai nói một tiếng nên không nghe được khẩu âm, nhưng đa số thân thể bé nhỏ, sắc da xạm đen, xem chừng từ phương nam đến. Đến quá trưa, họ đã lên đến hai mươi mốt người, có mấy kẻ lớn mật giục ngựa chạy lên, chỉ cách xe lừa chừng ba trượng thì không tiến nữa. Du Liên Châu ngồi trong xe nhắm mắt dưỡng thần, không thèm để mắt nhìn họ lấy một lần.

Chiều đến, từ trước mặt có hai con ngựa chạy đến. Người đi trước là một ông già râu dài, hai tay không. Người thứ hai là một thiếu phụ ăn mặc sang trọng, tay trái cầm song đao. Hai con ngựa đó đứng chặn ngay giữa đường, không cho xe đi qua.

Trương Thúy Sơn cố dằn cơn giận, ngồi trên ngựa ôm quyền thi lễ hỏi:

- Du nhị và Trương ngũ của phái Võ Đang chào hai vị, xin hỏi tôn tính đại danh của lão gia tử là gì?

Lão già đó nhếch mép nói:

- Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn ở đâu? Chỉ cần ngươi nói ra thì ta không làm khó dễ đệ tử phái Võ Đang.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ỷ Thiên Đồ Long Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook